GT Volume 2
Chương 1: Đây mới là Trận chiến Thực sự — Sân_Nhà_Bệnh viện.
0 Bình luận - Độ dài: 16,944 từ - Cập nhật:
Chương 1: Đây mới là Trận chiến Thực sự — Sân_nhà_Bệnh_viện.
Phần 1
Kamijou Touma nhận ra mình đang nằm trên một chiếc giường.
Trời đã sáng.
Cậu cũng ngửi thấy mùi thuốc khử trùng nồng nặc. Đáng buồn thay, mùi hương này lại quen thuộc đến lạ. Cậu đã quá quen với kiểu thức giấc này rồi.
Cậu đang ở trong bệnh viện.
Thực tế, cậu đang ở trong cái bệnh viện quen thuộc nơi ông bác sĩ mặt ếch làm việc.
Cậu đã kiểm tra điện thoại không biết bao nhiêu lần, nhưng đồng hồ chẳng bao giờ quay ngược lại vì cậu.
Điều đó có nghĩa là...
"Ngày 25... tháng 12. Lại nằm viện đúng vào ngày Giáng sinh mới đau chứ."
Than vãn cũng chẳng thay đổi được gì.
Bình minh đã đến, và việc cậu có mặt ở bệnh viện nghĩa là cậu đã sống sót.
Nơi này mang đến một sự đảm bảo an toàn không thể phá vỡ.
Cậu hiểu điều đó không chỉ về mặt lý trí – mà cậu biết rõ từ kinh nghiệm của bản thân.
Và nghĩ lại, đêm Giáng sinh của cậu quả thực khá là tồi tệ. Thân thể cậu bên dưới lớp chăn bị quấn băng trắng toát, khiến cử động của cậu cứng đờ và vụng về như một con robot bằng đất sét của nền văn minh cổ đại. Cậu không muốn biết mình có tất cả bao nhiêu vết thương, và chắc chắn không muốn nhìn thấy chúng. Chỉ tính những vết thương mà cậu nhận thức được, cậu đã bị đâm một nhát dao vào sườn, bị rạch bởi các mảnh kim loại và thủy tinh, bị thổi bay bởi vài vụ nổ ma thuật thế hệ mới, và bị một cựu thành viên đội cứu hộ giàu có, quyến rũ và nam tính đấm thẳng vào má.
Và đỉnh điểm của tất cả là...
...
Cậu im lặng đưa những ngón tay lên môi. Cảm giác ấy vẫn còn vương lại, vậy chắc đó không phải là ảo giác do choáng váng vì mất máu. Dù vậy, cậu vẫn không chắc nên nghĩ gì về nó. Cậu có cảm giác mình sẽ bị Index, Orsola, và một vài người khác đánh cho một trận nếu cậu đổ lỗi cho cái định kiến lỗi thời rằng người phương Tây thoáng hơn trong chuyện hôn hít.
(St. Germain.)
Cậu không hiểu chuyện gì đã xảy ra, nhưng cậu nhớ cái tên đó.
Trông nó giống một viên thuốc màu đen, nhưng ban đầu nó phải là một ma thuật sư.
(Thế nụ hôn đầu của mình có vị của St.Germain à? Khoan, nghĩa là sao? Tức là nó có vị của một lão già gớm ghiếc từ quá khứ ư? Lạy Chúa, tại sao vậy!? Mình phải phân loại chuyện này thế nào đây? Vui vẻ? Hay buồn thảm? Vụ này khó nghĩ quá!!)
Hỏi: Một người phụ nữ xinh đẹp tuyệt trần và bí ẩn yêu cầu bạn hôn cô ấy trong khi cô ấy đang ngậm một chiếc tất đã qua sử dụng của một lão già nào đó trong miệng. Bạn sẽ làm gì? Lưu ý, đây là nụ hôn đầu tiên của bạn, nên dù trong hoàn cảnh nào, ký ức này cũng sẽ theo bạn đến hết cuộc đời☆
Kamijou Touma nhận ra mình đang vã mồ hôi lạnh.
"Ôi, không. Hình như mình không thể nào quên được cái vị trong miệng!! Không, tại sao cái vị tất lão già lại mạnh mẽ đến thế chứ!?" Dù sao thì.
Cậu cảm thấy như sắp khóc ra máu đến nơi, và ký ức về những khoảnh khắc cuối cùng vẫn còn mơ hồ, nhưng cậu biết mình đã nôn ra rất nhiều máu. Cậu kinh ngạc vì mình đã không chết vì mất máu và tự hỏi không biết trong tĩnh mạch mình có bao nhiêu lít máu chảy qua nữa.
Nhưng cậu vẫn ổn. Chắc chắn là vậy. Tinh thần của cậu vẫn mạnh mẽ như mọi khi. Cậu chưa nghe kết quả xét nghiệm nào từ bệnh viện, nhưng cậu không đau ở đâu cả và có thể cử động mọi thứ hoàn toàn ổn. Thêm vào đó, cậu không ho ra máu nữa. Cơn nguy kịch đã qua. Cậu thậm chí có thể chọc vào bụng mình mà không thấy đau chút nào!!
Nhưng sự thiếu hụt sẽ tấn công bạn không thương tiếc ngay khi bạn nhận ra chúng.
Cậu bắt đầu cảm thấy choáng váng ngay cả khi đang nằm trên giường.
(A, aaaa... M-mình cần sắt. Giờ mình có thể ngấu nghiến cả gan và rau chân vịt mất.)
Đó không phải là yêu cầu mà khẩu vị của một cậu trai tuổi teen thường có vào dịp Giáng sinh, nhưng cậu biết khả năng mình được ăn nó là rất thấp. Dù gì thì đây cũng là bệnh viện, và họ có thể không cho cậu chọn đồ ăn tùy theo mức độ nghiêm trọng của vết thương. Hôm nay là thứ mấy nhỉ? Ngay khi nhớ ra câu trả lời, cậu nhận ra mình sẽ được phục vụ một món cháo lạt thếch có vị như hồ dán được hâm bằng lò vi sóng và một miếng cá hồi nướng mỏng đến đáng thất vọng có cảm giác như được làm từ nhựa.
"Haizz, giá mà mình nhập viện vào thứ Sáu. Thế thì đã được ăn cà ri hải sản rồi."
Cậu buồn bã nhận ra mình đã ở bệnh viện này đủ nhiều để biết họ phục vụ món gì vào ngày nào.
Và rồi...
"Hê hê hê. Cảm ơn màn độc thoại của cậu nhé, Kami-yan. Giờ thì tớ biết chính xác cậu đang làm gì ở đây rồi."
"Khoan đã? Gi-giọng nói này!"
Nó phát ra từ phía sau tấm rèm. Lần này, rõ ràng cậu đang ở trong một phòng lớn có nhiều người, được ngăn cách bằng rèm cửa thay vì phòng riêng.
Và tấm rèm bên cạnh cậu bị kéo toạc ra từ phía bên kia.
"Moa ha ha ha!! Cùng anh tham gia cuộc sống Giáng sinh u ám trong bệnh viện đi, người anh em cùng chung số phận ế ẩm của tôi ơi!!"
"Lại thành bạn cùng phòng bệnh với cậu á!? Cậu đã tự làm mình bỏng nặng đến mức nào với cái lót chuột hình ngực đút lò vi sóng đó vậy!?"
Đó là cậu bạn cùng lớp của cậu, Aogami Pierce.
Cậu đã nghe nói cậu chàng bị bỏng tay sau khi phớt lờ mọi cảnh báo sử dụng và ném miếng lót chuột hình ngực của mình vào lò vi sóng vào ngày 24, nhưng cậu không ngờ lại thấy cậu ta với cánh tay bị băng bó hoặc bó bột kín mít. Mọi thứ từ khuỷu tay trở xuống của cậu ta trông như có thể phóng đi như một quả tên lửa.
Ngoài ra, tuyết vẫn đang rơi bên ngoài.
Đúng là một Giáng sinh trắng. Nhưng đối với hai chàng trai này, điều đó chỉ có nghĩa là gần cửa sổ sẽ lạnh hơn một chút.
Robot Kamijou ném cho Tên lửa Aogami một cái nhìn thương hại.
"Trông thảm quá. Ý tớ là, cậu chẳng làm được gì nhiều nếu không dùng ngón tay. Thế ăn uống thì sao?"
"Đừng lo. Có một mánh khóe cổ xưa gọi là trườn sàn. Cậu nằm sấp xuống thế này rồi cọ xát 'của quý' giữa cơ thể và sàn nhà như thế này."
"Im đi! Không! Tớ không hỏi chuyện đó!!"
"Có tin đồn nói rằng quen với việc này sẽ làm thay đổi cơ thể đến mức cậu không thể tận hưởng được 'hàng thật', nhưng đó chỉ là mê tín thôi, nên đừng lo."
"Thôi cái màn biểu diễn đi! Điều duy nhất tớ lo bây giờ là sự tỉnh táo của cậu đấy, cậu bé sâu đo!! Giờ mới 7 giờ sáng và giường cậu ở ngay cửa sổ! Người ngoài nhìn thấy đấy!!"
"Đừng có xem nhẹ chuyện này, Kami-yan!! Tước đoạt đi cái hoạt động tinh thần cấp cao chỉ một người này của một gã mọt sách, thì họ còn lại cái gì chứ!!!???"
"Đây không phải là chủ đề đáng để gân cổ lên một cách nam tính như vậy! Tớ không yêu cầu cậu ngừng làm mọt sách, nhưng cậu không thể làm loại mọt sách tạo ra một hệ điều hành mới đột phá hay gì đó được à!?"
"Tsk. Tớ chưa bao giờ thích moe kiểu Mỹ, cậu biết không? Thật lòng đi, cậu nghĩ sao về việc họ cứ biến các siêu anh hùng truyện tranh Mỹ thành con gái? Lại còn là hàng chính chủ chứ không phải fan art, nên tớ thực sự không biết nên nghĩ gì về nó nữa."
"Tớ là kiểu mọt sách không bao giờ cười nhạo nỗ lực sáng tạo cái mới của người khác."
"Đừng có trốn sau cái mớ lý tưởng vớ vẩn đó. À, tớ hiểu rồi. Cậu sợ, phải không!? Tớ khinh bỉ tất cả những người tự xưng là ‘influencer’, những kẻ dùng tiêu đề câu view để thu hút sự chú ý rồi kiếm tiền quảng cáo từ những lời chỉ trích nửa mùa nhảm nhí! Cấm hết, cấm hết, cấm tiệt tất cả bọn chúng đi!!"
"Nói cho cậu biết nhé, cuộc đời cậu coi như xong khi ngay cả đám mọt sách bị ruồng bỏ như bọn tớ cũng thấy cậu không thể chịu nổi đấy."
"Tao giết mày!!"
"Chơi luôn. Đến lúc mày rời khỏi thế giới này rồi, đồ quái thai!!"
Những kiểu mọt sách khác nhau không bao giờ có thể chung chí hướng. Lịch sử xung đột đáng buồn đó lại tái diễn ở đây khi trận chiến vô nghĩa nhất thế giới bắt đầu. Hai con bọ hung này đơn giản là không thể cuộn mình trong hòa bình dưới cùng một hòn đá. Tuy nhiên, một người là cậu bé tên lửa với đôi tay bị băng kín và người kia là một con robot đất sét với băng quấn quanh người. Cả hai đều không thể gập khớp của mình được nhiều, nên mặc dù tuyên bố ý định giết nhau, cuộc ẩu đả của họ cuối cùng lại giống một trận chiến giữa các kaiju trong phim tokusatsu cổ điển hơn. Chẳng có gì trông ấn tượng cả.
Trong cuộc hỗn loạn, một thứ gì đó tuột ra khỏi túi của Aogami Pierce: một chiếc máy tính bảng cỡ sổ tay.
"Tạm dừng, tạm dừng!! Chờ đã, Kami-yan! Cái thiết bị internet đó là huyết mạch duy nhất còn lại của tớ!"
"Này, Seri!! Tập hợp tất cả lịch sử trình duyệt, bookmark, và video đã lưu trên thiết bị và trên đám mây rồi đăng hết lên mạng đi!!"
"Dừng lại!! Đừng ra cái lệnh mơ hồ đến điên rồ như vậy!!!"
Dù tốt hay xấu, các lệnh thoại hiện đại đều kiểm tra dấu ấn giọng nói của người dùng, nên Aogami Pierce đã thoát chết trong gang tấc.
Gã bạn tồi tệ đó bò xuống sàn và ôm chặt lấy thiết bị như một đứa trẻ bảo vệ chú chó con khỏi cha mẹ không cho nuôi.
"Cậu có biết tớ đã tốn bao nhiêu công sức để tìm một thiết bị trả trước hoàn toàn không? Không có thông tin cá nhân nào trên chính thiết bị, nên miễn là tớ không dùng mạng LAN không dây của mình, không ai có thể liên kết những thứ tớ tìm kiếm với tớ được!! Cậu hiểu chưa, Kami-yan? Cậu sẽ gõ gì vào thanh tìm kiếm trên một thiết bị như thế này!!!???"
"Tớ khá chắc câu trả lời cho câu hỏi đó là tấm gương phản chiếu trái tim của chính cậu đấy."
"Bác sĩ nữ? Không. Y tá? Không, cũng không hẳn là thứ mình muốn... Á!? Đúng rồi! Phụ tá nha khoa!!"
Aogami Pierce mạnh bạo kéo rèm lại.
Kamijou bị bỏ lại một mình ở phía bên kia, nhưng rồi cậu nhận ra gã bạn kia đang nằm trên giường điều khiển thiết bị. Điều khiển nó bằng giọng nói.
"Này, Seri. Đưa ta đến một hành trình của tự do nào. Ừ, ừ, tôi đồng ý, tôi đồng ý!! Có cái gì tương tự trên trang video hàng đầu không?"
"Này, khoan đã! Xin hãy chờ đã!! Cậu không thực sự định thử ở đây đấy chứ? Ừ thì có một tấm rèm giữa chúng ta, nhưng chúng ta vẫn ở cùng một phòng. Xin đừng bắt tớ phải trải qua Giáng sinh của mình như thế này!"
Aogami Pierce không hề lắng nghe.
Giọng của Kamijou không đến được tai cậu ta. Tên khốn đó chắc đang đeo tai nghe không dây hay gì đó.
Ngay lúc đó, Kamijou nghe thấy tiếng bước chân dứt khoát từ hành lang. Nghe như ai đó đang đi giày cao gót. Vẫn còn sớm, nên cậu nghi ngờ giờ thăm bệnh đã bắt đầu. Điều đó có nghĩa đây có thể là một y tá đang đi vòng quanh các phòng bệnh để đo nhiệt độ và phục vụ bữa sáng.
Nghĩa là họ sẽ đến đây.
Và nếu cậu có thể nghe thấy tiếng bước chân của họ, họ chắc hẳn đã ở rất gần.
"Aogami! Aogami!!"
"Không, không phải thế. Tôi không muốn thứ gì đó u ám, nên làm ơn đừng có gương mặt đẫm lệ. Tôi muốn kiểu phụ nữ trẻ sẽ chăm sóc bạn chu đáo, nhưng không phải kiểu bạn là một gã hoàn toàn háo sắc chỉ quan tâm đến khoái lạc của bản thân. Tôi muốn một thứ gì đó ấm áp hơn, nếu cô không phiền."
"Seri sẽ không hiểu được một câu lệnh dài như vậy đâu!! Và tại sao cậu lại lịch sự với Seri hơn cả tớ? Nhưng bỏ qua chuyện đó, cậu gặp rắc rối to rồi, Aogami Pierce!!"
Đã quá muộn.
Tiếng bước chân đã dừng lại trước phòng họ. Bước chân đủ nhẹ để Kamijou đoán đó là một phụ nữ.
Vĩnh biệt, bạn của tôi. Mong cậu yên nghỉ!! Kamijou Touma cầu nguyện trong khi nhắm chặt mắt.
"Chào buổi sáng, Kamijou-san. Tình hình của anh vẫn ổn chứ? Đến giờ ăn sáng rồi đấy☆"
Điều này thật kỳ lạ.
Cô ấy mặc trang phục giống như các y tá của bệnh viện này.
Nhưng.
Dù thân hình của cô ấy đẹp đến đâu, cô ấy rõ ràng là một cô gái cấp hai, nên bộ trang phục trông thật không phù hợp. Và trong một cơ sở y tế nơi sự sạch sẽ là tối thượng, việc mái tóc dài màu vàng mật ong của cô được để xõa xuống lưng như vậy thật là kỳ quặc.
Và Kamijou ngay lập tức bị bối rối bởi phân tích của chính mình.
Từ khi nào mà cậu lại tinh ý đến vậy?
(Ch-chẳng lẽ mình đã ở bệnh viện nhiều đến mức trở thành chuyên gia về y tá rồi sao? Mình không nhận ra trước đây, nhưng có lẽ mình đã vượt qua điểm không thể quay đầu rồi.)
Vậy cô gái này là ai?
Cô ấy nói chuyện như thể họ là bạn bè, nhưng cậu dường như không thể nhớ ra cô ấy.
Nhưng cậu không thể hiểu làm sao mình có thể quên một người trông như thế được.
Nữ y tá(?) tóc vàng mật ong cười.
"Vâng, tôi biết anh không biết tôi là ai. Tên tôi là Shokuhou Misaki. Dù sao thì anh cũng sẽ không nhớ là tôi đã nói cho anh biết đâu."
"Shokuhou?"
Thật là một cái tên kỳ lạ.
Cậu cảm thấy mình sẽ không bao giờ quên một cái tên như vậy một khi đã nghe.
"Thấy chưa?" cô gái tóc vàng nói trong khi chỉ vào bộ ngực đầy đặn của mình. Một tấm biển tên nhỏ hơn một thanh kẹo cao su được kẹp ở đó, nhưng ý nghĩa của những ký tự được viết trên đó dường như miễn cưỡng đi vào não cậu một cách kỳ lạ. Giống như khi bạn không thể nhận ra một khuôn mặt cụ thể nào khi nhìn chằm chằm vào khán giả trong một sân vận động chật cứng.
"Vậy là văn bản cũng không có tác dụng nhỉ?"
Cô gái tóc vàng mật ong thở dài.
Cô mang vẻ mặt của một người đã tránh không hy vọng quá nhiều nhưng vẫn cảm thấy đau lòng trước kết quả đã được dự đoán.
"Chà, vấn đề nằm trong não của anh, nên tôi đoán điều đó cũng hợp lý. Sẽ còn khó hiểu hơn nếu có một lỗ hổng kỳ lạ nào đó như video thì có tác dụng còn ảnh thì không."
"Tôi không chắc đây là chuyện gì, nhưng xin lỗi nhé."
"Lời xin lỗi của anh mới là đau lòng nhất," cô thì thầm nhanh dưới hơi thở.
Cô vẫn đang mỉm cười, nhưng rõ ràng cô cần phải nói ra câu đó.
Kamijou chỉ cảm thấy bối rối.
"Vậy cô Nào Đó đến đây có việc gì?"
"Tôi đang nghĩ mình sẽ tháo mấy cái băng đó ra. Anh phát ngấy chúng rồi, phải không?"
"Ể, khoan! Tôi không muốn được một y tá giả điều trị đâu!!"
"Tôi đã kiểm tra tâm trí của vài người và hóa ra họ cố tình quấn băng quá mức cho anh để dọa anh đấy. Bởi vì nếu không thì anh sẽ chạy đi và làm rách lại vết thương đang lành dở. Vết thương của anh thực ra không tệ đến vậy đâu."
Vậy ra những thứ này giống như cái vòng nhựa hình kèn được đeo quanh đầu mèo hay chó để chúng không gãi vào tai sao? Kamijou không thể tin được, nhưng cô gái tóc vàng mật ong đã tháo cái kén băng khổng lồ của cậu ra với kỹ năng đáng ngạc nhiên.
Một khi lớp niêm phong đã được gỡ bỏ, cơ thể cậu bắt đầu run rẩy.
"M-mình cử động được rồi. Mấy cái chi robot bằng đất sét của mình có thể cử động trơn tru đến vậy!!"
"Sức hồi phục của anh luôn là một lời nhắc nhở rằng cơ thể con người là một thứ bí ẩn." Cô ngồi xuống chiếc giường bên cạnh cậu, khoe trọn vòng ba gợi cảm. "Tôi đã mất công dùng đến Mental Out, năng lực tâm lý mạnh nhất, để lẻn vào bệnh viện, nên tôi mong anh sẽ thể hiện sự biết ơn đúng mực. Ngoài ra, tôi đến đây để trả thù."
"Trả thù?"
"Không cần phải sợ. Không phải nhằm vào anh đâu."
Cô lặng lẽ phồng má từ bên trong. Trông cô như một nữ hoàng quyến rũ, nhưng sâu thẳm bên trong lại trẻ con đến bất ngờ.
"(Không thể tin được Misaka-san lại bỏ rơi anh ấy rồi còn bắt anh ấy trải qua một đêm Giáng sinh u ám như thế. Cô ta nghĩ cái gì vậy chứ? Rồi lại còn để lộ sơ hở phòng bị để một người phụ nữ bí ẩn nào đó đến cướp đi đôi môi của anh ấy nữa!? Nếu cô không sơ hở đến thế, thì một đường chuyền dài cẩu thả như vậy đã chẳng thể nào lọt lưới được!)"
"X-xin lỗi, nhưng chính xác thì ý cô nói trả thù là sao? Nếu nói thật lòng, tôi thấy sợ hãi khi có ai đó nhắc đến trả thù và ngay lập tức bắt đầu lẩm bẩm một mình với gương mặt u ám. Khoan, cô nói cô là một siêu năng lực gia mạnh mẽ đúng không? Cô không làm việc cho Neoka đấy chứ!?"
"Ồ, im đi!! Được rồi, tôi chịu đủ rồi. Người phụ nữ đó có thể đã cướp đi nụ hôn đầu của anh, nhưng điều đó chỉ có nghĩa là tôi phải tự mình chiếm lấy tất cả những 'lần đầu tiên' khác của anh thôi!!!!!!"
"Cái nước đi liều lĩnh gì vậy!? Và có phải cả thế giới đều biết chuyện gì đã xảy ra với tôi rồi không!?"
"Tôi đã miễn cưỡng để Misaka-san có ngày 24, nhưng điều đó có nghĩa là ngày 25 thuộc về tôi!!"
Ngay lúc đó, người ẩn sau tấm rèm bắt đầu lên tiếng.
"Chết tiệt, không tìm được một video phụ tá nha khoa nào. Chắc Thượng Đế đang mách bảo mình rằng đây không phải là lúc cởi quần. Thể loại này chắc còn quá kén người xem, nên mình không có lựa chọn nào khác ngoài việc chờ đợi nó phát triển trong tương lai."
"?"
"Ôi, không," Kamijou nói. "Tôi không biết chuyện này sẽ đi đến đâu, nhưng cô cần phải trốn đi!!"
Cô gái khẽ kêu lên một giây trước khi tấm rèm bị kéo toạc ra không thương tiếc.
"Hử? Tớ thề là tớ đã nghe thấy tiếng một y tá trong này, Kami-yan. Khi nào có bữa sáng???"
"Tớ thành thật hy vọng cậu đã dừng lại trước khi làm 'chuyện đó', nhưng tớ vẫn sẽ không chạm vào cậu cho đến khi cậu được khử trùng bằng bình xịt khử trùng mạnh nhất của bệnh viện."
Kamijou Touma nói chuyện một cách tự nhiên, nhưng cậu đang giữ một bí mật với bạn mình.
Cậu biết cô y tá giả đó không thể để ai phát hiện ra mình ở đây, nên cậu đã kéo cô vào giường và giấu cô dưới tấm chăn.
"(Ưm, ưm, ừm, xin lỗi, nhưng chuyện gì đang xảy ra vậy!?)”
"(Im đi. Cô có muốn chuyện này ầm ĩ lên không!?)"
"(Chà, ừm, thực ra chẳng có vấn đề gì cả vì tôi có thể dùng Mental Out để- á!! C-cái này là – ôi, chà – ngực của một cậu con trai!? Aaa. Thôi kệ, tôi không quan tâm nữa. Cứ để mặc cho chuyện này xảy ra vậy.)"
Khó mà hiểu được cô đang nói gì, nhưng nữ y tá bí ẩn bắt đầu lẩm bẩm một mình rồi ngừng giãy giụa như thể hết pin. Giống như một người đã khuất phục trước sự cám dỗ của một chiếc bàn sưởi kotatsu.
Aogami Pierce nghiêng đầu tò mò.
"Cậu đang làm gì vậy, Kami-yan? Và cậu tự ý tháo băng ra như thế có ổn không?"
"T-tớ đang chơi một game mô phỏng cuộc sống. Tớ vừa bắt được một bé cưng này, nhưng bé ấy hơi đanh đá và không chịu nghe lời. Khó chăm sóc quá."
"Ồ, vậy là cậu cũng có một cái máy chơi game à? Nhưng giờ đâu còn phải tắt đèn nữa đâu, nên cậu không cần phải chơi dưới chăn như thế."
"(Thì xin lỗi vì đã đanh đá nhé.)"
"(Á, đừng nhéo chỗ đó!)"
"(Tôi không nghe lệnh của anh đâu, nhớ chứ?)"
Kamijou đang di chuyển cả hai tay khá nhiều dưới chăn, nhưng Aogami Pierce không hề thắc mắc.
"Nghĩ lại thì, vì không cần đăng ký số điện thoại với mấy cái máy chơi game cầm tay đó, tớ nghe nói có thể sửa chúng để thực hiện các tìm kiếm thực sự riêng tư giống như một chiếc điện thoại trả trước. Nhưng chỉ có thể dùng mạng LAN không dây thôi, không dùng được mấy-cái-G."
"Tại sao lại phải nói cho tớ biết điều đó?"
Kamijou cũng nghi ngờ rằng điều đó sẽ không hiệu quả đến vậy.
Nếu mọi người đều biết về một lỗ hổng, nó chắc chắn sẽ bị vá lại một cách bí mật. Thêm vào đó, Thành phố Học viện đầy rẫy những công nghệ và siêu năng lực gia kỳ lạ. Những người phòng thủ cũng có thể sử dụng mọi mánh khóe trong sách. Cậu nghi ngờ một Level 0 có thể chiến thắng trong thế giới đó.
Nhưng cậu chàng không biết gì vẫn tỏ ra rất tự hào.
"Hê hê hê. Lát nữa tớ sẽ chỉ cậu cách làm. Đến lúc cậu bước vào thế giới người lớn rồi, Kami-yan. Chúng ta không ở ký túc xá, nên không cần phải tuân theo quy định của ký túc xá. Chúng ta có thể bị mắc kẹt trong căn phòng này, nhưng thế giới nằm trong tầm tay chúng ta!!"
"(Hm? Cậu ta đang nói về cái gì vậy???)"
"(Cô không biết thì tốt hơn. Và tôi nhẹ nhõm khi thấy cô gyaru tóc vàng bí ẩn này lại trong sáng đến bất ngờ.)"
"(Bất ngờ?)"
"(Á!? Cái cảm giác kỳ lạ gì thế này!? Cô... cắn vào ngực tôi à!?)"
"(Goo goo ga ga☆)"
Cậu đã mất công che chở cho cô gái tóc vàng mật ong, nhưng giờ cô ấy lại đang trở nên mất kiểm soát. Cứ đà này, cậu sợ cô sẽ nhanh chóng tiến hóa thành một tên bạo chúa nhỏ. Cậu chỉ có thể hy vọng đây không phải là trường hợp mà hình thái tiến hóa tàn bạo hơn nhiều.
"Có chuyện gì vậy, Kami-yan? Trông cậu giống một người đàn ông đang thức tỉnh một fetish mới."
"Hông xao hếch."
Phần 2
Giờ thăm bệnh là từ 10 giờ sáng đến 4 giờ chiều.
Khách thăm phải điền các thông tin cần thiết vào một mẫu đơn rồi mang đến quầy lễ tân của tòa nhà chính ở tầng 1.
Misaka Mikoto thở dài một hơi nhẹ nhàng khi trả cây bút lại vào giá đỡ. Đây không phải lần đầu cô đến thăm người bị thương trong bệnh viện, nhưng cô vẫn chưa quen với sự trang trọng này. Chẳng lẽ họ không thể cho qua sau khi tự động nhận thông tin cá nhân cần thiết từ điện thoại như ở cổng soát vé của nhà ga sao?
(Không. Làm thế thì những người như mình có thể đi thẳng qua mất.)
Mọi thứ ngày nay đều được tự động hóa và số hóa, nhưng bằng cách đưa một số bước thủ công lỗi thời vào giữa những bánh răng khổng lồ của bộ máy, họ có thể tăng mức độ an ninh tổng thể. Và ở một nơi làm việc liên quan đến tính mạng thực sự của con người, sự thiếu hiệu quả thêm này là xứng đáng.
Mặt khác...
"Giải thích mối quan hệ kiểu này đúng là phiền phức thật."
Học sinh chiếm 80% dân số Thành phố Học viện, nên hầu hết mọi người có lẽ sẽ khoanh tròn các lựa chọn liên quan đến trường học như "bạn bè", "senpai", hoặc "kouhai". Lựa chọn nhỏ hơn là "thành viên câu lạc bộ, bạn cùng lớp, v.v." có lẽ chỉ có ở thành phố này. Nhưng có khả năng sẽ có người thắc mắc nếu bạn đến từ một trường khác. Đặc biệt là khi bạn học cấp hai và đến thăm một người học cấp ba. Nhưng cô không thể chọn bất kỳ lựa chọn nào khác để tránh những nghi ngờ đó. Misaka Mikoto dĩ nhiên không phải là em gái hay con gái của cậu chàng tóc nhím đó. Vì vậy, việc tìm ra nên nói gì thật là phiền phức.
Có một lựa chọn sẽ giúp cô né tránh mọi rắc rối ngay cả khi khác trường và khác tuổi: bạn trai/bạn gái.
Cô cứng người tại chỗ khi tâm trí cô thoáng hiện lại khoảnh khắc đã khắc sâu vào tâm trí – khoảnh khắc đôi môi ấy chạm vào nhau.
(Chuyện đó không làm mình bận tâm.)
Lúc này, liệu cô có nhận ra mình đang cau mày không?
(Hôn hít không phải là tất cả! Mình đã cho anh ta gối đầu lên đùi rồi mà!!)
Rồi cô thở hổn hển.
Tâm trí cô đang đi theo một hướng kỳ lạ, nên cô phải đạp phanh và bình tĩnh lại.
(Khoan, khoan, khoan.)
Misaka Mikoto từ chối thừa nhận thất bại ngay cả khi cô lễ tân trẻ trong bộ trang phục giống Ông già Noel màu đỏ nhìn cô một cách khó hiểu.
(Khoan, khoan, khoan, khoan, khoan!! Tại sao mình lại biến chuyện này thành một cuộc thi!? Thậm chí còn chẳng có mục tiêu xác định ở đây, thế thì khác nào lái xe thẳng về phía vách đá trong một trò chơi gan dạ. Tại sao mình lại phải coi trọng tất cả những chuyện này!? Tất cả những gì mình đang làm là khoanh một lựa chọn trên một tờ đơn thôi mà.)
"B-bạn bè!?"
Cô ấn quá mạnh khi vẽ vòng tròn và cây bút bị trượt. Nó sượt một tiếng nghe rõ trên giấy và kết thúc bằng một hình bầu dục phần lớn khoanh tròn chữ "bạn bè" nhưng cũng chạm nhẹ vào lựa chọn "bạn trai/bạn gái".
Cô không thể tin đây là cách cô đang trải qua Giáng sinh của mình.
Đó có phải là cách cô tự gọi mình là hơn cả một người bạn nhưng chưa phải là một người yêu không?
Trong khi đó, nữ tu sĩ mặc tu phục trắng đi cùng cô đang nhảy tưng tưng trước cây thông Noel lớn ở sảnh lễ tân.
"Tóc ngắn ơi, chúng ta đi thăm Touma được chưa? Tớ mệt lả rồi."
"Tại sao em lại rành đường trong bệnh viện thế? Và tại sao em lại đội con mèo đó trên đầu!? Em có thực sự được mang nó vào bệnh viện không!?"
"Tớ đã quyết định sẽ nói gì với Touma rồi: Anh ấy không nên để người ta hôn nếu điều đó chỉ làm mọi thứ phức tạp hơn. Grừ, grừ."
Mikoto tức giận và quát cô ấy, nhưng một y tá gần đó chỉ mỉm cười và vẫy tay khi đi qua. "Ồ, lại đến sớm thế?" cô ấy nói như một lời chào thân thiện. "Bệnh viện không phải sân chơi đâu nhé?" Nữ y tá hiền lành trông giống một bà nội trợ quyến rũ với nốt ruồi gần môi, và cô ấy chắc hẳn đến từ khoa nhi vì cô đã cho nữ tu sĩ một viên kẹo.
Điều này chỉ làm dấy lên thêm câu hỏi cho Mikoto.
"Tại sao mọi người ở đây lại quen em đến thế???"
"Không có Touma nấu ăn cho tớ, tớ sẽ chết đói mất. Và đó sẽ là một bi kịch thực sự!!"
Các bác sĩ và y tá không thể mặc trang phục theo mùa vì họ có đồng phục riêng để mặc, nhưng lễ tân và các nhân viên hành chính khác đều đã thay trang phục màu đỏ. Điều này dường như cho thấy một cái nhìn thoáng qua về các tiêu chuẩn và giấy phép mà người thường không thể nhìn thấy. Tất cả các đồ trang trí cũng hoàn toàn theo chủ đề Giáng sinh. Cây thông Noel ở sảnh lễ tân là ví dụ rõ ràng nhất, nhưng những hình Ông già Noel và tuần lộc cắt bằng giấy màu được dán trên tường, cửa ra vào có những vòng hoa tròn, và một con gấu bông người tuyết nhỏ ngồi trên quầy lễ tân.
Cây thông cao đến mức bạn phải ngước cổ lên mới thấy được ngọn, nhưng nó hoàn toàn được làm bằng các khối đồ chơi bằng nhựa của trẻ em.
Tiếng nhạc Giáng sinh du dương phát ra làm cho tất cả giống như một phần của một trung tâm thương mại trong mùa Giáng sinh.
Tất nhiên, tất cả những điều này được thực hiện vì lợi ích của những người nằm viện. Bệnh viện cảm thấy có nghĩa vụ phải đảm bảo rằng trẻ em nói riêng không bỏ lỡ các sự kiện theo mùa. Cứ nghĩ về sự kiện theo mùa lớn nhất trong tất cả: điều gì sẽ xảy ra nếu có thông báo rằng kỳ nghỉ hè năm nay bị hủy bỏ? Vì vậy, bệnh viện đã nỗ lực rất nhiều vào những việc như thế này.
Ngoài số thứ tự hiển thị cho những người đang chờ thanh toán hoặc lấy thuốc, còn có một màn hình phẳng lớn giúp tăng cường không khí đêm thánh.
"Năm nay, chúng tôi sẽ sử dụng huyền bí học đích thực để bắt giữ Ông già Noel! Chương trình này được tài trợ bởi R&C Occultics."
"..."
Điều đó lố bịch đến mức Mikoto suýt nữa thì phá lên cười.
Tuy nhiên, cô phải mất một chút nỗ lực để rời mắt khỏi màn hình.
Hai cô gái sau đó băng qua sảnh đến khu vực thang máy.
Index nói giọng líu lo trong khi ngậm viên kẹo sữa dâu trong miệng.
"Touma ở phòng nào?"
"#904. Hừ, đó là phòng gần trạm y tá và ICU nhất. Khó mà nói vì anh ấy trông có vẻ ổn, nhưng có lẽ vết thương của anh ấy nặng hơn tôi nghĩ."
"Trạm y tá?"
Anh ấy được giữ ở vị trí mà một bác sĩ hoặc y tá có thể chạy đến ngay lập tức. Nghe có vẻ như được đối xử VIP, nhưng thực ra đó là một "phòng tử thần" có tỷ lệ luân chuyển nhanh vì những bệnh nhân gần chết nhất thường được xếp ở đó.
"Căn phòng cũng không gần lối thoát hiểm, nên tôi nghĩ tôi biết chuyện gì đang xảy ra ở đây," Mikoto nói thêm.
"?"
Họ bước vào thang máy và nhấn nút 9.
Bệnh viện này nằm trong một thành phố khoa học, nên họ bỏ qua những mê tín về con số 4 và 9 khi nói đến số tầng.
(Mê tín, hử?)
"Hm? Sao vậy, tóc ngắn???"
"Không có gì," Mikoto nói trong khi lắc đầu trong chiếc hộp chật chội đó.
Cô không thể thực sự gọi nó là điềm gở khi nó đã ở ngay trước mắt cô suốt. Cô đã nhìn thấy ma thuật. Và cô đã nhìn thấy nó trước khi gã khổng lồ IT mới lạ có tên R&C Occultics nổi lên. Nhưng câu trả lời ngay trước mắt cô đã không được cô ghi nhận. Mắt cô đã lướt qua nó.
Thang máy đến tầng đích và cửa mở sang hai bên.
Index nghiêng đầu trước một tiếng sột soạt.
"Tóc ngắn, sao chị lại mang hoa?"
"Đó là việc cần làm khi đến thăm người bệnh trong bệnh viện."
"Hoa không ăn được, đồ ngốc ạ. Tớ mang cái này – một chiếc bánh táo!!"
"Em chỉ muốn tự mình ăn nó thôi, đúng không?"
Mikoto nói với giọng hơi bực bội khi đi xuống hành lang. Cô đã kiểm tra phòng của anh ấy ở đâu rồi, nên cô không cần phải hỏi đường ở trạm y tá.
Tuy nhiên...
"Này, khoan đã......... Tôi đã bảo là.........!!"
"?"
Cô nghe thấy một giọng nói quen thuộc phát ra từ nơi khác trước khi đến căn phòng cần tìm. Bối rối, cô liếc qua và thấy một phòng tiện ích.
Từ "amenity" (tiện nghi) về mặt kỹ thuật dùng để chỉ những thứ "dễ chịu", nhưng cái tên đó không cho bạn biết nhiều về công dụng thực sự của căn phòng. Có lẽ là một phòng để tập thể dục nhẹ cho những người bị giam trên giường trong một thời gian dài ở bệnh viện?
"Tôi đã bảo rồi, thế này kỳ lắm!! Tôi có thể tự làm được! Tôi thực sự có thể!!"
Dù đó là gì, anh ta rõ ràng đang ở trong đó.
Cảm nhận được một áp lực vô hình và cảm thấy những hồi chuông cảnh báo không xác định vang lên trong đầu, Mikoto cảm thấy một cảm giác nhói lên trong ngực, nhưng Index rõ ràng không cảm thấy gì. Với hộp bánh trong tay, cô bé vung mở cánh cửa trượt bằng kim loại mà không thèm gõ cửa trước.
"Tớ đến rồi đây, Touma!! Chúng ta ăn bánh táo này được chưa!?"
Khi cánh cửa mở ra, chúng hiện ra trước mắt Misaka Mikoto.
Vâng, số nhiều.
Cậu chàng tóc nhím đang ngâm mình trong một bồn tắm điều dưỡng khổng lồ và bốn cô gái trông giống hệt cô đang tiếp cận cậu ta từ mọi phía.
Đầu óc cô trống rỗng.
Khái niệm về thời gian và không gian bị đẩy ra khỏi tâm trí cô trong khoảnh khắc đó.
Nhưng dù cô gái tuổi teen cố gắng phủ nhận điều gì đang xảy ra ở đây, không có gì trở nên kém thật đi cả.
Sàn của bồn tắm lớn, tròn có các bậc thang dọc theo mép tròn của nó và có một lan can bằng thép không gỉ để dễ dàng tiếp cận hơn. Cô đang cố nói gì ở đây? Đây là một bồn tắm thông thường, nên nó không đục như nước suối nóng. Mọi thứ dưới mặt nước đều hoàn toàn nhìn thấy được và không bị che giấu!!
Không ai trong số họ mặc một mảnh vải nào. Chỉ có làn da sáng ngời để nhìn thấy, không có gì khác ngoài những bọt xà phòng trắng che phủ. Một bộ bikini vỏ sò hay thậm chí chỉ là những miếng băng đơn giản cũng đã cung cấp nhiều sự bảo vệ hơn.
Misaka Mikoto đỏ mặt.
"B-b-b-bọt!? Mấy người điên rồi à!?"
"Đừng lo. Những bong bóng này cung cấp sự phòng thủ hoàn hảo trong một hệ thống mà Misaka gọi là 'đồ lót ướt', Misaka #10032 nói để trấn an chị trong khi chống tay lên hông và ưỡn ngực ra."
"Làm ơn đừng gọi nó như thế!! Mọi người chắc chắn sẽ hiểu lầm đấy!!"
"?"
Dù sao đi nữa, căn phòng đầy da thịt mềm mại và bong bóng.
Bốn Tướng quân bí ẩn (trông giống hệt nhau và đều có năng lực sét) giữ vẻ mặt vô cảm trong khi không có cả quần áo lẫn khăn tắm.
"Anh có ngứa ở đâu không? Misaka #10032 hỏi bằng một câu hỏi nghe có vẻ chuyên nghiệp để giành thế chủ động trong khi khoe chiếc vòng cổ hình trái tim để nhắc anh về thời gian chúng ta bên nhau."
"Bây giờ anh đã ở trong bệnh viện, anh đang ở trên sân nhà của Misaka, Misaka #10039 nói để thể hiện động lực của mình trong khi đặt một đốm bọt trắng lên chóp mũi để khoe vẻ dễ thương."
"Misaka thực ra đang che những phần quan trọng của mình bằng băng gạc để phù hợp với chủ đề bệnh viện, nhưng bây giờ chúng quá nhiều bọt để có thể nhìn thấy, Misaka #13570 nói trong khi cố gắng kích thích trí tưởng tượng của anh."
"Misaka không chắc tất cả những điều này có liên quan gì đến Giáng sinh, Misaka #19095 nói trong khi thành thật cảm thấy cái kiểu 'Misaka nói' này thực sự phiền phức và hy vọng chúng ta có thể bỏ nó đi."
Một giọng lảm nhảm kỳ lạ có thể nghe thấy ở trung tâm của tất cả.
Kamijou Touma, ma vương của tình yêu và dục vọng, dường như không ở trong tình trạng có thể thực sự tận hưởng làn da mềm mại xung quanh mình. Sau cùng, cậu bị bao phủ bởi nhiều vết thương và nước tắm đang ngấm vào từng vết thương một cách đau đớ-n. Những bản sao đó dường như không biết rằng những người muốn tự tử bằng cách cắt cổ tay sẽ ngâm vết thương vào nước để nó không bị khép lại.
Ngoài ra, Mikoto nhận ra cô có một việc quan trọng hơn phải làm thay vì nổi đóa lên.
(Kh.)
Cô ngay lập tức dùng tay che mắt Index. Nhưng không phải vì cô muốn chụp một bức ảnh theo phong cách selfie gợi cảm.
(Con bé sẽ nhận ra có công nghệ nhân bản ở đây mất!!! Chúng thậm chí còn tự gọi mình là Misaka #Số-mấy-đó! Mình có thể giải thích một người là em gái, nhưng điều đó không hiệu quả khi có nhiều người như thế này và tất cả đều trông giống hệt nhau!!)
"Á!! Quên những gì chị vừa thấy đi!! Chẳng có gì trong này cả!! Được chưa, được chưa!?"
"Wow, đúng là không có gì trong đó thật."
"Phù."
"Grừ, grừ!! Tại sao lại không có thứ gì như miếng bọt biển, xà phòng tắm, chậu rửa mặt, hay mũ gội đầu trong đó!? Và có đến bốn người, tại sao không ai trong số họ dùng dầu gội đầu? Tóc anh ta sẽ cứng đờ. Ngoài ra, cô gái tên 10032 đó nên tháo chiếc vòng cổ đó ra khi ở trong bồn tắm vì bạc rất dễ bị rỉ sét! Nhưng đừng lo! Tớ có thể dạy chị một mẹo từ kiến thức bảo quản vật phẩm tâm linh của tớ! Nếu nó bị xỉn màu quá, chị có thể đánh bóng lại bằng một ít nước chanh!!"
"Chị đã bảo quên những gì em thấy đi, không phải nhớ lại chi tiết quá mức!! Nè, em có thể ăn kẹo dẻo nếu hứa quên hết những gì đã thấy ở đây! Vị cyanogenic glycoside đấy!!"
"Ngon quá. Chị cho gì em cũng lấy, nhưng em không thể quên được thứ gì một khi đã nhìn thấy nó. Nhai, nhai."
Những viên kẹo dẻo độc hại đó đã từng là một trào lưu ngắn sau khi công nghệ nước ép phi trái cây được sử dụng để tạo ra các bản sao an toàn 100% của các hương vị chất độc nổi tiếng. Mặc dù không ai (chà, không ai còn sống) có thể thực sự chứng minh rằng chúng thực sự có vị như cyanide, phụ tử, hay tetrodotoxin.
Thức ăn đã tạm thời xoa dịu được con thú trắng, nhưng mọi chuyện ở đây vẫn chưa kết thúc.
"Tôi không muốn mấy người làm những việc như thế này khi trông giống hệt tôi!!"
"Anh thích cái nào hơn: sự mềm mại này, sự trơn mượt này, hay sự căng mọng này? Misaka #10032 hỏi khi cô ấy vọt lên dẫn đầu và tạo ra một khoảng cách lớn với các đối thủ. Đồng thời cũng mở rộng cơ thể mình ra."
"Tôi! Đã! Bảo! Dừng lại!!"
Rồi Mikoto phát hiện hai màu sắc không có trên Bốn Tướng quân đó.
Cô nhìn thấy mái tóc màu vàng mật ong và một bộ đồng phục y tá màu hồng ở một góc của căn phòng lớn.
"Ôi, ôi, ôi, ôi. Mấy cô bé tinh nghịch này không thể không trêu chọc anh ấy nhỉ?"
"Cô cũng ở đây à, Shokuhou!? Đừng chỉ đứng đó! Dùng Mental Out của cô để bắt bốn người kia dừng lại đi!!"
"Ôi, thôi nào. Họ đang ích kỷ, nhưng sẽ thật tàn nhẫn nếu ngăn họ lại bây giờ khi họ đã tìm thấy điều họ muốn làm. Mặc dù tôi không vui lắm khi họ cướp anh ấy đi ngay khi tôi nghĩ mình có thể có anh ấy cho riêng mình☆"
"Đừng có mà mắt hình trái tim, đồ bà già! Và tại sao cô lại hành động như một bậc phụ huynh quá nuông chiều ở đây???"
"Đừng có gọi tôi là bà già, đồ khỉ đột não cơ bắp không chút nữ tính nào!!"
Shokuhou Misaki ném một cái chậu rửa mặt bằng nhựa, nhưng nó bay lệch hơn 90 độ và đập thẳng vào đầu Kamijou Touma. Làm thế nào điều đó lại có thể xảy ra? Misaka Mikoto có một lời giải thích ngắn gọn cho hiện tượng bí ẩn này.
"Thấy chưa, cô vẫn vụng về như mọi khi."
"Tôi không có!! Tôi, ờ, hoàn toàn cố ý làm thế!!"
Điều đó cho thấy Shokuhou Misaki thực sự muốn tấn công tên ngốc đó ở một mức độ sâu trong tiềm thức. Misaka Mikoto hiểu cảm giác đó, nên cô phóng ra vài tia lửa điện từ cơ thể mình.
"Và đừng nghĩ rằng cô sẽ thoát tội chỉ vì có quá nhiều chuyện xảy ra cùng lúc. Tôi vẫn đang theo dõi tất cả mọi thứ rất rõ."
"Khoan đã, đây không phải lỗi của anh!" cậu chàng phản đối. "Cái đám mặt vô cảm đó đã tóm anh từ trên giường, lôi anh xuống hành lang, và quẳng anh vào đây! Ngoài ra, bồn tắm và sét là một sự kết hợp tồi tệ, nếu em không biết!! Em gần như là đang ném một cái máy sấy tóc vào bồn tắm với anh đấy!!"
Shokuhou Misaki vẫy tay gọi bốn cô gái lại và họ rời khỏi bồn tắm điều dưỡng một cách đồng đều.
Cô gái tóc vàng mật ong chắc chắn đã mang một chút bóng tối sâu trong lòng vì cô không hề có ý định bảo vệ cậu chàng tóc nhím.
"Tôi tin rằng bạo lực là lĩnh vực của cô, Misaka-san."
"Khoan đã, tôi không muốn bị biết đến vì điều đó!!!!!"
Ngay khi cô quá căng thẳng vì câu nói đó, bồn tắm đã biến thành một cảnh trong một bộ phim kinh dị hồi hộp.
Phần 3
"Vậy," Kamijou Touma bây giờ đang mặc pyjama và vẫn còn bị hàm răng của Index gặm vào sau gáy. "Chuyện gì đang xảy ra ở đây vậy? Bây giờ cả thế giới đều đang cố giết tôi à???"
Họ đang ở trong nhà hàng ở lối vào bệnh viện.
Đám đông bản sao dường như đã thỏa mãn, nên họ đã quay trở lại khu vực nghiên cứu nơi bệnh nhân bình thường không được phép vào. Mặc dù cậu vẫn phải cảnh giác vì họ có thể xuất hiện lại bất cứ lúc nào.
"Touma, tớ mang bánh táo này, chúng ta ăn đi!"
"Và em lấy tiền ở đâu ra thế!? Anh cá là em đã dùng số tiền anh giấu đi để chi tiêu trong dịp cuối năm khi không thể dùng ATM được. Index, em đã tìm thấy cái phong bì anh dán sau máy giặt à!? Mất máu và bị điện giật vẫn chưa đủ sao!? Thế giới này có ý định giết anh bằng những con đường tài chính gián tiếp nữa à!?"
Kamijou Touma có lẽ sẽ bị giới hạn trong đồ ăn bệnh viện trong thời gian ở đây, nhưng vẫn có những kẽ hở. Khách thăm có thể mang đồ ăn cho cậu và cậu có thể đến nhà hàng này để nói chuyện với khách.
Tất nhiên, bệnh viện sẽ phát hiện ra cậu đã ăn vụng ngay khi họ tiến hành bất kỳ xét nghiệm nào, nhưng vì cậu ở đây vì các vết cắt và bầm tím, không phải bệnh nội khoa, nên cậu không thực sự phải lo lắng nhiều về các hạn chế ăn uống. Và cậu là một chàng trai trung học đang lớn, nên cậu muốn ăn thịt, thịt, tinh bột, thịt, muối, mỡ, và thịt. Cậu sẽ không trải qua Giáng sinh của mình chỉ với món cháo nhão nhoét.
Cậu với lấy thực đơn trên chiếc bàn tròn.
"G-giá cả sẽ hợp lý vì đây là bệnh viện, đúng không?"
"Gì vậy, anh thiếu tiền à? Vì đây là trường hợp khẩn cấp, em luôn có thể cho anh vay một ít."
"Anh không biến thành một học sinh trung học nợ tiền một cô bé cấp hai đâu!! Chuyện đó sẽ không xảy ra! Anh sẽ đánh đổi nhân phẩm của mình lấy tiền!"
"Anh đang cố chọc tức bọn em đấy à?" cả hai cô gái cấp hai cùng véo má cậu hỏi.
Kamijou Touma quyết tâm có một bữa thịnh soạn vì là Giáng sinh, nên cậu đã gọi suất gà rán karaage. Mikoto và Shokuhou lúc đầu không hiểu được sự liên quan giữa ý định và hành động của cậu, nhưng cuối cùng họ cũng nhận ra khi trí tưởng tượng của họ dần bắt kịp. Tốc độ tưởng tượng có xu hướng chậm lại đối với các thế hệ có thể tra cứu bất cứ thứ gì trên điện thoại của họ bất cứ lúc nào.
"Suất gà rán... là ý tưởng của anh về một bữa tiệc thịnh soạn á???" Cô gái tóc vàng mật ong gần như ngớ người cuối cùng cũng hỏi. "Ư-ừm. Em không có ý tò mò, nhưng chắc chắn anh không nghĩ rằng đó đủ tiêu chuẩn là một món ăn tiêu chuẩn của bữa tiệc Giáng sinh, phải không?"
"Không, nó không phải là gà tây. Ở các cửa hàng tiện lợi có chương trình giảm giá đặc biệt cho gà rán vào Giáng sinh, đúng không? Và nếu anh muốn ăn gà rán, đây là lựa chọn duy nhất của anh! Mọi thứ khác sẽ quá đắt!!"
"Em, nhưng, khoan đã, thật sao?"
Cô tiểu thư nhà giàu chuyên nghiệp vẫy tay bối rối và suy nghĩ của cô dường như đã đình trệ. Cô chắc đã hy vọng rất nhiều rằng mình đã hiểu sai những gì anh nói, nhưng nỗ lực làm rõ sự hiểu lầm của cô lại khiến cô giẫm phải mìn.
Mikoto, một tiểu thư nhà giàu trái ngược lại hiểu rõ hơn về cuộc sống bình dân, tham gia cuộc trò chuyện với giọng điệu bực bội.
"Đây là kiểu Nhật, nên nó thậm chí không có xương. Gà rán Giáng sinh thường là kiểu phương Tây, anh biết không?"
"Đừng có vô lý!! Anh không thể ăn loại đó ngay bây giờ nếu có! Hơn nữa, làm sao anh có đủ tiền mua thứ gì sang chảnh như thịt có xương!!!!!!"
Khi cậu nói thẳng thừng như vậy, ngay cả Mikoto cũng chỉ có thể lắp bắp mà không tìm được lời nào.
Một học sinh trung học đơn giản là quá sức đối với các cô gái cấp hai.
Như đã đề cập trước đó, các bệnh viện rất chú trọng đến các sự kiện theo mùa. Thực đơn có rất nhiều món đặc biệt cho Giáng sinh, nhưng tâm trí của Kamijou Touma dường như đã bỏ qua chúng. Cậu dường như không thể nhìn thấy bất kỳ món nào trên thực đơn có giá hơn 1000 yên.
Chỉ có Index vẫn vui vẻ.
"Tất cả những gì quan trọng là nó có thể ăn được!! Bởi vì bạn cần thức ăn để sống!!"
"Chính xác, Index. Ai đó đã dạy em rất tốt."
"Vậy em muốn suất combo nướng ba loại thịt cực lớn có cả thịt lợn xào gừng, tôm chiên, và bít tết hamburger!!"
"Tại sao họ lại bán một thứ không lành mạnh như vậy ở bệnh viện? Và em chỉ được ăn chiếc bánh táo mà em đã mua bằng số tiền quý giá của chúng ta. Cái đó chắc chắn có đủ đường để giúp em sống sót nếu bị lạc trên một ngọn núi tuyết."
Hai cô gái còn lại chỉ có thể thở dài khi xem Kamijou và Index chia sẻ phần ăn của mình trên những chiếc đĩa giấy nhỏ.
Họ trao đổi một cái nhìn rồi lặng lẽ giao tiếp bằng cách đọc khẩu hình của nhau.
(Trông có vẻ không có di chứng nào lâu dài.)
(Tôi đã thề rằng viên thuốc đen đó là một đòn tấn công vào anh ấy, vậy mà. Nó có mục đích gì chứ?)
Ngay khi họ đi đến kết luận đó, một ít máu đỏ dính nhỏ giọt từ mũi của Kamijou Touma.
Hai hình tam giác nhỏ xuất hiện.
Chúng được tạo ra bởi miệng của hai cô gái Level 5.
Một giọng nói dường như bò lên từ vực thẳm của địa ngục.
"Đứng lại. Anh đang chấm mayonnaise vào gà của mình đấy à, anh Chàng Calo Cao?"
"Ể? Chứ còn chấm gì nữa? Xin đừng nói những thứ như 'muối matcha'! Và em sẽ hành động như thể mình giỏi hơn anh chỉ vì em chỉ thêm một nhúm muối lạ mắt nào đó vào đồ ăn của mình!!"
Kamijou Touma cảm thấy bị xúc phạm, nhưng đó không phải là lý do thực sự mà Mikoto lên tiếng.
"Em không thực sự quan tâm đến lựa chọn topping của anh – và nhân tiện, em thích nước chanh hơn. Bây giờ, vừa rồi trong đầu anh đang nghĩ gì thế? Anh đang nghĩ về nụ hôn đó à? Nụ hôn lãng mạn mà anh đã có vào đêm Giáng sinh!?"
"Và tại sao anh không nói với em là anh đồng ý để một người lạ nào đó đến và hôn anh!?" Shokuhou chen vào. "Argh, em đã có thể là người lạ bí ẩn và quyến rũ đã làm anh xiêu lòng vào đêm Giáng sinh rồi!"
Phần 4
Shokuhou Misaki bĩu môi.
Cô không ở trong một phòng bệnh hay phòng khám đặc biệt. Thực tế, cô đang ở ngoài một hành lang hoàn toàn bình thường. Mọi người đi xuống hành lang đều đi qua mà không hề chú ý đến cô gái tóc vàng trong bộ đồng phục y tá.
Cô không hề lo lắng về việc bị phát hiện là kẻ đột nhập.
Chỉ có một điều trong tâm trí cô: sự hối tiếc. Cô ghét việc một người phụ nữ kỳ lạ nào đó xuất hiện từ đâu và cướp đi ký ức đặc biệt có thể là của riêng cô trong đêm thánh đó, nhưng điều đó thực sự có ý nghĩa gì? Người phụ nữ đó có thể đã dẫn trước một chút, nhưng Shokuhou không ngây thơ đến mức từ bỏ chỉ vì thế.
(Điều mình phải làm bây giờ không thể rõ ràng hơn: Mình phải giành lại anh ấy. Hê hê hê. Bây giờ, trang phục nào sẽ là tốt nhất nhỉ?)
"Hm, hm. Hm, hm, hm, hm."
Cô thực sự đang ngân nga khi dừng lại ở một phòng chờ nhỏ trong hành lang. Một vài máy bán hàng tự động và một chiếc ghế sofa được đặt gọn sang một bên, nhưng không có tường hay vách ngăn nào chia nó ra khỏi hành lang. Cô vẫn hoàn toàn trong tầm nhìn của tất cả các y tá và bệnh nhân đi qua. Nó không được thiết kế để che giấu bất cứ thứ gì, nên nó không được xây dựng để làm điều đó.
Ấy vậy mà cô gái tóc vàng mật ong đột nhiên cởi cúc áo đồng phục y tá của mình và mở phanh áo ra, để lộ làn da mềm mại của mình giữa ban ngày. Một thứ gì đó đã rung lên trong quá trình đó.
Cô không quan tâm đến tất cả những ánh mắt xung quanh mình.
Hay đúng hơn, không ai trong số họ đang nhìn cô. Bởi vì cô đã thao túng họ để họ không nhìn.
(Các phòng thay đồ thường bị khóa vật lý, nên mình không thể vào trong. Và mỗi khoa có chìa khóa riêng, nên tìm một y tá có chìa khóa mình cần có thể rất phiền phức.)
"Bây giờ, mình nên chọn cái gì tiếp theo nhỉ? Khoan đã, tại sao mình lại phải hỏi? Làm sao mình có thể chọn thứ gì khác ngoài trang phục Noel hôm nay chứ?"
"Này," ai đó gọi cô.
Shokuhou Misaki là loại người thay đồ lót để hợp với trang phục tổng thể, nên hiện tại cô đang hoàn toàn khỏa thân và cầm trang phục mới của mình bằng cả hai tay. Cô hơi ngạc nhiên nhìn sang và thấy #3 thô lỗ của Thành phố Học viện đang trừng mắt nhìn cô.
"Cô đang làm cái quái gì vậy? Cô bắt đầu thích phô trương thân thể từ bao giờ thế?"
"Chỉ là thay đồ nhanh một chút thôi☆"
Nữ hoàng của Tokiwadai muộn màng nhớ ra rằng #3 có thể làm chệch hướng Mental Out của cô khi cô gái đó không "cho phép nó vào".
"Nhưng tôi hiểu khái niệm này có lẽ còn mới mẻ với cô, Misaka-san. Nhân tiện thì cô có thể thay đồng phục trong kỳ nghỉ đông đấy."
"Im đi. Tôi đang hỏi cô hy vọng đạt được điều gì bằng cách ăn mặc như thế."
"Bởi vì tôi muốn tận hưởng trọn vẹn Giáng sinh của mình. Theo những cách vượt xa trí tưởng tượng của cô, Misaka-san."
"Ừ, tôi cũng nghĩ cô sẽ nói thế. Tên ngốc đó đang ở bệnh viện, nên cô cần để anh ấy nghỉ ngơi!! Nếu cô gây rối với anh ấy bây giờ, vết thương của anh ấy có thể rách lại!"
"Và đó là điều tôi nghĩ cô sẽ nói☆ Nhân tiện, đây là những gì tôi đã nghĩ ra để ngăn cô can thiệp."
Màng nhĩ của Mikoto bị tấn công bởi một tiếng hét chói tai, như thể ai đó vừa tình cờ phát hiện ra một vụ án mạng.
Một y tá thật trong hành lang đang nhìn về phía họ với khuôn mặt đỏ bừng và một tay che miệng. Đôi mắt cô mở to như đĩa và cô chắc hẳn đã quá hoảng loạn để có thể tìm được từ ngữ để diễn đạt.
Y tá đó dường như mới vào nghề và cô có vẻ mặt của một người bị một cục không khí cỡ quả bóng chày mắc kẹt trong cổ họng.
"C-c-c-cái-?"
"Thấy chưa, Shokuhou? Cuối cùng cũng có người để ý đến sự biến thái của cô-"
"Em đang làm gì khi đi lại mà không mặc quần áo vậy!? Chị không biết chuyện gì đã khiến em làm thế, nhưng lại đây ngay lập tức! Đúng, là em đấy! Cô gái tóc ngắn!"
"Gì cơ?" Mikoto nói với đôi mắt mở to.
Nhưng cô gái mặc pyjama với mái tóc bob, nữ bác sĩ, và những người khác trong hành lang thực sự đã dừng lại với khuôn mặt đỏ bừng trong khi họ liếc nhìn Misaka Mikoto, không phải Shokuhou Misaki.
Nữ hoàng cười toe toét xoay một chiếc điều khiển TV trong khi làn da sáng ngời của cô vẫn còn để lộ.
"K-khoan, đừng nói với tôi là..."
"Tôi là người mặc quần áo trong khi cô là người đã cởi đồ ở nơi công cộng, Misaka-san☆"
Đó là cảnh tượng mà tất cả những người đó nhìn thấy.
Một mánh khóe như thế này là một miếng bánh đối với #5.
"Tất nhiên, họ chỉ đang thấy những gì tôi tưởng tượng ra thôi, nên không phải là họ thực sự thấy cô khỏa thân. Nó giống như đầu của cô bị chỉnh sửa vào một bức ảnh nude, vậy tại sao phải lo lắng về nó chứ?"
"~ ~ ~ ~ ~!!!???"
"Tôi thậm chí còn tăng cho cô một chút ở vòng ngực, nên cô nên cảm ơn tôi thật sự."
"Xuống địa ngục đi!!"
Mikoto không bị tấn công vật lý, nhưng cô đã đạt đến giới hạn của một cô gái. Cô không thể chịu đựng được việc những người đó nhìn mình thêm nữa.
Với khuôn mặt đỏ bừng, cô mở cửa sổ, bước lên bệ cửa sổ, và hét lại với Shokuhou.
"Đừng nghĩ rằng cô đã thắng, đồ ngốc!! Cô đã thay đổi những gì họ có thể thấy, nhưng các camera an ninh máy móc đều đã có đoạn phim cô khỏa thân bây giờ!!"
"Ôi, chao. Có lẽ lát nữa tôi nên xử lý chuyện đó."
Shokuhou xoay chiếc điều khiển của mình và không hề tỏ ra lo lắng chút nào.
Xóa đoạn phim đó sẽ là một miếng bánh đối với #5.
Phần 5
Kamijou cũng thích có bầu bạn sôi nổi như bất kỳ ai, nhưng các vị khách của cậu hôm nay đã đi hơi quá xa.
"Tôi chắc chắn không ngờ họ lại dùng dao nĩa để chống lại mình," cậu than phiền trong khi lảo đảo đi xuống hành lang, tóc ướt và một mình.
Vẫn còn chưa đến trưa, nhưng cậu đang trên đường trở về phòng bệnh của mình. Các cô gái không đi cùng cậu vì cậu cần các vị khách của mình ở ngoài để cậu có lý do rời khỏi phòng lần nữa. Dễ quên thật đấy, nhưng cậu đã nhập viện và cậu phải ở trên giường càng nhiều càng tốt, ngoại trừ các bài tập phục hồi chức năng và tập thể dục do bác sĩ chuẩn bị. Tuy nhiên, điều đó khiến cậu vô cùng buồn chán. Đặc biệt đối với một cậu thiếu niên tràn đầy năng lượng tuổi vị thành niên!!
Tuy nhiên, cậu cần phải lấy thứ gì đó trong phòng mình.
"Giày, giày, giày của mình đâu rồi? Mình không thể đi ra ngoài với đôi dép lê này."
Điều này xảy ra rất nhiều trong thời gian nằm viện.
Các khớp của cậu đang đau nhức sau khi nằm trên giường quá lâu, nên cậu muốn đi dạo trong sân. Và nếu có một quả bóng đá ngoài đó, cậu có lẽ có thể đuổi theo nó cả ngày.
Cậu thò đầu vào trong phòng và thấy Aogami Pierce đã tuột khỏi giường.
"Sao thế, Aogami? Hôm nay cậu có vẻ lạ lắm."
"Hê hê hê. Tớ không biết cậu đã đi đâu, Kami-yan, nhưng cậu nên cảm thấy may mắn. Cặp đôi tình tứ này đã tán tỉnh nhau suốt ở đây. Cái rào cản bao quanh thế giới hạnh phúc của họ suýt nữa thì đè chết tớ."
Kamijou không thể vui hơn vì đã ở trong nhà hàng trong lúc đó.
"Tại sao người ta lại quan tâm đến việc ép môi vào nhau đến vậy?" Aogami Pierce nói với vẻ mặt u ám. "Ai muốn nhìn thấy cái miệng ghê tởm của ai đó ngay khi thức dậy chứ? Chúng ta, những người không hôn hít, mới là những người thông minh! Phải không, Kami-yan!?"
"..."
"Khoan đã, sao lại im lặng đáng sợ thế? Tại sao cậu lại phải khơi gợi sự tò mò của tớ như thế này???"
Tuy nhiên, sự im lặng của Kamijou Touma không phải vì cậu đã nhớ lại nụ hôn của mình với người phụ nữ quyến rũ đó vào đêm Giáng sinh.
Cũng không phải cậu đang chiến đấu với sự thật phũ phàng rằng nụ hôn đầu của mình có vị St. Germain.
Một cô gái Santa mặc váy ngắn màu vàng mật ong đang nép vào ngực cậu.
"(Chào, Kamijou-san. Anh đi lâu quá, nên em quyết định đến xem sao.)"
"Khoan, ể, cái gì!?"
"(Chà, em chắc chắn là anh đã quên mất những gì xảy ra chỉ 10 phút trước rồi, nhưng giờ Misaka-san, nữ tu đó, và tất cả những phiền toái khác đã đi khỏi, em hy vọng sẽ thử lại một lần nữa đến thăm anh☆)"
Và cô ấy đang nép vào ngực cậu theo cách mà bộ ngực lớn của cô, cảm giác rất khác so với ngực của chính cậu, đang ép vào người cậu. Cậu hoàn toàn sững sờ. Nụ hôn đó đã phá hủy sự kiềm chế của thế giới hay sao!?
Kamijou đang cố gắng tìm ra cách phản ứng với vị khách bất ngờ này, nhưng Aogami Pierce chỉ nhìn cậu với vẻ bối rối.
Đúng vậy, cậu ta đang nhìn Kamijou, không phải cô gái Santa trẻ hơn (nhưng rất cong) rõ ràng không thuộc về nơi này.
"Sao cậu lại hoảng hốt một mình thế? Hả!? K-Kami-yan, cậu có bạn gái tưởng tượng à!? Cậu đang bước vào thế giới của Moe Nâng cao rồi đấy!"
"Gì, không! Cậu không thấy à...!"
Kamijou ngập ngừng.
Việc để bạn mình biết có một cô gái vô cùng quyến rũ ở đây sẽ có lợi gì cho cậu chứ?
Cô gái tóc vàng mật ong cười.
"(Vâng, vâng. Không cần phải để ai khác biết về chuyện này. Bây giờ, Kamijou-saaan, anh không muốn Giáng sinh của mình trở nên nhàm chán, phải không? Chúng ta hãy biến đây thành một ngày thực sự không thể nào quên nhé.)"
"(Cô đã dùng một loại năng lực siêu năng lực nào đó à?)"
"(Nó được gọi là Mental Out. Anh thực sự có thể nhớ tên siêu năng lực của em không? Mặc dù điều đó cũng chẳng an ủi được bao nhiêu.)"
Một chút cô đơn thoáng qua trong giọng nói của cô.
Thực sự có vẻ như Aogami Pierce không thể nhìn thấy cô. Nhưng nếu ánh sáng bị bẻ cong vật lý để làm cô vô hình, Kamijou cũng sẽ không nhìn thấy cô. Điều đó có nghĩa là cô phải đã tác động lên tâm trí của cậu bạn kia bằng cách nào đó.
Ngoài ra...
"(Tại sao cô lại ăn mặc như vậy???)"
"(Bởi vì hôm nay là Giáng sinh☆ Nhưng vì anh không hỏi tại sao em lại thay bộ đồ này, nên em đoán ký ức của anh thực sự biến mất ngay khi em rời khỏi tầm mắt của anh.)"
"?"
"(Điều đó không liên quan gì đến Mental Out, để rõ ràng. ...Nhưng không sao nếu anh không biết em là ai. Dù anh có nhớ hay không, thì sự thật là anh đã có một lễ Giáng sinh rất vui vẻ vẫn sẽ còn đó. Vậy nên, chúng ta hãy cùng nhau chia sẻ chút tình cảm thân mật, nhé?☆)"
Đó dường như là những gì cô đã lên kế hoạch.
Cậu rất vui vì huyết áp và nhịp tim của mình không bị theo dõi. Ngay cả cậu cũng có thể cảm nhận được rằng chúng đã đạt đến một điểm mà các y tá sẽ phải vội vàng chạy vào. Cái gì với cô gái cấp hai quá trưởng thành và cong cớn này vậy!?
Trong khi đó, Aogami Pierce đang lẩm bẩm điều gì đó cho riêng mình hơn là bất cứ điều gì.
"Giáng sinh chỉ là một ngày bình thường. Chẳng có gì đặc biệt cả. Một tên khốn màu đỏ trong một chiếc xe trượt tuyết bay lượn không có khả năng tàng hình để vượt qua radar sân bay đâu!! Hê... hê hê hê! Những cô gái Santa mặc váy ngắn chỉ là một ảo tưởng!! Tớ không khóc đâu!!"
"Hm?"
"Cậu định sống trong một thế giới ảo tưởng đến bao giờ nữa, Kami-yan? Đến lúc đối mặt với sự thật rồi! Những cô gái Santa tóc vàng mặc váy ngắn ngực khủng (mà bằng cách nào đó lại trẻ hơn cậu) không có thật đâu!! Họ giả tạo như Bigfoot vậy!!"
"..."
Aogami Pierce dường như không hề biết ai đang nép vào ngực Kamijou, lướt ngón tay trỏ đeo găng của cô dọc theo ngực cậu, và cười khúc khích một cách quyến rũ. Cô sau đó lôi ra một hộp quà được gói nhỏ hơn một chiếc điện thoại từ một nơi mà cậu sẽ ngần ngại mô tả.
"(Đây, cái này có thể đánh dấu sự khởi đầu cho một ngày vui vẻ của chúng ta.)"
"Ể? Ể?"
"(Thành thật mà nói, em rất khó chịu khi anh quên em mỗi lần, nên em muốn để lại cho anh một thứ gì đó cụ thể hơn. Nên đây.)"
"Một món quà?"
Hộp quà có cảm giác hơi ấm.
Có lẽ Ông già Noel chỉ đến thăm những đứa trẻ có trái tim trong sáng.
Tò mò không biết bên trong có gì, cậu tháo lớp giấy gói mỏng ra. Aogami Pierce nhìn qua như thể Kamijou vừa thực hiện một màn ảo thuật nào đó. Nhưng ngón tay của cậu vẫn chưa đạt được 100% sự khéo léo, nên cuối cùng cậu đã xé giấy gói nhiều hơn ý muốn.
Bây giờ.
Cậu có để ý đến cách cô gái tóc vàng mật ong đang nhìn hành vi trẻ con của cậu một cách vô cùng dịu dàng không?
Cậu nhìn chằm chằm vào nội dung của chiếc hộp trong sự bối rối.
"Một cây sáo?"
"(Nó là một cây còi. Mặc dù em không mong anh sẽ hiểu được ý nghĩa của nó.)"
Phần 6
"..."
Cô gái tóc bạc trong bộ tu phục trắng của nữ tu có mùi xà phòng thoang thoảng, có lẽ vì vạt áo của cô đã thấm một ít nước tắm tràn ra sàn gạch trong chuyến thăm phòng tiện ích của cô.
Cô sẽ trông nổi bật ở hầu hết mọi nơi trong thành phố khoa học này. Đặc biệt là trong một bệnh viện đầy rẫy công nghệ mới nhất. Nhưng đây là nơi duy nhất không ai thắc mắc về Index ngay cả khi cô đã lẻn vào mà không có lý do thực sự nào.
Đó là một nhà nguyện.
Vì nó nằm ở khu vực tầng hầm dưới bệnh viện, nó có cảm giác lạnh như không khí giữa mùa đông, nhưng Index cảm thấy cái lạnh đó giúp làm nổi bật những suy nghĩ trần tục trong đầu cô.
Hình ảnh trong tâm trí cô là từ đêm Giáng sinh.
Đôi môi đã chạm vào môi trước mắt cô.
Với trí nhớ hoàn hảo của mình, cô không bao giờ có thể thoát khỏi một ký ức mà cô muốn quên đi.
Thực tế, cô muốn ít nhất là bĩu môi vì nó.
(Chuyện đó không làm mình bận tâm.)
"Này."
Một giọng nói thô lỗ ngắt lời cô trong khi cô chắp tay trước ngực cầu nguyện.
Nó đến từ vị thần cao 15cm tên là Othinus đang ngồi trên vai cô.
Nhưng không phải vì cô cảm thấy nhà nguyện này khó xử với tư cách là một vị thần phi Thiên chúa giáo.
"Ngươi có thực sự nên ở đây không? Đây không phải là phòng dành cho những bệnh nhân giai đoạn cuối sao?"
Phần lớn, Thành phố Học viện là một thành phố công nghệ cao nơi sự sùng bái khoa học vô thần chiếm ưu thế và kính màu ở đây gần như chắc chắn được chiếu sáng bởi đèn LED ở phía bên kia, nhưng tự do tín ngưỡng vẫn được đảm bảo. Một bệnh nhân được tự do tìm kiếm sự an ủi theo cách họ thích trong những khoảnh khắc cuối cùng của mình. Tất nhiên, thay vì có một linh mục thực sự đến thăm, họ có nhiều khả năng sẽ gặp một giáo viên chuyên về môn học thuật đó.
"Đúng vậy."
Index vẫn chắp tay cầu nguyện.
Cô không hề xấu hổ và thực tế đã trả lời Othinus một cách chân thành.
"Và đó là lý do tại sao em đang cầu nguyện cho Touma ở đây."
"Ta hiểu rồi."
Othinus không hỏi thêm gì nữa.
Cô biết cậu bé đó đang cố gắng gượng cười. Cậu là một người hay lo lắng và tự biến mình thành một phần của chuyện của người khác, điều này thường dẫn đến việc cậu bị thương. Cậu cảm nhận nỗi đau của người khác hơn bất kỳ ai và cậu sẽ không ngần ngại lao vào cái chết chắc chắn để giảm bớt nỗi đau đó.
Mặt khác, Kamijou Touma hoàn toàn không quen với việc người khác lo lắng cho mình. Điều đó thực sự khiến cậu bối rối khi nó xảy ra. Càng nhiều người lo lắng và quan tâm đến cậu, gánh nặng mà cậu cảm thấy sẽ càng lớn. Với tư cách là người hiểu cậu, điều đó khiến Othinus vô cùng khó chịu. Tên ngốc đó không biết cách để người khác chăm sóc mình khi cậu bị cảm.
Othinus kiêu hãnh bắt chéo chân trên vai cô gái tóc bạc nhưng rồi giật nảy mình trước tiếng gầm gừ phát ra từ con mèo tam thể trên đầu Index.
"Vậy là ngươi đã nhận ra?" cuối cùng cô cũng hỏi.
"Về St. Germain? Dựa trên những gì em biết, nó có lẽ sẽ không tự biến mất đâu."
"Không có 'có lẽ' gì ở đây cả."
Othinus vẫn khoanh tay và khịt mũi từ chiếc mũi thanh tú của mình.
Cô gái đó là một thư viện đã ghi nhớ ít nhất 103,001 cuốn ma đạo thư, nên việc cô hành động không chắc chắn về một điều gì đó thuộc về ma thuật thật là nực cười. Nhắm mắt làm ngơ trước một sự thật bất tiện sẽ chỉ khiến mọi thứ trở nên tồi tệ hơn.
Vì vậy, Othinus sẽ dập tắt ngay từ trong trứng nước cái hy vọng hão huyền vô nghĩa đó.
Phản ứng lạnh lùng của cô ở đây cũng là để giữ cho chính mình đi đúng hướng.
Nếu cách duy nhất để lấy lại linh hồn của cậu bé đó là xuống sâu địa ngục, thì họ còn có thể làm gì khác ngoài việc mở toang cánh cổng địa ngục?
"Nó sẽ không tự biến mất. Dù có thế nào đi nữa."
Phần 7
Misaka Mikoto bây giờ biết rằng đây không phải là lúc để chạy trốn qua cửa sổ.
Các cô gái bản sao vẫn đang lén lút và họ chắc chắn sẽ tấn công phòng bệnh đó lần nữa nếu không bị ngăn lại. Và một khi cô nhận ra điều đó, cô không có lựa chọn nào khác ngoài việc lôi họ trở lại khu vực nghiên cứu của bệnh viện.
Những cô gái giống hệt nhau đó nhìn lại cô với vẻ mặt hoàn toàn vô cảm.
"Nhưng Misaka đã hy vọng được tận hưởng Giáng sinh của mình, Misaka #10032 nói một cách chán nản."
"Hừ... k-không, cô không lừa được tôi đâu! Việc khỏa thân trong bồn tắm có liên quan gì đến Giáng sinh!?"
"Thông tin chúng tôi tìm được cho biết Giáng sinh có nhiều da thịt trần trụi hơn hầu hết các thời điểm khác trong năm. Chỉ cần nghĩ đến các cô gái Santa mặc váy ngắn hoặc những cô gái chỉ mặc một dải ruy băng hoặc một ít kem tươi, Misaka nói-"
"Mấy người tìm thấy cái hình ảnh Giáng sinh đó ở đâu vậy? Đừng tin mọi thứ mấy người thấy trên mạng và làm điều gì đó ra dáng Giáng sinh đi!!"
Misaka Mikoto nghĩ rằng mình sắp quá nhiệt mất.
Cô thở dài sau khi đẩy những cô gái giống hệt nhau ra.
Như thường lệ, cô dường như mất kiểm soát cuộc sống của mình khi ở gần cậu bé đó. Hình ảnh của cô về bản thân là Át chủ bài của Tokiwadai dường như luôn sụp đổ. Cô không bao giờ biết cách đối phó với nó, nhưng đó cũng không phải là điều cô gọi là khó chịu.
(Có vẻ như không có gì bất thường với anh ấy ngoài những vết thương rõ ràng. Cái cô Anna Sprengel đó có vẻ tự tin lắm, nhưng kế hoạch của cô ta là một thất bại sao?)
Điều đó không phải là không thể.
Misaka Mikoto có một số điểm số tốt nhất tại trường phát triển siêu năng lực gia danh tiếng Tokiwadai, nhưng ngay cả cô cũng không thể phân tích được chính xác năng lực của Kamijou Touma là gì.
Cô chỉ biết rằng nó có khả năng vô hiệu hóa năng lực của #3 Thành phố Học viện.
Thực tế, nó dường như mang một bí ẩn lớn hơn và là hộp đen lớn nhất trong số tất cả những gì cô đã gặp cho đến nay.
Điều đó có nghĩa là nó còn lớn hơn cả loại năng lực "mạnh nhất" trắng trợn của #1.
Nếu anh ta có một thứ gì đó mạnh mẽ như vậy ẩn giấu bên trong mình, có lẽ không có gì đáng ngạc nhiên khi các kế hoạch và dự đoán của Anna Sprengel đã sụp đổ.
Đó là kết luận của Misaka Mikoto.
Nhưng suy nghĩ của cô bị gián đoạn bởi tiếng ồn của những bánh xe nhỏ quay.
Một vài bác sĩ và y tá đang đẩy một bệnh nhân cấp cứu đến phòng mổ trên một chiếc cáng.
"Tránh đường!! Xin hãy tránh đường!!"
"Huyết áp đang giảm. Kiểm tra Ngân hàng dữ liệu để xem nhóm máu và dị ứng của họ!! Ôi, không. Họ đã bị sốc. Tạm thời, chúng ta cần truyền nước muối vào cho họ để giữ cho huyết áp không giảm thêm!! Chúng ta cần biết ít nhất là nhóm máu của họ càng sớm càng tốt! Nhanh lên!!"
Nó giống như một cơn bão thổi đến.
Đã có một tai nạn? Hay đó là một cuộc tấn công? Dù là Giáng sinh, nhưng rắc rối xảy ra quanh năm. Với tuyết và các sự kiện, đường phố chắc hẳn rất đông đúc, nên xe cứu thương có lẽ gặp khó khăn trong việc di chuyển. Dựa trên những gì các bác sĩ đang nói, đây cũng là một trường hợp khá tồi tệ.
(Chắc không vui vẻ gì.)
Với lời bình luận thầm lặng đó, Mikoto quyết định quay trở lại phòng bệnh của Kamijou. Việc nhìn thấy điều đó đã giúp làm nguội đi cơn tức giận vô tư của cô và đưa cô vào một trạng thái nghiêm túc.
Cô đi thang máy lên tầng 9 và đi xuống hành lang.
Trên đường đi, cô phát hiện một cô gái tóc vàng đang áp vào tường. Cô ta chắc đã cởi đồ và thay đồ ở đâu đó một lần nữa vì bây giờ cô ta đang mặc đồng phục học sinh.
Ngoài ra, đó không phải là bức tường mà cô ta đang áp vào. Đó là một cánh cửa phòng khám.
"Shokuhou?"
"Suỵt," cô gái tóc vàng khẽ ra hiệu với một ngón tay đặt lên môi.
Đúng là siêu năng lực gia tâm lý mạnh nhất, không hề tôn trọng sự riêng tư của người khác. Mikoto cân nhắc việc thổi bay cô ta bằng một ngọn giáo sét, nhưng mọi chuyện đã thay đổi khi cô đang trên đường túm lấy cổ áo của cô gái kia.
Cô thoáng thấy một cậu bé tóc nhím qua khe cửa hé.
Cậu đang nói chuyện với ông bác sĩ mặt ếch.
"Các xét nghiệm đã cho tôi biết hầu hết mọi thứ tôi cần biết."
"Và?"
Tim cô thót lên tận cổ họng.
Cô nhận ra mình cũng không khá hơn Shokuhou khi cô không lên tiếng và đuổi cô gái kia đi.
Nếu cô ở lại đây, cô có thể biết được kết quả xét nghiệm của cậu bé. Cô biết điều đó là sai, nhưng sự tò mò của cô đã chiến thắng.
Cô muốn xua tan nỗi lo lắng dai dẳng của mình.
Cô nghiến răng vì cảm thấy điều này không khác gì khi cô đã gây rối hết đêm này đến đêm khác vì các cô gái bản sao.
Không hề hay biết về sự hiện diện của cô, cuộc trò chuyện trong phòng khám vẫn tiếp tục.
"Cậu nói cậu đã thấy một viên thuốc, phải không? Dù nó là gì, tôi tin rằng sẽ rất khó để năng lực tay phải của cậu vô hiệu hóa nó."
"Kh."
"Để tôi diễn đạt lại. Tay phải của cậu đang phá hủy nó, nhưng nó đang nhân lên bên trong cơ thể cậu với tốc độ còn nhanh hơn. Nó giống như một tình huống mà cơ thể không thể tự chữa lành đủ nhanh."
Nếu Index ở đây, cô có thể đã được nhắc nhở về câu thần chú Innocentius.
Nhưng Shokuhou Misaki và Misaka Mikoto mới là những người đang nghe nó.
Họ không quen thuộc với các quy tắc của ma thuật.
"Cậu nói cậu đã bị chảy máu, phải không? Có phải là chảy máu cam không?" ông bác sĩ mặt ếch hỏi để chắc chắn.
Giọng ông nghiêm túc. Ít nhất, có vẻ như đây không phải là trường hợp một cậu bé tuổi teen bị chảy máu cam do bị kích thích.
"Có những trường hợp ai đó có thể vỡ mao mạch do tập trung tinh thần quá mức, nhưng chúng ta cần phải có một cái nhìn bi quan hơn ở đây. Càng ngày càng nhiều bộ phận cơ thể của cậu bị nhiễm trùng khi chúng ta đang nói. Tôi không biết có vắc-xin hay thuốc giải cho thứ này không và tôi nghi ngờ việc bơm dạ dày hay lọc máu có thể loại bỏ nó một cách cưỡng bức."
"..."
"Imagine Breaker của cậu đang thành công trong việc làm chậm sự tiến triển của căn bệnh mà khoa học đơn thuần không thể giải thích được này, nhưng nó không hoạt động đủ nhanh để loại bỏ nó hoàn toàn. Các vi sinh vật thậm chí bây giờ đang dần dần lan rộng khắp cơ thể cậu, nên chúng sẽ phá hủy tất cả các mô cơ thể của cậu với tốc độ nhanh hơn nếu không có gì được thực hiện để ngăn chặn chúng. Tôi không biết cậu còn bao nhiêu thời gian. Điều này trông tương tự như vi khuẩn chết người, nhưng tôi tin rằng nó khác về mặt cơ bản."
"Vậy thì..."
Giọng của cậu bé gần như không nghe thấy.
Mikoto không thể nhìn thấy khuôn mặt của cậu từ vị trí của mình, nhưng giọng của cậu là của một đứa trẻ lạc lối cảm thấy bị bỏ lại phía sau.
"Vậy thì tôi phải làm gì đây?"
"Có lẽ sẽ nhanh nhất nếu nói chuyện với người đã gây ra chuyện này. Tôi chưa bao giờ thấy một vi sinh vật như thế này trước đây, nhưng vì nó được sử dụng như một vũ khí, họ chắc hẳn có cách nào đó để ngăn nó lây nhiễm và giết chết họ, phải không? Vì vậy, họ gần như chắc chắn có cách nào đó để ngăn chặn hoặc chống lại nó."
"Bác sĩ có biết tôi còn bao nhiêu thời gian không?"
"Nhiều nhất là hai ngày, nhưng thẳng thắn mà nói thì việc cậu vẫn còn đứng và đi lại được bây giờ là một phép màu. Tôi thực sự ghét cảm giác như mình đang đẩy một đứa trẻ về phía nguy hiểm, mặc dù vậy."
"Vậy... tôi sẽ chết nếu cứ tiếp tục như thế này?"
"Cậu là trẻ vị thành niên, nên tôi không được phép trả lời câu hỏi đó. Trừ khi cậu có cha mẹ ký vào một mẫu đơn đồng ý."
Một tiếng bíp điện tử đơn điệu vang lên.
Ông bác sĩ mặt ếch lôi ra một thiết bị di động lỗi thời từ túi của mình, nhưng nó là một phần của cơ sở hạ tầng truyền thông độc đáo vẫn còn được sử dụng ở một số nơi làm việc. Bệnh viện là một nơi như vậy.
"Hm, hôm nay chúng ta tiếp nhận khá nhiều bệnh nhân cấp cứu."
"Ưm..."
"Ồ, đừng lo lắng về họ, Kamijou-kun. Triệu chứng của họ khác với của cậu. May mắn thay, chúng ta vẫn chưa thấy những vi sinh vật đó lây từ người sang người. Giống như tế bào men và men koji gạo, chúng chỉ lây nhiễm cho cậu nếu cậu trực tiếp ăn phải thứ gì đó chứa chúng. ...Dù vậy, có thể nói điều này có cùng một nguyên nhân."
Ông bác sĩ mặt ếch dường như đã đứng dậy khỏi ghế.
Các bệnh nhân cấp cứu là một vấn đề lớn, nhưng ông chắc cũng đã quyết định rằng không còn lời khuyên nào ông có thể cung cấp ở đây nữa.
"Ý tôi là R&C Occultics. Tôi nghe nói rất nhiều trẻ em đã lảm nhảm về những điều có vẻ như vô nghĩa. Điều đó làm bạn tự hỏi họ đã nhúng tay vào loại trò phù thủy phi khoa học nào."
Cậu bé không còn là chính mình nữa.
Trông cậu thật nhỏ bé khi ngồi quay lưng về phía cửa.
Đầu cậu cúi gằm khi cậu lặng lẽ lẩm bẩm điều gì đó.
Tuy nhiên, đây là phản ứng bình thường.
Cậu đã bị cho uống một viên thuốc kỳ lạ, cậu đã ho ra máu và gục ngã, và cậu đã được đưa đến bệnh viện. Làm sao cậu có thể là chính mình sau chuyện đó? Cậu sẽ hiểu rõ hơn ai hết rằng bây giờ không phải là lúc để mỉm cười.
"Bác sĩ."
"Ừm?"
Đừng nghe, Mikoto nghĩ với vẻ mặt nhăn nhó.
Cô biết mình phải tránh nghe điều này. Cô nhận ra bây giờ cậu đã phải cố gắng gượng cười vì không muốn ai thấy mình như thế này. Và bằng cách nghe lén, cô đã thô bạo chà đạp lên những nỗ lực đó.
Vậy mà cô không thể bắt mình rời đi.
Nên cô đã nghe thấy nó.
Cô nghe thấy sự khác biệt.
Cô nhận ra cậu đã phải cố gắng đến nhường nào để giữ vẻ vui vẻ đó nhằm tránh làm người khác lo lắng.
Kamijou Touma cuộn người lại và nói ra những suy nghĩ thật lòng của mình bằng một giọng nói nhỏ đến mức gần như tan biến.
Hai từ đơn giản đó dường như làm tan vỡ thế giới của cô.
"Tôi sợ."
"Tôi biết cậu sợ. Ai cũng có lúc như vậy."
Chỉ có một lối ra.
Nhưng khi ông bác sĩ mặt ếch mở cửa để đi xem bệnh nhân cấp cứu mới, không có ai ở đó.
Hai cô gái đang trốn sau một góc gần đó trong hành lang và trao đổi một cái nhìn.
Không khí dường như bốc cháy xung quanh họ.
"Misaka-san, cô đã nghe thấy, phải không?"
Cô suýt nữa thì tặc lưỡi.
Cô muốn tự đấm vào mặt mình hơn là đưa ra một lời xác nhận hiển nhiên như vậy.
Và vì Mikoto chỉ nghiến răng, Shokuhou tiếp tục nói.
"Tôi chắc rằng cô sẽ ra ngoài tìm kiếm Anna Sprengel bây giờ khi cô biết chuyện gì đang xảy ra, vậy tại sao chúng ta không làm cho cả hai dễ dàng hơn? Nếu chúng ta làm việc cùng nhau, chúng ta có thể sử dụng cả người và máy móc để tìm kiếm dễ dàng hơn. Chúng ta sẽ tìm thấy cô ta dù cô ta đang trốn ở đâu trong thành phố. Đúng không?"
"..."
Anna Sprengel đã giải thích cách họ có thể từ bỏ. Nếu họ không thể tự làm gì, họ chỉ cần liên hệ với R&C Occultics.
Nhưng rồi điều gì sẽ xảy ra?
Họ không có con bài thương lượng nào của riêng mình để đổi lấy sự giúp đỡ của Anna khi họ từ bỏ. Anna chắc chắn sẽ chế nhạo họ nếu họ từ bỏ mà không có bất kỳ kế hoạch nào. Cứ đà này, Anna sẽ gọi lá bài tẩy của họ và chính cậu bé đó sẽ phải chịu đựng.
Vì vậy, họ phải đánh bại Anna và trực tiếp cướp lấy bất kỳ loại thuốc giải hay vắc-xin nào mà cô ta có.
Đó là lựa chọn tốt nhất của họ.
Mikoto bắt mình hít một hơi thật sâu.
Và cô hỏi một câu.
"Chúng ta bắt đầu từ đâu?"
"Từ tất cả những ý tưởng mà cô có trong đầu. Tôi cũng sẽ làm như vậy."
Hai cô gái bước ra ngoài trong cái lạnh cắt da cắt thịt.
Cậu bé đó đã phải chịu đòn để đè bẹp mặt tối của Thành phố Học viện, vậy nên bây giờ đến lượt họ.
Ngày 24 đã qua và họ sẽ đảm bảo ngày 25 sẽ khác. Đã đến lúc cậu bé đó được người khác cứu vớt.
Giữa những dòng chữ 1
R&C Occultics là một công ty IT khổng lồ xuất hiện trên mạng một cách bất ngờ.
Đó là một trang web quái vật quy tụ mọi người từ khắp nơi trên thế giới, nhưng nó cũng cung cấp đủ loại bí mật ma thuật đáng lẽ phải được giữ kín.
"Một kế hoạch tiết lộ ma thuật phương Tây hiện đại ư? Đây được cho là sự trở lại của Israel Regardie à? Thật vớ vẩn."
Chênh lệch múi giờ với Nhật Bản là khoảng 9 giờ.
Sự phấn khích từ việc đếm ngược cuối cùng đã phai nhạt và các bữa tiệc ồn ào đã trở lại mức bình thường.
Bóng đêm của màn đêm đang rực lên màu cam.
Cơn gió ẩm thổi từ sông Thames đã tan tác, chỉ để lại không khí nóng và khô gợi nhớ đến một lò nung đang làm bỏng rát làn da.
Với chiều cao hai mét, mái tóc dài nhuộm đỏ, hình xăm mã vạch dưới mắt, và điếu thuốc trên môi, Stiyl Magnus không hề giống một vị thánh nhân, nhưng thực tế anh là một linh mục Anh giáo. Tuy nhiên, anh thuộc về một phần bí mật của nhà thờ: Giáo khu số 0 được biết đến với tên gọi Necessarius.
Công việc của anh là chiến đấu chống lại các ma thuật sư.
Hiện trường tội phạm ma thuật lần này là ở Khu City of London. Và trong số tất cả các địa điểm, một bông hoa ma thuật độc hại đã nở rộ ngay trung tâm Sàn giao dịch Chứng khoán London công nghệ cao, nơi các giao dịch được thực hiện với tốc độ chóng mặt 10,000 giao dịch mỗi giây.
Tiếng gầm của oxy bị lửa thiêu rụi vang vọng khắp khu tài chính bóng loáng. Ánh sao và ngay cả những đồ trang trí và pháo hoa rực rỡ cũng trở nên nhạt nhòa.
Nhưng ngọn lửa này không phải do Stiyl gây ra.
Nó đã ở đó khi anh đến đây. Một kẻ nghiệp dư nào đó đã học được câu thần chú khi tìm kiếm trên mạng vào đêm khuya và cố gắng làm một điều gì đó thiếu suy nghĩ với nó, nhưng hắn đã vô tình tự thiêu chính mình. Cường độ của ngọn lửa khiến người ta chỉ cần nhìn thoáng qua cũng biết hắn sẽ không qua khỏi.
Vị linh mục cao lớn nhăn mặt.
Với một kế hoạch phức tạp, bạn có cơ hội bí mật dập tắt nó ngay từ trong trứng nước bằng cách ngăn chặn các quân cờ domino được sắp đặt cẩn thận không bị đổ, nhưng bạn không thể làm gì với một con sói đơn độc tự mình làm hỏng mọi thứ. Tiếng la hét và tiếng gào thét vang vọng trong đêm và những chai bia nhỏ vương vãi trên vỉa hè vốn dĩ tinh tươm bên ngoài cửa sổ bán mang đi của một quán rượu nhỏ sang trọng.
Có rất nhiều người xung quanh dù đã quá nửa đêm ở khu tài chính. Việc đây là sáng sớm ngày Giáng sinh có lẽ cũng không giúp ích gì. Rất nhiều cặp đôi đã tụ tập để xem pháo hoa rực rỡ được bắn lên từ bên kia sông.
Và vì vậy tất cả họ đã nhìn thấy nó.
Nhìn thấy sự huyền bí, siêu nhiên, và nỗi kinh hoàng.
*(Mình không thể nào dọn dẹp hết mớ hỗn độn này được. Kế hoạch của chúng là gây ra các sự cố nhỏ trên khắp thế giới để làm quá tải khả năng xử lý của Necessarius sao!?) *
Rốt cuộc, có đến 7 tỷ nghi phạm.
Phương pháp truyền thống của họ là tìm ra tất cả những người gây ra mối đe dọa lớn, vừa, hoặc thậm chí là nhỏ và "xử lý" họ, nhưng điều đó sẽ không hiệu quả ở đây. Giống như một nhóm đặc nhiệm tinh nhuệ không thể trấn áp một cuộc bạo loạn đủ lớn để làm rung chuyển cả quốc gia.
"Này!!"
Điều tốt nhất mà Stiyl có thể làm vào lúc này là rải những tấm thẻ nhiều lớp của mình và xây dựng một câu thần chú giải tán đám đông để ngăn chặn sự hỗn loạn lan rộng thêm, nhưng rồi có ai đó gọi anh.
Đó là một giọng nói trẻ.
Cô gái đó không thể quá 12 tuổi.
Nhưng vị linh mục không hề lơ là cảnh giác. Đặc biệt là khi anh quay về phía giọng nói và không thấy ai cả. Giống như một tay súng bắn tỉa, người này đã tìm thấy một vị trí mà cô có thể quan sát anh mà không bị anh quan sát. Và ở một cấp độ lố bịch đến mức cô có thể nói chuyện mà không để lộ vị trí của mình.
"Vì các người Anh giáo các người cứ nghĩ mình là cảnh sát, vậy các người định giải quyết vụ này thế nào? Cái gã đang bốc cháy kia tên là George Close. Dựa trên những gì mà Bình Minh Nhuộm Nắng của chúng tôi tìm ra, hắn ta dường như là một tên rác rưởi khổng lồ đã bị lòng tham làm mờ mắt đến mức viết lại các tài liệu để đưa R&C Occultics niêm yết ở đây, tại Khu City. Không có hắn ta, một công ty ma do một giáo phái mạng mờ ám không có trụ sở chính đã không bao giờ có thể lọt vào Sàn giao dịch Chứng khoán London!"
Stiyl lớn tiếng tặc lưỡi trong khi cố gắng khóa chặt mọi thông tin ở đây.
Anh không ngây thơ đến mức nghĩ rằng kẻ thù của kẻ thù mình là bạn.
Điều này đòi hỏi sự thận trọng tối đa.
(Đây hẳn là Leivinia Birdway, thủ lĩnh của giáo phái ma thuật Kim Cương lớn nhất còn sót lại. Không ngờ lại có ngày mình nhận được tin tức từ người đứng đầu danh sách truy nã của chúng ta.)
"Trời ạ, công việc này chẳng đáng tiền chút nào! Lát nữa tôi sẽ gửi yêu cầu trả thêm tiền cho Bình Minh Nhuộm Nắng!" một giọng nói khác hét lên. "Ít nhất thì vụ này cũng xứng đáng có thưởng Giáng sinh và phụ cấp nguy hiểm chứ!!"
"Cố gắng hoàn thành công việc trước khi cố gắng thảo luận về tiền lương của cô đi, nhà thầu phụ. Hợp đồng nói rằng cô sẽ không nhận được nửa sau tiền thanh toán nếu cô làm hỏng chuyện này."
"Tôi có tên đấy nhé!? Tôi là Lessar của Ánh Sáng Mới! Và chúng ta đã gặp nhau rồi, nên cô nên biết điều đó!"
"Nếu cô muốn tôi nhớ tên cô, thì hãy cho tôi thấy kết quả ở đây và ngay bây giờ."
Dường như có nhiều người hơn nữa bị mắc kẹt ở đây làm việc.
Stiyl và Necessarius đã biết rằng George Close đã ngập trong nợ nần mặc dù trông giống một trí thức làm việc trong một công ty môi giới. Và hiện tại anh ta đang bốc cháy vì đã cố gắng sử dụng ngọn lửa ma thuật đó để loại bỏ tất cả dữ liệu chỉ ra sự tham nhũng của mình.
Tất nhiên...
"Cô đã lên kế hoạch tất cả để những người hợp tác với mình tự hủy diệt sao, Anna Sprengel?"
"Tôi tưởng tượng những người (được gọi là) hợp tác của cô ta ở New York và Frankfurt hiện cũng không khá khẩm gì. Điều này sẽ khiến việc truy tìm máy chủ mà trang web quái vật đó đặt ở đâu trở nên khó khăn. Các người cần phải sẵn sàng. Nếu chúng ta không thể cắt đứt nó tận gốc, chúng ta sẽ thấy nhiều trường hợp như thế này hơn."
Một thứ gì đó rơi từ trên trời cao xuống.
Một lấp lánh vàng nảy lên dưới chân Stiyl. Anh biết mình sẽ chỉ thấy bầu trời đêm nếu nhìn lên. Không rõ nó đã rơi từ đâu, nhưng một người mộ đạo hơn có thể đã xem nó là sự trở lại của phép màu của Thánh Nicholas.
"Tôi biết các người Anh giáo là những kẻ bất tài, nhưng tôi không thể để các người bị kẹt ở đây. Nên đây là một món quà chia tay. Đó là số tiền mà Anna dường như đã rải ra để xây dựng công ty không hình thù của cô ta. Cô ta đã thực hiện các giao dịch bằng hồng ngọc cũ và đồ kim loại bằng vàng nguyên chất."
"Vậy là di sản của Hội Thập tự Hoa hồng?"
"Họ có kho báu được chôn giấu khắp nơi trên thế giới. Đây chỉ là phần nổi của tảng băng chìm. Giả sử bạn có thể tạo ra một nguồn cung vàng thỏi không giới hạn trong một bình hoặc cốc thí nghiệm. Bạn sẽ chỉ làm sụp đổ thị trường vàng, và nền kinh tế thế giới cùng với nó, trước khi năm nay kết thúc."
Cô gái nói với giọng điệu đùa cợt, nhưng Stiyl không hề nghi ngờ rằng không có nụ cười nào trên khuôn mặt vô hình của cô.
*(Đồ cổ. Nếu cô ta đang di chuyển số tiền lớn mà không sử dụng tài khoản ngân hàng hoặc chuyển khoản điện tử, phía khoa học có thể không thể theo dõi hoàn toàn dòng tiền. Chết tiệt, Thành phố Học viện hy vọng sẽ truy lùng và tiêu diệt trụ sở của chúng bằng cách nào!? Họ thậm chí có thấy đây là một mối đe dọa không!?) *
Trong khi đó, những người bình thường đang tiếp xúc với ma thuật.
Họ có thể làm điều đó từ PC, điện thoại, máy tính bảng, máy chơi game cầm tay, hệ thống định vị ô tô, đồng hồ di động, TV thông minh, hệ thống liên lạc nội bộ, hệ thống rạp hát tại nhà, robot hướng dẫn hình người, máy đếm bước chân, còi báo động khẩn cấp, màn hình tại ghế hành khách trên máy bay và tàu cao tốc, thiết bị dịch thuật cầm tay, và bất kỳ thiết bị IoT nào bao gồm lò nướng, tủ lạnh, nồi cơm điện, bếp từ, máy giặt, máy ép trái cây và máy sấy.
Nói cách khác, từ bất kỳ đâu trên thế giới.
Nhưng việc chỉ đưa ma thuật cho mọi người một cách bất ngờ sẽ không nhất thiết thực hiện được mọi mong muốn của họ và mang lại hạnh phúc cho họ. Súng rất mạnh và bạn có thể dùng vũ lực để giải quyết hầu hết mọi vấn đề, nhưng nếu không hiểu mức độ nguy hiểm của chúng hoặc cách sử dụng chúng, bạn có thể dễ dàng tự bắn vào đầu mình. Giống như ai đó để lại một viên đạn trong nòng và không bật chốt an toàn khi họ đi lại với súng trong bao, hoặc như ai đó bất cẩn nhìn xuống nòng súng sau khi nó không bắn.
Và ma thuật là một sức mạnh vô hình, nên sự nguy hiểm của nó khó nhìn thấy hơn, khiến cho bước khởi đầu cần thiết đó dễ bị bỏ qua hơn nhiều. Các ma thuật sư chuyên nghiệp sẽ làm điều đó bằng cách quyết định một tên ma thuật, hoàn thành một nghi lễ nhập môn, và có được trạng thái tâm trí thích hợp bằng cách trải nghiệm một cách nhân tạo sự phán xét mà họ sẽ phải đối mặt sau khi chết.
Nhưng điều gì sẽ xảy ra với người không trải qua điều đó?
Điều gì sẽ xảy ra nếu họ tìm đến ma thuật như một công cụ tiện lợi không hơn không kém? Stiyl được nhắc nhở về những mánh khóe bán hàng bẩn thỉu khi họ tâng bốc tất cả những lợi thế của một khoản đầu tư rủi ro để thuyết phục một người già sử dụng tiền tiết kiệm cả đời của họ vào đó.
(Nó đang gây ra quá nhiều hỗn loạn ngoài này.)
Stiyl biết kẻ thù của họ là ai.
Và anh tiếp tục suy nghĩ trong khi đảm bảo không có gì lộ ra trên khuôn mặt của mình.
(Nhưng mọi thứ ở Thành phố Học viện chắc chắn còn tồi tệ hơn nhiều. Họ phải đối mặt với quy tắc đặc biệt chống lại việc siêu năng lực gia sử dụng ma thuật. Bởi vì khi họ sử dụng ma thuật, nó sẽ làm cho mạch máu và dây thần kinh của họ vỡ tung.)
Không cần phải nói, ma thuật rất rủi ro.
Nhưng đồng thời, nó là lá bài tẩy cuối cùng mà mọi người sẽ tìm đến khi thế giới đã bỏ rơi họ. Bất kể đó là một hành động liều lĩnh đến đâu hay một giấc mơ vô vọng mà họ mang trong tim.
Nó không được dùng để lan truyền với mục đích gài bẫy mọi người như thế này.


0 Bình luận