Tập 11 : Nhai thuốc lá và móng ngựa
Chương 17 : Người Phương Đông Bí Ẩn
0 Bình luận - Độ dài: 1,204 từ - Cập nhật:
Người Trung Quốc ở thời đại này thường để tóc đuôi sam, thân hình gầy gò, không thể so sánh với ngày nay. Hơn nữa, người da đỏ cũng là người da vàng, nên việc vị cảnh sát trưởng nhận lầm Trương Hằng không phải là chuyện lạ.
Nhưng khi hắn xuống ngựa, tiến lại gần hơn, thì rất dễ nhận ra hai chủng tộc khác biệt.
Điều đó khiến vị cảnh sát trưởng thở phào nhẹ nhõm. Với những mâu thuẫn giữa người da đỏ và người di cư, hắn ta không muốn đối mặt với một người da đỏ có súng ở nơi hoang vắng này.
Để đối phương hoàn toàn yên tâm, hắn ta tháo bao súng còn lại ra và treo lên lưng ngựa.
Trương Hằng thấy người ta có lễ có nghĩa, cũng đáp lễ bằng cách thu lại khẩu Colt trong tay đi.
"Được rồi, tôi không ngờ lại gặp một người Trung Quốc ở nơi hoang vu này," vị cảnh sát trưởng đưa tay ra. "Tôi là Morton."
Trương Hằng bắt tay Morton. "Trương Hằng. Mọi chuyện đều có thể xảy ra, thưa ngài cảnh sát trưởng."
"Cậu đi đâu thế, Trương Hằng?" Morton hỏi.
"Hạt Lincoln," Trương Hằng không giấu diếm.
"Một nơi tốt. Tôi vừa đến đó một tháng trước. Mặc dù đất ở đó không thích hợp để trồng thuốc lá, nhưng lại có nhiều trang trại. Rượu bia ở quán bar trong thị trấn cũng rất ngon, cậu sẽ không muốn bỏ lỡ đâu." Morton vừa nói vừa liếc qua nồi cháo ngô bên đống lửa.
"Xin mời." Trương Hằng nói. Cậu đã quyết định sẽ đi đường vòng, đến một thị trấn khác để bổ sung đồ, nên cũng không tiếc nửa bát cháo ngô này.
"Cảm ơn, vậy tôi không khách sáo nữa." Morton lấy hộp thức ăn từ trên yên ngựa, múc hai thìa cháo ngô, ăn hết một cách ngon lành. Sau đó, hắn ta liếm môi đầy vẻ thèm thuồng.
Có lẽ cảm thấy đã ăn đồ của Trương Hằng, nên hắn ta cảm thấy cần phải đền đáp. Morton nói:
"Nói thật, Trương Hằng, việc cậu một mình băng qua hoang mạc để đến hạt Lincoln không phải là một ý hay."
"Tại sao?"
"Nơi này chẳng yên bình gì. Giết người cướp của thường xuyên xảy ra như cơm bữa. Tôi đang truy đuổi một băng nhóm. Tôi đã theo dõi họ hơn hai mươi ngày rồi. Họ đội lốt thương nhân lông thú, nhưng thực chất lại làm những chuyện phi pháp. Gần đây, ngân hàng ở thị trấn Silver Bright xảy ra một vụ cướp ngân hàng. Một nhóm người bịt mặt đã giết chết giám đốc ngân hàng và một phụ nữ đến gửi tiền, cướp đi bốn mươi ký vàng. Khi rút lui, chúng bị viên cảnh sát trưởng dẫn người truy đuổi, hai bên giao tranh, cảnh sát trưởng chết, bọn chúng cũng có kẻ bị thương, nhưng chỉ nhẹ."
Morton ngừng lại một nhịp: "Trước khi vụ cướp xảy ra, có người đã thấy nhóm thương nhân lông thú đó xuất hiện gần thị trấn. Họ là những kẻ đáng nghi nhất. Cậu đến từ đâu? rên đường có thấy ai khả nghi không?"
Trương Hằng không ngờ rằng những người mà cậu đã giết lại có một câu chuyện như vậy. Lời kể của Morton khớp hoàn toàn với những người cậu đã gặp trong quán rượu. Lúc đó, Trương Hằng đã đoán rằng thân phận của họ không sạch sẽ. Dù sao thì, không ai lại chọn một thị trấn không người để làm căn cứ. Và vẻ mặt của họ cũng không hề tử tế.
Nhưng cậu bận rộn với nhiệm vụ chính, không muốn lo chuyện bao đồng. Sau khi có được thông tin cần thiết, cậu đã giải quyết nốt kẻ cuối cùng. Trương Hằng không ngờ rằng đã có một lượng lớn vàng ở ngay bên cạnh. Khi lục soát quán rượu, cậu không thấy dấu vết của vàng, và Richie, trước khi chết, đã không kịp nói gì về vàng, cứ ngỡ Trương Hằng đã đồng ý hòa giải.
"Không, tôi không thấy ai như ngài miêu tả," Trương Hằng đáp. "Nhưng tôi sẽ chú ý. Nếu gặp, tôi sẽ thông báo cho ngài."
Trương Hằng sẽ không bao giờ thừa nhận mình đã gặp những người đó. Thứ nhất, họ chỉ là nghi phạm, chưa bị kết tội, nhưng cậu đã giết họ. Thứ hai, chuyện liên quan đến 40 ký vàng, ngay cả khi cậu nói mình không thấy, cũng sẽ không ai tin.
Hơn nữa, cậu là người Trung Quốc. Trương Hằng quyết định tự mình loại bỏ khỏi vụ việc.
Thậm chí Trương Hằng còn cân nhắc: có nên diệt khẩu Morton luôn không? Hai người gặp nhau không xa thị trấn hoang kia, cậu mất hai ngày mới tới đây, nhưng với tài cưỡi ngựa của Morton thì một ngày là đủ. Vùng này người hiếm, hắn hoàn toàn có thể liên hệ ngược về phía cậu.
Nhưng cậu đã từ bỏ ý định đó. Morton có thể đang đi một mình, nhưng sau khi tìm được mục tiêu, hắn ta sẽ không tấn công một mình. Hắn ta có thể có đồng đội và người giúp đỡ. Trương Hằng không biết họ ở đâu, và có thể sẽ gặp họ. Cậu không thể giết tất cả mọi người mà mình gặp.
Morton nhìn vào mắt Trương Hằng, không thấy điều gì bất thường. Không, phải nói rằng người đàn ông này khác với tất cả những người Trung Quốc mà hắn ta từng gặp. Một mình đi trên sa mạc, không hề có chút sợ hãi. Ngay cả khi đối diện với một cảnh sát trưởng như hắn ta, cậu vẫn dám rút súng. Cậu dường như rất hiểu luật lệ của miền Tây, lại nói tiếng Anh lưu loát, pha chút giọng London hẳn từng sống lâu năm ở châu Âu. Cậu ngồi đó, lặng lẽ, nhưng chẳng ai dám xem thường cái lặng lẽ ấy.
"Một người phương Đông bí ẩn," Morton nghĩ thầm, rồi cười nói. "Dù có kết quả hay không, tôi cũng sẽ đến hạt Lincoln. Cậu có tin tức gì, cứ nói với cảnh sát trưởng ở đó, bảo họ chuyển lời cho tôi. Nhớ kỹ, bọn chúng rất nguy hiểm. Nếu chạm mặt thật, tốt nhất là tránh xa."
"Cảm ơn đã nhắc nhở, thưa ngài cảnh sát trưởng. Chúc ngài hoàn thành nhiệm vụ," Trương Hằng gật đầu.
Giữa hoang mạc mênh mông, hiếm khi gặp đồng loại, hai người quyết định nghỉ đêm cùng nhau. Nhân tiện, Trương Hằng tranh thủ hỏi Morton vài kỹ thuật cưỡi ngựa. Morton khá bất ngờ: một tay súng xuất sắc đến vậy, vượt xa đa số cao bồi, mà cưỡi ngựa thì lại chẳng khác gì kẻ mới nhập môn, ngay cả mấy điều cơ bản cũng lần đầu nghe.
Một người như vậy lại dám một mình cưỡi ngựa đi bốn trăm dặm đến hạt Lincoln. Morton không biết nên khen cậu ta dũng cảm hay là liều mạng nữa.


0 Bình luận