Tập 09 : Phương pháp suy diễn
Chương 02 : Rất vui vì hai người đã giới thiệu xong
0 Bình luận - Độ dài: 1,376 từ - Cập nhật:
Trương Hằng và Holmes bắt tay. Tuy nhiên, Holmes không buông ra ngay.
"Cậu đã sống trên biển một thời gian dài, là thủy thủ sao? Không, giống một người ra quyết định trên tàu hơn, thuyền trưởng hay đại phó chẳng hạn, nhưng đó chắc là chuyện của rất lâu về trước. Thú vị thật, ở tuổi của cậu, không nên có địa vị cao như thế. Xin thứ lỗi, tôi không hiểu nhiều về hệ thống chính trị phương Đông... Cậu từng trải qua chiến tranh, không chỉ một lần, cũng từng đổ máu, nhưng không phải là quân nhân. Điều này càng thú vị hơn. Cậu còn luyện tập bắn cung, phải khen là đa tài đấy. Cậu từng đi nhiều nơi, là một lữ khách à? Và cuối cùng, tôi hy vọng sẽ có dịp được nghe cậu chơi đàn piano."
"Ồ, ấn tượng đấy. Tất cả đều là anh suy luận ra sao?" Trương Hằng hỏi..
Chỉ là chút mánh khóe nhỏ của ảo thuật gia thôi, khi bị vạch trần thì chẳng có gì đáng nói. Hơn nữa, nếu có mạo phạm, mong cậu bỏ qua," Holmes cười, nhưng rõ ràng anh ta vẫn rất tự hào, hệt như trong nguyên tác.
Vừa gặp đã bóc sạch lý lịch của đối phương không phải là một hành động lịch sự. Dù cuối cùng Holmes có nói những lời như "mong cậu bỏ qua," nhưng nó chỉ như một lời nói thêm vào. Đây là căn bệnh chung của các thiên tài từ xưa đến nay: họ luôn coi mình là trung tâm, hành động tùy hứng mà ít khi để ý đến cảm nhận của người khác.
Tuy nhiên, khi Holmes định rút tay ra, anh ta nhận thấy Trương Hằng vẫn chưa buông.
"Thiếu kiến thức về văn học, triết học, thiên văn học, và hiểu biết về chính trị cũng rất hạn chế, nhưng kiến thức hóa học lại rất sâu sắc. Về hực vật học thì mất cân đối chẳng biết trồng cây nhưng thuộc lòng về đủ loại 'hoa cấm'. Anh cũng đang tự dùng một vài loại trong số chúng. Rất tiếc, tôi nghĩ anh nên tránh xa chúng... Với ý chí của anh, tôi tin anh có thể làm được. Anh giỏi nhận biết đất, có kiến thức giải phẫu học phong phú nhưng không có hệ thống. Anh từng là một võ sĩ quyền Anh, kỹ thuật đấu kiếm và đánh gậy cũng khá xuất sắc. Anh có một người anh trai làm quan chức, anh ấy còn thông minh hơn anh, nhưng anh không thích thừa nhận điều đó. Ông nội anh là một điền chủ nhiều đời, nhưng sau này gia đình sa sút. Tiện thể, tôi cũng rất mong được nghe anh kéo violin, nhưng với điều kiện là anh kéo đàn tử tế, nếu không thì chỉ như tiếng ma khóc quỷ gào."
Trương Hằng nói một mạch. Lần này, đến lượt Holmes sững sờ. Anh ta nhìn bà Hudson bên cạnh, lắp bắp: "Bà đã kể hết mọi chuyện về tôi cho cậu ta rồi à?"
Bà lắc đầu: "Tôi đâu có biết anh suốt ngày ở trong phòng làm gì, Holmes. Tôi chỉ mong anh đừng bày bừa nhà nữa thôi."
"Ha," Holmes cau mày, như đang gặp phải một vấn đề hóc búa. Một lúc sau, anh ta nói: "...Về kiến thức hóa học, cậu có thể nhìn thấy cặn thuốc thử còn sót trên tay tôi. Còn violin, khi chúng ta bắt tay, cậu sờ thấy vết chai trên ngón tay tôi, thêm vào đó tôi có nhắc là vừa đi nghe hòa nhạc, nên suy luận cũng không khó. Về đấu kiếm, có thanh kiếm nhẹ của tôi trên ban công, cậu thấy từ dưới lầu à? Tôi từng làm võ sĩ quyền Anh, vẫn còn vài thói quen cũ, nên cậu nhận ra cũng không lạ. Tạm không bàn đến kỹ thuật dùng gậy... nhưng làm sao cậu biết được kiến thức của tôi ở các môn học khác? Chuyện này không phải bí mật, nếu chúng ta sống chung một thời gian, cậu sẽ nhận ra ngay. Nhưng đây là lần đầu chúng ta gặp mặt mà. Còn anh trai tôi nữa, tôi rất ít khi nói về anh ấy, ngay cả bà Hudson cũng không biết anh ấy tồn tại, chứ đừng nói đến ông nội tôi. Cậu làm sao mà biết được?"
"Arthur Conan Doyle đã kể cho tôi nghe. Đừng để tâm," Trương Hằng mỉm cười, cuối cùng cũng rút tay về.
"Arthur Conan Doyle? Ai vậy?" Holmes bối rối. "Tôi không nhớ mình có người bạn nào như thế."
Lúc này, bà Hudson ở bên cạnh nói: "Tôi mừng là hai người đã giới thiệu xong, dù cách các anh làm thì... hơi khác. Thông thường, người ta sẽ tự giới thiệu bản thân, không phải mô tả đối phương. Nhưng thôi, miễn là hai người đã biết nhau. Tôi có thể lấy chút trà bánh cho hai người tiếp tục trò chuyện."
"Thế thì còn gì bằng." Có thể thấy Holmes bắt đầu hứng thú với Trương Hằng. Anh ta tháo mũ, treo lên móc áo, rồi cởi áo khoác, ngồi xuống ghế sofa, lấy tẩu thuốc ra và nhồi thuốc lá.
"Trương Hằng, phải thừa nhận, cậu thú vị hơn tôi nghĩ nhiều. Tôi có vài định kiến cũ về người phương Đông, nên ban nãy còn lo cậu cũng sẽ như mấy người bạn cùng phòng trước, ở chưa được hai ngày đã chuyển đi. Nhưng bây giờ, tôi chắc chắn rằng chúng ta sẽ sống rất hòa hợp."
"Holmes, tôi cũng rất hứng thú với khả năng quan sát và suy luận của anh, hy vọng sẽ có cơ hội học hỏi từ anh," Trương Hằng ngồi xuống ghế sofa đối diện.
"Thú vị thật. Thường thì có rất nhiều người tìm đến tôi để nhờ giúp đỡ, từ thám tử tư đến mấy viên cảnh sát ở Scotland Yard. Khi họ gặp những vụ án nan giải, họ sẽ mang chứng cứ đến nhờ tôi chỉ lối. Nhưng họ chỉ muốn ăn thịt gà, còn muốn tự nuôi gà như cậu thì đây là người đầu tiên."
Holmes dừng lại: "Tôi không ngại chia sẻ những kỹ năng tôi đã đúc kết được, nhưng một số chuyện nghe thì đơn giản, khi làm lại là chuyện khác. Cần phải luyện tập rất nhiều. Trước đây cũng có người muốn học, nhưng rồi họ đều bỏ cuộc. Nhưng cậu thì khác, bản thân cậu có khả năng quan sát rất tốt, tuyệt vời. Có lẽ cậu sẽ nhanh chóng nắm bắt được thôi."
"Dù trong bản quảng cáo cho thuê tôi đã viết rất rõ, nhưng để chắc chắn, tôi vẫn nên nhắc lại vài điểm chính. Chúng ta sẽ thuê chung căn nhà này, chia tiền thuê. Cả hai đều có một phòng ngủ riêng. Vì tôi đến trước nên cậu không có quyền chọn, nhưng tôi đảm bảo phòng của cậu cũng rất thoải mái. Phòng khách chúng ta dùng chung, nhưng tôi có quyền ưu tiên khi cần làm việc. Đôi khi tôi sẽ làm vài thí nghiệm trong phòng, hoặc kéo violin, hy vọng cậu không phiền lòng. À, nếu cậu có thói quen hay sở thích gì, cũng có thể nói trước với tôi."
"Chỉ một điều thôi, tôi hy vọng anh không kéo violin vào lúc nửa đêm."
"Hợp tình hợp lý. Tôi sẽ cố gắng tránh việc đó xảy ra." Holmes nói với thái độ chân thành, nhưng lời nói lại lấp lửng, rõ ràng anh ta cũng không tự tin lắm và đã chuẩn bị sẵn tinh thần sẽ lươn lẹo.
"Vậy thì tôi không có vấn đề gì nữa."
"Tốt lắm, vậy thì hãy cùng nhau uống mừng cho cuộc sống chung sắp tới." Holmes nói xong, quay vào bếp gọi lớn: "Bà Hudson, chúng tôi đổi ý rồi, không uống trà chiều nữa mà chuyển sang uống rượu. Phiền bà mang chai rượu Port quý báu của tôi ra, chúng ta phải chiêu đãi vị khách phương Đông bí ẩn này thật chu đáo."


0 Bình luận