Volume 3B
Chương 45 Bạn cùng lớp trong bóng tối sâu thẳm
0 Bình luận - Độ dài: 10,074 từ - Cập nhật:
Màn đêm sâu thẳm
Có xu hướng san bằng tất cả
Phân định ngôi thứ (Không phải nói về vòng một đâu nhé)
Có một người đang ngồi giữa màn đêm.
Đó là Mitotsudaira, vai khoác hờ chiếc áo choàng nữ sinh Viễn Đông, tà váy phủ gọn dưới hông và đùi. Nàng chậm rãi hít một hơi, hơi nhổm người dậy rồi nhìn quanh.
Cả nhóm đang nghỉ ngơi để chuẩn bị khởi hành vào sáng sớm, nhưng nàng không tài nào ngủ được.
…Nóng quá.
Cơ thể nàng nóng hầm hập, nhưng đây không phải là cơn nóng sốt, mà là cảm giác nóng ran căng tức. Cơn đau và ngứa ngáy lan khắp cơ thể, tất cả cứ âm ỉ nhức nhối khiến nàng không tài nào chợp mắt.
Nàng luôn có thể nhờ Naito thi triển thêm một thuật giảm đau nữa, nhưng…
…Margot cũng đã mệt rồi.
Trận chiến đã kết thúc và quân Hexagone Française đã rút lui.
“Nhưng tình hình hiện tại vẫn thật phức tạp.”
Nàng nghĩ về kết quả của trận chiến và tình hình lúc này.
…Musashi và Hexagone Française đã đồng ý ngừng bắn, và Tổng Trưởng đáng lẽ đã được thả ra.
“Nhưng mình không thể ngờ mẹ lại phớt lờ lệnh ngừng bắn.”
Liệu có sai không khi nghĩ rằng đó mới đúng là phong cách của mẹ mình?
Phó Tổng Trưởng của Hexagone Française đã phớt lờ mệnh lệnh và đang giam giữ Tổng Trưởng của một quốc gia khác, hẳn đây là một tình thế khó xử đối với họ. Trước khi rút lui, Henri thuộc Tam Kỵ Sĩ Đoàn đã nói rằng Hexagone Française sẽ tiếp tục cố gắng thuyết phục mẹ nàng trước khi họ đuổi kịp bà.
Theo lời Henri, tình hình nội bộ của Hexagone Française không cho phép họ có một cuộc xung đột với Phó Tổng Trưởng của mình. Mitotsudaira thông cảm với họ, nhưng đồng thời…
…Con tin chắc một điều là mẹ chẳng thèm nghĩ đến chuyện đó đâu. Tất cả chỉ là để cho vui và thỏa mãn cơn đói của bà ta mà thôi!!
Nhưng người khác có thể dễ dàng nhìn nhận sự việc theo một cách khác, vì vậy Henri đã đề xuất một phương pháp khác để kiềm chế bà.
…Chúng ta phải tiếp tục nhiệm vụ của mình.
Không, nói vậy không hoàn toàn chính xác.
…Chúng ta có một nhiệm vụ mới cùng với mẹ.
Henri đã giao cho họ nhiệm vụ mà Masazumi và Mazarin đã thống nhất trên tàu Musashi. Đó là một nhiệm vụ cho Hexagone Française, diễn ra bên trong M.H.R.R.
Chi tiết sẽ được gửi qua một lá thư do một linh điểu màu đen mang đến.
“Kể cả là mẹ thì cũng không thể động đến Tổng Trưởng nếu nhiệm vụ chỉ rõ là phải đi cùng ngài ấy.”
Nhưng liệu bà có thật sự làm vậy không? Một con mãnh thú thất thường quả là đáng sợ.
Và nhiệm vụ đó cũng yêu cầu họ phải gặp và đi cùng với mẹ của Mitotsudaira.
“…”
Tâm trí và cơ thể đang ngập trong hơi nóng của nàng từ chối hoạt động một cách bình thường.
Những người khác cũng vậy. Naito và Mary đều bị thương và kiệt sức.
…Đặc biệt là Margot.
Sau khi trận chiến kết thúc và nhóm của Henri rời đi, nàng ấy là người đầu tiên ngồi xuống. Đôi cánh của nàng lốm đốm vài vệt máu và các ngón tay phải thì bị trật khớp.
Theo lời nàng, việc trật khớp đã giúp giải tỏa tổn thương và giữ cho chúng không bị vỡ nát, nhưng ngay sau đó nàng đã giả vờ khóc và nói, “Ma-yan ơi, đau quá.”
Mary đã thể hiện sự quan tâm thật lòng và bắt đầu chữa trị cho nàng, nhưng đồng phục của chính Mary cũng bị rách ở vài chỗ và xộc xệch. Hẳn là nàng ấy cũng bị thương, nhưng lại luôn có thói quen ưu tiên người khác.
…Và sau thuật giảm đau và lần chữa trị trước đó, mình không thể để bản thân gây thêm phiền phức được.
Mitotsudaira đã từ chối được chữa trị. Nàng đã nhờ Mary chữa cho Naito, chính mình và Tenzou trước.
Đốt lửa sẽ không tốt cho khu rừng, nên họ đã dùng một câu thần chú để nấu vài món ăn nhẹ trong ấm và bàn bạc kế hoạch. Tenzou đã nhận ca gác đầu tiên và mọi chuyện diễn ra cho đến bây giờ.
“…”
Nhưng Mitotsudaira vẫn thao thức, không tài nào ngủ được.
Mitotsudaira hít một hơi để làm mát cơ thể.
Không khí tràn vào lồng ngực vừa se lạnh, vừa mang theo một chút ẩm ướt và hương vị của rừng đêm.
Khi cơ thể dần nguội đi, nàng có thể cảm nhận được nó đang rã rời, mụ mẫm và sưng tấy.
…Có lẽ đó là lý do mình không thể tập trung suy nghĩ và bình tâm để ngủ được.
Chuyện gì đã xảy ra với Tổng Trưởng? Mẹ đang làm gì với ngài ấy?
Chuyện gì đã xảy ra với Musashi? Các quốc gia khác muốn làm gì với Musashi?
Và mình nên làm gì với tất cả những chuyện này? Mình muốn làm gì? Nàng hành động như thể mình hiểu tất cả, nhưng có một rào cản lớn đang chắn đường nàng.
…Mẹ.
Nếu họ không làm gì đó với Reine des Garous, Musashi sẽ có rất ít cơ hội chiến thắng khi đối mặt với Mouri trong cuộc tái hiện lịch sử. Nhưng sự thật vẫn là ngay cả Futayo cũng không thể chạm vào người phụ nữ đó.
“Và cho dù mình có suy nghĩ nhiều đến đâu, nếu Tổng Trưởng bị ăn thịt…”
Tất cả sẽ kết thúc, nàng nghĩ thầm trong khi đưa tay lên ôm đầu. Nhưng rồi nàng nghe thấy một tiếng động đột ngột từ phía dưới.
Nàng nghe thấy tiếng bụi rậm xao động và tiếng sột soạt của quần áo khi có ai đó đứng dậy. Dựa vào hướng phát ra âm thanh, nàng biết đó là ai. Là Mary.
Chắc hẳn Mary đã nhận ra nàng phát hiện ra mình, bởi vì Mitotsudaira đã nghe thấy một giọng nói trước khi nàng kịp thắc mắc cô gái đang làm gì.
“Nàng không ngủ được à?”
Nàng khó có thể nói rằng mình có thể ngủ, nên…
“Jud. Đúng vậy.”
Nàng trả lời một cách tự nhiên và việc trao đổi vài lời chân thành với cô gái dường như khiến lòng nàng dịu lại một chút.
…Mình ngoan ngoãn thật đấy nhỉ?
Trời quá tối để nhìn rõ mặt nàng, nhưng vẻ mệt mỏi đã bắt đầu rời khỏi đó. Sự vượt trội của dòng máu Loup-Garou có thể đã giúp nàng, hoặc cũng có thể là tác dụng của cuộc trao đổi trong trận chiến trước đó và của viên cơm nắm.
Dù sao đi nữa, giờ đây nàng đã có thể thừa nhận rõ ràng rằng mình đã cùng cô gái kia kề vai sát cánh trên chiến trường.
Và thế là lần này nàng lên tiếng trước.
“Đây là một đêm khó ngủ thật.”
“Jud. Nàng nói đúng. …Ta cũng không ngủ được.”
Mary vừa đi tới vừa cúi người, nhưng nàng không đến gần hơn chân của Mitotsudaira.
“Tiểu thư Mitotsudaira, ta xem gót chân của người được không? Lúc nãy đi đường ta thấy người hơi lê chân. Có phải giày cọ vào chân người không?”
“Tôi không cần-…”
Nàng ngập ngừng, không biết phải nói gì, nhưng Mary đã mỉm cười và nói thay lời nàng.
“Ta cứ thấy không yên lòng, nên nàng giúp ta một chút được không?”
Toori tỉnh dậy trong bóng tối.
“Hwah?”
Cậu đang ngả người trên ghế, hai tay vắt qua lưng ghế.
Cậu cũng đang hoàn toàn khoả thân.
Cậu nghiêng đầu khi nhận ra điều này.
“Mình cởi đồ lúc đang uống rượu à? Mà thôi, Thần Thuật Mosaic được cài đặt tự động kích hoạt, nên cũng không thành vấn đề.”
Nhưng mình đang ở đâu đây? cậu tự hỏi trong khi nhìn quanh căn phòng tối om một lần nữa.
…Nn.
Cậu có một vài suy nghĩ, nhưng không có cái nào giúp ích được. Trời tối quá, nên…
“Chắc mình đi ngủ tiếp thôi. …Ồ, mình đang đi giày! Mình đúng là đồ điên!”
Dù sao thì, cậu đang ở trong phòng ăn và cậu đoán căn phòng bên cạnh là phòng khách.
“Chắc mẹ của Nate không đời nào không chuẩn bị giường cho khách đâu nhỉ.”
Nhưng, chàng trai khoả thân nghĩ trước cửa ra vào. Cậu chống tay lên hông và ưỡn ngực ra.
“Nếu giờ Nate xông vào hét ‘Tổng Trưởng!’ thì chắc cô ấy sẽ giết mình mất.”
Nhưng mình sẽ đi ngủ và đợi cô ấy, gã ngốc nghĩ trong khi gãi đầu và tiếp tục đi vào phòng sau.
…Hm?
Có gì đó không ổn, cậu nhận ra. Tại sao mình lại quay vào đây ngủ?
“Mình luôn có thể ngủ qua đêm trong tư thế kỳ quặc trên ghế mà.”
Không, quan trọng hơn…
…Mùi gì đây?
Nó không hẳn là một mùi thơm. Cũng không phải là một mùi nồng. Dù là gì đi nữa, nó cứ lởn vởn, không chịu tan đi, và thoang thoảng từ căn phòng phía sau đó.
…Đây không phải là mùi.
Đó là một luồng khí, một sự hiện diện, và một cảm giác, tất cả hòa quyện vào nhau thành một cảm giác mong chờ mơ hồ.
Sự mong chờ mách bảo cậu rằng cậu sẽ tìm thấy thứ gì đó ở phía sau, vì vậy cơ thể cậu tự phản ứng.
“…”
Đôi chân đã đưa cậu đi về phía trước ba bước trước khi cậu nhận ra chúng đang di chuyển.
…Ồ? Sao mình lại đi về hướng đó?
Nhưng đôi chân cậu từ chối dừng lại và chúng từ từ bước tiếp.
…Khoan đã. Khoan, khoan, khoan.
Một phần tâm trí đang bảo cậu rằng đây là một ý tưởng tồi, nhưng phần còn lại như thường lệ lại có một suy nghĩ khác.
…Mình thật sự muốn xem trong căn phòng đó có gì!
Nó có thể là gì nhỉ? Không phải ngày nào mình cũng cảm thấy mong chờ đến thế. Lần gần đây nhất là ba ngày trước khi Horizon cúi xuống nhặt một cái thìa ở cửa hàng của mẹ. Mình không chắc đó có thực sự được gọi là mong chờ không, nhưng nó đã khiến ngay cả mình cũng phải kinh ngạc. Cậu đúng là một cô gái đáng sợ đấy, Horizon. Ồ, nhưng cảm biến kinh ngạc của mình cũng đã phản ứng khi dây kéo của Asama hơi bị tuột trên đường lên cầu thang ngày hôm qua.
“Lần này là gì đây?”
Đôi chân cậu đã trở nên loạng choạng lúc nào không hay, nhưng gã ngốc vẫn cứ bước vào phòng kế bên.
“Nếu nàng đã nhờ vả, ta cũng không còn lựa chọn nào khác.”
Mitotsudaira nhận thấy một thoáng ý cười trong giọng nói của mình khi nàng cởi giày. Nàng tháo chốt ở cổ chân đôi tất dài và để lộ đôi bàn chân. Mary khẽ kêu lên.
“Người đang chảy máu.”
“Hì hì. Tuy chậm, nhưng da của Loup-Garou có thể hấp thụ máu để chữa lành. Nó cũng giống như cách các tinh linh và các dạng sống ether khác hấp thụ ether để hình thành cơ thể của chúng.”
“Ta hiểu rồi,” Mary nói. “Vậy thì ta cần phải chữa trị cho người trước khi người hấp thụ chỗ máu đó, nếu không nỗ lực của ta sẽ vô nghĩa.”
Giọng điệu của nàng cho thấy rõ nàng có thể làm được.
…Tenzou đã có được một người vợ thật tài giỏi.
Trong khi nàng đang thầm thán phục, một luồng ánh sáng xanh dịu dàng xuất hiện dưới chân nàng và chạm vào bắp chân nàng trước tiên.
“Á.”
“Xin lỗi. Có đau không ạ? Ta đang xoa bóp để nới lỏng các đường ether trong cơ thể người.”
Ở Anh, nàng đã biết rằng lòng bàn chân của mình rất nhạy cảm, nhưng…
…Cả cẳng chân của mình cũng thế sao!? Mình đã bất cẩn quá!
Dù sao đi nữa, nàng cảm thấy lưng và vai mình đột nhiên thả lỏng.
“Đó là do sự lưu thông ở chân của người đấy, Tiểu thư Mitotsudaira. Với một Loup-Garou, dòng chảy của ether đặc biệt quan trọng. Thuật trị liệu của người Celt ở Anh truyền ether từ các đường ley line qua cơ thể người để loại bỏ độc tố và bình thường hóa cơ thể, vì vậy nó có thể giúp người thư giãn và dễ ngủ hơn.”
Ngay cả khi đang lắng nghe Mary, nàng vẫn có thể cảm thấy chỗ sưng ở lưng và hơi nóng trên khắp cơ thể mình đang tan biến.
…Người Celt có những kỹ thuật chữa trị tốt đến đáng sợ!
Đồng thời, một điều khác làm nàng bận tâm.
“Nhưng đây không phải là một khu rừng của Hexagone Française sao? Các thuật tinh linh của nàng không sử dụng-…”
“Jud. Các tinh linh rất vô tư miễn là người không làm ô uế khu rừng. Giống như mẹ của người không có mối liên hệ nào với quốc gia, các tinh linh nói chung là những sinh vật độc lập. Tất cả phụ thuộc vào việc ta có thể giao tiếp hiệu quả với họ hay không.”
Cô gái cười khổ.
“Lúc đầu ta gặp khó khăn, nhưng thực ra không có gì to tát cả. Sự kiểm soát các đường ley line của Anh đảm bảo luôn có các tinh linh ở gần, nhưng…”
Mary khẽ vung tay vào không trung.
“Đến đây,” nàng gọi và có thứ gì đó xuất hiện ở đó.
“Ánh sáng,” Mitotsudaira nói.
“Jud. Việc gọi họ là rất quan trọng. Các tinh linh luôn ở ngoài trời ở Anh, nhưng ở đây họ vẫn ẩn mình và quan sát chúng ta. Rất dễ nghĩ rằng họ đã xuất hiện trong một khu rừng lớn như thế này, nhưng họ rất thận trọng và muốn thư giãn ở nhà.”
Má của Mary được ánh sáng chiếu rọi và có một vết thương mới ở đó. Vết thương rồi sẽ biến mất, nhưng nó cong lại khi nàng mỉm cười và nàng lấy ra một lọ thuốc mỡ từ chiếc túi nhỏ treo ở điểm cứng trên thắt lưng. Mùi hương đủ để biết nó được làm từ các loại cây nghiền nát.
“Ta sẽ dùng một lá bùa thần của Viễn Đông để làm thuốc đắp. Nếu người không mang tất, lá bùa sẽ loại bỏ các tạp chất khỏi cơ thể người, người có thể làm vậy không?”
“Jud. Nhân tiện, nàng học cách kết hợp thuật trị liệu của người Celt và thuật Thần đạo ở đâu vậy?”
“Jud. Khi làm việc tại đền thờ của Tiểu thư Asama. Họ sử dụng các loại cây thuốc với thuật chữa bệnh của Thần đạo và cách này cũng tương tự. Cách của ta sử dụng rất nhiều loại cây chỉ có ở châu Âu, vì vậy cuối cùng ta cần phải tìm hiểu về các loại cây của Viễn Đông.”
Một cô gái thật tài năng, Mitotsudaira nghĩ thầm khi sự thù địch của nàng tiếp tục tan biến.
Đột nhiên, Mary nói điều gì đó khác.
“Ta nghĩ Tổng Trưởng của Musashi vẫn an toàn.”
“Ể?”
Đó là điều đang làm nàng bận tâm. Đột nhiên nghe thấy điều lo lắng nhất của mình khiến Mitotsudaira bối rối.
“T-tại sao nàng lại nói v- hyan!”
“Ể? Ồ, x-xin lỗi. Ta bắt đầu mạnh tay quá à?”
Kiềm chế lại, kiềm chế lại nào, nàng nghĩ trong khi cắn môi dưới.
Trong khi đó, Mary xoa bóp chân nàng và nói.
“Thành thật mà nói, các tinh linh và động vật hoang dã vẫn đang cảnh giác.”
“Cảnh giác?”
Rồi nàng nhận ra điều đó có nghĩa là gì. Đây là lãnh thổ của Reine des Garous, và bà ta là một kẻ săn mồi trong rừng.
“Ý nàng là mẹ ta vẫn chưa no bụng?”
“Jud. Nếu kẻ săn mồi đã bình tĩnh lại, các tinh linh và động vật sẽ thư giãn. Vì họ chưa làm vậy, điều đó có nghĩa là Tổng Trưởng của Musashi tạm thời vẫn an toàn. Và nếu điều đó vẫn đúng vào buổi sáng, ta nghĩ có thể an toàn cho rằng Reine des Garous đã quyết định không ăn ngài ấy. Suy cho cùng, một con sói ăn vào ban đêm. Nhưng…”
Mary nghiêng đầu.
“Đó là tất cả những gì ta có thể nói. …Ta thực sự không biết khi nào hay làm thế nào bà ấy ăn. Tiểu thư Mitotsudaira có biết không?”
Khó có thể nói rằng nàng biết. Mẹ nàng đã không ăn ai kể từ khi Mitotsudaira được sinh ra. Nhưng nàng đã nghe một vài điều từ mẹ hoặc từ những người khác.
“Bà ấy khiến những chàng trai trẻ đầu hàng rồi ăn thịt họ. Và bà ấy làm điều đó vào ban đêm. Vào những thời điểm như thế này.”
“Đầu hàng ư?”
Mitotsudaira ít nhiều biết bằng cách nào.
“Ừm, thì, cũng không có gì quá lạ. Bà ấy… dùng vũ khí của phụ nữ.”
Toori đi qua lối vào không có cửa và thấy một phòng ngủ. Căn phòng tối chứa tủ và kệ, nhưng ánh sáng từ cửa sổ nhỏ chiếu lên giường.
Chiếc giường đã có người nằm.
Đó là Reine des Garous.
Bà ta đã đẩy chăn vào tường, nghiêng người dựa vào đó, và nhìn cậu với đôi đầu gối hơi co lại.
Bà ta hoàn toàn khoả thân.
“Vậy, thì, ừm… Bà ấy dùng vũ khí của phụ nữ để khiến đàn ông đầu hàng.”
Reine des Garous đã dụ dỗ đàn ông như thế nào?
Sau khi giải thích ngắn gọn, Mitotsudaira nhìn lại Mary. Nàng sợ cô gái sẽ nghĩ mình không đứng đắn hoặc thô tục, nhưng Mary gật đầu với vẻ mặt hoàn toàn nghiêm túc.
“Đó là… một vấn đề nghiêm trọng đối với Tổng Trưởng của Musashi.”
“V-vâng, đ-đúng vậy.”
Nàng ấy hiểu mình! Mitotsudaira ngạc nhiên nghĩ thầm.
“Tôi hy vọng mẹ tôi không thử làm bất cứ điều gì không phù hợp với tuổi tác của mình.”
“Jud. Nhưng mẹ của người đang là một học sinh mà.”
“Ừm, thì, việc mặc đồng phục học sinh khi có một đứa con gái đang học cấp ba đã đủ là một tội ác rồi, nhưng tôi nghĩ việc sử dụng điều đó cùng với vũ khí của phụ nữ còn tồi tệ hơn.”
Nàng không chắc mình có nên thảo luận về nỗi xấu hổ của một thành viên trong gia đình như vậy không, nhưng Mary nghiêng đầu.
“Ta không thấy có vấn đề gì. Vũ khí phụ nữ của bà ấy không phải là cây thánh giá bạc đó sao? Chẳng phải bà ấy sẽ chỉ dùng nó để đánh Tổng Trưởng của Musashi cho đến khi ngài ấy đầu hàng thôi sao?”
…Nàng ấy chẳng hiểu gì cả!!
Nàng đột nhiên nhận thấy Naito đang ngồi dậy từ phía sau Mary. Naito vẫy tay trước mặt để ra hiệu rằng điều đó là vô ích và nằm xuống lại.
…H-hả? Nàng không định giúp ta à!? Hay ít nhất nói gì đó đi chứ!? Nàng cứ để mặc vậy sao?
Từ mùi của hắn, nàng có thể biết Tenzou đang bò đi khỏi họ. Nàng muốn ném một hòn đá vào hắn, nhưng nàng không thể khi Mary đang nhìn.
Trong khi đó, Mary nghiêng đầu.
“Ta… sai à? Nhưng không phải người cần sức mạnh để khiến một người đàn ông đầu hàng sao?”
“Ừm, thì…”
Mình phải làm gì bây giờ? nàng tự hỏi đúng lúc Mary mỉm cười.
“Nhưng mẹ của người có thể làm được mà không cần sức mạnh. Bà ấy rất xinh đẹp, nên Tổng Trưởng của Musashi có thể sẽ mất cảnh giác đủ để bà ấy lẻn đến gần ngài.”
Đây là một loại bình luận mới khiến nàng không chắc Mary đang khen mẹ mình hay nói rằng Tổng Trưởng sắp chết.
…Nhưng có vẻ như Mary ít hiểu biết về những chuyện như thế.
Nàng quyết định rằng đó là việc của Tenzou. Nàng cũng có cảm giác Naito hoặc Kimi sẽ can thiệp, nhưng không thể ngăn cản điều đó nếu nó đã được định mệnh. Nhưng tạm thời, "vẻ đẹp" mà Mary đã đề cập có phần giống với "sự thật" mà Mitotsudaira đã cố gắng giải thích, vì vậy nàng bắt đầu nói dựa trên sự hiểu lầm nhỏ đó.
“Tôi không chắc lắm. Mẹ tôi khá lớn tuổi rồi.”
“Nhưng bà ấy có một vóc dáng tuyệt vời và bà ấy đứng thẳng và cao.”
Mary trả lời với một nụ cười, nhưng Mitotsudaira cảm thấy có gì đó không ổn.
Hử? nàng nghĩ.
Nàng sớm nhận ra đó là gì, nhưng quyết định hỏi cho chắc.
“Ừm, Mary? Nàng sẽ mô tả ta như thế nào về mặt đó?”
“Ể? Ồ, người cũng có một vóc dáng tuyệt vời.”
…Mình biết ngay mà!!
Lần đầu tiên, nàng nhận ra rằng một người hài lòng với kích cỡ của chính mình sẽ xếp bất kỳ ai lớn hơn hoặc nhỏ hơn họ vào danh mục chung là "vóc dáng khá".
Từ quan điểm của đại diện Anh, cả Mitotsudaira và mẹ nàng đều không hơn gì các loại "vóc dáng cân đối" khác nhau.
…Nàng ấy đứng về phía mình!!
Nhưng một ý nghĩ khác nảy ra trong đầu nàng.
…Nhưng khoan đã. Điều đó không giải quyết được gì liên quan đến việc mẹ quyến rũ Tổng Trưởng.
Nàng ôm đầu và Mary nói với nàng.
“Ừm, Tiểu thư Mitotsudaira? Có chuyện gì vậy ạ?”
“Không, ừm,” nàng ngập ngừng. “Tôi có cảm giác Tổng Trưởng sẽ đầu hàng bà ấy.”
Tổng Trưởng và mẹ nàng đang làm gì?
Với ánh trăng trên làn da trần, Reine des Garous nhìn chàng trai.
“Hãy đến đây với ta.”
Bà giơ tay trái lên và ngoắc các ngón tay để vẫy gọi cậu.
…Đã lâu rồi ta không chơi trò này.
Khá nhiều thư tín thần thánh đã được gửi đến từ các sĩ quan của Tổng Trưởng, nhưng bà đã phớt lờ tất cả. Một hoàng gia Loup-Garou đang vui vẻ đêm nay lần đầu tiên sau nhiều thập kỷ, vì vậy thật thô lỗ khi làm gián đoạn bà.
…Ta đã không làm điều này hơn hai mươi năm rồi.
Đây là một "trò chơi" mà các Loup-Garou thường chơi.
Bắt đầu với Tiếng Gầm Chiến Tranh, có một số kỹ thuật mà các chủng tộc sói có với tư cách là kẻ săn mồi. Bao gồm cả răng nanh và móng vuốt, nhưng các hoàng gia và quý tộc Loup-Garou có cơ thể gần như là linh hồn và có thể thay đổi ether xung quanh để dụ dỗ người khác.
Tâm trí của họ sẽ bị chiếm đoạt, họ sẽ vô thức nhận ra rằng mình không có cơ hội, và họ sẽ ngừng di chuyển và tự dâng đầu mình.
Nỗi sợ hãi của một kẻ săn mồi được biến thành niềm tự hào khi được ăn thịt.
Ngày xưa, bà và những người khác đã tạo ra một trò chơi để xem họ có thể đạt được trạng thái đó nhanh và sâu đến mức nào. Lúc đầu, tất cả đàn ông đều thể hiện sự thù địch và nghi ngờ về sự cám dỗ, nhưng cuối cùng họ sẽ không thể chống cự được nữa và sẽ cố gắng lợi dụng tình dục.
Nhưng khi họ đến gần hơn, sự cám dỗ sẽ càng mạnh hơn. "Mong muốn được hòa làm một với bà" của họ sẽ bắt đầu như một ham muốn tình dục, nhưng cuối cùng…
…Chúng ta tồn tại ở những cấp độ hoàn toàn khác nhau và sự khác biệt đó tạo ra mối quan hệ giữa kẻ săn mồi và con mồi.
Một khi họ đến gần, họ sẽ nhận ra rằng họ không thể trốn thoát được nữa. Vì vậy, thay vì chống cự và bị nghiền nát, họ sẽ chọn sự vâng lời. Họ sẽ chọn ngủ với bà và bị ăn thịt một cách không đau đớn.
“Có chuyện gì sao?”
Bà nheo mắt và hạ đuôi mày xuống khi dụ dỗ cậu.
Thời điểm câu hỏi và giọng điệu của bà là hoàn hảo. Đã lâu rồi, nhưng bản năng của bà vẫn chưa cùn đi.
…Ngay cả khi đã làm mẹ, ta vẫn còn phong độ chán!
Bà đã được chồng cho phép. Trong khi ăn sáng, bà đã nói rằng bà sẽ “giải quyết một cậu bé đang theo đuổi con gái chúng ta”.
Chồng bà khá khoan dung, nhưng ông đã bảo bà đừng gắng sức quá trong khi bà đang liếm bơ trên môi ông.
…Ta không biết ý ông ấy “gắng sức quá” là gì, nhưng đ-đó không phải là vấn đề ở đây! Ta vẫn còn ngon lành lắm! Thật sự đấy!!
Khi về nhà, mình cần phải “ngấu nghiến” chồng mình theo một cách không liên quan đến việc ăn thịt!!
Bà có phần nhớ những người khác sẽ theo dõi từ trong bóng tối ngày xưa, nhưng bà thở ra một hơi nhẹ nhàng như ngày đó. Bà nhẹ nhàng xoay hông để hướng rốn về phía chàng trai.
“Cậu có muốn đến đây không?”
Cậu không trả lời, nhưng chắc chắn cậu đang phản ứng. Chưa ai từng chống lại được sự quyến rũ của Reine des Garous và sẽ không bao giờ có ai.
…Điều này thực sự khiến ta hoài niệm.
Trong giai đoạn mở đầu của trò chơi này, một số Loup-Garou cấp thấp sẽ lấp đầy căn phòng bằng mùi hương khiêu gợi hoặc bỏ thứ gì đó vào thức ăn của họ.
Đó là một cách để tận hưởng, nhưng các Loup-Garou cấp cao hơn xem sự quyến rũ như một loại thể thao. Họ sẽ cố gắng khiến con mồi của mình đầu hàng mà không dựa vào bất cứ thứ gì ngoài khả năng của chính mình.
Chàng trai này là Tổng Trưởng và Hội trưởng Hội học sinh của Musashi cũng như người mà con gái bà gọi là "nhà vua của tôi", vì vậy cậu rất xứng đáng làm con mồi của bà.
Và nếu nhà vua của con gái bà đầu hàng trước sự quyến rũ của Reine des Garous và bị ăn thịt, cô bé sẽ ngừng giả vờ làm hiệp sĩ và trở lại là đứa trẻ ngoan ngoãn như ngày nào.
…Con bé có lẽ sẽ hận mình lắm đây.
Điều này có thể phá vỡ mối quan hệ giữa mẹ và con gái, nhưng không sao cả. Kế hoạch của Musashi nghe như một trò chơi và bà chỉ có thể tưởng tượng rằng chúng được bịa ra ngay tại chỗ, vì vậy người thừa kế thứ hai của Viễn Đông không nên tham gia vào đó.
…Vì vậy, ta sẽ biến chàng trai này thành của mình.
Một khi cậu ấy trở thành một phần máu thịt của mình, liệu con gái có bắt đầu gọi mình là nhà vua của nó không?
“Đến đây.”
Bà gọi cậu một lần nữa và nhẹ nhàng khoanh tay dưới ngực để khoe chúng ra.
“…”
Chàng trai khoả thân bước một bước dứt khoát về phía bà.
Chuyển động và bước chân về phía bà xác nhận rằng bà vẫn còn hấp dẫn, vì vậy bà hình dung khuôn mặt của chồng mình.
…Anh yêu! Em vẫn còn phong độ đỉnh cao lắm! Em hy vọng anh đã sẵn sàng khi em trở về!
Bà thầm tạo dáng chiến thắng.
Hai cô gái cúi đầu trong khi trao đổi lời nói trong khu rừng tối.
“Đ-đừng lo, Tiểu thư Mitotsudaira. Tôi không nghĩ Tổng Trưởng của Musashi sẽ khuất phục trước sức mạnh đâu.”
“Vâng, ngài ấy chắc chắn không phải là loại người khuất phục trước sức mạnh, nhưng tôi lại lo về một thứ khác.”
“Ể? Đó là gì vậy ạ?”
Sau một lúc im lặng, Mitotsudaira thì thầm câu trả lời.
“Vóc dáng tuyệt vời của bà ấy.”
Những suy nghĩ vụt qua trong đầu Toori.
…Ừm, có phải chỉ mình tôi thấy thế không hay chuyện này đã trở nên tuyệt vời rồi?
Cái quái gì đây? Đột nhiên, có một người vợ. Một Loup-Garou, nhưng là một người vợ. Đây có phải là cái mà người ta gọi là Vợ-Garou không? Chắc chắn là vậy rồi. Và bà ấy là Reine des Garous, vậy bà ấy cũng là Reine des Femmes à? Hoặc có thể không. Dù sao thì, đây là mẹ của Nate trước mặt mình. Ôi trời. Lần đầu của mình sẽ là với vợ của người khác sao? Thế có tội lỗi quá không? Lại còn là mẹ của bạn cùng lớp nữa chứ. Thế có tuyệt vời quá không? Hay điều này sẽ khiến mình bớt do dự hơn từ bây giờ? Ồ, nhưng nghĩ lại, nếu tất cả thời gian mình nghiên cứu game khiêu dâm có kết quả ở đây, liệu Nate và mình có trở thành anh chị em không? Ừm... hử? Nếu có thì, chẳng phải mình sẽ trở thành bố dượng của cô ấy sao? Là cái nào? Mình không biết. Ồ, nhưng người vợ trước mặt mình này là sao đây? Ngực bà ấy to quá và eo thì cứ như... như...
“S-sao cậu lại uốn éo như thế?”
Người uốn éo phải là bà mới đúng chứ, được chưa!? Và mông của bà ấy thì giống như th-th-thế này... ừm...
“Ờ, cử chỉ đó là gì vậy? Hình thang à? Núi Phú Sĩ?”
Xin lỗi, nhưng đó là mông của bà! Trừ việc tôi chẳng xin lỗi tí nào!! Dù sao thì, người vợ này là sao? Nếu bạn thích hàng khủng, bà ấy gần như hoàn hảo. Chồng bà ấy có một người vợ tuyệt vời thật. Tôi cho bà ấy điểm tuyệt đối!
Nhưng nhìn bà ấy như thế và so sánh với Nate... Nate à, cậu khác quá. Và với tuổi của cậu, liệu số phận vòng một của cậu đã được định đoạt chưa? Nate... Nate, cậu cứ khóc nếu muốn.
“T-tại sao cậu lại đột nhiên khóc? Cậu có sao không?”
Im đi. Tôi đang khóc cho con gái bà đấy! Chết tiệt, chết tiệt! Trả lại ngực cho Nate! Trả lại đây!! Trả lại ngực đi! Và cho tôi gấp đôi! Tiếng Pháp là deux! Được rồi, ngay cả tôi cũng bắt đầu tự làm mình bối rối rồi. Nhưng có gì đó mách bảo tôi rằng điều này nguy hiểm. Rốt cuộc, đây là một người vợ và là mẹ của bạn cùng lớp và là một người vợ. Tôi cảm thấy như mình đang bỏ qua một điều gì đó quan trọng, nhưng bà ấy là một người vợ. Điều đó là chắc chắn. ...Nghĩ lại thì, đây có thể là một chương trình camera giấu kín hay gì đó. Khi tôi bước thêm ba bước nữa, Tenzou sẽ xông vào cầm một tấm biển lớn ghi "Bất ngờ chưa! Bạn đang trên Ninja Camera!" Chết tiệt nhà ngươi, Tenzou! Ta sẽ không bao giờ tha thứ cho ngươi! Ta cá là ngươi thậm chí không thể nói cho ta biết ta đã gặp bao nhiêu rắc rối ở Anh để kiếm cho ngươi một cô bạn gái đâu! Sao? Không làm được chứ gì? Vậy thì ngươi thua! Không phải là hồi đó ta đã thực sự làm gì. À, người vợ này cần phải ngừng uốn éo như thế. Ta sắp di chuyển rồi! Ta sẽ đi thẳng đến chỗ bà ấy!! Và ta thực sự sợ rằng đây là một chương trình camera giấu kín. Ý tôi là, phải cần một thợ rèn thế hệ thứ ba mới sánh được với độ cứng mà tôi đang có ở đây. Nếu đây là một chương trình camera giấu kín, Horizon sẽ giết tôi khi họ đo được bằng chứng vật lý đó.
Ôi, chết tiệt! Horizon!!
Thế này không ổn. Tôi phải làm gì nếu cô ấy phát hiện ra? Và nếu Nate hay ai đó xuất hiện để cứu tôi ngay bây giờ, họ chắc chắn sẽ phát hiện ra! Và với mối quan hệ cha mẹ, Nate sẽ phát hiện ra dù thế nào đi nữa! Tôi tiêu rồi! Hay là không? Liệu Nate và những người khác có thể đợi một lúc nữa mới xuất hiện không? Sao!? Không, bình tĩnh lại. Bí quyết để bình tĩnh lại trong những lúc như thế này là làm toán trong đầu. Ừm. 2378905 x...Làm sao tôi nhân được cái đó chứ!! Cậu ngốc à!? Biết giới hạn của mình đi chứ!! Vậy còn phép cộng thì sao!? 65333 + 95829 =...Không, khi tôi thấy nhiều hơn hai con số liên tiếp, não tôi từ chối suy nghĩ! Tôi mất tập trung và cố gắng trốn thoát bằng cách nhìn vào người vợ ngay trước mặt. Ha ha ha ...Không, đừng nhìn! Đừng nhìnnnnnnnnnn! Ồ, tôi biết rồi. Tôi cần phải nghĩ về một cô gái khác! Tôi cảm thấy tồi tệ, nhưng điều đó chắc chắn sẽ làm tôi phân tâm! Đúng vậy, một cô gái khác là lựa chọn đúng đắn! Giống như khi Horizon lấy bánh mì từ phía bên kia của quầy thu ngân và cúi xuống như thế này. Rồi mông cô ấy sẽ như thế này và...ừm...
Độ cứng của tôi chỉ ngày càng tăng từ đó.
Chết tiệt. Vô vọng rồi. Hoàn toàn vô vọng. Tôi bị định mệnh cho một cái chết khiêu dâm. Tôi chắc chắn sẽ chết. Đây có phải là định mệnh không? Không, phải có một lựa chọn khác! Tôi sẽ hỏi thiên thần và ác quỷ bên trong mình. Họ sẽ cho tôi câu trả lời trái ngược nhau, nên tôi chỉ cần tin vào cái nào nghe có vẻ sẽ hiệu quả!!
Được rồi, thiên thần và ác quỷ của tôi. Tôi nên làm gì với số phận này?
Ác quỷ: "Chống lại số phận rất khó, nên đừng làm thế."
Thiên thần: "Đi theo số phận rất dễ, nên cứ tiếp tục làm thế đi!!"
Hai câu trả lời đó có thể trái ngược nhau, nhưng chúng có cùng một ý nghĩa!!
Ôi, chết tiệt. Chồng bà ấy được hưởng thụ cái này mỗi đêm mà không phải lo lắng gì. Chết tiệt, sướng thật.
“Ư-ừm, t-tại sao cậu lại khóc nữa rồi? Xin lỗi?”
Đừng nhìn tôi với vẻ mặt lo lắng đó trong khi đang uốn éo như vậy!
…C-chàng trai này có ổn không vậy!?
Reine des Garous thấy cậu phản ứng khác với tất cả các mục tiêu trước đây của bà.
Cậu chỉ còn cách ba bước chân. Thông thường, họ sẽ chọn quỳ xuống trước mặt bà ở khoảng cách đó.
Nhưng chàng trai này không bình thường.
Một người bình thường sẽ không lẩm bẩm dưới hơi thở, sẽ không đột nhiên bắt đầu uốn éo, sẽ không ôm lấy mình và hét lên “Ahh!”, và sẽ không từ từ bắt đầu khóc.
Trước đó, cậu đã quay về phía cửa và bắt đầu nói, “Đ-đừng nhìn! Không có tên trộm nào ở đây cả! Thực sự không có!!” Ban đầu bà nghĩ cậu đã phát điên, nhưng có vẻ như đó là một loại diễn kịch nào đó.
Cậu đang đến gần và cậu có một vẻ mặt buồn ngủ, nhưng bà không thể lơ là cảnh giác. Nếu cậu lấy lại được ý thức, bà sẽ buộc phải khiến cậu đầu hàng bằng vũ lực.
…Nhưng Reine des Garous chưa bao giờ phải chịu sự ô nhục khi phải khiến một người đàn ông đầu hàng bằng vũ lực!
Mọi thứ đã được sắp đặt hoàn hảo, nhưng liệu bà có phải xử lý việc này như một con thú thông thường không?
Tuy nhiên, một ý nghĩ chợt nảy ra trong đầu bà.
…Đ-đừng nói là sức quyến rũ của mình đã phai tàn theo tuổi tác.
Cảm thấy bất an, bà quyết định tăng cường sự quyến rũ của mình. Bà để lộ cơ thể mình dưới ánh trăng một lần nữa và đối mặt với cậu. Bà nhẹ nhàng dang đầu gối, đưa tay về phía cậu, và xõa tóc ra.
“Cứ tự nhiên đến đây với ta.”
Bà hạ đuôi mày xuống.
“Cậu không muốn sao?”
Ngay khi bà nói xong, chàng trai bước thêm một bước nữa.
Bà đã kéo được cậu lại gần hơn và bà vui mừng vì mình vẫn còn phong độ.
…Nào, hãy quỳ xuống trước mặt ta! Đúng vậy!
Cậu cúi gập người ngay trước mặt bà.
Bà biết mình đã thắng.
…Ta làm được rồi! Anh yêu, em thật sự vẫn còn phong độ! Thật sự đấy!!
Bà nghĩ về con gái mình và làm thế nào điều này sẽ giải quyết được mọi chuyện. Bà chỉ cần kết thúc mọi chuyện ở đây.
“Nào.”
Bà thả lỏng cơ thể, đối mặt với cậu, và gọi cậu.
“Hãy quỳ xuống và bò lên giường. Ta sẽ cho cậu tất cả sự chú ý mà cậu muốn.”
Bà gọi chàng trai đang cúi người về phía trước mặt bà.
Nhưng…
“Ồ.”
Những tia máu bắn ra từ cả hai lỗ mũi của cậu và lực đẩy khiến cậu bay ngược về phía sau.
“Kyaaaaah!?”
Thay vì một vòi máu, nó bắn ra từ mũi cậu thành một đường thẳng. Reine des Garous theo phản xạ né tránh, nhưng bà đột nhiên tỉnh táo trở lại.
“K-khoan đã. Cậu đang tự làm mình chảy máu à!? Cậu đang cố gắng giúp đỡ đến mức nào vậy!?”
Lực của dòng máu khiến gã ngốc đập vào bức tường phía sau. Cậu sau đó bật ra và ngã về phía trước.
“Nh!?”
Cậu va vào sàn nhà bắt đầu từ phần háng trần trụi của mình.
Một tiếng động trầm đục và một tiếng cạy vang lên từ sàn nhà.
Tổng Trưởng của Musashi không hét lên, nhưng vẻ mặt của cậu ngay lập tức trở nên nghiêm trọng.
“Hự!”
Cậu thở hắt ra một hơi và đổ gục xuống một cách mềm nhũn thành hình chữ vạn.
Reine des Garous ngơ ngác nhìn một loạt các sự kiện, nhưng…
“Ư-ừm.”
Một vũng máu hình thành xung quanh mặt cậu trên sàn.
Bà sửng sốt khi xác nhận mùi máu đang lan ra.
“Khoan đã. Ừm, ờ?”
Hoảng hốt, bà hét lên suy nghĩ của mình.
“Chuyện gì đang xảy ra vậy!?”
“Hả? C-có một sự xáo trộn đang lan truyền trong các tinh linh và động vật trong rừng.”
“Ý nàng là gì khi nói có sự xáo trộn? Là mẹ ta gây ra à? Hay là Tổng Trưởng?”
“Hm.” Mary đưa tay lên trán. “Có vẻ như Reine des Garous đang bối rối hơn.”
…Chắc chắn là Tổng Trưởng đã làm gì đó.
Nàng chắc chắn về điều đó và nàng không thể làm gì được.
Nhưng ngài ấy đã làm gì để khiến mẹ nàng bối rối đến vậy? Nàng không muốn nghĩ về điều đó, nhưng Naito đột nhiên ngồi dậy và giơ ngón tay cái lên. Nàng không biết chính xác điều đó có nghĩa là gì, nhưng nàng đã hiểu đại khái. Nàng nhìn vào mắt cô gái và Naito nằm xuống lại.
“Nhưng,” Mary lẩm bẩm trong khi liếc nhìn xung quanh. “Các tinh linh đang tự hỏi họ nên làm gì và liệu họ có nên giúp đỡ không. Có vẻ như có một sự náo động khá lớn ở chỗ của Reine des Garous.”
“Ta có cảm giác mọi chuyện vẫn đang diễn ra bình thường như mọi khi.”
“Nhưng… Vâng, ta nghĩ mọi chuyện sẽ ổn thôi.”
“Tại sao?”
Mary mỉm cười và giơ chân của Mitotsudaira lên.
“Bởi vì Reine des Garous đã từng trao trái tim mình cho một con người.”
…Ý nàng là…
Mitotsudaira đã có một ý tưởng về những gì nàng muốn nói và Mary đã xác nhận điều đó.
“Đó là lý do tại sao người ở đây ngay từ đầu.”
Mitotsudaira lắng nghe những gì Mary nói về mình.
“Ta đã nghiên cứu lịch sử Viễn Đông và sư phụ Tenzou đã dạy ta rất nhiều điều, bao gồm cả tên thừa kế của người. …Người đã thừa kế tên của Lãnh chúa Mito Mitsukuni, phải không? Theo một phần ghi chú bên lề trong các bản ghi Chúc thư, ông đã thực hiện một cuộc hành hương ở Viễn Đông và nghiên cứu nhiều thứ khác nhau.”
“V-vâng. Jud. Đúng vậy.” Nàng nhún vai. “Ta đã nghĩ đến việc rủ ai đó đi cùng và thực hiện chuyến hành hương của riêng mình ở Viễn Đông sau khi tốt nghiệp. Tomo đã đề cập đến việc muốn đến thăm các quốc gia khác nhau để điều tra các hiện tượng bí ẩn ở đó, nên ta đã nghĩ cô ấy có thể muốn tham gia cùng mình. Nhưng…”
“Điều đó sẽ khó khăn trong tình hình hiện tại của Musashi, phải không?”
Mary nở một nụ cười khó xử, nhưng nàng đảm bảo nói những gì mình phải nói.
“Theo các bản ghi Chúc thư, Lãnh chúa Mitsukuni là một đứa trẻ không được mong muốn, phải không? Ông ấy được cho là con của một vị chủ nhân và người hầu gái của ông ta.”
Mitotsudaira biết về điều đó. Nàng đã tự mình tìm hiểu và những người khác cũng đã đảm bảo thông báo cho nàng. Nhưng Mary tiếp tục.
“Đó là lý do tại sao mẹ ông đã được lệnh phải giết đứa trẻ; nhưng gia đình chăm sóc bà đã không tuân theo lệnh của chủ nhân, cho phép đứa trẻ ra đời và bí mật nuôi dưỡng Lãnh chúa Mitsukuni. Và…”
“Và?”
“Ta nghĩ điều đó tương tự với lý do mẹ của người đã che giấu vị trí Reine des Garous của mình cho đến ngày hôm qua.”
Bởi vì…
“Đó là để che giấu việc một sinh vật mạnh mẽ như vậy đã bước vào xã hội loài người và để che giấu bản thân khi cơ thể bà đang phải chịu gánh nặng của việc sinh nở. Ngoài ra, nếu mọi người biết người là con gái của Reine des Garous, họ có thể cố gắng bắt người làm con tin. Nhưng bà có thể ngăn chặn điều đó bằng cách che giấu danh tính của mình.”
“Vậy tại sao bà lại gửi ta đến Musashi?”
“Có lẽ là để khiến mọi người nghĩ rằng người không phải là một cá nhân quan trọng. Người có thể là người thừa kế thứ hai của Viễn Đông, nhưng người cũng là một hiệp sĩ được gửi đến từ Hexagone Française và do đó là một con rối làm việc cho Hexagone Française.”
Đó là sự thật. Mọi người đã từng chỉ ra điều đó với nàng. Họ đã nói với nàng, làm tổn thương nàng, và bóp méo nàng. Nàng thở dài khi nhớ lại tất cả những điều đó. Nàng cúi đầu và gục trán vào tay mình.
“Nàng nói đúng. …Ta được gửi đến đó để các quốc gia khác nghĩ rằng ta không quan trọng. Và ta thực sự chỉ là một đứa trẻ khi bị gửi đi.”
“Nhưng…”
“?”
“Có một số điều ta không hiểu, nhưng có một điều ta cảm thấy chắc chắn ngay bây giờ.”
Tự hỏi đó là gì, Mitotsudaira ngẩng đầu lên và thấy Mary đang nghiêng đầu.
“Người không phải là một đứa trẻ không được mong muốn, phải không?”
Mitotsudaira cảm thấy một cơn lạnh sống lưng trước những lời của Mary.
Nhưng không phải vì nàng tức giận hay buồn bã với cô gái.
Điều này khác. Cơn lạnh cảm giác như đang vuốt ve xương sống của nàng.
…Mary không biết liệu mình có được mong muốn hay không.
Nàng đã không được sinh ra từ người mẹ đúng đắn và nàng đã dẫn đến cái chết của người mẹ đã sinh ra mình. Điểm thứ hai đó cũng áp dụng cho người chị em song sinh Elizabeth của nàng, nhưng…
“Mary, nàng đã… bao giờ oán hận về sự ra đời của mình chưa?”
“Không, vì ta không có ai để oán hận. Nhưng… ta có tự hỏi tại sao.”
“Nàng hỏi một điều mà nàng không bao giờ có thể biết câu trả lời?”
Nàng đã trăn trở về điều đó bao lâu rồi? Mitotsudaira không thể nào biết được; nhưng nụ cười của Mary càng thêm sâu.
“Không sao đâu. Tenzou-dono đã cho tớ câu trả lời rồi.”
Mitotsudaira thoáng nghĩ không biết có nên ghi âm lại cuộc trò chuyện này để lát nữa chia sẻ với mọi người không. Nhưng rồi cô nhận ra Naito đang nằm nghiêng, tay đã mở sẵn một Magie Figur, nên cô quyết định cứ giao cho nhỏ. Dù sao thì, cô cũng cất tiếng hỏi, giọng điệu hệt như một người phỏng vấn.
“Ơ-ờm… Đặc vụ cấp một sao? Bằng cách nào thế?”
“Jud. …Cậu thấy đấy, dạo này tớ cứ suy nghĩ mãi. Có thể giữa cha mẹ tớ đã xảy ra nhiều chuyện, và có thể tớ đang tự suy diễn theo hướng có lợi cho mình, nhưng mà…”
Nàng đưa tay lên áp vào má.
“Tớ thấy hạnh phúc lắm khi ở bên người mình thương, nên tớ hy vọng cha mẹ tớ cũng từng có những khoảnh khắc như vậy.”
Naito giơ ngón cái, Mitotsudaira đáp lại bằng ánh mắt. Cô nghe thấy tiếng Tenzou ngã sõng soài trong bụi cây đằng xa, xem chừng cậu ta đã bỏ cuộc rồi. Dù thế nào đi nữa, Mary vẫn tiếp lời trong khi đôi má ửng hồng.
“Vậy tớ có thể cho rằng Reine des Garous cũng từng có những khoảnh khắc như vậy không?”
“Chuyện đó không đến lượt ta nói.”
“Thế thì!” Naito bật phắt dậy.
Đôi cánh quấn băng của nhỏ rung lên, tay giơ cao chiếc Magie Figur đang ghi âm, và nhỏ nở một nụ cười hình trăng khuyết.
“Mito-tsan, tớ muốn nghe chuyện tình của cha mẹ cậu!”
“Hả? S-sao đột nhiên lại muốn biết chuyện đó?”
“Bởi vì.” Nhỏ vòng tay ra sau ôm lấy vai Mary, cả hai cùng ngước nhìn Mitotsudaira. “Tớ muốn biết làm thế nào mà mẹ cậu lại chấp nhận người cha nhân loại của cậu. …Biết đâu nó còn giúp chúng ta tìm ra cách bảo vệ Tổng trưởng nữa.”
Mitotsudaira thấy hiếm khi nào người Đức lại có động lực chỉ vì tò mò đơn thuần như vậy, nhưng cô quyết định cũng chẳng sao. Trời đã về khuya, đây lại là buổi tụ họp của con gái, vả lại cô cũng từng nghe qua câu chuyện này rồi.
“Được thôi. …Nhưng mà, đây là một câu chuyện khá là ngớ ngẩn đấy.”
Khi bắt đầu kể, cô bất giác tự hỏi không biết mẹ mình và Tổng trưởng đang làm gì.
Mẹ của Mitotsudaira và Tổng trưởng của Musashi đang quấn lấy nhau trên giường.
“N-nào. Nằm yên… nằm yên đi nào. Đừng có ngọ nguậy nữa.”
“Oái! Á-đau, đau, đau. Khoan đã. Thật đấy, đừng có chà như thế nữaaaaa!”
“Cậu là con trai thì ráng mà chịu đi. Chỉ là bôi thuốc sát trùng thôi mà làm ầm ĩ cả lên.”
Người mẹ đang ngồi dạng chân trên người Tổng trưởng, dùng mông đè chặt cậu xuống. Bà nhìn xuống cậu trai đang nằm sõng soài với hai lỗ mũi nhét đầy giấy ăn. Tên ngốc này đã mềm nhũn ra vì mấy lá bùa chữa trị dán khắp người.
“Ch-chết tiệt. Tôi đã cố chống cự, nhưng giờ bà lại lấy khăn sát trùng chà khắp người tôi, còn dán cả bùa lên tóc nữa. Lòng tự tôn của tôi tan thành mây khói rồi.”
“Và lòng tự tôn của một Reine des Garous buộc ta phải chữa trị cho cậu sau khi cậu bị thương trong nhà của ta.”
Nhưng mà, bà thở dài, người vẫn đang mặc một chiếc áo sơ mi. Mình đã xử lý xong vết thương cho cậu ta rồi.
“Dù sao thì, ta phải xin lỗi. Sàn nhà ở đây làm bằng bánh xốp ép cứng, nên dĩ nhiên khi ngã mạnh như vậy cậu sẽ bị trầy xước khắp người. Trước kia sàn nhà làm bằng thanh sô-cô-la cơ.”
“Vì tôi đang đi giày nên cứ ngỡ đó là sàn gỗ. Tôi đã nghĩ các bộ phận trong God Mosaic của mình sẽ trượt đi, nhưng ai ngờ lại vướng vào mấy cái rãnh bánh xốp. Lâu lắm rồi tôi mới bị trầy xước đau đến thế.”
“Dù sao thì,” Reine des Garous nói trong lúc nhìn xuống cậu trai.
Bà đã mặc lại quần lót và gắn các điểm cứng ở hông cho cậu. Ether tụ lại ở các điểm cứng sẽ điều chỉnh nhiệt độ cơ thể và tạo ra một lớp màng không khí để hỗ trợ cậu trong cuộc sống trên Musashi, nhưng nó cũng giúp điều hòa huyết áp và nhịp tim khi cậu bị thương. Vì vậy…
“Cậu hết chảy máu rồi chứ?”
“Hừm. Tôi vẫn thấy cổ họng mình hơi rát.”
“Lãng phí thật.”
Bà nói, một phần như đang phàn nàn, và định thở dài nhưng lại thôi.
Chuyện này xảy ra là do bà đã không lường trước được tình hình. Cậu trai này là khách, nên nếu bà không thể khiến cậu khuất phục thì đó là do kỹ năng của bà còn non kém.
…Nếu đám bạn cũ của mình mà thấy cảnh này, chắc chúng nó sẽ cười vào mặt mình mất.
Nhưng bà cũng có một suy nghĩ khác.
…Đến nước này rồi, có lẽ không thể nào khiến cậu ta khuất phục được nữa.
Căn phòng nồng nặc mùi máu và thuốc sát trùng, khiến không khí hoàn toàn hỏng bét.
Bà đã mang mấy sinh vật rêu màu xanh đậm từ ngoài vào, và chúng đang lau sàn nhà.
“Lau dọn.” “Sệt.” “Chảy máu.”
…Không khí không thể nào tệ hơn được nữa.
Nghĩ một cách nghiêm túc, bà ném chiếc khăn cho đám sinh vật rêu. Chúng gọi đó là phần thưởng, nhưng bà tự hỏi nó có thật sự tuyệt vời đến thế không.
“Dù sao thì, cậu chảy nhiều máu thật đấy.”
“Công bằng mà nói thì, bữa tối tôi đã ăn rất nhiều thịt.”
Tổng trưởng của Musashi đang đắp một chiếc khăn ướt trên trán để hạ nhiệt. Chiếc khăn che cả mắt cậu nên bà không thể thấy được biểu cảm của cậu.
“Thật ra tôi đã cố kìm nén lắm rồi, nên mọi thứ cứ dồn nén lại bên trong.”
“Kìm nén?”
Cậu gật đầu.
“Dù gì thì, tôi cũng có nhiều chuyện phải lo. Nhưng khi đang nghĩ về những chuyện đó, tôi đột nhiên quyết định ‘mặc xác nó!’ và thả lỏng bản thân. Thế là mọi thứ tuôn ra cùng một lúc.”
Ồ? Reine des Garous nghĩ.
“Vậy là cậu đã đầu hàng?”
“Phải. Ý tôi là bà siêu quyến rũ. Và mọi thứ trông có vẻ sẽ rất tuyệt. Tôi đã bắt đầu nghĩ rằng nếu mình giải thích tình hình thì sẽ không ai trách mình cả.”
Nhưng mà…
“Tôi nghĩ chuyện đó quá sức với tôi.”
“Trời ạ.”
Bà cảm thấy má mình nóng lên khi đưa tay chạm vào, nhưng phủ nhận lúc này cũng vô ích.
…Vậy là cậu ta đã đầu hàng mình sao?
Chỉ là cậu ta đã chấp nhận một cách quá thành thật, còn bà thì lại ra tay quá mạnh. Cậu ta đã cố gắng chống cự một cách cưỡng ép, nên bà càng mạnh tay hơn và cuối cùng nhận lại một kết quả ép buộc.
Và rồi cậu trai nói một điều khác.
“Xin lỗi.”
“Vì chuyện gì?” bà hỏi.
“Tôi đã khiến bà phải xấu hổ.”
Reine des Garous nhìn chằm chằm vào Tổng trưởng của Musashi.
Cậu rên rỉ ra chiều suy nghĩ, rồi đặt tay phải lên chiếc khăn đang che trán và mắt mình.
“Bà thấy đấy,” cậu nói. “Chuyện này chắc chắn có liên quan đến Horizon, nhưng tôi cũng không thích đổ lỗi cho người khác về việc mình đã làm. Và Nate từng nói so sánh một người phụ nữ với một người khác là rất bất lịch sự. Nên nếu bà đã cố gắng hết sức để phô diễn vẻ đẹp của mình, tôi cần phải đáp lại một cách đàng hoàng mà không nghĩ đến bất kỳ ai khác. Và nếu tôi ăn nói khéo léo hơn, tôi chắc chắn mình có thể thuyết phục được Horizon về điều đó.”
Cậu thở dài.
“Nhưng tôi không thể. Tôi không tự tin vào tài ăn nói của mình, tôi không biết mình nên làm gì, và tôi sợ sẽ làm vài người nổi giận hay khiến họ ghét tôi. Nhưng cuối cùng, người chịu thiệt thòi vì tất cả những điều đó lại là bà.”
…Cậu trai này thật sự rất nghiêm túc.
Thế nên bà mở miệng, cất lời trong khi cúi xuống gần cậu hơn.
“Ừm, thành thật mà nói… Ta đã định ăn tươi nuốt sống cậu thật đấy. Ồ, và khi ta nói ‘ăn tươi nuốt sống’, ta không có ý tình dục đâu. Ý ta là ta sẽ ăn cậu theo đúng nghĩa đen.”
Cho nên…
“Cậu không có gì phải xin lỗi cả. Đây là một trận chiến giữa kẻ săn mồi và con mồi… và, à thì…”
Đây mới chỉ là lần thứ hai trong đời bà nói ra điều này.
“Cho dù đó chỉ là một sự cố tình huống, cậu đã đánh bại ta.”
“Đừng nói vậy.”
…Ể?
Lần này, giọng cậu trai đầy quả quyết.
“Đừng nói vậy. Người làm hỏng chuyện là tôi. Sự thật là thế.”
“Nhưng mà…”
Bà cứng họng, chỉ biết nhìn chằm chằm vào cậu trai đang nở một nụ cười yếu ớt.
“Dù là chuyện giường chiếu hay chuyện bữa tối, Phó Tổng trưởng của Hexagone Française và là Reine des Garous không được phép phạm sai lầm, đúng không?”
“Nhưng một Reine des Garous cũng không thể chấp nhận một chiến thắng được ban cho.”
Thế thì…
“Vậy thì một ngày nào đó, khi tôi trở thành vua của thế giới, chúng ta hãy tái đấu.”
“…”
Reine des Garous chết lặng.
Bà đã có một người để gọi là đức vua của mình. Bà đã hứa sẽ phục vụ họ, lòng trung thành của bà là không thể lay chuyển, và anh trai của người đó một ngày nào đó sẽ cai trị châu Âu.
…Nhưng mà là vua của thế giới sao?
Phải chăng cậu trai đang bị bà đè dưới thân chỉ tự gọi mình là “vua” một khi cậu đã trở thành một thứ gì đó còn vĩ đại hơn thế nữa?
Bà chợt nghĩ có nên giết cậu ngay bây giờ không.
Dù gì thì, mặt cậu đang bị che khuất và cậu hoàn toàn không phòng bị dưới thân bà.
Đây là cơ hội của mình, bà nghĩ trong khi bất giác giơ tay lên.
Nhưng rồi cậu lên tiếng.
“Xin lỗi vì tôi vẫn chưa đủ tầm. Tôi là một thằng ngốc và dường như chẳng làm được việc gì cho ra hồn.”
Bà nghe thấy tiếng cậu thở dài.
“Có thể bà đã định ăn thịt tôi nếu tôi tài giỏi hơn, nhưng ngay cả chuyện đó cũng không xảy ra. Nếu bà nghĩ rằng bà sẽ ăn thịt tôi nếu tôi không chảy máu, thì về cơ bản bà đang nói rằng tôi vẫn còn quá non nớt.”
…À.
Bà nhận ra rằng những lời nói và hành động tự phụ của mình đã làm tổn thương cậu.
Thế nên bà cúi đầu.
“Xin lỗi.”
Bà thả lỏng đôi vai.
Ta hiểu rồi, bà nghĩ. Đúng vậy.
…Một Reine des Garous không thể ra tay với một đứa trẻ non nớt.
Bà sẽ chờ cho đến khi cậu trai này trưởng thành, trở thành một người đàn ông thực sự có thể đối đầu với bà. Đó mới là cách làm của một Reine des Garous. Và cậu trai này đã đối mặt với bà trong khi vẫn xem bà là một Reine des Garous.
Cả hai đều đã ngầm hiểu điều đó, nên việc đột ngột ra tay lúc này chẳng khác nào tự dối lòng mình và phản bội lại cậu trai.
Hơn nữa, đức vua của bà và những người khác từng khao khát vị trí Reine des Garous của bà sẽ phải thất vọng.
Vì vậy, bà đối diện với cậu trai. Bà nhìn thẳng vào đôi mắt vô hình của cậu.
“Ta không hề có ý xem thường cậu. …Cậu đã cố gắng đứng ngang hàng với ta, phải không? Nhưng cậu vẫn chưa đủ kỹ năng để làm điều đó. Và dẫu vậy… ta xin lỗi vì đã tỏ ra thương hại cậu vì điều đó.”
“Ể? Ồ… Không sao đâu. Đó chỉ là một lời phàn nàn nhỏ thôi. Tôi không thể nói những điều này trước mặt người khác. Với lại, tôi chắc chắn đã thua một người rồi.”
“Ể? Ai cơ?”
“Chồng của bà. …Nate được sinh ra là vì ông ấy đã đánh bại bà, đúng không?”
Bà cảm thấy tim mình đập nhanh và cả người cứng đờ.
“Ấy, ấy, ấy, ấy. Bà đang kẹp hông tôi giữa hai chân đấy! Gõ, gõ, gõ! Ôi! Cái gì đây!? Ngực! Hoàn toàn khác của Nate!”
“Ngươi đã sờ của con gái ta rồi à?”
Bà lườm cậu, siết chặt cho đến khi cậu la hét, rồi mới thở dài.
Cậu trai cũng thả lỏng cơ thể, khóe miệng cong lên bên dưới chiếc khăn che mắt.
“Tôi ghen tị với chồng của bà thật. Ông ấy được độc chiếm tất cả những thứ này mỗi ngày, phải không?”
“Trời ạ.”
“Nhưng mà,” cậu nói. “Tại sao bà lại rời khỏi đây? Theo những gì tôi thấy bên ngoài lúc nãy, có một cây ăn quả… à, mà quên cây đó đi. Nhưng có một con suối và môi trường ở đây cũng tốt, bà không nghĩ vậy sao?”
“À thì…”
Bà ngập ngừng khi bắt đầu suy nghĩ, rồi khẽ mỉm cười.
Họ đang ở một mình bên nhau trong căn nhà ẩn khuất này vào ban đêm, và…
…Mình hiện giờ đang là người trông nom cậu ta, phải không?
Câu chuyện này có hơi quá sức đối với một đứa trẻ trước giờ đi ngủ, nhưng bà tự hỏi liệu nó có ổn không.
“Rất nhiều chuyện đã xảy ra từ rất lâu về trước.”
Mình có thể kể cho cậu ta nghe về chuyện đó, bà quyết định trong khi nằm xuống bên cạnh cậu.
“Ngày xửa ngày xưa… à, cũng không xưa lắm. Phải rồi, đó là khi ta còn trẻ hơn bây giờ một chút – chỉ một chút thôi.”


0 Bình luận