Khải Huyền Dị Giới: Thống...
Kazuno Fehu (鹿角フェフ) Jun (じゅん)
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Vol 2: Nhịp tim tuyệt vọng vừa sinh đã trỗi dậy

Chương 42: Tận cùng của tự do

2 Bình luận - Độ dài: 4,440 từ - Cập nhật:

"Vãi thật! Vãi cả linh hồn! Cái quái gì thế này! Trên đời này mà lại có thể loại quái vật kiểu này à!? Mẹ nó, trên đời này lại có đứa dở hơi đến mức này sao!?"

Sự phấn khích điên cuồng tràn ngập trong lòng Fremaine, tựa như có thứ gì đó bùng nổ mãnh liệt trong từng tế bào.

Trong suốt vô số kiếp luân hồi, liệu có lần nào hắn từng cảm thấy rạo rực, rực sáng, sống động như thế này chưa?

Hắn từng nhiều lần giao đấu với cùng một đối thủ và rồi, như một vở kịch được viết sẵn, bị đánh bại một cách nhàm chán.

Từng có lúc, sự buồn chán đến tận cùng khiến hắn hình thành một niềm tin méo mó: 

Rằng chiến đấu là vô nghĩa.

Cho đến khi Isla xuất hiện.

Tiếng cảnh báo nội tại vang lên dồn dập, hòa quyện cùng sự giận dữ nguyên thủy đòi nghiền nát kẻ địch, nhưng cũng đồng thời thắp sáng trong hắn một ngọn lửa không tên, lạc thú sinh tồn của kẻ đi săn gặp đúng con mồi xứng tầm.

"Quái vật là sao chứ, xúc phạm quá rồi đó. Dùng từ ấy với phụ nữ là bất lịch sự lắm đấy."

Giọng Isla vang lên nhẹ nhàng, nhưng ánh nhìn từ đôi mắt ấy thì lạnh băng và sắc như kim châm.

"Không, ngươi đúng là quái vật. Quái vật chính hiệu đấy!"

Fremaine gằn từng tiếng, không che giấu sự kính nể điên dại pha lẫn hoan hỉ, như một tên cuồng tín phát hiện thần tượng của mình bước ra từ huyền thoại.

…Và hắn cũng chẳng nói sai.

Thân hình của Isla, nếu đem so với loài côn trùng, đã đạt đến cấp độ khổng lồ khó tưởng tượng. 

Sức mạnh cơ bắp thì tuyệt đối không thể dùng từ gì ngoài "phi lý" để miêu tả.

Chiêu thức thì biến hóa vô cùng, hành vi như vượt ra khỏi logic thế giới.

Nhưng đáng ngại hơn cả, là bản chất thực sự của cô ta.

Tuy luôn mang dáng vẻ quý cô dịu dàng, ánh mắt đôi khi còn phảng phất nét buồn hoài cổ… thế nhưng, với tư cách anh hùng, chẳng phải khao khát chiến đấu vì quốc gia và đức vua cũng là niềm kiêu hãnh cao nhất của Isla hay sao?

Cô ta chiến đấu với nụ cười như thể đang tham dự một dạ tiệc lộng lẫy, thứ niềm vui thuần túy đó mới khiến cô trở thành một “quái vật” thực sự.

…Tuy nhiên, Isla không phải người duy nhất xứng danh đó.

Đối thủ của cô cũng là một kẻ bị cả thế giới khắc ghi bằng hai chữ quái vật: 

Fremaine.

Từ thân thể hắn trào ra ngọn lửa vô tận, đầy tà ác. 

Tâm trí hắn vận hành như một lưỡi dao độc cắt phăng mọi đường phản kháng.

Trong thế giới Brave Questers, tên của hắn đồng nghĩa với sự diệt vong.

Thậm chí, trong game, dũng giả phải trả giá bằng sự hy sinh vĩ đại mới mong hạ được hắn.

Nhiều người chơi ghét cay ghét đắng nhân vật này, không chỉ vì độ khó, mà còn vì tính cách điên loạn, tàn nhẫn, vẻ ngoài là một gã đàn ông gầy gò, nhưng ẩn sâu là sự méo mó, nứt vỡ và độc ác đến tận xương tủy.

"Trời ơi, nói phụ nữ là quái vật, thật là độc miệng ghê. Thế thì ta phải giúp ngươi ngậm miệng lại rồi. Nếu bóp nát cổ họng, biết đâu lại nghe được tiếng kêu dễ thương hơn thì sao?"

Giọng Isla lúc này không còn mang nét hài hước nữa. 

Nó thấp, đều, và lạnh lùng.

Một làn sức mạnh hung bạo quét ngang, xé toạc rừng cây như quật gãy que củi.

Lửa bốc lên, quấn lấy mặt đất như rồng thần điên cuồng lượn quanh bầu trời.

"Ồồồồ, nóng nảy dữ ha! Có vẻ ngươi muốn kết thúc nhanh chóng nhỉ? Được thôi! Ta sẽ chiều ngươi… bằng cách nướng chín ngươi luôn nhé!"

Trận chiến bùng nổ.

Không còn là một cuộc đấu nữa, mà là một cơn ác mộng phóng thích ra cơn thịnh nộ của cả hai thế giới.

Cây cối sụp đổ, cháy rụi. 

Địa hình bị cày nát như vừa trúng bom địa chấn.

Tử trùng sinh sôi, nở ra từ những bào tử phát sáng màu xám đục. 

Chúng lao về phía Fremaine, như muốn bảo vệ nữ vương của mình.

Fremaine chỉ vung tay một cái. 

Hỏa diễm bùng lên. 

Bọn sâu hóa tro ngay tức khắc.

Hắn dang tay ra, cười phá lên như thể đắm chìm trong cơn điên:

"Kuhahahahha! Một mình ngươi dùng quân tốt thì chơi không công bằng chút nào ha!"

Và hắn bắt đầu triệu hồi quái vật.

Chó địa ngục gầm rú, phun lửa từ miệng.

Bù nhìn rơm bốc cháy, xoay tròn và gào rú như điên.

Orc da đỏ lao tới, giáo trong tay phát sáng như hừng đông máu.

Tất cả tạo thành một vòng bảo vệ quanh Fremaine, như muốn nói: 

"Đây là lãnh địa của ta!"

Nhưng—

ẦM!

Cả đội quân vừa xuất hiện bị một lực vô hình đẩy bật ra khỏi trận địa.

"Tch! Ta đang đối đầu với con quái vật này! Bọn ngươi, lo mà thiêu sạch lũ côn trùng đáng ghét kia cho ta! Dùng hết lửa, dùng hết ma pháp, phá hủy tất cả! Không cần lo hậu quả!"

"Những đứa con đáng yêu của ta. Hãy đối phó với đám quái vật đó đi. Nhớ là phải vây đánh từng nhóm nhé."

Hai phe lao vào nhau, tạo thành cơn lốc hỗn loạn.

Tiếng thét, tiếng nổ, tiếng rít gào va vào nhau không ngừng nghỉ.

Không còn là rừng mà là bãi chiến trường máu lửa.

Mặt đất rách toạc, xác trùng cháy đen chất đống. 

Khói đen và mùi thịt cháy lan xa như ám khí.

…Một số nơi, vàng rơi lấp lánh, phi lý giữa khung cảnh địa ngục.

"Mà triệu hồi không cần trả phí gì à? Thật là vô lý y như xưa đấy."

"Ta không biết. Không làm được thì ngươi sai. Kẻ yếu thì chết, kẻ vô dụng thì chết. Kẻ mạnh làm được mọi thứ, mới là kẻ sống sót. Thế giới là vậy thôi, đúng không?"

"Chuẩn không cần chỉnh."

Đây là thế giới của bạo lực.

Không có lòng thương. 

Không có luật lệ. 

Chỉ có kết quả.

Kẻ mạnh thắng, kẻ yếu chết.

Nhưng hỗn loạn quá độ thì… luật cũng phải can thiệp.

"Ấy chà, có vẻ luật bên phía ngươi cũng hơi phiền phức nhỉ…"

"…Khỉ thật!"

Trong Brave Questers, giới hạn số lượng tham chiến là luật cứng.

Fremaine triệu hồi vô hạn, nhưng không thể dùng hết cùng lúc.

Hắn bị khóa đối đầu Isla, không thể rút lui.

Còn Isla, với tư cách quân đoàn, lại linh hoạt hơn rất nhiều.

"—Vậy nên ta mới cứ thoải mái quấy phá đấy."

"Khốn kiếp! Chết tiệt thật!"

Đám tử trùng vẫn sinh sôi. 

Isla dùng chúng làm nhiễu loạn tầm nhìn, rồi len lỏi vào giữa vòng vây của kẻ địch.

Cô lao đến, như vũ điệu tử thần giữa đám xác sống.

Một tay chộp lấy một con quái vật, tay kia vươn kim độc đâm vào.

Con quái vật giật dữ dội, mắt phát sáng chói lọi báo hiệu gì đó sắp xảy ra.

"Hahahaha! Gì vậy, đẻ trứng bừa bãi à!? Ngươi mà chích đại trứng vào sinh vật bất kỳ như thế thì cũng rẻ mạt quá đi? Nhìn ngươi thế mà chơi bẩn dữ!"

Dù bật cười, Fremaine toát mồ hôi lạnh.

Hắn hiểu. 

Isla có thể tạo quân vô hạn bằng cách ký sinh lên quân địch.

Nghĩa là hắn đang giúp địch tăng viện binh.

Hắn bị giới hạn. 

Isla thì không.

Hắn đang dần cạn kiệt MP.

Và không thể ngừng chiến đấu.

Lo lắng dâng lên, như chất độc lan khắp tâm trí hắn.

Rồi…

ẦMMMM!!!

Một cơn bạo lực cực mạnh quét tới, cuốn bay cả khu rừng.

Nhưng dòng sức mạnh dừng lại đột ngột.

"Ta có thể hỏi ngươi một điều được không?"

"Hả? Đừng có phá bĩnh. Dù gì thì ta với ngươi cũng là định mệnh đối đầu sinh tử, khỏi cần nói mấy lời thừa thãi."

"Ấy, xin đừng nói thế. Vua của ta cũng căn dặn là nên hỏi một lần cho rõ."

Isla lùi lại, tung ra một đợt lửa cảnh cáo. 

Ánh mắt không hề dao động.

Khoảnh khắc đó đủ cho Fremaine lập lại thế phòng ngự.

…Hắn thở ra trong lòng, không vì mệt, mà vì sợ.

Dù ngoài mặt vẫn cười điên cuồng… nhưng hắn biết.

Trận chiến này… đang dần nghiêng về thất bại.

“Cảm ơn lời cảnh báo. Nhưng… những câu chữ cỡ đó thì chẳng lay chuyển được lòng trung thành của ta đâu.”

“Biết thừa rồi.”

Isla không nói dối.

Lòng trung thành của cô không có lấy một vết nứt. 

Niềm tin với vị Vua của mình vững như đá tảng, tuyệt đối không khiến cô lay chuyển. 

Dù bị chính Takuto phản bội, cô vẫn sẽ không do dự mà hiến dâng cả sinh mệnh.

Điều duy nhất khiến Isla bất an—

Đó là:

Đối phương biết điều gì đó mà bên cô hoàn toàn không hề hay biết.

(Chẳng lẽ hắn biết thứ mà ngay cả chủ nhân cũng chưa nắm rõ? Chúng ta vẫn không biết vì sao bị kéo đến thế giới này. Cái gốc rễ của tất cả vẫn là một ẩn số… Thật khó chịu!)

Isla siết chặt hàm, cảm thấy khó chịu không phải vì bất lợi chiến đấu, mà vì sự bất minh về thông tin.

Cô không thể liên lạc với Takuto trong lúc này. 

Trong lúc chiến sự căng thẳng, một chút khinh suất cũng đủ để đánh đổi bằng mạng sống.

“Bọn ngươi nghĩ sao về bản thân mình?”

Câu hỏi bật ra từ miệng Fremaine không giống một lời mỉa mai. 

Nó chất chứa một cảm xúc gần như… khẩn khoản.

Isla thoáng nghiêng đầu, nhưng không ngần ngại đáp lại bằng giọng điệu dứt khoát.

"Ngươi đang nghi ngờ chính mình sao? Ta là Isla, anh hùng của Mynoghra. Là đầy tớ trung thành của Đức Vua Ira Takuto-sama. Không hơn, không kém.”

“Hah! Hahahaha!! Con rối chết tiệt! Ngạo mạn, tự phụ, lúc nào cũng ‘Vâng, thưa Đức Vua!’. Không biết phản kháng, không biết suy nghĩ. Toàn đồ máy móc!”

Isla gật đầu, kiên định đến đáng sợ. 

Không một tia do dự.

Gật đầu như thể đó là sự tự hào sâu thẳm nhất trong lòng cô.

“Thấy ghét thật đấy.”

Cảm xúc trong Fremaine đã vượt quá mức giận dữ thông thường.

“À… ra là vậy. Ta hiểu rồi. Vì sao ngươi khiến ta phát điên đến vậy.”

Hắn gằn giọng, lần đầu không phải để đe dọa, mà là trút ra một nỗi đau gốc rễ.

“Bọn ngươi tự do. Tự nguyện đứng về phía kẻ khác. Không bị ép buộc. Có quyền phản bội, nhưng vẫn chọn trung thành.”

Câu nói ấy không nhắm vào Isla, mà là chính hắn.

Isla lập tức nhận ra.

Trong câu nói đó... là tiếng gào thét của một người không được chọn số phận của chính mình.

Takuto từng nói sơ qua về trò chơi Brave Questers. 

Isla là người thông minh, đủ để hiểu rằng:

Có những sinh vật không sinh ra để lựa chọn.

Chúng được lập trình, bị gắn vai diễn.

Và Isla, với bản chất lạnh lùng và nhạy bén, không bỏ qua cơ hội này.

“Này. Cảm giác tự nguyện phục vụ người khác… thì ra sao hả, con rối?”

Lần đầu tiên, ánh mắt của Isla mang theo sự khinh bỉ rõ ràng.

“Ánh sáng của sự mãn nguyện đang bao trùm lấy ta. Còn ngươi thì sao? Sống mà không được chọn, chỉ biết lặp đi lặp lại cái vai trò bị nhét vào đầu. Thật đáng thương, ‘con rối tội nghiệp’.”

“Khốn kiếp! Ta thấy khốn nạn lắm chứ sao!”

Gầm lên như dã thú, Fremaine tung ma pháp lửa dữ dội vào Isla. 

Lửa đỏ như chảy từ địa ngục, thiêu rụi cả rừng cây lân cận.

Trận chiến khởi động lại. 

Mhông cần báo hiệu. 

Không cần tuyên chiến.

Không khí rung chuyển. 

Đất đá vỡ nát dưới sức ép của đòn ma pháp.

Đây không còn là trận chiến tay đôi. 

Lời thoại cũng là đòn công kích.

“Nhưng này! Nếu giết được ngươi tại đây… lần đầu tiên trong đời ta mới thật sự được tự do!!”

“Ra vậy… Đó là ước nguyện của ngươi. Aah, thật tuyệt. Chính ngươi… giờ mới thực sự có ý chí chiến đấu!”

“Câm mồm đi, con sâu bọ có cánh! Chết cháy đi!!”

Ngọn lửa lại phóng ra.

Isla xoay người tránh đòn, để đám tử trùng gánh chịu thay.

Dù vậy, một phần cánh tay cô vẫn bị cháy xém. 

Nhưng ngay khi ấy nó bắt đầu tái tạo.

Không cần ma pháp, không cần nghỉ.

Kỹ năng phục hồi vẫn đang vận hành.

Fremaine nhíu mày, nhận ra chiêu lửa không hiệu quả.

(Chết tiệt! Sao không cháy!? Là do khắc hệ à!?)

Cô là côn trùng. 

Mà lửa là khắc tinh.

Tại sao?

Hắn nhìn chỗ da bị trúng đòn. 

Có khói, có tổn thương. 

Nhưng… quá nhẹ.

(Đừng nói với ta là… quy tắc khắc hệ không áp dụng ở đây!?)

Nỗi bất an chuyển thành hoảng loạn.

Trong thế giới của hắn, điểm yếu được gắn cố định vào nhân vật. 

Hắn mang yếu tố sợ băng, sợ nước không tránh được. 

Còn Isla?

Trong thế giới của Isla, tương khắc là do kỹ năng quy định.

Kẻ mạnh là kẻ không có điểm yếu, hoặc vượt qua mọi khắc chế.

Không có shortcut.

Không có chiến lược “bắt bài” dễ dàng.

Chỉ có sức mạnh tuyệt đối và sự kiên trì.

Khoảng cách giữa hai thế giới… không thể san bằng bằng mưu mẹo.

“Thêm quái! Mau lên!”

Fremaine triệu hồi liên tiếp.

Chó địa ngục, zombie bốc cháy, Orc lửa…

“Mấy đứa yếu kia, xông lên! Cắn, đốt, đâm, làm bất cứ thứ gì! Tới khi nào con nhỏ đó ngừng cử động thì thôi!”

Chúng lao vào.

Nhưng từng con một, đều bị Isla bắt lấy, nuốt chửng.

Từng tiếng gào tắt nghẹn trong dạ dày ả, như âm thanh gãy vụn của hy vọng cuối cùng.

Cánh tay bị đốt đã mọc lại gần như hoàn chỉnh.

Fremaine thấy rõ. 

Hắn thừa biết. 

Isla không hề cạn kiệt.

Kỹ năng đó không đến từ cơ chế vật lý. 

Không có “no” trong định nghĩa.

Không thể dừng. 

Không thể ép kiệt. 

Không có lỗ hổng.

Trong khi đó, ma lực của hắn, dẫu là boss, cũng đang mỏng dần…

Từng lá bài cuối cùng, đã cháy sạch.

Từ trước tới nay, Fremaine luôn tiêu diệt kẻ địch bằng hỏa lực áp đảo.

Hắn không sở hữu những kỹ năng dị thường hay tuyệt chiêu ảo diệu như Ice Rock, một trong Tứ Thiên Vương hệ băng.

Chiêu sở trường của hắn là đặt bẫy từ sớm, tính toán đường lui, tạo thế áp đảo trước cả khi đòn đầu tiên được tung ra.

Dĩ nhiên, chỉ số của hắn vẫn thuộc hàng top trong Brave Questers, một Tứ Thiên Vương chính tông, không thể xem thường.

Nếu người đối đầu hôm nay là Atou, mọi chuyện có lẽ đã khác.

Cô ta thiếu kỹ năng hồi phục, lại dễ lung lay khi bị nhắc đến Takuto.

Fremaine hoàn toàn có thể kích động tâm lý, tìm sơ hở, rồi thọc một nhát quyết định để đưa trận đấu về thế cân bằng.

Nhưng đáng tiếc… kẻ trước mặt hắn không phải Atou.

Là Isla.

Toàn trùng nữ vương, anh hùng phòng thủ tuyệt đối của Mynoghra.

Nói cách khác là ván bài chết tiệt nhất hắn có thể rút phải.

"Ngươi biết tại sao người ta gọi ta là 'Anh hùng phòng thủ' không?”

Fremaine giơ tay, niệm lệnh chú cuối cùng, định tung đại ma pháp vào khuôn mặt đang lải nhải đầy mỉa mai trước mặt.

Nhưng không gì xảy ra.

Hắn khựng lại.

Rồi lập tức hiểu ra.

MP của mình đã cạn sạch.

Không còn gì nữa.

Không lối thoát.

“…Phòng thủ vững như thành lũy. Hồi phục bằng kỹ năng Thôn phệ. Bổ sung lực lượng bằng Tử trùng. Và lần này chưa kịp dùng, nhưng ta còn có thể dựng bẫy phòng thủ. Hạ được kẻ địch càng nhiều, ta càng nhận nhiều kinh nghiệm mà mạnh lên.”

Giọng Isla vẫn đều đều, không hề ngạo mạn, mà lạnh lẽo như đá tảng.

“Trong chiến lược công thành, người ta thường nói muốn chiếm được thành thì cần lực lượng gấp ba. Nhưng nếu muốn đánh bại ta, thì… ít nhất mang đến gấp năm, ta mới thấy hơi khó một chút.”

Một lời tuyên bố khô khốc, không phải khoe khoang, mà là sự thật được chứng minh bằng máu và xác chết dưới chân cô.

Fremaine bật cười, cười lớn, nhưng tiếng cười chỉ là vỏ bọc che đi sự choáng váng đang ăn mòn ý chí.

“Hah! Hết sức tươi tỉnh ha! Tưởng thắng chắc rồi chắc?”

Giọng hắn to, nhưng chân hắn đã lảo đảo, ánh lửa ý chí còn sót lại trong mắt bắt đầu chập chờn.

Isla nhìn hắn, không chút thương hại.

Chỉ có một nụ cười cực nhẹ, cực hiểm, một vết cắt tinh tế đến rùng mình.

“Con côn trùng nào cười được như thế à?”

Rồi cô nhích tới một bước.

“Mà dù sao… cũng vô nghĩa rồi.”

Giọng cô vẫn bình thản, nhưng lời nói thì lạnh như thép:

“Vua của Mynoghra có thể nhìn thấu toàn bộ lãnh thổ của mình. Nói cách khác, ngay khoảnh khắc ngài đặt chân vào vùng đất bị nguyền rủa này thì từng hành động, từng lời nói của ngươi đã nằm trong lòng bàn tay của ngài rồi.”

Đôi mắt Fremaine mở to.

Hắn lùi một bước theo phản xạ.

Isla liếc hắn từ đầu đến chân như đang thưởng thức vẻ sợ hãi ấy, rồi nhẹ nhàng gật đầu.

“Phải đấy. Tập kích, phá hoại, do thám, tất cả vô nghĩa ở đất Mynoghra. Ngay cả những chuyện riêng tư của người dân trong đêm khuya, vua cũng biết tường tận…”

Cô nghiêng đầu, nụ cười hiện rõ hơn:

“Hình như ngươi định chia nhóm tinh nhuệ ra để ám sát và bắt cóc những nhân vật quan trọng nhỉ?”

“Khốn nạn! Con côn trùng chết tiệt!”

“Cảm ơn đã đóng góp. Tất cả bọn họ đều đã trở thành bữa ăn ngon lành trong dạ dày bọn trẻ của ta rồi.”

Tim Fremaine thắt lại.

Hắn hiểu: 

Lá bài cuối cùng, nước cờ đen tối nhất… đã bị lật tẩy từ lâu.

Isla giữ bí mật ấy cho đến khi hắn tuyệt vọng chỉ để nhấn chìm hắn thêm một lần nữa.

Fremaine nghiến răng, cơ thể run lên không phải vì sợ, mà vì nỗi nhục bị hủy hoại hoàn toàn về mặt chiến lược.

Tưởng Isla sẽ rối loạn nếu quê hương gặp nạn?

Tưởng có thể khiến cô phân tâm vì cư dân bị hại?

Không. 

Hắn sai toàn bộ.

Isla không chỉ bảo vệ đất nước bằng lòng trung thành, mà còn bằng hệ thống chiến lược với vị vua của cô là người nắm hết mọi mắt xích.

Lúc này, hắn mới thật sự hiểu được sự khác biệt giữa hai thế giới.

Brave Questers là một RPG tuyến tính. 

Isla đến từ Eternal Nations, một trò chơi điều khiển quốc gia, nơi anh hùng chỉ là quân cờ trong một tay chơi toàn cục.

Khác biệt khủng khiếp nằm ở đó.

Sự bất công cũng vậy.

Isla từng chê kỹ năng triệu hồi của Fremaine là “vô lý”.

Nhưng giờ, ai mới là kẻ vô lý?

Hắn thở dài.

MP cạn. 

Thể lực kiệt quệ. 

Cơ thể đầy thương tích.

Trụ được đến giờ đã là may mắn. 

Hắn đã đánh như một kẻ tuyệt vọng mà vẫn chưa sụp đổ một cách kỳ lạ.

Hắn bước lùi thêm nửa bước.

Ngay lập tức, một lực vô hình khóa chặt đôi chân.

Không thể thoát boss trong Brave Questers.

Nói cách khác, boss cũng không được phép bỏ trốn.

Trận chiến đã định đoạn.

Kẻ bại: 

Tứ Thiên Vương Fremaine.

Kẻ thắng: 

Isla, Toàn trùng Nữ vương.

“Ta có lời nhắn từ đức vua của chúng ta, Ira Takuto-sama.”

Isla nâng cặp lưỡi hái khổng lồ lên cao. 

Tư thế như một nghi lễ hành hình, tao nhã, chết chóc.

“Chiến thuật không tệ, nhưng đơn giản là yếu quá. ——Ngài ấy nhắn vậy đó.”

"Hah! Hahahahahaha! Vậy à, vậy à!"

…Hắn chỉ muốn tự do.

Một tự do vượt khỏi kịch bản. 

Vượt khỏi vai trò. 

Vượt khỏi chính cái tên "Fremaine".

Hắn từng nghĩ, nếu xóa sổ được thế giới trước mặt nơi không có ai biết tên hắn thì tự do ấy sẽ hiện hữu.

Nhưng giấc mộng đó tan vỡ.

Rõ ràng. 

Tàn nhẫn.

Hắn cười khẩy.

Lạ thay… nụ cười nhẹ nhõm.

Nếu ta là một con rối, thì ráng mà diễn cho tròn vai.

Một trùm cuối. 

Một Tứ Thiên Vương.

Một con quái vật cần bị tiêu diệt.

Và như thế—

"Vậy thì… nhắn lại với cái Ira Takuto-sama gì đó hộ ta luôn nhé."

“Ngươi muốn nói gì sao?”

Lưỡi hái đã kề sát.

Fremaine, thân thể rách nát, tầm mắt nhòe máu… vẫn ngẩng đầu, gào lên:

"ĐI MÀ ĂN CỨT ẤY!"

Hai lưỡi hái cắt chéo.

Thân thể Fremaine bị chẻ đôi.

――Đã đánh bại Viêm Ma Nhân Fremaine.

"Phù..."

Isla thở ra, tiếng thở không có ai đáp lại.

Khung cảnh hoang tàn, núi xác chết, và vẻ im lặng của một chiến thắng hoàn toàn.

Cô nhìn quanh. 

Không còn bất kỳ mối đe dọa nào.

“Hừm, phòng thủ hoàn tất. Dù tổn thất mấy bé sâu hơi đau một chút, nhưng mình cũng lên cấp rồi.”

Cô lẩm bẩm. 

Không vội vã. 

Không hưng phấn.

Chỉ là sự tổng kết chính xác và bình thản.

“Với năng lực mạnh hơn có thể sử dụng từ giờ, thì xem như huề vốn. Dù sao cũng tội cho lũ nhỏ…”

Côn trùng có thể bù đắp. 

Đất đai có thể khôi phục.

Cấp độ và kinh nghiệm mới là thứ Isla không bao giờ để rơi vãi.

Cô nghĩ đến kỹ năng mới sắp nhận được.

Khác với Atou, người cướp sức mạnh từ địch nhân, Isla được ban thưởng kỹ năng mới mỗi khi thăng cấp.

Và lần này… chắc chắn sẽ là một bước tiến nữa cho “tòa thành bất khả xâm phạm” mang tên Isla.

Nếu học được những năng lực như Quần sinh tướng, Thiết lập bẫy hay Kế thừa vương vị, thì lực lượng sau này sẽ còn tăng mạnh hơn nữa.

Với ý nghĩ ấy, Isla khẽ siết lại cán lưỡi hái, rồi nhắm mắt tập trung tinh thần để liên lạc với Takuto.

Cô không bao giờ tự tiện hành động sau chiến đấu, dù là chuyện nhỏ như chọn kỹ năng. 

Luôn có trình tự, luôn có nguyên tắc. 

Trước hết, phải hỏi chủ nhân.

Trận chiến đã kết thúc. 

Không còn tín hiệu nào từ kẻ địch. 

Quét sinh lực khu vực cũng cho kết quả ổn định. 

Tạm thời, cho phép thư giãn cảnh giác ở mức thấp nhất là điều hợp lý.

Vả lại, tin nhắn cuối cùng Takuto vừa truyền cho Fremaine cũng đã được chuyển hoàn tất. 

Thời điểm này liên lạc chắc chắn sẽ thuận lợi.

Cô đánh giá vậy.

...Nhưng.

Isla đã bỏ sót một thứ.

Không, không chỉ cô mà cả Takuto cũng đã sơ suất.

Cấu trúc thiết lập của Fremaine.

Và bản chất của thứ gọi là RPG, trò chơi nhập vai.

(Chủ nhân. Thần đã hoàn tất nhiệm vụ. Mọi việc đều được xử lý đúng kế hoạch. Nhân tiện, thần có chuyện xin được thỉnh ý... Trận chiến vừa rồi giúp thần lên cấp, nên đang chuẩn bị lựa chọn kỹ năng mới...)

Isla truyền tín hiệu tâm linh.

Trong lòng dâng lên chút cảm giác tự hào, chiến thắng dâng lên đấng quân vương là điều cao quý nhất. 

Dù chỉ mong một lời chúc mừng nhỏ, cũng đủ khiến cô mãn nguyện.

(Chủ nhân, thần xin phép hỏi, chủ nhân? Ngài đang—?)

=Thông báo hệ thống============

〈!〉Lỗi kết nối

Hiện đang phát sự kiện.

Không thể thực hiện lệnh chat.

―――――――――――――――――

"――――Cái quái gì vậy?"

Viêm Ma Nhân Fremaine.

Trong giới người chơi Brave Questers, cái tên ấy đã trở thành biểu tượng của nỗi căm hận. 

Nhắc đến trò chơi, không ít người sẽ nhớ tới hắn đầu tiên.

Trong cuộc khảo sát “Kẻ địch bị ghét nhất” do hãng phát hành tổ chức, hắn từng nhiều lần đứng đầu bảng với số phiếu cách biệt tuyệt đối.

――Lý do thì quá rõ ràng.

Chính vì hành động của hắn…...mà một đồng đội quan trọng của dũng giả đã mất mạng.

Một sai lầm chí mạng đang được bóc trần.

Đã đến lúc phải trả giá cho sự ngạo mạn, và cho cả cái gọi là “kiến thức vượt trội” từ thế giới khác.

Không thể đơn giản áp đặt quy tắc của mình lên một hệ thống vận hành theo luật lệ riêng.

Và giờ đây, hệ thống ấy bắt đầu phản kháng.

Bánh xe định mệnh đang lăn vào quỹ đạo điên cuồng.

Tuyệt vọng không thể cưỡng lại, đang rón rén bò đến từ phía sau.

=Eterpedia============

【Viêm Ma Nhân Fremaine】

HP: 4200

MP: 16000

Công: 22

Thủ: 30

Ma lực: 55

Tốc độ: 24

Một Ma Nhân xảo quyệt và tàn nhẫn.

Là thủ phạm chính đứng sau việc hủy diệt vô số thành phố.

Tuyệt đối không được lơ là!

=Thông báo hệ thống============

〈!〉Mã lỗi 008 (Giá trị dữ liệu dị thường)

〈!〉Hồ sơ dữ liệu đã lệch khỏi định dạng tiêu chuẩn

―――――――――――――――――

Bình luận (2)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

2 Bình luận

Hồi sinh à :))
Xem thêm
hint lắm quá đm :))
Xem thêm