Một Ngày Của Tôi Có 48 Gi...
Tiểu ngốc chiêu - 小呆昭
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Tập 09 : Phương pháp suy diễn

Chương 33 : Chỉ Có Vài Câu Hỏi Muốn Hỏi Cô

0 Bình luận - Độ dài: 1,321 từ - Cập nhật:

Đêm xuống, Đông khu và Tây khu chẳng khác nào hai thế giới hoàn toàn tách biệt.

Ở đây, đèn đường cách nhau cả một quãng mới có một ngọn, mà phần lớn lại hỏng hóc từ lâu, chẳng ai buồn sửa. Thế nên nhiều đoạn chìm trong bóng tối đặc quánh. Những dãy nhà thấp bé, xập xệ, đường xá ngoằn ngoèo cùng vô số ngõ hẻm tối om khiến nơi này càng thêm rối rắm. Sau vụ án mạng liên hoàn ở Whitechapel, cảnh sát đã tăng cường nhân lực tuần đêm.

Dọc đường, cậu đã bắt gặp hai nhóm cảnh sát tuần tra, nét mặt nghiêm nghị, tay cầm gậy, cổ đeo còi. Nhưng so với cả khu vực rộng lớn này, ngần ấy người vẫn quá ít ỏi. Quan trọng hơn, ngay cả cảnh sát cũng khó mà duy trì được cường độ tuần tra này lâu dài.

Thực tế, ngay sau vụ án thứ hai, cảnh sát đã bắt đầu tăng cường lực lượng, nhưng đến nay vẫn chưa phá án. Điều này khiến nhiều cảnh sát cấp dưới than phiền. Lương của họ vốn đã không cao, nhưng khối lượng công việc lại không hề ít. Trước đây, khi tuần tra, họ còn có thể lén lút vào quán rượu uống chút để thư giãn, nhưng bây giờ, trong bầu không khí căng thẳng này, không ai dám lơ là.

Trương Hằng vẫn mặc bộ áo khoác cũ đã mua trong lần đầu tiên đến đây. Irene cũng đã tặng cậu chiếc khăn quàng cổ cô dùng khi hóa trang thành nghệ sĩ đường phố người Digan. Cộng thêm kỹ năng hóa trang mà cậu đã học được trong thời gian qua, bất cứ ai nhìn thấy cậu cũng sẽ nghĩ cậu là người bản địa.

Trương Hằng đến địa điểm xảy ra vụ án gần đây nhất. Nơi đây hiện là trọng điểm tuần tra của cảnh sát. Sau vụ án, mọi người cũng cố tình tránh xa, nên bây giờ không có ai. Trương Hằng dừng lại ở hàng rào phía sau. Ban ngày, cậu đã thử dùng phương pháp Holmes dạy để nhận biết loại bùn đất ở đây, nhưng không có kết quả, vì cơ sở hạ tầng ở khu Đông quá tệ, đâu đâu cũng có vũng nước và bùn. Ngay cả khi giày hung thủ dính bùn cũng không thể trở thành manh mối.

Trương Hằng đến đây vào buổi tối chủ yếu là để quan sát ánh sáng và xem có nhà nào gần đó còn sáng đèn không.

Để tránh rắc rối, cậu không nán lại lâu, nhanh chóng quay ra. Lúc này, cậu thấy một cô gái khoảng hơn hai mươi tuổi bên đường.

Cô khoác một chiếc áo khoác cũ, tay cầm một chai rượu. Thấy Trương Hằng, cô chủ động bắt chuyện: "Chào?"

Trương Hằng nhướng mày, có chút bất ngờ.

"Thú vị mà, đúng không? Tôi sẽ không làm anh thất vọng đâu." Nụ cười trên môi cô gượng gạo.

"Nếu cô đã biết chuyện xảy ra gần đây rồi, thì nên ngoan ngoãn ở nhà," Trương Hằng nói.

"Tôi cần tiền để trả tiền thuê nhà và mua đồ ăn. Ngay cả nửa chai rượu này cũng là tôi vừa vay được," cô gái nói. Giọng tiếng Anh của cô không chuẩn, còn mang nặng giọng địa phương. "Dù thế giới này có xảy ra chuyện gì, chúng ta vẫn phải làm việc mà, đúng không?"

"Vậy thì ít nhất hãy ở chỗ đông người, hoặc đi cùng bạn bè, sẽ an toàn hơn."

"Nghề này không đơn giản như anh nghĩ đâu. Các cô gái ở đây có địa bàn riêng. Tôi chỉ là một người xa lạ mới đến, họ sẽ không chấp nhận tôi," cô gái nói. "Tôi chỉ có thể thử vận may ở những chỗ họ không muốn đến. Nói mới nhớ, anh đã nghĩ xong chưa?"

"Dù thế nào, cô cũng không nên đến đây," Trương Hằng nói với giọng điệu điềm tĩnh. "Cô có biết những người đàn ông nào sẽ đến đây vào lúc này không?"

"Tôi nghe nói hung thủ sẽ không gây án hai lần ở cùng một nơi." Miệng thì nói vậy, nhưng từ đầu tới giờ, thân thể cô vẫn khẽ run. Rõ ràng, cô không tự tin như vẻ ngoài.

"Đúng là có câu đó, nhưng cô có nghĩ, ngay cả khi hung thủ thật sự không đến, cũng sẽ có những kẻ khác đến không? Mỗi một kẻ giết người hàng loạt nổi tiếng đều có không ít kẻ bắt chước. Sự xuất hiện của cô chẳng khác nào cung cấp cho chúng một cơ hội để 'hành hương' đến thần tượng." Trương Hằng vừa nói vừa tiến lại gần cô gái.

Cô gái rùng mình, theo bản năng lùi lại nửa bước.

Trương Hằng lấy nửa chai rượu từ tay cô, xem nhãn rồi hỏi: "Mọi người thường uống loại rượu này sao?"

"Phải," cô gái đáp, đồng thời lén lút nhìn xung quanh, xem có cảnh sát tuần tra không.

Trương Hằng mở nắp chai, ngửi một cái, rồi hỏi tiếp: "Một đêm cô kiếm được bao nhiêu tiền?"

"Hả?" Cô gái suy nghĩ một chút rồi nói, "Ba bốn xu thôi. May mắn thì nếu gặp khách hào phóng, có thể kiếm thêm được chút, hoặc gặp nhiều khách hơn."

Trương Hằng ném cho cô một đồng vàng nửa bảng. "Tối nay theo tôi."

Mắt cô gái lóe lên vẻ vui mừng khi thấy đồng vàng. Người sống ở khu Đông chẳng có ai giàu có. Cô chưa từng gặp vị khách nào hào phóng như vậy. Nhưng sau đó, cô lại nhớ lại những lời Trương Hằng vừa nói, lòng cô trùng xuống. Cô không đáng giá như vậy. Không, phải nói là trên người cô không có thứ gì giá trị, ngoại trừ mạng sống của cô.

"Đừng nghĩ nhiều. Tôi chỉ có vài câu hỏi muốn hỏi cô thôi," Trương Hằng nói. "Cô chưa ăn tối đúng không? Vậy chúng ta tìm chỗ nào đó ăn đã."

...

Cô chỉ ngập ngừng chưa tới nửa giây rồi ngoan ngoãn đi theo sau.

Như chính cô đã nói, cô thừa biết việc này nguy hiểm. Nhưng để có cái ăn, dù nguy hiểm đến đâu, cô vẫn phải làm. Đó là bi kịch của những người như cô.

Thực tế, trên đường đi, Trương Hằng cũng thấy không ít gái điếm khác, đang đứng ở các quán rượu hoặc con hẻm để mời chào khách. Trong số đó có cả những phụ nữ năm mươi, sáu mươi tuổi. Theo lẽ thường, sau khi Jack the Ripper xuất hiện, họ nên nghỉ làm một thời gian, cho đến khi cảnh sát bắt được hung thủ. Nhưng thực tế là họ không hề nghỉ một ngày nào.

Bởi thứ đáng sợ hơn cả kẻ giết người hàng loạt... chính là cuộc sống này.

"Một khi đã bước chân vào con đường này, giống như rơi vào vũng lầy, không thể thoát ra. Chỉ có thể trơ mắt nhìn mình lún sâu," đây là lời một người đồng nghiệp lớn tuổi đã nói với cô. Ba tháng trước, người phụ nữ đó chết vì sốt thương hàn trong căn nhà trọ, cô độc một mình. Mãi hai ngày sau, chủ nhà đến thu tiền thuê mới phát hiện ra. Cô gái không muốn mình có một kết cục như vậy.

Nhưng thực tế còn tàn nhẫn hơn. Cô vụng về, không biết ăn nói khéo léo như người khác. Thời trẻ đã chẳng kiếm được bao nhiêu, khi già đi, nhan sắc tàn phai, cuộc sống chắc chắn sẽ tệ hơn.

Nghĩ đến đây, tâm trạng cô càng ảm đạm hơn. Lúc này, người đàn ông bên cạnh lên tiếng: "Tôi nên gọi cô là gì?"

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận