Đều đã trùng sinh rồi, ai...
Thác Na Nhi ; 错哪儿了
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

[501-600]

Chương 594: Pingtuan, thắng lớn rồi

0 Bình luận - Độ dài: 1,925 từ - Cập nhật:

Chương 594: Pingtuan, thắng lớn rồi

Người dùng Pingtuan giao đồ ăn vẫn tăng không ngừng, hiện tại ở cả bốn thành phố tuyến một đều gặt hái thành tích không tệ. Dù không thể nói là bùng nổ, nhưng chắc chắn có thể miêu tả là phát triển mạnh mẽ.

Quan trọng hơn, họ gần như không tốn chi phí quảng bá, thậm chí còn rơi nước mắt mà lãi đậm một khoản…

Nói cũng khéo, mấy ngày sau khi kế hoạch lộ ra, Giang Chính Hoành gọi cho Giang Cần, giọng cực kỳ kích động.

“Con trai, dạo gần đây ở Tế Châu mưa nhiều lắm, người trong làng bảo, chỗ mộ tổ nhà mình tích thành một vũng nước nhỏ rồi!”

“Vũng nước nhỏ? Có ý nghĩa gì sao?”

“Nước mưa là lộc trời đấy, điềm lành đó, chứng tỏ nhà mình có phúc lớn, con cháu sẽ vinh hiển.”

Giang Cần nghe xong cũng “kích động” phụ họa với ba một lúc, rồi cúp máy, trầm tư suy nghĩ.

Tích nước à… trời ạ…

Không phải là cụ cố không chịu nổi, bị đối thủ cạnh tranh chọc tức đến phát khóc chứ?

Giang tổng chịu đựng cái mũ “con cháu bất hiếu”, hôm sau liền tìm một ngôi chùa, thắp hương khấn vái, cầu cụ cố vì tương lai nhà họ Giang mà ráng chống thêm chút nữa.

Trong khoảng thời gian này, đồng phục và hộp giao hàng của Koubei giao đồ ăn cũng đã sản xuất xong, nhanh chóng phân phát đến tay các shipper của họ.

Hôm sau, Quách Minh, La Bình và Robin còn đặc biệt ra phố dạo một vòng.

Họ nghĩ rằng khi thấy shipper mặc đồng phục của mình lướt qua phố, cảnh tượng ấy nhất định cảm động hơn nhiều so với mấy con số lạnh lẽo trên hệ thống.

Nhưng ba người đứng ngoài phố rình mấy tiếng, lại không thấy bóng dáng chiếc áo cam nào của Koubei giao đồ ăn.

Trưởng phòng thị trường lão Tôn bị mắng một trận, lập tức cử người đi điều tra, kết quả được shipper báo lại, rằng cảm ơn công ty đã phát đồng phục, nhưng áo mới không nỡ mặc, đợi mặc rách bộ của Pingtuan đã rồi tính sau.

Tôn quản lý lập tức ra chỉ thị nghiêm, cấm shipper Koubei mặc đồng phục hãng khác, vi phạm thì không phân đơn.

Một số shipper không phục.

Dựa vào đâu? Cái áo đó là tôi bỏ tiền mua nhé!

Hàng phát miễn phí thì vứt không xót, nhưng bỏ tiền túi mua về, không mặc thì phí lắm, ai chịu nổi.

Thế là suốt thời gian đó, shipper các nền tảng vẫn mặc áo vàng của Pingtuan, nhìn ra phố cứ tưởng ngoài Pingtuan ra, chẳng còn nền tảng đặt đồ ăn nào khác.

Thi thoảng có vài chiếc áo khác màu ló ra, cũng chẳng ai buồn để ý.

Pingtuan giao đồ ăn, thắng lớn thật rồi.

Thời gian trôi đến cuối tháng Ba, tiết xuân rực rỡ, trời xanh mây trắng.

Đại học Lâm Xuyên tổ chức Tuần lễ Văn hóa câu lạc bộ, quy mô cả nghìn người.

Trên sân vận động rộng lớn, đầy rẫy đàn em đàn chị ca hát nhảy múa, hai bên là vô số gian hàng, sôi nổi náo nhiệt.

Ngụy Lan Lan, Đổng Văn Hào, Lộ Phi Vũ, Tô Nại và một số người tranh thủ rảnh rỗi quay về trường góp vui, vừa vào đã khiến mấy vị chủ nhiệm khoa Văn, Thương và Máy tính gọi điện năn nỉ đến uống trà.

Uống xong một vòng trà, cả nhóm mới đến hiện trường lễ hội văn hóa, gặp Giang Cần và báo cáo tình hình gần đây.

“Pingtuan giao đồ ăn đang phát triển rất tốt, thị phần ở thủ đô đã vượt Kuaidian, tuy còn kém Nuomi nhưng… Baidu đúng là vung tiền dữ dội.”

“Có tin đồn rằng Nuomi mới nhận thêm một khoản đầu tư, chuẩn bị chính thức đổi tên thành Baidu Giao Đồ Ăn. Em xem báo cáo cuối tháng của Tử Khánh gửi qua, đồng phục shipper đã in logo Baidu rồi.”

“Ở Thượng Hải, lượng đơn của tụi mình cũng sắp đuổi kịp Koubei.”

“Còn có một dịch vụ đặt đồ ăn tên là Delivery Hero, cũng vừa gia nhập thị trường trong nước, giờ gọi là WaiMai Chaoren, tiềm lực tài chính rất mạnh, bước vào thị trường như bão tố.”

Nghe xong, Giang Cần nhìn sang Ngụy Lan Lan: “Tụi mình đánh nhau, liên quan quái gì đến mấy thằng Tây ấy? Tiền đâu cũng muốn hốt, đúng là mơ, cho tụi nó ít túi ni lông đi, cho biết thế nào là binh pháp. Còn cái tên Chaoren, siêu nhân cái đầu, siêu nhân lỗi thời lâu rồi không biết hả?”

Ngụy Lan Lan mím môi cười: “Em để thư ký xử lý.”

Đổng Văn Hào chêm vào: “Sếp thích siêu anh hùng Marvel à?”

“Không, tôi thích siêu anh hùng Trung Quốc.”

“Ai vậy? Tôn Ngộ Không?”

“Thần Tài.”

“…”

Giang Cần lại quay sang Ngụy Lan Lan: “Bên ngoài WaiMai Chaoren có nổi không?”

“Top 1 thế giới, quy mô rất lớn, thị trường phủ khắp toàn cầu, định giá hơn 20 tỷ đô.”

Giang Cần trầm ngâm: “Làm âm thầm thôi, sau này chúng ta quốc tế hóa, biết đâu lại thâu tóm luôn tụi nó.”

Lộ Phi Vũ nghe mà tim đập thình thịch.

Tên siêu nhân này đang làm ăn ngon lành bên trời Tây, tự nhiên nhảy vào chọc ghẹo làm gì, giờ thì xong rồi, bị sếp tụi mình để ý đến, Chúa cũng không cứu nổi đâu…

Lúc ấy, có năm shipper mặc áo vàng đi vào sân, đậu xe ngoài cổng rồi vào giao đồ.

Giang Cần nhìn một lát, hỏi: “Đoán xem, trong mấy người đó có bao nhiêu là shipper của Pingtuan?”

Đổng Văn Hào vuốt cằm: “Dưới sự dẫn dắt của sếp, Pingtuan phát triển như diều gặp gió, em đoán cả năm đều là người mình.”

Lộ Phi Vũ suy nghĩ: “Mình không mở chiến dịch khuyến mãi trong trường đại học, chắc không nhiều đâu, em đoán chỉ có một.”

“Đoán một thì đi hỏi thử.”

“Hả? Em giờ là tổng giám đốc bộ phận tin tức rồi mà!”

Giang Cần nheo mắt: “Trong mắt tôi, cậu mãi mãi là cún con, đi mau!”

Lộ Phi Vũ tức phát điên, hì hục chạy ra ngoài đuổi theo mấy shipper hỏi thử, kết quả không có ai là người của Pingtuan cả.

Shipper hãng khác toàn mặc đồng phục Pingtuan, cứ như mấy cái biển quảng cáo biết đi, buồn cười chết mất.

Dù vậy, mấy người già kỳ cựu của 208 vẫn thấy hơi khó hiểu vì sao sếp chưa triển khai thị trường sinh viên.

Bởi lẽ dịch vụ mua theo nhóm của Pingtuan xuất phát từ sinh viên, xét về mặt chiến lược, trường đại học rõ ràng là nơi khởi đầu lý tưởng nhất.

“Sếp, mình không khai thác thị trường sinh viên à?”

“Có, nhưng không phải bây giờ. Thị trường đại học và thị trường toàn quốc có rào cản rõ rệt. Trước đây chúng ta lợi dụng rào cản đó để phòng thủ, để lúc yếu không bị đánh quá nặng.”

Giang Cần cất bước đi tiếp: “Nhưng Pingtuan giờ đã khác. Nhiều người đang theo dõi từng hành động của chúng ta, nếu vẫn lấy trường đại học làm xuất phát điểm, dùng thế phòng thủ ra trận, kiểu gì cũng đánh rắn động cỏ, sau đó bị chặn đánh trong trường.”

“Lần này chúng ta chi rất ít tiền mà vào được thị trường nhanh, là nhờ chiêu kỳ binh túi ni lông, nhưng các nền tảng khác phản ứng rất nhanh, chứng tỏ họ luôn đề phòng ta.”

“Nhất là hệ Ali với Koubei, chú Mã thật sự luôn chờ bóp cổ chúng ta.”

“Nếu không phải đánh bất ngờ, chúng ta vừa vào trận đã phải đốt tiền đấu với Koubei, đau lắm đấy. Nhưng nếu làm quen thị trường toàn quốc trước, rồi quay lại lấy trường đại học, sẽ dễ như trở bàn tay.”

Nghe xong, mọi người như bừng tỉnh.

Tư thế phòng thủ hay tấn công, phụ thuộc vào thân phận và vị thế.

Hai năm trước, dù Giang Cần có vác loa gào khắp nơi rằng tôi là sinh viên, nhường đường cho tôi thống nhất thị trường, chắc cũng chẳng ai thèm đáp.

Nhưng giờ khác rồi, sếp chỉ cần lỡ… thả nhẹ một cái, thiên hạ đã lo phát tán khí độc.

Nên khi ai nấy đều đề phòng anh, mà anh còn chơi thế thủ, thì còn ý nghĩa gì nữa?

“À đúng rồi, Tô Nại đâu?”

“À… sếp vừa nói chị dâu ở trong quán Hỷ Điềm mà, cổ chạy vô rồi, còn bảo lâu quá không gặp chị dâu, có nhiều chuyện muốn tâm sự.”

“Vãi, quả bom hạt nhân đây rồi!”

“?”

Giang Cần bỏ mặc đám người, lao nhanh về phía quảng trường trước, nhưng chưa kịp vào quán Hỷ Điềm thì nhận được cuộc gọi từ Cố Xuân Lôi bên Trung tâm Quảng giáo.

Giờ đã tháng Tư, kỳ thi đại học sắp tới, các trường đều chạy nước rút tuyển sinh.

Năm nay Lâm Đại không tham vọng lắm, chỉ muốn giành vài thủ khoa tỉnh.

Thật ra trước kia cũng không nghĩ xa thế, nhưng Giang Cần phát triển nhanh quá.

Phỏng vấn chuyên đề về anh là trọng điểm tuyên truyền năm nay, nhưng Giang Cần mãi không sắp xếp được thời gian, khiến trường sốt ruột.

Cố Xuân Lôi phải tự thân hạ mình, năn nỉ anh bớt chút thời gian hai ngày để quay cho xong.

“Được rồi cô Cố, mai em dồn chút thời gian.”

“Giang tổng, một ngày thì ngắn quá, ngoài bài phỏng vấn, tụi em còn phải quay một đoạn phim ngắn nữa.”

Năm 2010, phim ngắn Old Boys bỗng dưng nổi như cồn, càn quét mạng xã hội, mở ra thời đại phim ngắn.

Hai anh em Chopstick Brothers nhờ đó vụt sáng, nổi đình nổi đám, khiến nhiều đơn vị truyền thông rất chuộng kiểu làm phim này.

Đại học Bắc Kinh những năm gần đây cũng liên tục ra mắt Nhật ký nam sinh và Nhật ký nữ sinh, đẳng cấp cao ngất, Lâm Đại đành phải đu theo trào lưu.

Dĩ nhiên họ không dám kỳ vọng Giang Cần làm nam chính, chỉ cần anh xuất hiện một chút thôi cũng đủ tăng sức hút rồi.

Trong phim tuyên truyền mà có tổng tài trăm tỷ, lại còn đang là sinh viên, ai mà đỡ nổi?

Biết đâu năm nay mấy thủ khoa muốn khởi nghiệp lại bị cuốn hút, không chừng lắm chứ.

Nghe xong, Giang Cần nhếch môi cười: “Biết trong trường có một anh đẹp trai là cứ muốn lôi ra khoe đúng không, cô Cố cũng dụng tâm lắm ha.”

“?”

Cúp máy xong, Giang Cần vừa vặn đi qua bảng tin trường, soi gương qua kính, chỉnh lại tóc, dáng vẻ anh tuấn hiên ngang.

Nhưng giây tiếp theo, sắc mặt anh chợt biến đổi.

Chết tiệt, suýt quên, tiểu phú bà của anh đang trong tay tên khủng bố Tô Nại!

Giang Cần quay ngoắt, chạy thẳng vào quán trà sữa Hỷ Điềm.

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận