Tập EX: Chiến Thần Tái Xuất
Chương 6: Chiến binh nghịch mệnh
0 Bình luận - Độ dài: 11,089 từ - Cập nhật:
Chương 6: Chiến binh nghịch mệnh
1
Đây là một ngôi làng, nơi cư trú của những phù thủy ma đạo đến từ giáo phái dị đoan.
Nơi này ẩn mình kín đáo trong vùng núi thuộc dãy Iberia, phía bắc khu vực Valencia. Đó là cái thời mà đừng nói xe hơi hay máy bay, ngay cả xe máy cũng còn chưa phổ biến. Chẳng thể nào đặt chân đến đây nếu không phải đi bộ, cưỡi ngựa hay ngồi xe ngựa vượt qua những con đường núi hiểm trở.
Mà thôi, đó cũng chỉ là một ngôi làng nhỏ trên núi mà thôi.
Ngôi làng nằm dọc theo thung lũng, vỏn vẹn hai, ba chục căn nhà đá. Lương thực sinh hoạt dựa vào canh tác nhỏ lẻ và chăn nuôi gia súc. Những nghi thức ma thuật hiến tế có lẽ là thú vui hiếm hoi của dân làng – nói thế có lẽ hơi quá.
Thế nhưng, giờ đây, ngôi làng bé nhỏ này lại náo nhiệt đến lạ thường.
“Tụ tập đông thế này, quả thực là…”
“Hừm. Đồng tộc của ngươi, thật đúng là một mụ đàn bà trơ trẽn.”
Trước lời lẩm bẩm của Kusanagi Godou, người đồng hành hiện tại của cậu tán thành.
Họ đang ẩn mình trong những hàng cây lá kim dày đặc trên dãy núi này, từ lưng chừng sườn núi nhìn xuống ngôi làng dưới thung lũng.
Khắp nơi tràn ngập những con quái thú khổng lồ. Sư tử, gấu, heo rừng, rắn khổng lồ, hươu đực, ngựa, thằn lằn, cá sấu – tóm lại là đủ loại động vật, ước chừng hơn năm mươi con. Con nào con nấy đều có thân hình ngoại cỡ, dài từ hai mươi đến ba mươi mét. Chúng đều đang cúi rạp mình xuống đất, giữ tư thế chờ đợi như những con chó được huấn luyện kỹ lưỡng.
Thế nhưng, có vẻ như trước khi chúng chịu nằm yên, đã xảy ra một chút hỗn loạn. Hơn nửa số nhà cửa trong làng đã bị phá hủy, biến thành những đống gạch vụn và phế liệu xây dựng. Nửa còn lại còn nguyên vẹn, có lẽ là do chúng không nằm sát nhau mà rải rác khắp nơi nên mới may mắn thoát khỏi tai họa.
“Dù nghĩ thế nào thì cũng là do lũ quái vật khổng lồ này gây ra cả thôi.” Godou lẩm bẩm.
Giữa quảng trường làng có một tảng đá màu hồng nằm đó. Từ chỗ này không nhìn rõ được, nhưng Phu nhân Aisha chắc hẳn đang ở bên trong tảng đá đó. Hơn nữa, xung quanh tảng đá có hàng chục dân làng đang chen chúc. Họ đều đang nhìn những ‘quái thú tai ương’ đó với ánh mắt kinh hoàng.
“Ta cảm nhận được nỗi sợ hãi của những người đó. Họ đều đã khiếp vía.”
Người đồng hành bày tỏ một chút thông cảm với dân làng. Godou nhún vai.
“Có thứ như thế tồn tại trong làng, đám giáo đoàn tà thần kia chắc cũng không chịu nổi đâu.”
“Mặc dù có thể coi là do họ tự chuốc lấy, nhưng cũng đáng thương. Chắc họ nằm mơ cũng không nghĩ tới, cô gái mà mình bắt giữ lại là một Sát Thần Giả.”
Đây đúng là lời lẽ của một người bảo vệ chính nghĩa.
Người đồng hành – quân thần Verethragna đã giao ước với Godou ngừng chiến trong ba ngày này.
Mây sinh mệnh liên tiếp xuất hiện, quái thú tai ương giáng lâm khắp Nam Âu. Đây là kết quả của việc Phu nhân Aisha lạm dụng sức mạnh khi sử dụng ‘Thánh Bôi’ làm công cụ.
Tại tư dinh ở Marseille, Verethragna đã nói:
“Trong chuyện này, ta không thể không thừa nhận. Đối với mụ phù thủy đó, chủ nhân Mitra và Vua Thời Gian Zurvan của ta đã thực sự ‘gây ra sai lầm’. Với tư cách là người nắm giữ thanh kiếm cứu thế, ta phải dọn dẹp đống hỗn độn này thôi.”
“Trùng hợp làm sao,” Godou cũng lập tức đáp lời, “Ta cũng định dọn dẹp hậu quả mà người đó gây ra.”
“Hừm.” Verethragna chỉ đáp lại ngắn gọn.
Nhưng sau đó, Sát Thần Giả và Quân Thần đã cùng nhau rong ruổi khắp Nam Âu, liên tục đánh bại các quái thú tai ương, và cuối cùng đã đến được sào huyệt của kẻ địch. Không cần nhiều lời, hai người đã tự nhiên hành động cùng nhau.
Giống như chuyến hành trình Sardegna đáng nhớ ngày xưa.
Và giờ đây, Kusanagi Godou và Quân Thần Verethragna đang kề vai chiến đấu.
“Được rồi, bắt đầu thôi.”
“Ta nghĩ ngươi cũng rõ, đây chỉ là trận tiền trạm. Đừng dùng hết sức.”
“Ngươi đang nói với ai đấy? Vả lại ta có thể coi là đương kim vô địch, là người nhận lời thách đấu của ngươi. Vậy nên ta cũng có thể đứng ở vị trí ưu thế, ngươi đừng quên điều này.”
“Hừ.”
Đấu khẩu với Godou, khóe môi Quân Thần nở một nụ cười nhạt.
Tiếp theo, lời nói sẽ trở thành vũ khí chiến đấu. Đầu tiên là Verethragna bắt đầu tụng niệm.
“Lời của Chúa… giáng phạt kẻ tội lỗi. Đè nát xương sống, moi ruột gan, tóc tai và tủy não, dẫm đạp máu thịt cùng bùn đất.”
Cơ thể của mỹ thiếu niên bỗng trương phình, dần biến thành một khối thịt lông đen.
Godou cũng không chịu kém cạnh, tiếp tục tụng niệm.
“Hỡi người sắc bén khó lường! Giáng búa trừng phạt xuống kẻ tội đồ phá vỡ khế ước!”
Ầm ĩ ầm ĩ ầm ĩ ầm ĩ ầm ĩ ầm ĩ ầm ĩ ầm ĩ ầm ĩ ầm ĩ ầm ĩ ầm ĩ!
Vừa gầm thét, thần thú ‘Heo Rừng’ liền từ dưới đất phóng ra. Đó là phân thân của Kusanagi Godou, hóa thân thứ năm của Verethragna.
Thần thú phá hoại đen kịt lao xuyên qua đỉnh đồi, hung hãn tiến về phía ngôi làng ven thung lũng.
Bên cạnh nó – một con ‘Heo Rừng’ khác có kích thước và thể trạng tương đương với phân thân của Godou cũng đang lao nhanh. Đó chính là hình dạng biến hóa từ mỹ thiếu niên rực rỡ kia.
Hiện tại, hai con ‘Heo Rừng’ đang song song phi nước đại, như một trận tuyết lở lao xuống từ sườn núi. Mọi chướng ngại vật cản đường đều bị nghiền nát, phá hủy hoàn toàn. Để hoàn thành trận chiến chung sức đầu tiên và cũng là cuối cùng của Kusanagi Godou và Quân Thần phương Đông…
Rầm rầm rầm rầm rầm rầm!
Mặt đất rung chuyển dữ dội.
(Động đất… hay lở đất?)
Bên trong ‘Thánh Bôi’ tạo ra sự sống, Aisha mơ màng nghĩ.
(Phải nhờ những người bạn động vật bảo vệ mọi người trong làng mới được.)
Cô đã cố gắng tạo ra đội quân động vật để chuẩn bị cho trận đối đầu với quái vật Cesare. Mặc dù một số loài thú đã nổi loạn giữa chừng, nhưng hiện tại tất cả đều đã ngoan ngoãn. Dân làng cũng vô cùng vui mừng, liên tục dâng lời cầu nguyện cảm tạ Aisha – tức là Thánh Bôi.
Tuy nhiên, chỉ có tiếng kêu gọi ‘Aisha-san! Xin cô, làm ơn dừng lại!’ khiến cô bận tâm. Nhưng vì đang ở trong Thánh Bôi, thật đáng tiếc là cô khó có thể nắm bắt chi tiết tình hình bên ngoài.
(…Có vẻ như có ai đó đang lo lắng không yên vì một chuyện gì đó.)
Tuy nhiên, mọi chuyện đã kết thúc.
Thế nhưng, sự náo động lớn đang xảy ra bên ngoài lúc này rốt cuộc là…
(Ơ? Ơ ơ ơ ơ!?)
Aisha hoảng loạn.
Đội quân động vật mà cô khó khăn lắm mới tạo ra, giờ đây đang bị tàn sát không chút chống cự…
Hai thần thú đen kịt như một cặp song sinh đang lao vút không ngừng trong thung lũng nơi ngôi làng tọa lạc, phóng vồ, tàn sát những con thú trong quân đoàn của Aisha. Hầu như tất cả đều bị hạ gục chỉ bằng một đòn duy nhất.
Chúng húc đầu, va đập cơ thể bằng những cú lao mạnh mẽ, hay đâm bằng cặp nanh mọc bên miệng. Bằng những kỹ thuật thô bạo và mạnh mẽ đó, hai thần thú đen kịt liên tiếp đánh bại quân thú của Aisha. Thậm chí còn dùng chân trước giẫm đạp, chân sau đá văng. Lại dùng nanh nhọn đâm vào bụng mềm của con thú, moi ra từng khối thịt.
Dân làng cuối cùng cũng tuyệt vọng, bắt đầu bỏ chạy.
“Quái, quái vật của Cesare đã ra rồi sao!?”
“Sao lại có đến hai con!? Hết đường rồi – !”
“Hỡi Thánh Bôi, hỡi Thánh Nữ, xin ban cho chúng con sự che chở… Oa a a a!”
Dân làng vốn cố gắng giữ bình tĩnh, nhưng đối mặt với sự tiếp cận của hai sinh vật khổng lồ biết chiến đấu, họ đã không thể chịu đựng thêm nữa. Ai nấy đều co giò chạy trối chết.
Và rồi – Aisha cảm nhận được hai người đang đến gần.
“Đây là thứ được đồn là Thánh Bôi sao. Thật sự đây ư. Phu nhân Aisha đang ở bên trong.”
“Có vẻ như đã tỉnh lại nhưng ý thức vẫn còn mơ hồ. Thế mà với bộ dạng này cũng có thể gieo rắc tai ương lớn xuống trần gian. Quả là một người phụ nữ đáng sợ.”
“Cô có nhận ra tôi không, Phu nhân Aisha?… Không phản ứng. Ena nói đúng rồi.”
“Có vẻ như chỉ có thể mạnh mẽ cắt rời thôi.”
Chàng thanh niên cao lớn và thiếu niên nhỏ bé. Hai người trao đổi ánh mắt. Rồi trên bàn tay phải của thiếu niên bỗng xuất hiện một thanh trường kiếm.
“Quả không hổ là ngươi. Có thể chém đứt không?”
“Hừm. Linh nhãn của ta đã nhìn rõ ràng. Thánh Bôi này xem ra, là tảng đá hóa thành từ thi hài của Đại Địa Mẫu Thần – người đã bị Vị Vua Cuối Cùng Mitra giết hại vào thuở xa xưa. Nữ thần khi còn sống có tên là Mary xứ Ephesus! Hỡi kiếm trí tuệ, hãy cắt đứt thần linh và thần cách này…”
Thiếu niên vừa tụng niệm, vừa đâm kiếm tới.
Thanh kiếm vàng óng ánh ánh sáng thần thánh.
Xoạt một tiếng. Lưỡi kiếm dễ dàng xuyên vào Thánh Bôi. Bình thường, đầu kiếm hẳn phải bị bật ra bởi bề mặt đá cứng rắn. Xoạt xoạt. Lưỡi kiếm càng lúc càng đâm sâu hơn –
Mũi kiếm vàng óng dừng lại ngay trước mắt Aisha.
Khoảnh khắc này, cô cảm thấy cơ thể mình nhẹ nhõm hẳn. Ý thức cũng cấp tốc trở nên minh mẫn hơn.
“Sức mạnh của Thánh Bôi đã bị kiếm của ta phong tỏa. Hành động ngay thôi.”
“Được rồi, Phu nhân Aisha!”
Chàng thanh niên cao lớn… không, Kusanagi Godou vươn tay ra. Lần này, tay phải của cậu chui ‘phụt’ vào bên trong tảng đá hồng ngọc bán trong suốt. Bàn tay đó túm lấy cánh tay Aisha, kéo cô ra ngoài.
Phụt! Có cảm giác như bị kéo từ dưới nước lên không khí.
Thế là, Sát Thần Giả Phu nhân sống lại. Aisha với ánh mắt trống rỗng lẩm bẩm:
“Hư… ư… Kusanagi-san, chào buổi sáng…”
“Quả là một người nhàn nhã.”
Người quen cũ, cũng là đồng tộc, Kusanagi Godou.
Cậu nhìn Aisha còn ngái ngủ, vẻ mặt kinh ngạc. Bên cạnh chàng thanh niên Diệt Thần còn đứng một thiếu niên chừng mười lăm tuổi, tay cầm thanh kiếm vàng. Tên cậu ta là gì nhỉ?
Dù sao thì đây cũng là ân nhân cứu mạng. Phải cảm ơn đối phương mới được.
“Vô cùng, cảm ơn ngài… Hư… ư…”
Có vẻ như cô vẫn còn rất buồn ngủ. Aisha nằm ngửa ra đất, khẽ ngáy và chìm vào giấc mộng.
2
“Trong cái rủi có cái may là, Phu nhân Aisha không thể sử dụng Quyền Năng gốc của mình.”
Sau khi mọi chuyện tạm lắng, Godou lẩm bẩm.
“Có lẽ là do bị thứ gọi là Thánh Bôi kia hấp thụ nên không thể sử dụng được. Nhưng đó đều là những sức mạnh khó nhằn hơn nhiều so với khả năng tạo ra vườn bách thú kỳ quái kia, nói thật thì đúng là thoát chết.”
Ngôi làng nhỏ của nhóm tà giáo trước đó đã trở thành chiến trường.
Quái thú tai ương và hai con ‘Heo Rừng’ đều đã biến mất, xung quanh trở lại tĩnh lặng.
Ban đầu, nơi đây là một ngôi làng nhỏ ẩn mình giữa thung lũng, dù không có sự phồn hoa của đô thị nhưng lại được bao quanh bởi cảnh sắc sơn thôn hữu tình. Thế nhưng giờ đây, từ những cánh đồng nhỏ, cây cối, cho đến những ngôi nhà trong làng đều đã đổ nát. Không bị giẫm nát thì cũng bị đá đổ, bị đè bẹp không còn hình dạng.
Một cảnh tượng thê thảm khiến người ta phải nghi ngờ liệu có một vụ nổ nào đó đã xảy ra. Đó là kết quả của việc hàng chục sinh vật khổng lồ đã gây náo loạn một trận.
Chỉ còn lại Kusanagi Godou, Verethragna, và cô gái người Ấn Độ đang say ngủ –
“Ngủ ngon thật đấy. Thật sự, người này đúng là quá đáng sợ…”
“Quả là một người phụ nữ có thể gọi là hào kiệt. Chỉ là muốn làm ngơ những hành động của cô ta thì…”
Phu nhân Aisha đã ngủ lại, nằm ngay trước mặt hai người.
Không ngờ sẽ có ngày mình cùng thiếu niên này nhìn thấy cảnh tượng như thế! Cảm thán đó khiến Godou không khỏi cười khổ. Verethragna bên cạnh cũng bỗng nhiên nở nụ cười.
Được rồi, tiếp theo mới là màn chính –
“Ngươi định xử lý Phu nhân Aisha thế nào? Tiêu diệt nàng ư?”
“Dựa trên một số tình huống, không thể làm như vậy. Lần này ta sẽ tự tay tống nàng vào ngục tối, biến nàng thành tù nhân vĩnh viễn và để nàng tự nhiên qua đời.”
“Mặc dù ta có chút tán thành ý kiến đó, nhưng không được. Ta không chấp nhận.”
“Không chấp nhận ư?”
“A, người này là bạn của ta… Mặc dù khó nói, nhưng cũng là một người quen cũ, ta không có ý định bỏ mặc nàng đến chết. Vậy nên, đến đây là kết thúc rồi.”
“Hừm. Đến đây là kết thúc ư.”
Hai người đạt được nhất trí. Trận chiến chung sức đến đây là chấm dứt. Tiếp theo cuối cùng cũng đến lúc quyết chiến. Godou đối mặt thẳng với Verethragna. Chẳng cần phải bận tâm đến Phu nhân Aisha đang ngủ say. Hoàn toàn không có thời gian cho việc đó.
…Lần này, Verethragna bỗng nhiên triệu hồi thanh kiếm vàng ra.
“Phơi bày con át chủ bài có phải là quá sớm không.”
“Hừ. Giai đoạn thăm dò lẫn nhau đã kết thúc ở trận chiến trước rồi. Điều này không chỉ với ta, mà ngươi cũng vậy đúng không?”
Đây là câu hỏi không cần trả lời. Verethragna và Kusanagi Godou đều nở nụ cười.
Đây tuyệt đối không phải nụ cười hữu hảo, nụ cười dữ tợn này chính là xuất phát từ ý chí chiến đấu cuộn trào từ sâu thẳm cơ thể. Là khuôn mặt của một chiến binh vui mừng khi gặp phải đối thủ mạnh.
“Sức mạnh gây ra bão tố của ta, đã bị chém đứt rồi ư?”
“Ta không phủ nhận. …Thế nhưng, còn có thứ cần phải phong ấn hơn cả cái đó.”
Verethragna hướng mũi kiếm vàng về phía Godou.
“Ta là Kẻ Đánh Bại Mọi Chướng Ngại. Kusanagi Godou, ta sẽ phá hủy tất cả Quyền Năng mà ngươi đã cướp đoạt từ ta – ta sẽ dùng kiếm trí tuệ này, cắt đứt thần lực của chính bản thân ta!”
Vô số quả cầu ánh sáng tuôn trào từ mặt đất.
Các quả cầu ánh sáng không ngừng được tạo ra cùng với tiếng tụng niệm của thiếu niên. Trong nháy mắt, khắp khu vực này đã tràn ngập vô số quả cầu ánh sáng. Và mỗi quả cầu ánh sáng đều đang kiềm chế Kusanagi Godou.
Verethragna tiếp tục tụng niệm.
“Ngươi đã cướp đoạt sức mạnh quân thần của ta. Thần Chiến Thắng, Thần Công Lý, Thần Dẫn Lối, Thần Chiến Đấu, Thần Nghiêm Nghị, Thần Hộ Vệ, Thần Hóa Thân. Tức là đã hoàn toàn nắm giữ Thập Tướng sức mạnh của Verethragna ta. Chính vì thế ta tuyên bố ở đây, ta sẽ phong tỏa tất cả những sức mạnh này!”
Ngôn linh cứ thế trở thành lưỡi dao, hóa thành kiếm. Nếu lời nói phân tích thần linh có thể biến thành vũ khí, thì cũng có thể dễ dàng rèn ra thanh kiếm chém đứt sức mạnh của chính mình – thanh kiếm của Verethragna đang hình thành với tốc độ kinh hoàng.
Godou cũng vội vàng tụng niệm.
“Ta bằng kỹ năng trí tuệ, kỹ năng ngôn ngữ, chiến thắng mọi kẻ thù – Chậc, không được sao!”
Mặc dù Godou cũng đã nói ra ngôn linh chém đứt Quân Thần Verethragna. Nếu là bình thường, hào quang sẽ sinh ra từ những âm thanh đó. Thế nhưng giờ đây lại không có chút dấu hiệu nào. Hoàn toàn không thể sử dụng Quyền Năng lẽ ra đã ăn sâu vào tâm hồn Kusanagi Godou.
Xoạt! Verethragna đâm thanh kiếm vàng ra.
Godou thử dùng ‘Phượng Hoàng’. Thế nhưng, quả nhiên không có chút dấu hiệu khởi động nào, thế là cậu lập tức nhảy lên, né tránh lưỡi kiếm.
“Bị ngươi làm thế này, bên ta đã mất mười vũ khí rồi…”
“Có thể gánh vác mọi thứ của ta, quả thực đáng nể trọng. Mặc dù khí phách này khiến ta an ủi khi nghĩ về một kẻ địch truyền kiếp, một người bạn ngắn ngủi trong quá khứ…”
Bàn tay phải của Verethragna siết chặt thanh kiếm vàng. Rồi, bàn tay trái của cậu ta cũng bỗng xuất hiện một thanh đại kiếm. Lưỡi kiếm tỏa ra ánh sáng rực rỡ – đó là thần đao cứu thế. Lại một lần nữa thể hiện kỹ thuật song kiếm, đấu pháp cương nhu kết hợp lại một lần nữa ập đến Godou!
(Chủ nhân của ta. Kusanagi Godou!)
Trong lòng Godou bỗng vang lên tiếng nói.
(Đến lúc ta, Nữ Vương Thương Giáo, ra trận rồi đúng không! Trận chiến lần này cho đến bây giờ, ta chỉ mới cho mượn một cây thương mà thôi! Chứng kiến trận chiến nóng bỏng như vậy, ta không thể nhẫn nại thêm nữa!)
Đây là lời thỉnh cầu từ Quân Thần Lancelot. Thần Thương Giáo đã hóa thành Quyền Năng của Kusanagi Godou. Quả thật nếu mất đi mười hóa thân, thì chỉ có thể phái nàng ra trận thôi.
Thế nhưng, Godou lại bác bỏ.
“Vẫn chưa đến ‘lúc’. Ngươi phải được giữ lại cho trận đấu quyết định thắng bại thực sự! Chờ thêm một chút nữa!”
Thay vào đó, cậu sử dụng chiêu này.
“Hanuman! Hỡi Đại Viên trộm mặt trời, đến lượt ngươi ra trận rồi!”
“Kiếm cứu thế – gì cơ!?”
Ngay cả Verethragna cũng kinh ngạc. Bởi vì nguồn gốc phát ra tia sét cứu thế – ngôi sao trắng trên cao vừa hiện ra, đã bị bóng tối đen kịt nuốt chửng. Đó là hình bóng một con khỉ khổng lồ vạm vỡ.
Bóng hình của Hanuman biến ảo khôn lường, có thể biến thành bất kỳ kích cỡ nào. Ngay cả một thiên thể mô phỏng có đường kính bốn, năm mươi mét, nó cũng có thể dễ dàng nuốt chửng.
Ngôi sao trắng trong bóng tối này bắn ra tia lửa, điện quang lóe lên lách tách. Tia sét cứu thế không ngừng nổ tung. Và bóng Hanuman đã trấn áp tất cả những tia sét đó.
Verethragna hét lên.
“Trấn áp được trận đánh sét của ta ư. Làm tốt lắm!”
“Thứ này rất hữu dụng phải không? Ban đầu ta định giữ lại làm át chủ bài đấy!”
Chỉ cần là lửa và nhiệt độ cao, Quyền Năng của Hanuman có thể hấp thụ. Ngay cả khi đó là tia sét cứu thế, việc trấn áp nó trong thời gian ngắn cũng là khả thi – Godou tin chắc điều đó. Và cậu cũng dự đoán rằng khoảng thời gian ngắn ngủi giành được này nhất định sẽ là yếu tố then chốt quyết định thắng bại, bằng trực giác hoang đường của một Sát Thần Giả.
Khoảng thời gian này sẽ không kéo dài bao lâu, vì vậy cậu lập tức triệu hồi Thiên Tùng Vân Kiếm.
Thanh kiếm đen nhánh hơi cong cong chợt hiện ra trên tay Godou. Verethragna liếc nhìn rồi thốt lên:
“Ngươi định dùng thanh kiếm đó sao? Bí thuật hắc ám do hai nữ thần cổ xưa ban tặng: Xà Nữ Thần Athena và Hiểu Nữ Thần Circe…”
“Đã sớm nhìn thấu rồi sao, quả nhiên là vậy.”
“Ngươi cứ việc tung ra Hắc Chi Nhận đi, ta sẽ tiếp nhận tất cả!”
“Không… Thứ đó tuyệt đối không thể đánh bại ngươi, vũ khí ta lựa chọn là cái này.”
Muốn thắng được Vị Thần Chiến Thắng, chỉ có thể dùng đến ‘phương pháp đó’.
Đây là một diễn biến đã sớm được Godou chuẩn bị tinh thần. Vì thế, cậu không chút ngần ngại, kiên quyết cất lời.
“Ta biết mà, Verethragna ——”
“Cái gì!?”
“Kiếm của ngươi tuyệt nhiên không phải vũ khí hoàn hảo tuyệt đối. Đối với ta – kẻ đã dùng nó vô số lần, ta lại càng thấu rõ điều đó!”
“Ngươi… lại muốn niệm 言灵 kiếm sao!”
Giọng của Godou vẫn không hề biến thành 言灵 hay có dấu hiệu hóa thành lưỡi kiếm.
Thế nhưng, ngay cả như vậy, Godou cũng không lùi bước – vẫn tiếp tục niệm. Bởi lẽ, ngoài cách này ra, cậu không còn cách nào khác để vượt qua Verethragna!
“Cho đến nay, kiếm của Verethragna đã bị phong tỏa rất nhiều lần. Như ngươi nói đó, Athena, Perseus, và cả Nhị Lang Chân Quân cũng đều như vậy. Vì thế… lần này ta cũng sẽ làm điều tương tự!”
Godou vung Thiên Tùng Vân Kiếm bằng một tay.
Mũi kiếm đen nhánh chỉ thẳng lên trời. Xung quanh Bảo Kiếm nước Nhật và Kusanagi Godou, vô số quả cầu ánh sáng lơ lửng, phong ấn những quyền năng mà cậu đã cướp đoạt từ Vị Thần Chiến Trận phương Đông.
Thế nhưng, lúc này, một ‘thứ’ đối lập bắt đầu xuất hiện.
Hắc cầu ——
Từng quả cầu đen như mực nối tiếp nhau tuôn ra giữa không trung.
Chúng có kích thước hoàn toàn giống với những quả cầu ánh sáng do ‘言灵 kiếm’ tạo ra.
“Thiên Tùng Vân! Thay ta tạo ra ‘kiếm’. Sao chép kiếm của Verethragna, hãy cho thanh kiếm có thể chặt đứt quyền năng của kẻ đó —— hiện ra tại đây!”
‘Vâng!’
Một tiếng đáp gọn lỏn nhưng đầy tin cậy.
Thanh đại đao đen nhánh mang điềm gở bắt đầu rung lên vo ve.
Những quả cầu bóng tối được tạo ra theo tiếng rung động ấy. Đó là 言灵 được sinh ra từ ‘ca khúc’ của Thiên Tùng Vân Kiếm.
Các Hắc cầu liên tiếp ra đời, dần dần bao phủ những quả cầu ánh sáng đang lơ lửng xung quanh, hoặc va chạm vào nhau ——
Sao chép sức mạnh của kẻ khác – đó hoàn toàn là thứ được Thiên Tùng Vân Kiếm bắt chước bằng chính sức mạnh của nó.
Hơn nữa, đó là quyền năng chỉ tương tự chứ không phải bản gốc, vì vậy sẽ không bị những ‘thanh kiếm’ chặt đứt thần lực của Verethragna phong tỏa. Bởi thế, dù Godou không thể sử dụng ‘Thập Hóa Thân’, những Hắc cầu vẫn có thể tăng lên trong chớp mắt, phủ kín cả không trung giống như những quả cầu ánh sáng.
Những quả cầu nhỏ bé, sáng và tối, bắt đầu va chạm vào nhau.
Verethragna quát lớn:
“Dám bắt chước kiếm của ta sao? Ngươi tưởng thứ kiếm… ‘nước đến chân mới nhảy’ như vậy có thể vượt qua ta ư?”
“Mặc kệ có phải ‘nước đến chân mới nhảy’ hay không, miễn là có ích là được!”
Dù có phần bực bội vì bị nói trúng tim đen, Godou vẫn mạnh miệng đáp lại.
Quả không hổ danh là bản gốc, đã sớm nhìn thấu rồi. Sự sao chép mà Thiên Tùng Vân Kiếm thực hiện không thể duy trì lâu dài. Nhưng chính vì vậy, cậu mới càng cần tranh thủ chút thời gian quý báu ấy!
Godou cắm Thiên Tùng Vân Kiếm đang rung lên xuống đất.
Và, đúng lúc này. Bóng hình Hanuman trên cao nổ tung.
Đã không thể kiềm chế được Cứu Thế Thần Đao nữa. Verethragna, trong tư thế hai kiếm, chĩa thanh Thần Đao trắng ngà bên tay trái về phía Godou.
“Được thôi – vậy thì để ta xem, thanh kiếm ‘nước đến chân mới nhảy’ này có thể làm được gì!”
“Cứ như ý ngươi! Hãy khiếp sợ ta, kẻ mang đôi cánh!”
Một tia chớp giáng thẳng từ trời xuống.
Đó là vũ khí thần thánh trên thiên đình được ban cho Dũng Sĩ để tiêu diệt Ma Vương. Cảm nhận được nguy hiểm đang đến gần, Godou cuối cùng cũng sử dụng hóa thân ‘Phượng’.
Những Hắc cầu do Thiên Tùng Vân Kiếm tạo ra đã vô hiệu hóa những quả cầu ánh sáng – cũng là kiếm của Verethragna.
Giờ đây, Kusanagi Godou có được những bước chân thần tốc và một thân thể nhẹ như lông vũ.
Ngay cả tia sét đang lao xuống với vận tốc 150 km/giây cũng trông như đang di chuyển chậm. Nói theo cảm nhận cơ thể, thì nó chỉ ngang với một hòn đá được ném từ xa.
Với tốc độ này, cố gắng vẫn có thể né tránh được. Giống như hồi đối đầu với Rama. Nhưng mà.
(Thời gian Thiên Tùng Vân Kiếm tranh thủ được, chắc còn duy trì thêm hai, ba phút nữa chăng…?)
Godou thầm tính toán rồi tăng tốc – không phải.
Nếu vậy, sẽ không thể tận dụng tối đa thời gian đệm mà Thiên Tùng Vân Kiếm đã giành được.
Godou cố ý hứng chịu Cứu Thế Lôi. Một dòng nhiệt và nỗi đau nhức buốt chạy khắp cơ thể. Ngay khoảnh khắc đó, cậu bùng nổ tốc độ. Vừa quất roi vào cơ thể đang bị cơn đau hành hạ, cậu vừa gầm lên.
“Aaaaaaaa!”
“Cái gì!?”
Verethragna, trong tư thế hai kiếm, không khỏi cứng họng.
Có lẽ vì hành động ngu xuẩn của Godou, kẻ dù đang dùng thần tốc lại cố ý không né Cứu Thế Lôi, đã nằm ngoài dự liệu của y. Godou thẳng tiến xông về phía vị thần chiến trận.
Đồng thời, với tốc độ thần sầu, cậu né tránh những tia sét như mưa trút từ trời xuống, khi thì sang trái, khi thì sang phải ——
“Ưm!”
Đôi mắt tinh tường của Verethragna dán chặt vào Godou đang dần tiếp cận.
Nhanh hơn cả tốc độ âm thanh, ngang với tốc độ của sét. Đó chính là thần tốc. Tuy nhiên, y cũng nắm giữ kỹ nghệ này. Verethragna dường như đã nhìn thấu những động tác dần tới gần của Godou – kẻ đã hóa thành tia chớp lao đi trên mặt đất.
Vị thần chiến trận đưa hai thanh kiếm chéo thành hình chữ ‘X’, tạo thành thế phòng thủ. Thật đáng kinh ngạc.
“Nhưng, đã quá muộn rồi!”
Godou đã vòng ra phía sau Verethragna.
Đối thủ là Vị Thần Chiến Trận phương Đông, là Đứa Con Cưng của Chiến Thắng được ban tặng từ Trời. Vừa điều khiển song kiếm Cứu Thế Thần Đao, vừa có thể ứng phó vững vàng với đối thủ thần tốc – nếu ở trạng thái toàn vẹn, hẳn là đã đủ sức đối phó. Vị thần mang dáng vẻ thiếu niên này đúng là một chiến binh xuất sắc đến vậy.
Vì thế, để gây bất ngờ cho đối phương, Godou cố ý tự gây thương tích.
Và, đồng thời cũng là để kích hoạt hóa thân đó.
“Ban cho ta thể xác cường tráng chính là… dấu ấn Lạc Đà hung mãnh!”
Godou nhảy lên không trung sau lưng Verethragna, tung một cú đá xoay tròn mạnh mẽ.
Cú đá hiểm hóc giáng thẳng vào gáy vị thần thiếu niên. Cùng lúc đó, uy lực của cú đá kết hợp với chú lực tích tụ ở mu bàn chân đã gây ra một vụ nổ.
“Ôi —— ôi ôi!?”
Bị vụ nổ từ phía sau thổi bay, Verethragna ngã chúi về phía trước.
Thôi thì, thông thường thì cái gáy bị đánh trúng trực diện cũng sẽ bị thổi bay mất không có gì lạ. Chỉ là như vậy thôi đã xong chuyện rồi, nên phải khen ngợi đối phương quả không hổ là cường giả mang danh Thần Kiếm Thép.
Trong lúc đó – Godou lao về phía Phu nhân Aisha.
Cậu ôm lấy Kẻ Sát Thần đang say ngủ, với thần tốc phi nước đại đi thật xa, đồng thời ra lệnh.
“Được rồi, cái gọi là ‘thời cơ đã chín muồi’ là đây!”
(Tuân lệnh! Thời cơ này tôi đã chờ đợi bấy lâu, thật là…!)
Đây là lời hồi đáp từ Lancelot – vị thần chiến trận.
… Ngay trước khi hai kẻ mang Thập Hóa Thân bắt đầu cuộc đấu.
Lancelot cưỡi bạch mã phi thiên, đến không phận phía trên ngôi làng trên núi đã trở thành chiến trường. Sau đó, nàng ẩn mình vào đám mây một cách khéo léo, chờ đợi tại đó.
Nàng vừa là Nữ Vương Amazon, vừa là hiện thân của sấm sét và chớp giật.
Dù là mây sấm hay mây mưa, việc ẩn mình trong mây đối với nàng cũng chẳng khác gì trò đùa con trẻ.
Cứ thế, nàng chờ đợi. Chờ đợi hiệu lệnh của Vương – chờ tiếng hiệu lệnh chiến đấu vang lên, rồi vung ngọn giáo nhọn hoắt cùng tấm khiên mỹ lệ, bắt đầu hành quân.
Thời cơ cuối cùng cũng đến. Lancelot nhẹ nhàng thúc vào sườn ngựa yêu.
“Ta và người, từ đây hóa thành tia chớp cực lớn. Thành tia sáng chớp nhoáng lao đi, cùng với ta, Lancelot – thần chiến trận, xuyên thủng mặt đất. Ngươi làm được chứ?”
Tiếng hí… hí… hí…
Đáp lại bằng tiếng hí, con ngựa yêu khoác trên mình giáp ngực, mũ trụ và giáp chân dành cho ngựa.
Bản thân Lancelot cũng được vũ trang toàn diện với giáp xích bạch ngân, mũ sắt, trường thương và khiên hình thoi. Và rồi, cuối cùng nàng cũng phi nước đại.
Mục tiêu là Verethragna đang ở trên mặt đất, bị Chủ Quân đá ngã.
Vị thần chiến trận lúc này đang để lưng trần hướng về phía bầu trời. Lancelot và ngựa yêu lao xuống như một thiên thạch rơi.
—— ẦM! ẦM! ẦM!
Bị ánh sáng, sức nóng và sóng xung kích tàn phá, trên dãy núi Valencia chợt xuất hiện một hố thiên thạch có đường kính khoảng 15 km.
Ngôi làng nhỏ nơi các pháp sư dị giáo cư trú cũng bị san phẳng hoàn toàn, biến mất khỏi bản đồ.
Hai vị thần đang ở trung tâm vụ nổ. Lancelot, nữ vương trên lưng ngựa, nhìn xuống kẻ thù, cùng Verethragna đang ngã quỵ trên mặt đất.
Bên cạnh vị thần thiếu niên còn nằm một thanh đại kiếm lấp lánh ánh vàng kim trắng.
Đương nhiên, đó chính là Cứu Thế Thần Đao.
Cả Tinh Tú Trắng, 言灵 Kiếm, và Hắc Cầu phong ấn chúng, đều đã biến mất khỏi không trung. Tất cả những thứ đó đã hóa thành ‘hư vô’ dưới đòn tấn công của Lancelot – thần chiến trận.
3
“Vương, ngài có ổn không?”
“Cơ thể ngài chắc đã đến giới hạn rồi phải không?”
“Ừm… có vẻ vẫn cố gắng trụ được. Giờ là lúc mấu chốt, vẫn cần phải cố gắng thêm chút nữa.”
“Đã rõ. Mọi chuyện phía sau cứ để chúng thần lo.”
“Vậy làm phiền cô, Liliana. Dĩ nhiên, Yuuri và Ena cũng vậy. Chuyện của Aisha tiểu thư cũng xin nhờ các cô.”
Kusanagi Godou, người trước đó đã sử dụng hóa thân ‘Phượng’ để dùng thần tốc, tạm thời rời khỏi chiến trường.
Cậu đang được các cô gái vây quanh hỗ trợ: Seishuuin Ena, Mariya Yuuri, và Liliana Kranjčar.
Phu nhân Aisha vẫn còn đang say giấc nồng.
Hơn nữa, hố thiên thạch do Lancelot tạo ra cách đây vài cây số. Mọi người đang nghỉ ngơi trong một rừng cây lá kim.
“... Dù vậy, tình trạng hiện tại vẫn khá là nghiêm trọng.”
Godou cười khổ.
Cậu đang ngồi trên một gốc cây, ít nhất là để cơ thể nghỉ ngơi một chút. Dù cuối cùng cũng gây ra đòn đánh mạnh cho Verethragna, nhưng cơ thể cậu cũng gần đến giới hạn rồi.
Trước hết là sự mệt mỏi do việc sử dụng song song hai hóa thân ‘Phượng’ và ‘Lạc Đà’.
Tiếp theo là vết thương do hứng chịu Cứu Thế Lôi. Mặc dù đây là hành động ‘tự sát’ cần thiết để gây bất ngờ cho vị thần chiến trận và kích hoạt ‘Lạc Đà’, nhưng quả thực rất khó chịu…
“Nhưng không như Rama hồi đó, vũ khí dường như không có độc tính.”
Chỉ riêng điều này có thể coi là may mắn.
Trong tia sét của Anh Hùng Rama, có ẩn chứa những vũ khí được các vị thần và thần tiên ban tặng, một số trong đó có độc tính hoặc các hiệu ứng đặc biệt khác. Lần này, Godou cảm thấy toàn thân như bị xé toạc, đau nhức và mệt mỏi, hai cảm giác này xâm chiếm lẫn nhau. Thôi thì, điều này vẫn có thể chịu đựng được.
—— Đúng vậy. Điều kiện để sử dụng ‘Lạc Đà’ là phải bị thương nặng.
Đổi lại, trong thời gian kích hoạt, khả năng chịu đựng đau đớn sẽ mạnh hơn, giúp cơ thể vẫn có thể hoạt động bình thường.
Tuy nhiên, sau khi ân huệ này mất hiệu lực, những tổn thương trước đó có lẽ sẽ khiến cơ thể Godou không thể cử động được.
Đầu óc cảm thấy đau nhức từng cơn cũng là do gánh nặng của việc sử dụng song song ‘Phượng’ và ‘Lạc Đà’.
Hơn nữa, Thiên Tùng Vân Kiếm cũng tạm thời không thể sử dụng được. Thanh thần đao này đã bị cuốn vào vụ nổ do Lancelot gây ra trước đó, chịu tổn hại nặng nề. Nếu cố dùng, e rằng sẽ vỡ nát.
Sức chiến đấu chưa bằng một nửa bình thường. Godou đưa ra một phỏng đoán mang tính ước muốn.
“Nếu Verethragna đã bị hạ gục thì không cần phải cố gắng nữa…”
Ngay sau đó.
(… Ư, gục —— Sức mạnh kinh khủng đến thế nào đây…!?)
Phản ứng kinh ngạc của Lancelot truyền đến qua tâm trí.
Cuộc chiến với Verethragna, kẻ đáng lẽ đã ngã xuống, giờ đây vẫn đang tiếp diễn! Hơn nữa, rõ ràng kẻ đang gặp khó khăn chính là thần chiến trận mang giáo – Lancelot!
Godou thúc ép cơ thể đau nhức, từ từ đứng dậy.
“Ta đi đây. Nếu có chuyện gì xảy ra, các cô phải làm tròn bổn phận của mình.”
Godou cố ý không nhắc đến Erica đang mang thai và đứa trẻ sắp chào đời.
Vì làm vậy sẽ khiến cậu cảm thấy rất khó xử với những người đang đi cùng mình đến đây.
Giống như đại diện cho những người đưa tiễn, Yuuri lên tiếng.
“Vâng. Chúc ngài võ vận hanh thông. Hãy bình an trở về… thần sẽ không nói như vậy. Vì đó không phải là lời từ biệt phù hợp với ngài.”
Đó là những lời lẽ dũng cảm không phù hợp với một Yamato Nadeshiko dịu dàng.
Trong mắt nàng có chút lệ quang, hẳn là đang lo lắng cho sức khỏe của Godou.
“Ừm. Phải hết sức nha, Vương. Ena vẫn mong Kusanagi Godou chiến thắng, muốn nhìn thấy cảnh Vương làm nên kỳ tích.”
Dù tính cách hoạt bát, vui vẻ, những lời của Ena lại chứa đựng sự giác ngộ của một nữ võ sĩ.
Và cuối cùng, Liliana cũng gật đầu.
“Bù đắp khoảng trống khi Chủ nhân vắng mặt là nhiệm vụ của tôi. Dù Chủ nhân sống hay chết cũng vậy. Vì thế, hiện tại ngài chỉ cần tập trung vào trận chiến trước mắt là đủ.”
“À, cô nói vậy thật khiến ta rất biết ơn.”
Xét cho cùng, với tư cách là người sắp làm cha của một đứa trẻ, lẽ ra cậu không nên chấp nhận một trận chiến như thế này. Cha mẹ có trách nhiệm nuôi dạy con cái. Thế nhưng, dù vậy, họ vẫn đẩy mình – một kẻ vô dụng này – ra phía sau, để mình dốc sức chiến đấu. Điều này thật sự khiến cậu vô cùng cảm kích.
—— Phải đi thôi. Godou lao đi với thần tốc của ‘Phượng’.
Hố thiên thạch được tạo ra sau khi tất cả mọi thứ trên mặt đất bị san phẳng.
Trên vùng đất bằng phẳng này chỉ còn lại đất và cát, một khung cảnh đơn điệu. Mắt chỉ thấy toàn bụi bặm. Vì vậy, cảnh tượng khá nổi bật.
Hai chiến binh đang chiến đấu dưới đáy hố thiên thạch hình bát.
Một bên cầm trường thương và khiên, bên kia cầm Cứu Thế Thần Đao.
Lancelot dường như đã mất ngựa yêu, và Verethragna. Đây là cảnh tượng giống như xem một trận đấu võ ở một sân vận động hình bát có khán đài. Godou không khỏi lẩm bẩm.
“Cứ như đấu trường vậy.”
Hơn nữa, Lancelot đang ở thế yếu.
Dù trước đó đã dùng kỹ năng áp đảo nghiền nát Verethragna cùng mặt đất, trên tay còn cầm trường thương có lợi thế về tầm đánh, nàng vẫn đang ở thế phòng thủ.
Nàng đã không thể dùng trường thương đâm chọc, chỉ một mực giơ khiên đỡ đòn tấn công mãnh liệt của đối phương.
Verethragna không ngừng vung Cứu Thế Thần Đao, với đòn tấn công dữ dội nhằm hạ gục Nữ Vương mang giáo. Kiếm bạch kim và cơ thể thiếu niên liên tục phóng ra dòng điện.
“Khụ… Sức mạnh kinh khủng đến thế nào!”
“Xin lỗi ngay cả ta cũng không thể ngừng tấn công này. Nếu sợ chết, hãy nhanh chóng rời khỏi trước mặt ta đi, hỡi Thần Chiến Trận phương Tây!”
Điện quang sẽ được phóng ra kèm theo mỗi hành động, mỗi lời nói của Verethragna.
Điện tích bắn ra khắp cơ thể y, thiêu đốt không gian xung quanh. Bốn phía trước sau, trái phải, tia sét sẽ bắn về đâu hoàn toàn là ngẫu nhiên.
Lancelot đang bị áp chế bởi những đòn điện kích không theo quỹ đạo và uy lực của Thần Đao.
“Rama trước đây cũng từng như vậy…”
Nói cách khác là thể chất điện kích. Godou chợt nhớ ra.
Dáng vẻ đặc biệt của Anh Hùng Cứu Thế khi bùng nổ tấn công điên cuồng. Hơn nữa, Verethragna còn liên tục vung Cứu Thế Thần Đao với đòn tấn công dữ dội đến mức có thể coi là dã man.
Lancelot dùng khiên hình thoi, cố gắng hết sức chặn những nhát chém.
Cạch! Cạch! Cạch!
Mỗi lần Thần Đao quấn lấy tia sét va chạm vào khiên, một tiếng kim loại nặng nề lại vang lên.
Việc nàng có thể phòng thủ được như vậy quả không hổ danh là Lancelot. Thế nhưng, nàng lại không thể đối phó đồng thời với những tia điện liên tục phóng ra từ Thần Đao và cơ thể thiếu niên ——
“Chậc. Thật dũng mãnh, Vị Thần Chiến Trận phương Đông!”
Hứng chịu nhiều đòn điện kích, ngay cả cường giả trải đời Lancelot cũng đành bó tay.
Mặt khác, Verethragna – kẻ đang chiếm ưu thế – vung Thần Đao, phóng điện kích với vẻ mặt chán nản. Thậm chí còn lẩm bẩm như thể đang chán ghét.
“Thật là! Thế giới này chẳng bao giờ như ý!”
Phải chăng y đang bực bội vì sự ngoan cố của Lancelot?
Ngay khoảnh khắc đó, Godou chợt nhận ra. Trước đó, vì bị thu hút bởi đòn tấn công man rợ của thể chất điện kích, cậu đã không nhận ra ngay – một lượng chú lực đáng sợ đang tuôn ra từ cơ thể Verethragna.
“Sức mạnh phóng ra từ cơ thể kẻ đó… Ra là vậy!”
Nếu tính bằng con số, thì đó có lẽ là lượng chú lực vượt trội hơn nhiều lần so với Campione như Kusanagi Godou, và cả những vị thần không tuân phục.
Đúng vậy. Khi có hai Kẻ Sát Thần trở lên, ‘Vị Vương Cuối Cùng’ sẽ trở nên mạnh mẽ hơn ——
Để hoàn thành sứ mệnh tiêu diệt Ma Vương, vận mệnh sẽ hỗ trợ y. Hiện tượng này đã được chứng kiến rất nhiều lần. Godou lập tức ra lệnh.
“—— Đó là <Đại Pháp Minh Ước>! Trở về đi Lancelot!”
Vị Kỵ Sĩ Hộ Vệ đang gặp khó khăn ‘xoẹt’ một tiếng, biến mất tăm.
Thời gian Lancelot có thể chiến đấu hết sức rất ngắn. Cứ cố gắng vô ích cũng chẳng có nghĩa lý gì. Verethragna, kẻ đã mất đi kẻ thù hiện tại, chuyển ánh mắt về phía Godou.
Lưỡi kiếm Cứu Thế và cơ thể của thiếu niên vẫn không ngừng tỏa ra luồng điện chói lòa.
Tuy nhiên, tầm tấn công chỉ vỏn vẹn năm sáu mét. Chừng đó chưa đủ để chạm tới Godou đang giữ khoảng cách.
"Cái này... ngươi cũng làm được ư..."
Godou chợt nhớ lại. Xưa kia, Tề Thiên Đại Thánh cũng từng học theo "Đại Pháp Giao Ước". Dù cậu cho rằng Veresrana, một vị anh hùng luôn giữ vững chính đạo, vương đạo, vốn không hợp với hành vi bắt chước người khác, nhưng nếu làm được thì cũng chẳng phải chuyện lạ lùng gì. Theo một nghĩa nào đó, cậu có thể hiểu được.
Chính Veresrana, kẻ đang là "chủ thể", lại cất lời với giọng điệu nửa đùa nửa thật:
"Người lớn ở bên này đã gửi tặng một món quà lớn đầy tử tế. Thật khiến kẻ này không sao không cảm kích."
"Người lớn?"
Godou nghi hoặc.
Ngay sau đó, phía trên đỉnh đầu của Veresrana hiện ra một "mặt nạ đá hình sư tử".
"Đây là biện pháp hợp lý. Thế giới này giờ có Kusanagi Godou, Ái Sa của Alexander, hai vị Kẻ Sát Thần. Như vậy, sử dụng Đại Pháp Giao Ước để tru diệt là một hành động sáng suốt nhất."
"Zurvan, là ngươi ư!"
Mặt nạ đá với hai con rắn sống quấn quanh lơ lửng trên không trung.
Với những gì Godou biết, thứ đó chỉ có thể là Zurvan. Cậu chợt nhớ ra.
"Vậy thì Zurvan không chỉ cai quản thời gian, mà còn là Thần Sáng Tạo, Thần Vận Mệnh nữa à."
"Chính xác. Nhiệm vụ của ta cũng bao gồm việc duy trì và quản lý số mệnh tuyệt đối."
Zurvan phát ra âm thanh khá đặc biệt.
Mặc dù hình dáng khác xa vị Thần Vận Mệnh mà cậu từng chạm trán năm năm trước, nhưng một vị thần có hai mặt như vậy chính là "Kẻ Chấp Hành Vận Mệnh"!
Nhận ra sự nghiêm trọng của tình thế, Godou lẩm bẩm:
"Lần này phải đối đầu với một vị anh hùng vĩ đại và một Thần Vận Mệnh ư. Chẳng phải còn cam go hơn cả lúc đối phó với Rama sao."
Hơn nữa, Godou lúc này không chỉ mệt mỏi rã rời mà còn đầy mình thương tích.
Từ trước đến nay, việc sử dụng đồng thời "Phượng Hoàng" và "Lạc Đà" đã khiến cái đầu cậu đau như búa bổ, gần như đã chạm đến giới hạn. Đầu đau đến mức cảm giác như sắp nứt toác.
Godou cuối cùng đành ngắt kết nối "Phượng Hoàng", chỉ giữ lại "Lạc Đà" – quyền năng có sức chịu đựng nỗi đau mạnh mẽ.
"Đành vậy thôi. Chẳng lẽ... phải buông xuôi?"
"Ngươi nói gì cơ!?"
"Bỏ cuộc chiến, thừa nhận thất bại. Một Kẻ Sát Thần lại có được đức tính đáng khen ngợi như vậy. Đây là kỳ tích đầu tiên trong vũ trụ mà ta, Zurvan, từng biết đến. Đáng để kinh ngạc."
Nghe thấy lời lẩm bẩm vừa rồi của Godou, Veresrana không khỏi kinh ngạc. Zurvan cũng bình thản bày tỏ sự ngạc nhiên của mình.
Trước điều đó, Godou lại nở một nụ cười đầy dữ tợn.
"Đừng hiểu lầm nhé... Ta không hề nhận thua. Ta chỉ từ bỏ cái ý định 'chiến thắng dễ dàng' thôi. Sống hay chết, thắng hay thua. Ta sẽ dùng một canh bạc lớn để quyết định. Tiếp theo đây ngay cả ta cũng không biết sẽ thế nào, nhưng xin ngươi hãy kiên trì đến cùng."
Godou triệu hồi "Quyền Năng Thứ Năm" đang ngủ say trong cơ thể.
"Ta sẽ dùng sức mạnh của 'Phản Vận Mệnh'. Đây là quyền năng ta có được khi đánh bại Thần Vận Mệnh của thế giới mình – một quyền năng chống lại vận mệnh."
4
"Hãy đập tan cánh cổng vận mệnh. Con đường của chính mình phải tự mình mở ra."
Godou niệm câu thần chú ngắn gọn – thậm chí ngắn đến mức khiến người ta cụt hứng – như vậy thôi.
Chỉ có thế thôi. Đối với những Kẻ Sát Thần như cậu, việc đối mặt với vận mệnh là một hành động như thế nào? Thật quá đỗi hiển nhiên, không cần phải quá cầu kỳ.
Bởi vì họ chiến đấu với "Thần", giành chiến thắng, chỉ đơn giản là vậy thôi.
Và rồi, một sức mạnh tựa như làn sóng, từ cơ thể Godou lan tỏa ra.
Đó là một làn sóng làm thay đổi hình thái tồn tại của thế giới và vũ trụ. Nó cắt đứt những sợi dây nhân quả gây ra mọi sự kiện, đưa tấm thảm dệt vĩ đại mang tên vận mệnh trở lại trạng thái "nguyên thủy". Từ sự tồn tại của Kusanagi Godou làm gốc rễ, làn sóng này lan rộng tới mọi ngóc ngách của đa vũ trụ.
Người thường không thể nhìn thấy, cũng không thể cảm nhận.
Nhưng với chư thần thì dĩ nhiên khác rồi. Veresrana nhắm mắt lại.
"Kẻ tử thù của ta. Ngươi đã phá vỡ xiềng xích của vận mệnh ư..."
Từ khi cơ thể không ngừng phóng điện, thiếu niên ấy khó che giấu sự bồn chồn.
Khi mở mắt, đôi con ngươi thanh tú của cậu ta ánh lên sự quyết tâm. Veresrana, tay cầm kiếm anh hùng, cắm thần đao xuống đất.
Thần đao vừa rời tay, luồng điện trong cơ thể Veresrana liền ngừng lại. Thấy vậy, Zurvan cất lời:
"Sao vậy, Quân Thần?"
"Ngươi hãy dùng đi, Zurvan. Kusanagi Godou có lẽ đã mất vũ khí, lại còn mang thương tích đầy mình. Nếu dùng kiếm để giết một kẻ như vậy, thì sẽ làm tổn hại đến danh dự của ta, Veresrana. Kiếm Cứu Thế đáng lẽ phải do ngươi nắm giữ mới phải."
"…………"
"Nếu luận về võ nghệ, ta vẫn hơn ngươi một bậc. Tấm lòng của bậc tiền bối, ngươi cứ nhận lấy là được."
"...Được rồi."
Thần Đao Cứu Thế nhẹ nhàng bay lên, lao về phía Zurvan.
Mặt nạ đá không có tay. Tuy nhiên, hai bên mặt nạ hình sư tử lại mọc ra "hai con rắn sống". Con rắn bên trái dùng thân mình quấn lấy chuôi thần đao, tạo dáng như một cánh tay đang cầm vũ khí.
"Sấm sét ơi, hãy hoàn thành sứ mệnh tiêu diệt ma vương!"
Zurvan trên không trung giơ thần đao lên, một tia sét đánh ra từ đó.
Đó là một đòn giáng thần phạt, lao xuống Kusanagi Godou dưới mặt đất. Godou, người đã mất đi thần tốc "Phượng Hoàng", không cách nào né tránh.
Thực tế, sợi dây cứu mạng duy nhất mà cậu có thể dựa vào chính là "Quyền Năng Phản Vận Mệnh".
(Sẽ xảy ra chuyện gì, hay không có gì cả, rốt cuộc sẽ ra sao đây—!?)
Đa phần các lần trước đều không có gì xảy ra. Dù Godou có hy vọng đến mấy cũng vậy.
Nhưng lần này, Thần Vận Mệnh Zurvan cũng đang ở trên chiến trường. Điểm này khác biệt so với trước đây. Thế là, tia sét Cứu Thế từ trời giáng xuống, ngay trên đỉnh đầu Godou –
Xoẹt! Một tiếng xé gió.
Một vật thể không biết từ đâu bay tới, đánh tan tia sét trên đầu Godou.
Tia sét Cứu Thế – dễ dàng tản ra. Hóa thành những hạt ánh sáng li ti, rồi tan biến hoàn toàn!
"……… Đã chặn được tia sét Cứu Thế ư?"
Zurvan lại giơ thần đao lên vung xuống.
Tia sét lại giáng xuống. "Xoẹt!" một tiếng, thứ đánh tan nó – là một mũi tên màu vàng. Mũi tên thần tốc có thể bắt kịp cả tia sét lướt ngang trời. Cả cung thủ lẫn mũi tên đều phi phàm. Hơn nữa, tia sét Cứu Thế bị đánh tan nát, trực tiếp bị tiêu diệt, càng khiến đối thủ trở nên phi lý đến khó tin.
"Nếu đã vậy!"
Thần Thời Gian kiêm Thần Vận Mệnh không ngừng phóng ra sấm sét.
Tất cả đều bị những mũi tên màu vàng xuyên phá. Những mũi tên từ phía bên kia hư không bay đến, với độ chính xác trăm phần trăm, bắt lấy và hủy diệt lẫn nhau.
Rốt cuộc là ai đã trợ giúp – một "khung cảnh" hiện lên trong tâm trí Godou.
...Ở một góc nào đó của đa vũ trụ, có một khu rừng rậm rạp và một dòng suối tuyệt đẹp.
...Bên cạnh dòng suối đứng sừng sững một mỹ nam tử. Chàng ta với vẻ mặt sảng khoái, đặt mũi tên vàng lên cây cung sắt, rồi bắn thẳng lên trời. Mũi tên xuyên qua khe nứt không gian, đến được trên đầu người đồng minh.
Những mũi tên có thể phong tỏa cả tia sét Cứu Thế. Chắc hẳn đó là vũ khí bí truyền của vị anh hùng Cứu Thế.
Vị anh hùng đúng như lời nói, không ngừng bắn tên. Người đưa tên từ ống tên cho chàng là người em trai đang quỳ bên cạnh. Mặc dù dung mạo giống hệt người anh tuấn tú, nhưng làn da của người em trai lại có màu nâu.
"Sức mạnh Phản Vận Mệnh đã truyền đến chỗ tên đó rồi ư—"
Đại anh hùng Rama cùng em trai Lakshmana đã nhận ra bạn mình đang gặp khó khăn, và thể hiện tấm lòng hào hiệp.
Godou vui vẻ cười lớn, nhìn chằm chằm vào kẻ địch trước mắt. Thiếu niên mười lăm tuổi rạng rỡ, Quân Thần Veresrana, chậm rãi bước tới.
"Giờ thì ta có thể tập trung vào trận chiến với ngươi rồi."
"Ta cũng đã vứt bỏ cây kiếm phiền phức, cảm thấy nhẹ nhõm hơn nhiều."
"A. Ngươi quả thật đang có vẻ mặt trút bỏ được gánh nặng. Đối với ta mà nói, nếu ngươi có thể quên đi trận chiến với ta thì đỡ biết mấy."
Dù buông lời trêu chọc như vậy, Godou lại vô cùng nghiêm túc.
Tuy nhiên, Veresrana chỉ khẽ cười khẩy đáp lại.
"Thật là ngốc nghếch. Đã đến đây thì chỉ có thể phân định thắng bại mà thôi."
"Thế ư? Tính cách của chúng ta hợp nhau lắm mà?"
Godou nói lại.
"Ta ưu tiên tình bạn cũng không sao cả."
"Điều này không thể so sánh được. Ta và ngươi là thần và kẻ sát thần, không chỉ kết duyên lành mà còn kết duyên nghịch. Hai kẻ như vậy gặp nhau, ngoài chiến đấu ra không còn lựa chọn nào khác."
"Nhưng, ngươi đã chê bai cây kiếm đó giữa trận chiến phải không?"
"Đương nhiên. Với tư cách là một chiến binh, ta phải chiến đấu bằng kỹ năng của chính mình – ta vẫn có giác ngộ đó. Nếu vậy, việc bị kiếm Cứu Thế và Zurvan điều khiển sẽ không thể đạt được nguyện vọng. Quả nhiên, ta chỉ có thể chiến đấu bằng ý chí và quyền năng của chính mình mới có thể nhẹ nhõm."
"Bây giờ – ngươi vẫn có thể làm được sao?"
"Ừm."
Hoặc đây cũng có thể là hiệu quả của "Phản Vận Mệnh" cũng nên.
Tuy nhiên, chuyện này thế nào cũng không quan trọng nữa. Godou chấp nhận chiến ý của bạn mình, thản nhiên nói:
"Thế à. Vậy thì, hết cách rồi."
Ý kiến đã thống nhất. Quả nhiên việc ngừng chiến ở đây xem ra là không thể.
Được dẫn lối bởi sợi dây vận mệnh đầy trắc trở, hai người họ lại hội ngộ như thế này.
Ở thời điểm quyết định này, Veresrana – dùng tay thuận tấn công. Xòe bàn tay, duỗi thẳng năm ngón tay, đâm thẳng tới!
Godou định dùng cú đá của "Lạc Đà" để cản lại.
"Grừ!"
"Quả nhiên là bị thương rồi mà... Động tác đã trở nên chậm chạp."
Bị đối thủ dùng tay thuận đâm vào ngực, Godou kêu lên đau đớn.
Veresrana thản nhiên cười, rồi tiếp tục tung một loạt đòn tấn công vào mặt Godou: cú đấm, cú đá xoay trung đoạn, dùng lòng bàn tay đánh từ dưới lên cằm, dùng cùi chỏ đánh vào tim...
Toàn bộ đều là những chiêu thức nhanh gọn. Godou hoàn toàn không thể phòng ngự.
(Quả nhiên rất cam go...)
Godou, người đang liên tục hứng chịu đòn đánh, nhận ra.
Không phải là vấn đề kỹ thuật, mà Veresrana nhỏ bé lại vượt trội về sức mạnh.
Dù đã từ bỏ thần đao Cứu Thế, nhưng sau lưng cậu ta vẫn có "Đại Pháp Giao Ước" hỗ trợ. Những đòn liên hoàn mà Quân Thần tung ra không chỉ hoa mỹ mà còn hùng hổ như sóng dữ không ngừng nghỉ –
Cơ thể lảo đảo, bước chân không vững. Đứng thẳng cũng đã trở nên khó khăn.
Với tình trạng tồi tệ này, quả nhiên không thể thực hiện những đòn công thủ ra hồn. Hiện tại, mình phải làm sao để đối đầu với Veresrana đây?
Khi tìm ra câu trả lời, hình ảnh Erica đang mang thai và đứa con hiện lên trong tâm trí cậu.
Do dự, chần chừ.
Đó là một canh bạc mạo hiểm hơn cả "Quyền Năng Phản Vận Mệnh" – tuy nhiên, bản năng hoang dã và bản năng chiến đấu ngay lập tức gạt đi sự mơ hồ đó.
Dù hiện tại ta không thể phòng ngự—!
Godou dùng tay phải nắm lấy nắm đấm trái của Veresrana, cánh tay mảnh khảnh đang cắm sâu vào bụng mình.
"Ô ô ô ô ô ô ô ô!"
"Cái gì, hóa ra là hóa thân của 'Ngưu' sao!?"
Veresrana định thoát khỏi tay Godou, sức mạnh cánh tay ấy thật kinh người.
Hẳn là có thể dễ dàng nhấc bổng hàng ngàn con trâu hung mãnh. Vì vậy, phía này cũng phải đối kháng bằng hóa thân của "Ngưu". "Lạc Đà" đã không còn cần thiết nữa.
Cùng lúc siết chặt tay Veresrana bằng sức mạnh lạ thường, Godou đột nhiên cảm thấy choáng váng.
"Lạc Đà", quyền năng có sức chịu đựng nỗi đau mạnh mẽ, đã biến mất, giới hạn của cơ thể lập tức ập đến. Ý thức dần dần trôi đi. Nhưng không sao. Chỉ cần kiên trì thêm ba mươi giây nữa là đủ.
Godou hét lớn như một tiếng gầm, bắt đầu hành động.
"Gừ... a a a a a a a a a a a!"
Đầu óc rít lên như muốn nổ tung.
Gánh nặng từ việc sử dụng kép các hóa thân lại ập đến. Cần phải kết thúc thật nhanh. Godou dứt khoát niệm lời thần chú.
"Để chiến thắng, mau chóng đến bên ta, mặt trời bất diệt ơi, xin hãy ban tặng tuấn mã sáng chói!"
"Ôi! Lần này là triệu hồi 'Bạch Mã' ư!?"
"Không cần nói, ngay cả ngươi cũng sẽ trở thành mục tiêu. Ngươi đã gây rối ở Sardinia, khiến cư dân trên đảo phải chịu khổ đúng không?"
"Ngươi định đồng quy ư, Kusanagi Godou!"
"Hãy kiên trì đến cùng đi, Veresrana!"
Lựa chọn cuối cùng là "Bạch Mã" của nhân duyên.
Ngọn giáo mặt trời chỉ phóng ra đối với những kẻ tội đồ lớn lao khiến dân chúng lầm than, cũng là vũ khí đã từng giết chết Quân Thần phương Đông ở Sardinia năm xưa, hóa thân từng bị đánh cắp bằng thần khí "Bí Kíp Prometheus".
Godou thì thầm với người bạn trước mặt.
Cậu nắm lấy cổ tay mảnh khảnh của Veresrana trong hình hài thiếu niên, kéo cả cơ thể mảnh khảnh ấy lại gần bên mình.
"Trận đấu giữa ta và ngươi, phía ta – thế này là đủ rồi. Còn ngươi thì sao? Ngươi định... đánh với ta đến mức nào?"
"…………"
Nếu hỏi ở đâu, thì ở đâu cũng được.
Nếu hỏi khi nào, thì bất cứ lúc nào cũng được.
Thiếu niên trả lời như vậy. Tuy nhiên, cậu ta không trả lời câu hỏi "đến mức nào", chỉ dùng ánh mắt chân thành, nhìn thẳng vào mặt Godou.
—Một khối lửa khổng lồ từ phương Đông lao xuống.
Sức mạnh của nó đủ lớn để nuốt chửng hoàn toàn cả một miệng núi lửa. Hố sâu đường kính hơn chục kilomet bị ngọn lửa nóng bỏng lấp đầy trong tích tắc.
Hơn nữa, thế lửa không hề suy giảm, cháy thẳng lên phía trên, thẳng vào bầu trời.
Cứ thế, nó hóa thành một cột lửa cao ngút tận mây xanh, tựa như thiêu cháy cả một vùng trời.
Ngọn lửa hỏa táng hùng vĩ khôn tả. Ngay cả sinh lực của cơ thể Campione, sức chống chịu mạnh mẽ đối với các phép thuật, dưới ngọn lửa này cũng trở nên vô ích.
Trong lúc bị thiêu cháy không còn cách nào, hóa thành tro tàn, Godou thực sự đã nhìn thấy.
Veresrana gật đầu với vẻ mặt bình yên, đó là vẻ mặt giống hệt lần đầu tiên gặp gỡ trên hòn đảo Sardinia đáng nhớ ấy. Khuôn mặt thiếu niên siêu thoát, bay theo gió đi khắp mọi nơi.
5
"Kết thúc rồi sao..."
Zurvan từ trên cao nhìn xuống thế giới bên dưới.
Đã chứng kiến cảnh bão lửa do "Bạch Mã" của Veresrana tạo ra thiêu rụi mọi thứ. Quân Thần và Kẻ Sát Thần đều đã hóa thành tro bụi trong ngọn lửa.
Miệng núi lửa khổng lồ biến thành nơi hỏa táng, vốn dĩ là một vùng đất hoang sơ đã bị cày xới.
Sau khi ngọn lửa kinh hoàng tàn lụi, những gì còn lại chỉ là hơi nóng. Dù bề mặt đất vẫn còn nóng bỏng, nhưng rồi cũng sẽ dần lắng xuống. "Bạch Mã" gây ra trận hỏa hoạn đã biến mất khỏi mặt đất từ lâu, và ảnh hưởng của nó cũng dần mờ nhạt theo thời gian.
Khi nhiệt độ mặt đất dần ổn định, Zurvan hạ xuống.
Mục đích là để xác nhận những xác chết đã hóa thành tro bụi.
"...Đây rồi."
Kusanagi Godou. Kẻ Sát Thần sở hữu quyền năng phản vận mệnh.
Một kẻ địch đáng gờm ngoài dự liệu. Dù đã chọn con đường tự thiêu mình, nhưng mối đe dọa của hắn vẫn còn đó. Với tư cách là một kẻ siêu việt thời gian, Zurvan hiểu rõ.
"Quả nhiên, đúng như vậy..."
Kusanagi Godou, lẽ ra phải bị ngọn lửa do chính mình triệu hồi thiêu rụi thành tro.
Thế nhưng, hắn đang nằm trên mặt đất, ngủ say, mà cơ thể lại không hề có dấu vết cháy sém. Đây cũng là khả năng của hắn.
Đây là sức mạnh tái sinh từ hóa thân "Dương" thứ tám của Veresrana.
"Kusanagi Godou dù có rơi vào vực sâu của cái chết cũng có thể tỉnh lại, sống sót trở về. Quả nhiên, mọi chuyện lại thành ra như vậy. Thật là một sự tồn tại phi lý vô cùng..."
Mặt nạ đá của Zurvan, con rắn mọc ra ở phía bên phải –
Vẫn còn quấn quanh thần đao Cứu Thế. Đầu rắn và thân rắn quấn quanh chuôi thần đao, tạo ra dáng vẻ như bàn tay người đang nắm giữ vũ khí.
Zurvan vung thần đao sáng chói xuống.
Lưỡi đao này nhắm vào vị trí Kusanagi Godou đang nằm ngủ yên bình.
Thần đao Cứu Thế bị bật ra. Bởi một thanh kiếm vàng được cắm vào từ bên cạnh. Người sử dụng nó vung nhát kiếm thứ hai –
"Vì sao, Veresrana?"
Zurvan rên rỉ.
Mặt nạ đá sư tử, vị trí giữa lông mày bị mũi kiếm vàng xuyên thủng.
Tiếp đó, vết nứt lan rộng ra như mạng lưới từ giữa, cơ thể của Zurvan – mặt nạ đá hình sư tử "xoẹt" một tiếng tan nát.
Hai hốc mắt trống rỗng vô hồn nhìn kẻ tấn công.
Veresrana, người đang vung kiếm vàng, thản nhiên nhún vai.
"Ngươi hỏi vì sao ư. Thật là một câu hỏi khó trả lời."
"Ngươi lẽ ra... không có, động cơ... để giết ta..."
"Nếu cứ nhất quyết phải nói, thì là vì ngươi chướng mắt. Trận chiến dự trữ trước đó đã tạm thời kết thúc, và nghĩa vụ đối với Vị Vua Cuối Cùng Mithra cũng đã hoàn thành ở một mức độ nào đó. Tiếp theo, ta dù muốn làm gì cũng sẽ không có báo ứng nữa phải không? Chỉ cần xử lý trước những kẻ sẽ giáng báo ứng – là được."
"Ngươi... Ngươi cũng là một kẻ không thể lý giải..."
Nói xong câu đó, Zurvan hoàn toàn tan rã.
Rắc rắc, hóa thành những mảnh vụn, bay theo gió tan biến.
Veresrana không tiễn đưa số phận của kẻ thất bại, chỉ liếc nhìn Kusanagi Godou đang ngủ say, "Hừ." một tiếng rồi lẩm bẩm.
“Quả là một người đàn ông chính trực. Nếu ta không kịp hồi sinh, hoặc vô tình cản trở Zurvan, thì mọi chuyện coi như chấm dứt rồi.”
Rồi sau đó, với ánh mắt ánh lên chút thiện ý dịu dàng, thần tuyên bố:
“Nói tóm lại, ta không hề có bất cứ đảm bảo nào rằng ta sẽ không nhân cơ hội đoạt mạng ngươi đâu đấy!”
“Cái đó… Verethragna đại nhân?”
“Nếu đã nói như vậy, Kusanagi Godou cùng các ngươi kề vai sát cánh thì cũng có khả năng vượt qua nghịch cảnh thôi. Dĩ nhiên, lấy thân phận phàm nhân mà đối chọi với thần linh thì quả thật rất khó khăn.”
Chẳng biết từ lúc nào, ba cô gái đã có mặt ở đây.
Người e dè cất tiếng hỏi quân thần là Mariya Yuri. Seishuin Ena và Liliana Kranjčar cũng nhìn thần với vẻ mặt kính cẩn.
“Việc ta đã hồi sinh bằng cách nào thì đừng có mà hỏi nhé. Ta mới là người sử dụng ‘Thập Hóa Thân’ chân chính. Mạng của ‘Hùng Ngưu’ đã từ cõi chết sống lại thì dĩ nhiên Verethragna ta đây cũng sẽ sở hữu.”
“Tuân… tuân lệnh.”
“Mà khoan đã… Đại nhân giúp đỡ Vương, lẽ nào là vì người là bằng hữu của ngài ấy ư?”
Thay cho Yuri đang rụt rè, Ena hỏi thẳng.
Trên mặt Verethragna nở nụ cười cổ xưa như thường lệ:
“Ai biết được? Có lẽ là như vậy, hoặc cũng có thể là do thứ gọi là Phản Mệnh Vận đã làm ta mất trí. Đây không phải là chuyện các ngươi cần biết.”
Thần dùng giọng điệu qua loa, khéo léo lấp liếm đi.
Rồi, thần quay lưng lại với Kusanagi Godou và các cô gái, bước đi nhẹ nhàng. Thần chỉ nhìn thẳng về phía trước, không hề ngoảnh lại.
Có vẻ như thần đã định lên đường. Liliana định thần lại, vội vàng gọi to:
“Xin chờ một chút! Có lời gì muốn gửi gắm đến Kusanagi Godou không ạ…!?”
“Không có. Nếu có sợi nhân duyên kỳ diệu dẫn lối, chắc chắn ngày sau chúng ta sẽ gặp lại. Còn nếu không có sự dẫn dắt ấy, thì đến đây là chấm dứt. Cứ giao phó cho thuận duyên và nghịch duyên giữa chúng ta là được. …A, chờ một chút.”
Quân thần không dừng bước, cũng không ngoái đầu.
Nhưng Verethragna đã tuyên bố với Kusanagi Godou đang chìm trong giấc ngủ như sau:
“Thời điểm quyết định rồi sẽ đến thôi. Trước kia, ta từng nói ‘Hãy trở nên mạnh mẽ đến mức không làm nhục cha mẹ mình’. Ta cũng muốn nói với ngươi điều này: ‘Hãy nhìn rõ điều gì là tốt nhất, hãy có được sức mạnh nhìn thấu tất cả’. Đó là lời từ biệt mà người bằng hữu ngắn ngủi thuở xưa gửi gắm.”
Và thế là cuộc tử chiến với quân thần phương Đông, cứ vậy khép lại.
0 Bình luận