Khải Huyền Dị Giới: Thống...
Kazuno Fehu (鹿角フェフ) Jun (じゅん)
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Vol 2: Nhịp tim tuyệt vọng vừa sinh đã trỗi dậy

Chương 49: Lạc Nguyệt

1 Bình luận - Độ dài: 2,905 từ - Cập nhật:

Nếu có một nhà biên kịch nào chứng kiến cảnh này, chắc chắn sẽ gán cho nó cái danh vở kịch dở tệ.

Sự chen ngang của gã đàn ông kia quá bất ngờ, quá vô nghĩa và dị thường đến mức khiến cả hai chị em sững người vì căm phẫn.

"Ngươi là cái quái gì vậy?”

Caria, cô em gái, cất tiếng bằng giọng gần như thì thầm.

Nhưng không ai nhầm được thứ đang sục sôi bên dưới, một cơn thịnh nộ bị dồn nén đến cực độ, sẵn sàng bùng phát bất cứ lúc nào.

Cô chưa lao vào chỉ bởi một lý do duy nhất:

Gã kia vừa chém hạ Ma Vương trong chớp mắt.

Một nhát như chém cỏ, ngắn, gọn và tuyệt đối.

Gọi là tuyệt kỹ cũng không sai.

Nhưng đó tuyệt đối không phải thứ nên được dùng để kết thúc kẻ thù của họ.

Không thể đo được thực lực của gã nên chính vì thế, hai chị em buộc phải kìm chế bản năng giết chóc, dò xét kỹ hơn trước khi hành động.

“À thì… ờm… anh thấy hai em bị tấn công nên nghĩ là mình nên giúp…”

Gã trả lời với vẻ lúng túng nửa vời, giọng điệu vô tư đến mức bất thường, như thể đang giải thích việc dắt chó đi dạo.

Nhưng nơi này là một vùng hoang địa khép kín tận cùng phía Nam nên không thể nào lại có kẻ tình cờ “giúp đỡ” mà xuất hiện đúng lúc như thế, rồi còn hành xử nhẹ hều như đang ngồi uống trà chiều.

Hai chị em Elfur trao đổi ánh mắt trong thoáng chốc.

Kẻ này... là gì?

Đồng minh?

Hay một dạng gián điệp?

Câu hỏi bật ra từ mảnh lý trí cuối cùng còn sót lại trong cơn điên cuồng.

Dù có là đồng minh đi nữa, thì hành động chen ngang phá hỏng tất cả đó là điều không thể tha thứ.

“Giúp hả? Vậy là ngươi thấy bọn ta yếu lắm đúng không? Nhãn lực đó cũng thú vị đấy.”

Giọng Mearia kéo dài như thể đang cười khinh.

“Thật lạ là bọn ta không hề kêu cứu, vậy mà ngươi lại tưởng cần đến.”

Bản năng phù thủy dày dạn khiến họ lập tức đánh hơi thấy sự bất thường không thể bỏ qua.

“Chẳng lẽ…”

Và rồi...

"Ngươi cố tình phá bọn ta có phải không?”

Gã đàn ông im bặt.

Đôi mắt Mearia mở to, ánh nhìn dội thẳng vào hắn như mũi giáo.

Chỉ đến lúc này, hắn mới thật sự cảm nhận được sự điên loạn bị kìm nén bên trong hai cô gái và lùi lại theo phản xạ, mặt trắng bệch.

Hắn đang giấu điều gì đó.

Rõ ràng.

Và với phù thủy, sự thay đổi ấy dù rất nhỏ chẳng bao giờ lọt qua được.

“À, ahaha! Không phải đâu! Trùng hợp thôi! Tin anh đi mà! Nè, mấy cô bé... à không, hai vị... dễ thương vậy mà giận thì không hợp đâu nha—”

Hai chị em không đáp.

Họ đã giương vũ khí lên từ lúc nào.

Vũ khí cướp từ tay Ma Vương, lẽ ra đã biến mất cùng hắn, giờ đây vẫn tồn tại như thể thèm khát máu tươi hơn bao giờ hết.

Dưới ánh trăng xám, cây trường kích và cặp song kiếm lạnh lẽo hệt như oán niệm khắc lên thép.

“Khoan đã! Đợi chút! Thật sự là anh chỉ định giúp—!”

Gã vội vã đưa tay chắn trước, ra sức phân bua.

Nhưng chẳng ai trong thế giới này có thể ngăn hai kẻ đã mất hết lòng tin và hy vọng.

Không còn ai cả.

Không từ khi Isla chết.

Luồng sát khí quái dị bắt đầu cuộn lên như lửa địa ngục, gã dường như cảm thấy nguy rồi khẽ lầm bầm “Chết tiệt thật...” trước khi hạ thấp trọng tâm, tay đặt lên chuôi kiếm bên hông.

“Ngừng lại đi. Với thực lực hiện giờ, mấy em... không thể thắng được.”

Câu nói như thể được thốt ra bởi một người hoàn toàn khác, giọng điệu đột nhiên nghiêm túc, ánh mắt lạnh lẽo không còn chút lố bịch nào ban nãy.

Hắn đang nhập vai hoặc bị buộc phải nhập vai.

Nhưng điều đó chẳng còn quan trọng.

Trong mắt chị em Elfur, tất cả chỉ còn là một vết nhơ không thể xóa.

Sự cắt ngang này đã hủy hoại lời cầu nguyện thiêng liêng dâng lên cho mẹ họ.

Kẻ thù bị người khác giết mất, ước nguyện cuối cùng sụp đổ.

Sự nhục nhã đó, nỗi căm hận đó, đã không còn giới hạn định lượng.

Nó rỉ ra, chảy thành dòng, đậm đặc như độc khí.

Thế gian nín lặng.

Chỉ cần một hơi thở mạnh hơn bình thường và máu sẽ đổ.

Gã đàn ông vào thế nghênh chiến.

Hai cô gái trùng chân, cơ bắp căng cứng.

Và thế là, dù chẳng ai thực sự hiểu ai, một cuộc chém giết vô nghĩa sắp bắt đầu—

“Đủ rồi.”

“――――!?”

Hôm nay, người chen ngang nhiều thật.

Và những chuyện dị thường cũng không thiếu.

Chỉ với một câu nói, cuộc chiến tưởng đã khởi động bị ép dừng ngay lập tức.

Một cái bẫy vô hình đóng băng thời khắc.

Chỉ khi lớp băng dưới chân xuất hiện, hai cô gái mới nhận ra hành động của họ đã bị bóp nghẹt giữa đường.

“Thật phi thường. Cả hành động đã bắt đầu mà cũng bị dừng ngang thế này sao… Vừa rồi thời gian có méo mó một chút nhỉ?”

Đây không phải băng thường.

Cả hai có tư chất Anh Hùng, năng lực Dũng Giả, tuyệt đối không thể bị ma pháp băng thông thường giữ chân.

Nhưng hành động đã bắt đầu, và vẫn bị ngắt.

Chuyện đó... chỉ có thể là do một thứ quy luật dị thường nào đó can thiệp.

Ngay lập tức, hai chị em quay lại nhìn người vừa lên tiếng.

Đứng đó là Atou, vị anh hùng bùn nhơ của họ.

Kẻ có thể đảo ngược một hành động đã khởi phát.

Chiêu vừa thi triển là Băng Hà Kích Phá Trảm, tuyệt kỹ cướp được từ Ice Rock, một trong Tứ Thiên Vương.

Không phải chỉ là chiêu chắc chắn trúng.

Mà là một đòn... cưỡng chế chen ngang hành vi đối thủ bằng một quy luật riêng biệt.

Một thứ sức mạnh khiến mọi logic chiến đấu trở thành vô nghĩa.

Atou chớp mắt, gửi tín hiệu thần giao cách cảm về cho Takuto, rồi bình thản bước tới gần.

“Uwah, lại là con gái nữa hả!?”

Gã đàn ông hét lên gần như hoảng hốt.

Atou dừng lại.

Ánh mắt cô lướt qua, thoáng kinh ngạc, rồi biến thành nét mặt trầm ngâm, như đang nhận tín hiệu gì đó.

Cô gật đầu vài lần trong im lặng.

Rõ ràng, khác với hai chị em, Atou biết gã này là ai.

Ít nhất là biết một phần.

"Ngươi là ai? Tại sao lại xuất hiện ở đây?"

"À thì... chuyện đó... ừm, bí mật công ty, khó nói lắm... à mà chắc cô không hiểu 'công ty' là gì đâu ha…"

Trong lòng Atou, cô chỉ muốn đáp lại “Biết chứ, công ty thì ai mà không biết”, nhưng cô không mở miệng.

Cô chỉ tiếp tục lắng nghe mệnh lệnh từ Takuto qua ý niệm.

Dù không tấn công, ánh mắt của cô vẫn khóa chặt lên gã, lạnh, sâu và đầy cảnh giác.

“Vâng, em hiểu rồi, đức vua.”

Chỉ vài giây sau, Atou thu ánh mắt lại, quay sang phía hai chị em.

“Đức vua đã giải thích rồi. Nhiệm vụ của hai em đến đây là xong. Ma Vương đã bị tiêu diệt, hãy trở về.”

Đưa họ về Mynoghra an toàn là nhiệm vụ thực sự.

Giờ đây, mục tiêu chính đã đạt, không còn lý do để ở lại.

Nhưng…

“Người này đã cản trở chúng thần.”

“Không thể để hắn thoát được.”

Hai chị em vẫn đứng nguyên, ánh mắt rực cháy.

Chúng vẫn còn việc chưa xong.

Chúng vẫn khao khát được trút cơn hận và nỗi hối hận chất chứa bấy lâu.

"Hả? Chính vua đã ra lệnh như vậy mà? Hai em đang hiểu nhầm gì đó à?"

Atou nhíu mày, bực bội thấy rõ.

Đối với cô, Takuto là tuyệt đối.

Và thần dân của Mynoghra phải hiểu điều đó hơn ai hết.

Một đám Dark Elf, được vua ban cho danh phận, vậy mà lại dám cãi lệnh ư?

"Đừng cản bọn thần."

"Nếu cản, Atou cũng không tha đâu đấy."

"Nhãi con dám lên mặt... tưởng có tí sức mạnh là muốn làm gì cũng được à?"

Một tiếng "rắc" vang lên, như thứ gì đó vừa đứt phựt trong không khí.

Sau lưng Atou, xúc tu từ bóng tối trồi ra.

Nhẹ nhàng uốn lượn nhưng toát ra sát khí rõ rệt, sẵn sàng xé xác bất kỳ kẻ nào dám trái lệnh vua.

Không ai rõ sức mạnh thực sự của Atou hiện tại đến đâu.

Nhưng giá trị của "Atou, kẻ bùn nhơ" không nằm ở sức mạnh thuần túy, mà ở khả năng cướp đoạt, hút cạn mọi thứ từ kẻ địch.

Sau cuộc chiến với Ma Vương Quân, cô đã no nê năng lượng.

Cặp song sinh quả thật phiền toái.

Nhưng chẳng sao cả.

Cô chỉ cần dùng "Băng hà kích phá trảm" để cắt ngang, rồi tung xúc tu đánh phủ đầu.

Không để chúng kịp trở tay.

Dù là anh hùng đi nữa, chúng cũng không dễ chết.

Nhưng nếu bị thương nặng thì càng dễ xử.

Bất tỉnh thì tốt, tàn phế cũng được.

Atou giữ đầu óc lạnh như băng, phân tích, tính toán mọi tình huống.

Chiến binh anh hùng mà Mynoghra tự hào, giờ đã vượt khỏi tầm với của đối thủ trước mắt.

Hai chị em vì quá khứ.

Còn cô vì vua.

Gã đàn ông chỉ đứng đó, tay đưa ra rồi lại rụt về, như muốn can ngăn mà không dám.

Không khí căng như dây đàn.

Và rồi...

Ánh trăng... vụt tắt.

Không có gì đặc biệt.

Bình minh đến.

Mặt trăng đã lặn, ánh sáng bạc phai đi, nhường chỗ cho tia nắng đầu tiên.

"...Caria. Thôi đi."

"Chị...?"

"...?"

Mearia buông lời thì thầm.

Caria khẽ gọi tên chị.

Cả hai cùng nhìn về phía vầng trăng đã chìm.

Một lúc sau, họ quay lại đối diện Atou, cúi đầu thật sâu.

"...Atou. Xin lỗi nhé."

"Xin lỗi vì đã hỗn hào."

Cả hai đồng thanh, dáng vẻ y hệt hai cô bé ngày xưa Atou từng biết.

Cô liếc nhìn vầng trăng lần cuối, khẽ gật đầu, rồi nở một nụ cười hiếm hoi.

"...Ra vậy. Thôi được. Ta coi như chưa nghe thấy gì lúc nãy. Nhưng nhớ xin lỗi vua đàng hoàng đấy."

"Vâng, tụi thần xin lỗi mà."

"Dạ, xin lỗi luôn ạ."

Hai cô bé lon ton chạy lại.

Nhìn cách chúng cúi đầu lia lịa là biết đang dùng ý niệm để gửi lời xin lỗi.

Atou thầm nghĩ "Đúng là kiểu Nhật...", rồi hít nhẹ một hơi, quay sang đối diện kẻ khiến cô cảnh giác nhất.

"Thế... ngươi tính đứng đó tới bao giờ nữa?"

Trước mặt cô là gã trai trẻ, mười sáu hay mười tám gì đó, dáng vẻ bất cần.

Quần áo và vũ khí lạ hoắc, nhưng qua kiến thức được chia sẻ, Atou nhận ra được vài điều.

Takuto cũng đã xác nhận bằng tầm nhìn của mình.

Nếu đúng là gã đó... rắc rối to rồi.

Atou không rời mắt khỏi hắn.

"À... hahaha... tôi thấy ba người nói chuyện căng thẳng quá, tự dưng chen vào thì ngại chết đi được mà."

Thực ra gã từ đầu tới cuối chẳng khác gì người ngoài cuộc.

Xen vào trận đánh chỉ gây rối.

Lúc Atou thuyết phục hai chị em, hắn cũng chỉ làm vướng chân.

Không khí quanh hắn cứ như một dị vật nhét vào kịch bản đã viết sẵn.

Takuto đã dặn:

Bằng mọi giá phải tránh giao chiến.

Hai chị em đã nghe lời.

Không còn lý do để đánh nhau.

Cảnh con quái bị hạ gục chứng minh hắn có giúp được phần nào.

Nhưng từng hành vi, lời nói đều tỏa ra mùi khả nghi.

Atou chẳng muốn phí thêm lời vô ích.

Gã trai dường như cũng cảm nhận được ánh mắt khó chịu đó.

Hắn bất ngờ giơ tay chào, nói một tràng không ai kịp ngắt:

"Thôi! Tôi biến đây! Nhìn mấy người cũng ổn rồi, tôi ở lại chắc vướng chân quá!"

Nói xong liền quay phắt đi.

Vừa chạy vừa ngoái cổ nhìn, Atou chỉ khẽ gật đầu tiễn khách.

Dây dưa thêm chỉ chuốc họa.

Nếu đúng như dự đoán... thì càng ít tiếp xúc càng tốt.

"Xin lỗi đã gây chuyện nhé! Hai cô bé kia cũng vậy, tạm biệt!"

Hắn phóng đi, biến mất nơi đường chân trời.

Atou khẽ thở ra.

Như thế là tốt nhất.

Takuto đang giục cô quay về.

Chút rắc rối nhỏ này đã vượt ngoài khả năng xử lý của họ.

Họ cần thời gian sắp xếp lại cục diện.

Nhưng để mặc hắn đi như vậy... vẫn khiến cô thấy bất an.

Tại sao Takuto và cô lại phải cảnh giác hắn đến vậy?

Thật ra, có lý do chính đáng.

Bộ đồ hắn mặc, Takuto gọi là "đồng phục học sinh".

Vũ khí hắn cầm gọi là "katana".

Cả hai tuyệt đối không tồn tại ở thế giới này.

Có lẽ... rắc rối sắp tới còn tệ hơn cả khi họ mới đặt chân đến đây.

Atou thở dài thêm một lần nữa.

Trước mắt, phải đưa mọi người trở về.

Cô quay lại nhìn hai cô bé, giờ đã ngoan ngoãn, nói bằng giọng bình thường:

"Nào... chúng ta về thôi. Sắp tới sẽ rất bận đấy. Hai em cũng sẽ phải giúp một tay, hiểu chưa?"

Nhưng khi quay lại, cô thấy hai đứa đã bước xa khỏi mình.

Chúng đang đứng ở nơi Ma Vương gục ngã.

Nơi đó giờ là một đống vàng.

"Ơ... có chuyện gì vậy?"

"Ừm, cái này... là cái gì thế?"

Vẫn còn chút ngại ngùng, Caria dè dặt hỏi.

"Đó là vàng của lũ Brave Questers. Ở nơi đó, quái vật chết sẽ biến thành vàng tương ứng với giá trị của nó. Ma Vương thì... lượng vàng đúng là quá sức tưởng tượng rồi."

Atou ngẩng lên nhìn núi vàng, vừa giải thích.

Đúng là lố bịch thật.

Trên đường về, bao nhiêu quái bị Atou giết cũng đều rơi vàng.

Giờ vùng này chắc thành mỏ vàng.

Dĩ nhiên, nếu tung ra thị trường thì kinh tế sụp đổ cái một.

Nên chẳng dễ mà dùng được.

Mà cứ bỏ mặc ở đây rồi để kẻ khác vớ được thì cũng phiền phức chẳng kém.

Rốt cuộc phải xử lý thế nào đây?

"...Mẹ Isla... liệu có sống lại không ạ?"

Giữa lúc Atou đang mải cân nhắc, một câu hỏi khẽ khàng vọng đến.

Cô quay đầu lại, bắt gặp ánh mắt ươn ướt của Caria đang nhìn mình.

Giọng nói ấy, cố giữ bình tĩnh nhưng như sắp vỡ òa.

Atou im lặng.

Cô lục tìm trong trí nhớ, trong mọi thông tin mà Takuto từng nói, từng truyền đạt qua ý niệm.

Nhưng chẳng có cách nào.

"Tiếc là... Isla đã chết rồi."

Cô đáp, dứt khoát nhưng chậm rãi, không cố tỏ ra lạnh lùng, chỉ là không thể nói dối.

"Hức... hức... hức...!"

"Ugh... ưh... uuh...!"

Hai cô gái nhỏ bật khóc.

Mearia cố đứng vững nhưng đôi vai run lên từng chặp, như muốn gồng mình để không ngã.

Caria thì đã không chịu nổi, quỳ xuống đất, đầu cúi gằm, để mặc nước mắt rơi xuống nền đất.

Thứ họ đánh đổi bằng tất cả căm hận và hối tiếc, thứ tưởng là hi vọng cuối cùng để cứu chuộc quá khứ, giờ đây tan vỡ như thủy tinh mỏng.

Khát vọng ấy, giấc mơ ấy, tất cả đều sụp đổ.

Chỉ còn những giọt nước mắt rơi trong vô vọng.

Ánh vàng lấp lánh từ đống kho báu phía sau vẫn phản chiếu lung linh, tựa như phần thưởng ai đó cố tình ban tặng sau một trận chiến lại càng khiến sự thật trở nên chua xót.

"U... uwaaah! Aaaaaaa!!"

"Hức... ugh... aaaah!"

Tiếng khóc bật ra, không kiềm chế.

Không còn là những phù thủy mang năng lực phi thường, không còn là hai chiến binh cứng cỏi, chỉ là hai đứa trẻ tan vỡ vì không còn nơi bám víu.

Chúng gào khóc, như muốn cuốn trôi cả nỗi oán hận, như muốn gột sạch chính mình.

Atou đứng yên, nhìn hai cô gái nức nở trong câm lặng.

Cô khẽ nghiêng đầu, rồi truyền ý niệm cho Takuto.

“Em sẽ về trễ một chút.”

Không đợi câu trả lời, cô lại nhìn lên bầu trời.

Ánh trăng đã khuất, không còn chiếu sáng những kẻ sống sót nơi này thêm một lần nào nữa.

Bình luận (1)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

1 Bình luận

đệt công nhận loạn xị hết cả lên
Xem thêm