Đều đã trùng sinh rồi, ai...
Thác Na Nhi ; 错哪儿了
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

[501-600]

Chương 564: Ba, mẹ

1 Bình luận - Độ dài: 1,913 từ - Cập nhật:

Chương 564: Ba, mẹ

Tiệc mừng thọ của bà cụ nhà họ Phùng đã bắt đầu từ năm ngày trước, nhưng phần lớn chỉ mang tính xã giao làm ăn, nhất là trong giới bất động sản, đầu tư và xuất khẩu. Người tới tấp nập, không thiếu mặt các chủ tịch ngân hàng, lãnh đạo cấp cao công ty viễn thông, cùng nhiều ông lớn trong ngành sản xuất truyền thống.

Bà cụ sức khỏe không được tốt, tiếp khách cũng khó khăn.

Mấy ngày nay chủ yếu là Phùng Thế Hoa và Tần Tĩnh Thu đứng ra tiếp đón khách khứa.

Còn tiểu phú bà thì luôn túc trực bên bà cụ, thỉnh thoảng mới đi cùng cô chú gặp vài người thân quen.

Phải đến khi tiệc tiếp khách tạm lắng xuống, không gian mới yên tĩnh lại một chút.

Buổi tiệc thật sự lấy bà cụ làm nhân vật chính là vào ngày thứ tư, toàn người thân cận và những đối tác thân thiết.

Phùng Nam Thư ngồi bên cạnh cô, nhìn đám người ăn mặc sang trọng, nâng ly mời rượu qua lại, biểu cảm có phần ngơ ngác.

Thực ra cô với nhà họ Phùng có chút không ăn nhập.

Ngay cả những người họ hàng đến chúc thọ cũng xa lạ, không thân quen bằng mấy bác ba, dì hai, thím sáu, cô ba mặc đồ giản dị ở khu Hồng Vinh.

Cô có thể chạy như bay đến tiệm bác ba gọi “con nhà Giang Cần đến rồi đây”, chứ không tài nào mở miệng nói mình là đại tiểu thư nhà họ Phùng.

Thế nên cô cũng chẳng biết nên làm gì, ngoài việc ăn thì chỉ ngồi ngẩn người.

Một số họ hàng xa của nhà họ Phùng cũng khá xa lạ với cô.

Khi được giới thiệu là con gái lớn của Phùng Thế Vinh, ai nấy dù là thân hay sơ đều sững người một lúc.

Miệng thì cười niềm nở, sau lưng lại thì thào, “Ủa, anh cả nhà họ Phùng chẳng phải chỉ có mỗi con trai à?”

Thật ra chuyện này cũng không lạ.

Là vì “mẹ” đã bảo vệ cô quá tốt, đến mức người ngoài không hề hay biết.

Thành ra không ai còn nhớ anh cả nhà họ Phùng từng có người vợ đầu.

Đến khi tiệc chính bắt đầu, người tới lui mời rượu không ngớt.

Sự hiện diện của Phùng Thế Hoa khá mờ nhạt, giới doanh thương và quan chức đa phần tìm đến Tần Tĩnh Thu trước.

Nhưng vốn dĩ anh cũng không mặn mà với kiểu xã giao thương nghiệp này, có người đến thì nói chuyện vài câu, không có thì quay sang tán gẫu với Phùng Nam Thư về Giang Cần, cả buổi trông thong dong dễ chịu.

“Chú ơi, bao giờ cháu được về?”

“Cháu nhớ Giang Cần à?”

Phùng Nam Thư gật đầu khẽ.

Phùng Thế Hoa nhìn sang vợ: “Không phải em bảo mượn nó một tuần sao?”

“Trả sớm chút, lần sau còn dễ mượn!”

“Con bé này, đúng là người nhà theo phe ngoài.”

Phùng Nam Thư híp mắt: “Lần sau cháu còn tới thăm chú thím nữa mà.”

Tần Tĩnh Thu vừa trò chuyện xong với ông trùm xuất khẩu Đông Nam Á, không nhịn được ghé qua nhòm hai người: “Hai người nhé, để mình tôi đi mời rượu, còn hai người thì ngồi đây ung dung.”

“Vợ biết tính anh rồi, anh không thích mấy dịp thế này.”

“Còn thím biết tính cháu rồi, cháu sợ giao tiếp.”

Tần Tĩnh Thu khẽ mím môi cười nhìn hai người, miệng vẫn nhoẻn cười: “Hai người như cha con thật.”

Thực ra mấy ngày nay cô khá bất ngờ về Phùng Nam Thư, tuy vẫn quen giữ vẻ mặt vô cảm khi đối diện người lạ, nhưng ánh mắt không còn vẻ căng thẳng như trước.

Dù trong buổi tiệc đông người thế này vẫn có thể yên ổn ngồi xuống, rõ ràng không còn sợ xã hội nữa rồi.

Giang Cần thật sự đã mất ba năm để làm được điều mà cô cố gắng bao năm không thành.

Trong tiệc cũng có rất nhiều công tử nhà danh giá, bề ngoài xuất sắc, ai thấy Phùng Nam Thư cũng sáng mắt, muốn làm quen.

Nhưng Tần Tĩnh Thu không cho phép, nên họ đành ngậm ngùi bỏ cuộc.

Không cách nào khác, gái nhà người ta có chủ rồi.

Tiệc tan, Tần Tĩnh Thu dù ngoài mặt vẫn giữ thần thái rạng rỡ nhưng lúc này đã mệt đến đứng không vững.

Trên đường về biệt thự Thọ Sơn, Phùng Thế Hoa tinh ý xoa bóp vai cho vợ.

Phùng Nam Thư thì ngồi đơ bên cạnh, lặng lẽ học hỏi.

Chẳng mấy chốc xe về đến nơi, điều khiến Tần Tĩnh Thu bất ngờ là khi bước vào nhà, phòng khách đã có ba người ngồi sẵn.

Một người đàn ông cao to vạm vỡ, mặc áo sơ mi đen, đang pha trà.

Một người phụ nữ mặc váy trắng, khoác áo lông thú, sắc vóc bảo dưỡng rất tốt.

Còn có một bé trai đang ngồi trên ghế sofa, nghịch máy bay đồ chơi.

Người đàn ông pha trà xong, đưa một ly cho người phụ nữ, rồi quay sang trêu bé trai, ánh mắt đầy trìu mến.

“Anh cả? Anh về khi nào vậy?”

Phùng Thế Hoa hơi ngạc nhiên, bước chân khựng lại.

“Về chúc thọ mẹ chứ còn gì.”

Phùng Thế Vinh nói xong quay sang nhìn Nam Thư: “Nam Thư, ba về rồi.”

Phùng Nam Thư im lặng một lúc mới nói: “Ba, mẹ.”

Người phụ nữ được gọi là “mẹ” khẽ gật đầu, cười rạng rỡ: “Nam Thư càng lớn càng xinh.”

Tiểu phú bà vòng tay phải ôm lấy tay trái, ánh mắt ngơ ngác nhìn người phụ nữ mặc váy trắng, theo phản xạ lùi lại một bước.

Lúc này Tần Tĩnh Thu khẽ cau mày, vẻ mặt thay đổi liên tục.

Người phụ nữ này, từ lúc sinh con xong là ra nước ngoài không về nữa, hôm nay đột nhiên xuất hiện, chẳng biết lại muốn giở trò gì.

“Tĩnh Thu, lâu rồi không gặp.”

“Lâu rồi không gặp, Đoạn Dĩnh.”

“Em nên gọi là chị dâu.”

Đoạn Dĩnh chỉnh lại áo lông, mang giày cao gót bước tới: “Dù sao, chị vẫn là vợ của anh cả, là mẹ ruột của Nam Thư mà.”

Phùng Thế Hoa kéo tay vợ, cười tươi nhìn anh trai: “Anh cả, lâu rồi không về, lên thư phòng anh em mình trò chuyện chút nhé.”

“Được, anh cũng có việc tìm chú.”

Thư phòng ở tầng hai, hai anh em nối gót nhau bước vào.

Phùng Thế Hoa đun nước pha trà, còn Phùng Thế Vinh thì ngồi xuống sofa, im lặng một lúc rồi mở lời: “Chuyện năm ngoái anh nói, chú có để tâm không?”

“Chuyện chị dâu thích ăn vải? Năm ngoái em gửi cả thùng rồi mà.”

“Không phải, là chuyện công ty địa ốc họ Tần.”

Nghe đến đây, tay Phùng Thế Hoa pha trà chững lại một chút, rồi bình thản đáp: “Toàn là sản nghiệp nhà mình, ai quản chẳng giống nhau.”

Phùng Thế Vinh cau mày: “Nếu giống nhau thì tại sao Tần Tĩnh Thu lại lập công ty riêng, vài năm đã nuốt cả đống tài nguyên của Phùng Thế địa ốc?”

“Phùng Thế địa ốc trước kia quá cồng kềnh, ôm đồm đủ thứ, lập ra cả đống phòng ban vô dụng. Em với Tĩnh Thu bàn nhau lập công ty mới để gọn nhẹ hơn, dễ chuyển hướng sang địa ốc thương mại mới.”

“Lập công ty mới không có gì sai, nhưng vì sao công ty lại mang họ Tần?”

Phùng Thế Hoa đẩy ly trà sang: “Chỉ là cái tên thôi, có gì quan trọng đâu?”

Phùng Thế Vinh gạt ly trà ra: “Đừng lảng tránh, chú không ngốc, chỉ là không muốn làm kinh doanh thôi!”

“Anh cả, ngày trước mọi người đưa hết tiền ra nước ngoài đầu tư, nói để lại một người trông nom việc trong nước, chính miệng anh với ba bảo em làm. Tĩnh Thu năng lực mạnh hơn em, làm tốt hơn em, chẳng phải chính anh cũng đồng ý sao?”

“Đồng ý không có nghĩa là phải đổi họ, nhìn đi, ban lãnh đạo công ty toàn người họ Tần!”

Phùng Thế Hoa nhấp một ngụm trà, im lặng hồi lâu mới chậm rãi hỏi: “Cuối cùng thì bên ngoài lỗ bao nhiêu?”

Phùng Thế Vinh im lặng vài giây: “Chuyện đó không cần chú lo, ý của anh cũng là ý của ba, anh biết hai vợ chồng chú tình cảm tốt, nhưng Tĩnh Thu không sinh con được, công ty giờ toàn họ Tần, chú không thấy lo cho tương lai của Phùng Thế địa ốc sao?”

Phùng Thế Hoa nhíu mày: “Chuyện này mình đã nói rõ là không bàn nữa.”

Phùng Thế Vinh nâng ly trà, uống một ngụm, mãi vẫn không nói gì thêm.

Ba phút sau, anh rời thư phòng xuống phòng khách.

Anh đã điều chỉnh lại tâm trạng, đến bên sofa bế con trai lên vai: “Đi nào, ba đưa con về nhà cũ xem nhé.”

Đoạn Dĩnh cười khẽ đánh nhẹ anh: “Anh cẩn thận, đừng làm rơi con.”

“Biết rồi biết rồi.”

Phùng Thế Vinh tung bé trai lên hai cái, chọc cậu bé cười khanh khách rồi bế cậu ra ngoài, dáng vẻ như một người cha mẫu mực.

Vừa đi được mấy bước, anh bỗng khựng lại, ngoái đầu: “Suýt quên, Nam Thư, con về cùng ba mẹ nhé?”

Biệt thự của Phùng Thế Vinh cũng nằm trong khu Thọ Sơn, sát bên, dù chỉ về dịp Tết nhưng vì có người chăm sóc nên vẫn gọn gàng sạch sẽ.

Trên báo từng đưa tin về đại gia mua cả loạt biệt thự rồi để người hầu hưởng thụ, thật ra tình huống cũng y chang.

Phùng Nam Thư lặng lẽ theo sau ba người vào “nhà cũ”, ngồi xuống sofa.

Phùng Thế Vinh vừa vào nhà đã vươn vai, rồi đi một vòng dạo quanh, còn Đoạn Dĩnh đặt con trai lên sofa, khẽ thì thầm vài câu rồi bước tới ôm lấy chồng.

Lúc này, cậu bé quay sang nhìn Nam Thư, quan sát từ đầu đến chân.

“Chị tới nhà em làm gì?”

Cậu bé mở miệng nói tiếng Anh kiểu Mỹ, lông mày nhíu lại: “Chị không có nhà à?”

Nam Thư ngơ ngác một giây, trả lời bằng tiếng Anh: “T-tất nhiên là có.”

“Vậy nhà chị ở đâu?”

“Ở số 502, đơn nguyên 1, tòa nhà 7, khu Hồng Vinh, đường Kim Sơn, thành phố Ký Châu.”

“Vậy sao chị không về nhà, tới nhà em làm gì?”

Cậu bé vẫn loay hoay nghịch xe đồ chơi, vô tư hỏi tiếp.

Nam Thư lặng lẽ rụt chân lại, mím môi ngồi im trên sofa.

Rồi cô thấy cậu bé đột nhiên nhảy khỏi ghế, chạy nhanh về phía Đoạn Dĩnh, ôm lấy cổ Phùng Thế Vinh, gọi một tiếng “Bố” đầy tình cảm.

Từ đầu đến cuối, Nam Thư không biết tên cậu bé là gì, mà ba dường như cũng không định nói, như thể chuyện đó chẳng quan trọng.

Bình luận (1)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

1 Bình luận

Bố ruột mà sống chó vl
Xem thêm