Sau khi bàn bạc, chúng tôi quyết định sẽ thử vào hầm ngục.
Đúng như chúng tôi nghĩ, quái vật thường không thể đi qua cầu thang để nhảy giữa các tầng. Và vì chúng tôi có thể dùng thẻ của mình để ghi lại những tầng đã đi qua và dịch chuyển thẳng đến đó sau này, nên lần này chủ yếu chỉ là đi xem xét tình hình mà thôi.
Không giống như hầm ngục của Majolica, ở đây mọi người có thể tự do di chuyển giữa các tầng bằng cách sử dụng những cây cột ở khu vực chiếu nghỉ của cầu thang. Nhưng lại không có vật phẩm nào dùng trong trường hợp khẩn cấp, như đá dịch chuyển về chẳng hạn, nên lúc nào cũng phải quay lại khu chiếu nghỉ này để trở ra.
Nhân tiện, hầm ngục này đi xuống dưới lòng đất, nên về mặt kỹ thuật, phải gọi là ‘các tầng hầm’ mới đúng.
“Thật không ngờ chúng ta lại phải vào một cái hầm ngục khác.”
“Tớ cũng vậy, nhưng hầm ngục này có vẻ được kiểm soát tốt hơn. Ít nhất thì nghe qua là thế.”
“Họ có thể chọn loại quái vật xuất hiện được sao?”
Rurika hỏi, vì cô cảm thấy dường như chỉ có những loại quái vật tiện cho con người mới xuất hiện ở đây. Và rõ ràng là không có loài cao cấp nào từ tầng một đến tầng sáu.
Vậy có nghĩa là con minotaur xuất hiện ở tầng bảy là một trường hợp ngoại lệ?
“Ồ, Sirk? Có chuyện gì vậy?”
Sau khi rời khỏi phòng và đi xuống cầu thang, chúng tôi bắt gặp Sirk.
Cậu ta giật nảy mình khi Yuini bắt chuyện, và hành vi đáng ngờ đó khiến Sahana phải thở dài.
Nhưng trước khi Sahana kịp lên tiếng, Sirk đã nói như thể vừa quyết tâm được điều gì đó.
“T-Tôi lo lắng nên… M-Mọi người không sao chứ?”
Tôi chắc chắn câu đó là hướng về phía Hikari.
“H-Hãy cẩn thận nhé.”
Cậu ta nói rồi vội chạy đi đâu đó.
“Cậu ta thật tình không thể thẳng thắn hơn được nhỉ? Tôi hơi lo cho nó, nên sẽ đi theo xem sao.”
Sahana nói rồi cúi đầu chào và đi theo anh trai mình.
Miệng nói vậy thôi chứ cô ấy vẫn lo lắng cho cậu ta lắm.
Hikari nhìn về hướng họ vừa đi, nhưng rồi cũng dừng lại khi Yuini bắt đầu bước đi.
“Cậu cũng lo lắng à, Hikari?”
“Không hẳn…”
Con bé cũng chẳng thành thật chút nào. Hoặc có lẽ nó thực sự không cho rằng đây là chuyện gì to tát.
Thật khó để đọc được suy nghĩ trên khuôn mặt vô cảm của Hikari.
Cuối cùng, chúng tôi cũng đến tầng một và đứng trước một cánh cửa lớn đối diện với cửa ra vào.
Khi bước vào trong, chúng tôi thấy một ngai vàng to lớn trống không, và khi đi vòng ra sau, chúng tôi thấy có một cánh cửa khác phía sau ngai vàng.
“Hầm ngục ở phía sau cánh cửa này.”
Khi cánh cửa được mở ra, chúng tôi thấy một cây cột giống như trong hầm ngục của Majolica và một cánh cửa trông có vẻ kiên cố. Chúng tôi đưa thẻ của mình cho những người lính gác, và họ đã đăng ký cho chúng tôi.
“Ta không thể đi xa hơn, nhưng ta nghĩ nên có người đi cùng các ngươi. Có ai rảnh không?”
“…Có lẽ Dutina có thể đi được chăng?”
“V-Vâng ạ.”
Alfriede nhìn quanh rồi gọi tên một người.
Dutina đáp lại, giọng có vẻ lo lắng, rồi tự giới thiệu với vẻ mặt cứng đờ.
“Tên tôi là Dutina. Rất vui được gặp mọi người.”
Cô ấy có vẻ rất căng thẳng. Có phải vì có công chúa ở đây không?
“Cảm ơn sự giúp đỡ của cô.”
Lời nói của Yuini khiến khuôn mặt Dutina bừng sáng một cách lạ thường.
Công chúa và Alfriede rời đi, để lại chúng tôi với Dutina, người rõ ràng vẫn còn đang hồi hộp.
“V-Vậy thì, chúng ta đi thôi…”
Một tiếng động nặng nề vang lên khi cánh cửa mở ra, hé lộ một thế giới tràn ngập thiên nhiên.
Điều này không quá ngạc nhiên, vì tất cả chúng tôi đều đã có kinh nghiệm với hầm ngục, nhưng cảm giác nhìn thấy những tòa nhà bên trong một hầm ngục vẫn thật kỳ lạ.
“Có người sống ở đây sao?”
“K-Không ạ. À, ừm, có. Không phải tất cả, nhưng chúng tôi thay phiên nhau ở lại đây.”
“Cô Dutina… Cô là một người lính sao?”
“Xin đừng gọi tôi là cô. Tôi là một người lính phục vụ trong lâu đài. Tôi mới đến đây chưa lâu, nhưng tôi thường xuyên vào hầm ngục, nên nếu có bất kỳ câu hỏi nào, xin cứ hỏi.”
Dường như hầu hết những người làm việc trong lâu đài đều là hậu duệ mang trong mình huyết mạch của rồng. Dutina cũng là một trong số đó.
Thực ra, những người mang huyết mạch của rồng thường sống rất lâu, và những chủng tộc có tuổi thọ cao thường có cảm quan về thời gian khác biệt, nghĩa là đối với con người, Dutina có lẽ đã là một chiến binh kỳ cựu.
Điều này cũng hợp lý. Những người từ bên ngoài về mặt kỹ thuật là khách của hoàng gia, và họ không thể để một tay mơ hoàn toàn dẫn đường được.
Hai tầng đầu tiên, như họ đã giải thích với chúng tôi trước đó, đầy những người đang trồng trọt và chăn nuôi gia súc.
Mọi người đều nhìn chúng tôi với vẻ ngạc nhiên khi thấy chúng tôi, nhưng vẫn chào đón bằng những nụ cười. Tuy nhiên, trong hầu hết các trường hợp, nụ cười đó sớm tắt ngấm khi ánh mắt họ chuyển sang Hikari và Mia.
Số lượng người giảm hẳn khi chúng tôi xuống đến tầng thứ ba. Chỉ có một vài người đàn ông ở quanh đây.
“Không có nhiều người làm việc ở đây, vì đây là khu vực thường không liên quan đến sinh kế của người dân. Nhưng thỉnh thoảng có người đào được quặng quý, nên vẫn có các cuộc điều tra định kỳ.”
Dutina nói rằng họ thường lấy quặng từ bên ngoài, nhưng vẫn tiếp tục điều tra vì đôi khi họ tìm thấy mithril.
Ngoài ra, các tầng của hầm ngục này sẽ thay đổi cả về địa hình nếu không có người lui tới trong một thời gian dài, vì vậy họ cần phải cử người ở lại đây làm việc để ngăn chặn điều đó xảy ra.
“Vậy là hầm ngục này sẽ không thay đổi miễn là có người ở đây?”
“V-Vâng. Đặc biệt, không gian này sẽ đóng vai trò như một điểm phòng thủ nếu lũ quái vật có nổi điên, vì vậy chúng tôi rất cẩn thận để không để nó thay đổi.”
Có phải đó là lý do tôi thấy một thứ gì đó trông giống như một pháo đài khi chúng tôi đi xuống từ tầng hai không?
Tôi hỏi cô ấy, và cô ấy nói rằng nó chỉ dùng để câu giờ sơ tán cho người ở tầng một và tầng hai.
“Quái vật sẽ xuất hiện từ tầng tiếp theo trở đi. Tôi nghĩ sẽ không sao đâu, nhưng mọi người hãy cẩn thận.”
Dutina nói, khi cô dừng lại trước cầu thang dẫn xuống tầng thứ tư và lần lượt nhìn chúng tôi.


0 Bình luận