Chuyện gì vậy-ọnnnn?
Phân Bổ Tội Trạng (Tội phạm)
Mitotsudaira nhận ra mình đang ở thế bất lợi.
Khi vừa ngâm mình vào dòng suối, cơ thể nhạy cảm của nàng đã bị làn nước như muốn tái tạo lại vóc dáng bao bọc lấy, khiến nàng nhận thức quá rõ về đường nét của chính mình.
…Không ngờ mình lại bị áp đảo với tỉ số một chọi hai thế này!
Adele đã đi rồi, nàng chẳng còn ai để sẻ chia nỗi niềm. Naruze và Suzu cũng vậy.
Ấy thế mà, hai người kia lại chẳng màng đến việc họ tạo ra lực cản nước lớn hơn đến nhường nào. Naito thì ngâm đôi cánh của mình để làm dịu đi sức nóng từ vết thương, còn Mary thì xoa nước lên người để nhận được Chúc Phúc từ một phần ether của các tinh linh nước.
Hai thanh Excalibur cũng ở đó. Một thanh được dùng làm giá đỡ cho chiếc đĩa đựng đồ ăn sáng còn thừa và bánh ngọt. Thanh còn lại thì trôi nổi trên mặt nước như một vệ sĩ. Cả hai đều đang chuyển đổi ether sang định dạng của Anh Quốc và tích trữ lại, nên chúng sẽ là những hộ vệ đắc lực dù không thể dùng làm pháo được.
Mỗi người đều đang chuẩn bị theo cách riêng của mình, Mitotsudaira thầm nghĩ khi bất chợt cảm nhận được một hòn đá dưới lớp cát nơi bàn chân đang ngâm nước. Nàng cúi xuống đáy suối, nơi dòng nước đã biến phần lớn thành cát, và nhặt lên một hòn đá tròn được cát mài nhẵn.
Nàng chợt nhớ lại chuyện đêm qua.
…Một trong những cú ném của mình trong trận chiến với lũ automaton có gì đó lạ lắm, phải không nhỉ?
Có một điều vẫn khiến nàng bận tâm về trận chiến đó. Khi ném hòn đá vào Mouri-01, nàng đã đạt được tốc độ lớn hơn nhiều so với dự tính. Cảm giác gần như thể nó đã trượt khỏi tay nàng, cứ ngỡ là một cú ném hỏng, nhưng tốc độ và độ chính xác lại vượt xa mức bình thường.
…Đó là gì vậy?
Rất có thể nàng sẽ phải đối mặt với mẹ mình một lần nữa, nên nàng muốn thấu hiểu toàn bộ sức mạnh của bản thân. Cái viễn cảnh tìm thấy “một sức mạnh vượt ngoài mong đợi” quả thực rất hấp dẫn.
“…”
Nhưng khi ném hòn đá này, nó chỉ bay đi với tốc độ và quán tính thông thường rồi rơi tõm xuống nước.
Đúng y như nàng dự đoán.
Chẳng hề có tốc độ như đêm qua, và nàng cũng chẳng thu được kết quả gì. Vậy thì…
“Cái gì đã xảy ra đêm qua vậy nhỉ?”
“Hửm? Có chuyện gì thế, Mito-tsan?”
“A.”
Nàng quay lại và thấy hai cô gái kia đang nghiêng đầu nhìn mình.
Nhận ra họ đang lo lắng, nàng quyết định không giấu giếm nữa.
“Ừm? Tối qua trong lúc chiến đấu tớ có ném một hòn đá, hai cậu nhớ chứ?”
“Phải, phải.”
Hai “quả núi” kia gật đầu thúc giục nàng, khiến chúng rung lên bần bật. Kh! nàng nghĩ thầm, cơn tức giận trào dâng trong lòng, nhưng nàng quyết định giữ thái độ tích cực, hít một hơi rồi mở lời.
“Lúc đó tớ ném hòn đá nhanh hơn cả dự tính của mình, nên tớ đang cố tìm hiểu xem mình đã dùng thời điểm chính xác như thế nào. Nếu biết được, nó sẽ giúp tớ mạnh hơn.”
Nàng không hẳn muốn nói rằng mình đang lo lắng về sức mạnh, nhưng hai cô gái kia nhìn nhau, rồi Mary lên tiếng trước.
“Có lẽ cô sẽ không thể biết được trừ khi cố ném hết sức mình trong một trạng thái tinh thần tương tự lúc đó.”
“Vả lại, nếu cô thật sự làm thế ở đây thì nguy hiểm lắm phải không?”
“Cậu nói cũng phải.”
Mitotsudaira chỉ có thể cười gượng, nhưng Naito nói tiếp.
“Tớ có nhớ một cú ném khá kinh ngạc đấy, nhưng không ngờ là chính cậu cũng không biết bí quyết của nó.”
…Ngay cả Margot cũng thấy cú ném đó nhanh ư?
Vậy có nghĩa là nàng không hề tưởng tượng.
Mitotsudaira tự hỏi, lòng nôn nóng muốn biết đó là cú ném gì nhưng vẫn cố nén lại.
“Lúc đó cảm giác đau của tớ đã bị cắt đứt, nên lẽ ra tớ phải yếu hơn bình thường mới phải. Và tớ cũng chưa từng ném thứ gì như vậy trước đây.”
“Đó là một hòn đá tự nhiên, nên tớ không nghĩ cách cầm có ảnh hưởng nhiều. Hay là có mẹo gì trong lúc vung tay không?”
“Hmm.”
Cả ba cùng nghiêng đầu, và nụ cười gượng của Mitotsudaira càng đậm hơn.
“Thôi, giờ không phải lúc, mình có thể nghĩ về nó sau.”
Chắc chắn nàng đã thực hiện được một cú ném nhanh bất thường.
Nàng chỉ cần điều tra và theo đuổi câu trả lời, không cần vội vàng hay làm xáo trộn suy nghĩ của mình.
Nếu nàng có thể đạt được tốc độ tương tự…
“Nó sẽ là một vũ khí lợi hại cho mình.”
Không ai đáp lại câu nói đó, nhưng hai cô gái kia đều nhìn về phía nàng.
Một lúc sau, họ mỉm cười và nói “Jud”.
Mary ngồi lên thanh kiếm của mình, còn Naito thì giang rộng đôi cánh trên mặt nước và nằm lên đó như một chiếc ghế dài. Naito nhìn lên bầu trời ẩn hiện giữa những kẽ lá và vươn vai một chút.
“Không biết Ga-chan giờ đang làm gì nhỉ. Tụi mình ở đây vui quá trời, nhưng chắc họ cũng đang gặp rắc rối riêng.”
“Cô và Naruze-dono thân thiết thật đấy. Hai người lớn lên cùng nhau à?”
“Ừ, nhưng bọn tớ từng chẳng ưa gì nhau đâu.”
…Ể? Cậu có nên kể cho cô ấy chuyện đó không vậy?
Mitotsudaira quay sang Naito, cô nàng Technohexen liền vẫy tay về phía nàng, ý bảo Mary sẽ không để ý.
Nàng ấy đang ra hiệu đừng lo, rồi mỉm cười nhìn lên trời và kể tiếp.
“Thỉnh thoảng kể lại mấy chuyện thế này cũng hay.”
“Chuyện xảy ra hồi tiểu học,” Naito giải thích.
…Hồi đó cũng có nhiều chuyện xảy ra lắm.
Mitotsudaira tự hỏi liệu Naito có đang nhớ về những chuyện tương tự không.
“Hồi đó Ga-chan và tớ không hợp nhau lắm, nhưng lên trung học thì bắt đầu ở ký túc xá. Phòng được chọn bằng bốc thăm, thế là bọn tớ chung một phòng. Cả hai đứa đều không nói với nhau câu nào, sống hoàn toàn tách biệt dù ở cùng phòng.”
“Ôi chao.” Mary đưa tay lên má vẻ ái ngại. “Vậy làm sao hai người lại thân thiết được như vậy?”
Cô ấy đúng là biết cách lắng nghe, Mitotsudaira nghĩ, đồng thời cũng băn khoăn không biết Naito có nên kể hết phần còn lại của câu chuyện hay không.
Dù sao đi nữa, Naito vẫn khua chân dưới nước để xoay “chiếc thuyền cánh” của mình về phía Mary.
Naito liếc nhìn Mitotsudaira, nên nàng khẽ lội nước đến gần hai người kia. Mary trượt mông dọc theo thanh Excalibur và gật đầu với nàng, nhưng…
…Tenzou nên ký giao ước thờ phụng mông thần mới phải.
Mitotsudaira cười gượng và chỉ gác khuỷu tay lên tấm ván.
Liệu có phải nàng đang hèn nhát khi nghĩ rằng một cô gái Anh Quốc và một cô gái của Hexagone Française ngồi ngay cạnh nhau là điều không nên?
Dù vậy, nàng đã ở đủ gần để cảm nhận được hơi ấm cơ thể của cô gái kia. Cảm giác thật nhột. Chắc Mary cũng cảm thấy vậy, vì cô ấy để mặc mái tóc mình tắm nắng và sưởi ấm cho mình.
Naito kéo thanh Excalibur còn lại vào và lấy vài chiếc bánh biscotti từ trên đĩa.
“Jud. Tóm lại, bọn tớ tiếp tục im lặng một thời gian, nhưng cuộc sống đó căng thẳng đến mức lông vũ của cả hai bắt đầu rụng. Ga-chan thì bướng bỉnh, nên cậu ấy coi mọi thứ quá nghiêm túc và bọn tớ cố gắng lờ nhau hoàn toàn.”
Mitotsudaira vẫn nhớ chuyện đó. Đó là vào thời trung học, khi chính nàng cũng khá ngỗ ngược. Nhìn Naito và Malga lúc ấy đã khiến nàng nảy ra một suy nghĩ.
…Rồi chúng ta cũng sẽ tan rã thôi.
Nàng đã nghĩ rằng mình thật đúng đắn và trưởng thành khi nhìn nhận sự việc như vậy.
“Nhưng đến bữa tối và các bữa ăn khác, bọn tớ phải ra ngoài ăn riêng, phải không? Thế là một hôm tớ đang ăn tối ở chỗ Viện trưởng… À, dù lờ nhau nhưng bọn tớ có một thỏa thuận ngầm là thay phiên nhau ăn tối ở chỗ Viện trưởng. Dù sao thì, hôm đó đến lượt tớ và ngay lúc tớ chuẩn bị về, Viện trưởng, người hôm đó đang làm việc ở đó, nói ‘cầm lấy này’ và đưa cho tớ một cái bánh tart dâu.”
Naito dùng tay vẽ một vòng tròn lớn.
“Cái bánh tart đó quá lớn để một người ăn hết, và tớ cũng nghĩ đã đến lúc mình nên trưởng thành hơn, nên tớ đã dọn sẵn bàn trong phòng ký túc xá và đợi Ga-chan về. Và rồi khi cậu ấy về tới…”
“Vâng?” Mary thúc giục.
“Jud.” Naito gãi đầu. “Lúc đầu, cậu ấy định phản đối, nhưng khi tớ hỏi cậu ấy có muốn ăn một ít không, cậu ấy đột nhiên khóc òa lên. Tớ hỏi tại sao, cậu ấy nói hôm đó là sinh nhật cậu ấy. Hình như gia đình cậu ấy thường làm bánh tart dâu để mừng sinh nhật cậu ấy.”
Và…
“Mọi năm, cậu ấy đều tự ăn một cái bánh tart ở Blue Thunder, nhưng năm đó lại không đi được vì đến lượt tớ. Cậu ấy có thể đợi đến ngày hôm sau, nhưng cậu ấy cảm thấy việc tự mình mừng sinh nhật vừa cô đơn vừa muộn một ngày thì thật quá buồn. Nhưng rồi tớ lại hỏi cậu ấy có muốn ăn một ít bánh tart không. Hình như tớ đã gợi lại cho cậu ấy những kỷ niệm xưa, và, ừm. Sau khi cậu ấy kể hết cho tớ nghe và vừa khóc vừa xin lỗi hết lần này đến lần khác, tớ nhìn cậu ấy và, chà…”
Phải.
“Tớ thấy hứng kinh khủng.”
…C-cậu lại kể câu chuyện theo hướng đó à!?
Naito vẫy tay ra hiệu đừng lo, nhưng có lẽ cô nàng chẳng có chút ý thức đạo đức nào về chuyện này.
“Tóm lại,” nàng mỉm cười nói. “Cuối cùng tớ đã đẩy cậu ấy xuống giường và không dừng lại cho đến khi thỏa mãn.”
Cậu có nên kể cho cô ấy chuyện đó không? Mitotsudaira nghĩ thầm khi liếc sang Mary.
Thế nhưng, Mary lại gật đầu vài cái và mỉm cười.
“Ăn bánh tart trên giường thì không lịch sự lắm, nhưng nghe có vẻ vui. Giống như chuyện mấy đứa hư hỏng hay làm.”
“Ma-yan, cậu đúng là tuyệt vời!”
Một cơn ớn lạnh nho nhỏ chạy dọc sống lưng Mitotsudaira, nhưng nguồn cơn của sự ớn lạnh ấy lại bình tĩnh mỉm cười và nói.
“Có thật nhiều cách để mọi người hòa hợp với nhau. Tôi vẫn còn phải học hỏi nhiều điều về tất cả các vị.”
Mary quay nụ cười thường ngày của mình về phía Mitotsudaira.
Cô ấy ở rất gần, cả hai đều không có gì che thân, và nước trên da họ gần như đã khô hết.
Điều đó cho Mitotsudaira một cái nhìn rõ ràng về những vết sẹo của Mary.
“…”
Nhìn chằm chằm vào vết sẹo của người khác là bất lịch sự, nhưng thật khó để nhìn Mary mà không thấy những vết sẹo của cô ấy, và chúng dường như lấp lánh dưới làn hơi nước ẩm ướt. Mitotsudaira xem chúng là niềm tự hào của cô gái, nhưng đó là vì nàng biết những gì đã xảy ra ở Anh Quốc và vì lối suy nghĩ hiệp sĩ của riêng nàng.
…Nhưng cô ấy nhìn nhận chúng thế nào?
Mitotsudaira cảm thấy Mary đã trở nên gần gũi hơn rất nhiều từ đêm qua. Liệu họ có trở thành bạn cùng lớp và bạn bè như Naito và Naruze, và như mọi người khác trong lớp đã từng?
Nhưng, nàng nghĩ. Tên con trai muốn theo đuổi chính mình đó gần như luôn có dính líu đến chuyện của những người còn lại.
Bây giờ hắn cũng ở gần đây, nhưng liệu hắn có giúp được gì không?
Liệu nàng có phải dùng đến sự giúp đỡ của hắn để xây dựng mối liên kết giữa mình và Mary không?
“Có chuyện gì sao, Mitotsudaira-dono?”
“Ồ, tớ nghĩ Mito-tsan đã thấy hình ảnh mẹ mình trong bộ ngực của cậu. Ừ, chắc chắn là vậy rồi.”
“Kh-không phải thế.”
Ngay khi nàng vừa dứt lời, mẹ nàng xuất hiện ở rìa bên phải của dòng suối, nơi dẫn đến ngôi nhà kẹo.
Mitotsudaira ngạc nhiên ngước lên và thấy mẹ mình đang cởi áo với một nụ cười.
“Ôi chao. Nate, đừng nói là con ghen tị với thân hình của mẹ nhé.”
“Ồ!”
Naito ngước lên và thấy mẹ của Mitotsudaira đang vuốt ve cơ thể mình và nheo mắt nhìn con gái.
“Heh heh. Nate, con thấy sao? Mẹ vẫn còn ngon chán, phải không?”
…M-mẹ lại khiêu khích mình nữa rồi!
Rồi mẹ nàng biến mất. Không thể nào, nàng nghĩ, nhưng mái tóc bạc của bà quả thực đã ở trong suối.
Bà đã xuống nước một cách im lặng.
…Đó là gì vậy!?
Không có tiếng nước bắn tung tóe, nhưng cũng không có gì lạ xảy ra. Vận tốc ban đầu của bà rất cao, nhưng bà đã giảm tốc ngay trước khi đến nơi. Có lẽ đó là một phương pháp dịch chuyển trọng tâm.
Nhưng khi người phụ nữ chìm vào dòng suối, bà nâng làn nước bằng cơ thể mình và đứng dậy như thể đang gánh nó. Sau đó, bà nhìn xuống tay chân của Mitotsudaira.
“Nate, con vừa làm móng tay vừa làm móng chân à? Nhưng khi mẹ làm cho con, con đã nói nó nóng quá và không bao giờ chịu làm nữa mà.”
“N-nó giúp con chiến đấu.”
“Ra vậy. Thế con có muốn biết cách làm một bộ móng thật đẹp không?”
“Ồ,” Naito nói với một cái gật đầu hiểu biết. Nàng chìa thanh Excalibur về phía người mẹ để mời bà chút đồ ăn. “Cháu biết cái đó. Người ta làm nó từ dịch cơ thể của người quan trọng với mình, phải không ạ? Và nó sẽ mang lại sự bảo hộ thần thánh mà mình cần để bảo vệ và được người đó bảo vệ.”
“Testament. Của ta là dùng của chồng ta đấy.”
Bà nhìn vào bộ móng trắng ngọc của mình và khẽ liếm chúng.
Mary thở dài ngưỡng mộ, gật đầu và nhìn vào móng tay của người mẹ.
“Loup-Garou có rất nhiều loại ma thuật như vậy, phải không ạ?”
“Nếu có thời gian trên đường đi, ta có thể dạy cháu cách làm.”
“Ừm, nhưng thưa mẹ?”
“Chuyện gì vậy, Nate? Ngay cả gia đình của Reine des Garous cũng không có cách nào làm cho ngực to lên đâu. Mẹ xin lỗi vì ngực con giống cha con quá.”
“Ch-chờ đã. Mẹ có thể ngừng bịa chuyện được không!?”
Mitotsudaira cảnh giác khiến thanh Excalibur rung lên. Mary ở đầu kia nắm lấy chuôi kiếm để giữ thăng bằng và vai cô ấy đang run lên. Hai từ “nỗi nhục gia đình” lấp đầy tâm trí Mitotsudaira và nàng đỏ mặt.
Tuy nhiên…
“Ồ?”
Câu hỏi của nàng đến từ bên trái, ở đầu đối diện của dòng suối với ngôi nhà kẹo.
“Ta nghe thấy tiếng bụi cây xào xạc! Có kẻ nào nhìn trộm sao!?”
Nàng vịn vào Excalibur để đứng thẳng dậy trong khi những người khác há hốc mồm. Naito cũng cổ vũ, quấn mình trong đôi cánh và lặn xuống nước. Mary nói “ôi chao” và chỉ che ngực mình.
…S-sao họ có vẻ bình tĩnh thế!?
Tuy nhiên, mẹ nàng là người phản ứng cuối cùng. Bà đặt tay lên má và uốn éo qua lại.
“Ôi, khônggggg! Có kẻ nhìn trộm!? Xấu hổ quá đi!”
…C-chết tiệt cái bà mẹ này!!
Việc mẹ nàng có đủ nhan sắc để làm những trò như vậy càng khiến nàng bực bội hơn, dù bà là người nhà.
Nàng định gửi thần tính thư cho cha, nhưng lại nhớ ra ông rất dễ tính và còn thích cái tính hay phấn khích của mẹ nàng. Nói tóm lại, lựa chọn duy nhất của nàng là chịu đựng.
Khoan đã. Chẳng lẽ mình là người duy nhất chịu thiệt trong gia đình này sao? nàng tự hỏi, nhưng quyết định không nghĩ nhiều về nó nữa. Dù sao đi nữa, mẹ nàng đang quá bận rộn giả vờ làm một cô gái trẻ nên chẳng giúp được gì, vì vậy nàng sẽ phải tự mình đối phó với mối đe dọa này. Nàng giật lấy chiếc đĩa trống từ thanh Excalibur và quay mặt về phía rìa bên trái.
“Hết nhìn trộm rồi ra đây đi, Viện trưởng!!”
Nàng nhận được một câu trả lời ngay lập tức từ khu rừng ở rìa bên phải sau lưng mình.
“Phải thế chứ, Nate! Giờ chúng ta có phép để nhìn rồi!!”
Nàng nghe thấy giọng của tên ngốc và tiếng bụi cây xào xạc.
…Ể?
Thật bất ngờ, cả hai đều đến từ phía sau lưng, và nàng quả thực đã thấy hai cậu con trai khi quay lại.
“Ồ, Tenzou-sama?” Mary nói. “Ngài cũng đến đây để tắm ạ?”
Mitotsudaira hét lên.
Khi tiếng hét vang lên trời, Tenzou đã giữ tên ngốc lại.
“Nuoooo, Toori-dono! Mary-dono đang ở trong đó, nên ngài không được nhìn! Tuyệt đối không được!”
“Ể? Tenzou-sama, tôi không phiền đâu.”
Nghe cô nói câu đó với đôi tay đặt trên má cũng đủ để sự phấn khích của cậu tăng vọt, nhưng cậu cũng cảm nhận được sự hiện diện của Mitotsudaira đang dùng tay che thân và ngâm mình đến cằm.
Tenzou nhanh chóng trói tên ngốc vào một cái cây gần đó.
“Nào, vậy thì.”
“Chờ, chờ, chờ, chờ. Này, cậu tránh ra đi! Hoàn toàn che mất rồi! Tớ không thấy gì ở dưới đó cả! Không thấy gì hết!”
Tôi cũng muốn nhìn lắm chứ, biết không hả? cậu thầm đồng tình trong khi vẫn quay lưng về phía dòng suối và chắn tầm nhìn của Toori. Vẻ mặt của tên ngốc tràn đầy tuyệt vọng.
“Kh… T-tất cả những gì tớ muốn là được thấy các cô gái khỏa thân thôi mà!”
“Chỉ muốn nhìn một cái thôi mà biểu cảm ghê gớm thật đấy.”
Nhưng…
“?”
Cậu nhận thấy một sự hiện diện khác ở rìa đối diện của dòng suối.
…Một con thú?
Cậu nhìn vào chỗ Mitotsudaira đã để ý lúc nãy và thấy bụi cây rung lên khi có thứ gì đó bước ra từ sau những tán cây.
“Ồ, phương tiện di chuyển ta sắp xếp đã đến rồi,” Reine des Garous nhận xét.
Tenzou cố hết sức không nhìn xuống trong khi kiểm tra rìa phía bắc của dòng suối.
“Một cái bánh manju hình thuôn dài có chân à?”
“Không-ọnnnn.”
Cậu thấy bốn vật thể màu trắng hình thuôn dài cao hai mét, trong đó thân của chúng đã chiếm một mét rưỡi. Chúng trông giống như những củ cải trắng ngắn cũn, được chống đỡ bởi bốn cái chân khẳng khiu, và thứ dường như là đầu của chúng có một chiếc sừng.
Tổng cộng có bốn con. Trong khi Tenzou đang tự hỏi đây là loại sinh vật gì, Reine des Garous từ dưới suối giải thích.
“Đây là những tinh linh rừng nổi tiếng được gọi là kỳ lân.”
“Kỳ lân?”
Righteousness, một thần chiến giáp xanh mang bộ giáp hình răng nanh trên đầu, nói chuyện với Palais-Cardinal đang đi bên cạnh. Righteousness đang nắm tay Palais-Cardinal vì vị thần chiến màu bạc vẫn còn gặp khó khăn trong việc đi lại, nhưng Anne đứng trên vai Palais-Cardinal trong khi cung cấp thông tin về thành phố và về châu Âu.
Anne lắc đôi chân mờ dần về phía bàn chân và để vị thần chiến di chuyển hông về phía trước.
“Phải. Khi kỳ lân chạy, cây cối sẽ dạt sang hai bên và bụi rậm cùng mặt đất sẽ không cản trở bước chân của chúng. Chúng là sinh vật… không, là tinh linh di chuyển nhanh nhất trong rừng.”
“Hexagone Française đúng là có nhiều tinh linh và phi nhân thật.”
“Tất cả những loài đang phát triển, những loài thuộc các gia tộc cấp thấp, và những loài hoang dã đều đã chuyển sang Anh Quốc. …Dù tôi chắc là Anh Quốc sẽ nói khác đi. Hầu hết quý tộc, hoàng gia, thú và tinh linh đều chọn sống ở các vùng núi, rừng và đầu nguồn của Hexagone Française. Và dĩ nhiên, trong đó có cả kỳ lân. Reine des Garous cai quản hầu hết các khu vực có rừng, và ngay cả kỳ lân cũng là con mồi của bà ấy.”
Anne cười khẽ và Palais-Cardinal tiến về phía trước.
“Bạn tôi rất mạnh. …Giờ thì, liệu cô có thể cùng tôi phục hồi chức năng thêm một chút nữa không? Nếu chúng ta đi vòng quanh pháo đài phía tây, nó sẽ giúp nâng cao tinh thần của những người phòng thủ.”
Ngay sau đó, Yoshiyasu nghe thấy một tiếng động lớn. Các chiến binh M.H.R.R. ở bờ tây sông Elbe đã bắn một phát pháo.
“Chỉ là đạn rỗng thôi. Họ bắn chúng mỗi ngày để dọa chúng ta. …Họ làm vậy theo hứng để đảm bảo chúng ta không thể thư giãn và có lẽ họ sẽ tiếp tục cho đến tối mai.”
“Testament. Viễn Đông cũng sử dụng những cách đe dọa và kiềm chế tương tự. Hẳn là họ rất trung thành với những chiến thuật cơ bản.”
…Nghĩ lại thì, có lẽ trong hàng ngũ của họ cũng có những chiến binh Viễn Đông.
Các thiết bị quan sát của thần chiến của nàng phát hiện ra rất nhiều nhân sự của Hashiba được điều đến hỗ trợ. Họ không phân biệt nam nữ, nhưng không giống như Satomi làm vậy do nhân lực hạn chế, những chiến binh này đơn giản là không có sự phân chia nào giữa hai giới.
…Có rất nhiều người kế thừa danh hiệu là nữ ở Viễn Đông vì sự khác biệt giới tính cho phép việc can thiệp dễ dàng hơn và do đó dễ nhận được sự hỗ trợ từ Giáo Đạo Viện hơn.
Nhưng trường hợp của P.A. Oda lại hơi khác. Họ chỉ nhìn vào kỹ năng và không gì khác, nên họ có tỷ lệ phi nhân ở các vị trí cấp cao cao hơn hầu hết các nơi khác. Đó là lý do tại sao lực lượng chính của họ được gọi là Lục Thiên Ma Quân, nhưng…
“Có chuyện gì sao?”
“Testament,” nàng đáp lại trong khi quay sang nhìn Palais-Cardinal. “Không có gì.”
…Đây là một tình huống không bình thường đối với mình.
Anne xứ Austria, cô gái trên vai vị thần chiến màu bạc, mang trong mình huyết thống thần thánh, đã từng cai trị một quốc gia vĩ đại là Hexagone Française, và đã trao nó lại cho thế hệ tiếp theo.
Chính cô ấy đã chọn Yoshiyasu cho chuyến thị sát/phục hồi chức năng này và chính cô ấy đã nắm lấy tay Yoshiyasu.
Yoshiyasu cảm nhận được những thiếu sót của bản thân, nhưng cũng thấy an ủi khi biết rằng có những người khác ở trên mình.
Nàng biết mình vẫn còn thiếu kinh nghiệm với tư cách là hội trưởng hội học sinh và cảm thấy mình chỉ có được vị trí đó là nhờ ảnh hưởng của chị gái.
Nhưng…
“Anne.”
Đây có lẽ không phải là điều nên hỏi lúc này, nàng biết.
“Việc chuẩn bị cho thế hệ của Louis XIV khó khăn đến mức nào?”
“Cô đã nghĩ đến việc giao lại cho thế hệ tiếp theo rồi sao, Hội trưởng Hội học sinh Satomi?”
Không.
“Tôi không còn có thể hỏi chị gái mình câu hỏi đó nữa.”
“Thế còn Viện trưởng thì sao? Chẳng phải ông ấy là người tốt nhất để hỏi sao? Hay có lý do nào đó ngăn cô làm vậy?”
Nàng cảm thấy việc đồng ý hay trả lời cũng giống như thua cuộc trước người đàn ông đó, nên nàng chọn im lặng và Anne nói với một nụ cười gượng trong giọng nói.
“Tôi chỉ đơn giản là làm những gì tôi muốn. Tôi muốn giao lại cho em trai mình, nên tôi đã làm vậy. Và nó không hề khó khăn chút nào. Suy cho cùng, tôi chỉ đang làm những gì tôi muốn thôi.”
“Mọi chuyện là như vậy sao?”
“Đúng vậy. Ít nhất là đối với tôi. …Tôi không thể nói thay cho người khác được.”
Với một tiếng cười khẽ, vị thần chiến màu bạc bước một bước xuống con đường. Bước chân vẫn còn mạnh hơn cần thiết, nhưng nó không còn chao đảo khi quay lại nhìn Righteousness.
“Này, Hội trưởng Hội học sinh Satomi.”
“Gì?”
“Hãy chắc chắn rằng cô nhớ một điều. Cô có thể chiến đấu chống lại một hành động, một thái độ, hay một tình huống, nhưng đừng bao giờ chiến đấu chống lại chính trái tim mình.”
…Chính trái tim mình?
Nàng khá chắc chắn rằng trái tim mình đang bảo nàng hãy tránh xa người đàn ông đó.
…Ý cô ấy là không phải vậy sao?
“…”
Nàng vẫn còn bối rối khi Anne đưa tay của Palais-Cardinal về phía nàng. Nàng đưa tay của Righteousness ra và cảm nhận được một cái nắm mạnh hơn nàng nghĩ. Một tiếng rên rỉ thoát ra từ cổ họng nàng.
“Testament. Hãy chắc chắn rằng cô nhớ, được chứ? Hãy nhớ rằng tôi đã ở đây và nhớ sức mạnh này tôi đang để lại trong tay cô.”
“Cô…”
Yoshiyasu đã nghe nói cô gái này biết mình sắp chết, nhưng…
“Cứ gọi tôi là Anne, Hội trưởng Hội học sinh Satomi. Giờ tôi chỉ là người cai trị tiền nhiệm thôi. Đây là thế hệ của cô và tôi rất vui vì có thể tham gia vào nó. Vì vậy, đừng nghĩ chúng ta giống nhau. Từ giờ trở đi, tôi sẽ luôn là Anne. Tôi sẽ là Anne xứ Austria, người lo lắng và cổ vũ cho em trai mình, vợ của em ấy, Reine des Garous, Luynes, và phần còn lại của Hexagone Française.”
Nàng nhìn lên bầu trời khi một tiếng nổ của pháo nữa vang lên.
“Giờ thì, không biết Reine des Garous đang làm gì. Bà ấy luôn làm theo ý mình, nên tôi không lo cho bản thân bà ấy. Tôi lo bà ấy đang gây quá nhiều phiền phức cho những người khác.”
“Sử dụng kỳ lân để di chuyển thì có vấn đề gì chứ?”
“Testament.” Anne đưa tay lên miệng và thì thầm phần còn lại. “Kỳ lân sẽ không cho cô cưỡi chúng trừ khi cô là một cô gái đồng trinh. …Tôi đoán bà ấy sẽ đe dọa chúng.”
Khi mặt trời bắt đầu lặn sau khu rừng, những người trong bộ đồng phục đen đối mặt với những khối tròn màu trắng.
Dẫn đầu nhóm người mặc đồng phục là Reine des Garous tóc bạc, người mỉm cười và vỗ tay.
“Được rồi, mọi người. Đây là những linh thú hiếm được gọi là kỳ lân và chúng sẽ đưa chúng ta vượt qua biên giới M.H.R.R. Kỳ lân có thể ẩn mình, nên M.H.R.R. sẽ không nhận ra chúng ta hay thậm chí là nghi ngờ gì cả. …Để đổi lấy việc chở chúng ta, ta sẽ đồng ý không đụng đến đàn của chúng trong nửa năm. Được chứ?”
Nhóm Musashi đang cải trang trong đồng phục M.H.R.R. và họ nhìn nhau. Naito đã nhảy cẫng lên vì phấn khích khi được cưỡi kỳ lân và Tenzou bước tới để quan sát chúng.
…Nhưng…
Những con thú được gọi là kỳ lân có một khiếm khuyết chết người.
…Trông chúng chẳng giống ngựa chút nào.
Chúng trông giống như những củ cải trắng ngắn cũn hoặc khoai tây có gắn một chiếc sừng và cắm thêm mấy sợi dây.
“Xin lỗi, nhưng trông các vị rất giống những con bò cà tím được làm trong lễ hội Bon và chẳng giống kỳ lân trong những câu chuyện tôi từng nghe chút nào. …Các vị có thực sự là kỳ lân không?”
“Trong lúc Phá Hủy Hài Hòa Giới, chúng tôi đã giảm lượng thông tin cấu thành hình dạng tinh linh của mình để sống sót qua sự nhiễu loạn ether-ọnnnn.”
“Và như thế này, chúng tôi không cần ăn nhiều và nhẹ hơn rất nhiều-ọnnnn.”
“Vì vậy, hình dạng này đã trở thành phong cách thời thượng kể từ đó-ọnnnn.”
“Đừng nói với tôi cái tiếng ‘ọn’ đó là vì các vị là kỳ lân nhé.”
Những con kỳ lân nhìn nhau, quay lại nhìn Tenzou, và nghiêng cả người.
“Cậu có vấn đề gì với nó à?”
“Đấy! Đó là một lời phàn nàn thật lòng, phải không!?”
“Hoàn toàn không-ọnnnn. Tất cả kỳ lân đều có trái tim thuần khiết-ọnnnn.”
“Thật không?” cậu hỏi Reine des Garous, người mỉm cười và gật đầu.
“Nếu chúng dám cãi lại ta, ta sẽ săn lùng chúng. Dù sao ta cũng là một Loup-Garou.”
“Chuyện là vậy sao?” cậu hỏi Mitotsudaira, người liền tránh ánh mắt của cậu.
Làm con gái của bà ấy chắc không dễ dàng gì, cậu nghĩ trong khi đếm số kỳ lân.
Tổng cộng có bốn con, nhưng…
…Chỉ có con gái đồng trinh mới được cưỡi chúng, phải không?
“Ừm, vậy Toori-dono và tôi phải làm gì?”
“Kỳ lân chỉ cho phép các cô gái trong trắng cưỡi chúng thôi-ọnnnn.”
“Suy cho cùng, kỳ lân yêu các cô gái mà-ọnnnn.”
“Th-thẳng thừng quá! Thật là thẳng thừng một cách đáng kinh ngạc!”
“Bình tĩnh,” một giọng nói vang lên sau lưng cậu.
Tiếp theo, một bóng hình và cơn gió nhẹ nhàng lướt qua từ phía sau.
“Tôi trước!”
Naito ngồi vắt một bên lên một trong những con kỳ lân. Nhanh thật, Tenzou nghĩ, nhưng một lúc sau…
“Ể?”
“Có chuyện gì vậy, Tenzou-sama? Có gì không ổn với Naito-dono sao?”
“À, ừm, không phải họ nói chỉ có con gái trong trắng mới… hả? Ểhhhhh!? Nhưng, khoan đã. Dựa trên câu chuyện tôi từng nghe về sinh nhật của Naruze-dono… ểhhh!?”
“Ồ? Tenzou-sama, ngài đang nói đến lúc Naito-dono và Naruze-dono cùng nhau ăn bánh tart trên giường à? Có gì không ổn với chuyện đó sao? Đừng nói là chỉ vậy cũng đủ để ngài trở nên không trong trắng nhé.”
“Cậu có câu hỏi gì sao-ọnnnn? Giác quan kỳ lân của tôi nói cô ấy trong trắng-ọnnnn. Không có vấn đề gì ở đây cả-ọnnnn. Hộc, hộc…”
“T-tôi nói là cái tiếng thở hổn hển cuối cùng đó mới là vấn đề chết tiệt ấy!!”
“Bình tĩnh nào,” Mary nói khi đặt áo khoác của mình lên lưng một con kỳ lân và ngồi lên trên nó. “Như thế này, tôi sẽ không làm đau lưng của bạn, phải không? Tôi đã học được điều đó ở Anh Quốc. Khi cưỡi ngựa không có yên, bạn có thể làm đau lưng ngựa nếu nó không quen chở người.”
“Th-thật là một sự thất vọng-ọnnnn.”
Khi Mitotsudaira cũng ngồi lên một con, tất cả các cô gái ngoại trừ Reine des Garous đều đã có thú cưỡi của mình.
…Mình có thể chạy bên cạnh họ, nên…
Cậu quay lại để gọi Toori và thấy tên ngốc đang mặc đồ giả gái.
“Ừm, Toori-dono?”
Tên ngốc quay lại trong bộ đồng phục nữ sinh của M.H.R.R. và một bộ tóc giả màu vàng.
“Tớ mặc thế này trông có đẹp không!?”
…Mình phải trả lời thế nào khi hắn hỏi một cách hùng hồn như vậy?
Dù sao đi nữa, Reine des Garous, người cũng ăn mặc tương tự, đưa tay lên má.
“Ta đã cho gửi chúng đến đây như cậu yêu cầu, nhưng trông nó hợp với cậu hơn ta tưởng.”
“Ừm… Đây là cái trò điên rồ gì vậy?”
“Cậu thật sự không hiểu sao, Tenzou!? Đây là để họ sẽ chở tớ như một thiếu nữ trong trắng!”
“Những kẻ biến thái thì không trong trắng từ tận gốc rễ, nên không, cảm ơn-ọnnnn.”
“K-kế hoạch của ngài đã thất bại ngay từ đầu rồi!”
“Bình tĩnh,” Reine des Garous cắt ngang khi nhìn qua lại giữa Tenzou và con kỳ lân. “Với tư cách là phó viện trưởng của Hexagone Française, ta sẽ lịch sự chở vị vua của Musashi. Nếu ta bế cậu ấy, thì cậu bé sẽ không thực sự ‘cưỡi’ ngươi, phải không?”
Bà bế tên ngốc lên theo kiểu công chúa. “Umm,” Toori nói khi gãi đầu, nhưng hắn không thực sự phản đối. Tenzou quyết định để chuyện đó cho Reine des Garous, nhưng rồi…
“Ở đây, thưa đức vua của tôi.”
Mitotsudaira nhắm mắt lại, hếch mũi lên, và quay đi trước khi dùng một đoạn dây leo được thần thánh bảo hộ mà nàng đã bí mật giữ bên mình quật lấy Toori. “Ố!” Toori kêu lên khi bị văng qua không trung. Với thân mình được bọc trong dây leo, hắn nhẹ nhàng đáp xuống lòng nàng khi nàng đang ngồi trên con kỳ lân.
“Nate, tớ thực sự cảm thấy như một món hành lý ngay bây giờ.”
“Nếu tôi để đức vua của mình cho một phó viện trưởng của quốc gia khác, tôi sẽ không bao giờ nghe hết được những lời phàn nàn từ Horizon và Kimi.”
“Ôi chao. Hiệp sĩ của Musashi muốn độc chiếm vị vua của mình, phải không?”
Tenzou thấy Mitotsudaira thoáng nhe răng trước sự khiêu khích của mẹ mình.
Cậu thực sự muốn tránh một cuộc chiến nữa giữa những con quái vật ở đây và quyết định phớt lờ hoàn toàn những tiếng la hét của Naito “Chơi nó đi! Chơi nó đi!”
Reine des Garous nhún vai như thể muốn nói không còn cách nào khác.
…Bà ấy đang tận hưởng chuyện này sao?
Mình không hiểu nổi phụ nữ, cậu nghĩ khi Reine des Garous trèo lên con kỳ lân còn lại. Những con kỳ lân khác hét lên “ọnnnn!” một cách ngạc nhiên và con kỳ lân kia cuối cùng cũng phản ứng.
“Uuh…”
Nó bắt đầu khóc.
“S-sự trong trắng của tôi đã bị đánh cắp… Trước đây tôi chỉ từng được các bé gái cưỡi! Nhưng bây giờ…!”
“Bạn ơi! Cái tiếng ọnnnn! Đừng quên cái tiếng ọnnnn!”
“Mẹ, con nghĩ kế hoạch này đã thất bại ngay từ đầu rồi.”
“T-ta vẫn còn ngon chán mà! Thật đấy!”
“Và tôi nghĩ họ đang nhìn nhận vấn đề trong trắng từ một góc độ sai lầm,” Tenzou nói thêm.
Sau một cuộc thảo luận nhanh chóng, họ thỏa hiệp bằng cách đặt áo khoác của bà lên lưng con kỳ lân như một đường phân chia.
“Chà, thế là đủ mọi người rồi. Tôi có thể chỉ cần…”
Tenzou nói dở khi nhận thấy Mary đang nhìn chằm chằm vào Mitotsudaira, người đang bế Toori trong lòng.
Sau vài hơi thở, cô từ từ quay sang cậu với đôi lông mày hơi nhướn lên và má ửng hồng. Sau đó, cô khép chân lại và giang rộng vòng tay.
“Nào, x-xin mời.”
…Ểhhhhh?
Hai thanh Excalibur trôi nổi bên cạnh Mary như những bậc thang dẫn lên chỗ cô, nhưng cậu có thể đoán trước một địa ngục trần gian trong tương lai từ cách Naito đang thiết lập một Magie Figur ghi hình với vẻ mặt chuyên nghiệp.
“Tenzou-sama, tình huống này đòi hỏi một vài sự hy sinh.”
…Thật vậy, cặp ngực khổng lồ đó chắc chắn đáng để hy sinh. Và nếu vợ tương lai của mình đã nói vậy, thì chắc chắn là đúng.
Ngay cả Tenzou cũng không hoàn toàn hiểu được lý luận của mình, nhưng cậu đã tuân theo sự dẫn dắt của niềm tin vào ngực bự.
Khi cậu bước lên những thanh Excalibur, chúng bay lên.
“Ồ.”
Chúng tạo thành một chỗ đứng cho cậu ở hai bên lưng con kỳ lân, nên cậu có thể đứng sau Mary mà không thực sự cưỡi con kỳ lân. Nó đòi hỏi một chút giữ thăng bằng, nhưng đó là một nhiệm vụ đơn giản đối với một ninja. Hơn nữa…
“Tenzou-sama, tôi nghĩ ngài đã hiểu ngược rồi.”
Cậu bế Mary lên. Cô mỉm cười khi hông của mình nhấc lên khỏi con kỳ lân và Naito huýt sáo sau lưng họ, nhưng cậu đã quyết tâm. Cậu bắt đầu tính toán xem mình sẽ cần sử dụng bao nhiêu kỹ thuật ẩn thân để vượt qua cơn bão khi trở về Musashi, nhưng Mary nói với một nụ cười trong giọng nói.
“Tôi đã luôn mơ về tình huống này kể từ khi đọc nó trong một câu chuyện. Đây là chàng hoàng tử bảnh bao mang người đi trên con bạch mã của mình, phải không?”
“Đam mê cháy bỏng đó! Tớ sắp tan chảy rồi!” hai Loup-Garou và Naito hét lên, nhưng cậu phớt lờ điều đó và những hành động đáng ngờ của họ. Cậu rõ ràng đã đạt đến mức độ “hủy diệt”, nên không còn gì để mất nữa.
“Nhưng tôi đoán tình hình ở Magdeburg, Musashi, và K.P.A. Italia giờ chắc cũng đang căng thẳng lắm.”
“Chúng ta sẽ làm gì đây, Shibata? Cậu không nghĩ rằng việc cứ chăm chăm vào Magdeburg thế này là quá tốn công sao?”
Trên bờ đông sông Elbe, Narimasa nói chuyện với Katsuie trong khi thả một sợi dây câu xuống sông gần lều của họ. Hắn ngồi yên, chờ cần câu động đậy, và Katsuie đứng cách đó khoảng mười mét về phía thượng nguồn với một cây cần câu dài của riêng mình. Katsuie đột nhiên giơ tay ra sau.
Một khẩu pháo khai hỏa, những gợn sóng nhỏ lan trên mặt sông, và hắn giật mạnh cần câu của mình.
“Ồ! Được rồi đây! Nó thực sự làm cho cá di chuyển! Hãy biến nó thành một trào lưu đi, Narimasa! Câu cá bằng đại bác! Chắc chắn nó sẽ trở thành một ngành kinh doanh lớn! Cậu lo phần quảng cáo và tôi sẽ quản lý tất cả thu nhập!!”
“Nếu cậu muốn một cái lưới đánh cá, sao không giao cho tôi một nửa quyền lợi từ thu nhập đó!?”
“Cái gì!? Rõ ràng là tôi đang đùa, đồ ngốc! Không đời nào tôi lại hợp tác với cậu! Nếu tôi bắt đầu kinh doanh bây giờ, thì đó sẽ là với Oichi-dono!”
“Trời ạ, cậu phiền phức thật đấy.”
Một con cá đập vào mặt hắn, nên Narimasa bắt lấy con cá hồi lớn trước khi nó rơi xuống đất và cho vào giỏ.
“Cậu nghĩ cậu đang làm cái quái gì thế!?” hắn hét lại.
“Cậu làm tôi sợ đấy khi nghiêm túc như vậy.”
Katsuie lùi lại một chút và nhìn lên bầu trời phía bắc.
“Không còn thấy Musashi nữa rồi.”
“Ể? Gì? Nó làm cậu sợ à? …À, đừng ném đá vào tôi, đồ ngốc! Nguy hiểm lắm đấy!!”
“Chúng có trúng cậu đâu mà cứ phàn nàn. …Dù sao thì, Musashi có thể đã đi rồi, nhưng một số người của họ đang ở Magdeburg, phải không?”
Narimasa nhìn về hướng Katsuie đang chỉ. Hai thần chiến đang thực hành chiến đấu về phía bức tường phía tây của Magdeburg. Một là Righteousness của Satomi và cái còn lại là Palais-Cardinal của Hexagone Française.
“Cả hai đều không phải của Musashi.”
“Bà già Tomoe ở đó, Anne xứ Gì-đó ở đó, và cái gã đầu hạt dẻ bán cầu chân không đó cũng ở đó, nên chắc chắn có kẻ cậu ghét cũng sắp đến. Và họ sẽ gặp gỡ phó hội trưởng của Musashi… tên cô ta là gì nhỉ?”
“Honda Masazumi.”
“Wow, khi là tên con gái thì cậu trả lời ngay lập tức! Đồ biến thái. …Hm, vậy là sao đây? Đó là kiểu con gái cậu thích à? Cậu đang Y-Ê-U-… Ồ? Muốn đánh nhau à? Muốn đánh nhau sao!?”
“Trời ạ, cậu có thể bớt phiền phức hơn được không?”
“Im đi,” Katsuie nói trước khi quăng dây câu trở lại sông. “Phó hội trưởng của Musashi chắc chắn ở đó. Có lẽ còn vài người khác làm vệ sĩ. Tôi cá là chúng ta có thể hạ gục cô ta nếu tấn công bây giờ.”
“Cậu sẽ làm gì với Tomoe Gozen?”
“Bà ta chỉ có thể sử dụng Testamenta Arma đó mỗi ngày một lần, nên giờ không thành vấn đề.”
“Không, ý tôi là sức tấn công của bà ta.”
“Gì? Tôi là phó viện trưởng của M.H.H.R. và P.A. Oda. …Và bà ta là một bà già. Sức bền của bà ta đã giảm, nên giờ tôi có thể đánh bại bà ta.”
“Trước đây cậu không thể à?”
“Tôi đã chiến đấu với bà ta hai hoặc ba lần trước đây, nhưng quyết định rằng hôm đó mình không may mắn và đã bỏ chạy. Dù lúc đó tôi mới năm tuổi thôi.”
“Ồ, vậy là cậu đã là một tên ngốc từ khi còn nhỏ rồi.”
Katsuie bắt đầu ném đá và Narimasa bắt đầu ném đá lại, nhưng cuối cùng họ tạm nghỉ khi cần câu của Katsuie động đậy.
“Chà, chúng ta phải làm cho ra trò. Nếu chúng ta không giành được một chiến thắng cho Hashiba ở đây, M.H.R.R. có lẽ sẽ gây khó khăn hơn cho cô ấy.”
“Cô ấy thực sự ép mình quá đáng.”
"Đành phải vậy thôi." Katsuie cười khổ rồi ngồi xuống bên cần câu. "Một khi chúa công qua đời, ta và nàng ấy sẽ không thể hòa hợp được nữa. Ta sẽ bị dồn vào thành của mình rồi tự vẫn. Trước đó, Oichi-dono và ta đã cùng nhau sắp xếp mọi thứ, cốt để tận hưởng trọn vẹn từng ngày cho đến lúc đó. Ta không biết ngày ấy khi nào sẽ đến, nhưng ta phải chắc chắn rằng Hashiba có thể gánh vác thay cho vị trí của mình."
"Kỳ thực ngài đâu cần phải chết, phải không? Ngài lúc nào cũng có thể lui về ở ẩn mà."
"Bọn ta phải diễn cho tròn vai. Mà cậu cũng có khác gì đâu," Katsuie nói. "Sau khi ta chết, cậu sẽ tạo phản chống lại Hashiba rồi cuối cùng cũng phải tự sát. Lại còn do đám võ sĩ của Hashiba và Toshiie thúc ép nữa chứ. …Toshiie là cái thằng hay suy nghĩ luẩn quẩn lắm, nên liệu mà làm, nhớ đấy. À mà, một thằng tép riu như cậu thì cũng chỉ làm được đến thế thôi."
"Đôi lúc, em thấy chết có khi lại nhẹ nhõm."
Vậy nên…
"Ta đã dặn Toshi rồi, nếu nó định đến xử ta thì phải làm cho thật hoành tráng vào. Ta bảo nó phải dùng cái nhiệt huyết mà nó chưa từng dành cho Hashiba hay bất kỳ ai khác để hạ gục ta."
"Khà! Xem cái tuổi trẻ này đi? Ta ngửi thấy cả mùi non nớt của cậu rồi đấy. …Nhất là cái điệu bộ ‘hạ gục ta’ kia!"
"N-Ngài…!!"
"Này, cá cắn câu rồi kìa. …Yay! Đùa tí thôi! Cậu đúng là ngốc thật đấy, phải không? Hửm? Cậu đang chỉ cái gì thế?"
"Cá cắn câu của ngài rồi kìa."
"Cáiiii!? Sao lại nói dối nữa hả? Loài người đúng là tệ hại nhất mà, đồ nói dối đeo kính râm kia!"
Cần câu của Katsuie gần như nảy bật lên khi bị kéo tuột xuống sông. Ông chỉ kịp kêu lên một tiếng "A" thì Narimasa đã xen vào.
"Ha! Đồ ngốc!"
"Gì hả!? Lỗi tại cậu nói không đủ thuyết phục đấy chứ! Lời nói của cậu thiếu sự chân thành! …Thiệt tình, sao ta lại bị trời đày phải ở cùng một tên hậu bối tệ hại thế này cơ chứ?"
"Trời ạ. Ngài phiền phức thật đấy."
Nhưng Narimasa nhanh chóng đổi chủ đề.
"Mà không biết bọn Kuki và những người khác sao rồi nhỉ. Giờ này chắc họ đang giao chiến ở K.P.A. Italia rồi."
"Chà, có Magoichi ở đó thì họ sẽ ổn thôi."
Nhưng…
"Đối thủ là K.P.A. Italia, nên sẽ không dễ dàng đâu."
Khi Katsuie nhìn lên bầu trời phương Nam, các Thiết Giáp Hạm của M.H.R.R. cuối cùng cũng bắt đầu dồn ép Hải quân Murakami của K.P.A. Italia vào góc, trên vùng trời phía nam M.H.R.R. và phía tây biển nội địa Seto.
Hải quân Murakami đã câu giờ được một lúc bằng cách rút lui, nhưng họ vẫn chưa phá hủy được bất kỳ Thiết Giáp Hạm nào do Kuki chỉ huy và đang tiến gần đến thời điểm trọng yếu để ngăn chặn chúng tiếp cận Itsukushima.
Và vào lúc 3 giờ 17 phút chiều, hạm đội tàu nhỏ của Hải quân Murakami cuối cùng đã triển khai đội hình dày đặc hơn và bắt đầu bắn phá liên hồi.
Trận hải chiến giữa K.P.A. Italia và M.H.R.R. cuối cùng đã thực sự bắt đầu gay cấn ở cả hai phía.


0 Bình luận