Lưu ý: Đây là một truyện ngắn nhại (parody) phi chính truyện do Kamachi Kazuma viết vào khoảng thời gian phát hành Tập 11 của bộ truyện chính.
Ngày 14 tháng 3.
Sau khi kỳ thi cuối kỳ kết thúc, chẳng còn nhiều việc phải làm ngoài việc chờ đợi kỳ nghỉ xuân trong khi tự hỏi kết quả phân lớp sẽ ra sao. Bầu trời khô lạnh đặc trưng của Tokyo vẫn chưa mang lại cảm giác mùa xuân, nhưng chỉ hai tuần nữa thôi, nó sẽ biến thành mùa ngắm hoa ấm áp.
Tại trường, hiện đang là giờ ăn trưa.
Kamijou Touma nhìn chằm chằm ra ngoài cửa sổ và lẩm bẩm một mình.
“Lâu thật rồi…”
Cậu không hề nhắc đến chính xác cái gì đã lâu. Một gợi ý có thể là việc cậu lần đầu tiên tình cờ gặp cô gái tên Index vào ngày 20 tháng 7.
Trong khoảng thời gian đó, cánh tay phải của Kamijou đã bị xé toạc, Mikoto đã lang thang giữa ranh giới sinh tử, Himegami đã thử dùng nước hoa nhưng không ai để ý, và rất nhiều chuyện khác đã xảy ra. Tuy nhiên, việc kể chi tiết tất cả những điều đó có lẽ sẽ lấp đầy cả một giá sách, nên sẽ được lược bỏ ở đây.
Bây giờ, câu chuyện sẽ tiếp tục ở ngày 14 tháng 3.
Khi Kamijou quay từ cửa sổ về phía cuối lớp, cậu thấy một tấm bảng thông báo đơn giản với vài thông báo khác nhau được đính lên. Có một cuốn lịch rẻ tiền được kẹp ở đó và ngày 14 tháng 3 được khoanh tròn bằng bút lông đỏ với một ghi chú: “Chuẩn bị tinh thần đi, các cậu!!”
Đó là White Day.
Tất cả các cô gái ở Nhật Bản đã ném sô-cô-la vào các chàng trai một tháng trước và bây giờ họ đang buộc phải đòi lại món nợ đó cùng với lãi suất. Nếu ai đó cố gắng tái hiện White Day trong thế giới tài chính, người đó có lẽ sẽ phạm luật. Nhân tiện, tất cả các chàng trai trong trường này đều ngớ ngẩn bị ám ảnh bởi chính sô-cô-la, nên họ rất vui khi bị sô-cô-la tấn công dù nó đến từ tình cảm thật sự hay chỉ là nghĩa vụ của các cô gái.
Trong lúc thảo luận về nguồn gốc của cái tên White Day, Kamijou đã nói, “Chắc là nó đến từ hình ảnh trong truyện cổ tích về sự trong trắng tinh khôi”, Tsuchimikado thì khăng khăng, “Nyah, ngày lễ này vốn không tồn tại, nên nó đến từ hư không trắng xóa”, còn Aogami Pierce thì hài hước tuyên bố “A ha! Màu trắng chắc chắn là chỉ thứ trắng trắng chảy ra từ ‘chỗ ấy’ của đàn ông chứ gì!” Cả lớp đã ném ghế vào Aogami Pierce và hiện cậu ta đang ở trong bệnh viện.
Khi Kamijou nhớ lại sự việc đó, một trong những cô gái cùng lớp tiến lại gần cậu.
Đó là Fukiyose Seiri.
Mái tóc đen của cô gái mạnh mẽ này được vén ra sau tai, để lộ vầng trán. Những điểm nhấn khác là bộ ngực đồ sộ và thói quen mua hàng qua thư. Cô rất giỏi trong việc điều khiển người khác và đã liên tục làm việc trong các ban tổ chức của mỗi kỳ Đại hội Thể thao và Lễ hội Ichihanaransai liên tiếp. Cô thích làm nhiều công việc trong thời gian ngắn, nên cô không mấy hứng thú với việc làm lớp trưởng hay hội trưởng hội học sinh. Cô đã nói rằng ở đó có rất ít thứ để cô cải thiện.
Cô gái quyết đoán đó chìa tay phải về phía Kamijou.
“Hãy làm tròn bổn phận của cậu đi.”
“Ừm… Nghe như cậu đang yêu cầu tôi ra trận Sekigahara hay gì đó vậy.”
“Cậu không định đáp lễ sao? Sau khi tôi đã rất cố gắng để hoàn thành nghĩa vụ của mình?”
“Ơ…”
“Cậu không thấy biết ơn một chút nào sao? Sô-cô-la con gái làm có **** ở trong đấy!!”
“Ít nhất cũng nói rõ phần đó ra đi!! Đó có thể là bất cứ thứ gì từ tình yêu cho đến côn trùng!” Kamijou hét lên. “Với lại, tôi không nhớ là đã nhận được bất kỳ viên sô-cô-la nghĩa vụ nào từ cậu. Không, khoan đã. Đó là ngày mà… chuyện đó đã xảy ra và rồi… A!?”
Kamijou giật nảy mình như vừa được một sự mặc khải thần thánh khai sáng.
Trong khi đó, Fukiyose nhìn cậu với vẻ nghi ngờ.
“Làm ơn đừng nói với tôi là cậu đã nghĩ sô-cô-la đó có ý nghĩa gì đặc biệt nhé. Nếu vậy thì tôi xin lỗi. Có thể sẽ đau lòng đấy, nhưng để tôi chấm dứt ảo tưởng đó. Tôi xin lỗi.”
Giọng điệu xin lỗi của cô dường như đang nói “Đừng có ảo tưởng.”
“Đừng có nhìn tôi bằng ánh mắt thương hại đó. Ý tôi không phải vậy.” Kamijou gãi đầu. “Xin lỗi, nhưng tôi không nhớ gì về ngày 14 tháng 2 cả.”
Khuya ngày trước Valentine (hoặc có thể đã qua nửa đêm đổi ngày), Kamijou đã hét lên “Năm nay làm quái gì có chuyện mình được nhận cái gì!” và bắt đầu nốc rượu trong tuyệt vọng. Kết quả là, ký ức của cậu về cả ngày hôm đó đã biến mất.
Nếu cậu được yêu cầu đáp lễ, cậu sẽ làm, nhưng cậu cần biết rằng mình đã nhận được thứ gì và nó quý giá đến mức nào trước khi có thể bắt đầu tính toán xem món quà đáp lễ nào là phù hợp.
Tuy nhiên…
“T-tôi không thể tin được cậu…”
Trái với mong đợi của cậu, Fukiyose Seiri bị sốc đến mức lùi lại một bước.
“Cậu dám nói là không nhớ sau tất cả những chuyện đã xảy ra sao!?”
“Oái!?”
Khi hơi thở của Fukiyose phả ra từ miệng cô như dung nham, Kamijou ngã khỏi ghế.
“Khoan đã, Fukiyose-san!! Sao hôm nay cậu lại kích động thế!?”
Fukiyose không trả lời câu hỏi thật thà của Kamijou.
Cô run rẩy và nói một điều khác.
“Cậu có thể quên tôi, nhưng cậu cần phải xin lỗi Himegami-san!!” cô hét lên trong khi ôm lấy cô gái tóc đen kiểu Nhật tên là Himegami Aisa đang đứng cạnh mình. “Cậu ấy đã phải chịu đựng biết bao nhiêu xấu hổ để làm đến mức đó vì một kẻ như cậu, vậy mà cậu dám nói là không nhớ!? Cậu đúng là kẻ thù của phụ nữ khắp nơi. Cậu chết ngay tại đây và bây giờ thì mọi người sẽ tốt hơn!!”
“Hả? Gì cơ?” Kamijou mở to mắt. “ ‘Làm đến mức đó’? Himegami đã làm gì?”
“Không sao đâu. Tôi đã có linh cảm chuyện này sẽ xảy ra dù có cố gắng đến đâu.”
“Không, cậu đã làm gì!? Và sao cậu lại đỏ mặt!? Làm ơn chuyển ký ức đó vào não tôi đi!!”
Nhưng mặc cho tiếng hét của Kamijou, những siêu năng lực gia hệ Thần giao cách cảm trong lớp đã lẻn ra ngoài vì sợ bị lôi vào cuộc. Với những cuộc ẩu đả này, điều quan trọng là phải biết cách giữ an toàn. Chúng chỉ vui khi người ta vẫn còn là khán giả.
Và…
“K-Kamijou-chan?” một giọng nói run rẩy, trẻ con cất lên.
Giọng nói đến từ cô giáo cao 135 cm tên Tsukuyomi Komoe đang đứng ở cửa lớp.
“Ý em là sao khi nói không nhớ chuyện gì đã xảy ra vào ngày 14 tháng 2? Sau khi… sau khi cô đã dùng cả cơ thể mình như thế!?”
“Ặc!” Kamijou phun ra. “Không thể nào! Valentine trở thành một ngày lễ vận động như vậy từ khi nào thế!?”
“Và không hề dễ dàng để gội sạch tất cả những thứ đó ra khỏi tóc cô đâu!!”
“Tôi nghĩ ngày Valentine mà cô đang nói đến là của một nền văn hóa khác với nền văn hóa tôi biết! Tôi không nghĩ các nhà sản xuất kẹo của Nhật Bản lại chấp nhận việc bôi trát bất cứ thứ gì lên tóc đâu!!”
Kamijou run rẩy vì sợ hãi khi hét lên, nhưng Komoe-sensei không nghe. Cô bắt đầu khóc và chạy ra khỏi lớp.
Cậu ngơ ngác nhìn cô rời đi, nhưng cậu biết rằng để cô như thế này sẽ gây ra vấn đề sau này. Cậu quyết định bỏ lại Himegami và lao ra hành lang.
Nhưng ngay khi rời khỏi lớp, cậu tình cờ gặp một người phụ nữ mà cậu biết.
Đó là Yomikawa Aiho, một giáo viên thể dục ngực khủng trong bộ đồ thể thao màu xanh lá.
“Chà… Cô có tình cờ nghe được cuộc nói chuyện đó, nhưng có thật là em không nhớ ngày Valentine không?”
“Ư… V-vậy em cũng bị cô tiêm sức mạnh nghĩa vụ vào người à?” Kamijou hỏi với giọng điệu chẳng hiểu sao lại giống Komoe-sensei.
Người phụ nữ ngực khủng trước mắt cậu thở ra và hơi ngoảnh mặt đi.
“…Nghĩa vụ, hử?”
“Khoan! Sao cô lại có vẻ thất vọng thế!?”
“Cô chỉ vừa nhận ra tất cả những dải ruy băng mà cô đã mất bao công chuẩn bị cuối cùng đều lãng phí…”
Trước khi Kamijou kịp hỏi “Ruy băng!?”, cô giáo thể dục đã biến mất một cách loạng choạng xuống hành lang.
Komoe-sensei, Himegami Aisa, và Yomikawa Aiho.
“Árgh! Mình nên bắt đầu với ai đây!?” Kamijou hét lên trong khi vò đầu bứt tai.
“Sao không bắt đầu với tôi?”
“Kanzaki-san!? Cô ở Nhật Bản từ bao giờ vậy? Và sao cô lại vào bằng đường cửa sổ!?”
Không cho cậu trai một cơ hội để hét lên, Kanzaki Kaori đột nhiên xuất hiện qua cửa sổ với mái tóc đuôi ngựa đen dài tung bay, túm lấy cổ áo cậu và nhảy ngược ra khỏi tòa nhà trường học. Sử dụng năng lực thể chất phi thường của một trong chưa đầy hai mươi Thánh Nhân trên thế giới, cô nhẹ nhàng triệt tiêu lực tác động khi tiếp đất.
Họ bây giờ đang ở sau sân trường.
Đây là nơi khuôn mẫu để hẹn ai đó gặp mặt.
Kanzaki nhếch mép khi nhìn vào mặt cậu.
“Nào, tôi nghe nói cậu đã hoàn toàn quên những sự kiện của ngày 14 tháng 2.”
“Sao thông tin về ngày Valentine của tôi lại lọt ra ngoài Thành Phố Học Viện!? Và tại sao cô lại nói chuyện lịch sự như vậy trong khi đang với lấy thanh kiếm của mình!?”
“Cậu còn phải hỏi!? S-sau khi yêu cầu tôi làm tất cả những chuyện đó, làm sao cậu có thể nói là không nhớ được!! Bôi thứ sô-cô-la nóng hổi, dính dớp đó lên da còn khó chịu hơn tôi tưởng!!”
“Theo những gì tôi nghe được, ngày Valentine thuộc về phe ma thuật của các cô! Tôi không biết cái vị Valentine đó là nam hay nữ, nhưng liệu họ có thật sự truyền bá những giáo lý lố bịch như vậy trong Giáo hội Thiên Chúa không!?”
“Tôi không muốn làm thế!!”
“Cô đang khóc đấy à!? Ý cô là tôi đã yêu cầu cô làm vậy sao!?”
Kamijou thực sự bối rối và Kanzaki gõ nhẹ thanh Shichiten Shichitou trong vỏ của nó.
“Cậu thực sự không nhớ sao? Có lẽ tôi nên thử liệu pháp sốc với một tác động mạnh.”
“Sao cô lại tự hỏi mình thay vì hỏi tôi!?”
Ngay cả khi đây chỉ là một trò đùa, cô vẫn là một Thánh Nhân. Có khả năng cô đã không tính toán được mức độ sát thương mà cú tsukkomi của cô sẽ gây ra cho một người bình thường.
Và thế là Kamijou cố gắng chạy trốn nhanh nhất có thể.
Tuy nhiên…
“Chờ một chút!!”
Misaka Mikoto bắn một tia Railgun về phía họ.
Khi đồng xu game bay với tốc độ gấp ba lần tốc độ âm thanh, Kanzaki dùng vỏ kiếm của mình đỡ lấy. Tuy nhiên, nó có sức công phá lớn hơn cô mong đợi, nên cô hét lên “Chậc, không thể chặn nổi một thứ cỏn con như vậy sao!?” và bị thổi bay xuyên qua tường của trường. Điều làm Kamijou sợ hãi là cậu đã lường trước việc cô sẽ bước ra từ đám bụi bay mù mịt mà không hề hấn gì.
Nhưng tạm thời, cậu thận trọng quay lại.
Một cô gái từ Sơ trung Tokiwadai đang đứng đó một cách đắc thắng và cô lấy hết sức bình sinh để hét vào mặt cậu.
“Em đã nói với anh là em rất mong chờ White Day rồi mà!!”
“Oái!” vai Kamijou chùng xuống. “Đây là người chính thống nhất, nhưng vẫn là người tệ nhất.”
“Đừng có gọi tôi là tệ nhất!” Mikoto gắt lại.
Cô dường như đã hoàn toàn quên rằng mình vừa thổi bay Kanzaki xuyên qua một bức tường.
Cô sau đó chuẩn bị bắn một đồng xu mới.
“Dừng lại ngay đó!!”
Ai đó đã đánh vào sau gáy của Mikoto và hạ gục cô xuống đất. Đó là mẹ của cô, Misaka Misuzu. Bà trông như một sinh viên đại học và là một người mẹ thoải mái, không mấy quan tâm người khác nói gì về tuổi của mình.
“Sô-cô-la cô tặng cháu vẫn tính chứ?”
Bà ném một quả bom về phía cậu với một nụ cười.
Khi Mikoto nằm úp mặt xuống đất, cô cào ngón tay vào đất.
“Tôi hiểu rồi. Vậy ra chủ đề lần này là một bộ mẹ con.”
“Đ-đừng nhìn tôi! Kamijou-san thực sự không nhớ gì đâu!!”
Kamijou lắc đầu lia lịa.
“Chờ một chút, Misaka nói trong khi tung thêm một đòn tấn công nữa.”
Misaka Imouto xuất hiện từ sau lưng Misuzu, đá người phụ nữ ngã xuống đất. Thậm chí không thèm liếc nhìn những bản gốc đang quằn quại dưới chân, Misaka Imouto nhìn chằm chằm vào Kamijou với đôi mắt biểu lộ một cảm xúc không thể đọc được.
“Chuyện cậu nói rằng cậu thích Misaka #10032 như một cá thể riêng biệt chứ không phải là một Số Sê-ri khác thì sao? hỏi Misaka khi cô ấy nhắc lại cho cậu nhớ chuyện gì đã xảy ra vào ngày 14 tháng 2.”
“Oái! Tôi thực sự đã nói thế khi say à!?”
Khi Kamijou lại hét lên một lần nữa, Mikoto nói bằng giọng trầm từ dưới đáy của đống người.
“Anh thấy ổn với hai chị em hoặc một cặp mẹ con à?”
“Cô bé đó là ai vậy?” Misuzu hỏi trong khi nghiêng đầu từ trên người con gái.
“Misaka sẽ xuất hiện cuối cùng để kết thúc trò đùa! Misaka nói trong khi Misaka xông vào!!”
Một cô bé khoảng mười tuổi xuất hiện sau lưng Misaka Imouto và lao vào cô gái. Misaka Imouto ngã nhào lên trên gia đình Misaka và Mikoto trông đau đớn ở dưới cùng.
Kamijou kinh hãi rằng mình có thể đã làm gì đó với cô bé được gọi là Last Order này.
“Vậy cậu sẽ chọn cô con gái nào trước? hỏi Misaka trong khi Misaka cảm thấy vô cùng phấn khích.”
“Ặc!? Sao em lại đi đến kết luận đó!? Cho dù có chuyện gì xảy ra, những tình huống như thế này cuối cùng cũng phải thu hẹp lại thành một thôi, bé Misaka-san à!!”
“Ồ, thôi nào. Ngay cả cậu cũng biết tình hình này đã phát triển vượt xa mức mà phương pháp tiêu chuẩn đó có thể giải quyết rồi, Misaka nói trong khi Misaka đảm bảo cậu hiểu rõ vấn đề. Cậu. Sẽ. Chọn. Ai? hỏi Misaka trong khi Misaka vẫy ngón trỏ qua lại.”
“Em không có khái niệm gì về đạo đức à!?”
Kamijou nghĩ đầu mình sắp nổ tung, nhưng Misaka Imouto quyết định giúp cậu.
“Cô ấy không chia sẻ ký ức của mình, nhưng có vẻ như Số Sê-ri 20001 có một vài ý tưởng độc đáo về giá trị của ‘trải nghiệm’ giữa những người trong gia đình Misaka, Misaka giải thích trong khi ghi điểm bằng cách tử tế và kỹ lưỡng.”
“T-tôi hiểu rồi. Vậy hoàn cảnh của em ấy thật độc đáo. Tôi hơi ngạc nhiên đấy.”
“Nhân tiện, Misaka sẽ không bao giờ đi chệch khỏi lòng tận tụy với Kamijou của mình, nên loại lừa dối đó không áp dụng cho cô ấy, Misaka tuyên bố để đảm bảo không có sự hiểu lầm nào.”
“Tôi mừng, nhưng đó là một điều nghiêm túc mà em đột ngột ném vào tôi đấy!!”
Kamijou nhận một đòn tấn công trực diện không dùng mánh khóe. Cậu đã hoàn toàn say xỉn vào ngày 14 tháng 2. Bình thường cậu sẽ nghi ngờ một người say như vậy có thể đi lại đến một khu vực rộng lớn như thế, nhưng cậu rùng mình khi tự hỏi mình đã hoạt động tích cực đến mức nào vào ngày hôm đó.
Sau đó, Orsola, Sherry, và một vài người khác không thuộc về Thành Phố Học Viện đã trèo qua các bức tường bên ngoài của thành phố, Kazakiri Hyouka đã gửi một email dù cậu chưa bao giờ cho cô địa chỉ của mình, một tổng lãnh thiên thần tự xưng là Misha Kreutzev đã ném một lá thư vào cậu dưới dạng một phiến đá tiên tri, và rất nhiều loại rắc rối khác đã xảy ra.
Cậu bị bao vây bởi một cơn bão của những câu hỏi “Anh không nhớ ngày Valentine sao?” và “White Day thì sao?”
Tập hợp tất cả các bình luận của họ lại dường như cho thấy rằng, trong khi Kamijou say xỉn vào ngày 14 tháng 2, cậu đã đi khắp thế giới, giải quyết các sự cố đe dọa đến vận mệnh của các quốc gia, và cứu sống các cô gái ở khắp mọi nơi. Thật khó tin, nhưng chắc hẳn là vậy nếu tất cả họ đều khẳng định như thế.
“…Tôi không thể chịu nổi nữa rồi.”
Kiệt sức, Kamijou đi chệch khỏi con đường về nhà thường lệ của mình và bước vào một trung tâm mua sắm dưới lòng đất.
Nếu cậu đã nhận sô-cô-la từ họ, cậu phải tặng lại một món quà.
Trung tâm mua sắm dưới lòng đất được xây dựng để kết nối tầng hầm của các cửa hàng bách hóa và rất nhiều cửa hàng đã tung ra các chương trình đặc biệt cho White Day. Tuy nhiên, những món quà như vậy phải được chuẩn bị trước ngày hôm đó, nên chỉ còn lại những món hàng tồn.
“White Day à? Mình nên tặng lại cái gì đây?”
Ở Nhật Bản, sô-cô-la là tiêu chuẩn cho ngày Valentine, nhưng không có tiêu chuẩn cụ thể nào cho White Day. Mỗi người mỗi khác, nên việc lựa chọn tồi có thể dẫn đến rất nhiều rắc rối vật chất bắt đầu bằng câu “Tôi đã dồn hết tâm huyết vào sô-cô-la của mình và đây là thứ anh đáp lại tôi sao!?”
Kamijou nhìn quanh các cửa hàng khác nhau.
“Mình nên chọn gì đây?”
“Xem ra đến lượt tôi rồi.”
Vai Kamijou giật nảy trước giọng nói đột ngột. Cậu ngửi thấy mùi nước hoa ngọt ngào và quay lại thì thấy một linh mục với mái tóc dài nhuộm đỏ.
Đó là Stiyl Magnus.
Biểu cảm của Kamijou như thể toàn bộ sức lực đã rời khỏi chân cậu.
“Đừng nói với tôi là cậu cũng tặng sô-cô-la cho tôi đấy nhé…”
“Nếu cậu tiếp tục dòng suy nghĩ đáng lo ngại đó, tôi sẽ thiêu cậu ra tro.” Stiyl trông cực kỳ không hài lòng. “Cậu thật quá ngu ngốc, nên tôi đã đến để giúp cậu.”
“Hả? Cậu sẽ giúp tôi?”
Kamijou trông có vẻ nghi ngờ và Stiyl nhai đầu lọc điếu thuốc trong miệng.
“Tôi thực sự không muốn làm điều này, nhưng tôi không còn lựa chọn nào khác. Tất cả các nữ tu của Anh giáo cứ lải nhải không ngớt về White Day và chẳng chịu làm việc gì cả. Cậu đang cố gắng chiếm lấy Necessarius từ bên trong à? Cậu có thể ngừng biến giáo phái lành mạnh của chúng tôi thành một thứ giáo phái tình dục nào đó không? Ngay cả Tổng giám mục của chúng tôi cũng đang đỏ mặt, chết tiệt. Tôi thực sự cần phải nghĩ đến việc tìm một công việc mới.”
Giọng nói đều đều của cậu ta khiến Kamijou rùng mình.
Stiyl nhổ điếu thuốc đã nhai dở ra.
“Tôi sẽ giải thích. Có phàn nàn gì không?”
“Không hề!!”
Kamijou lắc đầu lia lịa.
“Ngày Valentine ban đầu là một ngày lễ đơn độc. White Day không tồn tại. Một sự kiện thiêng liêng để tạo ra các cặp đôi tồn tại từ trước thời Thiên Chúa giáo đã được kết hợp với các truyền thuyết khác nhau về hai vị thánh đều được biết đến với tên gọi Thánh Valentine. Điều này tạo ra ý nghĩa ‘hai người đến với nhau’ và nó còn biến đổi thành một nghi lễ để một người đàn ông và một người phụ nữ trở thành người yêu thông qua việc trao đổi thiệp chúc mừng.”
“Ý là sao?”
“Chỉ cần ngày Valentine là đủ. Quà được tặng và quà được đáp lại.”
Nếu Valentine là một nghi lễ “trao đổi”, thì không cần phải “đáp lại” lần thứ hai vào White Day. Điều đó sẽ là thừa thãi.
Stiyl rút một điếu thuốc mới từ một bao thuốc nhàu nát.
“Valentine là một nghi lễ bắt đầu khi một cô gái tặng thiệp cho một chàng trai.”
Chỉ bằng cách vẫy điếu thuốc, nó đã được châm lửa và cậu ta thở ra một làn khói.
Cậu ta không hề quan tâm đến quy tắc hút thuốc của thế giới.
“Nhưng điều đó bị cho là không công bằng. Các cô gái phải lấy hết can đảm để bắt đầu nghi lễ, nhưng các chàng trai chỉ cần nhận. Thực tế, họ có thể chỉ đơn giản là lờ đi trong một số trường hợp. Điều này hẳn đã tạo ra rất nhiều áp lực cho các cô gái. Chắc hẳn họ đã tức giận khi thấy các chàng trai vui vẻ chờ đợi nó. Đó là lý do tại sao họ muốn một hình thức phần thưởng nào đó. Lời cảm ơn bằng miệng mà họ nhận được vào ngày 14 tháng 2 là không đủ cho sự can đảm mà họ đã bỏ ra. Nói theo kiểu nghi lễ, họ yêu cầu một sự đền bù tuyệt đối xứng đáng với hành động mà họ đã thực hiện.”
“Nói kiểu đó nghe như một buổi triệu hồi ác quỷ mờ ám vậy.”
“Thế à? Nếu cậu xem qua lịch sử ma thuật, có một số phương pháp để giành được tình cảm của một người cụ thể. Nếu xem nó như một phương tiện để kiểm soát cảm xúc, lãng mạn và ma thuật có mối liên hệ rất chặt chẽ.” Stiyl nói với vẻ gần như chán nản. “Dùng từ của phe khoa học, tôi cho rằng đó sẽ là một hành động và một phản ứng. Nếu một hành động tích cực được thực hiện, một hành động tiêu cực tương đương phải được nhận lại. Đó là một trong những điều cơ bản nhất của phe ma thuật.”
(Hả? Cậu ta dùng từ của phe khoa học mà cuối cùng lại ra một trong những điều cơ bản nhất của phe ma thuật? Hai lĩnh vực này thực sự rất giống nhau à?)
Những suy nghĩ lộn xộn của Kamijou tiếp cận một vài ý tưởng phiền phức, nhưng cậu quyết định lờ đi vì cậu cần tập trung vào White Day.
“Mối quan hệ giữa ngày Valentine và White Day có thể nói là dựa trên luật của một ‘cuộc trao đổi quà tặng’. Dù vậy, nó更là một vấn đề của nhân chủng học hơn là ma thuật. Nếu xem ngày Valentine là một cực bắc, thì White Day là cực nam. Ban đầu chỉ tồn tại ngày Valentine, nên nó mất cân bằng. White Day tự nhiên được tạo ra để mang lại sự hài hòa cho nó. Cậu theo kịp chứ? Điều đó có nghĩa là White Day được tạo ra để thỏa mãn những lời phàn nàn của các cô gái,” Stiyl kết luận.
“Sao cậu phải làm nó phức tạp thế? Tôi chỉ cần tặng lại thứ gì đó để đáp lại những gì tôi đã nhận, đúng không?”
Câu trả lời thật thà của Kamijou khiến Stiyl nhăn mặt.
“Tại sao lại là ngày 14 tháng 3,” cậu ta nói.
“Gì cơ?”
“Ngày Valentine là vào ngày 14 tháng 2 vì đó là ngày Thánh Valentine tử vì đạo. Tuy nhiên, White Day không có nguồn gốc. Nó chỉ đột nhiên xuất hiện.”
Stiyl nói với vẻ mặt trầm tĩnh, nhưng Kamijou nghiêng đầu.
“Ngày 14 tháng 2 đến từ Thánh Valentine, vậy ngày 14 tháng 3 không có liên quan gì đến ông ấy sao?”
“Có những truyền thuyết xoay quanh ngày này. Thậm chí cả những truyền thuyết liên quan đến Thánh Valentine. Tuy nhiên…”
“Tuy nhiên?”
“Điều đó có quan trọng gì?”
Lời bình luận đột ngột của Stiyl chẳng có ý nghĩa gì cả.
Cậu ta nhẹ nhàng thở ra một làn khói thuốc trước khi tiếp tục.
“Như tôi đã nói, Thánh Valentine xuất hiện bởi vì các truyền thuyết của nhiều vị thánh đã được kết hợp lại. Nói đơn giản, thực sự có những vị thánh tên là Thánh Valentine, nhưng phép lạ của họ không liên quan gì đến việc thành toàn các mối tình. Họ được cho là đã chữa lành bệnh tật.”
“Hả? Vậy ngày Valentine và White Day là gì?”
“Chúng không liên quan gì đến những vị thánh đó. Các tin đồn khác nhau đã thêm thắt vào các truyền thuyết về Thánh Valentine và cuối cùng ông được biết đến như vị thánh của các cặp tình nhân. Nhà thờ sau đó đã chính thức công nhận tất cả những điều này, nên cũng không thực sự quan trọng nếu tất cả đều bị trộn lẫn vào nhau.”
“Hửm? Vậy ngày 14 tháng 3 là gì?”
“Đó là câu hỏi. Ngay cả khi ngày đó dựa trên các truyền thuyết về Thánh Valentine, đó cũng chỉ là sau khi chơi trò tam sao thất bản với thực tế về Thánh Valentine. Tự nhiên sẽ có những phần không rõ ràng trong câu chuyện.”
Điếu thuốc ở khóe miệng Stiyl lúc lắc lên xuống khi cậu ta nói.
Theo cậu ta, cái tên White Day chỉ có ở Nhật Bản. Tuy nhiên, truyền thống “đáp lễ” vào ngày 14 tháng 3 tồn tại dưới các tên gọi khác ở nước ngoài.
Vậy tại sao lại phải là ngày 14 tháng 3?
Stiyl tóm tắt những điểm quan trọng.
“Sự kiện này được tạo ra từ những lời phàn nàn của các cô gái, nhưng tại sao nó lại kết thúc vào ngày 14 tháng 3? Ai đã quyết định như vậy? Quy tắc nào đã dẫn đến ngày đó? Đây là một trong những bí ẩn của thế giới mà thần học vẫn chưa giải đáp được, vậy tại sao mọi người vẫn tiếp tục tuân theo truyền thống của White Day mà không suy nghĩ gì?”
“Hả?”
Kamijou nghiêng đầu.
Tại sao lại vậy? Tâm trạng ấm áp trước đó của cậu đã chuyển thành một cảm giác đáng ngại khiến lòng bàn tay cậu đổ mồ hôi hồi hộp.
Stiyl tiếp tục nói.
“Việc trao đổi tình cảm lãng mạn này đã lan rộng ra toàn thế giới. Cậu có thể nghĩ tôi đang nói nhảm, nhưng điều này đóng một vai trò lớn trong lịch sử nhân loại. White Day ban đầu không tồn tại và ngày 14 tháng 3 đã mang lại một sự thay đổi ở cấp độ tinh thần. Nói cách khác…”
“C-cậu không có ý đó chứ…”
“Đúng vậy. Một chìa khóa để giải quyết những bí ẩn trong cấu trúc thần học của Thiên Chúa giáo có thể được ẩn giấu ở đây!”
Lời tuyên bố của Stiyl được đi kèm với hiệu ứng âm thanh lớn của một cú va chạm.
“Tôi không muốn đưa cuộc trò chuyện đi theo hướng đó,” Kamijou phàn nàn trong khi ôm đầu.
Tuy nhiên, Stiyl tiếp tục nói lớn.
“Và năm nay, cậu đã làm đủ mọi thứ vào ngày Valentine!”
“Ý cậu là tôi đã làm những chuyện đó!? Không phải là tôi chỉ bị lôi vào chúng sao!?”
“Nếu cậu không làm, thì Kanzaki lạnh lùng và điềm tĩnh đó sẽ không bao giờ bị đưa đến gần bờ vực của nước mắt vì xấu hổ trong khi chuẩn bị một bồn tắm đầy sô-cô-la và chờ đợi cậu trong bộ dạng chỉ có một chiếc khăn tắm.”
“Tại sao lại là tháng Ba chứ!? Tôi muốn quay lại tháng Hai!!”
Kamijou dậm chân trong tuyệt vọng, nhưng cậu không thể trở lại mùa đã qua đó. Cậu trai bất hạnh từ bỏ và quyết định sống cho hiện tại.
“Giờ đây khi ngày Valentine đã thay đổi, việc ngày lễ đối tác của nó là White Day cũng thay đổi là điều tự nhiên. Nhiệm vụ của tôi là loại bỏ sự thay đổi đó đồng thời làm sáng tỏ những quy luật bí mật của Thiên Chúa giáo ẩn sau hai ngày lễ này!!”
“Cái kết luận vô lý gì thế này!?”
“Tôi phải giải quyết bí ẩn này!!”
“Chết tiệt, cậu ta không nghe!!”
Bây giờ khi đã có lý do chính đáng, Stiyl thực sự đã vào guồng. Dù cậu ta đá, đấm, hay đuổi theo cậu bằng thanh kiếm lửa của mình, cậu ta có thể tuyên bố tất cả đều cần thiết để điều tra nguồn gốc của vấn đề, Kamijou Touma. Đối với một người đã tích tụ quá nhiều oán hận, không có gì có thể tốt hơn.
Khi Stiyl Magnus tỏa ra một luồng khí tiêu cực cho thấy một thảm họa có thể xảy ra nếu cậu ta quá khích, các học sinh trong trung tâm mua sắm dưới lòng đất bắt đầu di chuyển ra xa cậu ta.
Nhưng rồi…
“A!? Là linh mục lần trước!!”
Giọng của Komoe-sensei vang lên khắp trung tâm mua sắm dưới lòng đất đột ngột đến mức cứ như cô đã dịch chuyển tức thời đến đây. Vị linh mục lửa giật nảy mình như một đứa trẻ bị bắt quả tang khi đang làm điều xấu.
Cô giáo nhỏ bé ngước nhìn cậu ta với đôi mắt lấp lánh quá đỗi trong sáng.
“Anh nên báo cho tôi biết là anh sẽ ở đây! Cả em nữa, Kamijou-chan. Em cần phải nói cho cô giáo biết những chuyện như thế này. Hôm nay anh đến đây có việc gì vậy, ngài Linh mục? Anh sẽ ở lại bao lâu? Tôi chưa bao giờ cảm ơn anh đúng cách được, nên bây giờ tôi rất có động lực để làm điều đó!!”
Luồng khí của lòng tốt con người tỏa ra từ cơ thể Komoe-sensei khiến Stiyl nao núng. Cô giáo có lẽ muốn kiểm tra lại với Kamijou một vài điều liên quan đến vụ náo loạn Valentine, nhưng cô dường như đang ưu tiên Stiyl vào lúc này. Rất ra dáng một giáo viên.
Thấy vậy, Kamijou ngoáy tai bằng ngón út và tỏ vẻ không quan tâm.
“Ừm… Stiyl-kun đây đang đưa ra một vài giả thuyết liên quan đến ngày Valentine và White Day, nên cậu ta đến để đấm tôi-…”
Trước khi Kamijou nói xong, Stiyl đã dí điếu thuốc vào sườn cậu từ một góc mà Komoe-sensei không thể nhìn thấy.
Thậm chí không thèm liếc nhìn Kamijou đang quằn quại trong đau đớn, Stiyl quay lưng lại với họ mạnh đến nỗi quần áo của cậu ta rít lên trong không khí.
“Tôi đi đây!!”
“Êh!? X-xin hãy đợi đã!!”
Hai người họ nhanh chóng chạy đi. Thoạt nhìn, trông giống như một đứa trẻ đang đuổi theo một người lớn, nhưng thực tế thì hoàn toàn ngược lại.
“Vậy mình đã làm gì vào ngày 14 tháng 2? Và bí mật của ngày Valentine và White Day là gì?”
Kamijou nói ra những câu hỏi thật lòng của mình, nhưng các nhân vật giải thích từ phe ma thuật và phe khoa học đã rời đi.
Nói một cách đơn giản, tất cả đã bắt đầu vào ngày 14 tháng 2.
White Day về cơ bản là một thứ được thêm vào ngày Valentine, nên sự kiện trống rỗng này sẽ biến mất nếu ngày Valentine không tồn tại.
Điều đó có nghĩa là…
“Ước gì mình có thể quay lại tháng Hai.”
Nhưng dù Kamijou có phàn nàn bao nhiêu, cậu vẫn sẽ ở trong tháng Ba.
Cậu nhìn quanh trung tâm mua sắm dưới lòng đất. Cậu đã nghĩ rằng kẹo và kẹo dẻo là những món quà tiêu chuẩn cho White Day, nhưng các cửa hàng cũng bán cả văn phòng phẩm, mũ, bó hoa, và các mặt hàng khác có vẻ ít liên quan hơn. Kamijou lựa chọn cẩn thận để tránh bất kỳ quả mìn nào như tặng hoa để đáp lại một món quà nghĩa vụ.
Nhưng khi kiểm tra ví, cậu nhận ra mình có rất ít tiền mặt. Điều đó có nghĩa là cậu phải trở về phòng ký túc xá của mình để lấy tiền. Khi cậu đi thang máy và đi bộ xuống hành lang, cậu tình cờ gặp một cô hầu gái tập sự đang ngồi trên một con robot dọn dẹp hình trống. Tên cô là Tsuchimikado Maika.
“Đưa tôi quà cảm ơn sô-cô-la đây. Nghĩa vụ cũng được.”
Kamijou thêm một người nữa vào danh sách của mình.
Trong khi đó, cậu đã đến phòng của mình.
Cậu mở cửa và thấy một nữ tu trắng tinh đang ngồi nghiêm chỉnh giữa phòng.
Đây là Index, lá bài tẩy của Giáo hội Anh giáo, người đã ghi nhớ chính xác 103,000 cuốn ma đạo thư.
“Chà. Không khí nặng nề thật đấy.”
Người bạn cùng phòng khác, một con mèo tam thể nhỏ, đang rít lên một cách đe dọa với chương trình thú cưng dễ thương trên TV. Con mèo dường như đang nói “Đ-đây là địa bàn của ta!!”
Sự kết hợp giữa nữ tu im lặng và chú mèo con rít lên một cách đáng ngại khiến Kamijou chết đứng ở lối vào.
“Touma, anh có gì muốn nói với em không?”
“Không phải lỗi của anh!!”
Kamijou quay đầu và cố gắng chạy ra khỏi phòng, nhưng nữ tu trắng tinh đã nhảy nhanh hơn về phía cậu, bám vào lưng cậu, và cắn không thương tiếc vào gáy cậu.
“Hôm nay là White Day, vậy sao anh lại trông như chưa chuẩn bị gì hết vậy, Touma!?”
“Oááááá!!” Kamijou la hét trong sợ hãi và đau đớn tột độ.
Đây không phải là một cảnh trong ngày White Day.
Đây là một nghi lễ khác.
“Khoan đã, Index!! Anh không thể tưởng tượng nổi em lại tặng sô-cô-la cho anh!! Hay bất kỳ loại thức ăn nào, thật ra là vậy!! Em lúc nào cũng ăn bất kỳ đồ ăn nào trong tầm tay mà!!”
“Cái gì!?” Mặc dù rất sốc, Index vẫn tiếp tục bám vào lưng Kamijou. “E-em đã rất chăm chỉ vào ngày Valentine! Em đã đứng trong một căn bếp đầy những thiết bị và nguyên liệu lạ, một tay cầm sách dạy nấu ăn, và vật lộn đến tận khuya để đun chảy sô-cô-la!!”
(Sao bây giờ không phải là tháng Hai nhỉ?)
Kamijou nghĩ rằng mình sắp khóc, nhưng chắc chắn bây giờ là tháng Ba. Mùa đã qua đó sẽ không quay trở lại. Cậu sẽ không tìm thấy cỗ máy thời gian và ma thuật du hành thời gian tối thượng sẽ không kích hoạt.
Dù vậy, Kamijou vẫn không thể chấp nhận được.
Như cậu đã nói, Index là một cô gái ham ăn mà cậu không thể tưởng tượng nổi việc cô sẽ giao nộp bất kỳ thức ăn nào trong tầm tay mình.
“Index. Anh phải hỏi một điều và anh đang cố gắng giữ vẻ mặt tốt nhất có thể trong khi em vẫn còn bám trên gáy anh.”
“Gì vậy, Touma?”
“Em thực sự đã tặng sô-cô-la cho anh à?”
“Em thực sự đã làm nó!!”
“Và em đã không ăn hết số sô-cô-la em làm chứ?”
“A.”
Nghe thấy tiếng kêu nhận ra nhanh chóng của Index, Kamijou gạch tên Index khỏi danh sách White Day trong đầu.
Điều tồi tệ nhất là cậu đã hoàn toàn lường trước được điều này.
Cậu muốn bảo Thánh Valentine xuống địa ngục đi.
Nữ tu đó có một trí nhớ hoàn hảo, nên cô sẽ không đơn giản quên được. Có thể cô đã ăn nó mà không hề hay biết.
“…”
Trong khi đó, Index lặng lẽ trèo xuống khỏi lưng cậu và ngồi vào góc phòng, hai tay ôm lấy đầu gối. Đó dường như là nơi yêu thích của con mèo vì nó bắt đầu phản đối như thể muốn nói, “Ra khỏi chỗ của tôi!”
“Cười đi,” Index nói. “Cứ cười em đi. Em sẽ cảm thấy tốt hơn nếu anh chế nhạo và gọi em là đồ ngốc.”
“Ừm, nhưng…”
Gã trai càng vô vọng, họ càng không thể nói gì vào những lúc như thế này.
Sau năm giây im lặng khó xử, Kamijou cuối cùng cũng lên tiếng.
“Em đã cố hết sức, vậy là tốt rồi.”
“Kiểu thông cảm đó mới đau nhất!!” Index hét lên, nằm xoài ra sàn, và đấm những nắm tay nhỏ bé của mình xuống sàn nhà. “Em đã rất tự hào về thành phẩm của mình! Em đã rất vui vì em biết mình nấu ăn không giỏi! Nên em chỉ muốn nếm thử một chút thôi!! Chỉ thế thôi! Nhưng rồi…!!”
Đó là một lý do vô cùng dễ thương, nhưng Kamijou nghĩ rằng việc ăn hết tất cả thì hơi quá. Tuy nhiên, cậu đủ tử tế để giữ im lặng.
Index tiếp tục nói trong khi dùng cả cơ thể để trút ra những cảm xúc đau buồn mãnh liệt của mình.
“Em biết bây giờ nói cũng vô nghĩa, nhưng nó thực sự là một thành công. Nó ngon đến mức em mất hết kiểm soát.”
“Em mất kiểm soát quanh đồ ăn khoảng ba ngày một lần, nhưng nếu em khăng khăng, chắc hẳn nó phải ngon lắm. Thôi, vẫn còn năm sau mà, nên đừng buồn thế.”
“Em đã rất mất công để phân tích kỹ lưỡng sô-cô-la như một chất kích thích chứ không phải là một món ăn xa xỉ và em đã sử dụng quá trình đun chảy và làm đông cứng để phát triển nó thành một món ăn mang tính nghi lễ dựa trên ma thuật phù thủy.”
“Và giờ thì anh mừng vì đã không ăn cái món ăn huyền bí đáng ngại đó!!”
“Ý anh là sao!?”
Index lấy lại năng lượng và bắt đầu gặm gáy Kamijou một lần nữa. Cô bé có khả năng phục hồi đáng kinh ngạc sau khi bị đả kích, hoặc ít nhất là hồi phục rất nhanh.
Cô sau đó nói trong khi vẫn còn bám trên đầu cậu.
“Dù sao đi nữa, hôm nay là White Day! Anh phải tuân theo quy tắc của cuộc trao đổi quà tặng và tặng em kẹo hoặc kẹo dẻo!!”
“Em thì lúc nào chẳng đói, có thật sự quan trọng là White Day hay không!?”
“Touma, đồ ngốc!!”
“Một cú đấm á!?”
Cậu không thể chịu được cú đấm mạnh vào gáy, nên cậu bị hất về phía trước. Con mèo đang lười biếng nằm trên sàn uể oải né cậu như thể muốn nói, “Này, đừng có lăn về phía này.”
Kamijou nằm sõng soài trên sàn nhà.
“Cú cắn của em không còn quan trọng nữa! Nếu em giỏi cận chiến đến thế, em không cần ai bảo vệ đâu! Em là một vũ khí hình người!!”
“Touma, White Day không hoạt động như vậy.”
“Em cứ lờ anh đi luôn à!?”
“Cuộc trao đổi quà tặng được thực hiện qua ngày Valentine và White Day là về việc đáp lại tình cảm của nhau! Không quan trọng là sô-cô-la có thực sự được tặng hay không! Từ khoảnh khắc em làm sô-cô-la cho anh, tình cảm đã ở đó, nên anh vẫn có thể tặng em quà vào White Day!!”
“Hả? Ý em là chỉ cần đáp lại ‘tình cảm’ là đủ về phía anh sao… Xin lỗi! Anh hiểu là không phải như vậy, nên làm ơn đừng dùng hàm răng của eeeeeeeeeeeeee áááááááá!?”
Một tiếng nghiến răng kinh khủng vang lên khắp phòng ký túc xá.
Tiếng ồn hoang dã và sống động khiến con mèo dựng lông.
“H-hay là để anh, Kamijou Touma, làm quà White Day của em nhé? Và anh không có ý nói theo kiểu ẩn dụ biến thái đâu. Anh đang nói theo nghĩa đen và vật lý luôn đấy.”
“Touma.” Index nhả đầu cậu ra để nói. “Trao đổi tình cảm là một dấu hiệu cho thấy anh quan tâm đến cảm xúc của người kia. Không quan trọng món quà nhỏ đến đâu. Điều quan trọng là anh tặng một thứ gì đó để chứng minh rằng anh đã đáp lại tình cảm của họ.”
“Hừm…”
“Mặc dù tình cảm bên trong mới là thứ thực sự quan trọng, nghi lễ trao đổi quà tặng vẫn cần thiết để mang lại cho những tình cảm đó một hình thức vật chất. Em đã làm hỏng chuyện vào ngày Valentine, nên em không nên nhấn mạnh điều này quá nhiều. Nhưng nếu ai đó khác thực sự đã tặng sô-cô-la cho anh, anh không được làm bất cứ điều gì xem nhẹ tình cảm của họ.”
Index giảng giải cho cậu.
Khi nghĩ về điều đó, cậu nhận ra rằng cô thực sự đã rất cố gắng để làm sô-cô-la vào ngày trước Valentine. Cô có thể đã ăn hết nó cuối cùng, nhưng điều đó khiến cậu rất vui vì cô thực sự đã làm sô-cô-la cho một kẻ như cậu.
Cậu gật đầu.
“Em nói đúng. Anh cũng cần phải tặng em thứ gì đó. Đặc biệt là vì em đã tự mình làm thay vì chỉ mua.”
“Hả? K-không, em không xứng đáng đâu…”
“Ngay cả khi đó là vì nghĩa vụ, sô-cô-la vẫn là sô-cô-la.”
“Nghĩa vụ!?”
“Đương nhiên rồi. Một kẻ bất hạnh như anh làm sao mà nhận được sô-cô-la chứa đựng tình cảm thật sự được chứ. Ngay cả việc nghĩ đến điều đó cũng là bất lịch sự với em, phải không? Ừm. Cảm ơn nhé, Index.”
“Hả? Ừm, ờ… oááááá!!”
Mắt Index quay tròn, cô vò đầu bứt tai và lăn lộn trên sàn. Dường như cô muốn nói với cậu điều gì đó, nhưng cô rõ ràng đang do dự không muốn nói ra thành lời.
Miệng cô mấp máy vài lần, nhưng cuối cùng một câu khác lại bật ra.
“Ngh-nghĩa vụ thì có sao chứ!? Em không quan tâm chút nào!!”
“???”
Index rưng rưng nước mắt, nhưng Kamijou không chắc chuyện gì đã xảy ra.
“Ừm…” Cậu suy nghĩ một lúc. “Chà, sô-cô-la nghĩa vụ vẫn tốt hơn là không có gì. Dù sao đi nữa, anh cần phải suy nghĩ nghiêm túc về việc sẽ tặng gì cho mọi người, bao gồm cả em.”
Vai Index giật nhẹ.
“Touma… Ý anh là có những người khác nữa sao?”
“Ừ. Tất cả đều là nghĩa vụ.”
“…”
Index nhìn chằm chằm vào mặt cậu một lúc, nhưng cô thở dài thườn thượt khi không thấy dấu hiệu lừa dối nào trong biểu cảm của cậu. Dường như đó là một dấu hiệu của sự cam chịu.
“Bây giờ, mình nên mua gì đây? Thứ gì đó quá đắt sẽ chỉ gây phiền hà cho họ.”
“Miễn là họ có thể thấy được tấm lòng của anh, thì bất cứ thứ gì cũng được.”
“Đó mới là phần khó nhất… Chà, 500 yên mỗi người có lẽ là tiêu chuẩn.”
Khi nói, Kamijou đột nhiên cảm thấy có gì đó nhẹ dưới chân. Cảm giác nhưเหยียบ phải một chiếc lá, nhưng không có lá nào trong phòng ký túc xá. Cậu nhìn xuống và thấy một vài phong bì.
Nhiều phong bì.
Chúng còn có cả tem thư hàng không mà cậu không thường thấy.
“Hử?”
Cậu nhặt chúng lên và Index nói với cậu rằng Maika đã mang chúng đến.
Kamijou mở một phong bì và rút lá thư ra.
Đó là thư hàng không từ nước ngoài, nhưng được viết bằng tiếng Nhật lịch sự, gọn gàng.
“Hôm nay là White Day, xin hãy chuẩn bị đủ quà đáp lễ cho năm mươi người. Do chênh lệch múi giờ, chúng tôi sẽ đợi khoảng một ngày. –Các cô gái của Chi nhánh London của Giáo hội Amakusa.”
(Năm mươi?)
Mồ hôi lạnh chảy ròng ròng trên trán Kamijou.
Với 500 yên mỗi người, đó là 25,000 yên.
Cậu nhớ lại lực lượng chính của Amakusa khoảng năm mươi người, nhưng con số này có thể đã bao gồm cả các thành viên không chiến đấu.
Cậu sau đó kiểm tra phong bì tiếp theo.
“Sơ Lucia và Sơ Agnese đang khá bướng bỉnh, nhưng xin hãy chuẩn bị một vài món quà vì tôi tin rằng họ sẽ rất vui nếu nhận được quà đáp lễ. Ồ, và số người chính xác là 252. –Sơ Angelene thay mặt Dòng Nữ tu Công giáo La Mã đóng tại London.”
“Hơn 250 người!?” Kamijou hét lên.
Cùng với họ và Amakusa, cậu đã có hơn 300 người.
Và lá thư tiếp theo còn làm nó tồi tệ hơn.
“Hiện tại, các Misaka đang phân tán khắp thế giới để trải qua các đợt điều chỉnh thể chất, nhưng nếu cậu gửi 9969 phần quà của Misaka đến bệnh viện thường lệ, chúng sẽ được phân phát một cách hợp lý, Misaka báo cáo trong khi che giấu một sự mong đợi quá mức. –Từ #10032, một đơn vị của các siêu năng lực gia quân sự sản xuất hàng loạt được gọi là các Sisters.”
Kamijou nghĩ mình sắp ngã quỵ vì sốc.
Cậu không thể chỉ đi ra cửa hàng và mua thứ này được nữa.
Cậu sẽ phải đặt hàng trực tiếp từ một cửa hàng bán buôn.
“Khoan! Tổng cộng là bao nhiêu người đây!? Và nếu tôi thực sự bị ném nhiều sô-cô-la như vậy vào ngày 14 tháng 2, tôi nghĩ mình sẽ bị đè chết theo đúng nghĩa đen! Chuyện gì đã xảy ra vào ngày Valentine!?”
“Touma,” Index nói một cách mượt mà. “Điều quan trọng là tình cảm mà anh đang đáp lại.”
“Làm ơn nghe đi! Tôi khá chắc chắn vấn đề này đã vượt quá mức mà chủ nghĩa lý tưởng kiểu đó có thể giải quyết rồi! Chỉ cần có con số 10,000 trong đó là đã gây ra lạm phát rồi!! Chết tiệt. Sự bất hạnh có bám theo tôi ngay cả khi tôi thực sự nhận được sô-cô-la vào ngày Valentine không!?”
“Đây là sự trừng phạt của thần thánh vì đã không đáp lại tình cảm của mọi người,” Index lẩm bẩm trong lòng.
Mắt Kamijou quay tròn.
“Anh biết rồi! Index, em có biết gì về chuyện đã xảy ra vào ngày Valentine không!?”
“Sẽ rất phiền phức nếu giải thích bằng lời. Viết vào nhật ký cũng phải hết ba tập.”
“Anh hiểu rồi. Vậy là một bộ ba phần.”
Kamijou nhận được một gợi ý nhỏ, nhưng cậu vẫn còn quá ít thông tin.
Cậu tạo điều kiện để thảo luận với Index và cuối cùng đã thành công moi được thêm thông tin từ cô bằng cách đưa cho cô cây xúc xích cá mà cậu đã giấu ở sau tủ lạnh để ăn vặt.
“Anh sẽ không biết được toàn bộ quy mô của sự việc đó nếu em chỉ giải thích. Anh đã tự mình chạy đi gần hết thời gian, nên có những phần em không biết.”
“Vậy thực sự là một sự cố. Nhưng nếu em không thể giải thích được, chúng ta phải làm gì?”
“Em có một vật phẩm tâm linh cho đúng dịp này!!” Index vui vẻ tuyên bố.
(Một vật phẩm tâm linh? Vậy đó là một loại vật phẩm ma thuật nào đó?)
“Em thực sự có một món đồ tiện lợi nào đó sẽ cho chúng ta biết anh đã làm gì vào ngày 14 tháng 2 à?”
“Có rất nhiều vật phẩm tâm linh cho cậu thấy quá khứ hoặc tương lai. Chúng ta đã dùng cái gọi là Lời tiên tri của Malachy vào cuối mùa hè.”
“Nhanh một điều: không được nói nó tên là Tree Diagram. Gian lận như vậy sẽ phá hỏng mọi thứ.”
“Touma, Tree… cái gì đó là gì vậy?”
Dường như những quy tắc đó vẫn có hiệu lực ngay cả trong một phiên bản nhại.
(Nhưng còn gì khác nữa?)
Index thò tay xuống gầm giường, lục lọi, và kéo ra một thứ gì đó. Đó là một tấm bảng vuông khoảng năm mươi centimet. Theo lời Index, Giáo hội Anh giáo đã gửi nó cho cô. Đó có thể là công việc của cô nàng chuyển phát có thân hình bốc lửa kia.
Index đặt tấm bảng lên bàn kính và nói lớn.
“Ta đa! Nó được gọi là Sa bàn Ngày 14 Tháng 2!!”
“Cái tên đó là gian lận!!” Kamijou đập tay xuống bàn kính. “Tất cả những cái tên trước đây đều có liên quan ít nhiều đến truyền thống Thiên Chúa giáo hoặc có một lịch sử nào đó, nhưng bây giờ cái tên lại chỉ là chính nó thôi sao!? Làm sao em có thể lôi ra một món đồ nghe như thể được tạo ra chính xác cho vấn đề này!? Em điên rồi à!?”
“Touma,” Index cắt ngang. “Một tuần dựa trên truyền thống từ Cựu Ước và một tháng dựa trên sự chuyển động của mặt trời. Anh có muốn nghe nguồn gốc của một năm và một thế kỷ nữa không? Nói cách khác, cái tên dễ dãi không phải là điều quan trọng. Biểu tượng ma thuật được bao gồm trong chính đơn vị thời gian. Cái này khá giống kiểu Amakusa đấy.”
“…Em có chắc là em không bịa ra trong lúc nói không đấy?”
Kamijou quay ánh mắt hoài nghi về phía Index, nhưng cô chống tay lên hông và tự tin ưỡn ngực.
“Touma, Touma. Anh đã quên về việc Inou Tadataka đã tạo ra ma thuật di chuyển tọa độ ‘Hành hương Thu nhỏ’ bằng cách tạo ra Đại Bản đồ Duyên hải Nhật Bản rồi sao? Đó là một câu thần chú thu nhỏ dựa trên sự chuyển động của các vì sao. Thay đổi nó thành sự chuyển động của mặt trời thì cũng chẳng sao cả. Chỉ là của Inou Tadataka dùng không gian trong khi cái này dùng thời gian. Eh heh heh. Tất cả những điều đó đều là điềm báo cho khoảnh khắc này!!”
Một hiệu ứng âm thanh nổ lớn vang lên từ phía sau Index.
Điều tương tự đã xảy ra với Stiyl, nên Kamijou cho rằng đó là một truyền thống của Anh giáo.
“Anh không nhớ gì về chuyện đó cả…”
“Êhh!?”
“Cái điềm báo đó đã quá hạn sử dụng rồi. Có thể nó không có ý nghĩa nhiều với em và trí nhớ hoàn hảo của em, nhưng bây giờ là tháng Ba. Mấy cái vụ Bản đồ Gì-Gì-Đó đó là ở tháng mấy?”
Không hẳn là Kamijou có trí nhớ kém mà là cậu đã có một trận chiến lớn ba ngày một lần. Đôi khi cậu thậm chí còn dính vào ba hoặc bốn sự cố liên tiếp trong một khoảng thời gian hai mươi bốn giờ. Với một người đang bơi qua Sông Tam Đồ hàng ngày, cậu sẽ không dồn nhiều công sức để nhớ một tấm bản đồ cũ từ thời Edo.
Dù sao đi nữa, cậu phải quyết định xem phải làm gì với Sa bàn Ngày 14 Tháng 2.
Cậu quay về phía tấm bảng phẳng, trông bình thường.
“Làm thế nào để thứ này cho tôi xem chuyện gì đã xảy ra vào ngày Valentine?”
“Đừng chạm vào nó, Touma. Để em làm.”
Imagine Breaker cuối cùng cũng xuất hiện.
Và giờ đây khi mọi chuyện đang trở nên liên quan đến ma thuật, Index trở nên phấn khích.
Cô lau lòng bàn tay mình lên tấm bảng phẳng và thứ gì đó giống như cát phun ra từ nó. Cây cối, đường sá và các tòa nhà có kích thước bằng viên kẹo sau đó mọc lên từ đó.
“A!? Cái quái gì vậy!?”
“Có vẻ như một pháp sư đã để lại vật phẩm tâm linh này sau khi cố gắng điều tra mối quan hệ nhân quả giữa ngày Valentine và White Day. Nó có thể tái tạo lại trải nghiệm của mọi người vào ngày 14 tháng 2 từ nhiều góc nhìn khác nhau.”
Cuộc thảo luận của Stiyl lại xuất hiện ở đây.
(Cậu ta nói nghiêm túc về chuyện đó à?)
Kamijou dần dần bắt đầu chú ý hơn.
“Để xem nào… Đối tượng mục tiêu là T-O-U-M-A-K-A-M-I-J-O-U.”
Index gõ ngón trỏ lên cạnh của tấm bảng để điều khiển nó bằng cách nào đó.
Và một sự thay đổi rõ ràng đã xảy ra.
Sự sắp xếp hỗn loạn của cây cối và các tòa nhà đột nhiên tự sắp xếp lại.
Dường như tấm bảng đang tạo ra một sa bàn của Thành Phố Học Viện. Đường sá, tuabin gió, cây ven đường, và các tòa nhà đều di chuyển chính xác vào vị trí. Và một hình người nhỏ bé đi bộ qua sa bàn. Hẳn đó là một cư dân của thành phố đó.
Một cậu bé với mái tóc đen dựng đứng đi bộ xuống trung tâm của tấm bảng.
Kamijou đã say vào lúc đó và hình người trên bảng đang đi loạng choạng.
Giống như một màn hình cuộn trong một game RPG, cậu bé vẫn ở trung tâm của tấm bảng cho dù cậu đi bao nhiêu. Cảnh vật xung quanh di chuyển thay thế. Khi đường sá và các tòa nhà cuộn ra khỏi rìa của tấm bảng, chúng sụp đổ và cây cối và tuabin mới xuất hiện ở phía đối diện.
“Tôi hiểu rồi. Vậy nếu chúng ta xem sa bàn này, chúng ta sẽ biết tôi đã làm gì vào ngày 14 tháng 2.”
Trong một góc của trái tim mình, Kamijou bắt đầu nghĩ rằng White Day không còn quan trọng lắm nữa. Tuy nhiên, cậu vẫn tò mò về những gì đã xảy ra vào ngày Valentine. Cậu sẽ xử lý White Day sau, nên cậu quay lại phía Sa bàn Ngày 14 Tháng 2.
Hành động của hình người tóc dựng đứng đã có một bước ngoặt bất ngờ.
“O-oáááááááá!? Tôi sắp chết rồi! Nếu cô thả một thứ to như thế xuống tôi, tôi sẽ chết! Mỗi cái to như một đoàn tàu!! Khoan… tôi đang né chúng à? Chà, cái tôi trong sa bàn đang vèo vèo né ra! Khoan, bây giờ một cô gái có cánh đang từ từ bay xuống từ trên trời. Chuyện gì đang xảy ra vậy?”
“Ồ, đó là pháp sư ca cao đã tấn công Thành Phố Học Viện vào ngày Valentine.”
“Index, em rõ ràng là đang bịa chuyện!! Cô ta rõ ràng đang tấn công tôi bằng một cái búa chẳng liên quan gì đến sô-cô-la! Ôi, chết tiệt! Và cô ta mạnh thật! Bất cẩn, nhưng thực sự mạnh!! …Nghĩ lại thì, tại sao cô ta lại cố đánh tôi? Hả? Bây giờ là 5:40 sáng ngày 14 tháng 2? Tôi đã làm gì ngoài đó sớm thế này!?”
“Touma. Từ góc độ ma thuật, sô-cô-la là một loại thực phẩm dùng để kiểm soát tinh thần, nên…”
“Đừng có tỏ ra nghiêm túc khi em nói những điều như thế, Index. …Gya!! Cái tôi trong sa bàn đã bị búa ca cao đập trúng và tông vào tòa nhà đó. …Sao tôi vẫn còn sống!? Hả? Túy quyền á? Tôi có thể đã say ngày hôm đó, nhưng tôi thực sự đã có được một kỹ năng kỳ lạ như vậy sao!? A, khoan đã. Oái!! Một hình người trông giống Mikoto đang chạy tới từ cuối đường! Trốn đi, Kamijou Touma!! Nếu cô ta tìm thấy anh, thì tất cả sẽ chấm hết!!”
“Nhân tiện, anh sẽ bay khoảng ba trăm mét trong mười giây nữa.”
“Em đùa à!” Kamijou hét lên không tin. “Nếu tất cả những chuyện điên rồ này xảy ra trong một thời gian ngắn như vậy, tại sao sau đó không ai nhắc đến chúng!? Tôi không nhớ đã nghe một lời nào về bất kỳ chuyện này sau ngày 14 tháng 2 cả!!”
“Đương nhiên không ai nói gì cụ thể. Họ không thể. Rốt cuộc, anh đã phá hủy sự trì trệ phân mảnh trên vòm trời, nên…”
“Êhhh!? Điều đó có nghĩa là gì!? Tôi đã làm cái quái gì vậy!?”
“Đó là điều chúng ta đang cố gắng tìm ra, Touma.”
Sau đó, cậu bé tóc dựng trong sa bàn đã đấm người ta, bị đấm, biến mất sau một đám bụi do một vụ nổ gây ra, nhảy xuống sông, bị một sinh vật giống rồng phun lửa, bị tấn công bởi một người đàn ông da đen cơ bắp có đầu dê, bị pháp sư ca cao có cánh đuổi theo, và làm rất nhiều điều khác. Cậu không thể tưởng tượng được ngày hôm đó đã diễn ra như thế nào để dẫn đến những sự kiện đáng yêu mang lại cho cậu sô-cô-la với số lượng hàng chục ngàn.
Khi Kamijou Touma xem nó, cậu gật đầu một cái.
Cậu đã quyết định rồi.
“Tôi thực sự mừng vì bây giờ đang là tháng Ba.”


0 Bình luận