Campione!
Takedzuki Jou Sikorsky
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Tập EX: Chiến Thần Tái Xuất

Chương 1: Kusanagi Godou "Kể từ đó"

0 Bình luận - Độ dài: 7,378 từ - Cập nhật:

Chương 1: Kusanagi Godou "Kể từ đó"

1. 

Kusanagi Godou là sinh viên đại học.

Đây là sự thật. Dù rằng cậu ta không mấy lui tới những trường đại học danh tiếng có lịch sử lâu đời để du học, mà cả ngày chỉ chú tâm vào "hoạt động ngoại khóa hoặc khảo sát thực địa", nhưng về mặt thân phận thì cậu đích thị là sinh viên đại học.

Tuy nhiên, quả nhiên cậu ta vẫn không có chút ý thức nào về việc mình là sinh viên.

Cậu cũng không có tình yêu tha thiết nào gọi là "quê hương thứ hai" đối với thành phố mà trường đại học lấy tên.

"Đồ ăn ở đây ngon thật, đúng là một thành phố tuyệt vời."

Godou vừa đi trên đường phố Bologna, vừa nói.

Đây là cố đô của Bắc Ý. Nếu nói về đặc trưng của nó, ngoài danh hiệu "thành phố lịch sử" ra, thì còn có thể dùng một từ "đô thị học thuật" để miêu tả. Nơi đây là cái nôi của những học vấn và nghệ thuật truyền thống.

Một trong những trường đại học lâu đời nhất châu Âu -

Đó chính là Đại học Bologna. Nó được thành lập vào thế kỷ thứ mười một. So về lịch sử, những trường đại học danh tiếng của Nhật Bản hoàn toàn không thể sánh được.

--Godou vốn bắt đầu cuộc sống du học ở Milan.

Nơi đó là quê hương của Erica và Liliana, người giám hộ đáng tin cậy Paolo Blandelli cũng sống ở đây. Nhưng hai năm trước, cậu nhận được lời mời từ Lucrezia Zola, nữ phù thủy Sardinia đáng mến - bạn bè kiêm người vợ bản địa (chỉ là tự xưng).

Hôm đó, Lucrezia đặc biệt đến Milan, mở lời như sau.

"Ta đã để ý đến thân phận Campione của cậu, nên có một việc muốn nhờ vả. Ta đã từng học ở một trường đại học... Ở đó có một thư viện bí mật mà chỉ những người trong giới ma đạo mới có thể vào. Bên trong cất giữ rất nhiều 'cuốn sách mang sức mạnh'. Những văn bản cổ ghi chép lại trí tuệ bị che giấu, những ma đạo thư cấm kỵ, những bia đá từ thời đại thần thánh... Và gần đây, thư viện gửi cho ta một tờ giấy nhắc nhở. Yêu cầu ta trả lại những cuốn sách đã mượn trước đây."

"Chẳng lẽ cô mượn rồi quên trả, sau đó coi như của mình luôn hả?"

Ý của Godou là Lucrezia lười biếng rất có thể làm chuyện đó.

Nhưng, sự thật còn tệ hơn cả tưởng tượng. Nữ phù thủy Sardinia thản nhiên nói.

"Không. Vốn dĩ đây là những cuốn sách quý hiếm, nghiêm cấm cho mượn. Vì ta có việc cần, nên mấy chục năm trước đã tự ý mượn, và gần đây chuyện này bị phát hiện."

"...Vậy thì mau trả lại đi chứ."

"Đáng tiếc, ta không làm được. Vì nó bị cậu làm hỏng rồi."

"Tôi làm hỏng?"

"Cuốn ma đạo thư đó có tên là 'Mật Tịch Prometheus'. Là con át chủ bài mà cậu đã dùng khi hoàn thành lần đầu tiên giết thần."

Thật là một chuyện cũ đáng nhớ. Bối cảnh là đảo Sardinia, cuộc gặp gỡ và chia ly giữa Kusanagi Godou và Thần Chiến Thắng Veleslana.

Lucrezia nói ra xuất xứ của đạo cụ đã thay đổi cuộc đời Godou, rồi sảng khoái nói tiếp.

"Chính vì thế, chúng ta đã bàn bạc xong xuôi là sẽ để vị Thần Sát Giả đại nhân được sinh ra với cái giá là sự hủy diệt của những cuốn sách chuyển trường đến đó. Vậy nên, cậu hãy đến Bologna đi."

Không lâu sau, thủ tục chuyển trường đến Đại học Bologna được hoàn thành nhanh chóng.

Tên của Kusanagi Godou, người bình thường đương nhiên không mấy ai biết. Thế nhưng, những người trong giới ma đạo ở châu Âu ngày nay đã biết thân phận của cậu là Campione thứ bảy. Và vị đại nhân vật này chuyển đến trường danh tiếng Đại học Bologna, trở thành sinh viên chuyên ngành khảo cổ học và ma đạo. Đây đã trở thành tin tức giúp nâng cao đánh giá của trường.

Nhưng mà, lần chuyển trường này đối với Godou cũng không có gì tệ.

Dù sao thì kết quả là, dù ở Milan hay ở Bologna, cậu cũng không ở lại lâu dài.

"Thời gian ở Bologna và ký túc xá còn chưa đến một tuần, với tư cách là sinh viên thì có vấn đề quá rồi."

Những người sống cùng chung cư chắc chắn sẽ nghĩ Godou là "người Đông Dương đáng ngờ".

Cậu luôn rời Bologna đi du lịch khắp nơi, vài ngày, có khi thậm chí vài tuần không về.

Hiện tại, cậu cũng vừa mới trở về từ Tu viện Geghard ở Armenia.

Đang nhanh chóng đi về trung tâm thành phố Bologna.

"Thật muốn sống chung ký túc xá với người khác như một sinh viên bình thường..."

Dù sao thì cậu sống cuộc sống như vậy, chuyện này đương nhiên rất khó.

Rốt cuộc phải giải thích hoàn cảnh của mình với bạn cùng phòng như thế nào đây. Cho dù thành thật nói "Tôi đã tiếp nhận vận mệnh tiêu diệt ma vương từ một vị dũng giả nào đó, nên bị triệu hồi đến đủ loại thế giới. Hơn nữa, tạm thời còn có công việc là ma vương" thì cũng chẳng ai tin đâu.

Ngoài ra, thỉnh thoảng cũng có người đến thăm. Giống như hôm nay vậy --

"Yuri! Hoan nghênh cậu đến!"

"Lâu rồi không gặp, Godou-kun."

Cuộc gặp gỡ tại quảng trường Maggiore.

Giống như những cố đô khác của châu Âu, trung tâm thành phố Bologna cũng có một quảng trường.

Nếu bắt đầu tham quan từ đây, thì tự nhiên có thể tham quan được không ít thắng cảnh. Đài phun nước Neptune, trường danh tiếng Đại học Bologna, cung điện của nhà vua trong quá khứ, bảo tàng mỹ thuật, bảo tàng khảo cổ học.

Phố mua sắm và cửa hàng thương hiệu san sát.

Quán ăn (bar) xung quanh quảng trường -- chính là quán cà phê hoặc cửa hàng kem của Nhật Bản cũng có không ít.

Ừm, quả thật là một khu vực rất tiện lợi.

Chọn nơi này làm địa điểm hẹn, để đón khách đến từ Nhật Bản.

Một trong những người bạn đồng hành từ thời trung học đến nay, Mariya Yuri (万里谷祐理) -- xinh xắn đáng yêu như cánh hoa anh đào, rất khách sáo khiêm nhường, Yuri mỉm cười nhẹ nhàng.

Mùa này đúng là mùa xuân. Đầu tháng tư. Đúng vào mùa hoa anh đào.

Cả mình và cô ấy, không biết từ lúc nào đã vượt quá tuổi trưởng thành của Nhật Bản.

Yuri chạy chậm tới. Áo sơ mi trắng và váy dài màu nâu vàng, khoác ngoài là áo khoác xám nhạt.

Vẫn là phong cách thanh thuần của cô ấy.

Godou dừng bước, dang hai tay ra, tươi cười rạng rỡ đón --

"Tớ nhớ cậu quá. Cậu đến đây, tớ rất vui."

"Ể--? Godou-kun, đột nhiên làm sao vậy!?"

Sau khi gặp lại cô bạn gái đáng yêu, Godou ôm chặt cô vào lòng.

Yuri ngạc nhiên mở to mắt. Bị Godou ôm chặt, cô ấy nhỏ giọng phàn nàn về cái ôm quá đột ngột này.

Một Yamato Nadeshiko kín đáo, bối rối giữa quảng trường đông người.

"Đột nhiên lại...ở trước mặt nhiều người như vậy...thật...thật ngại quá."

"Có gì đâu. Đây đâu phải ở Nhật Bản, không ai để ý đâu."

"Thật là... Godou-kun dạo này càng ngày càng không giống người Nhật nữa rồi. Không chút do dự mà ôm luôn."

Trong vòng tay của Godou, Yuri nói với giọng điệu có chút buông xuôi.

Bị người yêu trách cứ như vậy, Godou cười nói một câu "Có lẽ vậy".

"Sau khi đi một vòng ở các quốc gia và thế giới khác nhau, không biết từ lúc nào đã biến thành như vậy. Có lẽ là ở lâu ở những nơi thường xuyên có tiếp xúc da thịt nên vô tình bị lây nhiễm chăng."

Vừa thoải mái ôm Yuri mà mình ngày đêm mong nhớ, Godou vừa biện giải.

"Cậu nghĩ mà xem, là kiểu đó đó. Rất nhiều người du học và nhập cư, cũng dần dần chấp nhận văn hóa này... Chính là như vậy, chỉ là chuyện rất bình thường thôi mà."

"Tớ có nghe nói đâu!"

"Vậy à. Cũng có gì đâu."

"Thật là. Thật là hết cách với cậu mà..."

Dù miệng nói phàn nàn thế nào, Yuri vẫn ngọt ngào dính lấy Godou.

Nên nói là đắm chìm, phó thác thân hình uyển chuyển của mình cho cậu. Dù vẻ ngoài là tiểu thư khuê các xa rời thế tục, nhưng những mặt xấu hay tùy hứng của Kusanagi Godou, cô đều có thể hoàn toàn bao dung. Mariya Yuri chính là người phụ nữ như vậy.

Vậy nên, cho dù Godou nhân đà từ từ cúi xuống trao nụ hôn tái ngộ --

"Ưm...nhanh quá..."

"Nhưng nhanh một chút cũng đâu có vấn đề gì?"

"Thật là..."

Dù ở nơi công cộng, nhưng chỉ là khẽ than phiền khi môi chạm môi, Yuri vẫn rất hạnh phúc đáp lại cậu.

Hai người Nhật Bản, ở trung tâm cố đô Bologna xác nhận tình yêu.

Vào lúc này, người "tạt nước lạnh" là giọng nói của một người phụ nữ khác.

"Godou cũng thật sự đã thay đổi hoàn toàn rồi nhỉ. Nhưng mà, từ trước đã có xu hướng này rồi."

"E...Erica-san!?"

"Yo, cậu cũng đến à."

"Nghe nói Yuri đến Bologna, nên vội vàng từ Milan đến đây."

Yuri hoảng hốt rời khỏi mình, Godou quay người nhìn về phía đó.

Cô gái tóc vàng không biết từ lúc nào đã đến đây.

Erica Blandelli, người Milan thuần túy. Hôm nay cô mặc áo len dệt kim màu đen và quần dài thoải mái. Quàng trên cổ chiếc khăn choàng màu đỏ tươi, vẫn là sự kết hợp giữa đỏ và đen (Rosso Nero) quen thuộc.

Godou và Erica cùng dang tay ôm nhau.

"Nhớ cậu quá đi, Godou đáng yêu của tớ."

"Tớ cũng vậy. Dù sao cũng đều ở Ý nên có thể thường xuyên gặp nhau, nhưng tớ không hề có ý định không đi gặp cậu đâu."

"Đương nhiên rồi. Tớ sẽ không để cậu nói ra câu đã nhìn chán Erica Blandelli đâu."

Hai người đối mặt nhau, vừa hôn lên má đối phương vừa nói chuyện.

Khác với thời học sinh, tiếp xúc nhiều với những cô gái Latinh nhiệt tình, tự nhiên sẽ trở thành hành động này.

Sau đó, Erica cũng nhìn Yuri với nụ cười của một quý bà.

Đó chính là biểu cảm của một nữ chủ nhân, nữ hoàng, nữ lãnh chúa tiếp đãi khách.

"Được rồi, trước tiên tìm một chỗ nghỉ ngơi đi. Sau đó từ từ nói chuyện. Tớ cũng rất tò mò về tình hình ở Nhật Bản!"

Sau khi gọi cà phê espresso và panino ở một quán ăn gần đó, tận hưởng một khoảng thời gian cà phê.

Godou, Erica và Yuri bắt đầu đi dạo phố.

Hiện tại họ đang ở quảng trường Maggiore. Trước tiên đi đến thắng cảnh tham quan gần nhất, Vương cung thánh đường San Petronio. Sau đó còn định đến Tháp nghiêng Bologna để xem (ngoài Pisa ra thì ở đây cũng có tháp nghiêng).

Đây là cố đô châu Âu đậm chất trung cổ. Cho dù chỉ là đi dạo loanh quanh, đối với người nước ngoài cũng rất thú vị. Nhưng.

"Đúng rồi. Có một chuyện muốn nói."

Erica đột nhiên nói.

"Ở Milan không phải có một hành lang mà Godou thỉnh thoảng cũng dùng sao?"

"À à, cái mà Ayesha-san đã tạo ra từ rất lâu trước đây ấy à."

Cái quyền năng đáng sợ và phiền phức kia, "Hành Lang Yêu Tinh".

Đó là thứ được tạo ra ở khắp nơi trên thế giới, dẫn đến dị giới. Sản phẩm của nó cũng có ở đại đô thị Milan, hiện tại đang nằm dưới sự quản lý của hội ma thuật "Hắc Thập Tự Mắt Đỏ".

Hành lang ở Milan đó, thực chất là kết nối đến một nơi nào đó ở U Giới.

Tận dụng hành lang đó, Godou thường xuyên đưa "tin tức cho thế giới trên mặt đất" cho những người quen ở bên kia -- Công chúa Mắt Lưu Ly và Tăng Chính Áo Đen. Khi quá bận không có thời gian, cậu sẽ cúi đầu nhờ họ giúp chuyển đi...

Những lá thư mà Godou gửi về từ khi lưu lạc ở thế giới song song, đều được chuyển đến Milan bằng cách đó.

"Cái hành lang đó, đột nhiên biến mất rồi."

"Cái gì!?"

"...Godou-kun. Em và Hina đã nghe được một chuyện từ Hoàng tử Alec, em nghĩ chuyện này có liên quan sâu sắc đến việc đó."

"Cho nên mới đặc biệt đến nói với tớ à."

"Nói cách khác, Yuri đoán rằng đây là một tình huống rất nghiêm trọng."

Đây là một vụ án siêu quan trọng, nên muốn trực tiếp gặp mặt nói chuyện.

Chính vì thế mà Yuri mới đến Bologna.

Là Miko Hime mạnh nhất Nhật Bản, Mariya Yuri sở hữu linh thị lực xuất chúng vô song. Rốt cuộc cô ấy đã cảm nhận được điềm báo hung hiểm như thế nào?

Godou dừng bước, cùng với Erica lắng nghe chăm chú.

2

Lý do nhường quyền đến Bologna cho bạn đồng hành Miko Hime rất đơn giản.

"Người thua không được oán hận. Người trúng mới được đến bên cạnh nhà vua."

"Em hiểu rồi. Vậy em rút cái này."

"Quyết một phen thôi! Uwaaa!?"

Chuẩn bị hai sợi giấy xoắn, đầu dưới được tô màu đỏ là trúng.

Người trúng là bạn thanh mai trúc mã của mình, Yuri, người cùng nhau ủng hộ bá quyền của Kusanagi Godou. Thế là Kiyokawa Hina một mình đến London.

Mặc áo khoác dạ đen hai hàng cúc, đội mũ nồi cũng màu đen.

Thêm quần jean xanh và giày thể thao thoải mái, cô dùng bộ trang phục năng động của nam giới này để đi trên đường phố London.

Đi tàu điện ngầm đến ga Tottenham Court Road. Sau đó lại đi bộ thêm vài phút.

Cô đến một ngôi đền Hy Lạp sừng sững ở trung tâm London -- không phải.

Mà là cổng vào Bảo tàng Anh được mô phỏng theo nó. Mái hình tam giác được nâng đỡ bởi hàng chục cột tròn, giống hệt đền Parthenon.

Quảng trường trước bảo tàng này chính là địa điểm hẹn.

"Hoan nghênh đến đây, Hina."

"Công chúa!"

Hina cười đáp lại người phụ nữ quý phái đã bắt chuyện với mình.

Người phụ nữ trẻ tuổi này mặc áo len trắng và váy đen. Mái tóc bạch kim dài vẫn trang nghiêm như vậy, vẻ đẹp dịu dàng tỏa ra ánh sáng.

Công chúa Alice. Cô là tiểu thư của một gia tộc công tước, đồng thời cũng là cựu nghị trưởng của Hội Hiền Nhân Anh Quốc.

Vốn dĩ đã là một người phụ nữ vô cùng quyến rũ, hôm nay cô ngồi xe lăn ra ngoài lại càng thu hút sự chú ý. Nhìn thấy sắc mặt của công chúa mà mình đã quen biết vài năm, Hina nói.

"Thật tốt quá. Thấy ngài khỏe mạnh em cũng an tâm rồi."

Luôn tươi sáng vui vẻ, không một tì vết là điểm mạnh của Kiyokawa Hina.

Nghe cô nói thẳng thắn như vậy, Alice ngồi trên xe lăn bật cười.

"Thật là. Hôm nay ta không được khỏe lắm, còn ho vài tiếng nữa đó? Như vậy mà cũng nói là khỏe mạnh sao?"

"Nhưng trước đây ngài chỉ có thể nằm trên giường thôi mà?"

"Nói thì đúng là vậy."

"Vậy là khỏe mạnh rồi đó ạ. Trải qua nhiều chuyện như vậy mới có thể dùng chân thân ra ngoài, đến đón em như thế này. Hơn nữa sắc mặt cũng tốt nữa. Đúng không ạ?"

Người mà Hina hỏi là người ở phía sau Alice.

Người đẩy xe lăn là một thiếu nữ tóc bạc. Không phải là cấp dưới hay người hầu của công chúa Alice, mà là một "khách" giống như Hina.

Liliana Cranichal gật đầu nói.

"Đúng vậy. Trước đây chỉ có thể dùng U Thể bay ra xuất hiện trước mọi người -- giờ thì đã có thể dùng nhục thân ra ngoài rồi."

Liliana đã đến London trước một bước để gặp Alice.

Sau khi gọi Kusanagi Godou đến tu viện ở Armenia, cô đã nhanh chóng bay đến Anh.

Hôm nay với tư cách là vệ sĩ kiêm kỵ sĩ, cô phụ trách đẩy xe lăn cho công chúa ốm yếu.

Cô mặc áo sơ mi xanh và quần bó sát màu đen. Áo khoác là áo khoác dáng dài thắt eo màu be mang hơi thở mùa xuân. Giống như Erica Blandelli lấy đỏ và đen làm đặc trưng độc đáo, Liliana Cranichal cũng một mực tuân thủ cách ăn mặc xanh và đen.

Công chúa gọi nó là [Đen và Xanh (Nero Azzurro)] của Hiệp Sĩ Đền.

"Tôi cũng cho rằng đây là sự phục hồi khiến người ta kinh ngạc."

Năm năm trước, trong cuộc chiến Ma Vương, sáu vị Campione bị đưa đến tận cùng thế giới đa nguyên, không ai rõ tung tích. Trong số đó, Salvatorre Doni, John Pluto Smith, và Vương tử Alec đã trở về "thế giới này". Giáo chủ La Hào cũng xác nhận còn sống. Chỉ có hai người là bặt vô âm tín - Phu nhân Aisha và Hầu tước Voban.

"Nhưng Vương nói 'có lẽ Hầu tước đã chết',"

Huệ Na lo lắng nói thêm.

"Làm những chuyện đó ở một nơi không phải Trái Đất... quả nhiên là Phu nhân Aisha rồi. Thật đáng sợ."

"Dù sao tính cách của người đó là vậy mà. Dù bản thân không có ý đó, nhưng cũng chẳng khác nào một bãi mìn di động."

Liliana cũng lên tiếng. Alice thở dài bất lực, đồng tình nói:

"Ừm, thật sự là... Thật ra, sau khi nghe báo cáo của Alexander, Hội đồng Hiền triết của chúng ta cũng đã bắt đầu điều tra... và phát hiện ra một sự thật kinh hoàng."

"..."

Hai vị khách không khỏi im lặng. Công chúa tiếp tục:

"Các vị còn nhớ 'Thông đạo' của Phu nhân Aisha chứ?"

"Đương nhiên nhớ. Đó là cánh cổng kết nối các thời đại và thế giới khác nhau."

"Quyền năng 'Yêu tinh thông đạo' của Phu nhân có thể được tạo ra ở bất kỳ ngóc ngách nào trên thế giới. Huệ Na chúng ta cũng nhớ, thoắt ẩn thoắt hiện, cứ như bóng ma."

Muốn quên cũng không được.

Liliana và Huệ Na cũng từng trải qua du hành thời gian sau khi bị nuốt chửng bởi cái thông đạo kỳ dị đó.

Cuộc viễn chinh đến xứ Gaul cổ đại. "Thông đạo" ở Tuscany, Ý, lại bị Kiếm Vương Salvatorre Doni kích hoạt.

Công chúa Alice đưa ra một báo cáo còn kinh ngạc hơn:

"Đúng vậy. 'Thông đạo' của Phu nhân Aisha dù có vẻ biến mất, nhưng thực chất không hề bị tiêu diệt... cho đến tận bây giờ vẫn luôn như vậy. Nhưng trong cuộc điều tra lần này, chúng tôi phát hiện ra... hiện tại, gần như tất cả các 'Thông đạo' đều đã hoàn toàn biến mất."

"Hả, không thể nào!?"

"Chẳng lẽ đó là ảnh hưởng do cái chết của Phu nhân Aisha gây ra!?"

"Nếu là vậy thì còn vô hại. Nhưng chúng ta không thể lạc quan được. Mọi người hãy nhớ lại, Alexander cũng đã nói về 'Sự méo mó không gian' đúng không?"

Đối mặt với sự kinh ngạc của Huệ Na và Liliana, Alice bình tĩnh nói:

Không quên giữ bình tĩnh, dũng cảm đối mặt với mọi khó khăn. Sự giác ngộ và quyết tâm này giúp tiểu thư nhà Công tước dũng cảm tiến về phía trước.

"Tôi vô tình có cảm giác. Tiếp theo, một nơi nào đó trong thế giới đa nguyên sẽ đón nhận một tai ương chưa từng có..."

Vô tình. Wanri Yuuri thỉnh thoảng cũng nói như vậy.

Những người sở hữu linh thị lực xuất chúng, ngay cả "khủng hoảng thế giới thông thường" cũng có thể "vô tình" dự đoán được.

Bên cạnh Kusanagi Godou, đây là một lời nói vô cùng có trọng lượng.

***

3

Hai tiếng sau khi từ biệt Công chúa Alice.

Bầu trời bắt đầu ngả sang màu hoàng hôn. Liliana Cranichal và Kiyuuin Huệ Na thuê một chiếc xe hơi, đến vùng ngoại ô London.

Người cầm lái là Liliana, Huệ Na ngồi ở ghế phụ.

Không cần phải nói, London là một đô thị lớn, và khu vực này bắt đầu có nhiều mảng xanh hơn.

Nếu tiếp tục lái xe, cảnh tượng sẽ chỉ toàn là đồng quê. Những bãi cỏ và cánh đồng rộng lớn, những khu rừng thưa trải dài bất tận.

Nhưng hôm nay không phải đi đến đó. Liliana đang lái xe nói:

"Vậy ra những gì Vương tử Alec nói là..."

"Ừm. Đặc biệt đến Nhật Bản, và kể cho chúng ta rất nhiều chuyện."

Huệ Na kể lại từ đầu.

Vài ngày trước, những gì Alexander Gascoigne kể, đại khái là—

"Như các bạn đã biết, tôi du hành qua rất nhiều thế giới đa nguyên."

"Thế giới đa nguyên—nói theo kiểu khoa học viễn tưởng thì là thế giới song song. Những thế giới đó 'trải qua những lịch sử khác nhau' so với Trái Đất của chúng ta. Thế giới mà Chúa Jesus không bị đóng đinh, thế giới bị người ngoài hành tinh tấn công trong Thế chiến thứ hai... à, cũng có những thế giới chỉ khác biệt trong phạm vi sai số, nhưng cứ bỏ qua đi."

"Không lâu trước đây. Trong các thế giới song song mà tôi đến, hiện tượng méo mó không gian đã xảy ra nhiều lần. Cánh cổng kết nối thế giới thần thoại đã xuất hiện."

"Đúng vậy. Như tôi đã chỉ ra trước đó, sự méo mó không gian rất giống với 'Thông đạo' của Phu nhân Aisha."

"Hơn nữa. Thật ra còn có những điều khác không thể bỏ qua—"

Liliana cuối cùng cũng dừng xe.

Họ đến một khu đất tư nhân của một quý tộc người Anh.

Nhưng nơi này cũng chỉ là một bãi đất trống. Bãi cỏ xanh và những lùm cây tạp, những ngọn đồi hơi nhô lên đều trở nên cam rực dưới ánh nắng hoàng hôn—

Bước ra khỏi xe, Huệ Na nói:

"Không có gì cả."

"Nhưng trước đây ở đây đã từng có một biệt thự lớn. Và là hiện trường của một sự kiện mang tầm cỡ thế giới mà lịch sử chính thống sẽ không bao giờ ghi lại."

"Ừm. Ba vị Campione đã tụ họp tại căn nhà này."

"Hơn nữa còn là Phu nhân Aisha, Hầu tước Voban, và Giáo chủ La Hào—những Ma Vương của thời đại cũ..."

Chuyện này xảy ra vào khoảng những năm 1850.

Đó là một đêm tuyết rơi. Ba Ma Vương tranh đấu, giải phóng quyền năng của mình, và rồi căn nhà đã bị phá hủy hoàn toàn, và—

Cánh cổng dẫn đến cõi Yêu tinh đã được mở ra.

Liliana và những nhà ma thuật sư loài người gọi đó là Astral giới/U giới.

Phu nhân Aisha bị hút vào cánh cổng đó, sau khi đến vùng đất cõi Yêu tinh đã giết chết Nữ vương Niaf của xứ Trường Sinh, và có được quyền năng "Yêu tinh thông đạo".

Do đó. Tại di tích của biệt thự nơi Liliana và Huệ Na đang đứng—

"Tồn tại một 'Thông đạo' dẫn đến xứ Trường Sinh. Nhưng theo điều tra của Hội đồng Hiền triết, nó cũng đã hoàn toàn biến mất từ lâu."

"Công chúa nói đây là 'Thông đạo' duy nhất gần London."

"Hơn nữa, có lẽ nó là 'Thông đạo' cổ xưa nhất. Để kiểm tra xem suy đoán của Vương tử Alec có đúng hay không, nơi này là thích hợp nhất."

Liliana và Huệ Na gật đầu xác nhận với nhau.

Lời của Vương tử Alec còn có tiếp. Anh ta đã nói như thế này.

"Thế giới giống và khác với Trái Đất của chúng ta. Vì vậy nó là thế giới song song."

"Nhưng những địa điểm liên tục xuất hiện sự méo mó không gian trong thế giới đó—mới là vấn đề."

"Thật ra những địa điểm đó, đều là nơi 'Thông đạo' của Phu nhân Aisha từng tồn tại trong thế giới của chúng ta. Rất khó để cho rằng đó chỉ là sự trùng hợp ngẫu nhiên... Mặc dù vẫn chưa rõ chuyện gì đang xảy ra, nhưng chắc chắn có điều gì đó đang diễn ra."

"May mắn thay, sự méo mó không gian vẫn chưa xảy ra trên Trái Đất của chúng ta."

"Tuy nhiên, nếu cho rằng mọi chuyện sẽ tiếp tục như vậy thì quá lạc quan. "

"Hãy chú ý đến 'những nơi mà Phu nhân Aisha đã từng làm gì', cánh cổng dẫn đến thế giới thần thoại có thể sẽ xuất hiện."

Không biết từ lúc nào mặt trời đã lặn hoàn toàn, trời đã gần tối.

Ánh sáng của hoàng hôn vẫn còn sót lại ở phía xa. Tuy nhiên, ở một góc của bãi đất trống nơi Huệ Na và Liliana đang đứng—một ánh sáng mới đã xuất hiện.

Ở đây không có ánh sáng nhân tạo, vì vậy ánh sáng này rất dễ nhận thấy.

Vô số ánh sáng yếu ớt tập hợp lại thành hình bán cầu. Trở thành một khối có đường kính hơn chục mét. Rất giống với tinh vân rực rỡ trên bầu trời đêm.

Liliana thở dài.

"Giống với báo cáo của Vương tử Alec."

"Ừm! Cánh cổng kết nối thế giới thần thoại, sự méo mó không gian—Vương tử đã nói về điều này!"

Huệ Na cũng hăng hái hét lên.

Hơn nữa, Miko của thanh Tachi nhanh chóng tiến gần đến "tập hợp ánh sáng".

"Chờ đã. Mạo muội tiếp cận rất nguy hiểm."

"Nhưng chỉ nhìn thôi thì cũng không hiểu gì cả. Hơn nữa nếu Vương tử nói đúng, thì quan sát ở cự ly gần cũng không có vấn đề gì. Điều thực sự nguy hiểm là khi đi vào bên trong—"

Đám ánh sáng có đường kính hơn chục mét.

Sau khi đến gần, Huệ Na đột nhiên dừng bước. Cô chậm rãi quay đầu lại, mỉm cười với Liliana. Với một vẻ mặt có chút không tốt lành:

"Nhân cơ hội này—Huệ Na chúng ta hãy vào xem thử đi."

"Ngay cả trinh sát ma thuật cũng không cần sao!?"

"Vì như vậy là nhanh nhất mà. Đúng là việc tốt không nên chậm trễ."

Nếu hiện tượng kỳ lạ trước mắt thực sự là sự méo mó không gian, thì tốt hơn là giải quyết nó càng sớm càng tốt. Liliana phát ra tiếng "ừm ừm" suy nghĩ, rồi cũng hạ quyết tâm…

Kiyuuin Huệ Na sinh ra và lớn lên tự do tự tại và Liliana Cranichal giỏi ma thuật.

Họ nghĩ rằng sự kết hợp này có thể ứng phó linh hoạt trong bất kỳ môi trường nào.

"Nơi này đẹp quá..."

"Ừm. Rất yên bình và dễ chịu…"

Sau khi bước vào cánh cổng ánh sáng, cả hai bắt đầu nhìn xung quanh thế giới mà họ đến.

Liliana và Huệ Na phát ra những tiếng cảm thán.

Họ hiện đang ở bên hồ.

Nước hồ trong vắt, bờ hồ mọc đầy cỏ xanh.

Ấm hơn nhiều so với vùng ngoại ô London vào mùa xuân. Thậm chí có cảm giác hơi nóng, phải uống một ngụm nước hồ mới có thể làm dịu cổ họng.

Nước hồ trong lành như vậy, có thể gọi là cam lộ rồi?

Cây cối bên hồ cũng rất tươi tốt. Gió mát làm cho tâm trạng thoải mái.

Tuy nhiên—so với cảnh đẹp, có một thứ thu hút sự chú ý của cả hai hơn.

"...Vừa nãy, có phải có một con rồng bay qua không?"

"...Ở đằng kia đang tắm là yêu tinh hay gì? Vẻ đẹp đó hoàn toàn có thể gọi là tuyệt thế giai nhân."

"...Hơn nữa số lượng không ít. Mọi người đều rất xinh đẹp."

Một con rồng xanh dài hai, ba chục mét bay qua đầu.

Nó uốn éo thân hình như rắn, không phải là bay mà là "bơi trên không trung". Trên đầu mọc một cái sừng lớn giống như sừng hươu. Không có cánh.

Không phải là phi long phương Tây, mà là "rồng" của thế giới phương Đông.

Còn bảy mỹ nữ tuyệt thế đang nô đùa vui vẻ bên bờ nước. Vừa tắm vừa đùa nghịch.

Họ có làn da trắng như tuyết, là những đường nét của người da trắng. Màu tóc rực rỡ.

Vẻ đẹp và thân thể trần truồng của họ đều rất thiêng liêng, thậm chí khiến người ta cảm thấy chói mắt—không đúng.

Những mỹ nữ tuyệt thế được bao quanh bởi những hạt ánh sáng thiêng liêng. Không phải là ẩn dụ, mà là ánh sáng vật lý.

Ngoài ra, cầu vồng bảy sắc trên bầu trời luôn tồn tại không biến mất, như thể là vật trang trí của bầu trời…

Huệ Na và Liliana trao đổi ánh mắt.

"Nơi này quả nhiên là tái hiện một thế giới thần thoại nào đó sao?"

"Ít nhất thì không phải là thế giới song song. Dù lịch sử của Trái Đất có thay đổi thế nào, cũng sẽ không có chuyện rồng và yêu tinh xuất hiện công khai như vậy."

"Rốt cuộc là thế giới thần thoại nào đây?"

Ngay khi hai người trao đổi ý kiến—

Đột nhiên có một giọng nói vang lên từ phía sau. Là một giọng nam rất trầm.

"Các ngươi từ đâu đến? Ngoại hình tuy không phải là lũ cường đạo... nhưng vẫn là những kẻ xâm nhập bất hợp pháp vào thánh địa. Nơi đây là cấm địa."

Liliana và Huệ Na đều hiểu rõ ngôn ngữ được sử dụng trong câu nói này.

Cả hai cùng quay lại nhìn. Một quỷ thần khoác áo giáp hộ thân, vẻ mặt giận dữ không biết từ đâu đứng ở đây.

Hơn nữa, trên đầu hắn không phải là tóc mà là "ngọn lửa bùng nổ"!

"Sử dụng tiếng Phạn, sở hữu võ thần tóc lửa—vậy thì!"

"Hắn là Cung Tỳ La đại tướng của Thập nhị thần tướng! Phục vụ Dược Sư Như Lai, một trong những quỷ thần bảo vệ Linh Thứu Sơn. Nơi đây là thế giới thần thoại Phật giáo!"

Liliana và Huệ Na cùng nhau kinh ngạc thốt lên.

Mặt khác, quỷ thần tóc lửa tức giận tiến lại gần hai cô gái. Rút Tachi từ vỏ bên hông—

Huệ Na á khẩu.

"Lạnh, lạnh lùng rút đao vậy sao?"

"Xin hãy chờ đã. Chúng tôi tuyệt đối không phải là người đáng ngờ—!"

Liliana vội vàng kêu lên. Tuy nhiên, quỷ thần không chút nể nang nói:

"Không cần nhiều lời. Các ngươi nhìn trộm Thiên nữ (Kinar) tắm rửa, có gì sai trái?"

"..."

Nói như vậy cũng đúng.

Vì tự vệ, Huệ Na triệu hồi thần đao - Thiên Tùng Vân Kiếm.

Hình dáng giống như kiếm Nhật, nhưng thân đao màu đen. Đây là một trong những thanh thần đao hàng đầu của Nhật Bản. Tuy nhiên, ngay cả khi bị thanh đao này chỉ vào, quỷ thần tóc lửa vẫn không hề sợ hãi—

***

4

Được rồi—đây là cuộc hội ngộ sau một thời gian dài.

Hiện tại, cứ điểm của Erica Brandelli nằm ở Milan, miền bắc nước Ý. Nếu đi tàu điện thì khoảng một giờ là đến Bologna, nhưng điều quan trọng là Godou hầu như không ở đó.

Wanri Yuuri sống ở Nhật Bản.

Cô đang học đại học ở Kyoto, vì vậy chỗ ở cũng ở đó.

Nhưng cô cũng có nhiệm vụ là Miko và công việc là người hỗ trợ của Kusanagi Godou, vì vậy cô thường xuyên đi công tác khắp Nhật Bản. Đôi khi thậm chí còn đi xa đến nước ngoài.

Nói chung, ba người không thể gặp nhau thường xuyên.

Giống như những cặp tình nhân yêu xa thông thường, càng xa nhau, tình cảm trong lòng càng mãnh liệt.

Họ đến căn hộ của Godou 'tạm coi là ký túc xá'.

Đưa hai cô gái về nhà. Đặt hành lý xuống, định pha một tách cà phê, nhưng lại không nhớ đồ đạc để ở đâu.

Tìm kiếm xung quanh, rồi mở tủ phía sau Yuuri—định làm như vậy thì.

"Hay là để sau đi."

Godou không khỏi dừng bước.

Khoảnh khắc đi ngang qua Yuuri, trong mắt Yuuri dường như đang muốn nói điều gì đó.

Vì có sự chênh lệch chiều cao, nên để nhìn gần Godou cao hơn mét tám, việc ngẩng đầu lên là điều bình thường. Và trong mắt cô có một cảm giác cô đơn.

Mặc dù cuối cùng cũng gặp được Godou, nhưng vẫn cảm thấy cô đơn.

"Em luôn muốn như vậy."

"Anh cũng vậy."

Cả hai xích lại gần nhau, ôm chặt lấy nhau.

Ngửi mùi hương của mái tóc đen óng ả của Yuuri, Godou đã không thể kiềm chế được nữa. Họ đã lặp lại nụ hôn vô số lần. Lần đầu tiên của đêm nay là dành cho cô gái Yamato Nadeshiko này, Godou cúi đầu với vẻ mặt như vậy, Yuuri cũng nhắm mắt lại—

"Tôi nói."

Sau gáy bị đập một cái. Là Erica đánh.

Godou vội vàng dừng nụ hôn lại. Yuuri cũng xấu hổ rụt người lại, không còn táo bạo như vậy nữa.

"T, thật sự rất xin lỗi. Cái đó, có chút không kiềm chế được cảm xúc thì…"

"Yuuri em không sao. Dù sao so với chị ở Ý, em còn cách Godou xa hơn. Nhưng Godou, em cũng phải tôn trọng 'Hiệp ước quý ông quý bà' hơn nữa."

"Xin lỗi. Nói sao nhỉ—không cẩn thận thì."

Godou cũng có chút khó xử cắn răng xin lỗi.

Erica gật đầu, hoa lệ nói như một nữ chủ nhân của một buổi salon.

"Hãy nhớ lại. 'Hiệp ước thứ nhất. Khi có ba

Ngay cả trong những giây phút ấy – không, phải nói là chính bởi đang trên giường, Erica Brontë mới dùng những cử chỉ âu yếm đầy nhiệt tình tìm đến Godou, và cô ấy cũng được Godou nhiệt tình đáp lại bằng những đòi hỏi cuồng nhiệt không kém.

Dù vậy, Erica vẫn luôn là người vô cùng kiêu hãnh và nghiêm khắc với bản thân. Cô ấy chỉ thực sự quên mình đến vậy khi đã vượt qua ranh giới cuối cùng—

"Ôi Godou! Th… tha cho em! Em, không chịu nổi nữa rồi...!"

"Em, em cũng vậy— Godou-kun! A... Erica-san nữa, cả hai...!"

Lúc này, Yuuri cũng vô cùng thăng hoa, thả lỏng toàn bộ thân mình.

Erica và Yuuri, cả hai nắm chặt tay nhau, hoàn toàn đón nhận tất cả từ Godou. Sau đó, ba người cùng nằm trên giường, thở dốc—

Cuộc hội ngộ sau bao ngày xa cách, cùng một cái kết đã thành thói quen.

Vài giờ sau khi ba người trở về căn hộ.

Thời gian đã điểm về khuya. Godou là người đầu tiên thức giấc, khẽ khàng rời giường. Erica và Yuuri vẫn còn say giấc. Cả hai đều không mảnh vải che thân, chỉ quấn hờ một chiếc khăn tắm mỏng. Sau cuộc hoan ái, cả ba đều kiệt sức mà chìm vào giấc ngủ.

Godou lấy chai nước khoáng từ tủ lạnh ra.

Khi anh đang dùng nước trong chai nhựa làm dịu cổ họng, một giọng nói vang lên. Godou hỏi:

"Yuuri cũng muốn uống không?"

"Vâng... ạ. Hì hì hì hì."

Có lẽ vẫn còn ngượng vì những gì vừa diễn ra trước khi ngủ, Yuuri khẽ co người lại rồi bước ra phòng khách. Nhưng khi nhìn thấy Godou, cô bất chợt bật cười.

"Có chuyện gì sao?"

"Không có gì ạ. Chỉ là, đêm khuya tỉnh dậy lại nhìn thấy Godou-kun – em thấy vui lắm."

"Vậy sao."

"Vâng. Vì Godou-kun chẳng mấy khi về nhà."

"Xin lỗi em nhé."

"Đúng vậy đó. Anh phải hiểu rõ mình tệ đến mức nào chứ. Bù lại, phải dành thật nhiều thời gian ở bên chúng em đó nha?"

"Ừ."

Thấy Yuuri hiếm khi nói ra những lời nũng nịu như vậy, anh không kìm được mà ôm cô vào lòng.

Một nụ hôn nối tiếp ngay sau đó là điều đương nhiên. Tiện thể nói thêm, Yuuri thường ngày vốn luôn mặc trang phục miko và váy dài, giờ đây chỉ quấn độc một chiếc khăn tắm. Đôi chân trắng ngần lóa mắt, cả phần đùi cũng lộ rõ mồn một.

Kiểu ăn mặc này của Yuuri không hề dễ thấy. Ngay cả khi thân mật, cô cũng cố gắng giữ vẻ chỉnh tề nhất có thể trước mặt Godou.

"A... Godou-kun—"

Chỉ định hôn nhẹ một cái, vậy mà chẳng hay đã lún sâu vào.

Khi Godou đang say sưa hôn đôi môi Yuuri, và cảm xúc sắp không kìm nén được nữa – cơ thể của Nữ Vuệ đột nhiên căng cứng. Yuuri toàn thân giật bắn, rồi đầy lo lắng nhìn ra ngoài cửa sổ.

"Có chuyện gì vậy?"

"Em có một dự cảm chẳng lành..."

Xoẹt! Gió đêm mùa xuân bất giác trở nên mạnh mẽ. Một luồng gió dữ dội thổi cả vào trong phòng, và Godou nhận ra. Đây có lẽ là –

Anh vội vã nhìn về phía phòng khách, tìm kiếm bộ quần áo vừa vứt bừa.

"Chết tiệt – chuyện này hơi không ổn rồi!"

"A a. Tình hình cực kỳ nguy cấp, chẳng còn nguyên liệu nào có thể xoay chuyển được nữa!"

Seishuuin Ena và Liliana Kranjčar cùng nhau bỏ chạy.

Họ không thể nào đối đầu trực diện với Quỷ Thần Kubira Đại Tướng mà giành chiến thắng. Nếu làm được điều đó thì đã trở thành "Kẻ Sát Thần" rồi.

Canh chuẩn thời cơ, họ dốc toàn lực chạy trốn. Chạy vào khu rừng gần đó, hòng cắt đuôi hắn.

Thế nhưng, kết quả lại là một thất bại thảm hại.

Giờ đây, khu rừng tràn ngập những con quỷ mang vẻ ngoài đáng sợ. Làn da xanh đen cùng cơ thể khổng lồ trần trụi, thêm vào đó là cặp nanh lớn và móng vuốt sắc nhọn. Chúng trông hệt như muốn ăn thịt người.

Đám ác quỷ này lũ lượt xông lên, tấn công hai người.

"Dù tôi không muốn chiến đấu một trận vô ích thế này—!"

"Nhưng bây giờ không phải lúc để nói mấy lời đó!"

Liliana vung thanh bảo kiếm yêu thích của mình, ma kiếm Il Maestro.

Tất nhiên, Ena cũng vung Thần Đao Ame-no-Murakumo-no-Tsurugi.

Mỗi lần lưỡi kiếm của cả hai vung lên, lại có một con quỷ ăn thịt người ngã xuống. Tuy nhiên, cứ mỗi con biến mất, lại có một cái cây thay đổi.

Những cái cây vốn chẳng có gì đặc biệt lại biến thành hình người – biến thành "quỷ"!

"Nói mới nhớ!"

Ena hét lên sau khi chém đổ thêm một con quỷ nữa.

"Kubira Đại Tướng cũng là thủ lĩnh của Dạ Xoa. Mà Dạ Xoa là tinh linh rừng, cũng là thần hộ pháp!"

"Vậy nghĩa là nếu không chặt hết cây trong rừng thì chẳng còn nơi nào để trốn sao!"

"Nếu làm thế thật, Kubira cũng sẽ tìm thấy chúng ta – à!"

Trong cuộc hỗn chiến, Ena nhận ra luồng gió thổi qua những cành cây đung đưa.

Hầu như cùng lúc đó, Liliana cũng chợt nghĩ ra. Cả hai sực nhớ lại. Vào thời điểm này, họ vẫn còn một quân át chủ bài mạnh mẽ gắn kết với Kusanagi Godou.

Liliana lớn tiếng gọi:

"Kusanagi Godou! Giờ cần sức mạnh của anh!"

Nếu nơi hai bên đang đứng có gió thổi lên, thì Đấng Cứu Thế có thể xuất hiện trước mặt người đã gọi tên mình.

Đó chính là năng lực của hóa thân thứ nhất "Cơn Gió Mạnh" của Verethragna. Ngay cả khi ở thế giới khác cũng có thể triệu hồi Kusanagi Godou.

Thế là, anh ấy đã đến—

"Cảm giác của Yuuri quả nhiên không sai chút nào!"

Một cơn lốc bất ngờ cuộn lên, và ở trung tâm của nó, ba bóng người xuất hiện.

Kusanagi Godou, Erica Brontë, Maniya Yuuri. Thanh niên nam duy nhất ngay lập tức niệm chú.

"Lancelot, nhờ anh đó—!"

(Ồ, gọi ta để ta với tư cách kỵ sĩ hộ vệ xua đuổi ác quỷ đúng không?)

"Không không. Chỉ cần mượn giáo của anh thôi. Bản thân anh không cần đích thân xuất chiến đâu!"

(Tsk. Cứ tưởng là cơ hội tốt để làm một trận ra trò chứ!)

Khi Kusanagi Godou và Hộ Linh vô hình đang trao đổi ý nghĩ—

Một cây giáo từ trời giáng xuống.

Đâm sầm xuống đất. Ngay lập tức gây ra một vụ nổ, thổi bay lũ Dạ Xoa đang tụ tập đông đặc như người.

Sau đó Erica hét lên:

"Thừa cơ rút lui, Lily! Nhanh lên!"

"Không cần cô nói! Cánh Strega!" (Từ "Strega" trong tiếng Ý nghĩa là "phù thủy", hình như trước đây đã từng nói đến rồi phải không?)

Đây là tuyệt kỹ "Phi Tường Thuật" mà Liliana Kranjčar tự hào.

Ánh sáng xanh lam tràn ngập quanh năm người, rồi cơ thể họ bay vút lên trời theo ánh sáng—

"Em không sao chứ, Ena-chan!?"

"Tuy không được lành lặn lắm vì có bị thương, nhưng cũng chỉ là vài vết trầy xước thôi. Được Yuuri-chan đến cứu, thật sự cảm – ủa?"

Trong khi nhìn xuống mặt hồ xinh đẹp và khu rừng ven bờ, họ nhanh chóng bay lên cao.

Khi được bao phủ bởi ánh sáng xanh lam của "Phi Tường Thuật", Nữ Vuệ cũng bắt đầu giao tiếp. Tuy nhiên, Ena, cô gái trời sinh tự nhiên, đột nhiên khụt khịt mũi.

"Em có cảm giác Vua, Yuuri-chan và Erica-san... đều ướt đẫm mồ hôi vậy?"

"Ể!? Đâu, đâu có chuyện đó đâu chứ!?"

"A, a a. Chắc là em nhầm thôi. Đừng bận tâm mấy chuyện lạ lùng đó nữa, Ena."

"Vậy sao ạ."

"Erica, chẳng lẽ cô..."

"Đúng là một cô Lily nhỏ bé mà lại tinh ý ghê. Nhưng tôi cũng có cách nào khác đâu?"

Erica trừng mắt nhìn người bạn cũ kiêm đối thủ đã quen biết từ lâu – Liliana, rồi không hề sợ hãi nhún vai.

"Mặc dù đã mặc quần áo vào rồi, nhưng dù sao cũng chẳng có thời gian để tắm rửa mà."

"A. Chỉ có ba người các cô vui vẻ! Thật xảo quyệt!"

"Hơn nữa, lại đúng vào lúc chúng tôi đang gặp nguy hiểm!?"

"X... xin lỗi mà!"

"Ừm... thôi thì, dù sao cũng đã cứu được Ena và Liliana về rồi, vậy là tốt rồi."

Nữ Vuệ kiếm thuật và Kỵ sĩ tóc bạc vô tình nhìn thấu sự thật. Erica thẳng thắn thừa nhận, còn Yuuri thì co rúm lại.

Riêng Godou thì lại có vẻ thoải mái vô tư.

Tổng kết lại, sau bao năm, năm người cuối cùng cũng đã đoàn tụ.

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận