Khải Huyền Dị Giới: Thống...
Kazuno Fehu (鹿角フェフ) Jun (じゅん)
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Vol 2: Nhịp tim tuyệt vọng vừa sinh đã trỗi dậy

Chương 46: HỖN LOẠN

1 Bình luận - Độ dài: 2,014 từ - Cập nhật:

Sau khi xác nhận Isla đã bị tiêu diệt, Takuto chỉ đứng sững như tượng, mặc cho dòng thông tin hỗn loạn tràn ngập trong đầu.

Câu hỏi “Vì sao?” cứ lặp đi lặp lại không dứt.

“Rốt cuộc mình đã sai ở đâu?” 

Câu hỏi cứ hiện ra rồi lại tan biến mà chẳng có lời giải đáp.

Cả quân đội Mynoghra chìm vào hỗn loạn.

Bọn Dark Elf và các đơn vị trực thuộc liên tục truyền tin bằng thần giao cách cảm, hỏi dồn cậu phải ra quyết định thế nào.

Takuto chẳng trả lời một ai, cứ như thế thả mình trôi nổi giữa khoảng trống trong đầu – một khoảng trống yên tĩnh đến mức lạ lùng.

… Nếu là kẻ tầm thường, chắc hẳn giờ này đã buông xuôi tất cả.

Hoặc tự nhốt mình trong vỏ ốc, ôm đầu trốn chạy khỏi thực tại.

Hoặc gào thét, nổi giận vô cớ để khỏa lấp thất bại của bản thân.

Nhưng người mang tên Ira Takuto – kẻ từng được gọi là người chơi mạnh nhất Eternal Nations – tuyệt nhiên không phải hạng người dễ bị đoán trước như vậy.

Takuto chầm chậm khép mắt, hít một hơi thật sâu.

Chỉ vài giây, động tác cũng nhẹ nhàng như một người khỏe mạnh vươn vai đón ánh nắng ban mai.

Nhưng…

Khi cậu mở mắt trở lại, trong đôi đồng tử đã ánh lên thứ sát khí ghê rợn mà trước giờ chưa từng xuất hiện.

『Có chuyện gì xảy ra vậy, Takuto-sama!?』

Như thể đã hẹn trước, Atou truyền tin đúng lúc ấy, giọng đầy kinh hãi.

Vừa nãy, vì còn mải tập trung vào Isla và hai đứa song sinh kia, Takuto không kịp trả lời.

Giờ thì cậu đã bình tĩnh đổi luồng suy nghĩ, đáp lời cô.

『Isla bị diệt rồi. Bị cuốn vào sự kiện tử vong.』

『Sao có thể――! Chết tiệt! Là cái lúc đó sao!!』

Cùng với câu trả lời, Atou bật ra tiếng rít đầy tức giận.

Trong đầu cô lập tức hiện lại cảnh bị Ice Rock – một trong Tứ Thiên Vương – tấn công bằng đòn can thiệp hệ thống.

Đồng thời, cô cũng nhớ ra lỗi lớn nhất của mình: 

Đã để cơn phấn khích khi giao tranh cuốn đi, quên báo cáo chuyện đó cho vua.

Khuôn mặt Atou méo mó vì phẫn nộ, nhưng cô vẫn kiềm chế.

Lúc này không phải lúc nhận phạt, mà là phải bảo vệ Takuto bằng mọi giá.

『Isla bị diệt nghĩa là nguy cơ khẩn cấp. Em sẽ lập tức đổi hướng, về vương đô! Xin hãy chuẩn bị, phải sơ tán ngay lập tức!』

Isla đã ngã xuống cũng đồng nghĩa với việc lực lượng bảo vệ vương đô gần như không còn.

Tất nhiên vẫn còn các đội cận vệ Dark Elf, hay mấy con Côn Trùng Chân Dài đặc hữu của Mynoghra.

Nhưng nếu kẻ địch là tầm Tứ Thiên Vương, đám đó cũng vô dụng thôi.

Tình hình khẩn cấp vượt xa dự đoán.

Atou nghiến răng, điều chỉnh đội hình hướng thẳng về Đại Chú Giới.

『Nhưng… đợi đã.』

Người ngăn cô lại chính là vị vua mà cô tôn thờ.

『Tại sao, đức vua!?』

Cô dậm chân giữa làn bụi đất, ngẩng lên trời, gương mặt đã méo mó vì lo lắng và phẫn uất, chỉ thiếu chút nữa là òa khóc.

Nhưng lời vua phán ra tiếp theo còn khiến nét mặt cô càng thêm dữ tợn.

『Isla chết rồi. Đó là sự thật, không thay đổi được. Nhưng cặp song sinh ấy vẫn còn. Bọn chúng đang tiến xuống phía Nam, nghiền nát kẻ địch. Chắc chúng định báo thù cho Isla.』

『Hai đứa ấy!? Nhưng bọn chúng thì…』

『Isla đã dùng 《Kế thừa Vương vị》 rồi.』

Đến đây thì Atou đã hiểu tất cả.

Một trong những năng lực đặc biệt của Isla ― 《Kế thừa Vương vị》 ― có thể ban kỹ năng 《Anh hùng》 cho đơn vị khác.

Chưa hết, khi Isla diệt vong, một phần năng lực chiến đấu của cô ta cũng sẽ truyền lại cho người thừa kế.

Nói cách khác, cặp song sinh bây giờ đã sở hữu sức mạnh ngang với một anh hùng.

Nguyên do Isla bị diệt thì chưa rõ, nhưng điều chắc chắn là cô ta đã kịp trao quyền lực cuối cùng lại cho hai đứa đó.

Takuto… muốn giữ cho bằng được những anh hùng mới này.

Trong Eternal Nations, kỹ năng 《Anh hùng》 quý giá đến mức không gì thay thế nổi.

Không thể sản xuất hàng loạt như lính thường, cũng không thể tái tạo ngay khi mất.

Giờ đã rõ ngoài kia có mối đe dọa tầm cỡ, càng không được để mất thêm chiến lực nào nữa.

『Bây giờ mà mất nốt hai đứa thì thiệt hại quá lớn. Một đơn vị anh hùng ảnh hưởng cực lớn đến vận hành quốc gia sau này. … Hơn hết, chúng cũng là con dân của ta.』

Lý lẽ rất rõ ràng.

Atou cũng hiểu.

Về tình về lý, cô đều hiểu.

Nhưng đây không phải lúc tranh cãi trên lý thuyết.

Trực giác mách bảo cô rằng quyết định này cực kỳ nguy hiểm.

Atou quên mất cả thân phận chủ tớ, bật hét vào thần giao cách cảm.

『Vậy thì hãy gọi hai đứa nó về ngay! Tập hợp ở vương đô rồi phản công vẫn chưa muộn!』

『Không được. Ta vẫn nắm được tình hình, nhưng lệnh không truyền được.』

『Không thể nào! Đơn vị không điều khiển nổi thì vứt bỏ đi cho rồi! Em kiến nghị loại bỏ chúng!』

『Bác bỏ.』

『Takuto-sama!!』

Tình thế càng lúc càng xấu đi.

Atou rối bời, đầu óc dần ngập tràn những kịch bản tồi tệ nhất.

Cô không hiểu nổi Takuto đang nghĩ gì mà lại chọn mạo hiểm như vậy.

Và điều đay nghiến nhất: 

Chính lỗi báo cáo của cô mới đẩy mọi thứ vào bế tắc thế này.

Dù biết quân địch đang áp sát vương đô, cô vẫn quên không báo tin về đòn tấn công can thiệp hệ thống ― một lỗi không thể tha thứ.

Đáng ra chuyện ấy phải được báo ngay lập tức để chuẩn bị phương án ứng phó.

Cắn chặt răng đến mức tưởng như gãy, Atou gào lên.

『Muôn tâu đức vua vĩ đại! Em xin báo cáo: trong trận trước, em đã trúng đòn tấn công không thể né từ kẻ địch Tứ Thiên Vương, có khả năng can thiệp thẳng vào hệ thống! Toàn bộ hiểm họa lần này đều vì em chậm báo cáo! Xin đức vua trừng phạt thế nào cũng được! Nhưng ― nhưng xin người hãy cân nhắc lại quyết định này!』

Atou dốc lòng thừa nhận lỗi, gom hết trách nhiệm về mình.

Chỉ mong lời thú tội ấy sẽ lay chuyển được trái tim của vị vua mà cô tin tưởng hơn bất cứ thứ gì.

Nếu lúc đó cô báo sớm, có lẽ mọi chuyện đã khác.

Nhưng cũng chính vì hiểu rõ Takuto, cô biết báo sớm có thể làm cậu rối thêm.

Và nếu điều đó khiến cậu thất vọng, thì với Atou, nó còn đau đớn hơn cái chết.

Thế nhưng, chính vì tự dâng mình ra làm vật hy sinh, cô mới mong có thể gỡ bớt phần nào nỗi lo và mặc cảm tội lỗi đang đè nặng lên đức vua của mình, để Ngài có thể đưa ra quyết định tỉnh táo nhất.

Nghĩ vậy nên cô đã dốc hết gan ruột để gào lên.

Nhưng mà...

『Ra vậy. Cảm ơn em. Dù thế thì... hãy làm đi. Bởi vì chúng ta — đã được Isla gửi gắm rồi.』

Trong câu trả lời ấy của Takuto, không tồn tại lấy một mảy may do dự.

『Xin đừng để cảm xúc làm mờ lý trí! Không thể để cả Mynoghra, cả người — Takuto-sama của em — rơi vào hiểm cảnh được!』

Tiếng gào xé ruột kia chẳng thể chạm tới Ngài.

Nếu cứ thế này, viễn cảnh tệ hại hơn nữa sẽ thành hiện thực.

Tức là những điều không ai lường trước nổi — thất bại của cặp song sinh vì hệ thống, và rồi chính cả Atou cũng thất bại.

Cái chết của bản thân thì cô không sợ.

Nhưng để Takuto chết, nhất là khi chính cô gián tiếp gây ra cớ sự này, thì với Atou, đó là nỗi đau đớn không gì sánh nổi.

Vậy nên khi nghe câu nói ấy... cả người Atou như bị sét đánh trúng.

『Atou, đây là mệnh lệnh. — Chỉ em mới làm được việc này.』

『――――!!』

Chỉ với một câu đó thôi, cơn sốt trong lòng Atou bỗng tan biến, để lại thứ lạnh lẽo như một kẻ cuồng tín vừa ngộ ra chân lý.

Ngài đã ra lệnh. 

Thì cô chỉ còn một việc duy nhất để làm.

Cuối cùng, vẻ đau đớn trên mặt cô cũng được thay thế bằng một nét gì đó như là thấu suốt.

『Tuân lệnh, đức vua của em.』

Cô cúi đầu, chấp nhận mệnh lệnh của đấng chủ nhân.

『Cảm ơn em, Atou. Ta tin tưởng em.』

Atou thay đổi, là bởi vì cô đã nhớ ra, và hiểu lại được tất cả.

Rằng chủ nhân của cô là con người thế nào.

Rằng suốt từ trước đến giờ, cô đã luôn tin và nghe theo mọi mệnh lệnh Ngài đưa ra, không chút hoài nghi.

Rằng Ira Takuto chính là người chơi mạnh nhất của Eternal Nations.

Rằng chỉ có mình cô là kẻ bị hoảng loạn, còn Ngài thì chưa từng mất bình tĩnh.

Và quan trọng nhất, cô đã nhớ ra một bản năng đáng tin cậy của bậc quân vương kia.

Bước chân Atou bắt đầu quay về phía Nam.

Mọi thông tin từ đức vua, cô đã tiếp nhận đủ.

Hình như nhờ liên kết mạnh hơn giữa Takuto với cặp song sinh, nên qua tầm nhìn của hai đứa, tình hình đất đai cũng được cập nhật phần nào cho Atou.

Hiện giờ trận đánh đang nổ ra tại một tiền đồn nằm ngay phía trước nơi Ma Vương Quân đang tập kết.

Cô chưa xác định được lực lượng địch. 

Chưa kiểm tra được năng lực thực tế của cặp song sinh.

Dĩ nhiên vẫn có khả năng không kịp.

Nhưng Atou tin chắc: 

Chỉ cần dốc toàn lực chạy ngay bây giờ, cô nhất định sẽ kịp hội quân với hai đứa nó.

Hơn hết, đây là mệnh lệnh của Ira Takuto.

Vậy thì kết cục chỉ có một mà thôi.

Atou lao đi. 

Mỗi bước chân cô xới tung mặt đất, tốc độ do đôi chân siêu việt tạo ra còn nhanh hơn cả ngựa chiến.

Quyết định đã ban. 

Lòng cũng đã vững.

Giờ chỉ còn việc hoàn thành sứ mệnh bằng tất cả những gì cô có.

Ánh ý chí kiên định bùng lên trong mắt Atou, còn khí tức tà ác quanh cô cũng trở nên đậm đặc hơn bao giờ hết.

Bầy quái thú lẻ tẻ cản đường bị cô nghiền nát như cát bụi dưới chân.

Chủ nhân đã dọn sẵn đường.

Thế gian này, sẽ không còn thứ gì đủ sức cản bước tiến của Atou nữa.

Nhưng mà...

『Atou. Ta còn một điều nhất định phải nói trước.』

『... Vâng, xin người dạy bảo?』

Giữa vùng hoang vu không đường, Takuto truyền giọng nói bình thản như sực nhớ ra điều gì.

Atou, đã sẵn sàng, lập tức dồn mọi chú ý để không bỏ sót lấy một từ.

『Hãy thật cẩn trọng ―』

Chỉ nghe đến đó, nét mặt Atou thoáng nghi hoặc.

Và rồi, nó dần trở nên căng thẳng tột độ.

『... Bây giờ hai đứa nó... đang phát điên rồi.』

Tình hình đã hỗn loạn hơn rất nhiều so với những gì cô dự tính.

Bình luận (1)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

1 Bình luận

Main ngầu quá
Xem thêm