Kyoukai Senjou no Horizon
Kawakami Minoru Satoyasu (TENKY)
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Volume 3B

Chương 38 Kỷ nguyên bám víu mới

0 Bình luận - Độ dài: 7,848 từ - Cập nhật:

thumb

Có gì đó...

còn thiếu.

Phân Bổ Điểm (Hưng Phấn)

Trong phòng ngoại giao, hai thương nhân bắt đầu hành động gần như cùng một lúc.

Nhưng một trong số họ, Guericke, lại không tự tin vào chiến thắng của mình.

Đó không phải là do hắn thiếu tự tin vào bản thân. Chiến thắng là kết quả, nó không xuất hiện giữa chừng, vì vậy thứ hắn cần tin tưởng phải là một điều khác.

Ta cần tin rằng mình đang dốc hết toàn lực!

Nếu hắn đã dốc hết toàn lực để đi đến cùng, hắn có thể thắng, hoặc nhận ra mình còn thiếu sót, nhưng tuyệt đối không thua.

Điều quan trọng là phải tìm ra điểm yếu của mình, và — dù thắng hay bại — luôn phải đè bẹp những thiếu sót đó.

Đó là cách Guericke nhìn nhận việc rèn luyện.

Nhưng công nương của Musashi đã nói rằng cặp bán cầu của chúng ta cũng chẳng khác gì thua cho Mạt Thế!!

Hắn không thể chấp nhận điều đó, nhưng liệu nó có chỉ ra một thiếu sót nào đó trong con người hắn không?

“…!”

Hắn vừa suy nghĩ vừa khuỵu người xuống để dập đầu.

Hắn nhớ lại những ngày còn đi học, khi hắn quyết định nghiên cứu về Mạt Thế.

Khi đó, hắn đã tin chắc rằng mình có thể dùng tái diễn lịch sử về các bán cầu để đánh bại Mạt Thế.

Trong lúc nghiên cứu vật lý ở trường đại học, hắn có cơ hội đọc các tài liệu về Avalon được gửi từ Anh. Điều đó càng củng cố thêm niềm tin của hắn. Rốt cuộc, khi Nữ hoàng Tinh linh lên ngôi, bà đã thị sát Avalon và gửi đi những dữ liệu mới về Mạt Thế.

Vì vậy, ta đã chắc chắn mình có thể dùng lý giải về chân không để tạo ra một thuật phòng ngự chống lại Mạt Thế.

Nhưng không lâu sau, hắn biết được rằng Mạt Thế làm suy yếu toàn bộ long mạch, nên không đời nào chống lại nó được khi mà chính thuật phòng ngự cũng phải dùng ether.

Điều đó đã nảy ra trong hắn một suy nghĩ mới.

Phải chăng mọi thứ chúng ta làm chỉ dọn đường cho thất bại!?

Không, hắn nghĩ. Chắc chắn không.

“Chúng tôi đã làm tất cả những gì có thể để chống lại Mạt Thế! Đừng gọi đó là thất bại!!”

Guericke di chuyển cơ thể và vận dụng kỹ thuật của mình.

Hắn chỉ có một thân một mình, nhưng kỹ thuật của hắn lại mang hình dạng hai bán cầu trên giáp tay.

Hắn kích hoạt cần điều khiển cho các bán cầu nhỏ gắn trên cổ tay.

Thứ này tạo ra “chân không”!

Hai bán cầu chân không làm tán xạ ánh sáng ether của một Kunst Tin Lành và bắt đầu hút mọi thứ vào rìa trong của chúng.

Hiện tại, chúng đang chĩa xuống dưới chân hắn.

Thân trên của hắn vẫn thẳng đứng, nhưng các bán cầu trên tay bị kéo xuống. Điều này tạo ra một gia tốc cực lớn.

“…!”

Đầu gối và hông hắn hạ xuống nhanh đến mức đầu và vai dường như bị bỏ lại phía sau.

Với tốc độ không tưởng, cơ thể đang hạ thấp của hắn lách giữa bàn và ghế. Hông hắn lao thẳng xuống dưới.

Hông hắn chùng xuống và “chân không” kéo cổ tay hắn chạm sàn.

Tuy nhiên, hắn bèn xoay cổ tay phải sang bên phải.

Dập đầu mà đối phương không thấy thì còn ý nghĩa gì!

Hắn chĩa “chân không” sang phải, đế giày trượt trên sàn, và cả cơ thể hắn lướt sang phải trong tư thế khom người.

Hắn lướt đi, hông đã hạ thấp hơn cả ghế. Giờ hắn chỉ cần tiến vào tầm nhìn của thương nhân kia, quỳ gối xuống, và đưa tay về phía trước.

Để đảm bảo chiến thắng, hắn trượt dài sang phải trong tư thế gần như sát sàn. Trông hắn gần như muốn xé toạc cả sàn nhà.

Nhưng rồi một cái bóng xuất hiện phía trên đầu.

Ghế!?

Bên trái, Guericke thấy thủ quỹ của Musashi vịn vào mép bàn và đẩy nó về phía mình.

Chiếc bàn đang cản đường, nên cậu ta không còn lựa chọn nào khác.

Nhưng ngay cả khi cậu thiếu niên nghiêng người về phía trước, chân phải của cậu ta đã đá vút lên sau lưng.

“Cậu ta dùng gót đá tung cái ghế lên!?”

Cậu ta móc chiếc ghế bằng gót chân, đá nó bay vòng lên không, vượt qua lưng mình rồi phóng về phía đối thủ.

Chiếc ghế bay theo một đường parabol tương đối chậm. Và chính vì đủ chậm để thấy được quỹ đạo của nó, Guericke đã thoáng chốc không biết nên né như thế nào.

Người Đức không do dự!!

Hắn lao về phía trước, bên dưới chiếc ghế, hướng đến thủ quỹ của Musashi.

Hắn chọn cách hạ thấp người sang bên trái, thách đấu với cậu thiếu niên bằng một cú dập đầu ở cự ly gần.

Hắn trượt về phía trước trong khi lực hút gia tốc của chân không giữ hắn dính chặt xuống sàn.

Tuy nhiên…

“…!”

Thủ quỹ của Musashi đột ngột xoay người về phía Guericke.

Hướng di chuyển của chiếc bàn cũng thay đổi. Nó vốn đang lao thẳng về phía trước, nhưng giờ lại hướng về phía hắn.

Thủ quỹ của Musashi định đâm vào hắn sao? Không.

Cậu ta đang tránh để nó đâm vào công nương Musashi!?

Nếu đẩy thẳng, chân bàn sẽ va vào vị công nương vẫn đang ngồi trên ghế, nên người thủ quỹ đã đổi hướng nó khỏi cô và nhắm vào phần ngực đang hạ thấp của Guericke.

Một quyết định xuất sắc!

Chiếc bàn lao đến từ bên trái.

Nhưng ngay cả khi cảm nhận được cơn gió từ nó lướt qua má, Guericke đã chĩa cả hai tay xuống dưới.

Khi chiếc bàn đến gần, cơ thể hắn lập tức chìm xuống sàn.

Nó lướt qua trên đầu.

“…!!”

Hắn xoay cánh tay phải. Hắn đã ngả người ra sau để lách qua dưới bàn, nên hắn dùng lực hút của “chân không” để tự xoay tròn.

Hắn dùng hai cánh tay dang rộng để tung một cú đánh trái tay bằng giáp tay và thực hiện một cú đá ngang.

Mục tiêu của ta là chân của Thủ quỹ Musashi!

Việc phải di chuyển bên dưới bàn đã phá vỡ thế dập đầu của hắn. Hắn cần câu giờ cho cú dập đầu tiếp theo, nên hắn đã dùng cú đánh trái tay xoay tròn và cú đá ngang để cản trở đối thủ.

Tuy nhiên, đối thủ của hắn đã hành động. Cậu ta vịn vào mép bàn và…

Trồng chuối!?

Asama không có ý định theo dõi, nhưng mọi chuyện đang diễn ra ngay trước mắt cô.

Điều quan trọng lúc này là điểm giao tranh giữa hai người.

Thị trưởng Guericke đang ở dưới bàn và cố gắng quét chân Shirojiro.

Nhưng Shirojiro đã vịn vào mép bàn và thực hiện một cú trồng chuối.

Điều làm Asama ngạc nhiên là Shirojiro đã hướng lên trời thay vì xuống đất.

Hẳn là cậu ấy đã khổ luyện cho việc này.

Nghe có vẻ kỳ quặc, nhưng cô ngừng suy nghĩ về nó vì sợ rằng nếu nghĩ tiếp, cô sẽ hiểu ra mất.

Rồi họ thực hiện nước đi tiếp theo.

Shirojiro đã né được, nên đòn tấn công của Guericke đã trượt.

“A,” Asama thốt lên đúng lúc chiếc bàn rung chuyển.

Từ góc nhìn của cô, chân bàn sau bên phải phía Shirojiro đã gãy do cú đánh của Guericke.

Sau một tiếng “rắc” gọn lỏn, chiếc bàn nghiêng đi vì mất đi trụ đỡ.

Nó đổ sập về phía sau và bên phải như một cái miệng đang khép lại.

Guericke đang ở ngay bên dưới nó, nên Heidi, người đã lùi về bức tường phía sau, cất tiếng.

“Đè bẹp hắn đi!”

Asama nghĩ rằng lời đó có hơi thẳng thừng quá, nhưng rồi cô thấy Guericke tăng tốc.

Hắn dùng “chân không” của các bán cầu để thoát về phía bức tường sau.

Guericke làm mọi cách để trốn thoát như thể đang di chuyển lưng mình áp vào tường.

Nhưng khi quay lại, hắn thấy kẻ thù đang di chuyển ngay trước mặt.

Trên chiếc bàn đang đổ sập, thủ quỹ của Musashi xoay người từ tư thế trồng chuối và vào thế chiến đấu giữa không trung. Tư thế đáp đất của cậu ta sẽ đặt cậu ta lên chiếc bàn nghiêng và…

Không, không xong rồi!!

Kẻ địch sẽ thực hiện một cú dập đầu khi tiếp đất, trượt xuống theo mặt bàn, và kết thúc ngay trước mặt Guericke.

Điều đó sẽ hoàn thành màn dập đầu và đồng nghĩa với thất bại của hắn, nên hắn đã quyết định.

“Bức tường!”

Hắn bắn “chân không” về phía bức tường, đứng lên đó, và di chuyển sang trái.

Ta sẽ thực hiện cú lướt chân không trên tường!

Đế giày của hắn cày xước bức tường, nhưng hắn đã xoay sở để đi vòng qua góc phòng trong khi vẫn đứng trên tường.

Nếu hắn đến được bức tường có cửa sổ, hắn sẽ ở ngay bên phải của thủ quỹ Musashi. Điều đó sẽ nằm ngoài tầm nhìn của kẻ thù, và hắn sẽ thoát khỏi phạm vi của cú dập đầu.

Để xoay người, kẻ thù sẽ phải kết thúc cú dập đầu, nhưng đến lúc đó, Guericke đã đáp xuống sàn và tự mình thực hiện một cú dập đầu khác.

Điều đó có nghĩa là hắn sẽ thắng, nên hắn lao dọc theo bức tường và nhảy ở góc phòng.

“…!”

Hắn nhảy lên phía trên khung cửa sổ trên bức tường bên trái. Từ đó, hắn trượt sang trái dọc theo bức tường và quay lại đối mặt với đối thủ.

Cậu ta đang xoay tròn!?

Kẻ địch tận dụng cú trượt trên mặt bàn để thực hiện một cú “drift dập đầu”. Cậu ta đẩy phần hông ra ngoài và chống tay hướng về phía Guericke. Cậu ta đang bám theo hắn một cách hoàn hảo.

Hắn đã bị khóa mục tiêu.

Cứ đà này, trận đấu sẽ kết thúc ngay khi cú dập đầu của kẻ địch chạm sàn.

“Nếu vậy thì…!”

Khi Masazumi trừng mắt nhìn cảnh tượng trước mặt, cô thấy một điều thực sự bất ngờ.

Guericke, người đang nhanh chóng vòng quanh các bức tường, đã đạp vào tường để thực hiện một cú nhảy đưa hắn đến…

“Trần nhà!?”

Khi Guericke lao lên trần nhà ngay trên đầu thủ quỹ Musashi, hắn nhớ lại các chiến thuật chống dập đầu kiểu Viễn Đông mà hắn đã học ở trường đại học.

Nghiên cứu cho thấy dập đầu là một đòn tấn công thỉnh cầu theo phương ngang!

Điều đó được biết đến từ các nghiên cứu của châu Âu về đàm phán chống Viễn Đông. Guericke và các thủ quỹ của các quốc gia và thành phố khác đã cùng nhau đưa ra một số biện pháp đối phó với quy tắc “một khi đã dập đầu, thỉnh cầu phải được chấp nhận” mà họ phải tuân theo trong tái diễn lịch sử của Viễn Đông.

Một trong số đó đến từ nghiên cứu của họ về tính ngang và tính định hướng của việc dập đầu.

Một cú dập đầu tạo ra một lời kêu gọi mạnh mẽ hướng thẳng về phía trước, nhưng về mặt kỹ thuật, nó có ít ý nghĩa đối với hai bên hoặc phía sau. Do đó, cách hiệu quả nhất để tránh một cú dập đầu được thực hiện không tốt là nhảy qua người đó và đáp xuống phía sau họ.

Điều này cũng có nghĩa là dập đầu có một điểm mù ngay phía trên và dễ bị tấn công bằng bẫy.

Do đó, chiếm vị trí thẳng đứng sẽ bảo vệ một người khỏi cú dập đầu.

Nhưng nếu ta dập đầu từ vị trí thẳng đứng của mình, ta có thể phản công khi hắn ngước lên để xác nhận vị trí của ta!

Tuy nhiên, dập đầu trên trần nhà về cơ bản là vô nghĩa.

Hiệu ứng của việc dập đầu hoàn toàn theo phương ngang, nên miễn là sàn và trần nhà song song, việc dập đầu từ một vị trí thẳng đứng là không thể.

Hoặc đó là trong quá khứ, Guericke nghĩ khi giơ tay lên.

“Nhưng thời đại đó sắp kết thúc!”

Hắn sử dụng chân không của các bán cầu.

“Dập Đầu Thời Đại Mới! Nổi lên nào, trần nhà!!”

Với âm thanh gỗ bị xé toạc và những mảnh gỗ văng tung tóe, Guericke giật tấm trần dưới chân mình ra và dựng nó lên một góc chín mươi độ.

Điều này tạo ra một sàn nhà tạm thời nhưng chắc chắn cho hắn. Hắn chỉ cần nắm lấy nó và hoàn thành cú Dập Đầu Thẳng Đứng đầu tiên trong lịch sử.

Khoảnh khắc này, kỹ năng chiến đấu thỉnh cầu của châu Âu đã vượt qua tái diễn lịch sử của Viễn Đông!

Với suy nghĩ đó, hắn bắt đầu tấn công. Trời và đất đã hoán đổi vị trí đối với hắn, và giờ hắn sẽ nghiêng nó thêm chín mươi độ nữa.

Đế chân, mắt cá, đầu gối và lưng.

Toàn bộ cơ thể hắn phối hợp nhịp nhàng, và hắn hãm phanh bằng lực hút của chân không trên tay.

Hoàn hảo!

Hắn biết rằng không thể làm tốt hơn được nữa khi hắn đặt đầu gối và tay lên trần nhà và nghiêng người về phía trước.

“…!?”

Nhưng khi nhìn xuống, hắn thấy cú dập đầu của thương nhân Musashi đang hướng về phía mình.

Điều đó có nghĩa là kẻ thù của hắn cũng đang bước vào thế giới thẳng đứng giống như hắn.

Nhưng bằng cách nào!?

Hắn biết bằng cách nào. Hắn có thể thấy câu trả lời. Tuy nhiên, hắn không thể hiểu được, nên hắn hét lên chính xác những gì hắn đang thấy trước mắt.

“Sàn nhà đang xoay!?”

Sàn nhà xoay tròn như một cánh cửa quay.

Có một nhà kho bên dưới, nó chứa không gian trống và một sàn nhà, và bàn ghế rơi xuống đã vỡ tan tành khi va vào sàn nhà đó.

Từ bệ cửa sổ mở mà họ đã chạy thoát đến, Horizon, Masazumi, Asama, và Heidi quan sát sàn phòng xoay quanh tâm một góc chín mươi độ.

“A.”

Asama đã chạy từ trên sàn nhà đang nghiêng tới và bước lên khung cửa sổ, nơi chỉ an toàn một nửa do sàn nhà đã dựng đứng.

“A, ôi. Xin lỗi. Tớ đứng được.”

Asama quay lại và Masazumi, trong khi một tay bám vào chân cô gái, tập trung vào sự biến đổi của căn phòng và kết quả của trận chiến.

Máy móc đã biến sàn nhà thành một bức tường, và Bertoni trông như một con ve sầu khi bám vào đó trong tư thế dập đầu.

“Cậu ta đang dùng sức mạnh thể chất thuần túy để bám vào bức tường thẳng đứng đó sao!?”

“Judge,” Heidi nói với một cái gật đầu. “Cậu ta đang tận dụng tối đa lòng bàn tay, móng tay và những thứ tương tự như một người leo núi tự do. Kỹ thuật này bắt nguồn từ tái diễn lịch sử về sàn bẫy trong các dinh thự ninja ở Viễn Đông và cậu ta đã kết hợp nó thành một cách để ép buộc dập đầu với người đang cố gắng chạy trốn, nhưng…”

Cô không thể tin được.

“Tôi chưa bao giờ nghĩ cậu ta sẽ làm điều đó hoàn toàn theo phương thẳng đứng.”

“Cậu ta chưa bao giờ thử theo phương thẳng đứng à?”

“Cậu ta dường như đã thử nó trước đây vì cậu ta thích kiểm tra khả năng của mình, nhưng đây tất nhiên là lần đầu tiên cậu ta làm thật.”

Đến lúc đó, sàn nhà dừng lại.

Lực giật làm sàn nhà rung nhẹ và cơ thể Bertoni cũng rung theo.

“Cố lên!” Heidi hét lên. “Chiến thắng ở đây sẽ dẫn đến con đường làm giàu thực sự!!”

Guericke thấy cú dập đầu của đối phương hoàn thành trước của mình.

Bên dưới, hắn thấy bức tường từng là sàn nhà và cú dập đầu bám vào đó bằng sức mạnh thể chất thuần túy.

Tuy nhiên, tư thế dập đầu trông không hề gượng ép chút nào.

Thật là một cú dập đầu đường hoàng.

Thủ quỹ của Musashi lắc lư và suýt ngã, nhưng cậu ta đã trở lại vị trí ban đầu và tiếp tục bám vào tường.

“…”

Sau một hơi thở, cậu ta dường như ấn trán mình mạnh hơn vào sàn nhà.

Guericke biết cậu thiếu niên sẽ ngã nếu hắn chờ đợi, nhưng…

Ta đã thua rồi.

Người Đức không nói dối, nên hắn cất tiếng.

“Làm tốt lắm.”

Hắn chắc chắn về kết quả. Hắn đã cố gắng hết sức, nhưng vẫn còn thiếu sót. Rốt cuộc, hắn đã cố gắng thực hiện cú Dập Đầu Thẳng Đứng đầu tiên trong lịch sử, nhưng…

Cậu ta chỉ dùng sức mạnh thể chất của mình để thực hiện một cú dập đầu chính thức trên một sàn nhà thẳng đứng.

Nếu lần đầu tiên được thực hiện bằng vũ khí cường hóa, các kỹ thuật tài chính của thế giới sẽ mất đi độ tin cậy và trở nên yếu kém.

Vậy nên thế này là tốt nhất, Guericke quyết định trong trái tim thiếu sót của mình.

Hắn nói những lời chính xác nhất với kẻ thù của mình.

“Cậu mới là người đúng đắn, Thủ quỹ Musashi.”

“Vậy thì chúng ta hãy tiếp tục cuộc trò chuyện.”

Guericke nhìn xuống giọng nói đáp lại hắn.

Công nương Musashi ngồi giữa những cô gái đã chạy trốn đến cửa sổ.

Cô nhấp một ngụm trà trước khi tiếp tục.

“Ta đã có câu trả lời của riêng mình rồi. Được chứ?”

Sàn nhà bắt đầu trở lại vị trí ban đầu, nhưng thủ quỹ Musashi vẫn chưa rời khỏi tư thế dập đầu. Cậu ta có lẽ định giữ nguyên như vậy cho đến khi sàn nhà trở lại là sàn nhà.

Cậu ta rất coi trọng việc dập đầu.

Suy nghĩ đó bị gián đoạn bởi giọng nói của công nương Musashi khi cô bước lên sàn nhà vẫn còn nghiêng.

“Bây giờ, ta muốn tóm tắt những kết luận mà chúng ta đã đạt được ở đây.”

Kết luận, ư?

Masazumi nhận ra lời nói của Horizon đang đưa cuộc họp đến hồi kết, nên cô cố gắng bước xuống sàn theo sau Horizon.

Nh?

Cô đã bám vào chân Asama để không bị ngã khỏi khung cửa sổ, nhưng giờ cánh tay cô bị kẹt giữa đùi của cô gái. Asama có lẽ đã dùng cô làm điểm tựa, nhưng…

Cô ấy không nới lỏng ra vì đã được rèn luyện…

Masazumi lắc đầu, cố gắng không lạc vào những suy nghĩ trần tục kỳ lạ, và nhanh chóng cố gắng rút tay ra.

Khi cô làm vậy, sự ấm áp và dày dặn của đùi Asama run lên vì căng thẳng.

“Ể? Khoan đã, Masazumi. A! Nhột quá!”

Vấn đề xảy ra khi Asama theo phản xạ lùi hông lại. Masazumi vẫn đang vòng tay quanh đùi cô ấy, nên cô mất thăng bằng và…

“A.”

Hai người họ ngã ngửa ra ngoài cửa sổ.

Masazumi và Asama rơi xuống bãi cỏ bên ngoài. Masazumi ngã ngửa, nhưng bãi cỏ bên ngoài tòa nhà ngoại giao rất dày.

“Nn.”

Cô nằm ngửa và nhận thấy một sức nặng ấm áp đang đè lên mình.

Cô nhìn lên và thấy hai màu đỏ và trắng.

Cái gì đây?

Cô tìm thấy câu trả lời bằng cách xem xét kết quả cuối cùng của chuyển động vật lý vừa diễn ra.

Ồ, mông của Asama đang ngồi lên mình và nó đang chĩa về phía mình.

Cả hai đều đã ngã, nhưng Asama đang ngồi với mông chĩa vào mặt Masazumi.

Chẳng có gì gợi cảm cả.

Việc cặp chân dang rộng và mông của Asama ở ngay trước mặt khiến Masazumi có một cảm giác tồi tệ về những gì sắp xảy ra, nên cô tự hỏi liệu mình có bị sốc nhẹ sau khi đập đầu không. Hoặc có lẽ có một lý do khác cho cảm giác nguy hiểm này.

“Asama! Masazumi! Hai cậu có sao không!?”

Naruze hoảng hốt nhoài người ra ngoài cửa sổ và nhìn xuống họ.

“Đừng cử động! Tớ sẽ dùng cái này cho trang bìa tiếp theo!!”

“C-cảm giác tồi tệ đó vừa trở thành sự thật! Asama, dậy đi! Nhanh lên! Nguy hiểm lắm!”

Masazumi điên cuồng cố gắng đứng dậy, nhưng Asama dường như hơi chóng mặt sau khi bị lộn nhào. Cô cố gắng làm theo lời Masazumi, nhưng cô di chuyển chậm chạp và…

thumb

“Ể? A, khoan đã. Gì vậy?”

Thay vì “đứng dậy”, cô ấy “ngồi dậy”, nên cuối cùng cô ấy ngồi lên cổ và mặt của Masazumi.

Masazumi cố gắng nói, nhưng một chuyện khác đã xảy ra trước.

“…”

Cô bắt đầu ngạt thở.

Guericke nhìn thấy đôi cánh của Naruze phía sau công nương Musashi. Naruze đang nhoài người ra ngoài cửa sổ với đôi cánh dang rộng chống vào hai bên khung cửa sổ. Điều này khiến cô ấy lấp đầy cửa sổ, nhưng…

“Được rồi, Asama. Nếu cậu thấy chóng mặt thì càng tốt. Cứ giữ nguyên như vậy đi. Và có vẻ như Masazumi không thể thở được vì mông cậu cắt đứt nguồn cung cấp oxy của cậu ấy, nên thế này càng hoàn hảo hơn.”

“Ể? Ểểể? …A, ểể!? A, khoan đã! Masazumi! Ểểểể!?”

Ta muốn xem nó!! Asama và Masazumi đang tạo dáng cho trang bìa!?

Hắn tràn ngập một ham muốn đáng tin cậy, nhưng hành động đơn thuần theo nó sẽ dẫn đến sự nghi ngờ đáng tin cậy. May mắn thay, hắn đã nghĩ ra một cách ngụy trang chính xác cho hành động của mình.

“Các cô có sao không!?”

Hắn bày tỏ sự lo lắng và tiến lại gần, nhưng phụ tá của thủ quỹ Musashi lên tiếng.

“Được rồi, chúng ta hãy tóm tắt lại mọi chuyện.”

Cô đúng là một kẻ cản đường đáng tin cậy!!

Dù sao đi nữa, Masazumi hướng mặt về phía trước trong khi trèo vào cửa sổ sau Asama.

Horizon đã vào trong phòng, Naruze đã đi vào qua cửa, và Asama quay lại về phía Masazumi.

“Ừm, Masazumi, cậu có sao không? Cậu có bị đập đầu hay gì đó khi ở dưới tớ không? Nếu có chuyện gì, hãy nói cho tớ biết. Tớ có thể sắp xếp điều trị tại phòng y tế của đền thờ.”

“Không, tớ ổn. Ổn lắm. Đừng lo lắng về chuyện đó.”

Sau khi bước vào trong, Asama đứng bên cạnh để đỡ cô.

Cô ấy cao thật.

Ý cô là chiều cao của cô ấy.

Cô liếc nhìn Asama khi cô gái kiểm tra bảng tín hiệu của mình.

Asama có những đường cong tương xứng với chiều cao của mình. Sau khi lướt nhìn qua những đường cong cơ thể đó, Masazumi khẽ chạm vào ngực mình.

Dù sao thì phần dưới của mình cũng giống như những người khác.

Cô có một suy nghĩ nhất định khi so sánh mình với cô gái bên cạnh.

Đó có phải là những gì người ta gọi là đường cong nữ tính không?

Hai chị em Aoi và Mary cũng có thân hình đẹp và cô nghĩ Mitotsudaira cũng không có gì để phàn nàn nếu tập trung vào phần hông. Cô cảm thấy cơ thể mình còn thiếu sót, nhưng liệu đó có đơn giản là do mặc cảm về cơ thể của mình không?

Aoi thỉnh thoảng cũng khen mông mình…

Cô ngừng suy nghĩ ở đó.

Đừng bắt đầu hành xử như thể ý kiến của hắn quan trọng. Hắn không phải là chuyên gia thẩm định mông. Không, vấn đề không phải ở đó. Mặc dù từ quan điểm thẩm quyền, quyết định của hắn sẽ là…

“Masazumi-sama, xin hãy xác nhận những gì tôi sắp nói.”

“Ể? Ồ, judge. Gì cơ!?”

Tỷ Tỷ Thông Thái: “Hì hì hì. Có chuyện gì mà cô hoảng hốt vậy? Bị Asama đè xuống đất làm rối loạn não bộ của cô à?”

Asama: “Khoan đã. Dừng lại đi, Kimi. Có vẻ không giống, nhưng Masazumi đang cố gắng nghiêm túc đấy.”

Hầu Hết Mọi Người: “Có vẻ không giống?”

Mình phải làm gì bây giờ? Masazumi tự hỏi khi cô vuốt ve Tsukinowa.

Trong khi đó, Horizon ra hiệu cho Guericke bằng một tay và hỏi một câu khác.

“Bây giờ, tôi bắt đầu được chưa, Masazumi-sama?”

“Được.” Masazumi gật đầu. “Cô cứ nói đi. …Vậy cô muốn tôi xác nhận điều gì?”

“Judge.” Horizon cũng gật đầu. “Tôi đã đi đến ba kết luận sau đây dựa trên cuộc đàm phán của chúng ta với Magdeburg.”

Đó là…

“Thứ nhất, chúng ta sẽ không giao nộp bất kỳ bộ phận nào của Musashi.”

Guericke nhắm mắt lại trước lời đó.

Vẻ mặt của hắn vừa chấp nhận vừa tiếc nuối, và Masazumi biết tại sao.

Điều này có nghĩa là ông ta không thể cứu thành phố thực sự khỏi Cuộc Cướp Phá Magdeburg.

Cô không nghĩ hay nói lời xin lỗi. Rốt cuộc, cô đã định từ chối yêu cầu đó ngay từ đầu.

Nếu cô xin lỗi vì sự từ chối này, ông ta có thể nghĩ rằng cô đã muốn hợp tác.

Và vì vậy cô không nói gì ở đây.

Nếu cần, họ có thể tổ chức một cuộc thảo luận khác về một chủ đề mới sau khi tóm tắt các kết luận ở đây.

Horizon mở miệng để đưa ra kết luận thứ hai.

“Thứ hai, chúng ta sẽ lấy các Bán Cầu Magdeburg.”

Masazumi lắng nghe.

“Nhưng chúng ta sẽ chưa đưa chúng lên Musashi. Rốt cuộc, Musashi vẫn còn rất nhiều việc phải làm. Chúng ta luôn có thể lấy chúng sau khi mọi việc kết thúc và việc phát triển có thể tiếp tục trong thời gian đó. Tôi đã xác định rằng việc lấy chúng bây giờ sẽ cản trở sự phát triển trong tương lai của các Bán Cầu.”

Vậy thì cô định làm gì?

Guericke không có cơ hội để nói ra suy nghĩ của mình.

Ngay khi hắn cố gắng, công nương của Musashi đã giơ tay ngăn hắn lại.

“Nếu ngài đang tự hỏi chúng tôi sẽ làm gì, chúng tôi sẽ để Magdeburg tiếp tục phát triển. Tuy nhiên, chúng tôi yêu cầu ngài không từ bỏ việc nghiên cứu một biện pháp đối phó với Mạt Thế, dù đó là các Bán Cầu hay thứ gì khác. Dù kết quả thế nào, tôi đã xác định lựa chọn tốt nhất có thể luôn thay đổi.”

Cô không dừng lại ở đó.

“Và tôi hy vọng ngài chưa quên, nhưng chúng tôi hiện đang tìm kiếm một cách để ngăn chặn Mạt Thế. Mục tiêu của chúng tôi là ngăn chặn Mạt Thế bằng Logismoi Óplo, không phải bằng các bán cầu hút của ngài. Một khi chúng tôi hoàn thành điều đó, các bán cầu của ngài sẽ trở nên vô dụn–…”

Cô ngập ngừng và cúi đầu về phía hắn sau một lúc im lặng.

“Tôi xin lỗi. Ngài đang làm mọi thứ có thể để phát triển những bán cầu đó, phải không? Gọi chúng là vô dụng đi ngược lại chính sách của tôi. Rốt cuộc, nỗi ám ảnh về bán cầu của ngài đã khiến ngài tập trung vào việc tạo ra chúng đến mức bỏ bữa, mất đi sự thấu hiểu của gia đình, bị bạn bè phản bội, và được người dân thành phố đặt cho biệt danh là Cậu Bé Kappa Bán Cầu.”

“Khoan đã. Tôi không đến mức đó.”

“Tại sao không?”

“Ể?”

Hắn hoàn toàn chết lặng. Tại sao hắn không? Hắn chưa bao giờ nghĩ về điều đó.

Khoan. Dĩ nhiên là không rồi. Mà, đó có thực sự là điều để chỉ trích mình không?

Phó hội trưởng của Musashi quay đi và nhìn ra ngoài cửa sổ, nên hắn quyết định có thể phớt lờ điều này. Công nương của Musashi tiếp tục nói dù thế nào đi nữa.

“Dù sao đi nữa, mục tiêu của chúng tôi là lấy lại Logismoi Óplo và ngăn chặn Mạt Thế, nhưng ngay cả khi đó, có vẻ như những bán cầu đó sẽ có nhiều công dụng: trong trận chiến, trong thảm họa, hoặc khi ngài cần một bức tường để thể hiện bản thân.”

“Một bức tường để thể hiện bản thân?”

“Judge.”

Công nương Musashi đứng dậy, đặt tay lên tường, và bắt đầu xé nó ra, nhưng phó hội trưởng và những người khác đã ngăn cô lại.

Masazumi nghe thấy Guericke cười khẽ, nên cô quay về phía hắn.

“Ồ, xin lỗi. …Vâng, dùng nó làm một bức tường trong một trò đùa là hoàn hảo. Nó không thể đáp ứng hy vọng cứu thế giới của tôi, nên nó sẽ được dùng để pha trò. Chúng ta có thể nghĩ về nó như vậy.”

Hắn gật đầu và nói với Horizon.

“Chúng ta có thể cùng hy vọng rằng Mạt Thế sẽ bị chặn đứng và mọi thứ sẽ không có công dụng nào tốt hơn là để pha trò không?”

“Judge. Và tôi muốn thực hiện hành động tốt nhất có thể để đảm bảo điều đó. Xin hãy nói với thế giới rằng ngài đang hy vọng tìm thấy thứ gì đó để cứu chúng ta khỏi Mạt Thế, rằng ngài đang nỗ lực phát triển nó, và rằng ngài đang liên tục cải tiến nó. Miễn là ngài tiếp tục phát triển và cải tiến nó, tôi có thể dự đoán về mặt thống kê rằng thế giới sẽ vẫn còn hy vọng.”

Horizon sau đó quay sang Asama.

“Và vì điều đó, tôi có một yêu cầu cho bộ phận bảo trì của Musashi. Hãy để họ xây dựng một đường dây thần thánh cố định đến Magdeburg để họ có thể giúp cải thiện các Bán Cầu Magdeburg.”

Cô Gái Hút Thuốc: Ồ, đó sẽ là thẩm quyền của tôi. …Nhưng chúng ta sẽ xử lý việc mã hóa các đường truyền thần thánh như thế nào?”

Sau khi lời của Naomasa xuất hiện trên bảng tín hiệu, Asama giơ tay lên.

“Khoan đã. Để tớ kiểm tra việc đó.”

Masazumi hiểu tại sao cô ấy lại vội vàng như vậy.

Horizon không quen với những việc chính trị.

Masazumi biết rõ rằng Horizon có ít kinh nghiệm về chính trị.

Đó là lý do tại sao Horizon đã đọc sách để có kiến thức cơ bản và đã tiếp tục học sau Mikawa. Cô ấy chỉ nói chuyện một cách bình tĩnh và nhanh chóng như vậy vì cô ấy là một automaton. Thực tế, cô ấy hẳn đang phải đưa ra những quyết định phức tạp trong đầu.

Đó là cách tình hình đã thay đổi so với những ý tưởng mà Guericke đã trình bày cho họ.

Horizon đã cố gắng hết sức để làm lại các yêu cầu của hắn. Cô đã sử dụng các ví dụ trong quá khứ và nhiều thông tin thống kê để tìm ra câu trả lời mà cô cho là tốt nhất có thể.

Tuy nhiên, họ đang ở giữa một cuộc họp. Nói bất cứ điều gì không chắc chắn sẽ dẫn đến vấn đề về lòng tin.

Vì lý do đó, Asama đang kiểm tra mọi thứ trước khi Horizon có thể nói thêm bất cứ điều gì.

Một lúc sau, Asama mỉm cười và mở một bảng tín hiệu.

“Được rồi. Có một vài thiết bị đền thờ hợp đồng dự phòng trong một khu vực rộng gần đền của chúng ta. Nếu chúng ta dùng chúng cho một đường dây chuyên dụng và hạn chế mọi liên lạc bên ngoài, thì sẽ ổn thôi. Sẽ có độ trễ thời gian trong các đường truyền, nhưng điều đó sẽ không thành vấn đề nếu chúng ta liên lạc thường xuyên.”

Asama: “Về mặt ngân sách, tôi cho rằng Magdeburg sẽ phải lắp đặt một trong các thiết bị đền thờ hợp đồng của chúng ta. Magdeburg là một thành phố có nhiều lịch sử và họ rất coi trọng việc tái diễn lịch sử, nên họ sẽ không có bất kỳ thiết bị Thần đạo nào. Tất nhiên là với giả định họ sẽ chấp nhận một cái.”

Marube-ya: “Cô đang rất nghiêm túc đấy.”

“Dù sao thì,” Horizon nói. “Nếu ngài làm việc với Musashi, ngài sẽ có thể tìm thấy nhiều công dụng hơn và các nhà tài trợ mới cho hàng rào bán cầu. Tôi nghi ngờ các quốc gia khác sẽ có thể phớt lờ một hàng rào phòng thủ chỉ càng mạnh hơn khi được cung cấp nhiều năng lượng hơn, nhưng nếu Magdeburg bị nhắm đến vì các bán cầu…”

Cô nhìn thẳng vào Guericke.

“Hãy phá hủy các bán cầu và đốt tất cả các tài liệu.”

“Tài liệu tương tự sẽ được mang trên Musashi, nên nó sẽ gây ra sự chậm trễ trong việc phát triển nhưng không phải là một vấn đề lớn. Tôi đã xác định rằng nó sẽ thu hút nhiều sự chú ý hơn cho chúng tôi và tăng số lượng các quốc gia muốn liên minh với chúng tôi. …Vâng, chúng tôi sẽ rất biết ơn nếu ngài làm điều đó.”

Masazumi gật đầu trong lòng trước lời nói của Horizon. Cô đã định can thiệp với tư cách là một phụ tá nếu có chuyện gì xảy ra, nhưng cô cũng muốn nghe quyết định chính trị của người khác. Rốt cuộc…

Không có gì tốt hơn là Horizon sử dụng kinh nghiệm cô ấy có được ở đây để tham gia vào mặt trận chính trị từ nay về sau.

Việc có một người ở vị trí cao hơn tham gia vào chính trị là rất quan trọng. Điều đó cho cô một người để trông cậy vào quyết định nếu có chuyện gì xảy ra và đơn giản là cho cô nhiều đồng minh hơn.

Tên ngốc trần truồng cũng ở đó, nhưng hắn không tính.

Một ký ức đột ngột hiện về với Masazumi.

Có một điều mà tên ngốc đó đã nói về Horizon khi hắn đến tỏ tình với cô.

Cô ấy là một người chăm chỉ.

Cô là kiểu người sẽ làm việc chăm chỉ để hướng tới một mục tiêu nào đó.

“Hm? Cô cần gì sao, Masazumi-sama?”

“Ể? Ồ, ừm, tôi chỉ đang nghĩ về một chuyện thôi.”

“Tôi đã làm gì sai sao?”

“Hoàn toàn ngược lại,” cô nói với Horizon. “Cứ tiếp tục chăm chỉ nhé, Horizon. Tôi nghĩ cô đang làm rất tốt.”

Horizon phản ứng với nhận xét đó.

Đôi mắt cô mở to một chút khi được nói rằng cô đang làm tốt.

Vẻ ngoài đó có thể được coi là sự ngạc nhiên, nhưng…

Ể?

Ngay cả khi Masazumi tràn ngập sự ngạc nhiên của riêng mình trước phản ứng bất ngờ này, Horizon đã trở lại với biểu cảm bình thường. Cô chỉ gật đầu và đáp lại bằng “judge”.

“Vậy thì chúng ta hãy đến với kết luận thứ ba.”

Masazumi lắng nghe khi Horizon hít một hơi và nói.

“Musashi sẽ đảm nhận việc sơ tán người dân của Magdeburg.”

Guericke ngước lên trước lời đó.

Tuy nhiên, Horizon không phản ứng và chỉ đơn giản tiếp tục với kết luận của mình.

“Chúng tôi có thể sẽ phải được kéo đi, nhưng tôi hứa chúng tôi sẽ sơ tán tất cả công dân của ngài.”

Nói cách khác…

“Musashi mong muốn cung cấp sự hỗ trợ chắc chắn cho Magdeburg.”

Khi Guericke hỏi tại sao, Horizon quay sang Masazumi.

Masazumi biết ánh mắt đó có nghĩa là gì. Đề nghị này bao gồm rất nhiều điều mà Horizon không chắc chắn.

Có lẽ đến lượt mình rồi.

Tuy nhiên, cô có điều muốn nói trước khi bổ sung vào đề nghị của Horizon.

“Thị trưởng lâm thời của Magdeburg.”

“Có chuyện gì sao?”

“Sự hỗ trợ của Musashi đối với Magdeburg… không phải là sự đồng thuận của toàn bộ Musashi. Tuy nhiên, đó là mong muốn của Horizon, người lãnh đạo hiện tại của nó. Tôi muốn ngài ghi nhớ điều đó.”

Sự hỗ trợ của Magdeburg được đưa ra bởi Horizon mà không đòi hỏi gì đáp lại.

Rốt cuộc, việc phát triển chung các Bán Cầu Magdeburg đã được giải quyết bằng cách chia sẻ rất nhiều gánh nặng của Magdeburg.

Còn về việc hỗ trợ sơ tán thành phố…

“Lãnh đạo của Musashi không mong muốn bất kỳ tổn thất nào từ Cuộc Cướp Phá Magdeburg. Nhưng vì chúng tôi không thể giao cho ngài bất kỳ bộ phận nào của Musashi, cô ấy muốn giúp đỡ theo một cách khác.”

“Tín Danh.”

Guericke đặt tay lên ngực, quỳ một gối xuống, và cúi đầu về phía Horizon.

“Cảm ơn quyết định nhân từ của cô.”

Nhưng hắn không dừng lại ở đó.

“Với việc này đã được giải quyết, thành phố Magdeburg sẽ hoạt động như một thành phố Tin Lành để đảm bảo an toàn cho Musashi trong chuyến hành trình qua M.H.R.R.”

Masazumi nhận thấy vai của người đàn ông thả lỏng.

Việc này hẳn không hề dễ dàng.

Lãnh đạo của một quốc gia lớn hoặc một học viện quốc gia có thể sử dụng sức mạnh của quốc gia đó để đàm phán theo nhiều cách, nhưng ngay cả khi Magdeburg là một thành phố lớn vì lý do lịch sử và các lý do khác, sức mạnh của nó không vượt quá một thành phố.

Nhưng trong Cuộc Cướp Phá Magdeburg, nó sẽ bị bao vây bởi các lực lượng lớn của phe Công giáo M.H.R.R. Không có cách nào họ có thể chống lại điều đó.

Tuy nhiên, giờ đây hắn biết rằng hắn có thể bảo vệ người dân của mình.

Bản thân thành phố có thể bị phá hủy, nhưng đây vẫn là một kết quả đáng kể. Và trên hết…

Phó Hội Trưởng: “Ông ta đã hứa sẽ nỗ lực vì sự an toàn của chúng ta khi chúng ta đi qua M.H.R.R. sau khi rời Magdeburg. Đó là một kết quả đáng kể cho chúng ta. Điều này đảm bảo an toàn của chúng ta suốt chặng đường đến Biển Nội địa Seto.”

Tỷ Tỷ Thông Thái: “Hì hì hì. Hãy chắc chắn rằng cô nói với Horizon điều đó sau. Cô ấy không có nhiều kinh nghiệm, nên cô ấy không thể tự đánh giá hiệu suất của mình.”

Masazumi gửi lại một “judge” và có một suy nghĩ.

Một phần của chuyện này không thực sự có lý.

Có điều gì đó trong những gì Guericke đã nói có vẻ kỳ lạ đối với Masazumi.

Và…

Tân Binh: “Chuyện này lạ thật.”

Tỷ Tỷ Thông Thái: “Hì hì hì. Gì thế, cậu bé kính cận? Cậu đang lo lắng vì không có tin nhắn từ cô bé kính cận yêu dấu của mình ở Anh à? Aaa, không thể gửi những tin nhắn trẻ con qua lại sắp làm cậu phát điên rồi phải không!? Cậu đã viết tất cả về nó trong tin nhắn của mình, phải không!? Những thứ như ‘T-tôi không thể kìm nén được nhịp đập của trái tim mình!’, đúng chứ!?”

Tân Binh: “Im-im đi. Tôi không trao đổi tin nhắn như một đứa trẻ! Tôi thực sự không làm bất cứ điều gì kỳ lạ như vậy, nên cô có thể ngừng nghi ngờ như vậy được không?”

Asama: “Ồ, xin lỗi. Đường dây đến Anh đã bị cắt kể từ khi chúng ta vượt qua biên giới lâm thời. Để tớ sửa lại nhanh.”

Hanami: “Một lượng thư thần thánh của nửa ngày đang đến.”

Hầu Hết Mọi Người: “Ể!? Tin nhắn!? Thật sao!? Chúng như thế nào!? Có phải là tình yêu của nửa ngày không!?”

\

Hầu Hết Mọi Người: “Éc!”

Liệu có sai không khi ngay cả mình cũng bắt đầu nghĩ rằng con gái thật đáng sợ, Masazumi nghĩ khi cô thấy một bài đăng khác từ Neshinbara.

Tân Binh: “Phó Hội trưởng Honda-kun, tôi nghĩ cô đã nhận ra ý chính và tôi đồng ý. …Vậy cô có thể ‘xác nhận’ điều này không?”

Cô gửi lại từ “judge” trước khi nói thành tiếng.

“Thị trưởng Guericke, tôi muốn xác nhận một điều. …Ồ, và xin ngài hãy ngẩng đầu lên.”

Khi ông ta đứng dậy, cô hỏi câu hỏi của mình.

“Nghe này,” cô bắt đầu. “Việc sơ tán người dân thành phố sẽ bắt đầu ngay khi Musashi đến Magdeburg. Chúng ta không thể để Musashi cứ ngồi không ở M.H.R.R. được. …Điều đó có chấp nhận được không?”

Ngài thấy sao?

Masazumi có những nghi ngờ của mình về đề nghị đó.

Tuy nhiên, phản ứng của Guericke đi kèm với một cái gật đầu.

“Tín Danh. Điều đó hoàn toàn chấp nhận được. Thực tế, tôi phải yêu cầu cô làm như vậy.”

Tân Binh: “Vậy là đã quyết. …Và chuyện này đã trở nên nghiêm trọng.”

Asama thấy những lời Neshinbara đã đăng, nhưng…

Asama: “Ý cậu là sao? Có gì sai khi muốn sơ tán người dân càng sớm càng tốt?”

Mal-Ga: “Ồ, tớ hiểu rồi.”

“Ể?”

Asama quay sang Naruze nhưng không nói gì vì họ vẫn đang trong cuộc họp.

Asama: “Ý cậu là sao, Naruze?”

Mal-Ga: “Judge. Đơn giản thôi. …Nếu họ sơ tán người dân ngay lập tức, họ không thể in ‘Asama-sama Bắn 7’. …Điều đó thật sai trái!”

Hầu Hết Mọi Người: “Thế giới này xoay quanh cậu hay sao!?”

Asama: “Và ý cậu là 7!? Gần đây không phải chỉ mới là 2 thôi sao!?”

Mal-Ga: “Gần đây ở châu Âu có rất nhiều sự kiện. …Dù sao thì, tớ không hoàn toàn nói dối đâu. Không phải lạ sao? Nếu họ sơ tán mọi người ngay lập tức, thành phố không thể hoạt động. Cậu có hiểu điều đó có nghĩa là gì không? Thị trưởng này biết điều gì đó.”

Naruze đưa ra câu trả lời cho sự bối rối của Asama.

Mal-Ga: “Ông ta biết rằng Cuộc Cướp Phá Magdeburg sắp xảy ra.”

Tân Binh: “Chính xác. Đó là lý do tại sao ông ta muốn sơ tán người dân ngay cả khi điều đó có nghĩa là phải ngừng mọi hoạt động của thành phố.”

Nói cách khác…

Mal-Ga: “Thành phố chúng ta đang hướng tới đang trên bờ vực của một trận chiến. Có lẽ nó đã bị bao vây và Cuộc Cướp Phá sẽ xảy ra trong vài ngày tới.”

Masazumi liếc nhìn cuộc thảo luận của mọi người và thở dài khi thấy họ đồng ý với mình.

Chuyện gì đang xảy ra vậy? Tại sao phe Công giáo lại chọn bắt đầu sự kiện dẫn đến thất bại của họ?

Cô không hiểu, nên cô cất tiếng để tìm câu trả lời.

"Có một điều tôi không hiểu. Thưa Thị trưởng Guericke, một khi ngài đã thúc ép chúng tôi giao nộp một phần Musashi, hẳn ngài cũng biết rõ Cuộc cướp phá Magdeburg sắp sửa diễn ra. Đó là một thông tin vô cùng quan trọng, nhưng tôi lại chẳng hề hay biết gì. Chính vì những thiệt hại mà Cuộc cướp phá Magdeburg sẽ gây ra, các quốc gia khác đều đang do dự không biết có nên bắt đầu công cuộc tái diễn hay không, còn phe Hashiba thì đã luôn cố gắng hết sức để né tránh nó.”

Vậy tại sao?

"Theo như lịch sử tái diễn, đội quân vây hãm thành phố phải lên đến ba mươi nghìn người. Cớ sao họ lại quyết định huy động một lực lượng lớn như vậy một cách chóng vánh thế?"

Và…

"Nếu họ đã bắt đầu Cuộc cướp phá, thì chính xác là khi nào?"

"Testament." Guericke nhìn lướt qua gương mặt từng người rồi mới mở lời. "Một gián điệp trong quân đoàn vây hãm đã báo tin cho chúng tôi rằng Cuộc cướp phá sẽ bắt đầu vào ngày kia. Chúng tôi không rõ thời gian cụ thể, nhưng chắc chắn nó sẽ xảy ra... Chuyện này có nguyên do của nó, nhưng lại là một nguyên do… không dễ gì nói ra."

"Nguyên do ư?"

"Testament," ngài thị trưởng lặp lại. "Nguyên do đó chính là—"

Ngay lúc ông vừa định nói, cánh cửa đột ngột bật mở.

Naruze đã mở cửa từ bên ngoài, dẫn theo một người nữa vào trong.

"Neshinbara?"

"Chúng ta có một vị khách do cậu Naomasa-kun gửi đến."

Có một thứ gì đó khác đã theo chân cậu ta vào phòng.

Một Mouse? Lại còn là loại của châu Âu.

Cô hầu gái Mouse đó khoác trên mình bộ đồng phục Ngự lâm quân màu đỏ bên ngoài bộ đồng phục nữ sinh của Hexagone Française.

Cô ta đưa đôi mắt sắc bén đảo quanh phòng, rồi cúi đầu chào khi thấy Masazumi.

"Tại hạ mang song danh của Phu nhân Luynes, hiện đang cư ngụ tại Palais-Cardinal đào tẩu, và đến đây thông qua một bản mở rộng ngoại vi của hệ điều hành Palais-Cardinal. Tôi có mặt tại đây với tư cách là Mazarin, thủ quỹ của hội học sinh Hexagone Française."

Masazumi và mọi người đều lặng đi trước cái tên mà cô ta vừa xướng lên, và rồi cô ta nói thêm một câu với tất cả bọn họ.

"Tôi đến đây để giải thích về nguyên nhân đã châm ngòi cho Cuộc cướp phá Magdeburg."

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận