Khải Huyền Dị Giới: Thống...
Kazuno Fehu (鹿角フェフ) Jun (じゅん)
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Vol 2: Nhịp tim tuyệt vọng vừa sinh đã trỗi dậy

Chương 28: Phái Binh

0 Bình luận - Độ dài: 2,430 từ - Cập nhật:

Toàn trùng nữ vương Isla, một đơn vị anh hùng mạnh mẽ đã được triệu hồi thành công.

Takuto cùng đồng đội phần nào thở phào sau căng thẳng, họ đang có một cuộc trao đổi riêng trong vương cung.

“Lâu quá không gặp... hay nên nói là rất hân hạnh được gặp nhỉ, Isla? Vừa nãy tôi chưa hỏi kỹ, nhưng giờ thì tôi xin phép vào thẳng vấn đề. Cô còn nhớ đã cùng Takuto-sama chơi Eternal Nations không?”

Atou nhìn chằm chằm Isla, ánh mắt sắc bén như dao.

Toàn thân cô căng như dây đàn, thể hiện tư thế sẵn sàng ứng chiến.

Đúng là hình mẫu trung thần luôn đề phòng mọi thứ có thể gây hại cho chủ nhân.

Isla – nhìn Atou với dáng vẻ như đang thấy một con thú nhỏ nhe nanh gầm gừ bên chân người chủ – bật cười khe khẽ.

Nhưng thay vì châm chọc, nụ cười ấy lại mang theo vẻ thích thú.

“Trời ơi, Atou-chan đúng là tràn đầy năng lượng. Bảo vệ Takuto-sama hết mình nhỉ? Dễ thương thật đấy. Cho tôi xoa đầu một cái nhé~”

Vừa nói, Isla vừa đưa đôi tay phụ khéo léo ra và bắt đầu xoa đầu Atou như đang dỗ một đứa trẻ nghịch ngợm.

Atou lập tức giãy nảy, trưng ra vẻ mặt khó chịu cùng đôi má phồng lên giận dữ.

“Ehhh! Đừng có xoa đầu tôi! Trả lời câu hỏi đi chứ!”

“Cứng nhắc quá đi mất~ Nhưng mà, cũng đáng yêu đấy. Câu trả lời là: YES. Thời gian chơi game cùng Takuto-sama vẫn còn nguyên trong trí nhớ tôi. Ngạc nhiên sao?”

Vừa nghịch mái tóc rối tung của Atou, Isla vừa liếc sang Takuto với ánh mắt lấp lánh như muốn truyền đi thông điệp:

“Em là kẻ trung thành tuyệt đối với ngài.”

Dù chỉ là một thế giới ảo, khoảng thời gian họ đã trải qua cùng nhau vẫn khắc sâu như bằng chứng cho lòng trung thành không thể lay chuyển.

Takuto khẽ xúc động.

Cậu từng nghĩ chỉ mỗi Atou – người được triệu hồi đầu tiên – là còn nhớ về mình.

Nhưng giờ, với lời khẳng định từ Isla, rõ ràng những anh hùng khác cũng vẫn giữ lại ký ức đó.

Không chỉ vậy, họ còn trân trọng nó.

Dù thế giới này không còn là game, họ vẫn tôn kính cậu như một vị quân vương đích thực.

Suy nghĩ ấy khiến cậu bối rối mà cảm động – như thể vừa gặp lại một người bạn thân đã sát cánh suốt bao năm.

...Chỉ có điều, mấy anh hùng của Mynoghra thì toàn mấy “bạn xấu” chứ chẳng tốt đẹp gì cho cam.

Takuto tạm gạt mấy ký ức lộn xộn đó sang một bên, rồi hướng ánh nhìn đầy dịu dàng về Isla – người vừa được triệu hồi đến thế giới này.

“Isla là một anh hùng hiếm khi xuất hiện trong game, nhưng ta vẫn có nhiều kỷ niệm với cô. À mà, thật ra... anh hùng nào ta cũng có kỷ niệm cả.”

“Cơ bản thì thần chỉ được gọi khi chiến thuật dùng Atou-chan phá sản thôi mà~”

“Chuẩn luôn! Kiểu gặp đối thủ khắc chế Atou, hoặc đơn giản là địch quá mạnh, thì gần như thua chắc. Lúc đó mới cần đến Isla để làm loãng đội hình địch bằng chiến thuật ‘lấy đông đánh ít’...”

Nhắc đến game, Takuto trở nên hào hứng hơn hẳn.

Ký ức ùa về.

Những tháng ngày vui vẻ hiện rõ mồn một trong tâm trí cậu.

Atou – sau khi vội vàng vuốt lại mái tóc rối – cũng nhập cuộc bàn luận.

Cả ba người say sưa nói chuyện về Eternal Nations.

Tuy nhiên, giữa lúc trò chuyện rôm rả, chỉ có Isla vẫn giữ tỉnh táo.

Khi thấy Takuto và Atou đều tạm dừng, Isla nhẹ nhàng ngắt mạch chuyện cũ:

“Mà này, chủ nhân à. Isla cũng muốn biết sơ qua tình hình hiện tại~ Ngài định để Isla chờ mãi sao? Isla sẽ buồnnn lắm đấy~”

“À chết! Xin lỗi nhé, vậy để ta giải thích luôn.”

Đôi mắt đa tròng của Isla khó mà đoán đang nhìn gì, nhưng biểu cảm trên gương mặt cô rõ ràng là đang bối rối.

Trong lúc trò chuyện, cô cũng liên tục đảo mắt quan sát xung quanh – vương cung nơi đây quá khác với cung điện Mynoghra trong game.

Văn hóa Dark Elf ngập tràn khắp nơi khiến Isla có chút lạ lẫm.

Nhưng sớm muộn gì cũng phải quen.

Takuto nghĩ vậy và thầm nhủ sẽ giúp Isla nhanh chóng thích nghi.

“Khoan đã, Takuto-sama! Trước khi xác nhận lòng trung thành của Isla, em không đồng ý để cô ta biết chi tiết tình hình! Cần phải điều tra thêm!”

“Không sao đâu, Atou-chan. Isla sẽ không cướp mất Takuto-sama của cô đâu~ Isla hiểu rõ lắm~”

“Muuu—!!”

Hy vọng sẽ sớm hòa hợp được…

Cơ bản thì, anh hùng nào cũng cá tính mạnh.

Trong game, giữa các đoạn truyện ngắn kèm theo, chuyện anh hùng va chạm, bất đồng là chuyện thường như cơm bữa.

Atou lập tức bắt bẻ Isla, còn Isla thì giữ phong thái điềm tĩnh kiểu nữ vương, xử lý mượt mà.

Chính nhờ sự điềm tĩnh ấy mà cuộc khẩu chiến chưa bùng phát.

Nhưng cũng vì vậy mà Atou lại càng phát hỏa…

Takuto thở dài trước bài toán "quản lý anh hùng siêu cấp khó nhằn", rồi vỗ tay ra hiệu kết thúc vụ tranh cãi.

Dẫu sao thì… trông cậu vẫn khá vui.

………

……

“Ra là… chuyện như vậy sao…”

Nghe xong toàn bộ sự tình từ Takuto, Isla phát ra tiếng “gichichi” nhỏ đầy ngạc nhiên.

Dù là toàn trùng nữ vương, cô vẫn có thể cảm thấy bối rối.

Thành thật mà nói, cô cũng chưa hiểu rõ mọi chuyện.

Nhưng một khi cô đã được triệu hồi đến thế giới này, chắc chắn là có lý do – Isla tự nhủ vậy để giữ vững tinh thần.

“Ừ, tôi cũng chưa hiểu bao nhiêu, nhưng chính nhờ Atou mà tôi mới đi được đến đây.”

“Không đâu ạ. Chính vì có Takuto-sama, thần mới có dũng khí để đi xa đến thế. Nếu chỉ có một mình… thần chắc đã chọn cái chết vì tuyệt vọng rồi…”

“...Atou…”

“...Takuto-sama…”

“Chó cũng chẳng nuốt nổi cái màn tình cảm này nha~”

Takuto và Atou chìm vào thế giới riêng của họ.

Dù chưa rõ hết ký ức về Eternal Nations, Isla vẫn nhớ rõ một điều – Ira Takuto luôn đặc biệt yêu quý anh hùng Atou.

Thân thiết thì tốt đấy, nhưng mà nếu cứ như vậy hoài thì sống chung cũng mệt mỏi lắm… Isla nghĩ thầm, rồi gạt mấy suy nghĩ vẩn vơ sang một bên.

Cô còn việc phải làm.

Chuyện trở thành thuộc hạ của Takuto, với cô hoàn toàn không có gì để do dự.

Đơn vị “Toàn trùng nữ vương Isla” được tạo ra chính là vì Mynoghra – vì đấng quân vương vĩ đại Ira Takuto.

“Dù sao thì, thần đã hiểu chiến lược rồi. Xây dựng một quốc gia hòa bình tại vùng đất quái đản này – nếu thân phận nhỏ bé này có thể giúp chủ nhân thực hiện đại nguyện ấy, thần sẽ lấy làm vinh hạnh vô cùng.”

Isla cúi đầu thi lễ đầy trang trọng, bày tỏ lòng trung thành tuyệt đối với Takuto.

Thấy vậy, Takuto gật đầu, chính thức giao phó cho Isla nhiệm vụ mà cậu đã ấp ủ từ lâu.

“Isla, ta giao cho cô nhiệm vụ phòng thủ Mynoghra.”

“Ồ? Ngài thật sự tin tưởng thần đến vậy sao?”

Isla nghiêng đầu, giọng vẫn vui vẻ nhưng ánh mắt đã đổi sắc.

Cô hiểu rõ ý nghĩa của lời nói vừa rồi.

Dù là một anh hùng mạnh, cô vẫn chỉ mới được triệu hồi – và hơn nữa, thế giới này không còn là game.

Cô không phản bội, tất nhiên rồi.

Nhưng Isla cảm thấy việc Takuto tin tưởng quá nhanh như vậy là hơi bất cẩn.

“Ta tin cô.”

Takuto đáp, mặt không đổi sắc.

Dù Isla cố gắng quan sát, cô vẫn không thể đọc được biểu cảm hay cảm xúc nào trong ánh mắt của cậu.

Cô từng thấy Takuto khi còn nằm liệt giường, từng thấy cậu lặng lẽ chơi game hàng giờ trong im lặng.

Vì thế, cô nghĩ mình phần nào hiểu được Takuto – hiểu cả nguyên tắc và sở thích của cậu.

Nhưng “hiểu thấu” thì còn xa lắm.

Trong mắt Isla, Takuto giống như một hình nhân bị bôi đen kín mít – một nét vẽ mơ hồ không tài nào nắm bắt.

Nhưng cô vẫn sẽ chấp nhận mệnh lệnh.

Bởi vì việc giao cho Isla phòng thủ Mynoghra là một quyết định cực kỳ hợp lý.

Isla không phải kiểu anh hùng thiên về tấn công.

Cô có kỹ năng “Tử Trùng Sản” – cho phép tạo vô hạn đơn vị côn trùng, dùng làm lao động hoặc chiến đấu.

Cô cũng có hiệu ứng tăng +2 công cho toàn bộ đơn vị côn trùng trên toàn thế giới – tuy có thể khiến kẻ địch được lợi, nhưng vì gần như không ai sử dụng côn trùng làm quân chính quy, nên bất lợi là rất nhỏ.

Chiến lược lý tưởng là:

– Ở yên trong lãnh thổ, dùng côn trùng lao động để nâng cao quốc lực

– Tạo ra côn trùng chiến đấu để tăng cường quân lực

Isla là anh hùng phát huy sức mạnh tối đa trong thế trận phòng thủ.

Còn nếu cần người đột phá chiến tuyến… thì Mynoghra đã có người phù hợp hơn.

“Thần Isla vô cùng cảm kích vì được chủ nhân tín nhiệm, nhưng... nếu vậy thì lực lượng xuất binh tới Fawncaven sẽ là…”

“Uuuu… Buồn quá đi mất!!”

Một cô gái buồn rầu than thở như sắp khóc.

“Toàn trùng nữ vương Isla” là anh hùng phòng thủ, còn “Atou, kẻ Bùn Nhơ” là mũi nhọn tấn công.

Dù yếu ở đầu game, kỹ năng cướp năng lực của địch giúp cô trở nên cực kỳ đáng sợ.

Đặc biệt khi đối đầu với tộc man di – vốn không mạnh – cô dễ dàng hút sạch kỹ năng có ích với rủi ro cực thấp.

“Quái lực”, “Tái sinh lực”, “Hoạt động dã ngoại”… nếu cướp được thì sức mạnh của Atou sẽ vượt tầm kiểm soát.

Ngay cả khi Fawncaven trở mặt, Atou vẫn có khả năng rút lui về Đại Chú Giới.

Chưa kể, cô còn có thể liên lạc thần giao cách cảm với Takuto, nên việc báo cáo hay xin chỉ thị đều không thành vấn đề.

Xét trên mọi khía cạnh, đưa Atou đi chinh chiến là điều quá hiển nhiên.

Tuy vậy… cảm xúc của Takuto và Atou về chuyện này lại không đơn giản như vậy.

Dù có thể liên lạc bằng thần giao cách cảm, thì việc rời xa nhau vẫn là một cuộc chia ly tạm thời.

Với Takuto – một người không giỏi giao tiếp – thì việc điều hành quốc gia phần lớn vẫn dựa vào Atou.

Vắng cô, cậu sẽ phải tự mình chỉ đạo tất cả mọi người – một thử thách khổng lồ.

Về phần Atou, rời xa Takuto – người cô luôn tôn kính và yêu quý – để hành động đơn độc trong một nhiệm vụ đầy áp lực cũng là điều cực kỳ căng thẳng về mặt tinh thần.

Cả hai cảm thấy như thể mình là những con sư tử non bị ném xuống vách đá vậy.

Nhưng đã là thử thách thì không thể né tránh.

Takuto khẽ siết chặt nắm tay, giấu đi vẻ chần chừ nơi ánh mắt, cố gắng nghiêm khắc với bản thân – vì chính mình, và vì Atou.

“Ta cũng buồn lắm, Atou… Nhưng chuyện này, ngoài em ra thì không thể nhờ ai khác được.”

Ánh mắt họ giao nhau – không một lời, nhưng chứa đựng quá nhiều điều.

Tình cảm thấu hiểu nhau đến độ không cần đến thần giao cách cảm.

Và trong lúc cảm xúc đang dâng trào đến cực điểm, Atou không kìm được mà nhào tới ôm chặt lấy Takuto.

“Takuto-saamaa!!”

Takuto hơi khựng lại, rồi lập tức ôm đáp lại, mạnh mẽ hơn mọi khi.

“Atou!!”

Một cái ôm siết chặt đến mức tưởng như họ sắp chia tay mãi mãi vậy.

Dù thế, cả hai đều rất nghiêm túc.

Không thể tránh khỏi việc bất an.

Lỡ như có chuyện gì xảy ra thì sao?

Cái ôm này cũng là cách để họ tự trấn an, ngăn không cho nỗi sợ nuốt chửng lấy mình.

Dù nỗi sợ ấy chủ yếu là… sợ không giao tiếp được với người khác.

“Chó còn chẳng buồn hóng chuyện tình này đấy…”

Nhìn hai người từ xa, Isla nheo mắt lẩm bẩm, giọng pha chút bực mình hơn là ghen tị.

Nhưng rồi cô hít sâu một hơi, khoanh tay lại, lấy lại tinh thần và nhắc bản thân về sứ mệnh mình đang gánh vác.

“Fufufu… nhưng mà, cũng háo hức đấy chứ.”

Cô cười khúc khích, môi mím lại để kìm tiếng cười lớn hơn, còn tiếng răng nghiến nhẹ lại vang lên khe khẽ như dấu hiệu của sự quyết tâm.

Với Isla – một nhân vật từng chỉ là dữ liệu trong game – được sống như bây giờ là một điều kỳ diệu mà cô vô cùng biết ơn.

Giống như Atou, cô không hiểu tại sao chuyện này lại xảy ra.

Nhưng cô biết rất rõ mình cần phải làm gì.

Vì Takuto vĩ đại.

Vì muốn biến trò chơi mới mà cậu tạo ra thành một điều tuyệt vời.

Isla sẽ dốc toàn lực để thực hiện sứ mệnh – cũng là lẽ tồn tại của chính mình.

“Xin hãy giao toàn bộ cho Isla này. Thần sẽ triệu hồi mọi loài côn trùng khắp thế gian, và biến chúng thành sức mạnh để hoàn thành nguyện vọng của ngài.”

Không rõ trò chơi lần này sẽ kéo dài bao lâu.

Nhưng Isla quyết định – như một người mẹ hiền – sẽ luôn dõi theo từng bước đi của người chủ nhân yêu quý.

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận