Vol 2: Nhịp tim tuyệt vọng vừa sinh đã trỗi dậy
Chương 30: Quốc Mẫu
0 Bình luận - Độ dài: 3,558 từ - Cập nhật:
Vài ngày sau khi Atou rời khỏi Mynoghra để đến Fawncaven, dẫn theo lão Mortar cùng một vài binh lính hộ tống.
Takuto – vị vua vĩ đại, đồng thời là một kẻ quá phụ thuộc vào trợ lý thân cận – lập tức rơi vào trạng thái tuyệt vọng khi thiếu vắng Atou.
“Takuto-sama đúng là… không thể tự lo nổi cho mình chút nào ha~…”
“Uu… uuu…”
Địa điểm:
Phòng Ngai Vàng trong vương cung Mynoghra.
Takuto đang ngồi kiểu quỳ gối nghiêm trang trên ngai vàng, mặt mũi ủ rũ đến mức khiến Toàn trùng nữ vương Isla – người đang khoanh tay đứng đối diện – chỉ biết nhìn với ánh mắt hoàn toàn bất lực.
Ngài Takuto, Đấng vương giả được tôn xưng, giờ đang bị một trong những anh hùng do chính mình triệu hồi giáo huấn không thương tiếc.
“Đến giờ này mà vẫn chưa chịu rời giường là sao? Trước giờ ngài sống kiểu gì vậy hả?”
Isla nghiêm giọng, thở dài như thể đã chịu đựng chuyện này không biết bao nhiêu lần.
Từ khi cô thay Atou đảm nhận vai trò hỗ trợ vua, cuộc sống của Takuto bị ép thay đổi hoàn toàn.
Khác với Atou – người cũng cẩu thả chẳng kém, nhưng lại luôn cưng chiều Takuto không điều kiện – Isla thuộc kiểu cực kỳ nguyên tắc, gọn gàng và cứng rắn.
Takuto vốn quen sống buông thả, lại quen được nuông chiều dưới danh nghĩa "đức vua".
Nhưng giờ thì khác – Isla tuyệt đối không để cho bất kỳ hành vi cẩu thả nào tồn tại.
“Đức vua ngủ tới trưa luôn đó~. Bình thường là Atou-sama với thần phải tới đập cửa lay dậy!”
Từ phía sau ngai vàng, cặp song sinh Mearia và Caria ló đầu ra, vừa lém lỉnh vừa không hề có ý định bênh vực Takuto.
Chẳng có đồng minh nào, Takuto đành kéo cả hai lại, ngồi xuống hai bên như dùng làm lớp chắn thị phi cuối cùng.
Thảm hại hết chỗ nói.
“Ngài thật sự là một… đứa trẻ khổng lồ đó Takuto-sama~…”
“Uu… nhưng mà…”
“Không có ‘nhưng mà’ gì hết. Ngài là vua của Mynoghra, là Phá Diệt Vương mang đến kết thúc cho thế giới này. Một người như thế mà để con gái tới lay dậy mỗi sáng thì ra thể thống gì? Từ nay về sau, ngài phải dậy đúng giờ. Đây là mệnh lệnh.”
Giọng nói nhẹ nhàng, nhưng ánh mắt và khí thế của Isla tuyệt đối không cho phép phản kháng.
Nếu Atou dùng lòng trung thành để bao dung mọi tật xấu, thì Isla đang dùng trách nhiệm để rèn giũa một vị vua thực thụ.
Rõ ràng, ai đúng thì không cần bàn.
Nhưng Takuto cũng chẳng có dũng khí để cãi lại – lỗi rõ ràng là của mình, dùng danh vua để cãi chày cãi cối chuyện nhỏ thế này thì quá mất mặt.
“Uu… ta sẽ cố gắng…”
Cuối cùng, Takuto chỉ biết cúi đầu ngoan ngoãn nhận lỗi.
“Cố lên nha, đức vua~…”
“Bọn thần sẽ giúp một tay mà~!”
Mearia và Caria – nhóm chuyên gia nuông chiều đức vua – lập tức chen vào an ủi.
Takuto rũ rượi ôm lấy cả hai để tìm chút an ủi.
Dù Caria có hơi cứng người ra, nhưng dạo này hai bé cũng đã bớt sợ cậu hơn xưa.
Làm vua đúng là khổ – Takuto thầm nghĩ – rồi quay sang Isla, lặng lẽ báo rằng mình đã sẵn sàng cho công việc trong ngày.
“Tốt. Vậy mời ngài đến phòng làm việc. À mà không, trước tiên phải—”
Isla chưa dứt lời thì một giọng nói hốt hoảng vang lên, kèm theo tiếng bước chân chạy gấp gáp về phía cửa.
Một gương mặt quen thuộc hiện ra nơi ngưỡng cửa phòng ngai vàng.
“Isla-san! Isla-san có đây không ạ!? Isla-san!”
“Ô kìa, Emul. Sao thế? Mặt mũi sắp khóc đến nơi rồi. Gương mặt đẹp vậy mà giờ nhem nhuốc quá đi.”
Cô gái Dark Elf với đôi mắt rưng rưng ngấn lệ lập tức lao vào Isla, ôm chầm lấy cô không chút do dự như đứa trẻ tìm nơi nương tựa.
Có vẻ vì thân hình to lớn của Isla che mất tầm nhìn, nên Emul hoàn toàn không nhận ra Takuto đang hiện diện trong phòng.
Takuto thấy buồn cười, liền ra hiệu cho cặp song sinh im lặng, rồi ngồi xem màn “nương tựa cảm xúc” này không chớp mắt.
“Isla-san ơi! Gia lại phá hỏng đồ quân dụng rồi! Lại nữa đó! Bao nhiêu lần rồi! Hư hỏng kiểu này sao mà làm kế hoạch ngân sách được chứ!?”
“Đúng là có hơi quá đà… Thôi được rồi, ta sẽ mắng anh ta một trận. Sau đó, ta với ngươi sẽ cùng xem lại kế hoạch. Được chứ?”
“Hu hu… cảm ơn Isla-san… Thần muốn… muốn ở thế này thêm chút nữa…”
“Trời đất… đúng là con nít to xác mà~…”
Emul nhắm nghiền mắt, vẻ mặt mãn nguyện rúc vào lòng Isla.
Căng thẳng dồn nén suốt thời gian qua có lẽ giờ mới được xả ra.
Sau vụ rượt đuổi náo loạn hôm trước, Gia và lão Mortar đã bắt đầu nghịch ngợm trở lại như chưa từng có chuyện gì xảy ra.
Takuto chợt nhớ đến mấy lời đồn gần đây, thấy thương thầm cho Emul – cô gái từng là phó tướng, giờ phải gánh vác cả hệ thống hành chính.
“Muốn được bế… muốn được ôm…”
“Chắc Emul vẫn chưa biết đức vua có mặt đâu.”
“Bình thường giờ này ngài ấy vẫn còn ngủ mà.”
Nếu ở lại thêm chút nữa, thể nào Emul cũng nhận ra rồi ngượng chín mặt.
Takuto thì chẳng sao, nhưng để tránh cho cô gái kia khỏi xấu hổ, cậu âm thầm kéo cặp song sinh rời khỏi phòng Ngai Vàng.
……
Dọc hành lang, Takuto bước đi chậm rãi, nét mặt thoáng trầm ngâm.
Thấy chủ nhân đột nhiên trầm lặng, Mearia và Caria liền chạy vòng ra trước, vừa đi vừa chăm chú quan sát gương mặt cậu đầy tò mò.
“Ngài sao thế ạ?”
“Đang nghĩ gì thế đức vua?”
“Chỉ là… ta thấy Isla giống như một người mẹ.”
Từ khi cô xuất hiện, cuộc sống ở Mynoghra gần như thay đổi hoàn toàn.
Giờ đây cô được gọi là Quốc Mẫu – cái danh xứng đáng.
Tuy có ngoại hình kỳ dị, nhưng không ai ở Mynoghra lại không dành cho cô sự kính trọng.
Ai sống bừa bãi như cậu thì bị răn dạy.
Ai gặp khó khăn như Emul thì được ôm vào lòng mà an ủi.
Một nữ vương như Isla rõ ràng rất giỏi điều phối nhân sự và trị quốc.
Gần như toàn bộ dân tộc Dark Elf đang cư trú ở Mynoghra đều từng nhận được sự giúp đỡ từ cô.
Giờ chắc cô đang trên đường đi mắng Gia chuyện đồ quân dụng.
Một người mẹ – dịu dàng, có thể dựa vào, nhưng một khi nổi giận thì… thật sự rất đáng sợ.
“Thần hiểu mà~.”
“Em cũng hiểu ạ~.”
Hai cô bé đồng thanh gật đầu, vẻ mặt pha lẫn đồng cảm và… cảm thông sâu sắc.
◇◇◇
Khoảng một canh giờ trôi qua kể từ “cuộc cách mạng” trong nội bộ vương cung.
Sau màn chỉnh đốn quân kỷ cho Gia, Isla và Emul cùng nhau phác thảo kế hoạch điều hành quốc gia sắp tới.
Lẽ ra công việc này là của lão Mortar, nhưng ông đang mắc kẹt ở Dragontan, bận lo phòng thủ trước bọn man tộc vừa bất ngờ tràn đến.
Ông chỉ có thể quay lại khi tình hình Fawncaven tạm yên, mà hiện tại, mọi thứ vẫn chưa rõ ràng – thậm chí nguồn gốc của đám man tộc cũng còn là bí ẩn.
Do đó, Emul buộc phải tạm thời thay thế vị trí của ông.
Công việc quá sức, gần như tra tấn với một người vốn chỉ là phó tướng chiến binh đoàn như Emul.
Nhưng việc tự xưng “nữ vương” không phải chuyện đùa.
May thay, Isla thể hiện năng lực điều hành nội chính vượt mong đợi, giúp Emul san sẻ phần nào áp lực.
Tuy vậy, với nền tảng và kinh nghiệm chưa đủ, thì sai sót trong lúc căng thẳng là điều không thể tránh.
“Không ngờ đức vua lại có mặt… xấu hổ chết đi được…”
“Chủ nhân đâu để bụng gì đâu. Mà ngươi cũng tưởng ngài ấy còn đang ngủ chứ gì? Nếu thế thì lỗi là của ngài ấy vì không chịu dậy sớm.”
“Nhưng… nhưng mà…”
Giữa lúc công việc chồng chất và tâm lý rối loạn, Emul đã khóc òa lên trước Isla.
Sự dịu dàng của Isla – trái ngược với dáng vẻ kỳ dị – khiến cô nhớ đến hình bóng người mẹ đã khuất, và cô đã vô thức làm nũng.
Thế nhưng, lại xảy ra ngay tại phòng ngai vàng, trước mặt đức vua…
Nghĩ tới đó, mặt Emul lập tức tái nhợt như tro.
Dẫu hối hận bao nhiêu… thì cũng đã muộn rồi.
Đã thế, bản thân Isla lại chẳng hề tỏ ra để tâm, khiến Emul càng thêm rối bời.
“Dù sao thì! Bây giờ chẳng phải chúng ta còn việc quan trọng hơn cần làm à? Nếu muốn rửa sạch nỗi nhục thì cách tốt nhất là lập công đấy.”
“V-Vâng! Thần hiểu rồi ạ!”
Emul biết Isla nói đúng.
Việc đã qua thì không thể thay đổi, nhưng chuyện sắp tới thì cô vẫn có thể làm tốt hơn.
Cô liền hăng hái đáp lời, gắng giữ cho giọng nói thật mạnh mẽ.
Isla khẽ gật đầu, ra chiều hài lòng.
“Vậy thì, thần cũng xin nói luôn… Thật ra thần muốn hỏi ý kiến Isla-san về kế hoạch xây dựng cơ sở tiếp theo.”
“Ồ? Xây dựng cơ sở à.”
Hiện tại, mọi hoạt động sản xuất và nghiên cứu ở Mynoghra đều đang tạm hoãn.
Đây là quyết định của Takuto nhằm dồn toàn bộ tài nguyên cho Isla, để nhanh chóng tăng cường phòng thủ.
Chiến lược này cho phép ưu tiên triệu hồi lực lượng bằng cách tập trung tài nguyên thay vì phân tán.
Nhờ vậy, những tử trùng do Isla sinh ra – lực lượng lao động – có thể được huy động từ sớm.
Tuy nhiên, việc trì hoãn các lĩnh vực khác như sản xuất và nghiên cứu vẫn là vấn đề lớn.
Do đó, việc chọn cơ sở tiếp theo cần cực kỳ cẩn trọng.
Cần xét đến tình hình hiện tại của Mynoghra, năng lực quân sự của các thế lực đối địch, và cả những hiểm họa chưa rõ trong thế giới này.
Sau khi cân nhắc, Isla đáp:
“Ừm… Nếu để phòng ngừa bất trắc thì ta nghĩ nên xây ‘Sậy Sống’ nhỉ.”
Lựa chọn của Isla tiếp tục nghiêng về tăng cường phòng thủ.
Với mức độ nguy hiểm cao của thế giới này, cô mặc nhiên xem công trình quân sự là lựa chọn hợp lý nhất.
Và thay vì chọn 'Luyện binh sở’, Isla lại chọn 'Sậy Sống’ – công trình đặc trưng của Mynoghra.
‘Sậy Sống’ là loại tường thành độc đáo có khả năng tăng cường phòng thủ cho thành phố, đồng thời có thể tấn công đơn vị địch.
Về mặt phòng ngự, đây là một công trình cực kỳ hiệu quả.
“Thế còn 'Chẩn liệu sở’ thì sao ạ? Dân chúng có gửi thỉnh nguyện lên rồi. Tuy hiện tại chưa có ai mắc bệnh nặng, nhưng vẫn có những đứa bé thể trạng yếu. Vì tương lai nên thần nghĩ…”
“Dân Mynoghra vốn đã ít, nên từng người đều rất quý giá. Về lao động thì mấy đứa nhỏ của ta lo được, nhưng những việc cần trí tuệ thì vẫn cần sức của bọn Dark Elf.”
“Vậy thì ‘Trung tâm Học tập’ cũng đáng cân nhắc. Cái này xây cũng không tốn nhiều công, mình tranh thủ làm sớm cũng được…”
Isla vẫn ưu tiên quốc phòng, nhưng Emul kiên trì đề xuất phương án nghiêng về nội chính.
Hiện tại, toàn bộ phòng thủ của Mynoghra đều đặt lên vai Isla.
Ngoài ra còn có lũ Côn trùng chân dài đã được cô tăng cường sức mạnh, và các tử trùng cô sinh ra.
Thời gian càng trôi qua, sức mạnh của Isla – với tư cách một anh hùng – sẽ càng gia tăng.
Nếu cần thiết, cô thậm chí có thể triệu hồi Atou trở về.
Thành ra, xét về mặt phòng ngự, Mynoghra có thể nói là đã tạm ổn.
Vì vậy, để cân bằng chiến lược đang thiên về quân sự, Emul cho rằng nên đầu tư thêm cho nội chính.
Isla cũng thừa nhận điều đó không sai.
Hiện không có chiến tranh với bất kỳ quốc gia nào.
Đổ quá nhiều tài nguyên vào quân đội – thứ ngốn của nhưng không sinh lời – không phải lựa chọn khôn ngoan.
Nếu tăng được quốc lực, thì ngân sách quân sự giữ nguyên cũng đủ tạo ra khác biệt rõ rệt.
Do đó, ưu tiên củng cố nền móng quốc gia là chiến lược lâu dài hợp lý.
Hơn nữa, mục tiêu của Takuto là phát triển nội chính.
Quân sự chỉ cần ở mức đủ tự vệ là được.
Trong giai đoạn đầu khi quốc lực còn yếu, hiệu quả từ mỗi công trình sẽ tạo ảnh hưởng lâu dài.
Tất nhiên, quyết định cuối cùng là của Takuto, nhưng không vì thế mà họ được phép trông chờ hoàn toàn vào ngài.
Dù từng rất giỏi nội chính trong game, Isla hiểu rõ kinh nghiệm thực tế là điều hoàn toàn khác.
Cô phải tự đánh giá và trình kế hoạch lên chủ nhân.
Nếu là một phương án nửa vời, chẳng may khiến Takuto thất vọng, thì đúng là không biết giấu mặt vào đâu.
“Khó nghĩ quá nhỉ…”
Hai người cùng đứng giữa trung tâm thành phố – nơi tộc Dark Elf sinh sống, nơi nhịp sống đang dần hồi phục – vừa quan sát dòng người qua lại, vừa trầm ngâm suy tính.
Sau một hồi trao đổi thêm nhiều ý kiến, cuối cùng cả hai cũng thống nhất được rằng:
Nội chính rất quan trọng, nhưng do mối nguy từ bọn man tộc vẫn còn, nên tốt nhất là xây công trình phòng thủ trước.
Đúng lúc ấy, Isla bắt gặp một bóng người đang chạy lại phía mình.
"Isla-san ơi, giờ ngài rảnh không ạ?”
Đó là Caria – một trong cặp song sinh Dark Elf.
Cô bé với gương mặt đầy sẹo lở loét trông thật đau đớn ấy lúc nào cũng để lộ thương tích, như thể cố tình phô bày chúng.
Dù đang ở cái tuổi quan tâm đến vẻ ngoài, không ai hiểu vì sao cô lại chọn cách sống như vậy.
Isla nghĩ chắc hẳn phải có lý do, nên nhẹ giọng hỏi han.
“Ồ, Caria-chan hả. Lạ thật đấy, còn chị của em đâu rồi?”
“Chị thần đang phụ trách đức vua ạ. Ngài ấy bảo có chuyện muốn bàn với Isla-san, nên nhờ thần gọi ngài đến. Nhưng mà không gấp đâu ạ, ngài cứ xong việc rồi hẵng qua.”
Isla gật đầu, mỉm cười dịu dàng.
Với một anh hùng như Isla, dân chúng là những sinh mệnh quý giá cô phải bảo vệ.
Hơn thế nữa, với tư cách nữ vương, cô mang trong mình một tình mẫu tử sâu sắc – trái ngược hoàn toàn với vẻ ngoài thanh nhã.
Cô đặc biệt yêu quý những đứa trẻ ngoan ngoãn và đáng yêu.
Thấy Caria hoàn thành nhiệm vụ một cách lanh lẹ và thành thật, Isla không thể không cưng chiều.
Bản năng làm mẹ bùng nổ, Isla dang đôi tay phụ ra và ôm lấy Caria bằng một niềm vui dâng trào.
“Ôi trời! Ta hiểu rõ rồi! Em làm việc siêu giỏi luôn! Để ta – Isla đây – xoa đầu em thật nhiều vì em ngoan thế này nhé!”
“Wah, puh… ehehe.”
“Thích ghê~”
Emul nhìn cảnh ấy với ánh mắt đầy ghen tị, vô tình khiến Isla càng thấy đáng yêu.
Bản năng làm mẹ trong Isla càng bị đánh thức dữ dội, cô gần như muốn ôm luôn cả hai đứa bé vào lòng cho thỏa.
Và rồi, chợt nảy ra một ý.
“Phải rồi! Ta cũng nên hỏi ý kiến của em nữa chứ. Vì em cũng là một công dân quý giá của Mynoghra mà. Này Caria-chan, em nghĩ sao nào?”
“…Hử? Nghĩ gì cơ ạ?”
Vừa nhẹ nhàng nhấc bổng Caria lên như một trò chơi vui nhộn, Isla vừa từ tốn giải thích tình hình.
Cô cố ý hỏi ý kiến Caria – dù biết cô bé vẫn còn nhỏ để tham gia chính sự – vì có lý do.
Khác với đám Ngụy Nhân – dân thường cơ bản của Mynoghra – tộc Dark Elf được kỳ vọng sẽ trở thành tầng lớp trí thức trong tương lai.
Nghĩa là, họ sẽ giữ vai trò học giả, nhà nghiên cứu, pháp sư, nghệ sĩ, triết gia...
Vậy nên họ cần được rèn khả năng tư duy từ sớm.
Hơn nữa, Caria và Mearia vốn là hai đứa trẻ thông minh trong thế hệ của chúng.
Isla muốn Caria suy nghĩ nghiêm túc về vấn đề này.
…
……
………
“Vậy thì… chắc là xây Chẩn liệu sở trước. Dù sao thì cũng là công trình không thể thiếu mà. Sậy sống thì để sau cũng được.”
“Đã rõ thưa chủ nhân. Thần sẽ chuyển lời đến người phụ trách.”
“Liệu vết thương của Caria-chan có chữa được không?”
“Với cơ sở hiện tại thì có lẽ hơi khó… Dù vậy, bản thân cô bé cũng không có vẻ muốn điều trị…”
“Nếu chính cô bé đã nói là không sao, thì chắc cũng không phải chuyện mà người khác như bọn mình nên can thiệp nhỉ.”
Họ có thể phần nào đoán được những chuyện mà Caria và dân tộc cô bé đã trải qua.
Nhưng Takuto không định gặng hỏi thêm.
Bởi cậu biết, đó không phải điều các cô bé muốn chia sẻ – và trên hết, làm thế sẽ tổn thương lòng kiêu hãnh của chúng.
Vì vậy, Takuto ngừng nhắc đến chuyện đó, trở lại với những suy nghĩ về quốc sự.
Dù vẻ ngoài chẳng lộ chút cảm xúc nào, Isla vẫn nhận ra sự chuyển biến nơi chủ nhân.
Hiểu rằng Takuto đã chuyển chủ đề, cô cũng khéo léo đổi mạch đối thoại.
“Nhắc mới nhớ, chủ nhân. Chuyện của Atou-chan dạo này sao rồi ạ? Ngài vẫn nhận báo cáo hàng đêm đúng không?”
“À, tất nhiên rồi — tình hình có vẻ đang rất thú vị đấy.”
“Ý ngài là đã bắt đầu thu thập được năng lực từ bọn man tộc rồi ạ?”
“Ừ. Kết quả vượt ngoài kỳ vọng.”
Takuto khẽ cười.
Dù là một hình bóng đen tuyền không lộ rõ mặt, Isla vẫn cảm nhận được tâm trạng cực kỳ tốt của chủ nhân.
Cô thầm mừng khi biết Atou đang làm tốt hơn dự đoán – và trên hết, chiến lược của Takuto trùng khớp hoàn hảo với tình hình thực tế.
Thế giới chắc chắn đang vận động.
Việc man tộc đột ngột xâm lược vẫn chưa rõ nguyên nhân.
Nhưng Isla không quá bận tâm.
Nếu ở bên cạnh vị vua này, dù là vấn đề nào cũng sẽ bị quét sạch như rác rưởi thôi.
Nghĩ đến đó, cô không kìm được — bật cười khúc khích. Không phải vì khinh thường, mà vì một niềm tin sâu sắc và niềm vui âm ỉ khi được ở bên chủ nhân của mình.
Vị vua ấy không nói gì.
Nhưng ánh mắt cậu lướt qua Isla, rồi dừng lại một nhịp — như thể đã đọc được điều cô nghĩ.
Không khí tĩnh lặng một thoáng.
Rồi Isla khẽ cúi đầu thay cho lời đáp lại, như một thói quen mang tính nghi thức giữa hai người.
=Thông báo hệ thống===============
Đã chọn kiến trúc xây dựng.
Đang thi công: [Chẩn liệu sở]
Đang sản xuất: [Côn trùng chân dài]
―――――――――――――――――
=Eterpedia===============
【Chẩn liệu sở】 – Kiến trúc
Hồi phục cho toàn bộ đơn vị trong thành: +10%
Loại bỏ các hiệu ứng bất lợi liên quan đến 《bệnh nhẹ》
Chẩn liệu sở là kiến trúc giúp tăng tốc độ hồi phục của đơn vị đóng quân trong thành.
Ngoài ra, nó còn có thể loại bỏ một số hiệu ứng tiêu cực như 《phong tà》, 《mệt mỏi》, 《độc》, 《tê liệt》...
―――――――――――――――――
【Sậy sống】 – Kiến trúc
Phòng vệ: +10%
Sát thương phụ: +1
Sậy sống là kiến trúc đặc thù của Mynoghra, được dùng để thay thế cho tường đá.
Bên cạnh các chỉ số cơ bản, khi phòng thủ thành, nó còn giúp gây thêm 1 sát thương lên đơn vị địch.
―――――――――――――――――


0 Bình luận