Một Ngày Của Tôi Có 48 Gi...
Tiểu Ngốc Chiêu - 小呆昭
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Tập 11 : Nhai thuốc lá và móng ngựa

Chương 21 : Wendy

0 Bình luận - Độ dài: 1,291 từ - Cập nhật:

Ba kẻ cách đó không lâu còn sống sờ sờ, giờ đã biến thành ba cái xác treo lủng lẳng dưới giàn gỗ, giống hệt cá khô phơi nắng, cứng đờ, chẳng còn động đậy. Nửa canh giờ sau, khi chắc chắn rằng chúng đã chết hẳn, mới người tiến lên tháo dây thừng khỏi cổ họ, rồi thu dọn thi thể.

Vị cảnh sát trưởng say xỉn hoàn thành công việc của mình, loạng choạng bước xuống khỏi giàn treo. Đám đông hiếu kỳ phía dưới cũng lần lượt tản đi, vừa đi vừa bàn tán về những gì mới xảy ra. Nhất là câu nói cuối cùng của gã cụt tay khiến không ít người lo lắng, đến mức chẳng còn mấy ai bận tâm chú ý tới kẻ phương Đông mới đặt chân tới thị trấn này.

Trương Hằng nhân lúc đó cũng xem qua mấy tấm lệnh truy nã dán trên tường. Không có cái nào thật sự lý tưởng, cậu đành phải chọn ra vài gương mặt tương đối dễ ra tay.

Sau đó, Trương Hằng dắt Củ Cải đến cửa hàng tạp hoá trong thị trấn. Bóng người lặng lẽ bám theo phía sau cũng dừng lại trước cửa, nhưng đợi mãi chẳng thấy Trương Hằng bước ra. Trong lòng hắn sốt ruột, định thò đầu nhìn vào thì lại lo bị phát hiện. Mà con ngựa của đối phương vẫn còn buộc ngay ngoài cửa, chứng tỏ hắn không thể biến mất được.

Khi hắn ta đang do dự, một giọng nói bất ngờ vang lên từ phía sau. "Chính nhóc là kẻ đã lén theo dõi tôi?"

Người bám đuôi giật mình quay lại, thì ra Trương Hằng đã đứng phía sau hắn. Cậu cũng hơi bất ngờ bởi kẻ theo dõi chỉ là một cô bé, ra sức tỏ vẻ người lớn nhưng mặt mũi non nớt, tầm mười một mười hai tuổi, lại lấm tấm tàn nhang. Không khó hiểu vì sao lúc ngoái nhìn, cậu chẳng để ý đến.

"Em là em gái của hai gã cao bồi kia sao?" Trương Hằng hỏi.

"Gã cao bồi nào... à, ngài nói bọn đó. Không, tôi không có quan hệ gì với họ, thưa ngài." cô bé đáp.

"Vậy tại sao em lại đi theo tôi?" Trương Hằng tiện tay nhét bánh xà phòng cùng vài món đồ lặt vặt vừa mua vào túi bên yên ngựa.

"Xin cho phép tôi tự giới thiệu. Tôi... tôi tên là Wendy. Cha tôi là chủ một trang trại gần đây."

"Rồi sao nữa?" Trương Hằng nhướng mày.

"Thế này, khoảng hai tuần trước, cha tôi đi xa để bàn một vụ làm ăn. Ông ấy nói sẽ về trong vòng mười ngày, nhưng đến giờ thì... đã quá lâu rồi."

"Có lẽ trên đường gặp chuyện gì nên bị chậm trễ." Trương Hằng đáp qua loa. Cô bé này đã không liên quan gì đến hai gã cao bồi kia, cậu cũng chẳng có lý do để làm khó. Cậu quay người, chuẩn bị dắt Củ Cải đi.

Nào ngờ Wendy lại đi một vòng và đứng chắn trước mặt cậu.

"Không, cha tôi là một người rất đúng giờ. Hơn nữa, thị trấn ông ấy đến có bưu điện. Nếu có chuyện gì, ông ấy chắc chắn sẽ gửi điện báo cho mẹ và tôi."

"Vậy... vấn đề của em đã được giải quyết?"

"Nhưng ông không hề làm vậy. Tôi có một linh cảm xấu, có lẽ đã có chuyện gì xảy ra." Wendy nói, vẻ mặt đầy lo lắng. "Tôi đã nói với cảnh sát trưởng Terrel, nhưng ông ấy đã gửi điện báo và nhận được trả lời rằng cha tôi đã rời đi sáu ngày trước. Ông ấy không tin lời tôi và bảo tôi cứ ở nhà đợi. Cảnh sát liên bang cũng đang bận rộn với những vụ án khác, họ không muốn lãng phí thời gian để đi tìm cha tôi."

"Thế còn bạn bè của cha em? Sao không nhờ họ giúp đỡ?"

"Gia đình tôi không có nhiều bạn bè ở đây. Mẹ tôi là người nhập cư Tây Ban Nha, còn cha tôi mang một nửa dòng máu Apache. Vì vậy, ngài không phải là người đầu tiên bị cô lập ở thị trấn này, và cũng không phải là người cuối cùng." Wendy nói. "Tôi đã thấy những gì ngài đã làm. Tôi nghĩ ngài là một người mạnh mẽ, giống như ch tôi. Vì vậy, tôi muốn thuê ngài làm việc, thưa ngài."

"Giúp em tìm cha sao?"

"Phải. Sau khi hoàn thành, tôi sẽ trả cho ngài 60 đô la." Cô bé ngẩng đầu, căng thẳng nhìn vào mắt Trương Hằng.

Mức giá này ngang với một khoản tiền thưởng thông thường, và phù hợp với công việc mà Trương Hằng muốn: điều tra, không cần đi lại nhiều. Mặc dù việc điều tra có thể khiến cậu phải rời hạt Lincoln, nhưng với thời gian phó bản còn dài, đó không phải là một vấn đề quá lớn. Cậu nghĩ rằng đây là một đề nghị không tồi.

Nhưng cậu cần làm rõ mọi chuyện. Trương Hằng dừng lại. "Nếu tôi nhận lời, nhưng sau đó bố em tự trở về thì sao?"

"Trong trường hợp đó, tiền tôi vẫn sẽ trả," Wendy nói.

Trương Hằng gật đầu. "Có thể em không muốn nghe, nhưng nếu bố em đã gặp chuyện không hay thì sao?"

"Không sao, tôi đã nghĩ đến mọi khả năng," Wendy do dự. "Chỉ cần có thể chứng minh cha tôi không còn trên đời, tiền tôi cũng sẽ trả cho ngài."

"Được rồi. Tôi nhận lời," Trương Hằng nói. "Tôi cần một nửa số tiền đặt cọc và một hợp đồng. Ngoài ra, hãy cho tôi thêm thông tin về cha em. Khi nào có kết quả, tôi sẽ tìm em."

Nghe vậy, Wendy mừng rỡ, nhưng lại vội vàng nói: "Không cần phiền phức vậy đâu. Chúng ta đi cùng nhau. Tôi sẽ kể cho ngài nghe mọi thứ về cha tôi trên đường đi. Và khi có kết quả, tôi sẽ biết ngay."

"Khoan đã, em nói em sẽ đi cùng tôi để tìm cha mình sao?" Trương Hằng cau mày.

"Phải. Đừng coi thường tôi chỉ vì tuổi tác. Tôi có thể giúp ngài rất nhiều. Ngoài việc cung cấp thông tin về cha mình, tôi còn có thể làm được nhiều thứ khác. Năm bảy tuổi, tôi đã thuần hóa Lightning, con ngựa đầu tiên của mình, dù lúc đó nó chỉ là một con ngựa con..."

"Nhưng em có biết chuyến đi này có thể nguy hiểm không?" Trương Hằng không muốn có một gánh nặng bên mình.

"Dĩ nhiên. Đó là lý do tại sao tôi thuê ngài. Nếu không, tôi đã tự mình đi rồi," Wendy mở to mắt, có chút khó hiểu.

"Vậy ra... em chỉ muốn thuê một vệ sĩ sao?"

"Phải. Nếu ngài muốn gọi mình như vậy," Wendy nói.

"Tạm biệt." Trương Hằng dứt khoát. Cậu dắt Củ Cải đi về phía nhà trọ.

Wendy vội vàng gọi với theo: "Thế 70 đô la thì sao? Hay 75? Đó là giá cao nhất mà tôi có thể trả. Nếu không được, tôi sẽ tìm người khác. Dù người dân thị trấn không thích gia đình tôi, nhưng họ sẽ không từ chối tiền. Chỉ cần tôi trả giá đủ cao, chắc chắn sẽ có người làm vệ sĩ cho tôi."

"Mời em cứ tự nhiên. Tôi không có hứng thú với việc bị một cô nhóc chỉ huy," Trương Hằng vẫy tay, bước đi không ngừng. "Chúc em sớm tìm được bố, Wendy."

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận