Khải Huyền Dị Giới: Thống...
Kazuno Fehu (鹿角フェフ) Jun (じゅん)
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Vol 2: Nhịp tim tuyệt vọng vừa sinh đã trỗi dậy

Chương 41: Phòng vệ

0 Bình luận - Độ dài: 2,473 từ - Cập nhật:

Rắc, rắc, rắc…

“Hmm… không ngon cho lắm nhỉ.”

Âm thanh hộp sọ bị nhai vỡ, thịt mềm bị xé rách và nhai kỹ vang lên khắp khu rừng.

Isla đang dùng đôi tay phụ khéo léo gặm nhấm xác một sinh vật hình người—một Hỏa Viêm Kỵ Binh.

Cô nghiêng đầu như một người sành rượu đang thử vang, khẽ “hừm” đầy tiếc nuối rồi tiện tay quẳng cái xác sang một bên.

“Vị lẫn lộn, không có sự hòa quyện gì cả… hơn nữa lại dai và còn mắc xương vụn trong cổ họng, thật khó chịu.”

Những sợi tơ cứng như thép giăng kín giữa cây cối, treo lủng lẳng xác mấy con quái đã mất một phần thân thể.

Trên các nhánh cây xoắn vặn, từng mảnh thi thể của sinh vật từng có sự sống bị ghim như cách chim ác móc mồi, máu nhỏ giọt xuống mảnh đất bị nguyền rủa.

Đâu đó khắp mặt đất và trên các cành cây, trứng được đẻ la liệt, phủ một lớp dịch nhớp nhúa, đập từng nhịp như mạch máu — báo hiệu sự sống mới đang lớn lên trong hỗn loạn.

Nếu có ai đó còn lương tri đứng ở đây, hẳn sẽ thốt lên rằng: “Nếu địa ngục có thật, thì chính là nơi này.”

Còn một kẻ điên nào đó ở thế giới nào đó, có lẽ lại sẽ gọi đây là thiên đường.

Nhưng có một điều chắc chắn:

— toàn bộ đám quái vật thuộc phe Brave Questers từng hiện diện nơi này, đã trở thành thức ăn cho lũ côn trùng.

“Ta nghe Takuto-sama bảo là bọn này cũng khá mạnh… ta còn trông đợi tí gì đó, vậy mà thất vọng quá. Không đã tay cũng chẳng đã miệng.”

Thở dài, Isla nhẹ nhàng chấm vết máu bên khóe miệng bằng động tác đầy quý phái.

Cô xoay người khổng lồ về một phía—nơi tưởng như tất cả kẻ địch ngu xuẩn đã chết sạch, nơi mọi tham vọng vượt quá sức đều tan thành mây khói.

Một người đàn ông—kẻ duy nhất còn sống sót, vừa mới đặt chân tới nơi, khẽ tặc lưỡi vì không giấu nổi sự bực bội.

“Có vẻ như mấy con quái chỉ quen đánh người thì lúc thế này là phế thật nhỉ? Tầm… 30 điểm, tính theo giá trị dinh dưỡng.”

Cặp mắt vô hồn của loài côn trùng hướng về phía người đàn ông ấy.

Hắn rõ ràng đến từ phe Brave Questers, nhưng dẫu đối diện với cảnh tượng địa ngục, hắn vẫn giữ được sự điềm tĩnh đáng ngạc nhiên.

Chỉ có điều—sự cáu kỉnh trong ánh mắt là không thể nhầm lẫn.

“Ta đang nói về cấp dưới của ngươi đấy.”

Tên đó tên là Flemaine, Viêm Ma Nhân.

“Ồ, con quái vật trông sướng nhỉ. Có vẻ lũ đệ tử của ta không hợp khẩu vị cho lắm hả? Kihihi.”

Hắn bật cười đầy mỉa mai.

Một gã đàn ông khô đét như bộ xương, tưởng chừng sắp chết đói.

Nhưng cơ thể hắn liên tục tỏa ra hơi nóng và những luồng lửa lượn lờ.

Đôi mắt đỏ có đồng tử rạch dọc rực cháy, đang gườm gườm nhìn Isla.

Trong tiếng xột xoạt khó chịu phát ra từ lũ tử trùng đang nấp giữa tán cây, cả hai người đều chìm vào một khoảng im lặng kỳ quái.

“……”

Im lặng—nhưng không hề trống rỗng.

Cả hai đều đang thăm dò thực lực của nhau.

Flemaine cảm nhận được áp lực ma khí khủng khiếp tỏa ra từ Isla, cùng hàng đống xác thuộc hạ của mình rải khắp nơi.

Isla thì nhìn ngoại hình hắn mà đoán đây là kiểu boss đến từ thế giới khác, đồng thời nhận thấy mức độ tổn thất nặng nề của lũ con của cô.

—Đây là cuộc chạm mặt chưa từng có đối với cả hai, vốn quen sống trong thế giới đã biết.

Họ không cần nhìn cũng đoán được:

Đối phương là kẻ tuyệt đối không thể xem thường.

“Xưng tên đi.”

Flemaine phủ lên cơ thể ngọn lửa bằng một kỹ năng nào đó, nửa dè chừng nửa đe dọa.

Bởi lẽ, đội quân của hắn đã toàn bộ bị xóa sổ.

Giao nhiệm vụ cho Hỏa Viêm Kỵ Binh và Hỏa Viêm Pháp Sư—hai thuộc hạ mạnh nhất—nên giờ hắn chẳng còn ai bảo vệ hay hộ tống.

Nếu bị đánh úp thì đúng là hết đường sống, nhưng Isla thì rõ ràng không cần loại trò đó.

Cô ngẩng cao đầu, mạnh mẽ tuyên xưng.

“Ta là Isla, Toàn trùng nữ vương, một trong những anh hùng dưới trướng Phá Diệt Vương Vĩ Đại Ira Takuto-sama, người trị vì đất nước Mynoghra.”

“Ta là Flemaine, Viêm Ma Nhân, một trong Tứ Thiên Vương của Ma Vương Quân.”

—Cả hai đều là kẻ xa lạ.

—Cả hai đều là kẻ đến từ thế giới khác.

Isla biết rõ hắn là dân "dị giới", ngang hàng với phe mình.

Ngay cả Flemaine, dù không có thông tin gì, cũng mơ hồ cảm thấy bản năng mách bảo: 

"Mình và nó… không thể đội trời chung."

“Tứ Thiên Vương à! À phải, nghe cái tên quen quen… hình như Atou có báo cáo lại. Có phải… Ice Rock-san gì đó?”

“À… thằng đó chết rồi. Dù sao nó cũng chỉ là thằng đầu đất vạm vỡ thôi mà.”

Hắn không xác nhận trực tiếp, nhưng chỉ với cách trả lời ấy, Isla đủ hiểu rằng Ice Rock—một Tứ Thiên Vương—đã bị đánh bại bởi phe cô.

Flemaine nghiến răng, bất lực.

Thật quá dễ dàng.

Dù biết Ice Rock là yếu nhất trong Tứ Thiên Vương, hắn vẫn không ngờ mọi chuyện lại đơn giản đến thế.

Đám bọn họ là Ma Vương Quân.

Là lũ gieo rắc tai ương, khiến cả thế giới run sợ.

Chỉ có loài người mang danh "Dũng Giả" mới có thể đối kháng được.

Vậy mà…

(Hắn kéo theo không ít quái vật mà… chẳng lẽ bị quét sạch?… Chết tiệt, tình hình này không kiểm chứng nổi nữa.)

Cuộc tấn công vào thành phố Dragontan do đám thuộc hạ Ice Rock chỉ huy.

Số lượng gấp bội đội quân mà Flemaine bí mật huy động.

Dù là đám quái hạng xoàng, thì với con người, chúng vẫn là cơn ác mộng.

Xét về số lượng, chúng thừa sức đánh sập một thành phố.

Thế mà…

—Tất cả bị tiêu diệt một cách chóng vánh.

Ngay cả Flemaine—vốn là kẻ mưu lược—cũng cần chút thời gian để tiếp nhận cái thực tế đó.

(Dù sao thì, bọn tép vẫn mãi là tép thôi.)

Tuy vậy, dù tình thế ngặt nghèo đến đâu, Flemaine vẫn tin vào sức mạnh bản thân để lật ngược tình thế.

—Trong thế giới Brave Questers, bọn quái vật chỉ là quân cờ.

Chúng không vô dụng, chỉ là không quen đánh trận quy mô.

Cái cốt lõi vẫn là “sức mạnh cá nhân có thể nghiền nát tất cả”.

Dũng Giả và Ma Vương là ví dụ rõ ràng nhất.

Chiến tranh ở thế giới ấy không phải là cuộc đấu quân số—mà là cuộc đấu tay đôi giữa các cá thể vượt trội.

Binh lính chỉ là phụ trợ, là dọn dẹp, là dàn hợp xướng đứng sau sân khấu chính.

Vì thế mà Flemaine đã quyết định ở lại nơi này.

Hắn tin rằng chỉ cần tự tay đánh bại kẻ địch trước mắt, thì chiến cục trước đó cũng có thể dễ dàng bị lật ngược.

Thực tế, với Ma Vương Quân như trong Brave Questers, nơi chi phí triệu hồi ma vật gần như bằng không, suy nghĩ ấy cũng chẳng phải sai lầm.

"Thằng đó vốn là kẻ yếu nhất trong Tứ Thiên Vương thôi mà. So với ta thì chênh nhau cỡ… hai bậc đấy. Nếu cứ tưởng ta cũng như nó thì sẽ đau đấy. Kihihi."

"Ồ, tự tin dữ hen... Ý là bản thân ngươi thì không yếu?"

"Ít ra thì, giết ngươi rồi lôi thằng trùm trong kia xuống khỏi ngai vàng cũng chỉ là chuyện nhỏ. Gì nhỉ, Takuto-sama hả? Hahaha!"

Lời lẽ rẻ tiền, một trò khích tướng rẻ tiền.

Nhưng cho dù chỉ là khiêu khích, thì câu đó vẫn là điều cấm kỵ đối với thuộc hạ của Mynoghra.

Huống gì lại là với một Anh hùng như cô.

"Ồ… Dám lớn tiếng với Chủ nhân vĩ đại của bọn ta cơ đấy… Con giòi thối nát kia."

Rắc—!

Tiếng răng nghiến vào nhau đầy giận dữ. 

Một thứ áp lực vô hình bắt đầu phình to ra.

Cơn thịnh nộ bùng phát từ nữ vương vốn luôn giữ vẻ đoan trang dịu dàng, không ai có thể ngờ nổi. 

Và rồi bị cuốn theo cơn giận của nữ vương, đám côn trùng đồng loạt lao về phía Flemaine.

Thân hình gầy gò của hắn nhanh chóng bị vùi lấp trong bầy côn trùng.

Cùng tiếng cánh sột soạt rợn người vang lên, một bức tượng đen kịt hình người lập tức được tạo thành.

"……"

Isla im lặng nhìn cảnh tượng ấy.

Bất chợt—

Một vụ nổ vang lên từ trung tâm bầy côn trùng, kèm theo đó là cột lửa bùng cháy dữ dội.

"Hể… Ra vậy hả… Kihihih! Côn trùng hả? Quá hợp luôn. Chỗ này chất cháy đầy rẫy, tha hồ đốt. Đám ruồi muỗi như tụi bây, để ta thiêu cho hoành tráng luôn!"

Flemaine xuất hiện.

Ngọn lửa bao phủ cơ thể hắn càng lúc càng bùng lên mạnh mẽ, thiêu rụi sạch đám côn trùng vừa lao vào.

Hắn nhìn đám côn trùng chết thảm, kêu gào trong tuyệt vọng rồi hóa thành tro bụi, mà cười nhạo một cách tàn nhẫn.

"Mời ngươi cứ tiến lên. Ta cũng không đến nỗi ghét mấy người đàn ông mạnh mẽ thô bạo đâu. Có điều, đang đấu với một quý cô đấy. Ta mong ngươi sẽ dẫn dắt một cách dịu dàng, nhẹ nhàng cơ."

Isla cũng bật cười mỉa mai.

Một điệu vũ của hai con quái vật sở hữu sức mạnh tuyệt đối—

Giờ đây, đang chuẩn bị bắt đầu.

………

……

"Vua ơi~ Vua đang suy nghĩ gì thế~?"

"Thần có giúp gì được không ạ~?"

Tại quảng trường nằm sâu trong khu rừng rậm rạp của thành phố Mynoghra, Takuto đang ngồi đung đưa trên chiếc ghế bành thư giãn thì bị hai cô gái ghé sát vào làm phiền, khiến mạch suy nghĩ của cậu bị ngắt quãng.

Hai người đó là Mearia và Caria.

Cặp chị em Elfur, đồng thời là thị nữ chuyên trách phục vụ cho Takuto.

Lẽ ra trong tình trạng khẩn cấp như hiện tại, toàn bộ dân thường phải được gom lại và sơ tán đến nơi an toàn.

Nhưng vì được giao nhiệm vụ hầu hạ Takuto, hai chị em này bất chấp nhiều lần ra lệnh, cứ nhất quyết bám theo cậu.

Miệng thì nói là đang làm tròn bổn phận thị nữ, mà thực tế là do tình hình chiến sự phức tạp, cậu chưa có thời gian ép buộc hai đứa về nơi an toàn.

Vả lại cũng có lính bảo vệ đi cùng, nên cuối cùng Takuto đành chấp nhận cho hai người ở lại.

"Nếu so nhân vật trong SLG với nhân vật trong RPG thì SLG áp đảo hoàn toàn. Nhất là trong Eternal Nations, cái thế giới có mấy cái thiết lập điên rồ ấy. Dựa theo đúng logic game thì việc chênh lệch sức mạnh như vậy là hợp lý… nhưng…"

Takuto vừa nhìn hai người, vừa ngước nhìn bầu trời rồi khẽ rên lên.

Cặp song sinh nghiêng đầu khó hiểu trước hành động của cậu.

"Ưm…"

Thứ khiến Takuto băn khoăn mãi từ nãy đến giờ là một nỗi nghi hoặc.

Cảm giác như có gì đó đã bị bỏ sót.

Một nỗi bất an mơ hồ nhưng dai dẳng cứ lởn vởn trong lồng ngực, như thể có thứ gì mắc lại trong cổ họng.

Về lý thuyết, bên mình đang áp đảo hoàn toàn.

Trong Eternal Nations, người chơi có thể triệu hồi thiên tai, vũ khí khổng lồ cao chạm trời, hay huy động quân đoàn lên đến hàng vạn.

Còn thế giới của Brave Questers lại mang thiên hướng phiêu lưu, ma thuật cũng chỉ dừng ở tầm cá nhân.

Quy mô giữa hai bên chênh lệch hoàn toàn.

Ban đầu khi biết địch đến từ RPG, cậu đã cảnh giác cao độ.

Nhưng mở ra xem thì thấy, thực lực chẳng đến mức không xử lý được.

Dựa vào năng lực chiến đấu của Ice Rock, thực lực của Ma vương và các Tứ Thiên Vương khác cũng đã được ước lượng xong.

Chỉ cần không chủ quan thì Mynoghra hoàn toàn có thể tiêu diệt chúng.

Về phần lũ man tộc không rõ lai lịch, nếu nghĩ đơn giản chúng là kiểu quái triệu hồi đặc trưng trong RPG, thì gần như đã xử lý xong cả rồi.

Nhưng... vẫn có gì đó sai sai.

Như thể xương cá mắc cổ họng, có một nỗi bất an không tên cứ kêu lên trong tâm trí Takuto.

Cậu kiểm tra lại toàn bộ chiến dịch, rà soát thông tin của thuộc hạ.

Atou và lão Mortar đã tiêu diệt quân địch xong và đang lo dọn dẹp.

Gia cùng đội phòng vệ vẫn đóng tại thành phố, phụ trách bảo vệ dân chúng và xử lý mấy tên địch lọt lưới.

Isla và bầy côn trùng đang ngăn chặn quân xâm lược từ phía Mynoghra.

Dựa trên tình hình hiện tại, khả năng thua dưới tay Tứ Thiên Vương gần như bằng không, mà Isla cũng không phải kiểu sẽ để xảy ra sai lầm ngu ngốc.

Dù nghĩ kiểu gì, cậu vẫn không tài nào tìm ra được nguyên nhân khiến mình bất an như vậy.

"Chẳng lẽ gọi là linh cảm à? Hai em có thấy điều gì đáng lo không?"

Takuto đành hỏi thử hai thị nữ đang đứng cạnh mình, như thể bám víu vào một tia hy vọng.

Caria và Mearia đưa mắt nhìn nhau, rồi cùng lúc lắc đầu, tỏ vẻ áy náy.

=Eterpedia============

《Thôn phệ》

・Mỗi lần hạ kẻ địch, hồi 10% HP cho đơn vị.

《Ký sinh đẻ trứng》

・Khi tấn công sinh vật sống, có tỉ lệ nhỏ gắn hiệu ứng 《Ký sinh》.

・Đơn vị bị ký sinh sẽ mất khả năng điều khiển, sau một khoảng thời gian sẽ sinh ra Tử trùng rồi tự biến mất.

※ Kỹ năng độc quyền của "Toàn trùng nữ vương Isla"

―――――――――――――――――

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận