Một Ngày Của Tôi Có 48 Gi...
Tiểu ngốc chiêu - 小呆昭
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Tập 09 : Phương pháp suy diễn

Chương 26 : Bước gần tới sự thật

0 Bình luận - Độ dài: 1,329 từ - Cập nhật:

Holmes quyết định tạm thời không báo tin cho Thủ tướng.

Cậu không phản đối, nhưng Vial thì thoáng có vẻ muốn lên tiếng. Anh ta luôn cảm thấy cách làm này hơi thiếu phong độ chẳng khác nào biến ngài Thủ tướng thành miếng mồi câu cá. Tuy nhiên, vì anh ta không phải người Anh nên chẳng tiện xen vào, rốt cuộc Holmes vẫn được toại nguyện.

Đội thán tử nhí phố Baker được triệu tập lại. Holmes cũng đích thân ra tay. Ban ngày, anh hóa trang thành một người thợ sửa giày, bày sạp gần phủ Thủ tướng. Ban đêm, anh lại giả làm một gã say rượu bên đường.

Hai ngày trôi qua, anh ta đã kiếm được bốn shilling từ việc sửa giày, nhưng vẫn không thấy bóng dáng gã người Phổ đâu.

Holmes không vội. Mỗi ngày anh ta chỉ ngủ ba tiếng, nhưng vẫn tràn đầy năng lượng. Những lúc rảnh rỗi, anh ta còn lôi vĩ cầm ra kéo.

Trương Hằng và Vial cũng không rảnh rỗi. Hai người đã dành hai ngày ở các quán rượu và sàn đấu quyền anh, cố gắng tìm kiếm mục tiêu. Nhưng cũng như Holmes, họ chẳng có thu hoạch gì.

Đến sáng ngày thứ ba, Trương Hằng nhận được một tin bất ngờ: Holmes đã bị bắt.

Trương Hằng và Vial đến đồn cảnh sát và thấy vị thám tử vĩ đại đang ngồi trên ghế dài, chống cằm, không biết đang suy nghĩ gì.

Trương Hằng làm thủ tục bảo lãnh, rồi cảnh sát thả Holmes ra.

Holmes nhận lại hộp đồ nghề và bàn chải giày từ một cảnh sát, lặng lẽ bước ra khỏi đồn.

Trương Hằng và Vial có chút lo lắng cho Holmes, sợ anh ta suy sụp. Nhưng khi lên xe ngựa, Holmes lại đột nhiên cười: "Thú vị thật. Lần này tôi đã đánh giá thấp đối thủ rồi."

"Hả?"

"Nói ra thì hơi xấu hổ," Holmes cười trừ. "Đã lâu lắm rồi tôi mới chật vật như vậy. Tôi đi theo dõi người khác, kết quả lại bị họ phát hiện và gài bẫy. Có người đã báo với cảnh sát tuần tra trên phố rằng có một kẻ khả nghi gần phủ Thủ tướng, thế là tôi bị bắt. Dù tôi có chút quen biết ở sở cảnh sát, nhưng vì liên quan đến Thủ tướng, họ không thể thả tôi ngay lập tức, chỉ có thể nhờ các cậu đến bảo lãnh."

"Họ đã nhận ra màn hóa trang của anh sao?"

"Hay đúng hơn là đây là một cái bẫy ngay từ đầu," Holmes nói. "Bây giờ tôi đã có thể chắc chắn chúng ta đang bị theo dõi. Có lẽ là từ đêm ở nhà hát. Chúng ta cố gắng dựa vào manh mối để tìm ra gã người Phổ, nhưng đối phương cũng đang tìm hiểu về chúng ta. Tôi phải thừa nhận, họ đã làm rất tốt. Có vẻ họ đã biết chúng ta sống ở đâu, và biết tôi là ai. Vì vậy, mọi hành động của chúng ta đều nằm trong tầm kiểm soát của họ. Và chuyện xảy ra hôm nay là một lời cảnh cáo."

"Cảnh cáo?"

"Đúng vậy, có vẻ họ không muốn tôi nhúng tay vào chuyện này nữa," Holmes nói. "Nhưng đồng thời, điều đó cũng cho thấy chúng ta đang đến gần sự thật rồi."

"Xin lỗi, tôi có thể ngắt lời một chút không?" Thám tử tóc đỏ gãi đầu. "Tôi có bỏ sót gì không? Chúng ta đã không tìm thấy gì trong hai ngày qua, sao tự nhiên lại gần sự thật rồi?"

"Tạm thời tôi cũng không biết, nhưng những ngày qua, chúng ta chắc chắn đã vô tình làm điều gì đó khiến chúng lo lắng. Vì vậy, trước khi các cậu đến, tôi đã suy nghĩ về vấn đề này." Holmes nói.

Holmes thò tay vào túi, nhưng nhận ra vì đã thay quần áo nên tẩu thuốc không có ở đó.

Vial vội vàng lấy một bao thuốc lá ra, đưa cho Holmes một điếu.

"Đừng vội... để tôi nghĩ thêm một chút," Holmes rít một hơi thuốc.

Trong lúc Holmes suy tư, Trương Hằng cũng hồi tưởng lại những chuyện đã xảy ra mấy ngày qua, xem có bỏ sót điều gì không. Sau đó, cả hai gần như đồng thời thốt lên một tiếng "Ồ" lên.

"Hai người có phát hiện gì sao?" Vial lúc này còn tò mò hơn bất cứ ai, chỉ muốn chui vào đầu Trương Hằng và Holmes để xem trong đó có gì.

"Cậu có nghĩ đến điều tôi đang nghĩ không?" Holmes hỏi Trương Hằng.

Trương Hằng quay sang Vial: "Anh nói rằng những vụ án trước đây của 'Mr. M' đều xảy ra ở Pháp. Điều đó có nghĩa là hắn ta rất có khả năng là người Pháp."

"À... phải rồi."

"Và Carmen là một vở nhạc kịch của Pháp."

"...Cũng đúng." Thám tử tóc đỏ nhướng mày. "Vậy thì sao?"

"Carmen được công chiếu lần đầu ở Paris, sau đó mới đến London. 'Mr. M' cũng tình cờ xuất hiện ở Luân Đôn vào thời điểm đó," Trương Hằng nói. "Đây có phải là trùng hợp không?"

"Khoan đã, ý hai người là 'Mr. M' có liên quan đến đoàn nhạc kịch sao?"

"Điều đó có thể giải thích tại sao đối phương lại lo lắng như vậy," Trương Hằng nói.

"Vì đêm đó chúng ta đã xuất hiện ở nhà hát," Holmes nói. "Bọn chúng nghĩ rằng chúng ta đã đến rất gần 'Mr. M' rồi."

"Tôi sẽ đi tìm cô Adler ngay bây giờ để xem trong đoàn kịch có ai là người Pháp và mới đến London không." Trương Hằng dứt khoát hành động.

Nửa tiếng sau, Trương Hằng đến nhà Irene Adler. Sau khi cậu nói tên, người giúp việc mở cửa, mời cậu vào phòng khách. Lúc này, tiếng piano từ lầu hai vọng xuống.

"Cô Adler đang luyện đàn. Mời ngài ngồi đợi một lát," người giúp việc nói.

"Được rồi." Trương Hằng ngồi trên ghế sofa. Người giúp việc pha cho cậu một tách trà. Khoảng mười lăm phút sau, tiếng đàn dừng lại, nữ ca sĩ bước xuống.

"Xem ai đến này, một vị khách hiếm có, ngài Trương Hằng," Irene Adler nói. Cô mặc một chiếc váy trắng, trông như một đóa hoa ly tĩnh lặng đang nở rộ.

Với sự thông minh của Irene Adler, Trương Hằng không giấu giếm gì, kể hết mọi chuyện cho cô nghe.

Nữ ca sĩ lộ vẻ bừng tỉnh. "Thì ra đêm đó anh rời đi là vì vụ án này."

"Mong cô Adler đừng trách."

"Irene, gọi tôi là Irene là được rồi." Nữ ca sĩ nói. "Sao tôi có thể phiền lòng một người đang cố gắng hết mình vì an ninh của London chứ."

"Nghiêm túc mà nói, đây là công việc không lương," Trương Hằng nói. "Có lẽ gọi là sở thích thì đúng hơn."

"Điều đó càng đáng ngưỡng mộ hơn, phải không?" Irene nói. Cô ngồi xuống đối diện Trương Hằng và cũng tự rót cho mình một tách trà.

"Người mà các anh đang tìm thực sự có tồn tại. Hắn là cố vấn người Pháp của đoàn kịch. Trước đó, trong giai đoạn tập dượt, hắn chỉ liên lạc qua điện báo, nhưng lần này vì buổi công diễn đầu tiên ở London rất quan trọng, nên hắn cũng đã đích thân từ Pháp qua đây. Thật ra, tôi không thích hắn ta lắm. Bề ngoài hắn ta có vẻ khiêm tốn, nhưng tôi có thể thấy bên trong hắn rất ngạo mạn, không coi ai ra gì, đặc biệt là phụ nữ. Dĩ nhiên, về mặt quyến rũ thì hắn ta làm khá tốt, nhưng tiếc là hắn ta không thông minh như bản thân vẫn nghĩ."

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận