Một Ngày Của Tôi Có 48 Gi...
Tiểu Ngốc Chiêu - 小呆昭
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Tập 11 : Nhai thuốc lá và móng ngựa

Chương 25 : Tôi Rất Tiếc, Rồi Sao Nữa?

0 Bình luận - Độ dài: 1,305 từ - Cập nhật:

Khi Trương Hằng bước vào quán rượu, trước mắt cậu là cảnh tượng như sau:

Wendy bị người ta ép chặt xuống mặt bàn, ra sức giãy giụa. Một cánh tay của cô bé bị giữ chặt, còn một gã đàn ông bàn tay quấn tạm bằng vải, đang cầm con dao găm dí vào kẽ ngón tay cô, miệng gào thét:

"Con điếm nhỏ này! Có nhận sai không hả?! Đây là cơ hội cuối cùng của mày đấy, tao thề là nhát dao tiếp theo sẽ chặt nát cái bàn tay khốn kiếp của mày!!!"

Wendy cắn răng, không nói một lời. Ở phía bên kia, người phụ nữ mặc váy hoa đang cố gắng khuyên ngăn, còn những kẻ khác trong quán thì chỉ khoanh tay ngồi nhìn náo nhiệt.

Vẻ mặt gã cầm dao càng lúc càng khó coi. Sự bướng bỉnh của Wendy khiến hắn ta mất mặt, và vết thương ở tay khiến hắn ta trở nên hung hăng. Cuối cùng, ánh mắt hắn ta lóe lên sự độc ác, định đâm con dao xuống.

Nhưng ngay sau đó, một tiếng súng vang lên. Con dao trong tay hắn ta bay ra.

Tiếng súng khiến cả quán rượu đang ồn ào bỗng im bặt.

"Tôi nghĩ cô bé này vẫn còn khá hài lòng với bàn tay phải của mình, chắc là cũng muốn giữ lại nó." Một giọng lạnh nhạt vang lên.

Bacchus quay đầu lại, thấy một người phương Đông, da vàng, tóc đen,nhưng trên mình mặc bộ đồ cao bồi, tay phải vẫn giương khẩu súng lục, nòng súng bốc khói.

Đám đồng bọn của Bacchus định rút súng, nhưng Trương Hằng xoay nòng nhắm thẳng về phía họ:

"Tôi khuyên các người đừng có manh động."

"Mày là ai? Có quan hệ gì với con nhóc này, sao lại xía vào chuyện của người khác?" Bacchus nheo mắt, giọng đầy thù địch.

"Cô ấy là người thuê tôi. Tôi cần cô ấy để thanh toán phần thù lao còn lại." Trương Hằng dừng một chút, rồi bổ sung, "Đầy đủ."

"Thế à? Vậy mày có biết chủ nhân của mày đã làm gì không? Con nhóc đó đã đâm xuyên tay tao!" Bacchus giơ bàn tay bị thương, vẻ mặt kích động. "Và mày có biết ban đầu con điếm nhỏ này nhắm vào đâu không? Là bụng tao đấy. Con đĩ nhỏ đó muốn giết tao."

"Vậy à. Tôi thấy rất tiếc cho anh. Rồi sao nữa?"

"Rồi sao ư?... Tao không biết là mày đến từ đâu, nhưng ở đây, nơi tao sống, nếu ai làm sai, họ phải xin lỗi, phải trả giá, và cầu xin sự tha thứ của đối phương," Bacchus tức giận nói.

"Đừng nghe lời hắn! Bọn họ ra tay trước! Hắn đã sờ vào người tôi... Tôi chỉ tự vệ, tôi không làm sai gì cả!" Wendy, người vẫn bị giữ trên bàn, lên tiếng, giọng nói vẫn rất cứng rắn.

"Các người đã nghe thấy rồi," Trương Hằng nói. "Có vẻ các người có một chút bất đồng. Chi bằng các người thả cô ấy ra, chúng ta nói chuyện sau."

"Tại sao tao phải nghe lời mày?" Bacchus gầm gừ.

"Vì... tay phải của anh đã bị thương, nên anh không muốn tay trái bị thương nữa. Nếu không, sau này anh sẽ phải nhờ người khác đút cơm," Trương Hằng hạ thấp nòng súng, nhắm vào tay trái của Bacchus. "Thế này đi, tôi trả anh 10 đô la. Anh có thể đến gặp bác sĩ, băng bó vết thương. Số tiền còn lại coi như là phí thiệt hại."

"Mày đang trêu tao à? Vết thương của tao sâu thế này, không phải một tuần là khỏi. Phải 50 đô la, và nó phải xin lỗi tao." Bacchus cảm thấy bị sỉ nhục, ánh mắt nhìn Trương Hằng càng thêm dữ tợn.

Dù Trương Hằng rút súng trước, nhưng đây là trong thị trấn, lại đông người chứng kiến. Bacchus không tin đối phương dám giết người thật sự. Huống hồ, chúng còn đang giữ Wendy.

Như nhìn thấu ý nghĩ trong đầu hắn, Trương Hằng điềm đạm nói: "Nếu các người có bản lĩnh, thì đừng bao giờ rời khỏi thị trấn này."

"Mày nói gì? Dọa tao à?" Bacchus giận quá hóa cười.Hắn không ngờ có ngày lại bị một kẻ ngoại lai uy hiếp ngay trên đất của mình, hơn nữa còn trong tình huống hắn "nắm lý".

"Người nên cẩn thận là các người mới đúng," Bacchus cười lạnh. "Các người có thể hỏi thăm ở khu này. Ai mà không biết tên Buffalo Bacchus? Tao và anh em tao từng phục vụ trong Trung đoàn Kỵ binh số 4. Các người nên lo làm sao sống sót rời khỏi Glenn đi."

"Cảm ơn đã nhắc nhở. Vậy có vẻ tôi phải mua thêm hai hộp đạn nữa rồi."

Lời Trương Hằng vừa dứt, cửa quán rượu lại mở ra, một giọng khàn khàn cất lên: "Chết tiệt, các người không thể kiếm tiền một cách đàng hoàng sao? Ngày nào cũng gây chuyện cho tôi."

Người bước vào là cảnh sát trưởng của thị trấn Glenn một lão cao bồi già, bề ngoài phong trần nhưng vẫn còn nét phong độ. Ai đó thấy tình hình căng thẳng, đã chạy đi gọi ông ta tới.

"Lại là các người, Bacchus!" Ông cau mày. "Lần nào gây rắc rối cũng thấy mặt mấy anh."

"Ngài cảnh sát trưởng, lần này thật sự không phải lỗi của chúng tôi! Tôi mới là nạn nhân!" Bacchus giơ bàn tay đầy thương tích ra, bực bội nói.

"Thế thì sao? Định kêu khóc như đàn bà cả ngày vì một vết thương nhỏ à?" Lão cao bồi châm biếm, rồi quay sang Trương Hằng: "Còn cậu nữa. Trong thị trấn của tôi mà dám nổ súng. Anh đúng là người Trung Quốc gan dạ nhất tôi từng gặp. Định giơ khẩu súng đó cả đêm chắc?"

Nghe vậy, Trương Hằng thu súng lại, tỏ ra mình không có ác ý.

Vị cảnh sát trưởng lại nhìn Bacchus. Hắn ta hừ lạnh, ra hiệu cho đồng bọn thả Wendy. Wendy nhanh chóng chạy đến chỗ Trương Hằng.

"Được rồi, tôi đã biết mọi chuyện. 20 đô la. Sau đó các người bắt tay và coi như chưa có chuyện gì xảy ra," cảnh sát trưởng phán quyết.

"20 đô la ít quá," Bacchus phản đối. "Vết thương của tôi rất sâu, phải mất ít nhất hai tháng mới lành mà thời gian đó tôi đã kiếm được khối tiền rồi. Và con bé kia phải xin lỗi tôi."

Hắn ta chỉ vào Wendy.

"Im miệng!" Cảnh sát trưởng quát. "Nếu mày còn muốn ở lại thị trấn này, thì phải theo luật của tao. Tao nói hai mươi thì là hai mươi. Còn về xin lỗi..."

"Tôi sẽ không xin lỗi!" Wendy nói, dù vừa trải qua một phen kinh hồn bạt vía, cô bé vẫn rất kiên định không chịu khuất phục.

Trương Hằng có chút tò mò. Thầm nghĩ, không biết cha mẹ thế nào mà lại rèn được cho con gái có cá tính mạnh mẽ đến như vậy.

Cảnh sát trưởng quay sang Trương Hằng. Cậu nhún vai:

"Đừng nhìn tôi. Tôi thấy nói một lời xin lỗi cũng chẳng chết ai, nhưng như đã nói, giữa chúng tôi chỉ là quan hệ thuê mướn. Tôi không thể ra lệnh cho chủ thuê làm điều cô ấy không muốn."

"Vậy thì bỏ qua chuyện xin lỗi. Đàn ông lên, Bacchus. Chấp nhặt với một đứa trẻ làm gì," cảnh sát trưởng nói lớn. "Có bao nhiêu người đang nhìn đấy. Mày cũng từng là lính kỵ binh cơ mà."

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận