Khải Huyền Dị Giới: Thống...
Kazuno Fehu (鹿角フェフ) Jun (じゅん)
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Vol 2: Nhịp tim tuyệt vọng vừa sinh đã trỗi dậy

Chương 42: Tận cùng của tự do

0 Bình luận - Độ dài: 5,585 từ - Cập nhật:

"Vãi thật! Vãi cả linh hồn! Cái quái gì thế này! Trên đời này mà lại có thể loại quái vật kiểu này à!? Mẹ nó, trên đời này lại có đứa dở hơi đến mức này sao!?"

Sự phấn khích gần như cuồng loạn tràn ngập trong lòng Fremaine.

Trong suốt bao kiếp đã trải qua, liệu có lần nào hắn từng cảm thấy hưng phấn và rực rỡ đến thế chưa?

Hắn từng nhiều lần giao đấu với cùng một đối thủ, và rồi như một kịch bản sắp đặt sẵn, bị đánh bại.

Từng có một niềm tin mơ hồ rằng chiến đấu vốn dĩ là vô nghĩa—và rồi, một trận chiến hoàn toàn ngoài dự liệu bất ngờ xuất hiện.

Tiếng cảnh báo khẩn cấp chạy dọc trong đầu không ngừng, đan xen với cơn giận dữ gào thét đòi nghiền nát kẻ địch.

Chúng thổi bùng sinh mệnh trong hắn như một luồng ánh sáng rực cháy.

"Quái vật là sao chứ, xúc phạm quá rồi đó. Dùng từ ấy với phụ nữ là bất lịch sự lắm đấy."

"Không, ngươi đúng là quái vật. Quái vật chính hiệu đấy!"

Lời của Fremaine cũng chẳng phải không có lý.

Thân hình của Isla, nếu so với loài côn trùng, thì đã to đến mức vượt cả giới hạn thường thấy—lực tay thì không thể dùng từ nào ngoài “phi lý” để diễn tả.

Năng lực lại khó lường, chắc chắn không phải loại có thể lý giải bằng những định luật thông thường.

Chưa kể đến bản chất của cô ta.

Tuy luôn tỏ ra là một quý cô dịu dàng, nhưng với thân phận anh hùng, lẽ nào cô ta lại không khát khao chiến đấu?

Được chiến đấu vì quốc gia và đức vua mà bản thân tôn thờ—cái niềm vui ấy đủ khiến cô ta trở thành một “quái vật” đúng nghĩa.

Tuy nhiên, đối đầu với cô cũng là một kẻ xứng danh quái vật: 

Fremaine.

Từ thân thể hắn phun ra ngọn lửa vô tận, sự xảo quyệt sắc như răng độc táp thẳng vào kẻ thù.

Trong thế giới Brave Questers, cái tên hắn gắn liền với vô số quốc gia bị diệt vong.

Thậm chí trong game, dũng giả phải chịu hy sinh lớn mới đánh bại được hắn.

Thực tế, nhiều người chơi ghét cay ghét đắng nhân vật này.

Hắn có vẻ ngoài là một gã đàn ông gầy gò, nhưng bên trong lại là sự điên loạn và tà ác thuần túy—đúng là quái vật không sai.

"Trời ơi, nói phụ nữ là quái vật, thật là độc miệng ghê. –Thế thì ta phải giúp ngươi ngậm miệng lại rồi. Nếu bóp nát cổ họng, biết đâu lại nghe được tiếng kêu dễ thương hơn thì sao?"

Làn sức mạnh như bão cuốn quét qua, xé toạc những thân cây như nhổ cành khô.

Ngọn lửa dữ tợn vờn quanh, như con rồng khổng lồ uốn mình thiêu rụi tất cả.

"Ồồồồ, nóng nảy dữ ha! Có vẻ ngươi muốn kết thúc nhanh chóng nhỉ? Được thôi! Ta sẽ chiều ngươi… bằng cách nướng chín ngươi luôn nhé!"

Trận chiến đang giằng co.

Nhưng mức độ tàn phá xung quanh thì không ngừng gia tăng.

Cây cối đổ rạp, bốc cháy.

Vô số tử trùng nở ra từ trứng, lao về phía Fremaine như thể bảo vệ nữ vương của mình.

Fremaine chỉ cần phẩy tay một cái, lũ sâu bị ngọn lửa hung ác đốt sạch.

Hắn dang tay cười lớn, mặt méo mó vì hưng phấn.

"Kuhahahahha! Một mình ngươi dùng quân tốt thì chơi không công bằng chút nào ha!"

—Fremaine bắt đầu triệu hồi quái vật.

Chó phun lửa từ miệng.

Bù nhìn rơm rực cháy nhảy múa điên loạn.

Orc da đỏ cầm giáo cháy rực ở đầu mũi nhọn.

Đủ loại quái vật xuất hiện từ hư không, tạo thế trận xung quanh hắn như muốn bảo vệ.

Nhưng chỉ sau đó một giây, toàn bộ đám quái vật ấy lại đồng loạt bị gì đó đẩy bật ra khỏi vị trí gần hắn.

"Tch! —Ta đang đối đầu với con quái vật này! Bọn ngươi, lo mà thiêu sạch lũ côn trùng đáng ghét kia cho ta! Dùng hết lửa, dùng hết ma pháp, phá hủy tất cả! Không cần lo hậu quả!"

"Những đứa con đáng yêu của ta. Hãy đối phó với đám quái vật đó đi. Nhớ là phải vây đánh từng nhóm nhé."

Thuộc hạ của hai quái vật bắt đầu lao vào nhau, tàn phá Đại Chú Giới với tốc độ điên cuồng.

Khắp nơi vang lên tiếng rú quái dị của sinh vật không phải người, xen lẫn tiếng công phá rung trời.

Khu vực này đã vượt xa mức “phá rừng”—chỉ còn là một bãi chiến trường tan hoang.

Cây cối đổ sạch và cháy trụi.

Mặt đất như vừa bị bom nổ, nham nhở và đầy hố sâu.

Xác lũ tử trùng cháy đen la liệt.

Mùi tanh của máu và thịt cháy từ những con quái vật hấp hối tràn ngập không khí.

Ở nhiều chỗ, những đồng vàng lấp lánh một cách bất hợp lý giữa khung cảnh địa ngục.

"Mà triệu hồi không cần trả phí gì à? Thật là vô lý y như xưa đấy."

"Ta không biết. Không làm được thì ngươi sai. Kẻ yếu thì chết, kẻ vô dụng thì chết. Kẻ mạnh, hay kẻ làm được mọi thứ, mới là kẻ sống sót—thế giới là vậy thôi, đúng không?"

Trước lời đó, Isla đáp lại vỏn vẹn một câu: 

“Chuẩn không cần chỉnh.”

Thế giới này tàn nhẫn.

Nó chẳng hề có lòng thương hay sự nương tay.

Chỉ có kẻ cướp bóc và kẻ bị cướp bóc.

Không hề tồn tại thứ gọi là “luật lệ mềm mỏng”—chỉ có bạo lực là luật duy nhất.

Isla và Fremaine… cũng đến từ chính thế giới như vậy.

Dù chiến thắng bằng cách nào, hay thất bại vì lý do gì, kết luận luôn chỉ có một: 

“Thua là do yếu.”

Tuy nhiên, tạo ra mức độ hỗn loạn như vậy thì—đương nhiên không thể không có giới hạn.

"Ấy chà, có vẻ luật bên phía ngươi cũng hơi phiền phức nhỉ…"

"…Khỉ thật!"

Bất cứ thứ gì cũng có cái giá phải trả.

…Trong Brave Questers, quái vật luôn bị giới hạn số lượng tham chiến.

Nghĩa là không thể có cảnh loạn chiến, bắt buộc phải chỉ định đối thủ.

Một khi đã bước vào trạng thái chiến đấu, thì giới hạn đó không thể gỡ bỏ cho đến khi có phán định kết thúc.

Đó là lý do lũ quái vật vừa triệu hồi đã bị bật khỏi vị trí của Fremaine.

Chúng bị giới hạn về số lượng nhóm địch, nên không thể tham gia chiến đấu với Isla.

Dù có thể triệu hồi vô hạn, nhưng việc phải đối đầu với quân đoàn của Mynoghra lại khiến giới hạn ấy trở thành tử huyệt.

Tất nhiên, bản thân Fremaine cũng không thoát được giới hạn đó.

Đã thế, do là boss trong game, hắn còn bị cấm rút lui.

Nghĩa là—đến khi nào có kết cục, hắn buộc phải tiếp tục giao chiến trực diện với Isla.

Ngược lại, Isla có thể linh hoạt điều phối trận chiến.

Các nhân vật trong Eternal Nations luôn chiến đấu với tư cách quân đoàn, nên mô tả chiến đấu vốn đã mơ hồ, cũng vì thế mà không bị giới hạn chặt như bên Brave Questers.

"—Vậy nên ta mới cứ thoải mái quấy phá đấy."

"Khốn kiếp! Chết tiệt thật!"

Hiện giờ, lũ tử trùng vẫn không ngừng sinh sôi và lao vào Fremaine, làm nhiễu loạn tầm nhìn của hắn.

Isla chớp lấy khoảnh khắc ấy, tham chiến với bọn tử trùng—đẩy đám quái vật vốn đang hoàn toàn bất động vì giới hạn luật lệ vào thế bị hở sườn.

Cô dùng cánh tay phụ tóm lấy một con trong số đó, rồi đâm thẳng chiếc kim độc khổng lồ từ phía sau cơ thể vào nó.

Con quái vật giật lên co giật liên hồi, hai mắt phồng lên dị thường và phát ra màu sắc cảnh báo chói mắt.

"Hahahaha! Gì vậy, đẻ trứng bừa bãi à!? Ngươi mà chích đại trứng vào sinh vật bất kỳ như thế thì cũng rẻ mạt quá đi? Nhìn ngươi thế mà chơi bẩn dữ!"

Fremaine bật cười, nhưng nụ cười ấy chẳng có chút thư giãn nào.

Bộ óc nhạy bén của hắn đã lập tức nhận ra: 

Năng lực đó cho phép đối phương cũng sinh quân gần như vô hạn.

Hắn triệu hồi quân, cô ta chích trứng vào chúng, sinh ra thêm tay sai mới.

Nói cách khác—Fremaine đang giúp địch tăng viện binh.

Dù bản thân có thể triệu hồi không giới hạn, chính hắn… lại có giới hạn.

Ma pháp lửa tấn công kẻ địch cũng tiêu hao MP.

Là boss, bình thường thì chuyện cạn kiệt MP sẽ không xảy ra, nhưng trận chiến kéo dài đến mức này thì cái giả định đó cũng lung lay rồi.

Thế nhưng bảo dừng việc triệu hồi thuộc hạ thì cũng chẳng đơn giản.

Dù là lũ quái tép riu, nhưng bọn tử trùng ấy khi lao vào tấn công Fremaine thì vẫn đủ sức làm cán cân nghiêng về phía Isla.

Vậy nên không thể thay đổi chiến lược, khiến lòng Fremaine dần bị nuốt chửng bởi sự sốt ruột xen lẫn bất an.

Không rõ có biết tâm trạng ấy hay không, luồng sức mạnh cuồng bạo như bão tố bỗng ập đến, quét ngã cả cây cối xung quanh và lao thẳng về phía Fremaine.

Thế nhưng, dòng bạo lực ấy đột ngột chững lại giữa chừng.

“Ta có thể hỏi ngươi một điều được không?”

“Hả? Đừng có phá bĩnh. Dù gì thì ta với ngươi cũng là định mệnh đối đầu sinh tử, khỏi cần nói mấy lời thừa thãi.”

“Ấy, xin đừng nói thế. Vua của ta cũng căn dặn là nên hỏi một lần cho rõ.”

Vừa nói, Isla vừa tung ra một đợt lửa cảnh cáo để giữ khoảng cách.

Khoảnh khắc đó giúp Fremaine có thời gian suy tính lại chiến lược, khiến hắn âm thầm thở phào nhẹ nhõm trong lòng.

Dù nói mạnh miệng vậy thôi chứ thực tế trận chiến này đang dần bất lợi cho hắn là điều không thể chối cãi.

Được tạm nghỉ một nhịp để chỉnh lại thế trận là cơ hội hiếm có.

Hơn nữa, Fremaine còn có một sự hứng thú rất lớn với đối phương.

Không nghi ngờ gì nữa, đối phương có cùng nguồn gốc với bọn hắn.

Nếu vậy thì rốt cuộc bọn chúng đến từ thế giới nào?

Bọn chúng chiến đấu với ai, và mục đích gì khiến chúng đặt chân đến thế giới này?

Tò mò, và muốn thu thập thông tin—cả hai lý do đó cùng thúc đẩy Fremaine lên tiếng.

“Tại sao các ngươi lại tấn công bọn ta, và thành phố Dragontan? Dù có là Ma Vương Quân mang bóng tối đến thế giới này đi nữa thì hành động tấn công đột ngột như thế chẳng có chút hợp lý nào cả.”

Lần đầu tiên, Fremaine thể hiện thứ cảm xúc không phải là sự tàn nhẫn hay xảo quyệt.

Một là ngạc nhiên.

Còn lại là… khinh bỉ tột cùng.

“――À. Hahahaha! Vậy ra ngươi không biết thật à! Hay là bị cái tên ‘Vua’ của ngươi giấu đi? Vậy ra là thế! Là thế à! ……Thật đáng thương thay, con rối biết đi!”

Ngay khoảnh khắc ấy, Fremaine nhận ra bản thân đang chiếm thế áp đảo về mặt thông tin.

Nhưng đồng thời, hắn cũng hiểu rõ một điều—biết nhiều hơn chưa chắc giúp thắng trận.

“Cảm ơn lời cảnh báo. Nhưng… những câu chữ cỡ đó thì chẳng làm lung lay lòng trung thành của ta đâu.”

“Biết thừa rồi.”

Isla không nói dối.

Lòng trung thành của cô không có lấy một vết nứt.

Niềm tin với vị Vua của mình vững như đá tảng, tuyệt đối không khiến cô lay chuyển.

Cô chưa từng hoài nghi gì về Takuto cả, mà kể cả có bị chính Takuto phản bội đi nữa thì cô vẫn sẵn sàng dâng mạng sống lên không chút do dự.

Điều khiến Isla bất an chỉ có một—

Đó là: 

Đối phương biết điều gì đó mà bên cô hoàn toàn không hề hay biết.

(Chẳng lẽ họ biết thứ mà ngay cả chủ nhân cũng không nắm rõ? Chúng ta vẫn chưa biết lý do mình bị đưa đến thế giới này, gốc rễ của sự việc vẫn là ẩn số. Không rõ làm cách nào mà họ lại có thể hé lộ được phần nào bí mật ấy, nhưng điều chắc chắn là—họ không phải đối thủ dễ khiến lộ thông tin. Thật bực bội…)

Isla nghiến răng trong lòng.

Đang trong chiến đấu thì không thể xin chỉ thị từ Takuto được.

Dù bên cô đang có lợi thế về chiến lực, nhưng đối phương cũng không phải hạng có thể xem thường.

Trái lại, chỉ một chút khinh suất hay suy nghĩ dư thừa thôi cũng có thể dẫn tới cái chết.

“Bọn ngươi nghĩ sao về bản thân mình?”

Câu hỏi ấy bỗng bật ra từ miệng Fremaine, với một vẻ khẩn cầu lạ thường.

Isla vô thức nghiêng đầu, rồi ngay lập tức trả lời dứt khoát.

"Ngươi đang nghi ngờ bản thân mình sao?――Ta là Isla, anh hùng của Mynoghra. Là đầy tớ trung thành của Đức vua Ira Takuto-sama, Không hơn, cũng chẳng kém.”

“Hah! Hahahaha!! Con rối chết tiệt. Ngạo mạn, tự phụ, tin vào lý tưởng của mình. Loại chỉ biết nói ‘vâng’ mà không dám phản đối!”

Nghe vậy, Isla gật đầu thật mạnh.

Như thể những điều đó chính là bản chất thiêng liêng nhất làm nên con người cô vậy.

“Thấy ghét thật đấy.”

Nhưng câu trả lời ấy lại là thứ Fremaine hoàn toàn không thể chấp nhận.

“À… ra là vậy. Ta hiểu rồi vì sao ngươi khiến ta bực bội đến thế.”

Hắn cất lời trong tĩnh lặng, nhưng ngữ điệu chất chứa rõ ràng cơn giận.

“Cuối cùng thì… bọn ngươi vẫn là những kẻ tự do. Tự nguyện đi theo vua của mình. Tự nguyện đứng ở vị trí đó. Hoàn toàn có thể phản bội, nhưng vẫn chọn ở lại. Tự do lựa chọn mà không bị ép buộc.”

Isla lờ mờ hiểu được điều gì đã chạm đến nỗi đau của hắn.

Cô nhớ lại lời Takuto đã kể sơ qua về một trò chơi tên Brave Questers.

Và từ đó, cô nhận ra một khuyết điểm chí mạng của thể loại RPG.

Không, nếu nói là “khuyết điểm” thì có phần quá gay gắt.

Bởi lẽ đó chính là mục đích của RPG—một trò chơi nhập vai, nơi con người phải diễn đúng vai trò của mình.

“Này, cảm giác tự nguyện phục vụ người khác… thì ra sao hả, con rối?”

Lần đầu tiên, Isla nhìn đối phương với ánh mắt chế giễu.

“Ánh sáng của sự mãn nguyện đang bao trùm lấy ta. ――Và còn ngươi thì sao? Sống mà chẳng có tự do, chỉ bị nhét vai diễn vào người, cảm giác đó thế nào hả? Đáng thương lắm phải không, con rối tội nghiệp?”

“Khốn kiếp, ta thấy khốn nạn lắm chứ sao!”

Trận chiến lại bắt đầu.

Cứ như thể ai đó tua ngược cuộn băng quay lại khoảnh khắc trước đó.

Cảnh tượng lặp lại y như cũ, chỉ có mặt đất và quân lính của cả hai là ngày càng hao mòn.

Giờ đây, cả những lời đấu khẩu cũng trở thành một phần của trận chiến.

“Nhưng này! Chỉ cần giết được ngươi tại đây, ta cũng sẽ có được tự do! Lần đầu tiên trong đời, ta mới thật sự được tự do!!”

“Ra vậy! Đó là ý chí và nguyện vọng của ngươi sao! Aah, tuyệt thật đấy. Ngươi bây giờ――thật sự rất tuyệt vời đó!”

“Câm mồm đi con sâu bọ có cánh! Chết cháy đi cho ta nhờ!!”

Tình thế vẫn nghiêng về phía Isla.

Với một chiến binh tầm thường, có khi họ đã bị kiêu ngạo làm cho sa chân.

Nhưng Isla là một anh hùng.

Tinh thần thép của cô tuyệt đối không cho phép những sai lầm đó xảy ra.

Trái lại, Fremaine—người mà chính Isla cũng xem trọng và cảnh giác—đang dần chìm trong cơn hoang mang và bực tức trước quy luật kỳ quái của những kẻ đến từ thế giới khác.

(Chết tiệt! Sao không cháy!? Là do khắc hệ à!)

Hắn đã dùng ma pháp lửa tấn công Isla nhiều lần.

Sức công phá của chúng là điều không thể nghi ngờ, đủ để thiêu rụi cả bộ giáp chống lửa chỉ trong tích tắc.

Hơn nữa, đối phương lại là chủng loài côn trùng.

――Mặc dù ngoại hình chẳng giống loài côn trùng bình thường chút nào, nhưng về bản chất vẫn phải xếp vào nhóm đó.

Và nếu vậy, lẽ ra yếu tố lửa phải là khắc tinh của chúng mới đúng.

Dù vậy—ngọn lửa của Fremaine vẫn không thể xuyên thủng lớp giáp ngoài cứng như thép của Isla.

Không, chính xác mà nói thì đòn đánh có hiệu lực. 

Bề mặt bị trúng chiêu đang bốc khói đen kịt, có vẻ như đã bị ăn mòn phần nào.

Tuy nhiên, mức độ sát thương lại thấp đến kinh ngạc, thấp hơn nhiều so với những gì Fremaine hình dung.

(Không thể nào… cả sự tương khắc cũng khác biệt so với bọn mình à? Nếu đúng thế thì rắc rối to rồi đây!)

Một giả thuyết mà Fremaine không muốn tin, nhưng đáng tiếc, lại chính là đáp án đúng.

Trong thế giới của Brave Questers, điểm yếu là thứ gắn với nhân vật.

Ví dụ như “yếu với hệ hỏa” hay “dễ bị sát thương vật lý”.

Đây là quy định mang tính hệ thống, và Fremaine cũng không ngoại lệ: 

Hắn mang điểm yếu với hệ thủy và hệ băng.

Ngược lại, trong Eternal Nations, điểm yếu lại nằm trên đòn tấn công.

Tức là những mô tả kiểu như:

“Đòn này gây thêm 10% sát thương lên đơn vị hệ băng”

"Ma pháp này có hiệu quả gấp 1.5 lần lên mục tiêu có thuộc tính tà ác”

Hơn nữa, Eternal Nations có hệ thống kỹ năng cực kỳ đồ sộ và phức tạp, đến mức người ta chẳng mấy khi để tâm đến chuyện tương khắc.

Kể cả là địch thủ mạnh cỡ nào, chuyện chỉ cần đánh trúng điểm yếu là có thể giành chiến thắng—không tồn tại.

Kẻ mạnh là kẻ mạnh.

Không có khắc chế lý tưởng, cũng chẳng có chiến lược màu nhiệm nào hết.

Kẻ đứng trên tất cả là vì họ vượt trội một cách tuyệt đối.

Muốn lật ngược thế cờ, chỉ còn cách gom đủ sức mạnh vượt hơn cả kẻ đó, hoặc kiên trì dùng chiến thuật mà bào mòn từng chút một.

Và chính cái khác biệt đó đã tạo nên một khoảng cách áp đảo giữa hai kẻ tưởng như tương khắc hoàn toàn.

Bởi trong luật lệ của thế giới này, “kẻ mạnh” đồng nghĩa với chân lý tuyệt đối không thể chối cãi.

“Chết tiệt! Thêm quái nữa! Ra nhanh lên!”

—Một con quái vật xuất hiện.

“Hỏa lực thiếu quá! Mấy đứa yếu kia, xông lên đi! Từng đứa một, tấn công tới khi nào con nhỏ đó gục thì thôi!”

Fremaine vội nhồi đầy những vị trí còn trống trong tổ đội bằng đám tay sai được triệu hồi, rồi dồn hết lên Isla.

Nhưng ngay lập tức, từng con một bị ăn thịt ngấu nghiến.

Không phân biệt gì hết—tất cả đều kết thúc trong cái dạ dày của ả.

Đồng thời, cánh tay bị thiêu đốt của Isla cũng phục hồi dần một cách rõ rệt.

Khả năng hồi phục mà Fremaine đã chú ý từ trước.

Miễn còn chiêu này, dù có tung ra bao nhiêu đòn phép uy lực thì cũng không thể kết liễu được cô ta.

Fremaine chỉ còn biết bám víu vào hy vọng mong manh là “nếu no bụng thì ả sẽ ngừng lại”, nhưng... hiện tượng này là kỹ năng, chứ không phải giới hạn vật lý.

Không hề có điểm dừng.

Lúc này, mọi lá bài của Fremaine đã cháy sạch.

Từ trước tới nay, Fremaine luôn tiêu diệt kẻ địch bằng hỏa lực áp đảo.

Hắn không có tuyệt chiêu đặc biệt như những kỹ năng dị thường của Ice Rock—một trong Tứ Thiên Vương hệ băng.

Chiêu sở trường của hắn là dàn xếp mọi thứ từ trước trận, khiến đối thủ rơi vào bất lợi trước khi giao chiến.

Dĩ nhiên, bản thân hắn vẫn là một Tứ Thiên Vương có chỉ số thuộc hàng top, sức mạnh chẳng thua kém ai.

Nếu đối thủ hôm nay là Atou, câu chuyện có lẽ đã khác.

Cô ta không có kỹ năng hồi phục, lại dễ mất bình tĩnh khi nhắc đến Takuto.

Fremaine có thể lợi dụng sơ hở đó để gây sát thương, từ đó kéo trận đấu về thế cân bằng.

Nhưng người đang đối đầu hắn bây giờ không phải “Atou, kẻ bùn nhơ”—mà là toàn trùng nữ vương, Isla.

Nói cách khác... quá xui khi đụng đúng đối thủ này.

Lại còn quá áp đảo.

"Ngươi biết tại sao người ta gọi ta là 'Anh hùng phòng thủ' không?”

Fremaine giơ tay định tung đại ma pháp vào khuôn mặt đáng ghét đang thao thao bất tuyệt kia.

Nhưng—không gì xảy ra.

Và hắn chợt nhận ra: 

MP của mình đã cạn sạch.

Có nghĩa là…

“Phòng thủ vững như thành lũy. Hồi phục bằng kỹ năng Thôn phệ. Bổ sung lực lượng bằng Tử trùng. Và lần này chưa kịp dùng, nhưng ta còn có thể dựng bẫy phòng thủ. Hạ được kẻ địch càng nhiều, ta càng được nhiều kinh nghiệm mà mạnh lên. Trong chiến lược công thành, người ta thường nói muốn chiếm được thành thì cần lực lượng gấp ba. Nhưng nếu muốn đánh bại ta, thì… Ít nhất mang đến gấp năm thì ta mới thấy khó một chút đấy.”

Đó chính là khoảnh khắc thất bại của Fremaine đã được định đoạt.

“Hah! Hết sức tươi tỉnh ha! Tưởng thắng chắc rồi chắc?”

Giọng Fremaine thì to, nhưng bước chân thì loạng choạng, như thể chính tinh thần cũng bị MP cạn rút cạn theo.

Nhưng Isla, thấy ánh lửa ý chí vẫn le lói trong mắt hắn, chỉ bật ra tiếng cười khẽ như nghiến răng, rồi nói một sự thật kinh hoàng—kèm theo nụ cười độc ác đến nỗi người ta phải nghi ngờ: 

“Con côn trùng nào cười được như thế à?”

“Vua của Mynogura có thể nhìn thấu toàn bộ lãnh thổ của mình. Nói cách khác, ngay khoảnh khắc ngài đặt chân vào vùng đất bị nguyền rủa này—từng hành động, từng lời nói của ngươi đều đã nằm trong lòng bàn tay của ngài rồi.”

Đôi mắt Fremaine mở to kinh hãi.

Isla nhìn hắn, như nuốt từng chuyển động trên gương mặt đó bằng ánh mắt thích thú tột độ, rồi gật đầu cực kỳ mãn nguyện.

“Phải, phải đấy. Tập kích, phá hoại, do thám—tất cả những thứ đó vô nghĩa ở đất Mynoghra. Ngay cả mấy chuyện riêng tư của người dân trong đêm khuya, vua cũng biết tường tận —Hình như ngươi định chia nhóm tinh nhuệ ra để ám sát và bắt cóc những nhân vật quan trọng nhỉ?”

“Khốn nạn! Con côn trùng chết tiệt!”

“Cảm ơn đã đóng góp. Tất cả bọn họ—đều đã trở thành bữa ăn ngon lành trong dạ dày bọn trẻ của ta rồi.”

Từ những lời đó, Fremaine hiểu rằng lá bài cuối cùng hắn chuẩn bị... đã bị lật tẩy từ rất sớm.

Việc Isla chọn thời điểm này để tiết lộ sự thật ấy, đơn giản chỉ là để sỉ nhục hắn mà thôi.

Fremaine nghiến răng kèn kẹt.

Chiến thuật ẩn chứa trong năng lực triệu hồi tinh anh của hắn là để xâm nhập thành phố và thực hiện ám sát.

Nhưng ai mà ngờ—đối phương lại có cách đối phó quái đản đến thế.

Dù là anh hùng đi chăng nữa… không, chính vì là anh hùng, việc bảo vệ quốc gia là nhiệm vụ tối quan trọng.

Nếu có báo động tấn công thành phố, Fremaine tin Isla sẽ mất cảnh giác trong trận chiến với hắn.

Hoặc ít nhất, thành và cư dân chịu tổn thất lớn cũng đủ để ảnh hưởng tâm lý.

Hắn đã suy luận rằng Isla rất trung thành với vương quốc Mynoghra, từ những gì cô ta nói trong lúc chiến đấu.

Phá hủy nguồn sức mạnh đó có thể khiến cô ta sụp đổ.

Nhưng… tất cả giờ chỉ là công cốc.

Ai mà tưởng tượng nổi, thủ lĩnh kẻ địch chính là quốc gia ấy, và còn có khả năng quan sát toàn bộ lãnh thổ, trực tiếp ra lệnh cho mọi đơn vị dưới trướng.

Thế là quá bất công rồi.

Hồi nãy Isla chê kỹ năng triệu hồi của Fremaine là "vô lý", nhưng mà nói thật—ai mới là vô lý ở đây hả!?

Sự khác biệt giữa một trò chơi SLG có thể điều khiển quốc gia/quân đội, và một RPG nơi mọi thứ xoay quanh tuyến truyện—nay đã hiện rõ mồn một.

Fremaine thở dài một hơi.

MP đã cạn, bản thân cũng trọng thương đầy mình.

Nói thật, tung ma pháp liên tục mà trụ được đến giờ cũng là kỳ tích rồi.

Hắn lùi lại một bước.

Ngay lập tức, một lực vô hình đóng đinh đôi chân Fremaine xuống mặt đất.

Không thể trốn khỏi boss trong Brave Questas.

Nói cách khác—boss cũng không thể trốn thoát.

Trận chiến này đã đến hồi kết hoàn toàn.

Kẻ thất bại là một trong Tứ Thiên Vương của Brave Questas, Viêm Ma Nhân Fremaine.

Kẻ chiến thắng là anh hùng của Mynogura—Isla, toàn trùng nữ vương.

Và với kẻ thắng, mọi điều đều được cho phép.

Kẻ thua, tất cả sẽ bị tước đoạt.

"Ta có lời nhắn từ đức vua của chúng ta, Ira Takuto-sama."

Isla nhẹ nhàng nâng cao cặp lưỡi hái khổng lồ của mình, tao nhã như một quý cô đang nhón váy cúi chào.

"Chiến thuật không tệ, nhưng đơn giản là yếu quá. —— Ngài ấy nhắn vậy đó."

"Hah! Hahahahahaha! Vậy à, vậy à!"

...Hắn chỉ muốn tự do.

Fremaine hiểu rất rõ mình là một phần của dòng xoáy khổng lồ nào đó.

Ngay khoảnh khắc trước khi đến thế giới này, trong không gian bí ẩn ấy, khi sự thật của thế giới được tiết lộ, lần đầu tiên hắn mới lý giải được mọi chuyện đã xảy ra trong cuộc đời mình.

Cả định mệnh mà hắn không bao giờ có thể thoát ra được...

...Hắn chỉ muốn tự do.

Không theo mệnh lệnh của ai, không vì ý chí của ai, thậm chí không cần cả ý chí của chính bản thân mình.

Vượt qua cái danh gọi là "Fremaine".

Hắn muốn một sự tự do thuần túy.

Hắn tin rằng nếu có thể chiếm lấy thế giới trước mặt, điều đó sẽ thành hiện thực.

Nếu tiêu diệt được quốc gia chưa ai biết tới như Mynoghra...

Nếu có thể xóa sổ một thế giới... thì ước nguyện đó sẽ thành sự thật.

Nhưng điều đó đã không xảy ra.

Cơ hội ấy đã vĩnh viễn tan biến.

(À, ra là vậy. Rốt cuộc ta cũng chỉ là—)

Hắn cười khẩy.

Không hiểu sao lại thấy nhẹ nhõm.

Khi chấp nhận mình chỉ là một con rối, hắn thấy thật nực cười khi từng cố chấp đòi hỏi tự do đến như thế.

Hắn là kẻ thù của dũng giả, là một trong Tứ Thiên Vương, Viêm Ma Nhân tàn bạo và xảo quyệt Fremaine.

Không hơn, cũng không kém.

Vậy thì hãy hoàn thành vai diễn ấy cho trọn vẹn.

Diễn tới cùng, đến tận phút cuối cùng.

Nên—

"Vậy thì nhắn lại với cái Ira Takuto-sama gì đó hộ ta luôn nhé."

"Ngươi muốn nói gì sao?"

Lưỡi hái khổng lồ đang áp sát trên đầu hắn.

Thân thể đã kiệt quệ đến mức không còn né được, thậm chí không nhìn rõ đòn đánh.

Nhưng Fremaine vẫn dốc cạn hơi sức cuối cùng, như tuyên bố với cả thế giới, hét lên:

"Đi mà ăn cứt ấy!"

Hai lưỡi hái chém chéo từ hai bên—

Thân thể Fremaine bị chẻ đôi, tách làm hai mảnh.

―― Đã đánh bại Viêm Ma Nhân Fremaine.

"Phù..."

Không còn ai đáp lại tiếng thở dài của Isla nữa.

