Khải Huyền Dị Giới: Thống...
Kazuno Fehu (鹿角フェフ) Jun (じゅん)
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Vol 2: Nhịp tim tuyệt vọng vừa sinh đã trỗi dậy

Chương 50: Và cuộc vui của các vị thần bắt đầu (Phần tiền)

0 Bình luận - Độ dài: 3,765 từ - Cập nhật:

【Vùng đất chưa khai phá ở miền Nam đại lục Hydragia】

Có một thằng con trai đang quỳ gối giữa đồng hoang không một bóng cây.

"Trời ơi, sợ chết đi được!!!"

Cậu ta gào lên.

Khuôn mặt căng cứng, nhìn là biết vừa trải qua cái gì đó kinh hoàng ngoài sức chịu đựng.

Nhìn qua thì chắc tầm mười sáu mười tám tuổi.

Cậu mặc bộ đồng phục học sinh màu đen, bên hông đeo thanh kiếm trang trí khá bắt mắt.

Và quan trọng nhất:

Cậu ta không phải người của thế giới này.

Nhớ lại chuyện vừa xảy ra, cậu cúi gằm xuống đất hét toáng lên "Sợ vãi!!!", rồi cuối cùng cũng bình tĩnh lại mà loạng choạng đứng dậy.

Cậu ta đã hạ được Ma Vương.

Nhớ lại cảnh mình lao vào giữa đám người, làm loạn hết cả lên rồi tự hỏi sao số mình lại khổ thế này, vừa nghĩ vừa rủa thầm mấy ông thần trên trời.

"Cái quái gì mà 'mỹ nữ yếu đuối đang gặp nguy hiểm, mau cứu nó đi nào~!' chứ! Có thấy yếu đuối tí nào đâu, còn bị mắng té tát nữa kìa! Đồ thần chúa hâm!!!"

Cậu vừa gào vừa dậm chân bình bịch, trông đúng kiểu thằng hề lạc giữa sa mạc.

Nhưng mà, ai nghe thấy cậu ta nói chắc sẽ trợn mắt tròn xoe: 

Vì cậu vừa lỡ miệng nói ra một bí mật to đùng.

Thần là có thật.

Thần chính là kẻ đẩy cậu ta sang cái thế giới này.

Tự xưng là thần, rồi bảo cậu đi vá lỗi gì đó, bù lại cho cậu ta một cuộc đời thứ hai kèm siêu năng lực xịn sò.

Cậu vẫn còn nhớ, ngay trước mắt mình chỉ có hai đốm đèn pha, rồi ký ức tắt ngúm.

Chắc là chết rồi, khỏi phải suy đoán làm gì, thần cũng khai ra hết trơn.

Thế là được đền bù, trở thành nhân vật chính một bộ truyện Isekai đời thực.

Kể từ lần chạm mặt trong cái không gian trắng toát vô tận đó, cậu ta nghe lời thần mà sống lay lắt tới giờ.

Nhưng chỉ toàn việc linh tinh kiểu "Ra kia chém con quái đi", rồi "Chạy hết tốc lực cho ta xem chơi!" nghe chán đời hết sức.

Cũng không phải cậu không định bỏ chạy, nhưng vẫn còn tí kính trọng thần, với cả nhìn quanh toàn đồng không mông quạnh, tìm người còn chả thấy, thành ra lại ngoan ngoãn nghe theo.

Thế rồi, lần này cậu ta mới tưởng thần cho việc nghiêm túc thật: 

Đánh Ma Vương.

Mà kết quả thì như hạch.

Nhảy vô giúp, bị ba con nhỏ lườm muốn xé xác, quát cho té tát, còn bị đuổi như chó ghẻ.

Nếu là cậu hồi trước chắc quỳ sụp xuống xin lỗi rồi, may là giờ được buff thêm tí gan dạ nên vẫn ngẩng đầu được, nghĩ thế mà cũng muốn cảm ơn thần… một chút thôi.

Nhưng nghĩ lại vẫn thấy tức, nếu không phải thần xui dại thì đâu ra cớ sự này.

Toàn làm hỏng bét.

"Mà công nhận cũng tại mình ngu thật. Ai đời chưa gì đã mơ mộng kiểu cứu mỹ nữ rồi biết đâu nảy sinh tình cảm này nọ. Thế là không thèm nhìn kỹ đã nhảy vào phá game."

Cậu ta vốn nghiện đọc sách, xong dần dần lấn sang anime, manga, phim các kiểu.

Mà mấy cái Isekai chính là món ruột: 

Nhân vật chính chết ở thế giới cũ, sang tân thế giới làm lại cuộc đời, rồi xung quanh toàn gái đẹp gái ngoan.

Cậu mê mấy cái cốt truyện đó tới mức nghĩ mình cũng sẽ được thế.

"Cơ mà cái thằng thần rởm đó còn bơm thêm, kiểu 'Cứu xong là gái đổ đó, sướng rơn luôn nhé~!' thế là bị lừa trắng trợn. Mắt lạnh như dao cạo, đời trước mình còn chưa bị nhìn kiểu đó bao giờ… khốn nạn thật."

Đời đúng là éo le.

Mỹ nữ gì mà mạnh như trâu, còn tống cậu ta bay khỏi sân khấu.

Không lẽ lỗi hoàn toàn ở cậu? 

Cũng chưa chắc.

"Bực thật! Thật sự bực lắm rồi!!"

Cậu quát.

Nhớ ra mọi nguồn cơn đều do thần, máu lại sôi lên.

"Ê thần kia! Lòi mặt ra ngay cho tôi! Xuống đây giải thích cho tôi rõ ràng coi! Chuyện gì thế này hả đồ trời đánh kia!!!"

Cậu ta tiếp tục gào vào trời cao, nhưng dĩ nhiên chẳng ai thèm trả lời.

Cứ mỗi lần bị bắt bí là trốn biệt.

Cậu đập chân xuống đất, nghiến răng nghiến lợi.

"Chủ nhân ơi!!!"

Giữa cái hoang mạc vắng tanh, bỗng có tiếng gọi vang lên.

"Hả? À…"

"Vâng! Em là nô lệ của ngài…"

Là một cô gái.

Lần đầu tiên cậu ta gặp một người ở thế giới này, chính là cô bé nô lệ này.

Nghe bảo thần vớ ở đâu về, đưa cho cậu chơi.

Cô bé bám cậu ta như vịt con theo mẹ, ngoan ngoãn tuyệt đối, là lý do duy nhất cậu vẫn nín nhịn không chửi thần banh nóc.

Dù gì cậu ta cũng là trai, gặp gái dễ thương là mềm lòng ngay.

"Ờ, em nãy giờ trốn kỹ lắm đúng không? Có sao không đấy?"

"Em không sao đâu ạ! Nhờ… sức mạnh gì gì đó của thần, em được bảo vệ mà!"

"Tên đó có nói gì không? Có làm gì kỳ quặc không đấy?"

"À… có để lại lời nhắn. Ơm… 'Xin lỗiii~' ạ."

"Lần sau mình gặp nó mình chém thật luôn…"

Cậu nghiến răng, cô gái nở nụ cười méo xẹo, gật đầu ra chiều đồng cảm.

"Thôi thì… cũng phải công nhận là nhờ thần cho mình sức mạnh bá đạo. Nhưng mà đời thực chả đẹp như truyện đâu ha…"

"Sức mạnh bá đạo? Gì vậy chủ nhân? Ah! Coi chừng…"

Kin――

Một tiếng khẽ vang lên.

Cô bé nhận ra đó là tiếng lưỡi kiếm tra vào vỏ.

Và khi cô nhìn ra chỗ phát ra hơi thở nặng nề của con Hill Giant đang rình rập, thì nó đã bị cậu ta chém thành đống thịt rơi lả tả dưới đất.

"À, ổn rồi mà. Chém xong hết rồi đấy."

Một nhát chém nhanh đến mức mắt thường không kịp nhìn thấy.

Trước khi cô nô lệ kịp phát hiện ra con Hill Giant đang rình sau tảng đá phía sau chủ nhân và kêu lên cảnh báo, mọi thứ đã kết thúc.

Một đòn chém nhanh tựa thần tốc, vừa có thể gọi là tuyệt kỹ, vừa có thể xưng là bí chiêu, được tung ra nhẹ như không.

"S-Siêu quá! Siêu quá đi mất thôi, chủ nhân! Quả nhiên là chủ nhân của em!"

"Haha, cũng chẳng có gì to tát đâu. Vì tôi là cheat mà."

Trước lời tán thưởng hơi quá, cậu bất giác đưa tay gãi má.

Nhưng cô gái đã tận mắt thấy một phần sức mạnh vô hạn mà chủ nhân mình sở hữu, phấn khích đến mức nhún chân nhảy cẫng lên.

Nhìn bóng dáng đáng yêu và vô tư ấy, cơn giận trong cậu ta cũng dần nguôi, chỉ còn lại cảm giác “thôi kệ vậy”.

Đúng là cậu vẫn còn khối thứ muốn phun ra với mấy vị thần kia, nhưng chỉ cần ở bên cô gái này là cậu ta đã đủ mãn nguyện rồi.

Cậu lặng lẽ đưa mắt nhìn về đường chân trời.

Trên mảnh đất hoang vu này chỉ có những tảng đá khổng lồ nằm rải rác, chẳng có bóng người nào cả.

Nhưng cho dù không có đích đến, họ vẫn phải tiếp tục bước đi.

Vì cậu ta chẳng có lý do gì để dừng lại ở đây cả.

"Giờ thì... đi đâu tiếp nhỉ?"

"Em nghĩ nên đi về phía Bắc, chủ nhân ạ."

Cô nô lệ mà thần đã ban cho cậu, mỉm cười dịu dàng rồi đề xuất.

Cậu ta cũng chẳng có kế hoạch gì, mà vị thần đáng ghét kia thì rõ ràng đang lảng tránh, chẳng buồn xuất hiện để giải thích gì thêm.

Đi hướng nào cũng được, thế nên cậu quyết định nghe theo cô.

"Ừm... vậy thì đi Bắc vậy!"

"Vâng! Em sẽ đi theo chủ nhân đến cùng!"

Cứ thế này, sớm muộn gì cũng sẽ đến được đâu đó thôi.

Mà nếu có vấn đề gì, thế nào mấy vị thần cũng lại mò ra mặt cho coi.

Bởi vì giữa họ vẫn còn một lời hứa chưa xong.

"Haizz, cái lũ thần rảnh hơi kia, lần sau mà gặp, ta sẽ dạy dỗ cho một khóa mười nghìn giờ. Thế còn cứu thế giới à... ta làm nổi không đây?"

"Chủ nhân thì chắc chắn làm được thôi! Vì ngài mạnh thế cơ mà!"

Không để cậu ta kịp than thêm, cô gái đã tung ra lời khen đầy thành kính.

Cậu cảm thấy cô hơi đặt kỳ vọng quá, nhưng vẫn đưa tay khẽ vuốt mái tóc đen óng mượt của cô.

"Hồi xưa ta cũng từng nghĩ, ước gì được làm nhân vật chính bá đạo như trong anime hay truyện. Ai dè khi thành thật thì mệt bỏ xừ ra."

Nghe chủ nhân nói vậy, cô gái chỉ cười tươi, nụ cười trong sáng không chút nghi ngờ.

Chắc chắn cô tin tưởng tuyệt đối vào chiến thắng và vinh quang của cậu ta.

Dù chẳng có lý do nào cụ thể, nhưng chỉ vậy thôi cũng đủ khiến cậu cảm thấy trong lòng dâng lên một sức mạnh vô hạn.

"Mà thôi, chơi lớn một lần vậy!"

Cậu ta cất bước tiến về phía trước.

Lời hứa với thần là sẽ mang ánh sáng chính nghĩa phủ khắp thế gian.

Chiếm lĩnh bầu trời, làm chủ biển cả, chinh phục mặt đất, quét sạch mọi điều ác khỏi thế giới này.

Đó chính là điều mà vị thần phiền phức kia mong muốn khi ném anh vào thế giới lạ lẫm này.

---

【Miền Bắc của Thánh vương quốc Qualia――Khu vực xảy ra biến cố Phù thủy】

Một thế giới bị tuyết trắng nuốt chửng.

Mặt đất đóng băng, thành phố đóng băng, những gì từng là con người cũng hóa thành băng giá.

Ngay tại tàn tích của thành phố, nơi được Thánh vương quốc Qualia xếp vào loại thảm họa cấp một, hầu như không còn dấu hiệu của sự sống.

"…………"

Một trong số ít còn đứng vững là Thánh nữ Soarina.

Mái tóc vàng dài chạm gót, bộ thánh y được tô điểm hoa văn tinh xảo, cây quyền trượng trong tay đủ để thi triển ma pháp lửa thiêu rụi mọi thứ xung quanh chỉ với một cái phẩy tay.

Và một kẻ khác, đang ngọ nguậy đầy ác ý giữa băng tuyết.

"Tích tắc tích tắc~ Thượng đế không tung xúc xắc~ Ước mơ hy vọng chẳng ở đâu đâu~"

Một khúc hát vang lên từ xa.

Lời ca kỳ lạ và đầy ác ý, Soarina dùng thính lực siêu việt và trí nhớ tuyệt đối để dò tìm, nhưng câu hát này chưa từng lọt tai cô trước đây.

Tiếng hát ấy đang tiến gần cô từng chút một.

"Đời người rốt cuộc cũng chỉ là giết thời gian~ Thượng đế bày ra bàn cờ~ ta cứ chết chết chết rồi lại chết vui vẻ!"

Cuối cùng, từ khe đổ nát của tàn tích từng là thánh đường, một bóng người ló đầu ra.

"Tung tăng tung tăng~ Erakino không tung xúc xắc~ Mọi kết quả đều nằm gọn trong tay Thượng đế."

Nếu phải dùng một từ để miêu tả cô ta, thì đó chính là quái vật hiện hình giữa đời thực.

Trang phục lấy tông hồng làm chủ đạo, lớp hóa trang loè loẹt như một tên hề, khác hẳn mọi chủng tộc hay bộ lạc mà Soarina từng biết.

Trên người đeo đầy những chiếc chuông nhỏ, mỗi bước chân nhảy nhót phát ra âm thanh lóc cóc vừa buồn cười vừa ghê rợn.

"Tung tăng..."

Soarina đứng yên bất động.

Cô gái kia cũng cứ thế bước thẳng đến trước mặt Thánh nữ, như thể điều đó là lẽ đương nhiên.

Cuối cùng, khúc hát quái đản và tiếng chuông kỳ dị khép lại, cô ta dừng lại ngay trước mặt Soarina.

"Chào chào, đã lâu không gặp nha Thánh nữ. Vẫn khỏe chứ?"

"Phù thủy Erakino..."

Chính cô ta là Phù thủy Erakino.

Tai họa kinh hoàng gieo rắc băng tuyết lên miền Bắc Qualia, xóa sổ vô số thành phố và sinh mạng.

Người dân bỏ mạng không đếm xuể, số Thánh kỵ sĩ đã ngã xuống cũng nhiều đến mức phải xây thêm giáo đường và nghĩa trang mới để làm nơi tưởng niệm.

Thiệt hại vượt xa sức tưởng tượng, quá mức để một Thánh vương quốc hưng thịnh như Qualia có thể chấp nhận được.

"Hôm nay, ta sẽ vạch trần bí mật của ngươi."

Soarina nâng cây thánh trượng, cất giọng lạnh lẽo.

Không cần nói nhiều thêm nữa. 

Thậm chí nói nhiều còn nguy hiểm.

Về cơ bản, Soarina đang chiếm ưu thế tuyệt đối trước Erakino.

Năng lực mà Soarina nắm rõ về Erakino chỉ xoay quanh thứ gọi là Hấp Hồn, biến con người thành những con rối thuận tiện cho ả sử dụng.

Những con rối giống xác sống ấy còn mạnh hơn khi còn sống, chỉ phá hủy đầu chúng mới khiến chúng ngừng động đậy được.

Ngược lại, Soarina sở hữu Năng lực Hoa Táng, triệu hồi ngọn hoả viêm thiêu rụi cả vùng rộng lớn.

Những con rối Erakino sai khiến dù có tấn công ồ ạt cũng sẽ hóa tro bụi dưới sức mạnh của ma pháp lửa thần thánh ấy.

Nếu bỏ qua nỗi đau trong lòng mà Soarina phải chịu đựng, thì cô ấy chính là Thánh nữ có thể phong ấn kỹ năng của mụ phù thủy kia hiệu quả nhất.

Chính vì thế, Erakino sẽ không bao giờ thắng được Soarina.

Vì tuyệt đối không thể thắng, nên Thánh nữ Soarina mới phải mang cảnh giác cao nhất khi đối mặt với phù thủy Erakino.

Bởi vì Erakino đã bị giết tới 21 lần rồi…

“Ôi trời, trận thứ 22 đáng kỷ niệm đấy Thánh nữ ơi. Đến lúc này rồi, Erakino này cũng muốn thắng Thánh nữ một lần cho hả dạ mà.”

Chắc chắn đã giết được.

Đã từng thiêu rụi thi thể cho sạch, cũng đã từng dùng phong ấn thánh thuật.

Gần đây nhất còn cẩn thận mang xác về, chặt ra từng khúc rồi ướp muối luôn…

Vậy mà, lần nào Erakino cũng tỉnh bơ sống lại rồi lù lù xuất hiện trước mặt Soarina.

Không phải người khác, cũng không phải bản sao làm bằng ám bí thuật gì đó.

Dĩ nhiên, chuyện có 22 đứa chị em sinh đôi càng vô lý hơn nữa.

Tóm lại… Tất cả những Erakino bị giết trước giờ đều là cùng một người.

Chính chuyện đó khiến Soarina không dám lơi lỏng cảnh giác.

Hơn hết là…

“Có phải vì Thánh nữ trước thua thảm nên lo sợ rồi không?”

Phù thủy Erakino đã hạ gục “Nhan phục Thánh nữ”.

Mạng thì giữ được nhưng giờ cô ta vẫn đang nằm bất tỉnh, không ai dám đụng vào.

Những Thánh nữ khác đã gấp rút chạy chữa, nhưng quyền lực đấu đá đặc thù của Qualia đang cản trở khiến tin tức chi tiết mãi chưa lọt ra ngoài.

Không ai hiểu tại sao Nhan phục Thánh nữ, người nắm thế thượng phong, lại thất bại.

Mọi thứ đều chậm một bước.

Và những sinh mạng bị cuốn theo sự chậm trễ đó cứ thế rơi rụng, khoét dần vào trái tim Soarina.

Thế nhưng…

“Cho dù ngươi dùng thủ đoạn gì, ta cũng sẽ tiêu diệt cái ác dưới danh nghĩa của Thần.”

Cô ấy là Thánh nữ.

Chỉ cần còn một ai chưa được cứu rỗi, thì dù có phải chịu đớn đau cỡ nào, cô cũng không được phép ngần ngại.

Bởi vì người phải cứu họ… chính là cô.

“Chà chà, vẫn cứ cứng nhắc thế Thánh nữ ơi. Thế này không được đâu, thả lỏng chút đi nào.”

Erakino vừa cười, vừa từ tốn giơ tay lên cao.

Trận chiến sắp bắt đầu.

Và nó luôn kết thúc trong chớp mắt.

Erakino sẽ tung ra thứ gì đó, thần gia hộ sẽ xóa sạch hiệu lực, rồi cây quyền trượng thiêng của Soarina sẽ đâm xuyên tim phù thủy.

Tất cả những trận gần đây đều theo cái kịch bản giống hệt nhau, chẳng khác nào dàn xếp trước.

Nhưng trận thứ 22 này, có gì đó hơi khác.

“Thật ra thì… Erakino này mà cứ thua hoài thì sẽ bị mắng đó nhé. Cho nên…”

Lần này, Erakino lộ ra vẻ mặt nghiêm túc hiếm thấy.

Trong mắt cô ta thấp thoáng chút quyết tâm, xen lẫn một nỗi sốt ruột kỳ lạ, cho thấy đằng sau ả còn chuyện gì đó chưa nói ra.

Nhưng ngay khoảnh khắc ấy, Soarina đã phạm phải một sai lầm chí mạng.

Cô quá tin vào thần gia hộ của mình.

Sự thật là từ trước tới giờ, thần gia hộ đã chặn đứng toàn bộ tà khí vô hình mà Erakino tung ra.

Dù bị tấn công kiểu gì, thần gia hộ cũng diệt sạch trước khi nó kịp chạm tới Soarina.

Chính vì thế…

“Hôm nay cũng gieo xúc xắc nhé.”

Và cũng chính vì thế, cô đã bỏ qua điềm báo ấy.

“Lại trò đó à. Kết quả không bao giờ thay đổi. Dù ngươi bày mưu gì—”

Cạch cạch, tiếng gì đó vang lên.

=Thông báo hệ thống=============

Phán định Hấp Hồn của Erakino

1d100-【100】 Phán định: Chí mạng

―――――――――――――――――

“—Ah…”

Trận thứ 22 kết thúc trong tích tắc.

Soarina khẽ thốt lên một tiếng kinh ngạc. 

Chỉ vậy thôi.

Khi nhận ra thì vũ khí quyết chiến của Thánh vương quốc Qualia đã gục xuống, mắt vô hồn, sức sống tan biến khỏi cơ thể.

Năng lực của Erakino đã cướp lấy linh hồn cô.

“Ơ… chờ đã… trúng chí mạng thật hả?”

Erakino đứng ngẩn tò te một lúc.

Cô ta tròn mắt nhìn Soarina đã bất động, rồi rón rén bước lại gần, đưa tay phẩy phẩy trước mặt đối thủ để chắc chắn.

Rồi như đã xác nhận được điều gì đó, Erakino khẽ cúi đầu, toàn thân run lên…

Và rồi…

“Yeahhhhhh! Erakino này làm được rồiiiii!”

Cô ta hét vang, giơ nắm đấm lên trời, reo mừng như sấm rền đất chuyển.

“Trời ơi, suốt 21 nhân vật rồi! Đổi đi đổi lại bao nhiêu lần! Cuối cùng Erakino này cũng được làm boss bá đạo đỉnh nhất rồi nhé!”

Erakino nhún nhảy, tung tăng chạy vòng vòng quanh Soarina.

Gương mặt hớn hở như một đứa bé, không ai tin nổi đây chính là phù thủy đã dìm bao người xuống đáy khổ đau.

Tuyết rơi dày thêm.

Nhưng quanh chỗ Erakino đứng, bầu không khí như mùa xuân ấm áp, chỉ từ một mình cô ta tỏa ra.

“Master ơi! Master! Thấy không hả Master! Erakino này làm được rồi đó! Mau khen đi khen đi!”

Một điều lạ xảy ra.

Erakino bắt đầu nói chuyện với ai đó.

Cô ta nhìn lên bầu trời, dĩ nhiên chẳng có gì ở đó, nhưng cứ như đang gọi cho ai đó không hiện diện ở đây bằng một cách nào đó.

Kẻ ấy được gọi là… Master.

“Ừm ừm, ra thế ra thế! Phải kiểm chứng lại nhỉ? Master đỉnh ghê! Ủa, khoan khoan! Master dám lơ Erakino dễ thương này mà đi mê Thánh nữ hả! Tội lớn lắm đó nha!”

Erakino vừa la hét lên trời, mặt đỏ bừng vì phấn khích, vừa ra sức trách móc mà không giấu được nụ cười mãn nguyện.

Dường như đối phương là người rất thân thiết, lại có địa vị cao hơn Erakino.

Và qua cách nói chuyện, cũng lộ ra rằng Erakino thuộc về một tổ chức nào đó, với những mưu đồ chưa dừng lại ở đây.

“Rồi rồi… tiếp theo làm gì đây hả, Mastet?”

Cuộc nói chuyện vẫn tiếp tục.

Bỏ lại Thánh nữ Soarina đang đứng bất động như tượng, mụ phù thủy nhận thêm mệnh lệnh từ ai đó.

Cô ta vừa gật gù tỏ vẻ hiểu chuyện, rồi bỗng nhiên như sực nhớ ra điều gì, đập tay cái bốp.

“Ồồh? Phải rồi phải rồi Master! Thần linh cũng có nhờ vả mình mà nhỉ! Xử liền xử liền! Yes sir! Yes sir! Yes sir! My Game Master~”

Rồi như để lời thề ấy vang đến tai kẻ mà bản thân vô cùng tin cậy, Erakino cúi đầu một cách điệu đà, hệt một cô bé lễ phép.

“Fufufu… Mynoghra à. Nghe thôi là đã rạo rực rồi!”

Khi Erakino ngẩng đầu lên, ánh mắt cô ta đã không còn là của một kẻ cợt nhả. 

Đó là ánh mắt của phù thủy.

Cô ta đã nhận lệnh rồi.

Khởi đầu trôi chảy. 

Lần này vận may thực sự đứng về phía cô ta.

Chính vì vậy mà Erakino không thể dừng lại. 

Nếu gục ngã ở đây, tất cả sẽ chấm hết.

“Nào nào Erakino-chan. Giờ là lúc căng hết cơ rồi đó! Cứ theo ý chỉ của Thần Xúc Xắc mà tiến! Kết quả ra sao thì Erakino-chan cũng xông lên thôi!”

Erakino dang hai tay, bật nhảy đầy thích thú.

Như để đáp lại quyết tâm ấy, đám người đã bị cô ta hút cạn tâm trí lũ lượt xuất hiện, đi thành hàng như đoàn diễu hành, lẽo đẽo bám theo sau phù thủy Erakino và Thánh nữ Soarina bất động.

Cô ta có một ước nguyện. 

Một giấc mơ tuyệt đối phải đạt được, dẫu có hiến dâng tất cả.

Vì giấc mơ ấy, Erakino tuyệt đối không được thua.

“Đến giờ chinh phục thế giới rồi! Hí hửng hí hửng!”

Erakino xoay người, hướng thẳng về phía Nam.

Vì Master mà tiến bước.

Vì lời ước định với Thần Xúc Xắc mà tiến bước.

Vì tham vọng chinh phục thế giới mà tiến bước…!

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận