Một Ngày Của Tôi Có 48 Gi...
Tiểu ngốc chiêu - 小呆昭
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Tập 09 : Phương pháp suy diễn

Chương 24 : Buổi Diễn Đã Kết Thúc

0 Bình luận - Độ dài: 1,343 từ - Cập nhật:

Trương Hằng xử lý qua loa những vết trầy xước trên người, rồi quay lại Nhà hát Nữ hoàng, ngồi về chỗ cũ.

Vở nhạc kịch lúc này cũng sắp đi đến hồi kết.

Tại quảng trường bên ngoài đấu trường bò tót, Escamillo và Carmen chia tay. Trong tiếng hò reo của đám đông, anh ta hiên ngang bước vào sàn đấu. Carmen ở lại bên ngoài, nơi Don José trong bộ quần áo rách rưới tìm thấy cô. Hắn cầu xin cô quay lại bên mình, nhưng Carmen hoàn toàn dửng dưng. Cùng lúc đó, tiếng hò reo chiến thắng vang lên từ đấu trường.

Escamillo đã đánh bại con bò tót. Carmen sung sướng tháo chiếc nhẫn Don José tặng, ném xuống đất, muốn lao vào đấu trường để chia sẻ niềm vui với người mình yêu. Nhưng Don José tuyệt vọng đã rút con dao găm chuẩn bị sẵn, đâm vào cô. Khi đám đông rời khỏi đấu trường, họ chỉ thấy Carmen nằm trong vũng máu.

Don José gào lên: "Ta đã giết cô ấy! Carmen, Carmen yêu dấu của ta!"

Vở kịch kết thúc.

Tất cả diễn viên bước ra sân khấu, ánh đèn sáng lên, và cả nhà hát vang lên tiếng vỗ tay như sấm. Không còn nghi ngờ gì nữa, buổi diễn đầu tiên của vở Carmen ở Luân Đôn đã thành công rực rỡ.

Trương Hằng cũng đứng dậy, vỗ tay cùng với mọi người.

Sau khi buổi diễn kết thúc, cậu cố ý đến hậu trường để chúc mừng Irene Adler.

Hậu trường đã chật kín những người đến chúc mừng, ngay cả phu nhân Thủ tướng cũng có mặt. Trương Hằng không tranh giành, lặng lẽ đứng một bên. Mãi đến khi mọi người đã ra về gần hết, cậu mới bước vào. Bàn trang điểm của Irene Adler ngập tràn hoa, đến mức những chỗ trống xung quanh cũng không còn.

"Giờ thì tôi biết người London thích cô đến mức nào rồi," Trương Hằng nói.

"Thế à? Tiếc là anh không phải người London, và tôi thấy anh đã bỏ đi giữa chừng," Irene Adler đáp.

"À... tôi và bạn tôi có một việc gấp phải xử lý."

"Ừm, tôi thấy anh khẩn cấp cỡ nào rồi đấy," Adler nhướng mày, chỉ vào bộ lễ phục của Trương Hằng. "Trông anh tồi tàn quá, gần giống Don José trong vở kịch rồi."

"Thực ra, tôi chỉ ghé qua một tiệm cắt tóc thôi."

"Có vẻ dịch vụ của họ khá thô lỗ. Cho tôi tên tiệm đó, sau này tôi sẽ tránh xa," nữ ca sĩ cười nói.

"..."

Là một người đã đọc nguyên tác, Trương Hằng dĩ nhiên rất cảnh giác với Irene Adler. Nhưng phải thừa nhận, cô thực sự là một người phụ nữ rất cuốn hút, không lạ gì khi khiến Vua xứ Bohemia nhớ mãi không quên.

Nghiêm túc mà nói, trong vụ án đó, Nhà Vua đã sai trước. Để giữ địa vị, hắn đã bỏ rơi Irene Adler để cưới công chúa Scandinavia, dẫn đến vụ bê bối bức ảnh sau này. Từ thái độ của Holmes, có thể thấy anh ta cũng thiên vị nữ ca sĩ hơn, khinh bỉ hành động của Vua.

Đó là lý do tại sao sau khi mọi chuyện kết thúc, Holmes chỉ lấy bức ảnh của Adler làm phần thưởng, và từ chối bắt tay nhà Vua.

Trương Hằng cũng hiểu được sự mến mộ của Holmes đối với nữ ca sĩ. Cô ta là một phụ nữ thông minh và thú vị. Vì vậy, trong cách đối đã Trương Hằng quyết định giữ thái độ tự nhiên không chủ động xa cách, nhưng cũng không quá thân mật.

Một người tài giỏi như Holmes cũng không chiến đấu một mình. Anh ta có đội trinh thám Phố Baker, có các mối quan hệ từ những vụ án đã phá, và có bạn bè ở mọi lĩnh vực. Muốn chiến thắng trong cuộc đối đầu với anh ta, Trương Hằng cũng cần sự giúp đỡ từ bạn bè.

Mà Irene Adler một trong bốn người từng đánh bại Holmes có thể sẽ là một lựa chọn đáng giá.

"Dù việc anh bỏ đi giữa chừng khiến tôi hơi giận, nhưng xem như anh quay lại đúng lúc kết thúc đã gỡ hòa rồi. Cảm ơn anh vì đã đứng đợi ở ngoài này để chúc mừng tôi, dù không mang hoa." Irene tinh nghịch nháy mắt.

. . .

Đêm đó, khi Trương Hằng trở về 221B phố Baker, Holmes vẫn chưa ngủ. Anh ta đang hăng hái nghịch một ống thổi phi tiêu độc của người Amazon trong phòng.

Dù vừa thoát chết trong gang tấc, tinh thần anh ta lại càng phấn chấn hơn.

Đúng như anh ta đã nói, những thử thách càng khó khăn lại càng khiến anh ta hào hứng. Ngược lại, một cuộc sống bình thường và nhàm chán giống như đang giết chết anh ta. Thấy Trương Hằng vào nhà, anh ta nói: "Thú vị thật, cậu đã không đưa cô ấy về nhà."

"Tôi không nghĩ mối quan hệ của chúng tôi đã đủ thân thiết," Trương Hằng đáp. "Và đừng lo, tôi và cô ấy không có mối quan hệ như anh nghĩ."

"Tốt," Holmes nói. "Nếu không, thế giới này sẽ mất một thám tử tài giỏi, chỉ để có thêm một người điên khi đang yêu."

"Anh đã hỏi được gì từ đám thợ cắt tóc chưa?" Trương Hằng chuyển chủ đề.

"Tôi rất vui vì cậu vẫn nhớ đến vụ án của chúng ta. Nhưng rất tiếc, như tôi đã đoán, bọn chúng không thuộc băng nhóm của 'Mr. M'. Tuy nhiên, ít nhất tôi đã biết gã đã đánh với chúng ta trong nhà hát là ai rồi."

"Hắn đánh anh, còn tôi thì đánh hắn. Cảm ơn," Trương Hằng sửa lời.

"Không quan trọng. Với tôi thì không khác gì. Tên đó là Carlson, theo lời bọn người Phổ nói, hắn làm việc trong một xưởng vũ khí. Nhưng cả hai thông tin này đều có khả năng là giả. Hắn và đám thợ cắt tóc quen nhau trong một bữa nhậu. Như tôi đã nói, người Phổ ở London rất thích tụ tập. Hắn chạy vào tiệm cắt tóc, nói có kẻ xấu đang đuổi theo, thế là cả đám cùng đồng lòng đóng cửa và chiến đấu với cậu một trận."

"Khoan đã, bọn họ cũng không hiểu rõ về hắn. Vậy chẳng phải anh không hỏi được gì sao?" Trương Hằng cau mày.

"Đúng là vậy. Nhưng may mắn là tôi đã giao đấu với hắn. Cổ của tôi không phải bị bóp vô ích," Holmes nói.

"Hả?"

Holmes đặt ống thổi tên xuống. "Tên đó có kỹ năng chiến đấu rất tốt, chiêu thức gọn gàng, hiệu quả. Đặc biệt là cú ra đòn hạ gục tôi, rõ ràng hắn từng tham gia quân đội. Hắn là người Phổ, điều này tôi đã nói với cậu. Ngoài ra, gã này còn rất thích đánh bạc. Tôi đã nhìn thấy chiếc đồng hồ trên tay phải của hắn, một chiếc đồng hồ khá đắt tiền. Trên mặt sau có khắc số của tiệm cầm đồ. Đây là thói quen của các tiệm cầm đồ ở London: họ sẽ khắc số của biên lai cầm đồ lên mặt sau của món đồ để tránh bị mất hoặc nhầm lẫn. Tôi đã sờ thấy khi giằng co, ít nhất ba số. Điều đó có nghĩa là hắn đã cầm đồ ba lần, nhưng sau đó lại chuộc lại cả ba. Điều này cho thấy hắn cứ một khoảng thời gian lại có một khoản tiền lớn. Vậy câu hỏi là, số tiền đó từ đâu mà có?"

"'Mr. M'?" Trương Hằng hỏi.

"Đúng vậy. Ngày mai chúng ta sẽ đến một sòng bạc. Tôi có linh cảm là chúng ta đã rất gần nhân vật chính rồi." Holmes nói.

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận