Vol 2: Nhịp tim tuyệt vọng vừa sinh đã trỗi dậy
Chương 50: Và cuộc vui của các vị thần bắt đầu (Phần tiền)
5 Bình luận - Độ dài: 3,462 từ - Cập nhật:
【Vùng đất chưa khai phá ở miền Nam đại lục Hydragia】
Có một thằng con trai đang quỳ gối giữa đồng hoang không một bóng cây.
"Trời ơi, sợ chết đi được!!!"
Cậu ta gào lên như thể muốn trút hết kinh hoàng còn sót lại trong người.
Khuôn mặt cứng đờ, môi run bần bật, nhìn là biết vừa trải qua thứ gì đó quá sức chịu đựng.
Thoạt nhìn thì chắc khoảng mười sáu, mười tám tuổi.
Cậu mặc bộ đồng phục học sinh màu đen, bên hông đeo thanh kiếm trang trí trông khá bắt mắt.
Và quan trọng nhất:
Cậu ta không thuộc về thế giới này.
Nhớ lại chuyện vừa xảy ra, cậu cúi gằm mặt, ôm đầu gào lên:
"Sợ vãi!!!"
Rồi sau đó lảo đảo đứng dậy, như vừa bơi qua cơn ác mộng đặc quánh.
Cậu ta vừa mới hạ được Ma Vương.
Hình ảnh mình lao vào giữa chiến trận, làm loạn lên như một thằng ngốc rồi bị văng ra như bao cát… nghĩ lại chỉ muốn đập đầu vào đá.
"‘Mỹ nữ yếu đuối đang gặp nguy hiểm, mau cứu nó đi nào~!’ cái con khỉ! Có yếu đâu, còn bị mắng sấp mặt nữa kìa! Thần chúa hâm thiệt!!!"
Cậu gào lên, vừa chửi vừa dậm chân, như đang biểu tình với bầu trời.
Trông chẳng khác gì một tên hề lạc giữa sa mạc.
Nhưng nếu có ai nghe thấy, chắc sẽ chết đứng:
Cậu ta vừa vô tình tuôn ra một bí mật khủng khiếp.
Thần là có thật.
Và chính hắn đã tống cậu sang thế giới này.
Tự xưng là thần, bảo cậu vá lỗi gì đó, đổi lại là “cuộc đời thứ hai” và “siêu năng lực bá đạo”.
Cậu vẫn nhớ rõ ngay trước khi chết, chỉ có hai đốm đèn pha lóe lên, rồi tất cả tắt ngấm.
Chắc chắn là chết rồi.
Thần còn nói thẳng luôn cho khỏi đoán.
Thế là cậu được "đền bù", làm nhân vật chính một truyện Isekai sống sượng.
Từ buổi gặp đầu tiên trong cái không gian trắng toát ấy, cậu đành nghe lời thần, sống lay lắt tới giờ.
Nhưng chỉ toàn mấy việc vớ vẩn kiểu "Chạy hết tốc lực đi!" hay "Ra kia đánh quái cho ta xem chơi!", cứ như trò giải trí cho kẻ khác.
Cậu từng muốn bỏ chạy.
Nhưng nghĩ lại vẫn có chút nể, với cả chung quanh hoang vu, không ai giúp đỡ nên đành cắn răng chịu đựng.
Và rồi… tưởng lần này thần giao cho việc đàng hoàng:
Đánh Ma Vương.
Kết quả?
Thảm họa.
Vừa nhào vô cứu người thì bị ba cô gái nhìn như muốn xé xác, quát cho ê mặt, rồi bị đá văng không thương tiếc.
Nếu là cậu trước kia thì chắc đã xin lỗi lia lịa rồi.
Nhưng giờ... được buff thêm tí gan, nên vẫn ngẩng đầu nổi.
Nghĩ lại cũng thấy phải biết ơn thần… một chút xíu thôi.
Rồi lại thấy bực.
Nếu không bị dụ, đời đâu đến mức này?
Toàn phá game!
"Mà mình cũng ngu thiệt. Vừa thấy cảnh mỹ nữ gặp nguy là tưởng đâu tình tiết romcom, vội nhào vô không nghĩ. Giờ mới biết đời không như phim."
Cậu ta là một con nghiện truyện.
Ban đầu là sách, rồi trượt dốc sang anime, manga, đủ thể loại.
Và Isekai là món tủ:
Chết ở thế giới cũ, sang chỗ mới, mở màn với sức mạnh bá đạo, gái bu quanh.
Cậu mê mẩn đến mức tưởng mình sẽ được thế thật.
"Đã vậy thằng thần rởm đó còn xúi thêm ‘Cứu xong là gái đổ đó, sướng nhé~!’ Rõ là lừa. Mắt nhỏ đó nhìn mình như dao chém… đời trước còn chưa bị lạnh nhạt kiểu đó bao giờ. Thốn thật."
Cậu nắm chặt tay, gào vào không trung:
"Ê thần kia! Ra đây! Xuống đây nói chuyện rõ ràng coi! Cái gì thế này hả đồ thần trời đánh!!!"
Càng nhớ lại, máu càng sôi.
Nhưng như mọi khi thì chẳng ai trả lời.
Cứ mỗi lần cần thì trốn biệt.
Cậu đạp chân xuống đất, nghiến răng.
"Chủ nhân ơi!!!"
Một giọng gọi vang lên giữa khoảng không.
"Hả? À..."
"Vâng! Em là nô lệ của ngài…"
Là một cô gái.
Người đầu tiên cậu gặp ở thế giới này chính là cô bé ấy.
Nghe nói thần đưa đến cho cậu "chơi".
Cô bám theo cậu sát rạt, ngoan hết mức, như vịt con bám mẹ, cũng nhờ vậy mà cậu còn chút dịu lại, không chửi thần te tua.
Dù gì cũng là trai thì thấy gái dễ thương thì mềm lòng ngay.
"Em trốn kỹ ghê ha? Không bị gì chứ?"
"Không đâu ạ! Nhờ thần bảo vệ bằng… gì gì đó, nên em ổn mà!"
"Tên đó có để lại gì không? Có giở trò gì quái không đấy?"
"À… có để lại lời nhắn… ‘Xin lỗiii~’ ạ."
"…Lần sau gặp nó mình chém thật."
Cậu nghiến răng, còn cô thì cười méo xệch, gật gật đầu như thể đang đồng cảm lắm.
"Thôi thì… cũng phải công nhận là nhờ tên đó mà mình có sức mạnh bá đạo. Nhưng mà đời chả giống trong truyện tí nào."
"Sức mạnh bá đạo? Là sao ạ? Ah! Coi chừng…"
Kin――
Một tiếng tra kiếm vào vỏ nhẹ như lông hồng.
Cô gái vừa xoay người, định kêu lên thì đã thấy… không còn gì để cảnh báo nữa.
Con Hill Giant đang rình sau tảng đá đã bị chém tan xác.
"Ổn rồi. Dẹp xong hết rồi."
Một nhát chém quá nhanh mà mắt thường chẳng kịp thấy.
Trước cả khi cô kêu lên, chủ nhân của cô đã ra tay.
Một chiêu vừa có thể gọi là bí kíp, vừa là tuyệt kỹ thi triển nhẹ như không.
"S-Siêu quá! Chủ nhân thật siêu! Đúng là chủ nhân của em mà!"
"Haha… cũng không gì ghê gớm đâu. Vì ta là cheat mà."
Cậu đưa tay gãi má, hơi ngại vì lời khen có phần thái quá.
Nhưng cô bé thì không giấu nổi phấn khích, nhảy nhót như chim non giữa trời xanh.
Nhìn cô vui tươi như vậy, cơn giận trong cậu cũng nguôi ngoai.
“Thôi kệ vậy.”
Chỉ cần ở bên cô bé này, là cảm giác rối bời cũng dịu lại đôi phần.
Cậu lặng lẽ ngẩng nhìn đường chân trời.
Giữa mảnh đất trơ trụi chỉ toàn đá lớn và gió thổi rát mặt chẳng có lấy một bóng người.
Nhưng không vì thế mà cậu muốn dừng lại.
"Giờ thì... đi đâu tiếp nhỉ?"
"Em nghĩ là… đi về phía Bắc, chủ nhân ạ."
Cô nô lệ thần ban, dịu dàng đề xuất.
Cậu chẳng có kế hoạch gì, thần thì vẫn biệt tăm.
Thôi thì… đi đâu cũng được.
"Ừm… vậy thì đi Bắc!"
"Vâng! Em sẽ đi theo chủ nhân đến cùng!"
Cứ thế mà bước.
Chắc chắn sẽ đến được đâu đó.
Vì giữa cậu và mấy vị thần kia… vẫn còn một lời hứa chưa trọn.
"Haizz… cái lũ thần rảnh hơi. Lần sau mà gặp… ta sẽ dạy cho một khóa 10.000 giờ. Thế còn vụ cứu thế giới… ta làm nổi không đây?"
"Chủ nhân thì chắc chắn làm được rồi! Ngài mạnh lắm mà!"
Cô gái kịp chen vào trước khi cậu kịp than tiếp, ánh mắt long lanh niềm tin tuyệt đối.
Cậu chép miệng, khẽ vuốt mái tóc đen óng ả của cô.
"Hồi xưa ta cũng từng nghĩ, ước gì được làm nhân vật chính bá đạo như trong anime hay truyện. Ai dè khi thành thật thì mệt muốn xỉu."
Cô bé chỉ cười rạng rỡ không chút hoài nghi.
Bởi với cô, chiến thắng và vinh quang của cậu… là điều chắc chắn.
Dù chẳng có lý do nào cụ thể, nhưng chỉ vậy thôi cũng đủ khiến cậu cảm thấy trong lòng dâng lên một sức mạnh vô hạn.
"...Mà thôi, chơi lớn một lần vậy."
Cậu siết chặt nắm tay, rồi cất bước tiến về phía trước.
Lời hứa với thần là sẽ mang ánh sáng chính nghĩa phủ khắp thế gian.
Chiếm lĩnh bầu trời, làm chủ biển cả, chinh phục mặt đất, quét sạch mọi điều ác khỏi thế giới này.
Đó chính là điều mà vị thần phiền phức kia mong muốn khi ném anh vào thế giới lạ lẫm này.
【Miền Bắc của Thánh vương quốc Qualia――Khu vực xảy ra biến cố Phù thủy】
Một thế giới bị tuyết trắng nuốt chửng.
Mặt đất đóng băng, thành phố đóng băng, những gì từng là con người cũng hóa thành băng giá.
Ngay tại tàn tích của thành phố, nơi được Thánh vương quốc Qualia xếp vào loại thảm họa cấp một, hầu như không còn dấu hiệu của sự sống.
"…………"
Một trong số ít còn đứng vững là Thánh nữ Soarina.
Mái tóc vàng dài chạm gót, bộ thánh y được tô điểm hoa văn tinh xảo, cây quyền trượng trong tay đủ để thi triển ma pháp lửa thiêu rụi mọi thứ xung quanh chỉ với một cái phẩy tay.
Và một kẻ khác, đang ngọ nguậy đầy ác ý giữa băng tuyết.
"Tích tắc tích tắc~ Thượng đế không tung xúc xắc~ Ước mơ hy vọng chẳng ở đâu đâu~"
Một khúc hát vang lên từ xa.
Soarina khẽ nghiêng đầu.
Dù khuôn mặt cô không đổi sắc, đôi mắt vẫn bình thản khép hờ như đang thiền định, thính giác và ý thức đã lập tức chuyển sang trạng thái dò xét.
Lời ca kỳ lạ và đầy ác ý. Với trí nhớ tuyệt đối, cô biết chắc chắn chưa từng nghe điệu hát này trước đây.
Tiếng hát ấy đang tiến gần cô từng chút một.
"Đời người rốt cuộc cũng chỉ là giết thời gian~ Thượng đế bày ra bàn cờ~ ta cứ chết chết chết rồi lại chết vui vẻ!"
Soarina mở mắt.
Từ khe đổ nát của tàn tích từng là thánh đường, một bóng người nhảy múa ló đầu ra.
"Tung tăng tung tăng~ Erakino không tung xúc xắc~ Mọi kết quả đều nằm gọn trong tay Thượng đế."
Nếu phải dùng một từ để miêu tả cô ta, thì đó chính là quái vật hiện hình giữa đời thực.
Trang phục lấy tông hồng làm chủ đạo, lớp hóa trang loè loẹt như một tên hề.
Trên người đeo đầy những chiếc chuông nhỏ, mỗi bước chân nhảy nhót phát ra âm thanh lóc cóc vừa buồn cười vừa ghê rợn.
Soarina không cử động.
Cô chỉ dõi theo từng chuyển động của đối phương bằng ánh mắt băng lãnh, không chớp lấy một lần, như đang nghiền ngẫm một thứ sinh vật không thuộc về thế giới này.
Cô gái kia cứ thế bước thẳng đến trước mặt Thánh nữ, như thể điều đó là lẽ đương nhiên.
"Chào chào, đã lâu không gặp nha Thánh nữ. Vẫn khỏe chứ?"
"Phù thủy Erakino."
Giọng nói của Soarina bình lặng như nước, nhưng quyền trượng trong tay đã khẽ rung.
Tai họa gieo rắc băng tuyết lên miền Bắc Qualia, xóa sổ vô số thành phố và sinh mạng.
Không cần trao đổi thêm.
Mọi điều cần biết, Soarina đều đã rõ.
"Hôm nay, ta sẽ vạch trần bí mật của ngươi."
Cô không hét, không gằn giọng.
Chỉ là lời tuyên bố chắc nịch dứt khoát như một thánh chỉ.
Về cơ bản, Soarina đang chiếm ưu thế tuyệt đối trước Erakino.
Năng lực mà Soarina nắm rõ về Erakino xoay quanh thứ gọi là Hấp Hồn.
Những con rối do ả tạo ra chỉ thực sự bất động khi bị phá hủy phần đầu.
Ngược lại, Soarina sở hữu Năng lực Hoa Táng, ngọn hoả viêm lan rộng, có thể xoá sổ toàn bộ sinh vật nhiễm tà khí trong phạm vi.
Nếu bỏ qua gánh nặng tinh thần vì nỗi đau không thể cứu tất cả, thì Soarina là Thánh nữ có đủ năng lực và bản lĩnh để trấn áp mụ phù thủy nguy hiểm nhất.
Chính vì thế, Erakino sẽ không bao giờ thắng được Soarina.
Vì tuyệt đối không thể thắng, nên Soarina buộc phải cảnh giác đến từng hơi thở.
“Ôi trời, trận thứ 22 đáng kỷ niệm đấy Thánh nữ ơi. Đến lúc này rồi, Erakino này cũng muốn thắng Thánh nữ một lần cho hả dạ mà.”
Erakino nhảy lên một chân, xoay vòng.
Soarina không nhúc nhích, nhưng lòng bàn tay đã khẽ phát sáng.
Cô biết chắc.
Đã thiêu rụi thi thể.
Đã phong ấn.
Đã chặt xác, ướp muối.
Vậy mà Erakino vẫn trở lại.
Cùng một cơ thể.
Cùng một ý thức.
Không bản sao.
Không tà thuật phân thân.
Chính chuyện đó khiến Soarina không dám lơi lỏng cảnh giác, dù chỉ một giây.
“Có phải vì Thánh nữ trước thua thảm nên lo sợ rồi không?”
Soarina vẫn im lặng.
Ánh mắt khẽ dao động một thoáng, rồi lại trở về trạng thái lạnh băng.
Dù thế nào, cô không thể để cảm xúc điều khiển hành động.
"Cho dù ngươi dùng thủ đoạn gì, ta cũng sẽ tiêu diệt cái ác dưới danh nghĩa của Thần."
Câu nói ấy không phải tuyên bố… mà là lời thề.
Một lời thề của một Thánh nữ không cho phép mình do dự, không cho phép mình gục ngã, chỉ vì còn có quá nhiều người đang chờ được cứu.
"Chà chà, vẫn cứ cứng nhắc thế Thánh nữ ơi. Thế này không được đâu, thả lỏng chút đi nào."
Erakino bật cười khanh khách, giơ một tay lên cao như múa rối.
Trận chiến sắp bắt đầu.
Mọi lần, cô ta sẽ tung ra thứ gì đó vô hình và thần gia hộ sẽ thanh tẩy nó sạch sẽ.
Cây quyền trượng thiêng liền sau đó sẽ đâm xuyên tim phù thủy.
Trận chiến luôn kết thúc như vậy.
Nhưng lần này, nét mặt Erakino khác hẳn.
“Thật ra thì… Erakino này mà cứ thua hoài thì sẽ bị mắng đó nhé. Cho nên…”
Ánh mắt ả có gì đó không giống trước.
Một quyết tâm lẫn vẻ bồn chồn gấp gáp.
Chính khoảnh khắc đó, Soarina đáng lẽ nên thận trọng hơn.
"Hôm nay cũng gieo xúc xắc nhé."
"Lại trò đó à. Kết quả không bao giờ thay đổi. Dù ngươi bày mưu gì—"
Cạch cạch.
Một âm thanh nhẹ, như xúc xắc thật sự đang rơi.
=Thông báo hệ thống=============
Phán định Hấp Hồn của Erakino
1d100-【100】 Phán định: Chí mạng
―――――――――――――――――
"—Ah…"
Soarina thốt lên khẽ như gió lướt.
Trận thứ 22 kết thúc trong tích tắc.
Khi nhận ra, cô đã không còn cảm nhận được gì nữa.
Thánh nữ vĩ đại của Qualia gục xuống, đôi mắt mất thần, linh hồn đã bị nuốt chửng.
"Ơ… chờ đã… trúng chí mạng thật hả?"
Erakino đứng ngẩn tò te, không rõ là ngạc nhiên thật, hay đang tiếp tục trò diễn bất tận của mình.
Cô ta tròn mắt nhìn Soarina đã bất động, rồi nghiêng người nhẹ sang bên, nghiêng sang bên kia, híp mắt như thể đang ngắm nhìn một tác phẩm nghệ thuật kỳ quặc.
Sau vài giây, Erakino rón rén bước lại gần, đưa tay phẩy phẩy trước mặt đối thủ một cách nghiêm túc khác thường, như một bác sĩ đang kiểm tra bệnh nhân.
Rồi như đã xác nhận được điều gì đó, cô ta khẽ cúi đầu.
Đôi vai run lên, từng nhịp từng nhịp, không rõ là đang kìm nén cảm xúc gì...
Và rồi...
“Yeahhhhhh! Erakino này làm được rồiiiii!”
Cô ta đột ngột ngẩng đầu, hét vang như sấm nổ giữa trời đông giá rét, nắm đấm giơ cao như thể vừa phá kỷ lục thế giới.
“Trời ơi, suốt 21 nhân vật rồi! Đổi đi đổi lại bao nhiêu lần! Cuối cùng Erakino này cũng được làm boss bá đạo đỉnh nhất rồi nhé!”
Không thể kiềm được phấn khích, Erakino nhún nhảy, tung tăng chạy vòng vòng quanh Soarina, mỗi bước chân lòe loẹt và thái quá như thể đang biểu diễn trên sân khấu kịch hề.
Gương mặt cô ta rạng rỡ như trẻ thơ, đôi mắt lấp lánh hoàn toàn đối lập với cảnh tượng chết chóc phủ đầy nơi đây.
Tuyết rơi dày thêm.
Nhưng quanh chỗ Erakino đứng, bầu không khí như mùa xuân tràn về, không phải vì thời tiết đổi thay, mà là vì năng lượng hân hoan từ một mình cô ta đang lan tỏa vô thức.
“Master ơi! Master! Thấy không hả Master! Erakino này làm được rồi đó! Mau khen đi khen đi!”
Cô ta ngẩng đầu nhìn lên trời, gương mặt ngập tràn tự hào.
Không có gì ở trên đó, nhưng giọng cô vang lên rõ ràng, như đang trò chuyện với người ở đầu dây bên kia của một cuộc gọi tưởng tượng.
Kẻ ấy được cô ta gọi là... Master.
“Ừm ừm, ra thế ra thế! Phải kiểm chứng lại nhỉ? Master đỉnh ghê! Ủa, khoan khoan! Master dám lơ Erakino dễ thương này mà đi mê Thánh nữ hả! Tội lớn lắm đó nha!”
Erakino vừa hét lớn, vừa làm bộ trề môi giận dỗi, nhưng nụ cười lại chẳng thể giấu nổi vẻ đắc ý lan tràn trên mặt cô.
Mỗi câu nói cứ như thể vừa thật, vừa đùa, vừa cố tình dẫn dụ ai đó đang theo dõi mình từ bóng tối.
Dường như đối phương là người rất thân thiết, lại có địa vị cao hơn Erakino.
Và qua cách nói chuyện, cũng lộ ra rằng Erakino thuộc về một tổ chức nào đó, với những mưu đồ chưa dừng lại ở đây.
“Rồi rồi… tiếp theo làm gì đây hả, Mastet?”
Cô ta nghiêng đầu lắng nghe như thể đang đón bắt sóng phát thanh từ một thế giới khác, bỏ mặc Thánh nữ Soarina đang đứng bất động như tượng đá.
Erakino vừa gật gù liên tục như người học trò chăm chỉ, rồi đột nhiên như chợt nhận ra điều gì, đập tay cái bốp, không phải quá mạnh, nhưng đủ để cho thấy cô ta vừa “bắt được kênh”.
“Ồồh? Phải rồi phải rồi Master! Thần cũng có nhờ vả mình mà nhỉ! Xử liền xử liền! Yes sir! Yes sir! Yes sir! My Game Master~”
Cô ta cúi đầu thật sâu, nhưng không mất vẻ điệu đà giống như một cô bé lễ phép trong lớp học sân khấu, đang diễn vai công chúa cúi chào khán giả.
“Fufufu… Mynoghra à. Nghe thôi là đã rạo rực rồi!”
Khi Erakino ngẩng đầu lên, nụ cười tắt hẳn.
Đôi mắt nheo lại, ánh nhìn sắc như lưỡi dao găm, từng cử động trở nên kiềm chế và trầm xuống.
Đó không còn là ánh mắt của một kẻ nhún nhảy điên dại.
Đó là ánh mắt của phù thủy.
Cô ta đã nhận lệnh rồi.
Khởi đầu trôi chảy.
Lần này vận may thực sự đứng về phía cô ta.
Chính vì vậy mà Erakino không thể dừng lại.
Nếu gục ngã ở đây, tất cả sẽ chấm hết.
“Nào nào Erakino-chan. Giờ là lúc căng hết cơ rồi đó! Cứ theo ý chỉ của Thần Xúc Xắc mà tiến! Kết quả ra sao thì Erakino-chan cũng xông lên thôi!”
Cô ta hít sâu một hơi, vung hai tay ra như mở rộng vòng tay đón thế giới, rồi bật nhảy một cái đầy mãn nguyện, động tác nhẹ nhàng nhưng toát ra một luồng khí thế dữ dội đến lạnh sống lưng.
Như để đáp lại quyết tâm ấy, đám người đã bị cô ta hút cạn tâm trí lũ lượt xuất hiện, đi thành hàng như đoàn diễu hành, lẽo đẽo bám theo sau phù thủy Erakino và Thánh nữ Soarina bất động.
Cô ta có một ước nguyện.
Một giấc mơ tuyệt đối phải đạt được, dẫu có hiến dâng tất cả.
Vì giấc mơ ấy, Erakino tuyệt đối không được thua.
“Đến giờ chinh phục thế giới rồi! Hí hửng hí hửng!”
Giọng cô ta ngân vang như một điệu hát trẻ con, nhưng lần này không ai cười nổi.
Erakino xoay người, bước đi về phía Nam, bóng dáng nhỏ bé nhưng vững vàng như thể chở theo cả mùa đông.
Vì Master mà tiến bước.
Vì lời ước định với Thần Xúc Xắc mà tiến bước.
Vì tham vọng chinh phục thế giới mà tiến bước…!


5 Bình luận