Chương 530: Trẫm vẫn chưa chết đâu
Đêm cuối thu yên tĩnh và hiu quạnh, nhưng đèn trong ký túc xá vẫn luôn sáng rực bất kể mùa nào. Sau khi thay đồ xong, Giang Cần cầm theo thẻ ngân hàng rồi đi ra ngoài, cuối cùng dừng lại dưới khu ký túc xá nữ sinh.
Tiểu phú bà vừa nghe tin Giang Cần đến đã chạy như bay, mấy bậc thang cuối cùng gần như là nhảy xuống, rồi thò đôi tay trốn trong tay áo ra ôm lấy cậu.
Giang Cần thuận thế ôm lấy cơ thể mềm mại của cô, bế lên quay một vòng ngay tại chỗ.
"Nghe nói có cô gái nào rất kiêu ngạo muốn bao nuôi tôi à?"
Tiểu phú bà vừa chạm đất đã nghiêm túc gật đầu thừa nhận mình chính là cô gái có phần kiêu ngạo đó.
Giang Cần lấy thẻ ngân hàng trong tay ra xem một chút: "Thẻ này có bao nhiêu tiền? Nhìn tôi đẹp trai thế này, rẻ là tôi không bán đâu."
"Chính xác là sáu triệu một trăm mười tám nghìn năm trăm năm mươi hai."
"Sao lại có lắm số lẻ thế?"
Phùng Nam Thư ngẩng đôi mắt ướt át lên, đưa ngón tay chạm vào thẻ: "Cả tiền sinh hoạt của em cũng để hết vào đó."
Giang Cần siết chặt vòng tay, cảm nhận sự đầy đặn trước ngực cô: "Tiền sinh hoạt của em là ai cho?"
"Trước khi họ ra nước ngoài đã cài đặt chuyển khoản cố định rồi."
"Em gom hết tiền vào đây thì không ăn cơm nữa à?"
Phùng Nam Thư rúc đầu vào ngực cậu, giọng nói nghèn nghẹn: "Người ta nói anh đang rất cần tiền, em cũng không biết phải làm sao cả."
Thật ra, PinGroup từng nhiều lần gặp mai phục và khủng hoảng, như khi bị Lashing và Nuomi liên thủ chèn ép, hay lúc Dazhong Dianping nhảy vào thị trường, nhưng ngoài người trong ngành thì rất ít người biết đến những chuyện này.
Còn trận chiến dư luận thì khác, ngày nào cũng có hot search, tin tức thì ngập mắt, đến mức làm cho tiểu phú bà lo lắng phát sợ.
"Về sau đừng tin mấy lời vớ vẩn đó, anh chó như vậy, ngoài em ra thì còn ai khiến anh sốt ruột được nữa?"
Giang Cần dùng đầu mũi chạm nhẹ vào mũi cô, rồi còn vỗ mông cô một cái: "Đều là tin đồn thôi, dọa người đấy."
"Thật chứ?"
"Anh đã từng lừa em bao giờ chưa?"
Phùng Nam Thư gật đầu: "Em cũng vậy, em cũng chưa từng lừa anh."
Giang Cần nheo mắt: "Tốt nhất là thật đấy."
"Bị anh phát hiện thì không tính."
"À mà, anh nghe nói em còn bảo chú Cung bán cả xe với biệt thự? Có chuyện này không?"
"Không sao, dù sao... em đã có nhà rồi, ở Khu Hồng Vinh, đường Kim Sơn, thành phố Ký Châu, tòa 7 đơn nguyên 1 phòng 502."
Nghe xong, Giang Cần khựng lại trong chốc lát, rồi cúi đầu hôn lên đôi môi mềm mại của cô.
Phùng Nam Thư bị hôn đến choáng váng, đôi mắt trở nên ngơ ngác đáng yêu.
Cô vẫn nhớ rõ Giang Cần từng nói bạn thân không được hôn, nhưng không hiểu sao dạo gần đây lần nào cũng là anh chủ động, chẳng cần cô phải rụt rè gì cả.
"Anh rất thích tiền, nhưng thẻ ngân hàng của em thì anh không lấy."
"Tại sao?"
"Vừa ôm vừa hôn lại còn tiêu tiền của em, thấy cũng mất mặt quá." Giang Cần nhét thẻ lại vào túi áo cô.
Phùng Nam Thư mím môi, cố chấp nói: "Anh thấy ít à?"
Giang Cần lại hôn chụt một cái: "Một chút cũng không ít, đủ để mua anh mười kiếp. Nhưng anh vẫn chưa nghèo đến thế, em giữ lại đi, lúc nào anh thật sự nghèo rớt mồng tơi thì mới tiêu."
"Ò..."
"Tiền sinh hoạt thì cứ rút ra tiêu, ít ăn đồ ngọt thôi, ăn cơm vào, đừng để Tiểu Tả Tiểu Hữu của anh đói tóp lại."
Giang Cần nghiêm túc nói bậy, Phùng Nam Thư cũng nghiêm túc gật đầu.
"Chờ anh xử lý xong đợt này, có thù báo thù, có oán trả oán, giết bọn họ không chừa đường lui. Sau đó anh sẽ nghỉ ngơi một thời gian, dẫn em đi chơi suốt ngày."
"Anh nói đấy nhé!" Tiểu phú bà lập tức cười tít mắt.
"Đương nhiên rồi, bạn tốt với nhau thì không bao giờ lừa nhau."
"Giang Cần, anh là người tốt."
"Thôi được rồi, về ngủ đi, bớt đọc tin tức, cũng đừng ngày nào cũng tìm tên anh trên diễn đàn. Mấy từ khóa em tìm, anh thấy cả rồi đấy. Còn cái gì mà 'vợ của Giang Cần là ai', em cũng giỏi thật."
Phùng Nam Thư giật mình: "Sao anh thấy được?"
"Diễn đàn đó của anh mà, anh quyền cao nhất, tất nhiên là thấy được." Giang Cần cảm thấy có lúc cô thông minh ghê gớm, có lúc lại ngốc nghếch dễ thương.
"Thế, thế anh còn thấy gì nữa?"
"Thấy em mỗi ngày đều tìm mấy thứ như 'người Giang Cần yêu nhất là ai', 'vì sao Giang Cần cuồng vợ', 'Giang Cần cưng Phùng Nam Thư thế nào', với cả 'bà chủ phòng 208 là ai'."
Phùng Nam Thư quay mặt sang chỗ khác: "Anh à, Cao Văn Huệ hay mượn máy em lắm..."
Giang Cần giơ ngón tay cái: "Cô ấy có máy hay không anh không biết, nhưng chắc chắn là có cái nồi để đội."
"?"
"Thôi, anh đi đây."
Phùng Nam Thư khẽ gật đầu, đứng yên tiễn cậu đi, thấy cậu đi được vài bước rồi dừng lại, đứng giữa ánh đèn và bóng đêm vẫy tay với cô.
Tiểu phú bà vừa thấy cảnh đó thì không kìm được, chạy ào qua, lao vào lòng cậu.
Mãi đến khi còi báo giờ tắt đèn vang lên, hai người mới chia tay, chào nhau tạm biệt.
Nhưng lúc Phùng Nam Thư quay người lên lầu thì bỗng thấy Vương Hải Ni đi với một nam sinh tới, hai người vừa đi vừa cười nói, tới chân lầu mới chia tay.
Cậu nam sinh đó lúc rời đi cũng diễn sâu lắm, đi được vài bước lại quay đầu, rồi mới quay người đi thật.
"Hải Ni."
Vương Hải Ni đang cười tươi roi rói thì thấy Phùng Nam Thư, liền ngạc nhiên: "Ủa, sao cậu còn ở dưới này? À, chồng cậu tới à? Mà sao tới muộn thế?"
Phùng Nam Thư lắc đầu: "Tớ cũng không biết, nhưng hôm nay anh ấy cưng tớ ghê."
"Vớ vẩn, ảnh lúc nào mà không cưng cậu."
"Ban nãy là ai thế?"
Vương Hải Ni ngoái đầu lại nhìn: "Cậu nói nam sinh đó à? Bạn mới quen, bạn tốt thôi."
Phùng Nam Thư ngây ra mấy giây, trong mắt thoáng chút mơ hồ: "Nhưng tớ nhớ cậu đã có một bạn tốt rồi mà."
"Bạn đó là bạn tốt thật, không giống kiểu quan hệ cao cấp như cậu với Giang Cần, chỉ được có một người duy nhất, biết gọi quan hệ đó là gì không? Gọi là yêu đấy!"
"Bạn tốt thì không được yêu nhau."
Phùng Nam Thư nghiêm túc khẳng định điều này, rồi bị Vương Hải Ni kéo về phòng.
Sáng sớm hôm sau, trời tại Đại học Lâm Xuyên nắng ráo trong lành. Giang Cần dẫn theo Tào Quảng Vũ, khí thế hừng hực đến phim trường đã thuê.
Lộ Phi Vũ đang đứng ở cửa thì bị vỗ vai: "Cố gắng làm cho tốt, PinGroup mà sập là cậu thất nghiệp, còn tôi thì sao? Xin lỗi nhé, tôi có phú bà bao nuôi."
"?"
Tào Quảng Vũ đứng bên nghe mà da đầu tê rần: "Lão Giang, ông thấy ai cũng trêu được hả?"
Giang Cần phẩy tay: "Ông không hiểu đâu, cái mặt tôi đáng giá sáu triệu một trăm mười tám nghìn năm trăm năm mươi hai."
"Còn lẻ nữa cơ à? Ông đúng là giỏi chém gió."
"......"
Ngay sau đó, thiếu gia Tào bị đưa đi trang điểm, chuẩn bị quay cảnh thứ hai từ cuối, còn cảnh cuối cùng do Giang Cần chỉnh sửa lại, là đoạn quan trọng nhất trong cả quảng cáo.
Ban đầu, cảnh đó là nam chính bị ba nhà đầu tư chìa hợp đồng ra, mang hàm ý bị chèn ép, sỉ nhục.
Còn trong bản chỉnh sửa, nam chính lại ném hợp đồng vào mặt ba đối tác, trên hợp đồng ghi rõ năm chữ to — HỢP ĐỒNG GÓP VỐN, biểu thị cho sự phản kháng và kiên cường.
Trong quá trình quay, Ngụy Lan Lan và Từ Ngọc từ trụ sở tới nơi, chờ đến khi đạo diễn hô "cắt" mới bước tới chỗ Giang Cần.
"Boss, vốn đã điều động xong, tổng cộng hơn năm chục triệu, hợp đồng giải ước với các phân nhánh cũng chuẩn bị xong hết rồi, còn chiến lược hợp tác thương hiệu với thương hội Lâm Xuyên cũng xác nhận nhận được thông báo của chúng ta."
"Được rồi, vất vả rồi."
Báo cáo xong, Ngụy Lan Lan đưa cho anh một tấm thiệp mời: "Boss, xem cái này đi, sáng nay em thấy trong hòm thư."
Giang Cần nhận lấy, thấy trên đó viết hàng chữ to — Diễn đàn đỉnh cao ngành mua theo nhóm, do Dazhong Dianping tổ chức.
Thật ra từ năm 2009 ngành này đã có diễn đàn, do những ông lớn tổ chức. Như năm đầu tiên là Lashing đứng ra chủ trì.
Sau đó PinGroup trỗi dậy, gặp ai đánh nấy, nên năm 2010 không tổ chức nổi nữa.
Giờ thì Dazhong Dianping chịu không nổi, định nhân lúc PinGroup bị dư luận công kích mà tổ chức lại, tranh làm người mở đầu thời kỳ mới.
"Boss, anh thấy sao?"
"Trẫm vẫn chưa chết đâu."
"Vậy mình có đi không?"
"Đi chứ, dựng sân khấu phải có khán giả, anh đang muốn xem mặt mũi bọn họ kia mà."
Lúc hơn sáu giờ chiều, bộ phận tổ chức sự kiện của Dazhong Dianping nhận được phản hồi của các công ty, báo lên cấp trên, cuối cùng đến tay Trần Gia Hinh.
Lashing không đi, Nuomi không đi, WoWo Tuan cũng không đi, ba ông lớn đều từ chối, vì không muốn công nhận vị trí số một của Dazhong Dianping.
Nhưng Trần Gia Hinh không quan tâm các bên khác thế nào, duy chỉ khi thấy PinGroup đồng ý tham gia thì cô hơi ngạc nhiên.
PinGroup đang bị dư luận bủa vây mà vẫn chịu tới tham gia diễn đàn, thật quá bất ngờ.
"Giang Cần gần đây có động thái gì không?"
"Nghe nói đang quay quảng cáo."
"Quay quảng cáo?"
Trần Gia Hinh nhíu mày: "Quảng cáo không thể áp chế dư luận đâu, mà lúc này lại đánh quảng cáo, còn dễ phản tác dụng."
Trương Lực sửng sốt: "Sao lại thế?"
"Quảng cáo chỉ có tác dụng tuyên truyền, không thể chứng minh công ty họ còn tiền. Trong khi thương gia với người tiêu dùng đang đòi thanh toán, đòi hoàn tiền, kết quả anh ta không trả mà lại đi đốt tiền làm quảng cáo, cảm giác sao?"
"Tôi sẽ nghĩ là họ đang chống đỡ, thấy bất an hơn, vì trước khi Tuanyao sập cũng làm quảng cáo một đợt."
Trần Gia Hinh thở dài: "Người trong cuộc thường mù quáng, sao anh ta lại quyết định như vậy được chứ?"
Trương Lực nghĩ ngợi: "Chắc không còn cách nào rồi, làm cộng đồng, xây chuỗi cung ứng, tiền nhiều mấy cũng thiếu. Vừa phải trả tiền cho thương gia, vừa phải hoàn tiền cho người dùng, xoay vòng không nổi, ngoài quảng cáo thì còn gì để làm nữa."
"Thôi kệ đi, anh thông báo lại cho Lashing, Nuomi với WoWo Tuan, nói là PinGroup sẽ tới."
"Chuyện này..."
"Không có ba ông lớn kia thì gọi gì là diễn đàn đỉnh cao? Coi PinGroup là mồi nhử, tận dụng chút ánh hào quang cuối cùng đi."


0 Bình luận