• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Vol 0 LN

Chương mở đầu (1)

0 Bình luận - Độ dài: 2,245 từ - Cập nhật:

Mở đầu (1/2)

Phần Tiền truyện 0: Học Viện Hoàng Gia

"Ừm~... Thế này chắc là được rồi nhỉ?"

Tôi — Stella, trưởng nữ nhà Howard, một trong Tứ Đại Công tước của vương quốc và cũng là người cai trị phương Bắc, vừa nhìn mình trong tấm gương lớn toàn thân vừa nghiêng đầu. Mái tóc bạch kim màu xanh nhạt được tết gọn gàng và dải ruy băng màu trời khẽ lay động, phản chiếu ánh nắng ấm áp chiếu vào từ cửa sổ dinh thự.

Nếu là ngày thường, giờ này tôi đang trên đường đến Học viện Hoàng gia để đi học. Trong lòng tôi có chút rộn ràng.

Vì hôm nay là ngày nghỉ, tôi dự định sẽ cùng các em gái đi mua sắm ở Vương đô.

Dù với thân phận được người đời kính trọng gọi là "Công nương Điện hạ", hành động thế này có lẽ hơi không đúng mực — nhưng tôi vẫn gõ gót đôi bốt dài màu đen xuống sàn và xoay một vòng tại chỗ.

Tôi giữ lấy vạt váy, đặt ngón trỏ lên cằm và lại chìm vào suy tư.

Bộ trang phục tôi mặc hôm nay, là do người bạn thân kiêm Phó Hội trưởng Hội học sinh Học viện Hoàng gia, Caren, và Thư ký trưởng của Liên Hiệp Thương Hội Leinster-Howard — thường được gọi là "Thương hội Allen", Felicia—

『『Stella, cậu nhất định phải mặc bộ này!』』

— nhiệt tình tiến cử. Đó là một chiếc áo tay dài màu trà nhạt cùng chiếc váy dài kẻ sọc ca rô xen kẽ hai màu xanh lam và tím.

Khác với tôi của vài tháng trước, người chỉ dành thời gian rảnh để học và luyện tập ma thuật, các cô bạn thân của tôi lại rất sành điệu.

Nếu ăn mặc thế này, dù có tình cờ gặp các em khóa dưới của Học viện Hoàng gia trên đường, chắc sẽ không bị các em ấy nói rằng "So với đàn chị Phó Hội trưởng Caren thì trang phục thường ngày của Hội trưởng có hơi..." đâu nhỉ. Tôi khẽ thở dài, đưa mắt nhìn chiếc đồng hồ đặt trên tủ.

Các em gái chắc cũng sắp thay đồ xong và đến đón tôi rồi.

──── Thôi cứ quyết định mặc bộ này vậy?

Lúc này, thiên thần và ác quỷ trong lòng tôi lần lượt lên tiếng hỏi với giọng điệu lo lắng và phấn khích:

『Thế này có ổn không đó~? Biết đâu trên đường sẽ—』

『Biết đâu lại gặp được ngài Allen đó!』

Trái tim tôi đập thịch một cái, những mảnh băng màu trắng xanh bắn ra.

"Auu..."

Tôi ôm lấy má, cúi gằm mặt.

── Allen, "Bộ não của Kiếm Nương".

Với tư cách là gia sư, anh ấy đã khai phá tài năng của Tina, em gái tôi vốn không thể sử dụng ma thuật, và Ellie Walker, người mà tôi cũng coi như em gái mình, dẫn dắt cả hai vào học tại ngôi trường danh giá hàng đầu vương quốc — Học viện Hoàng gia... Anh ấy cũng đã cứu rỗi tâm hồn tôi, một người luôn phải gánh vác trọng trách của trưởng nữ nhà Công tước, luôn tự ti về bản thân và chán nản trước những người bạn thân và các em gái. Anh ấy là ma pháp sư dịu dàng nhất trên thế gian này.

Hôm nay ngài Allen có hẹn nên không thể tham gia... nhưng vẫn có khả năng sẽ tình cờ gặp nhau ở ngoài.

『Stella, em mặc bộ này đẹp lắm đó.』

Tôi muốn được anh ấy dịu dàng khen ngợi như thế, muốn anh ấy thấy được dáng vẻ đáng yêu nhất của mình.

Dù gì vẫn còn thời gian, hay là thay bộ khác— Lúc này, một tiếng gõ cửa trong trẻo vang lên. Qua cánh cửa, tôi cảm nhận được ma lực của các em gái mình.

...Thật tiếc, xem ra đã đến giờ rồi.

Tôi cầm lấy chiếc áo choàng màu tím nhạt vắt trên lưng ghế rồi cất tiếng đáp lời:

"Mời vào, cửa không khóa đâu."

Cánh cửa mở ra—

"Chị hai, để chị phải đợi rồi!"

"Em, em xin làm phiền ạ."

Một cô bé nhỏ nhắn có cùng màu tóc với tôi, thắt nơ trắng tinh, và một cô bé khác với mái tóc vàng óng buộc hai bím bước vào phòng. Cả hai mặc những chiếc váy liền thân cùng kiểu, một chiếc màu xanh nhạt và một chiếc màu xanh lá cây — có lẽ là bộ đồ đã chọn cùng tiểu thư Lynne, con gái thứ nhà Công tước Leinster dạo trước.

Hai cô bé ấy là Tina Howard và Ellie Walker.

Một là cô em gái đáng yêu của tôi, một là người thừa kế nhà "Walker" đã hỗ trợ nhà Công tước Howard trong nhiều năm, đồng thời cũng là hầu gái riêng của em gái tôi.

"Hi hi~ Chị hai♪"

"Á!"

Thấy tôi bất giác mỉm cười, em gái tôi liền lao vào lòng tôi. Tôi liền dùng phép Lơ lửng có phần còn lóng ngóng của mình để đỡ lấy em ấy.

"Tina, em thật là, nguy hiểm lắm đó biết không?"

Tôi bắt chước động tác của ngài Allen, giơ ngón trỏ lên nhắc nhở.

Nghe vậy, em gái tôi liền lắc lắc mái tóc trong vòng tay tôi, đôi mắt to tròn của em ấy càng thêm lấp lánh.

"Chị hai, hôm nay chị mặc đẹp lắm đó!"

"V-Vậy... sao?"

"Vâng ạ! Ellie cũng nghĩ vậy đúng không?"

Tina vui vẻ quay đầu lại, tìm kiếm sự đồng tình từ người bạn thời thơ ấu của mình.

Ellie ngây người nhìn tôi một lúc, rồi ngượng ngùng vặn vẹo người.

"V-Vâng ạ! Trông tiểu thư Stella vừa trưởng thành vừa xinh đẹp ạ..."

Xem ra gu thẩm mỹ của các cô bạn thân tôi quả là độc đáo. Cảm ơn hai cậu, Caren, Felicia.

"Hehe, cảm ơn hai em. Hai đứa mặc cũng đẹp lắm đó — Ơ..."

Trước khi tôi kịp hỏi, tiếng gõ cửa lại vang lên lần nữa.

Tôi quay đầu nhìn lại, một cô gái tóc đỏ mặc váy liền thân màu đỏ nhạt với vẻ mặt lãnh đạm đang đứng ở cửa. Cô ấy tên là Lynne Leinster, con gái thứ hai của nhà Leinster, một trong Tứ Đại Công tước của vương quốc — người thống lĩnh phương Nam. Vì Tina ngoài Ellie ra không có người bạn nào cùng tuổi, nên tiểu thư Lynne đã trở thành bạn thân của em ấy.

Công nương Điện hạ Lydia Leinster, "Kiếm Nương", sau khi vào Học viện Hoàng gia đã cùng ngài Allen lập nên vô số công trạng. Và cô gái này chính là em gái của "Kiếm Nương". Cô ấy kính cẩn gật đầu chào tôi:

"Xin làm phiền, tiểu thư Stella. Trang phục hôm nay của chị cũng đẹp lắm ạ."

"Cảm ơn em, tiểu thư Lynne. Là Caren và Felicia chọn giúp chị đó."

Tôi cố tỏ ra thật tự nhiên và thoải mái, không muốn khiến bản thân trở nên quá nổi bật.

Đây là một trong những tâm thế quan trọng mà ngài Allen đã dạy tôi.

Chỉ cần từng bước tiến lên là được, không cần phải vội vàng.

Gương mặt non nớt nhưng thanh tú của tiểu thư Lynne nở một nụ cười.

"A, thế này là ăn gian rồi nhé? Vì ngay cả chị Caren, chị Felicia và cả chị gái đều công nhận gu ăn mặc của chị mà."

Em ấy vừa cười vừa nói rồi bước đến bên cạnh tôi.

Lúc này, em gái tôi như thường lệ lại bắt đầu hờn dỗi.

"Lạ nhỉ~? Lạ thật đó? Lynne, không phải cậu nên ở trong phòng sao?"

"...Tớ đổi ý rồi."

"Ồ~? Tớ còn tưởng cậu—"

"...Sao nào?"

Tiểu thư Lynne nheo mắt, tỏ rõ vẻ cảnh giác.

Còn em gái tôi thì cố tình chắp hai tay lại, nở nụ cười tinh quái như tiểu ác ma.

"Tớ chỉ nghĩ là 'Dù miệng thì tỏ ra mạnh mẽ, nhưng đợi một mình chắc là cô đơn lắm nhỉ...' thôi ★ Vì Quý cô Á khoa cô đơn lắm mà?"

"—...Hừ."

Tiểu thư Lynne nhếch mép cười khẩy, tay phải vuốt mái tóc đỏ của mình.

Cô ấy liếc nhìn tôi một cái rồi khoanh tay nói:

"Quý cô Thủ khoa có vẻ cũng giỏi ảo tưởng nhỉ. Tớ chỉ đơn thuần nghĩ cách rút ngắn thời gian thôi — tuyệt đối không phải vì muốn ngắm trang phục của tiểu thư Stella đâu."

"Rồi rồi."

"Chỉ cần nói một lần 'rồi' là đủ. Tớ sẽ mách anh trai là 'Quý cô Thủ khoa cứ trêu em mãi...' đó?"

"Cái gì!?"

Tina rõ ràng đã dao động. Vừa nhắc đến tên ngài Allen, thế trận đã lập tức đảo chiều.

Em gái tôi phồng má như một đứa trẻ, tấn công tiểu thư Lynne.

"Bỉ, bỉ ổi quá! Th-Thế này là ăn gian!! Lại dám lấy thầy ra làm con tin... Đ-Đây chính là cách làm của tiểu thư Lynne Leinster sao!?"

"Tớ không muốn bị tiểu thư Tina Howard nói như vậy đâu."

" "Hừ!!" "

Ma lực của cả hai tuôn ra, vô số đóa hoa băng và mảnh lửa triệt tiêu lẫn nhau.

Dinh thự nhà chúng tôi tuy đã được dựng một kết giới vững chắc... nhưng haizz, thật hết cách với hai đứa này.

Tôi thở dài, cầm lấy cây quyền trượng ngắn đặt trên bàn phụ.

"Hôm nay có lẽ là ngày quyết đấu rồi đây!"

"Tớ sẽ dùng Ngọc cầu ghi hình để quay lại bộ dạng khóc thút thít thú vị của Quý cô Thủ khoa!"

"Auu auu. T-Tiểu thư Tina, tiểu thư Lynne, không, không được, đ-đánh nhau~"

Ellie hốt hoảng chạy qua chạy lại giữa Tina và tiểu thư Lynne, những người đã bắt đầu triển khai ma thuật.

Dù đây cũng là cảnh tượng quen thuộc — nhưng tôi vẫn khẽ vung cây quyền trượng trong tay.

" "! A oao! " "

Những mảnh băng rơi xuống gáy hai đứa, khiến chúng giật nảy mình. Cú sốc này cũng làm gián đoạn ma thuật của cả hai.

Tôi giơ ngón trỏ tay trái lên, nghiêm giọng như một ma pháp sư nào đó:

"Chị biết Tina và tiểu thư Lynne rất thân nhau, nhưng hai đứa chỉ nên chí chóe trước mặt ngài Allen thôi nhé. Vì như vậy không chỉ làm hỏng đồ đạc, mà ngay cả dinh thự này cũng có thể bị hai đứa phá sập đó?"

" "! Bọn, bọn em không có thân nhau!! " "

"Rồi rồi, hai đứa nói đúng."

" "Huhu~..." "

Tina và tiểu thư Lynne đồng thanh rên rỉ, nhưng ngay sau đó đã dẹp bỏ vũ khí và ngồi xuống chiếc ghế sofa gần nhất. Ellie lập tức cầm lược, nhanh chóng chải lại mái tóc rối của cả hai.

"À, mà này Lynne, về bài tập lần trước thầy giao—"

"Ồ, về chuyện đó, tớ tìm ra cách giải rồi. Lát nữa tớ nói cho."

"H-Hai người, xin đừng cử động nữa ạ!"

Ba người họ nhanh chóng vui vẻ trò chuyện, không còn một chút cảm xúc tiêu cực nào.

...Chỉ vài tháng trước thôi, tôi hoàn toàn không thể tưởng tượng ra một cảnh tượng yên bình đến thế.

Tất cả, tất cả những điều này, đều là nhờ ơn ngài Allen!

Tôi vui vẻ nhìn ra ngoài cửa sổ, nơi có thể thấy được đ Đại Thụ của Học viện Hoàng gia.

── Liệu người ấy có đang cùng tôi ngắm nhìn một bầu trời không nhỉ?

Chỉ nghĩ đến đó thôi, tôi đã cảm thấy hạnh phúc vô cùng.

Vì đã xảy ra rất nhiều chuyện, gần đây tôi còn được các nước khác gọi bằng danh hiệu "Thánh nữ"... nhưng thực ra tôi chỉ là một cô gái rất đỗi bình thường thôi.

Tôi thúc giục các em gái đang tỏ ra vui vẻ.

"Được rồi, đợi Ellie sửa soạn xong cho hai đứa là chúng ta đi thôi. Phải đến quán cà phê Mái xanh kia trước khi Caren và Felicia tới đó."

" " "Vâng ạ~♪" " "

Khu phía Tây của Vương đô có rất nhiều quán cà phê. Theo lời ngài Allen, những cửa hàng này dường như đã nhắm đến đối tượng khách hàng là học sinh nên mới mọc lên san sát như vậy.

...Liệu anh ấy có đến không?

Nếu anh ấy đến, chúng ta có thể nói chuyện, còn có thể cho anh ấy xem, xem bộ đồ của mình nữa.

"Chị hai." "Tiểu thư Stella." "Vào nhanh thôi."

Tôi đứng trước cửa quán cà phê Mái xanh và mải mê chìm trong ảo tưởng của mình. Tina, Ellie và tiểu thư Lynne, cả ba đều mặc áo khoác trắng giống nhau, cất tiếng thúc giục.

"C-Cũng đúng nhỉ."

── Không được. Stella, mi không thể như thế.

Mi là Công tước Howard kế nhiệm, là Hội trưởng Hội học sinh Học viện Hoàng gia phải trở thành tấm gương cho các học sinh khác, mi phải tỏ ra đáng tin cậy hơn.

Sau khi tự nhủ với bản thân như vậy, tôi mở cánh cửa gỗ cũ kỹ.

── Keng.

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận