Trương Hằng nghĩ Lightning là một con ngựa nhỏ, và Wendy cũng đã nói như vậy. Nhưng cậu đã quên mất thời gian. Wendy thuần hóa Lightning khi cô bé mới 7 tuổi, và năm năm trôi qua, giờ đây Lightning đã trưởng thành thành một con đại mã: thân hình cao lớn, bộ lông bóng mượt, cơ bắp rắn chắc, ánh mắt sáng ngời tràn đầy sức sống và lực lượng.
So với nó, con ngựa "Củ Cải" của Trương Hằng đứng cạnh chỉ như món quà khuyến mãi khi nạp thêm tiền điện thoại.
"Ngài muốn tạm ứng một phần tiền công trước cũng được, có thể đến trang trại của gia đình tôi chọn một con..."
"Không cần." Trương Hằng cắt lời cô bé. "Tôi vốn là người hay lưu luyến cái cũ. Em nói đúng, chúng ta đi sớm một chút vẫn hơn."
"Ngài quyết định," Wendy xoay người lên yên, động tác thành thục, gọn gàng.
Trương Hằng cũng cưỡi lên lưng Củ Cải. Khi ấy, trời mới chỉ hửng sáng lờ mờ, phần lớn dân trong thị trấn vẫn chìm trong giấc ngủ, chẳng ai để ý đến hai bóng người một lớn một nhỏ cùng rời khỏi thị trấn.
...
Điều khiến Trương Hằng bất ngờ là suốt dọc đường, Wendy lại rất biết giữ chừng mực. Gần như chỉ khi cậu hỏi gì cô bé mới trả lời, ngoài ra thì im lặng ngoan ngoãn cưỡi ngựa. Nhưng đi được nửa ngày, khi mới hoàn thành phân nửa quãng đường dự kiến, Wendy rốt cuộc cũng không nhịn được:
"Thưa ngài, không cần phải để ý đến Tôi, xin hãy tăng tốc. Tôi đảm bảo mình sẽ không bị bỏ lại."
"Như em thấy, ngựa của tôi đã già rồi. Tôi không nghĩ nó có thể chịu được một quãng đường dài như vậy," Trương Hằng nói.
Wendy định nói gì đó, rồi lại ngập ngừng.
"Em muốn nói gì?"
"Ngựa của ngài đúng là đã già, nhưng chưa đến mức ấy. Nó vẫn còn đủ sức đi được mấy bước vẫn tranh thủ cúi xuống gặm cỏ đấy thôi. Tôi cho rằng nó chưa hề chạm đến giới hạn của mình."
"Em hiểu ngựa à?" Trương Hằng nhướng mày.
"Phải. Chính xác hơn là cha tôi rất hiểu ngựa. Trang trại của nhà tôi có thể không phải lớn nhất hạt Lincoln, nhưng cha tôi là người hiểu ngựa nhất trong vòng một trăm dặm. Tất cả kiến thức về ngựa đều do ông ấy dạy cho tôi."
Trương Hằng suy nghĩ một chút. "Chúng ta hãy sửa lại hợp đồng đã ký lúc trước, được không?"
"Sao ạ?" Wendy lập tức căng thẳng.
Việc cô bé chọn Trương Hằng là một hành động bất đắc dĩ. Bố cô đã mất tích nhiều ngày, không thể trì hoãn được nữa. Nhưng ở hạt Lincoln không có nhiều người xa lạ. Hơn nữa, những người có kỹ năng bắn súng như Trương Hằng lại càng hiếm. Tuy nhiên, họ chưa từng gặp nhau. Cô không biết Trương Hằng là người như thế nào. Dù cô cố tỏ ra bình tĩnh, nhưng đây không phải là nhà trọ nữa. Nếu cậu ta có ý đồ xấu, cô không biết phải làm gì.
Wendy lặng lẽ siết chặt con dao nhỏ trong túi.
Trương Hằng thấy động tác đó, nhưng không bận tâm. "Em dạy tôi về ngựa, tôi sẽ bớt cho em 10 đô la tiền thù lao, được không?"
"Ngài muốn tìm hiểu về ngựa sao?" Wendy hơi ngẩn ra, sau đó thả lỏng tay cầm dao, nét mặt trở nên kỳ lạ. "Học về khía cạnh nào?"
"Mọi khía cạnh. Cách chọn ngựa, nuôi ngựa, cưỡi ngựa. Cách làm cho một con ngựa nổi loạn bình tĩnh lại. Và cách dùng bàn đạp ngựa." Trương Hằng chỉ vào chiếc bàn đạp có gắn răng cưa ở sau ủng. Cậu đã thấy món đồ này trong tiểu thuyết và phim Viễn Tây, biết nó dùng để kích thích ngựa chạy nhanh hơn, đồng thời giúp giải phóng hai tay để chiến đấu. Nhưng cậu không biết cách dùng chính xác.
Đó là kỹ năng cấp cao, trong buổi học cưỡi ngựa cùng Morton trước đây cậu đâu thể học được.
"Tôi rất vui khi được chia sẻ những kiến thức này. Nhưng hầu hết chúng đều rất cơ bản, có thể ngài sẽ thấy nhàm chán." Wendy nói một cách cẩn thận.
"Không đâu." Trương Hằng, một người mới như cậu, làm sao lại thấy chán những kiến thức này.
"Vậy chúng ta bắt đầu từ đâu?" Wendy lần đầu tiên gặp một yêu cầu kỳ lạ như vậy.
"Hãy bắt đầu từ các giống ngựa." Trương Hằng chỉ vào Lightning. "Ngựa của em là giống gì?"
Wendy vuốt ve bờm ngựa. "Lightning là một con ngựa nhỏ của người da đỏ. Loài này vốn do thực dân Tây Ban Nha mang đến châu Mỹ, sau lan rộng, sinh sôi mà thành. Năm nay nó bảy tuổi, nếu tính theo tuổi người thì mới vừa vào độ trung niên. Nó là bạn đồng hành tuyệt nhất của tôi."
"Vậy còn nó thì sao?" Trương Hằng chỉ vào Củ Cải.
Wendy quan sát kỹ một lúc, rồi nói: "Tôi rút lại lời trước đó. Nó thật ra cũng không tệ. Nếu không nhầm thì đây là một con ngựa lai Hungari, là giống lai ổn định từ nhiều chủng khác nhau. Ngựa loại này thông minh, sau huấn luyện có thể hoàn thành những việc mà nhiều loài khác không làm nổi, lại có tính tự chủ cao."
"Vậy sao? Tôi lại chẳng thấy được điều đó." Trương Hằng nhìn Củ Cải vừa đi vừa cúi xuống gặm cỏ, lười nhác chẳng theo hàng lối gì, đầy ngờ vực.
"Ngài cần biết cách điều khiển nó. Dù vậy, đúng là nó đã già tôi đoán nó khoảng hai mươi lăm, hai mươi sáu tuổi, tương đương với một người sắp lão niên."
"Vậy còn về kỹ năng cưỡi ngựa?"
...
Một hồi sau, Wendy đã chắc chắn Trương Hằng ở lĩnh vực này hoàn toàn là tờ giấy trắng. Điều ấy với cô thật khó tin. Ở bờ Đông có lẽ vẫn còn những người đàn ông không biết cưỡi ngựa, vì họ đi lại bằng tàu hỏa, xe ngựa. Nhưng ở miền Tây, nhất là vùng xa xôi nơi đường sắt chưa phát triển, đàn ông đa phần đều cưỡi ngựa, huống hồ cô lớn lên trong môi trường trang trại, nơi đầy những kỵ sĩ lão luyện.
Dù Trương Hằng chưa từng khoe mình giỏi cưỡi ngựa, song việc cậu một thân một ngựa đến hạt Lincoln, cộng thêm súng pháp thần sầu và dáng vẻ cao bồi, đã khiến người khác mặc nhiên cho rằng kỵ thuật của cậu cũng cao siêu. Ai ngờ lại dốt đặc cán mai thế này. Chỉ nửa ngày đường, Wendy đã thấy giống như mình... đã mua nhầm hàng.
Nhưng nói gì cũng đã muộn. Wendy đành tự an ủi mình, ít nhất thì cô cũng an toàn hơn. Nếu Trương Hằng có ý đồ xấu, cậu cũng không thể đuổi kịp cô.
Dĩ nhiên những suy nghĩ này chỉ dừng lại trong lòng, ngoài mặt Wendy vẫn kiên nhẫn giảng giải, trả lời mọi thắc mắc về ngựa mà Trương Hằng nêu ra. Ban đầu Trương Hằng cũng định hỏi thêm về phong tục, dân tình miền Tây, nhưng rồi phát hiện Wendy trong chuyện này cũng mù tịt.
Theo lời cô, ngoại trừ vài lần đi dã ngoại cùng gia đình, đây là lần đầu cô rời nhà xa đến vậy. Toàn bộ hoạt động trước kia chỉ loanh quanh trong hạt Lincoln, cụ thể hơn nữa thì chỉ ở trang trại và thị trấn.
Trương Hằng chợt nhớ ra một câu hỏi. "Mẹ em có biết em đi tìm cha không?"
"Có, thưa ngài." Wendy bình tĩnh đáp. "Tôi đã để lại một mảnh giấy."
"Vậy là em lén lút đi," Trương Hằng nói.
"Không, tôi để lại một mẩu giấy mà," Wendy nhấn mạnh.
"Đây là lý do tại sao người ta gọi hành động đó là lén lút. Em không nói với mẹ vì em biết bà ấy sẽ không đồng ý."


0 Bình luận