Chương 511: Sao lại đặt phòng hai giường?
Sáng sớm ngày 21 tháng 7, máy bay hạ cánh xuống Thâm Thành. Vừa ra khỏi sân bay đã thấy gió tạt mưa sa, trời xa như được phủ thêm một lớp màn nước.
Thành phố được mệnh danh là cửa sổ của thời kỳ cải cách mở cửa này rõ ràng đã bước vào mùa mưa. Không khí ẩm đến mức quần lót giặt xong ba ngày rồi vẫn chưa khô.
Từ sân bay, Từ Khải Toàn và Đới Chí Đào lái xe đến đón họ, đưa đến một khách sạn ở Nam Sơn. Trên đường đi ngoài chuyện công việc, hai bên cũng tám chuyện cuộc sống, mà chủ đề chính vẫn là... chửi cái thời tiết này.
Phùng Nam Thư đeo bảng tên "bà chủ 208", ngồi ở hàng ghế sau lạnh lùng mà ngầu lòi, suốt quãng đường im lặng như tượng.
Chỉ đến khi Từ Khải Toàn than thở quần lót phơi ba ngày không khô, cô mới hơi biến sắc, như đang suy nghĩ gì đó.
Hai mươi phút sau, xe đến khách sạn. Giang Cần mở điện thoại ra xem lịch trình do Văn Cẩm Thụy gửi, rồi đọc mã khuyến mãi để nhận phòng.
Dù ghép nhóm đã ép cả Lạt Thủ lẫn Nặc Mễ rút khỏi thị trường Thâm Thành, nhưng phiếu giảm giá vẫn dùng được. Uy tín của nền tảng mua chung là thứ không thể đùa giỡn.
Nếu phiếu nhà bạn cứ hở ra là không xài được, thì dù sau này có quay lại thị trường, người ta cũng sẽ không tin nữa. Ai mà dám chắc bạn không lại bỏ của chạy lấy người?
“Thưa quý khách từ Lạt Thủ, hệ thống xác nhận: quý khách đã đặt một phòng đôi cao cấp.”
“?”
Nhân viên lễ tân vừa nói vừa nhíu mày, sợ mình đọc nhầm, cúi đầu nhìn lại màn hình: “Ờ đúng, phòng... hai giường.”
Giang Cần ngơ ngác: “Không phải đặt hai phòng à?”
“Là hai giường ạ, có người đã gọi điện xác nhận trước rồi. Là một cô gái đặt. Mời hai vị xuất trình giấy tờ.”
“Cái con Văn Cẩm Thụy này, lại giở trò gì nữa đây?”
Giang Cần lầm bầm một câu, nhưng vì có Từ Khải Toàn và Đới Chí Đào bên cạnh nên không tiện nói thêm.
Phùng Nam Thư lúc này đã ngoan ngoãn rút chứng minh ra đưa cho lễ tân.
Sau khi làm thủ tục nhận phòng xong, Từ Khải Toàn và Đới Chí Đào liền rút lui. Nếu chỉ có sếp ở đây, họ còn có thể ngồi lại chém gió tí. Nhưng có cả bà chủ thì không tiện lắm.
Giang Cần dẫn Phùng Nam Thư lên phòng, vừa nhíu mắt vừa gọi cho thư ký nhỏ của mình hỏi sao lại đặt từ hai phòng thành phòng đôi.
Trong nội bộ của Ghép Nhóm lúc nào cũng mang tinh thần cầu tiến. Đến cả nhân viên tiếp thị còn tự nguyện học thêm ban đêm, nói chi là thư ký riêng của sếp.
Văn Cẩm Thụy cũng rất muốn tiến bộ.
Ông chủ thì suốt ngày miệng cứng, cứ chơi trò "tình bạn thuần khiết" với bà chủ, như thể có sở thích kỳ quặc gì đó.
Nhưng ai ở 208 cũng biết, bà chủ tuy là một cô nàng lạnh lùng, trắng trẻo, giàu có, nhưng thực ra bám sếp không rời.
Vì vậy, giữa lựa chọn “hai phòng” và “phòng giường lớn”, thư ký nhỏ ngẫm tới ngẫm lui, cuối cùng thông minh chọn “phòng hai giường” để không đắc tội bên nào.
Phòng hai giường rất thú vị, mỗi người một giường, ai cũng vui vẻ. Nhưng nếu ghép lại thì còn to hơn giường lớn, muốn làm gì thì làm.
Ngồi, đứng, nằm, bò, mở rộng tình bạn mọi lúc mọi nơi, biến chuyến công tác thành chuyến phiêu lưu thú vị, không từ chối bất kỳ khả năng nào!
Nghe xong, Giang Cần há miệng ra mà không nói được câu nào. Thầm nghĩ, Cẩm Thụy à, em thật sự... quá nhiệt tình muốn tiến bộ rồi đấy.
Làm thư ký cho anh đúng là phí tài. Hay là điều em sang tổ Thương Hội Lâm Xuyên, cho em phụ trách mảng khách sạn nhé?
Sao trong đội của anh toàn là nhân tài kiểu... chó hoang thế này?
Nhưng mà...
Giang Cần gác máy, trong đầu bật ra hai chữ: Nhưng mà.
Chỉ cần trong lòng trong sáng thì tình bạn thật sự không bị ràng buộc bởi hình thức đúng không?
Giống như anh với cô tiểu phú bà vậy, trong sáng như món đậu phụ trộn hành lá, nên dù có hôn môi cũng không tổn hại gì đến tình bạn. Đó gọi là quân tử trọng tâm không trọng hình!
Đệt, Giang Cần bị chính mình thuyết phục rồi, chấp nhận sắp xếp phòng đôi.
Thực ra anh và tiểu phú bà từng ở chung rồi, lần đầu tiên khảo sát thị trường Thượng Hải là như vậy. Giờ vẫn là bạn tốt, chẳng có gì thay đổi cả.
Ổn rồi.
Anh nhét điện thoại vào túi, quay lại phòng, liền thấy tiểu phú bà đã đá bay đôi giày da nhỏ, lộ ra đôi chân trắng nõn, mềm mại, được bao bọc bởi lớp vớ ren mỏng trong suốt, mấy ngón chân hồng hồng tròn trịa.
Hôm nay cô nàng bất ngờ hiền lành, ngoan như mèo, ngồi thẳng tắp như một tiểu thư khuê các, chẳng hề có ý định nhào vào lòng "bạn thân".
Thế là không khí bỗng chốc trở nên... ngây thơ.
Giang Cần không hề biết, tuy trông Phùng Nam Thư rất ngầu, nhưng thực chất rất muốn chui vào lòng anh. Nhưng vừa rồi người ta bảo trời Thâm Thành âm u, quần lót ba ngày không khô...
Cô sợ "bạn thân" phát hiện mỗi lần ôm hôn anh là cô lại tè dầm...
Nhưng điều Giang Cần không ngờ là, kiểu không khí ngây thơ như vậy, lại càng khiến người ta... không chịu nổi. Hai người đều đang ôm một bụng tâm tư riêng, cứ thế mà suy nghĩ lung tung.
Những lúc thế này, con người mới phát hiện, ngay cả đầu óc của mình đôi khi cũng không điều khiển được.
Anh nhìn cô nàng tiểu phú bà, phát hiện cô cũng đang nhìn lại, mắt to trừng mắt nhỏ, ai cũng ngơ ngơ hơn ai.
“Anh ơi, em muốn xem tivi.”
“Được, vậy xem tivi để xua tan tình bạn nóng bỏng này!”
“?”
Giang Cần chộp lấy điều khiển, bật tivi.
Tivi thời này không có mấy phút quảng cáo không thể tua, không dụ mua vip, không bắt trả thêm tiền sau khi đã mua vip.
Nhưng vì không phải smart TV, nên phát gì là phải xem nấy.
Mà vào mùa hè, thường là bốn bộ danh tác chiếm sóng.
Anh bấm tới bấm lui, cuối cùng chọn Hoàn Châu Cách Cách.
Không có chuyến bay thẳng từ Tế Châu đến Thâm Thành, họ phải quá cảnh tại thủ phủ rồi mới bay tiếp. Đường dài mệt mỏi, cộng thêm tiếng mưa ngoài cửa sổ như ru ngủ, khiến anh chẳng mấy chốc đã lim dim.
Hoàn Châu Cách Cách thật sự chẳng có gì hay, nhiều người chính là xem mấy cái đó mà... hỏng não.
Phùng Nam Thư lúc này đang nằm nghiêng trên giường, xem cảnh Dung ma ma tiêm thuốc cho Tử Vi và Tiểu Yến Tử, mặt căng thẳng, nhưng quay sang thì thấy "anh" đã nhắm mắt rồi.
“…”
“Em giờ đúng là hư hỏng rồi.”
Cô lặng lẽ giơ bàn chân trắng nõn mượt mà lên, khẽ khàng lắc lư trước mặt anh, thử xem có thật là ngủ chưa.
Thấy không có phản ứng gì, cô nàng nhịn không được úp mặt vào gối, nghiêng đầu ngắm anh, mắt sáng như sao.
Lúc sắp bị vẻ đẹp trai khi ngủ của "anh" mê hoặc thì chợt thấy cái gì đó nhô lên, ánh mắt cô lập tức bị hút lấy.
Nhìn kỹ lại, hình như là chiếc điện thoại dự phòng anh giấu không cho nghịch.
Phùng Nam Thư ngơ ngẩn mấy giây, rồi dùng bàn chân nhẹ nhàng đè lên, bắt nó nằm yên.
Nó lại nhô lên, lại đè, lại nhô, lại đè. Chủ yếu là… không chịu thua.
Một lúc sau, Giang Cần mở mắt ra, mặt không cảm xúc, mồm há ra như thể vừa bị “đối xử tệ bạc”.
“Phùng Nam Thư, anh tính rồi, cảm thấy mông em lại sắp tiêu đời rồi đấy.”
“Là nó hù em trước mà.”
Giang Cần giơ tay gõ nhẹ đầu cô một cái, khiến cô “á” một tiếng, che mặt lại, hơi ấm ức. Trong lòng nghĩ: Em đâu có nói xạo lần này, đúng là nó dọa em thật mà.
“Gan to thật, em muốn thấy bảo vật gia truyền của anh à?”
“Là nó hù em trước.”
“Không thể nào, lần này anh đang chạy bằng... não sự nghiệp!”
Phùng Nam Thư chẳng hiểu gì hết, ôm bụng nhỏ thều thào: “Anh ơi, bao giờ ăn cơm, em đói rồi…”
Cô ngước mắt nhìn anh, má phúng phính, trông tội nghiệp muốn xỉu. Giang Cần nhìn mà không nỡ đánh vào mông cô nữa.
“Thâm Thành vẫn có vài món ngon, tối nay dẫn em đi ăn một bữa. Nhưng đến Hàng Thành rồi thì... ha ha, chỉ còn mì gói thôi.”
Mưa Thâm Thành rơi đến chiều thì tạnh. Giang Cần dắt Phùng Nam Thư ra ngoài ăn trưa, tiện thể dạo vòng quanh khu thương mại, còn uống ly trà sữa “Hỷ Ngọt”.
Nếu không có tiểu phú bà đi cùng, chuyến đi này có lẽ chỉ là công tác đơn thuần. Dù gì Thâm Thành với anh quá quen thuộc, kiếp trước anh đã sống nơi này bao mùa xuân thu, không còn cảm giác mới mẻ.
Nhưng được cô ấy đi cùng, quay lại những nơi xưa, lại có cảm giác... vinh quy bái tổ.
Năm xưa, đứng ở góc đường nơi đây, anh chỉ có mệt mỏi và mông lung sau một ngày làm việc. Còn giờ, trong lòng toàn là bình an và hạnh phúc.
Chi nhánh Thượng Hải của Ghép Nhóm còn đặc biệt cử tài xế mang đến một chiếc Canon 5D Mark II.
Lòng Giang Cần khẽ động, đưa Phùng Nam Thư đến nơi mình từng sống, từng phấn đấu, chụp rất nhiều ảnh, như thể đang nói lời tạm biệt. Dùng hình bóng của cô – đại diện cho tất cả những gì đẹp đẽ, để che phủ lên quá khứ cũ kỹ.
“Máy này xịn thật đấy, đúng là hàng chuyên nghiệp, chi tiết, màu sắc, độ sâu ảnh... chụp kiểu gì cũng đẹp.”
“Vậy... nếu chụp anh đẹp trai như Tổ, chẳng phải là...?”
Giang Cần đưa máy cho cô: “Chụp giúp anh một tấm.”
Cô ấn nút chụp, Giang tổng hí hửng mở lại ảnh xem, cười tắt liền, méo miệng luôn, biểu cảm cứng đờ.
Người thật thì đẹp đấy, nhưng Canon thì... thường thôi.
Phùng Nam Thư cũng ghé qua xem, chống cằm lên tay anh, liếc ảnh một cái: “Woa, đẹp trai ghê.”
“Thật à?”
“Em muốn lấy làm hình nền.”
Giang Cần liếc cô: “Bạn thân trong mắt hóa mỹ nhân ha?”
Phùng Nam Thư ngẩng đầu nhìn anh: “Em đang chạy bằng... não bạn thân.”
“Em đúng là biết biến tấu nhỉ…”


0 Bình luận