Cảnh tượng chiến đấu dữ dội khi nãy như chưa từng xảy ra, quanh cô chỉ còn lại một vùng đất hoang tàn và núi xác chết kể lại sự khốc liệt bằng sự im lặng.

Nhìn quanh một lượt để chắc chắn mọi việc đã kết thúc suôn sẻ, Isla khẽ lẩm bẩm:

"Hừm—phòng thủ hoàn tất. Dù tổn thất mấy bé sâu hơi đau một chút, nhưng ta cũng lên cấp rồi. Với năng lực mạnh hơn có thể sử dụng từ giờ, thì xem như huề vốn. Dù sao cũng tội cho lũ nhỏ..."

Tổn thất về côn trùng và đất đai tuy đau thật, nhưng xét trên khía cạnh xử lý một đợt tập kích bất ngờ, kết quả này gần như hoàn hảo.

Cả sâu lẫn đất đều có thể sửa chữa hoặc bù đắp sau, hơn nữa Isla còn lên cấp từ trận chiến lần này.

Nếu có gì đáng để ăn mừng, thì đó chính là thành quả lớn nhất.

Isla nghĩ đến những năng lực mới mình sẽ nhận được sau khi lên cấp.

Không như Atou, người cướp năng lực từ kẻ địch, các anh hùng như Isla sẽ nhận thêm kỹ năng mới mỗi khi thăng cấp.

Nếu lần này học được những năng lực như Quần sinh tướng, Thiết lập bẫy hay Kế thừa vương vị, thì lực lượng sau này sẽ còn tăng mạnh hơn nữa.

Với ý nghĩ ấy, Isla lập tức tập trung tinh thần để liên lạc với Takuto.

Dù sao cũng phải hỏi ý chủ nhân đầu tiên.

Trận chiến đã kết thúc, không cần cảnh giác gì đặc biệt.

Không còn cảm giác kẻ địch xung quanh, nên buông lỏng cũng không sao.

Lời cuối cùng Takuto vừa nhắn nhủ đến Fremaine cũng mới được chuyển xong, nên chắc liên lạc ngay cũng chẳng có vấn đề gì.

Cô nghĩ vậy.

...Nhưng.

Cô đã quên.

Không, đến cả Isla lẫn Takuto đều đã quên mất một điều.

Cấu trúc thiết lập của Fremaine.

Và bản chất của thứ gọi là RPG—trò chơi nhập vai.

(Chủ nhân. Ngài có nghe không ạ? Mọi việc đã được xử lý ổn thỏa rồi. Nhân tiện, thần có chuyện muốn thỉnh ý. Trận chiến vừa rồi giúp thần lên cấp, nên đang cân nhắc lựa chọn kỹ năng mới...)

Isla truyền ý niệm liên lạc với Takuto.

Vừa dâng lên niềm vui khi dâng chiến thắng cho chủ nhân, vừa trông đợi lời khen thưởng.

(Chủ nhân, ngài có nghe không ạ? Chủ nhân? Ngài đang—)

=Thông báo hệ thống============

〈!〉Lỗi kết nối

Hiện đang phát sự kiện.

Không thể thực hiện lệnh chat.

―――――――――――――――――

"――――Cái quái gì vậy?"

Viêm Ma Nhân Fremaine.

Trong giới người chơi Brave Questas, hắn là cái tên cực kỳ nổi tiếng, đến mức nếu hỏi về game này, không ít người sẽ nhắc đến hắn đầu tiên.

Thậm chí trong cuộc khảo sát “Kẻ địch bị ghét nhất” do hãng phát hành tổ chức, hắn còn vững vàng đứng đầu bảng.

――Lý do thì quá rõ ràng.

Chính vì hành động của hắn…...mà một đồng đội quan trọng của dũng giả đã mất mạng.

Một sai lầm chí mạng vừa lộ ra.

Đã đến lúc phải trả giá cho sự ngạo mạn, và cái giá của sự chủ quan.

Không thể chống lại cái giá phải trả khi mù quáng tin vào những quy tắc mà mình biết.

Và giờ đây, cái giá ấy đã đến lúc phải thanh toán.

Bánh xe định mệnh bắt đầu quay cuồng dữ dội.

Tuyệt vọng không thể cưỡng lại đang lặng lẽ áp sát từ phía sau.

=Eterpedia ============

【Viêm Ma Nhân Fremaine】

HP: 4200

MP: 16000

Công: 22

Thủ: 30

Ma lực: 55

Tốc độ: 24

Một Ma Nhân xảo quyệt và tàn nhẫn.

Là thủ phạm chính đứng sau việc hủy diệt vô số thành phố.

Tuyệt đối không được lơ là!

=Thông báo hệ thống ============

〈!〉Mã lỗi 008 (Giá trị dữ liệu dị thường)

〈!〉Hồ sơ dữ liệu đã lệch khỏi định dạng tiêu chuẩn

―――――――――――――――――

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận