Một Ngày Của Tôi Có 48 Gi...
Tiểu Ngốc Chiêu - 小呆昭
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Tập 11 : Nhai thuốc lá và móng ngựa

Chương 20 : Giá treo cổ và sự sám hối

1 Bình luận - Độ dài: 1,412 từ - Cập nhật:

"Có mười hai người... mười hai con người tốt hơn các ngươi gấp ngàn lần đã cùng ngồi lại xét xử, phán các ngươi có tội. Hãy nhìn xem những 'thành tích' mà các ngươi đã gây ra. Ngươi..."

Tên cảnh trưởng say khướt đứng trên giá treo, chỉ thẳng vào một kẻ bị trói cả tay chân, cổ đã lồng sẵn sợi dây thừng.

"Ngươi vì một con ngựa mà ra tay ẩu đả, còn dùng dao giết chết chủ nhân của nó. Ngươi đã cướp đi đứa con trai của một người mẹ, người chồng của một người vợ, người cha của một đứa bé vô tội. Ngươi còn gì để nói?"

Tên lùn cúi đầu, giọng khàn đặc: "Tôi không kiểm soát được bản thân, lỡ tay giết hắn, giờ mới ra nông nỗi này. Nhưng nói gì cũng đã muộn."

Gã lùn rõ ràng biết mình sắp chết. Hắn hít một hơi. "Tôi chỉ mong có thể gửi lời xin lỗi đến gia đình người đàn ông đã bị tôi giết, dù biết họ không thể tha thứ. Chỉ vậy thôi."

Nói xong, hắn ta gật đầu với vị cảnh sát trưởng rồi im lặng.

Sau đó, một chiếc khăn đen được trùm lên đầu hắn.

Vị cảnh sát trưởng say xỉn lại đi đến trước mặt người thứ hai, một gã to lớn. Thấy gã, ánh mắt hắn ta lóe lên sự khinh bỉ không hề giấu giếm.

"Ngươi nhân lúc anh trai ra ngoài buôn bò thì cưỡng đoạt chị dâu. Sự việc vỡ lở, ngươi giết luôn cả anh ruột. Loại ác hành ấy, ở mảnh đất này chính là sự thách thức công khai đối với pháp luật và cả đạo đức con người. Đáng lẽ khi ngươi bỏ trốn ta nên bắn chết ngay, chứ không để ngươi sống dai thêm bấy lâu, phí cả lương thực. Thôi, mau nói lời trăng trối."

Gã kia vùng vẫy, hét ầm:

"Không, các ngươi bắt nhầm rồi! Các ngươi không nên tin lời con điếm đó. Không phải tôi giết anh mình! Chính thằng gian phu kia mới là hung thủ, chúng nó thông đồng với nhau. Giờ anh tôi chết, tôi cũng chết, trang trại liền rơi vào tay chúng!"

So với gã lùn, người này rất kích động, la hét và giãy giụa. Vẻ mặt hắn ta đầy tuyệt vọng. Người phụ trách thi hành án phải đấm vào lưng hắn một cái để hắn yên lặng.

Vị cảnh sát trưởng say xỉn hừ lạnh. "Phiên tòa đã kết thúc. Bồi thẩm đoàn đã đưa ra lựa chọn. Nếu có gì không đồng ý, ngươi có thể nói thẳng với Chúa khi gặp ông ấy. À... xin lỗi, ts quên mất. Một tên ác ôn như ngươi không thể nào gặp được Chúa đâu. Xuống địa ngục đi, đồ khốn. Tiếp theo!"

Nói xong, hắn ta lại lấy chai rượu ra, uống một ngụm, rồi đi đến trước mặt người đàn ông cụt tay. "Ngươi..." Vị cảnh sát trưởng chỉ nói được một từ thì khựng lại. Hắn ta chỉ vào gã cụt tay, mắt trừng mắt, một lúc sau mới nặn ra được một câu: "Ngươi đã làm gì vậy?"

Dưới khán đài, Jameson ôm trán, không nỡ nhìn cảnh này. Đám đông cũng bắt đầu xôn xao.

"Yên lặng! Yên lặng!" Vị cảnh sát trưởng say xỉn quát hai tiếng, rồi lấy một tờ giấy nhàu nát trong túi ra, mở ra và đọc. "À, chết tiệt. Ngươi là người của băng Cook. Các ngươi đã cướp tàu hỏa, cướp hai thị trấn, thảm sát dân thường không có vũ khí. Tội ác của các người viết cả tờ giấy này cũng không hết. Nói thật, chỉ chết một lần là còn quá nhẹ cho các người. Các người nên mừng vì đây không phải thời Trung Cổ, nếu không, ta sẽ đóng đinh các người vào tường và để các người chết dần dần. Ngày nào đi qua, người dân cũng sẽ nghe thấy tiếng rên la của các người."

Người đàn ông cụt tay là người bình tĩnh nhất. Hắn ta lắc đầu. "Ngài nhầm rồi. Tôi đã từng cướp tàu hỏa và các đoàn buôn, nhưng đó là chuyện trước khi tôi bị cụt tay. Sau đó tôi đã rời băng Cook và định cư ở đây. Vụ cướp thị trấn không liên quan đến tôi."

"Không quan trọng. Những tội ác ngươi đã làm đủ để ngươi chết rồi," vị cảnh sát trưởng say xỉn mất kiên nhẫn. "Nếu muốn sám hối thì nhanh lên, rượu của ta sắp cạn rồi."

"Tôi sẽ không sám hối. Chính các người mới là những người cần sám hối," người đàn ông cụt tay nói. Ánh mắt hắn ta lướt qua đám đông dưới bục gỗ. Không hiểu sao, những người bị hắn ta nhìn đều tránh mặt, không dám nhìn thẳng.

Cảnh tượng này trông khá nực cười. Rõ ràng, tội phạm là hắn, nhưng nhìn thái độ của những người dưới bục, họ mới là những người đang bị phán xét.

"Khi các người đã biết thân phận thật của tôi, các người cũng nên biết thái độ của băng Cook với kẻ thù," người đàn ông cụt tay cười. "Hôm nay các người treo cổ tôi, ngày mai tin tức sẽ lan truyền, rồi đến tai Cook. Chẳng mấy chốc, anh em của tôi sẽ đến đây để trả thù. Chuyện xảy ra ở hai thị trấn kia sẽ lặp lại ở đây. Họ sẽ biến nơi này thành tro bụi. Những người các người yêu thương, quan tâm, sẽ chết trước mắt các người. Và sau đó, đến lượt các người... Phiên tòa của tôi đã kết thúc, nhưng của các người chỉ vừa mới bắt đầu. Lời tôi đã nói xong, ra tay đi." Nói xong, hắn ta gật đầu với vị cảnh sát trưởng.

Những lời của người đàn ông cụt tay khiến đám đông im lặng. Nỗi bất an và lo lắng lan rộng. Băng Cook là băng đảng lớn nhất ở New Mexico, với hơn năm mươi người. Chúng rất hung bạo và tàn ác, đã từng thảm sát dân thường và dám đối đầu với cảnh sát liên bang. Tiếng xấu của chúng ai cũng biết. Khi nghe có khả năng phải đối đầu với băng đảng này, nhiều người bắt đầu hoảng sợ.

Thậm chí có người còn muốn cảnh sát trưởng say xỉn thả hắn ta đi, để mọi chuyện êm đẹp.

Nhưng hắn ta chỉ cười khinh bỉ. "Bỏ những lời nói dối đó đi. Người dân ở đây không sợ các người. Chừng nào ta còn ở đây, nếu Jeremy Cook và những tên tay sai dám đặt chân vào thị trấn, chúng sẽ không thể rời đi."

"Vậy thì ngài cứ chờ xem," người đàn ông cụt tay nói, rồi cũng bị trùm khăn đen.

Khi người thi hành án kéo cần, tấm ván dưới chân ba người mở ra. Họ rơi xuống, và chết.

Đám đông thở hắt ra, một vài phụ nữ ôm miệng nghẹn tiếng thét.

Trương Hằng cũng đứng ngoài đồn cảnh sát xem hành quyết. Cậu không có bất kỳ phản ứng nào. Sau khi ở trên tàu cướp biển, không ai hiểu rõ về việc treo cổ hơn cậu. Cậu thậm chí đã từng cứu những tên cướp biển sắp bị treo cổ. Cậu cũng không để tâm lắm đến lời của người đàn ông cụt tay.

Hạt Lincoln tuy xa trung tâm chính trị Santa Fe của New Mexico, nhưng dân cư không ít. Dù thiếu cảnh sát, nhưng có nhiều trang trại, và số lượng cao bồi cũng không nhỏ. Họ có sức chiến đấu tốt. Cook và năm mươi tên đàn em không dễ gì san bằng nơi này.

Thứ khiến cậu bận lòng lại là cảm giác bị dõi theo. Từ sau vụ xô xát với hai tay cao bồi, Trương Hằng luôn cảm thấy có một đôi mắt rình rập sau lưng. Ngay cả lúc đám đông chen chúc xem hành hình, ánh nhìn ấy vẫn không rời.

"Chẳng lẽ là đồng bọn của hai tên cao bồi đó sao?" Trương Hằng nghĩ thầm. Dù đã được cảnh sát trưởng say xỉn cảnh báo, nhưng nếu đối phương vẫn tiếp tục bám theo, thì cậu cũng chẳng ngại dạy cho chúng thêm một bài học.

Bình luận (1)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

1 Bình luận

Má, vừa tu rượu vừa vạch tội :)))
Xem thêm