◇
Khi chiến sự trong Đế đô cuối cùng cũng lắng xuống, Reid triệu tập toàn bộ giới quý tộc của Altein, bao gồm cả hoàng thất, để trình bày đề nghị của mình.
“Ngài nói là… sẽ ban cho chúng tôi Thiên Đường ư?” vị cựu hoàng cau mày hỏi lại.
“Đúng thế,” Reid đáp. “Ta sẽ cho hoàng thất và toàn bộ các gia tộc quyền quý quyền được di cư đến Thiên Đường. Đổi lại, ta yêu cầu quyền giải thể và tạm thời quản lý toàn bộ Đế quốc Altein.”
“Cái gì?! Giải thể… và cai trị cả Đế quốc cổ đại của chúng ta ư?! Thật nực cười!”
“Đây là bước cần thiết để chống lại ma lực ô nhiễm đang tàn phá thế giới này. Ta cần nhân lực, vật lực, và vô số thứ khác, nhưng với bộ máy quan liêu hiện tại của các người, chỉ riêng việc xin phép thôi cũng tốn cả đời. Muốn thiết lập một hệ thống chỉ huy nhanh gọn và hiệu quả, thì tốt nhất là bắt đầu lại từ đầu.”
“Ngài Frieden, cho phép tôi hỏi,” cựu hoàng hắng giọng. “Trong trường hợp đó, không phải chỉ cần tạm thời trao cho ngài và các cộng sự quyền lực tối cao là đủ rồi sao?”
“Để ta cứu thế giới của các người như một việc thiện từ tâm à? Có lẽ các người chưa biết, nên ta nói thẳng: Anh hùng và Hiền nhân không phải hạng người có thể bị lợi dụng. Chúng ta đến đây để cứu thế giới khỏi diệt vong, và cư dân của Thiên Đường còn đang dâng hiến cả quê hương của họ cho chuyện đó. Vì thế, bây giờ, chúng ta yêu cầu Đế quốc của các người như phần thưởng chính đáng.”
“Nhưng… nếu các ngài thất bại trong việc cứu thế giới thì sao?”
“Thì chúng ta sẽ chết cùng nhân loại còn các người sẽ được sống yên ổn ở Thiên Đường. Nếu thích nắm quyền đến thế, sao không lập lại một quốc gia mới ở đó?”
“Ừm… cho phép tôi hỏi lại để xác nhận, chứ không phải nghi ngờ lời ngài… Thiên Đường thực sự không có ma lực ô nhiễm và an toàn trước Thảm Họa chứ?”
“Ta có thể cho các người mọi thông tin chúng ta đã thu thập khi sống ở đó, thậm chí sắp xếp một buổi gặp giữa các người và cư dân hiện tại của Thiên Đường sau khi đưa họ tới đây. Nếu muốn, ta cũng có thể chứng minh rằng bọn ta thực sự đã đặt chân đến nơi đó, mặc dù khả năng tiêu diệt Thảm Họa chỉ với một mình ta hẳn đã là bằng chứng đủ rồi. Dù sao đi nữa, ta có thể đảm bảo an toàn cho các người cho đến khi di chuyển xong.”
“Vậy… nếu quả thật các ngài cứu được thế giới này, sau đó chúng tôi sẽ ra sao?”
“Các người muốn sống cùng phần còn lại của nhân loại hay ở mãi trong Thiên Đường thì tuỳ. Miễn là chấp thuận điều kiện của ta, toàn bộ quyền sở hữu Thiên Đường sẽ là của các người.”
“Nhưng điều đó nghĩa là… chúng tôi sẽ không thể quay lại vị trí hiện tại.”
“Phải, vì ta sẽ giải thể Đế quốc. Nhưng nếu từng giành được vị thế đó một lần, chẳng phải các người có thể giành lại lần nữa sao? Khi thế giới được tái sinh, mọi cơ hội sẽ mở ra cho kẻ biết nắm bắt.”
“Vậy… bao nhiêu người có thể sống trong Thiên Đường?”
“Hiện tại có khoảng năm trăm cư dân. Với không gian và cơ sở vật chất sẵn có, ta ước chừng gấp đôi con số đó là tối đa――vừa đủ cho các người và gia đình, nên đừng có mang theo người hầu. Ta sẽ lo khoản trợ cấp thôi việc và tái bố trí việc làm cho họ.”
Giới quý tộc và hoàng thất thi nhau đặt câu hỏi, nhưng Reid đã đoán trước mọi phản ứng ấy và chuẩn bị sẵn câu trả lời. Dẫu vậy, cuộc họp vẫn kéo dài, cũng dễ hiểu, vì đây là quyết định có tầm quan trọng tương đương với việc từ bỏ cả Thiên Đường. Ai mà chẳng do dự khi phải giải thể đất nước, vứt bỏ địa vị và của cải tích góp cả đời, đặc biệt là những kẻ đã quen bám víu vào quyền lực và sự xa hoa giữa một thế giới đang sụp đổ?
Nhưng Reid hiểu quá rõ cách đối phó với hạng người này.
“Các người biết ta là Hiền nhân, đúng chứ? Vậy thì hẳn các người đã hiểu rằng ta đã có một kế hoạch hoàn chỉnh trong đầu. Với nhân lực và thông tin phù hợp, nó sẽ không khó để thực hiện, dù vậy, chẳng có gì đảm bảo chắc chắn.” Reid đánh mắt xuống dưới trong thoáng chốc, rồi đưa mắt nhìn khắp gian phòng. “Nhưng dù thành công hay thất bại, ‘Altein’ sẽ không còn tồn tại. Nhưng chỉ cần các người còn sống, các người sẽ có thể giành lại quyền lực, và cách duy nhất để làm được điều đó là giữ mình an toàn trong Thiên Đường.”
“Chúng tôi hiểu... nhưng thật sự rất khó để quyết định.”
“Ta biết. Tuy nhiên, các người phải chuyển đến đó trước khi chúng ta bắt đầu kế hoạch. Khi chiến sự nổ ra, sẽ chẳng còn cơ hội di chuyển nữa.”
“Nếu chúng ta từ chối thì sao?”
“Như ta đã nói, kế hoạch sẽ không thể triển khai được cho đến khi các người rời khỏi đây, nên nếu các người không muốn thì ta sẽ cho gia tộc Lambut quyền lựa chọn trước, rồi chọn thêm từ những ai khác muốn đi. Sau khi kế hoạch bắt đầu, dĩ nhiên là mọi thứ sẽ cố định và không thể thay đổi nữa.” Reid gật đầu. “Dù sao, các người cũng có quyền được ưu tiên trước――khi đã cai trị đất nước này đến giờ, ta biết trao nó lại cho chúng ta không dễ.”
Vì sao con người ham quyền lực? Bởi họ thích được đứng trên kẻ khác.
Vậy làm sao để thuyết phục họ? Câu trả lời thật đơn giản――
“Vậy thì, những kẻ được chọn, ai muốn lãnh đạo tương lai của nhân loại――hãy giơ tay lên.”
――Đơn giản đến mức khiến Reid không thể kìm nổi nụ cười mỉm đầy châm biếm.
Sau gần một tuần họp bàn, tầng lớp thượng lưu Altein quyết định di cư đến Thiên Đường. Từ đó, mất thêm hai tuần nữa để chuẩn bị và hoàn tất việc di chuyển. Reid và Elria tiêu diệt toàn bộ Hậu Chủng dọc đường, đồng thời nhờ các gã khổng lồ dọn sạch khu vực quanh Thiên Đường. Sau khi tầng lớp cư dân mới ổn định, họ hộ tống những dân làng cũ của Thiên Đường trở lại Đế đô.
“Wwoaaaaa! Lâu đài kìa! Một tòa lâu đài siêu to khổng lồ luôn kìa!” Norn reo lên, vừa nhảy nhót vừa sáng rỡ đôi mắt. “Đây là nhà mới của chúng ta hả?!”
“Đúng rồi,” Reid mỉm cười. “Em và những dân làng cũ của Thiên Đường sẽ tạm thời ở tòa lâu đài này cùng với khu dinh thự quý tộc cho đến khi mọi việc ổn định.”
“Thật sao!? Ủa, cái ghế to đùng kia là gì thế?”
“Ờ… em có thể xem nó như ghế đặc biệt dành riêng cho em.”
“Thật à?! Em thử xem nó ngồi êm không nhé!” Norn vui vẻ chạy tới, nhảy phốc lên ngai vàng hoàng đế.
Khi mọi việc hoàn tất, ngai vàng ấy sẽ chính thức thuộc về gia tộc Lambut. Elria sẽ trồng Cây Thế Giới mới, dạy cho Norn tất cả những gì cần biết, rồi để gia đình họ xây dựng một đất nước mới từ con số không.
Liệu mọi chuyện có suôn sẻ không? Không ai biết. Nhưng tương lai vốn dĩ là như vậy――không được định sẵn số phận thành công hay diệt vong, mà là một con đường mờ mịt mở ra theo hướng mà họ chọn. Giờ đây, khi thế giới đang trên lối thoát khỏi diệt vong, họ chỉ cần dìu dắt quốc gia mới này đi đúng hướng. Reid mỉm cười, tâm trí đang trôi về những viễn cảnh phía trước thì bị cắt ngang bởi một tiếng khóc the thé.
“Huhu… nghĩ mà xem! Nghĩ mà xem, gia tộc mình lại được thăng tiến huy hoàng đến thế này…!” Millis vừa khóc vừa lau nước mắt. “Mình chỉ đùa khi nói hậu duệ của mình sẽ xây được lâu đài, vậy mà giờ nó đứng sừng sững trước mắt! Cảm động quá, nước mắt mình cứ chảy mãi không ngừng được nữa!”
Reid nhún vai. “Nhưng cái lâu đài này có phải họ xây đâu. Về cơ bản là đi chiếm về đấy.”
“Cho mình tận hưởng một chút đi chứ?!”
“Với lại,” Elria xen vào, “khi mọi thứ ổn định, mọi người có lẽ sẽ chuyển về lục địa trung tâm. Lâu đài này rồi cũng sẽ bị bỏ hoang, thậm chí phá dỡ.”
“Vậy là mình được chứng kiến giấc mơ thành hiện thực… chỉ để thấy nó sụp đổ ngay sau đó ư?!”
Wiesel khẽ gật. “Thì cậu chỉ việc xây một cái mới sau khi chuyển đi thôi. Có thể đặt ở Norberg chẳng hạn.”
“Có mấy tên khổng lồ đó thì nghe cũng khả thi đấy,” Alma trầm ngâm. “Biết đâu sau này Norberg thật sự sẽ trở thành Vương đô trong tương lai nhỉ?”
“Nhưng chúng ta vẫn chưa biết chuyện gì sẽ xảy ra với rithmole khi không còn ma lực ô nhiễm,” Elria lẩm bẩm. “Theo kết quả nghiên cứu, Thảm Họa giống như ma thú tiến hóa cực hạn để thích nghi với môi trường khắc nghiệt, nên chúng ta có thể biến chúng trở lại dạng thường. Còn Hậu Chủng thì… là chuyện khác rồi.”
Giờ khi Altein đã nằm trong tay họ, Elria cuối cùng cũng tiếp cận được toàn bộ dữ liệu và nghiên cứu tích lũy suốt bao năm. Vì thế, trong khi Reid và Alma hộ tống cư dân mới của Thiên Đường băng qua lục địa, Elria ở lại Đế đô tiếp tục điều tra nguồn gốc ô nhiễm ma lực. Với tiến triển mới, cô xác định rằng có thể phục hồi hệ sinh thái thế giới về trạng thái ban đầu một khi mọi sự được khắc phục.
“Dù sao thì…” Alma thở dài, lắc đầu. “Ngài vẫn nhẫn tâm như mọi khi, thưa Bệ hạ.”
“Tự nhiên lại nói thế? Tôi làm gì đâu?” Reid nghiêng đầu.
“Ngài chuyển hết đám quý tộc đó đến Thiên Đường.”
“Thế thì sao? Chúng an toàn cả mà.”
“Phải, an toàn, và chỉ có thế. Đám nhà giàu đó làm sao mà sống nổi cuộc đời tự cung tự cấp ở đó.”
Thiên Đường là nơi an toàn, nhưng hoàn toàn tự lập. Nói cách khác, những việc chúng từng sai người hầu làm, giờ sẽ phải tự tay làm hết. Cuộc sống ở Thiên Đường là đối nghịch hoàn toàn với xa hoa, và chắc chắn nhiều người trong số chúng sẽ không chịu nổi, song Reid đã lường trước điều đó từ lâu.
“Tôi đâu có ép chúng, đúng chứ? Đó luôn là một lựa chọn.” Anh nhún vai. “Nếu chúng không nhìn xa hơn được thế thì chẳng cần chúng ở đây làm gì. Đa phần các tổ chức hay quốc gia diệt vong không phải vì kẻ thù bên ngoài, mà vì sự bất tài bên trong.”
Dù việc “tập trung quyền lực” là thật, nhưng lý do chính khiến Reid muốn giải thể Altein và đưa quý tộc sang Thiên Đường là để loại bỏ mọi biến số. Từ đây, họ sẽ làm việc vì một mục tiêu duy nhất, đó là giải cứu thế giới. Anh không còn thời gian cho những kẻ chỉ biết mưu cầu quyền lực và tư lợi cá nhân, nên nhân cơ hội này lừa chúng rời khỏi vũ đài quyền lực.
“Nếu chúng ngu ngốc đến mức chỉ biết lo cho bản thân mà không nghĩ đến tương lai, thì đó không chỉ là gánh nặng, mà là chướng ngại.”
“Cũng đúng… Giữ chúng ở lại cũng chẳng ích gì.”
“Thế đấy. Giờ là lúc cả thế giới phải cùng nhau gánh vác, không thể có chỗ cho loại người đó.”
“Nhưng cũng có vài người từ chối lời đề nghị, đúng không?”
“Phải. Điều đó ít nhất cho thấy họ không dốt như phần còn lại. Và giờ khi chúng ta đã lên chung con thuyền, họ sẽ hợp tác thôi. Họ đã được thông báo về kế hoạch, nên tôi không nghĩ họ sẽ gây thêm rắc rối.”
Cái tên Reid Frieden giờ có sức nặng hơn bao giờ hết, đặc biệt khi anh sở hữu sức mạnh của Anh hùng. Giờ đây, sau khi chính Reid giải thích kế hoạch, họ hẳn đã hiểu rằng hợp tác với anh sẽ mang lại lợi ích lớn hơn rất nhiều.
“Bất kỳ ai chủ động cung cấp tài nguyên hoặc trợ giúp đều đáng tin cậy,” Reid nói tiếp. “Tôi sẽ chỉ định họ làm trợ lý tạm thời cho gia tộc Lambut để giúp xây dựng một quốc gia mới.”
“Trời… vừa cứu thế giới vừa tuyển nhân sự? Với ngài thì cái gì cũng dễ cả ha.”
“Thì đúng là bây giờ mọi thứ dễ hơn rồi. Quyền lực, nhân lực, căn cứ an toàn, tất cả đều nằm trong tay chúng ta. Hơn nữa… cuối cùng chúng ta cũng có được thông tin chúng ta cần.” Ánh mắt Reid liếc sang chiếc hộp bên cạnh, nơi bàn tay anh đặt nhẹ lên nắp. Chiếc hộp được niêm phong bằng ma pháp, bởi bên trong là những bản thảo của Hiền nhân Reid Frieden thời trước.
Anh khẽ gõ lên nắp, khóe môi cong lên. “Giờ thì... hãy cùng mở Bí điển của Hiền nhân ra xem thôi nhỉ?”
◇
1 Bình luận