Đều đã trùng sinh rồi, ai...
Thác Na Nhi ; 错哪儿了
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

[501-600]

Chương 505: Tầm nhìn vượt thời đại hay biết xem bói?

0 Bình luận - Độ dài: 2,022 từ - Cập nhật:

Chương 505: Tầm nhìn vượt thời đại hay biết xem bói?

Lữ Chí Xuyên không quay về văn phòng mình mà theo Bàng Nhuế đến tòa nhà trụ sở của mảng kinh doanh Alipay.

Bàng Nhuế bảo thư ký rót cho anh một tách trà, mời anh ngồi đợi.

Cho đến lúc này, Lữ Chí Xuyên vẫn chưa hiểu mình được gọi đến đây làm gì, cũng không hiểu câu nói vừa rồi của Tổng Bàng có ý gì. Nhưng khi Bàng Nhuế mang đến một tập tài liệu, mọi chuyện đã sáng tỏ.

“Đây là gì vậy?”

“Hợp đồng hợp tác giữa Alipay và Pingtuan.”

“?”

Lữ Chí Xuyên sững người hồi lâu, rồi mới kịp phản ứng, lập tức lật hợp đồng đọc kỹ, cuối cùng lộ ra vẻ mặt không thể tin nổi: “Tháng 10 năm 2009?”

Bàng Nhuế ngồi xuống ghế, rất điềm nhiên gật đầu: “Vào dịp Quốc khánh năm 2009, Alipay đã ký hợp đồng hợp tác với Pingtuan. Chúng tôi cung cấp dịch vụ thanh toán, họ giúp chúng tôi quảng bá dịch vụ.”

“Sao có thể thế được…?”

Phản ứng đầu tiên của Lữ Chí Xuyên là nghi ngờ tính xác thực của bản hợp đồng.

Năm 2009, Alipay đúng là chẳng ra gì, chỉ đơn thuần là một cầu nối trong giao dịch mua sắm online, chức năng đỉnh nhất cũng chỉ là nạp tiền điện thoại, điện, gas trực tuyến.

Nhưng thời đó, phần lớn khu dân cư vẫn chưa hỗ trợ thanh toán online.

Còn tính năng nạp điện thoại thì phải dùng U盾 để kết nối, mất tận 24 tiếng mới nhận được tiền. Với khoảng thời gian đó, xuống tầng mua thẻ cào còn nhanh hơn.

Tại sao lại như vậy?

Bởi vì Alipay muốn làm nền tảng trung gian, tức là động đến miếng bánh của ngân hàng, đập vào hào lũy của họ, ngân hàng nào dễ gì chịu để yên.

Nếu không phải vậy, sao ông chủ Mã năm đó lại tức đến mức tuyên bố: Nếu ngân hàng không thay đổi, vậy chúng tôi sẽ thay đổi ngân hàng.

Thời ấy, chẳng ai tin vào mô hình thanh toán trung gian, ngay cả nội bộ nhân viên cũng còn nghi ngờ.

Nhưng nếu hợp đồng này thực sự được ký từ năm 2009, thì chẳng khác gì khi Kim Thiền Tử còn đang chểnh mảng nghe giảng kinh, đã có yêu quái nấu sẵn nồi chờ ăn thịt Đường Tăng rồi.

Lữ Chí Xuyên từng tin rằng có người sở hữu tầm nhìn xa, dù sao làm ở Alibaba nhiều năm, anh từng gặp không ít người như thế. Nhưng tầm nhìn đến mức này, anh thật sự không dám tin.

“Năm đó Alipay đến giấy phép còn chưa có, tiền đồ mù mịt, sao hắn lại dám ký hợp tác sớm vậy?”

“Hắn bảo muốn cược với tôi.”

“?”

“Lúc đó tôi đang nghỉ phép, hắn lặn lội tìm đến một nhân viên của tôi, gửi bản kế hoạch phát triển. Tôi đọc thấy thú vị, nên mới quyết định gặp hắn.”

“Hắn còn rất trẻ, đúng kiểu sinh viên đại học, đang làm diễn đàn trong trường – chính là Zhihu bây giờ. Hắn nói trong một năm sẽ phủ khắp cả nước, hy vọng Alipay hợp tác với Pingtuan, mạnh kết hợp mạnh.”

Bàng Nhuế cầm tách trà, tựa vào lưng ghế: “Tôi cũng nói với hắn, không có giấy phép thì Alipay chẳng có giá trị gì. Nhưng hắn nói cược rằng Alipay sẽ có giấy phép, cũng cược rằng hắn sẽ mở rộng toàn quốc trong một năm. Thế là, hai chúng tôi cược một thứ mà cả hai đều không có.”

Lữ Chí Xuyên: “……”

Bàng Nhuế nhìn anh: “Nếu thắng, Alipay có thể nhanh chóng phổ biến trong nhóm sinh viên nhờ Zhihu. Nếu thua, hợp đồng vô hiệu, chẳng tổn thất gì. Đổi lại là anh, anh có dám cược không?”

“Hắn biết xem bói chắc?” Lữ Chí Xuyên cuối cùng cũng hiểu câu nói đáng sợ lúc nãy của cô.

“Tôi lúc ấy cũng nghĩ vậy, nhưng hắn nói dòng chảy của thời đại là không thể ngăn cản. Hắn không tin vào Alibaba, mà tin vào thời đại này.”

Lữ Chí Xuyên ngẩn người rất lâu, ánh mắt mãi không rời khỏi hai chữ “Pingtuan” trên bìa hợp đồng.

Giờ thì anh không còn quan tâm chuyện tầm nhìn vượt thời đại có khả thi hay không nữa, bởi hợp đồng trắng đen rõ ràng đang ở ngay trước mặt.

Điều anh đang suy nghĩ là kết cục của Lashou.

Năng lực của Lashou vốn đã kém hơn Pingtuan, giờ thậm chí còn có ý định rút khỏi các thành phố lớn. Nói thật, nếu có cửa thắng, ai lại nghĩ đến việc bỏ chạy?

Anh từng nghĩ việc kết nối với nền tảng thanh toán sẽ là bước ngoặt, giúp Lashou hồi sinh. Nhưng giờ xem ra, điều đó chỉ càng khiến Lashou sụp đổ nhanh hơn, đến lúc đó, Pingtuan sẽ trở thành kỳ lân của thị trường này.

【Tôi đang thi cuối kỳ】

Lữ Chí Xuyên bất giác lộ ra vẻ mặt ngớ ngẩn như thiếu não, cuối cùng cũng hiểu cái “đáng sợ” mà Bàng Nhuế nhắc đến là gì.

Một sinh viên hai mươi tuổi, từng bước tính toán, đoán trước cả xu hướng thị trường.

Hắn dùng cái mình không có để cược cái người khác cũng chưa có, dàn sẵn thế cờ trước hai năm, rồi biến nó thành át chủ bài vào thời khắc quyết định. Mà át chủ bài này lẽ ra có thể là thứ khiến hắn thân bại danh liệt.

Có những chuyện không tự mình trải nghiệm thì không cảm nhận được hết, và giờ anh đã hiểu vì sao Lashou, Nuomi, và Dazhong Dianping lại thua thảm hại trên thị trường mua theo nhóm.

“Nói như vậy thì… Lashou xong rồi.”

Bàng Nhuế cầm tách trà, im lặng hồi lâu: “Giờ không còn là chuyện Lashou chết sống nữa, mà là giá trị của Pingtuan vượt xa dự đoán. Alibaba dù không đầu tư cũng phải trở thành đối tác chiến lược với Pingtuan.”

Lữ Chí Xuyên nhìn cô: “Tổng Bàng cho rằng, Pingtuan sẽ là người chiến thắng cuối cùng?”

“Nếu anh gặp một người, hai mươi tuổi, dàn trận từ hai năm trước, mà từng bước đều thành hiện thực, anh cũng sẽ nghĩ vậy thôi…”

Lúc này, Giang Cần chẳng biết gì về những chuyện đang diễn ra ở Alibaba. Cậu vừa đuổi theo một đồng xu năm hào rơi từ cổng khu giảng đường ra. Nhìn thấy nó sắp rơi vào cống, cậu lao nhanh tới, “bốp” một phát đè lại.

Sau đó, cậu dùng đồng xu ấy mua một cây kem que ở cửa hàng bên ngoài, vừa đi vừa nhai rôm rốp.

Thi cuối kỳ là thật, cậu vừa thi xong. Nhưng đúng là cũng lấy làm cớ để từ chối anh Lữ bên Alibaba.

Dù sao giờ cậu không thiếu tiền, cũng không muốn dính dáng quá sâu với tập đoàn lớn như Alibaba.

Bởi vì so với mấy ông lớn internet, Pingtuan vẫn quá nhỏ. Có lúc, yếu thế cũng là một loại tội. Không tiếp xúc thì thôi, chứ một khi dính vào, rất có thể sẽ có những biến số vượt ngoài kế hoạch.

Giang Cần vừa ăn vừa nghĩ, ai mà ngờ một hotboy trong giới khởi nghiệp Internet lại đang ăn que kem rẻ tiền thế này chứ.

Lúc này, Tào Quảng Vũ cũng từ giảng đường bước ra, thấy bộ dạng đơ đơ của Giang Cần thì cười phá lên: “Sao đấy? Thi toàn không biết à?”

“Không phải chuyện thi cử, là Alibaba muốn tặng tiền cho tôi, tôi không muốn nhận, nhưng lại không biết từ chối sao cho khỏi mất lòng, cậu nói xem, thiếu gia?”

“…”

Giang Cần cười tươi rói, chẳng thèm để ý đến cậu thiếu gia nhà họ Tào, rồi thấy Phùng Nam Thư từ sảnh lớn bước ra, liền vẫy tay gọi.

Phùng Nam Thư chạy lại, nhét tay vào tay cậu, nhỏ giọng gọi một tiếng “Anh ơi”.

Theo sau là Cao Văn Huệ và Vương Hải Ni, vừa tới đã đòi đến phòng 207 tránh nóng, vin vào danh nghĩa bạn thân của Nam Thư, mặt dày chẳng khách khí tẹo nào.

Mấy người bèn mua cơm ở căng tin rồi kéo nhau về căn cứ khởi nghiệp.

Trời hè nóng nực, hơn ba mươi độ, đến mức ngủ trưa cũng không yên. Ai từng đến 207 rồi thì chẳng ai còn muốn quay lại ký túc xá.

Ba cô gái ngồi xếp bằng trên tấm thảm mới, chăm chú xem phim cổ trang Cung, tài liệu ôn tập mang theo bị ném sang một bên từ lâu.

“Nhạc chủ đề hay quá, tên gì nhỉ?”

“Hình như là Tự sát vì tình, hay Cung dưỡng gì đó?”

“…”

“Mà Thanh Xuyên rốt cuộc thích ai thế?”

“Chắc là Bát Hiền Vương.”

Cao Văn Huệ quay lại nhìn Giang Cần, vẻ mặt tuyệt vọng: “Này, Giang tổng, trong phim này làm gì có nhân vật nào là Bát Hiền Vương hả?”

Giang Cần méo miệng, nghĩ bụng mình là người trọng sinh, chẳng lẽ còn không biết à? Trừ khi xem nhầm phim. Nhưng đúng lúc đó, điện thoại bỗng rung lên, là một số lạ, hiển thị đến từ Thâm Thành.

Cậu đoán có thể là Tencent, nên ấn nghe máy.

Không ngoài dự đoán, bên kia xưng là quản lý đầu tư của Tencent, tên là Bành Thắng, lời lẽ cũng na ná như Lữ Chí Xuyên bên Alibaba.

Giang Cần vẫn giữ nguyên tôn chỉ “có thể trốn thì trốn, tuyệt không đắc tội đại gia”, lời lẽ uyển chuyển, những vấn đề mấu chốt thì không đụng đến. Chỉ khi bên kia nhắc “có cơ hội hợp tác”, cậu mới tỏ ra tích cực.

“Pingtuan hiện tại vẫn đủ vốn, cảm ơn Bành tổng quan tâm, nhưng có thể chúng tôi đang cân nhắc cơ hội hợp tác khác.”

“Ồ? Giang tổng nói đến cơ hội gì vậy?”

Giang Cần ho khẽ: “Zhihu của chúng tôi là diễn đàn sinh viên lớn nhất cả nước, có hàng chục triệu người dùng. Tôi nghe nói bên anh có ứng dụng liên lạc tên là WeChat, hoàn toàn có thể đến Zhihu để quảng bá đấy.”

Bành Thắng suy nghĩ giây lát: “Giang tổng khi nào đến Thâm Thành, chúng ta có thể bàn kỹ hơn?”

“Chắc trong hai tháng tới sẽ có dịp.”

“Được, khi ấy tôi nhất định đón tiếp chu đáo.”

Giang Cần nghĩ một lúc, rồi mở miệng: “Bành tổng, tôi còn một câu hỏi.”

Giọng Bành Thắng từ đầu dây truyền đến: “Giang tổng cứ hỏi.”

“Ông Mã Họa Đằng có con gái không?”

“Ờ… có đấy.”

“Ồ, thế sinh nhật cô ấy có phải 22 tháng 6 không?”

“Cái này… chắc là không đâu.”

Giang Cần gật đầu, cúp máy, nhìn tin nhắn QQ một người bạn cấp ba vừa gửi: Hôm nay là sinh nhật con gái ông Mã Họa Đằng, chuyển tiếp tin này đến 10 nhóm sẽ được tặng 1 tháng VIP miễn phí.

“Đừng phát tán nữa, tôi vừa hỏi rồi, hôm nay không phải sinh nhật con gái ông ấy!”

Tổng Giang gõ cạch cạch một hàng chữ phản hồi, mặt vênh váo hết sức.

Tencent và Alibaba vẫn luôn đánh nhau sứt đầu mẻ trán, từ thương mại điện tử đến ngành mua theo nhóm, đôi bên đều không chịu thua.

Đặc biệt là sau này có WeChat Pay, thật sự làm lung lay gốc rễ Alibaba, trực tiếp xâm nhập vào hệ sinh thái của họ.

Giang Cần không thích bị lôi vào các cuộc chiến này làm pháo hôi. Nhưng giờ đã bị để ý, thì chi bằng trở thành kẻ hai mang, đứng giữa xem có chiếm được món hời nào không.

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận