Tập 01
Chương 1.1: Otaku sướng rơn khi bị gái xinh đối xử như lợn (1)
0 Bình luận - Độ dài: 1,544 từ - Cập nhật:
Điều duy nhất tôi muốn nói với các bạn thông qua câu chuyện này là: GAN LỢN PHẢI NẤU CHÍN. Tôi nói thật đấy, đừng có ý định ăn gan lợn sống.
…Vẫn muốn ăn sống ư? Cứng đầu thật, chịu thôi. Để tôi giải thích qua tình hình cho những ai cứng đầu như thế này nhé. Hiện tại, tôi đang nằm co quắp trong một cái chuồng tối om, lấm lem bùn đất. Sao lại lấm lem bùn? Vì đất toàn bùn. Xung quanh là lợn. Có vẻ đây là chuồng lợn thật rồi.
Nếu ký ức của tôi không lầm, thì tôi đã nằm co quắp ở sân ga. Bụng tôi đột nhiên quặn đau như dao đâm, khiến tôi không thể đứng vững được nữa. Tôi biết nguyên nhân là gì rồi.
Tôi đã ăn gan lợn sống.
Một người bạn xấu đã rủ rê, và tôi đã ăn nó sống, chấm với sốt dầu mè. Nó mềm mềm, dai dai, ngạc nhiên là ăn cũng được phết. Pudding đấy, pudding gan, tôi đã nghĩ thế mà thật ngu ngốc. Trong cơn đau như bị xé nát ruột gan, tôi đã ước ở sân ga rằng: "Tôi sẽ không bao giờ ăn gan lợn sống nữa, xin Người tha thứ cho con, ôi Chúa ơi!".
Đến đây thì ổn rồi. Đến đây thì ổn.
Bình thường thì những lúc như thế này, tôi phải tỉnh dậy trong bệnh viện chứ? Nhưng tôi lại ở trong chuồng lợn. Có vẻ như Chúa không tha thứ cho tôi chỉ vì đau bụng, mà đã ném kẻ tội đồ đáng thương này vào chuồng lợn. Nếu không muốn thành ra thế này, thì đúng vậy, đừng bao giờ nghĩ đến chuyện ăn gan sống nữa.
Cơ thể tôi nặng trịch, tay chân không muốn cử động. Cơn đau bụng hình như đã biến mất, nhưng toàn thân có một cảm giác rất khó chịu, tôi không thể nhúc nhích dù chỉ một li, cứ nằm lăn lóc trên bùn cùng với lũ lợn.
Mắt tôi cũng lạ nữa. Cảnh vật mờ mịt có lẽ là do không đeo kính. Lượng thông tin thu được từ những gì tôi thấy nhiều một cách kỳ lạ, bùn đất và lợn, cỏ khô, rồi bức tường chuồng mục nát nơi ánh sáng lọt vào, tất cả đều ập vào mắt tôi cùng một lúc. Thế giới mờ ảo, u ám này dường như còn từ chối cả việc ban cho tôi sắc màu nữa. Mùi đất, mùi phân, mùi cỏ khô, mùi rỉ sét. Một hỗn hợp mùi chuồng lợn nồng nặc đang đâm thẳng vào niêm mạc mũi tôi.
Con xin lỗi. Con nhất định sẽ nấu chín gan lợn rồi mới ăn. Thật đấy ạ. Thật mà Chúa ơi, xin Người tha thứ cho con. Xin Người hãy đưa con ra khỏi địa ngục này. Ngay khoảnh khắc tôi cầu nguyện như thế…
Cái chuồng đột nhiên sáng bừng lên.
Những con lợn xung quanh tôi bắt đầu thức dậy, kêu eng éc như lũ otaku. Dừng lại đi, đừng giẫm lên tôi chứ.
Chúng chỉ hít hà tôi một chút rồi chạy thẳng về phía có ánh sáng.
Tôi nghe thấy giọng nói của một người phụ nữ. Một bóng người xuất hiện ở phía ánh sáng.
Cứu tôi rồi!
Tuy nhiên. Người phụ nữ đó không thèm liếc nhìn tôi lấy một cái. Có vẻ như cô ta đang cho lũ lợn ăn, và chẳng mảy may quan tâm đến một nam sinh viên tội nghiệp đang nằm lăn lóc trong bùn đất.
Tôi cố gắng lên tiếng. Nhưng cổ họng không nghe lời. Mà, kỳ lạ thật── lỗ mũi của tôi sao lại to thế này──
Đúng lúc tôi sắp nhận ra một sự thật bất lợi chết người nào đó, người phụ nữ tiến lại gần.
Jess:「──,───────?」
Người phụ nữ cúi xuống, phát ra một âm thanh khó hiểu.
Giúp tôi với. Dù không ăn nhập gì cả nhưng tôi đang bị kẹt trong chuồng lợn và không thể cử động được.
Tôi cố gắng kêu gọi bằng mắt, cố gắng truyền đạt bằng lời nói. Và rồi, tôi nghe thấy âm thanh phát ra từ cổ họng mình.
「Ưng ọc!」
Ưng ọc. Gã otaku tôi đây là một kẻ khiêm tốn, kém cỏi, chuyên ngành khoa học tự nhiên, chưa bao giờ dùng ngôn ngữ như thế này. Có vài lần tôi cố ý thêm chữ "ngọ" vào cuối câu, nhưng đó là cố ý. Lần này, vô thức phát ra âm thanh kinh tởm như vậy có lẽ là một bước tiến huy hoàng đầu tiên rồi. Mong được chúc mừng thật long trọng ngọ.
──Ôi trời ơi, không phải lợn à!
Đúng vậy, không phải sinh vật nào trong chuồng lợn cũng là lợn. Suýt nữa thì toi rồi, vì cái phán đoán sai lầm đó, thêm một sinh mạng quý giá nữa──
Tôi ngừng suy nghĩ, lắng tai nghe. Vừa rồi, là cô gái nói sao?
Jess: ──Em sẽ đưa anh ra khỏi chuồng ngay đây. Xin hãy đợi em nhé.
Tôi không nghe thấy giọng nói. Thông tin lời nói được chuyển hóa thành một dạng thức từ chiều không gian khác, xuyên qua hộp sọ và trực tiếp truyền vào não tôi. Điều chắc chắn là tôi có thể hiểu được suy nghĩ của cô gái.
Thoáng chốc, cô gái đã mang đến một tấm ván gỗ từ đâu đó, lật tôi lên đó và kéo đi. Cô ấy có vẻ đang dùng một loại xe trượt.
Ở đây, tôi lại một lần nữa nhận ra một sự thật bất lợi chết người. Cơ thể tôi, không hề tròn như thế này. Tôi cao 174 cm, nặng 53 kg, là một nam sinh viên khoa học tự nhiên gầy gò điển hình. Cảm giác khi cô gái đẩy cơ thể tôi, và cảm giác ngay lúc này khi nằm lăn trên tấm ván── cứ như thể đang bị cuốn chiếu trên tấm thảm trong nhà thể chất vậy. Cứ như một con lợn vậy.
Ngay cả cơ thể mình cũng có thể nhìn nhận một cách khách quan, một thiên tài nghiên cứu như gã otaku tôi đây đã nhanh chóng chấp nhận sự thật.
Tôi đã biến thành lợn.
Gì cơ, à, ra thế, tôi là lợn ư? Vậy thì đây là một giấc mơ. Khi tỉnh dậy, chắc chắn tôi sẽ ở trên giường bệnh. Mọi chuyện đã được giải quyết êm đẹp.
Thật thú vị làm sao. Đằng nào cũng là mơ, vậy thì hãy thử xem bộ não của tôi ưu tú đến mức nào.
Nói là thử, bởi vì lợn chỉ có hai loại sắc tố thị giác. Con người thường có ba loại: đỏ, xanh lá, và xanh dương. Lợn có khả năng phân biệt màu sắc kém hơn con người. Nếu ra ngoài mà tôi vẫn nhìn thấy cảnh vật như bình thường, thì có nghĩa là tiềm thức của tôi chưa thể định nghĩa tình huống một cách chặt chẽ đến vậy. Chắc là tôi thắng rồi. Dù tiềm thức của tôi có giỏi đến đâu, cũng không thể thắng được ý thức của tôi.
Chú lợn nhìn chằm chằm vào lối ra của chuồng đang đến gần với nụ cười mãn nguyện──!
Kết quả là, tôi đã thua. Thế giới hiện ra trước mắt tôi nhạt nhòa một cách bất thường. Dưới bầu trời xanh xám kỳ lạ, một đồng cỏ xanh rêu trải dài như thể bị tẩy trắng. Nhưng có tin tốt đây. Có vẻ như bộ não của tôi đã tái tạo thị giác của lợn ngay cả trong tiềm thức. Chủ nhân của bộ não này chắc chắn phải rất ưu tú.
Bị lăn trên cỏ, tôi nằm yên như một miếng giăm bông. Cô gái đi đến trước mặt, có vẻ như cô ấy đang nhìn thẳng vào cái mũi của tôi.
Tóc vàng...? Có lẽ vậy. Tôi vẫn chưa thích nghi được với cảm giác của lợn, nên cứ nhìn chằm chằm vào khuôn mặt cô gái bằng đôi mắt không thể tập trung. Mái tóc màu sáng của cô ấy bay bay trong gió.
Ước gì cô ấy là một mỹ nữ. Nếu được chải lông cho cái thân bẩn thỉu này thì tuyệt vời ông mặt trời. Ước gì cô ấy mặc váy ngắn. Với góc nhìn của lợn, chắc chắn tôi có thể nhìn trộm từ dưới lên bất cứ lúc nào. Cô ấy khoảng bao nhiêu tuổi nhỉ? Học sinh cấp ba ư?
Có phải là học sinh cấp ba không? Chắc chắn bộ não ưu tú của tôi sẽ tái tạo ra một học sinh cấp ba mỹ nữ tóc vàng mặc váy ngắn thôi mà.
Jess: ──Em xin lỗi... Chuyện này...
Thông tin được chuyển đổi trong não thành giọng nói của một nữ sinh cấp ba mắt xanh trong sáng, truyền đạt sự bối rối của cô gái.
Có lẽ do cảm giác kỳ lạ chưa quen, một cơn buồn ngủ dữ dội ập đến.
Không biết bao nhiêu thử thách đang chờ đợi phía trước, tôi đã chìm vào giấc ngủ.


0 Bình luận