Tập 11 : Nhai thuốc lá và móng ngựa
Chương 16 : Gã Cao Bồi Cô Độc
1 Bình luận - Độ dài: 1,279 từ - Cập nhật:
Trước hôm nay, Trương Hằng chỉ có đúng hai lần cưỡi ngựa trong đời, lại còn là hồi bé, ở công viên, cưỡi loại ngựa con cho trẻ em. Lúc đó còn có nhân viên dắt dây, ngựa chỉ chạy loanh quanh trên sân cỏ bằng bàn tay, tốc độ nhiều nhất mười dặm một giờ.
Nói cách khác, đây mới thật sự là lần đầu tiên cậu chọn ngựa làm phương tiện di chuyển. Trương Hằng cũng từng mơ mộng cảnh phi ngựa như trong phim viễn Tây, nhưng suy cho cùng, an toàn vẫn quan trọng hơn hết. Cậu quyết định bắt đầu từ cấp độ nhập môn, cứ đi từng bước một.
Thế là cuối cùng, Trương Hằng chọn một con ngựa nâu nhỏ thó, gầy gò, còn rụng lông. So với mấy con còn lại, nó hiền lành hơn hẳn. Khi cậu tiến lại gần lúc nó đang cúi đầu gặm cỏ, con ngựa chỉ hắt hơi, lắc mình đôi chút, nhưng không có phản ứng dữ dội, rồi lại tiếp tục cúi đầu ăn.
Chọn mày vậy.
Trong lòng Trương Hằng đã quyết. Cậu thừa biết con này không khỏe bằng mấy con khác, nhưng vật gì cũng cần gặp đúng chủ mới phát huy được. Lúc này, chẳng con nào hợp với cậu bằng con ngựa tính khí hiền như cục đất này cả.
Chạy không nhanh thì đã sao? Ít ra nguy cơ ngã ngựa cũng thấp hơn nhiều.
Sau khi chọn xong, Trương Hằng thả những con ngựa khác đi, để chúng không bị chết cháy cùng quán ruọu.
Tiếp đó, cậu cũng không vội lên đường ngay, mà cưỡi con ngựa mới, thong thả chạy vòng quanh thị trấn hai lượt, để quen lại cảm giác cưỡi ngựa.
Những gì học hồi bé trong công viên, cậu vẫn còn nhớ loáng thoáng.
Ví dụ, không được đặt bàn chân quá sâu vào bàn đạp, kẻo ngã thì bị ngựa kéo lê như cái giẻ. Nắm cương hình như cũng có cách thức, nhưng cậu đã quên. Tư thế ngồi cũng mơ hồ. Chỉ có khởi động và giảm tốc là nhớ được đôi chút. Còn chuyện bẻ lái, cậu phải mất công thử nghiệm một lúc, mới tạm gọi là làm được, dù vẫn khá vụng.
Nhưng chẳng còn cách nào khác tự học, tự mày mò, vậy mà nhờ khả năng thăng bằng và kiểm soát cơ thể xuất sắc, Trương Hằng đã làm tốt hơn phần lớn những tay mới tập.
Sau khi luyện tập một lúc, Trương Hằng cảm thấy mình đã sẵn sàng lên đường. Cậu đội chiếc mũ nỉ lên, kéo dây cương và đi về phía hạt Lincoln.
Trên hoang mạc bao la, hình ảnh một người cao bồi đơn độc, mang hai khẩu súng, cưỡi ngựa dưới mặt trời rực lửa cảnh tượng y hệt một thước phim viễn Tây.
Dĩ nhiên, điều đó còn tùy thuộc vào cách bạn định nghĩa "phi nước đại". Thực tế, tốc độ của Trương Hằng và con ngựa rụng lông ấy chỉ nhanh hơn đi bộ một chút.
Nhưng không phải đi bộ, Trương Hằng đã không còn gì để phàn nàn. Cậu cũng chẳng dám cho ngựa chạy hết sức – vừa vì an toàn của bản thân, vừa sợ con vật còm cõi này chưa tới nơi đã ngã lăn, thì chỉ còn cách lê chân bộ hành.
Một người và một con ngựa, cứ thế bắt đầu cuộc hành trình.
Khi mặt trời lên tới đỉnh, Trương Hằng tìm một chỗ có bóng râm, xuống ngựa, ăn uống lót dạ, tính toán lại chặng đường. Với tốc độ hiện tại, đến được hạt Lincoln phải mất chừng năm ngày. Lương thực còn ổn, nhưng nước thì... nếu tính cả phần ngựa uống, chỉ trụ được ba ngày. Một hai ngày không uống nước thì chưa chết, nhưng Trương Hằng chẳng có thú tự hành hạ mình.
Theo lời Richie đã chết, từ thị trấn đến hạt Lincoln còn có những thị trấn khác, nhưng phải đi đường vòng. Nếu tính cả thời gian đó, cậu sẽ đến nơi sau khoảng bảy ngày. May mắn là cậu không thiếu thời gian.
Sau bữa trưa, cậu và con ngựa rụng lông lại lên đường, đi tiếp năm tiếng nữa.
Khung cảnh hoang mạc có cái hùng vĩ hoang sơ riêng, nhưng nhìn lâu cũng chỉ còn thấy đơn điệu.
Sau khi ngồi trên lưng ngựa quá lâu, cơ bắp của Trương Hằng bắt đầu đau nhức, hai bên đùi cũng cảm thấy khó chịu vì ma sát với yên. Và đây mới chỉ là ngày đầu tiên.
Người ta nói rằng trước khi có đường sắt, những người cao bồi phải cưỡi ngựa hàng tháng trời để chăn gia súc. Họ không chỉ phải chăm sóc hàng ngàn con bò, đề phòng chó sói và rắn độc, mà còn phải đối mặt với những cuộc phục kích của người da đỏ. Ngay cả sau khi đường sắt đã được xây dựng, họ vẫn phải cưỡi ngựa đi một quãng đường rất dài để bán bò.
Vì vậy, những người có thể làm công việc đó đều là những chiến binh thực thụ. Không trách văn hóa cao bồi lại phổ biến ở Mỹ đến vậy.
Cuộc phiêu lưu đơn độc ở miền Tây của Trương Hằng đã bị gián đoạn vào đêm thứ hai. Lúc đó, cậu vừa dọn dẹp xong bữa tối, uống hết bát cháo ngô, thì nghe thấy tiếng vó ngựa.
Trương Hằng lấy [Kính lọc quang] ra. Khi đối phương vào tầm nhìn, cậu thấy đó là một người đàn ông trung niên, để râu mép, trông khá bệ rạc, nhưng không giấu được vẻ điển trai.
Thứ đập vào mắt Trương Hằng trước tiên là chiếc huy hiệu cảnh sát gắn trên ngực trái hắn. Nhưng điều đó chẳng khiến cậu bớt cảnh giác.
Nơi đây là miền Tây hoang dã, nơi không có pháp luật. Mọi người chỉ tin vào khẩu súng của mình. Ngay cả những cảnh sát trưởng hay thanh tra cũng có không ít người làm việc mờ ám, thậm chí là làm cả hai phe. Những người đó còn nguy hiểm hơn cả tội phạm.
Trương Hằng không nói một lời, trực tiếp rút khẩu Colt bên hông.
Đối phương phản ứng rất nhanh, theo bản năng cũng rút súng.
Nhưng khoảng cách giữa họ còn khoảng 60 mét, và trời đã tối. Với [Kính lọc quang], hắn ta không phải là đối thủ của Trương Hằng.
Thậm chí, cậu còn đủ thong thả để chờ hắn rút súng xong mới siết cò. Viên đạn ghim chuẩn xác vào khẩu súng trong tay gã ria mép, bắn văng ra ngoài chỉ là phát cảnh cáo.
"Ố ồ, bình tĩnh bạn tôi. Tôi là cảnh sát trưởng thuộc liên bang, không có ý xấu," Gã ria mép ghìm cương cho ngựa dừng lại, vô tình phô ra kỹ năng cưỡi ngựa thuần thục khiến Trương Hằng rất ngưỡng mộ.
"Ngài có cần tôi giúp gì không, thưa ngài cảnh sát trưởng?" Trương Hằng vẫn giữ súng, bình tĩnh hỏi.
Phía bên kia hiển nhiên cũng hiểu sự cảnh giác ấy. Như hắn vừa rồi cũng rút súng trước rồi mới tính chuyện nói chuyện vậy. Ở chốn hoang vu này, càng cẩn trọng càng ít sai lầm.
Gã giơ hai tay, tỏ rõ không có ý đồ gì, rồi cho ngựa bước lại gần ánh lửa trại. Khi ánh sáng hắt lên gương mặt Trương Hằng, hắn hơi sững lại:
"Cậu là... người da đỏ sao?"


1 Bình luận