Tập 11 : Nhai thuốc lá và móng ngựa
Chương 08 : Chế Độ Hoạt Động
0 Bình luận - Độ dài: 1,189 từ - Cập nhật:
Trương Hằng lái chiếc X3 lao đi như bay trên đường phố. May mắn là bây giờ đã hơn 11 giờ đêm, người và xe trên đường không còn nhiều, lại ở khu vực khá vắng. Nếu là giờ cao điểm thì cho dù tay lái của cậu có xuất sắc thế nào cũng sẽ bị kẹt cứng, chẳng thể nhúc nhích.
Cậu vừa lái xe vừa chăm chú quan sát bóng Sphinx phía sau qua gương chiếu hậu. Cho đến lúc này, khoảng cách giữa hai bên vẫn giữ ổn định ở mức hai trăm mét vừa đủ an toàn, lại không để nó mất dấu. Nhưng khác với lúc đầu, lần này tốc độ của chiếc X3 thay đổi thất thường, lúc nhanh lúc chậm, Trương Hằng còn thỉnh thoảng đánh lái gấp một cách đột ngột.
May mà Thỏ không bị say xe, nếu không giờ này chắc đã nôn đầy kính chắn gió.
Cuối cùng, khi Trương Hằng quẹo sang một con đường khác, Thỏ không nhịn được nữa, lên tiếng: "Anh Simon, em biết anh lái xe giỏi rồi. Nhưng mình đâu cần phải drift liên tục như vậy chứ? Giờ có chạy thẳng thì nó cũng chẳng đuổi kịp mà."
"À, tôi chỉ đang thử nghiệm một vài điều thôi," Trương Hằng đáp.
"Thử nghiệm gì?" Thỏ lập tức tò mò.
"Cô đã đọc câu chuyện về Sphinx chưa?"
Thỏ gật đầu. "Có, hồi cấp hai hình như có đọc trong một bài đọc hiểu. Lần này trước khi làm nhiệm vụ em cũng tra lại trên mạng. Sao vậy?"
"Trong thần thoại Ai Cập hay Hy Lạp, Sphinx đều được miêu tả như một sinh vật trí tuệ cấp cao. Trí thông minh của nó ngang bằng hoặc thậm chí vượt mức trung bình của con người."
"Hình như đúng vậy." Thỏ nghĩ một lúc rồi nói.
"Nhưng con Sphinx này lại hoàn toàn không biết giao tiếp. Trong ba lần xuất hiện trên diễn đàn, nó đều chỉ biết đưa ra câu đố, chờ câu trả lời, rồi trừng phạt kẻ trả lời sai. Thế nhưng trong vụ đầu tiên và thứ hai, nạn nhân đều thử trò chuyện với nó kết quả là nó chẳng thể phân biệt đâu là câu trả lời, đâu là lời nói bình thường."
"Chuẩn! Em cũng từng lỡ miệng, nói một câu linh tinh mà nó cũng coi là đáp án, thế là tính luôn em trả lời sai hai lần." Thỏ nhớ lại mà thấy chán nản. "Cảm giác nó cứ sống trong thế giới riêng. Hồi Thiên Nga đen giơ súng bắn tê thì nó cũng chẳng thèm phản ứng."
"Nó chỉ có một mô hình hành vi duy nhất, đi theo quỹ đạo cố định. Cô liên tưởng đến gì không?"
"Ờ... cái gì?"
"AI." Trương Hằng nói. Trong phó bản "Người rò rỉ thông tin", cậu từng học qua lập trình hệ thống, rất nhạy cảm với kiểu hành vi này. Cách Sphinx hoạt động giống hệt một chương trình chạy trên nền cố định. Thực tế, lúc rảnh rỗi cậu đã tra ba câu đố nó đưa ra trên diễn đàn tất cả đều lấy từ cuốn sách thiếu nhi Tuyển tập câu đố thiếu nhi.
"Anh nghĩ con Sphinx mà chúng ta gặp... thực chất là một con robot thông minh đội lốt ư?" Thỏ há hốc mồm.
"Hơn nữa còn là loại sơ đẳng nhất. Có điều sức mạnh thì không hề thấp." Trương Hằng nói.
Thực ra, ngay sau khi đọc thông tin về Sphinx trên diễn đàn, Trương Hằng đã có suy đoán đó. Lần này, Thỏ mạo hiểm để cậu có cơ hội tiếp xúc gần hơn với Sphinx, càng củng cố suy nghĩ của cậu.
Vừa rồi, cậu liên tục thay đổi tốc độ là để kiểm tra xem liệu hành vi của nó có tuân theo một logic cố định không.
"Thảo nào lúc nãy anh lại bảo chị Hi Hi chuẩn bị súng điện. Nhưng súng điện có hiệu quả không?"
"Bên ngoài nó phòng ngự rất mạnh, nhưng nếu nó đúng là máy móc, thì bên trong chắc chắn có bảng mạch điện tử. Bảng mạch làm bằng đường dẫn đồng, mà bị súng điện bắn trúng sẽ phát sinh hiện tượng phóng điện mạnh, dễ dàng phá hủy linh kiện." Trương Hằng giải thích.
Nhưng đúng lúc đó, cậu thấy Sphinx đột nhiên dừng lại giữa đường.
Nó ngồi thụp xuống giữa đường, lặng lẽ nhìn chiếc X3 rời xa.
Trương Hằng còn đang cân nhắc có nên dừng xe không thì đôi cánh sau lưng nó bất ngờ mở ra, thân thể chậm rãi rời khỏi mặt đất.
Thỏ kinh hãi: "Anh vừa nói hành vi của nó là cố định mà?!"
"Có vẻ việc nó không đuổi kịp chúng ta đã kích hoạt một điều kiện ẩn nào đó, khiến nó chuyển sang một chế độ hành động mới," Trương Hằng nói. Lần này, cậu không dám lái chậm. Trên diễn đàn, không có ai thấy Sphinx bay, nên không ai biết năng lực của nó ở chế độ này. Dĩ nhiên, Trương Hằng không thể xem thường.
Cậu mặc kệ có thể làm Sphinx mất dấu hay không, nhấn ga hết cỡ.
Nhưng khoảng cách giữa họ không những không tăng lên, mà còn rút ngắn lại.
Sphinx khi bay có tốc độ nhanh hơn nhiều, hơn nữa, nó còn có tầm nhìn rộng hơn, có thể né được các vật cản.
Trương Hằng mở bộ đàm, nói với Thẩm Hi Hi: "Bên các cô đã chuẩn bị xong chưa?"
"Mới được ba phút, vẫn chưa xong. Có chuyện gì sao?" Thẩm Hi Hi hỏi.
"Vậy thì các cô phải chuẩn bị xong trong hai phút nữa," Trương Hằng nói, nhìn đồng hồ Seastar trên tay. "Vì đối thủ của chúng ta đã chuyển sang chế độ bay."
Thẩm Hi Hi phản ứng rất nhanh: "Đôi cánh sau lưng nó?"
"Đúng."
"Được rồi, tôi hiểu. Hai người cũng cẩn thận. Nếu có thể, cố gắng hạ thấp độ cao của nó, nếu không, súng điện sẽ không với tới được," Thẩm Hi Hi dặn dò.
"Tôi sẽ cố gắng."
Sau khi cúp máy, Trương Hằng thấy Sphinx chỉ còn cách họ chưa đầy một trăm mét. Tốc độ của nó còn nhanh hơn cậu nghĩ.
Vì vậy, cậu quay sang Thỏ: "Thắt dây an toàn cho chắc. Đoạn đường sắp tới sẽ rất gập ghềnh."
Nói xong, Trương Hằng đánh lái, lao thẳng vào bãi cỏ bên đường, chạy sang một con đường khác, rồi vào đường hầm. Khi mất lợi thế về tốc độ, Trương Hằng phải dựa vào kỹ năng lái xe để lẩn tránh. Cậu đã tắt hệ thống ổn định điện tử và chuyển sang chế độ số sàn.
Giờ nắm chặt vô lăng, cậu có cảm giác như quay lại những ngày du học ở Tokyo.
Cậu đạp ga hết cỡ, tiếng động cơ vang vọng trong đường hầm.
"Hy vọng trên đường này không có camera phạt tốc độ."


0 Bình luận