Một tuần bình yên trôi qua rất nhanh.
Chiều hôm đó, Trương Hằng đang ngồi trong thư viện, lật một cuốn sách về bố cục nhiếp ảnh, thì nhận được điện thoại của Thẩm Hi Hi.
"Bây giờ tiện nói chuyện không?"
"Đợi một chút."
Trương Hằng đứng dậy, rời khỏi khu mượn sách, đi đến cầu thang thoát hiểm. Xung quanh chỉ có một vài sinh viên năm nhất đang hăng say thảo luận bài tập nhóm, không ai để ý đến cậu.
Trương Hằng cầm điện thoại lên và hỏi: "Có chuyện gì vậy?"
"Tôi nhớ trước đây cậu từng nói mình biết lái xe đúng không?"
"Ừm." Trương Hằng biết Thẩm Hi Hi không chỉ nói về việc có bằng lái, mà là có kỹ năng lái xe nhất định.
"Vậy cậu có thể giúp tôi một việc chứ? Cậu chắc cũng đã thấy tin tức trên diễn đàn mấy ngày qua rồi nhỉ?"
"Xin lỗi, tuần này tôi chưa vào diễn đàn."
"Ồ, vậy à. Cậu cứ lên xem qua, sau đó nếu muốn nói chuyện, có thể đến quán Cà phê Thời Quang Chạm Khắc ở khu ẩm thực tìm tôi."
"Được."
Trương Hằng cúp điện thoại, bật máy tính xách tay, cắm chiếc USB không thể bị theo dõi IP, rồi đăng nhập vào diễn đàn người chơi. Cậu lướt qua những bài đăng hot, và không khó để nhận ra Thẩm Hi Hi muốn nói gì.
Hiện tại, chủ đề nóng nhất trên diễn đàn chính là tin tức về sự xuất hiện của Nhân sư – Sphinx.
Khác với Molesby hay Zaviercha mà Trương Hằng từng gặp, Sphinx là loài quái vật bước thẳng từ thần thoại vào thực tại.
Nguồn gốc xa xưa của nó nằm trong thần thoại Ai Cập, nhưng câu chuyện nổi tiếng nhất lại thuộc về Hy Lạp: Nhân sư ngồi chặn đường gần thành Thebes, đố khách qua đường: "Sinh vật nào buổi sáng đi bằng bốn chân, giữa trưa đi bằng hai chân, đến tối lại đi bằng ba chân?" Kẻ nào không trả lời được thì bị nuốt chửng. Cho đến một ngày Oedipus đi ngang, giải ra đáp án, Nhân sư xấu hổ mà gieo mình xuống vực chết.
Giống như tất cả các câu chuyện thần thoại Hy Lạp khác, câu chuyện này cũng đầy rẫy sự phi lý. Không nói đến việc Sphinx lại tự sát vì bị đoán trúng câu đố, điều quan trọng nhất là, theo lời miêu tả, Sphinx là một con quái vật có thân sư tử, mặt phụ nữ và có cánh. Với đôi cánh đó, nó khó mà chết vì ngã.
Bài đăng đầu tiên về Sphinx là của một người chơi có ID là Goldbach's Conjecture.
Anh ta nói mình là giáo viên trung học. Một tối nọ, khi đi làm về, anh ta bất ngờ gặp phải một sinh vật từ bụi rậm nhảy ra, to cỡ một con chó săn, ngoại hình giống hệt trong thần thoại: thân sư tử, mặt phụ nữ, lưng mọc cánh. Nó đứng ngay cạnh thùng rác. Chuyện xảy ra sau đó cũng giống như trong thần thoại.
Kinh khủng hơn là nó cất tiếng người, muốn chơi một trò chơi đố với anh ta. Nếu trả lời đúng, anh ta sẽ được thả đi, nếu sai, anh ta sẽ bị trừng phạt.
Goldbach's Conjecture lập tức căng thẳng. Là một người chơi, anh ta biết mình đã gặp một sự kiện siêu nhiên, và có khả năng là một sự kiện nguy hiểm đến tính mạng. Dù đối phương không nói sẽ giết mình, nhưng ai đã biết câu chuyện về Sphinx đều biết kết cục của những người trả lời sai câu đố là gì.
Goldbach's Conjecture gần như chết đứng vì sợ.
Địa điểm lại vắng người, anh ta không phải loại thiên về chiến đấu, chỉ đành cắn răng nghe đề. May mắn thay, câu đố của Nhân sư cũng... ngớ ngẩn như trong truyền thuyết.
"Cả tay lẫn chân, lúc bò lúc đi. Khi đi trông như người, khi bò trông như chó. Đố một loài động vật. Chú ý, ngươi chỉ có một phút, ba cơ hội."
Vì quá căng thẳng, Goldbach's Conjecture đã ngẩn người. Nhưng sau đó, anh ta đã bình tĩnh lại và nghĩ ra câu trả lời: "Con khỉ, là con khỉ, đúng không?"
"Chúc mừng, ngươi đã trả lời đúng." Sphinx nói với giọng không cảm xúc, giống như Google. Sau đó, nó chui vào bụi cây và biến mất, như chưa từng xuất hiện.
Vì sự chênh lệch sức mạnh quá lớn, Goldbach's Conjecture không dám hỏi: "Tôi trả lời đúng rồi, tại sao ngài không nhảy xuống vách đá tự sát như trong thần thoại?" Cho đến khi quái vật biến mất, anh ta mới bừng tỉnh. Vì sợ lôi nó về tận nhà, anh ta không dám đi thẳng về khu chung cư, mà chạy luôn đến điểm trò chơi trú tạm cả đêm. Kết quả còn suýt bị vợ con nghi ngờ ngoại tình, thật sự khổ không nói nổi.
Anh ta đã viết lại trải nghiệm của mình trên diễn đàn.
Vì câu chuyện quá hoang đường, ban đầu không ai tin. Có người còn bình luận: "Anh có phải phóng viên của tờ Thâm hụt tin tức không? Không có tin tức cũng phải bịa ra?" Nhưng sau đó, một nạn nhân khác xuất hiện, và rồi một người nữa. Bài viết này đột nhiên trở nên hot, và là bài đăng được quan tâm nhất trên diễn đàn hiện tại.
Người thứ hai thì không may mắn như vậy. Sáng sớm, anh ta dắt chó đi dạo. Khi đến gần bãi xe, con chó bỗng sủa ầm lên, chết sống không chịu bước tiếp. Và rồi từ mái che xe đạp, một cái đầu thò xuống.
"Tuổi không nhiều, râu ria um tùm. To nhỏ không phân biệt, chỉ biết gọi mẹ. Đố một loài động vật." Nó nói với giọng vô cảm.
"Cái quái gì thế này?!" nạn nhân thứ hai gần như chết đứng vì sợ.
"Câu trả lời sai, còn hai cơ hội nữa."
"Câu đó cũng tính là một lần sao?"
"Câu trả lời sai, còn một cơ hội nữa."
Nạn nhân thứ hai không dám nói thêm gì, chỉ cố gắng nặn ra một câu trả lời: "Là con mèo?"
"Câu trả lời sai."
Nhân sư lập tức vồ tới. Đúng lúc nạn nhân nghĩ mình tiêu đời, con quái chỉ quệt vuốt, để lại ba vết máu trên cánh tay rồi nhảy tót lên mái che, biến mất trong tiếng sủa điên loạn của con chó nhỏ.
Người này sau đó vội vã đến bệnh viện. Kết quả khám không có gì bất thường, chỉ cần tiêm phòng dại. Hiện sức khỏe vẫn ổn, chỉ hơi sốt nhẹ do tác dụng phụ của vaccine, còn phải tiêm thêm bốn mũi nữa.
Dưới bài đăng, cư dân mạng tha hồ châm chọc:
—"Ông anh à, đáp án là con cừu mà đơn giản vậy cũng trả lời sai sao? Lại còn tốn ba cơ hội."
— "Nhân sư từ khi nào lại dễ tính thế, sai cũng chỉ cào vài phát rồi bỏ đi?"
— "Con chó của anh đâu, sao không cứu anh?"
— "Người ở trên ơi, bạn trông chờ con chó Teddy cứu anh ấy sao? Nó còn đang chờ anh ấy cứu nó đấy."


1 Bình luận