Volume 5 [ĐÃ HOÀN THÀNH]

Chương 4.5

Chương 4.5

“Reid Frieden…!”

Viteos không thể kìm nén cơn giận dữ sục sôi trong lòng. Tên đó lúc nào cũng cản đường hắn. Lời lẽ thì lịch sự, cử chỉ thì nhã nhặn, nhưng trong ánh mắt kia luôn thấp thoáng vẻ khinh miệt. Không ai trên đời này được phép nhìn Hoàng đế bằng ánh mắt ấy. Viteos sẽ không bao giờ quên điều đó.

Bên cạnh hắn, vị cựu hoàng đế hít một hơi rùng rợn. “Reid Frieden? Ý… Ý ngươi là vị Hiền nhân huyền thoạ―― Ặc!”

Viteos giận dữ cho ông ta ăn một trượng. “Ngươi dám gọi một kẻ tiện dân hèn mạt như hắn là Hiền nhân sao?!”

Tên đó lúc nào cũng được ca tụng quá mức. Sinh ra từ một ngôi làng nghèo đói, lẽ ra cuộc đời khốn khổ của hắn phải kết thúc bằng đói khát, hoặc ít ra cũng nên được dùng làm lính hay nô lệ. Hắn đáng lẽ phải giết kẻ thù như một con quái vật không hồn, chứ không phải giả vờ làm người――giả vờ làm anh hùng――chỉ để cứu giúp người khác và cải thiện đời sống ở những vùng quê nghèo khổ quanh lãnh thổ Đế quốc. Cái bản chất xảo quyệt, khôn lỏi ấy cuối cùng lại khiến hắn được phong danh hiệu “Anh hùng” trong đám dân binh, còn giành được sự ủng hộ của đám nhà giàu ngu ngốc, nhờ đó mà vươn tới cả tầng lớp quý tộc. Lũ ngu đó còn dám hùa theo hắn, chống lại những chính sách cải cách vĩ đại của Viteos ở mọi nơi.

Dĩ nhiên, Viteos đã quyết định thanh trừng tất cả bằng cách tước đi quyền lực của những kẻ ủng hộ con quái vật ấy; còn nếu chúng phản kháng, hắn sẽ tru di cả gia tộc cùng toàn bộ gia quyến và dân chúng trong lãnh địa. Nhưng, đáng tiếc thay, mọi kế hoạch đều đổ bể. Tên đó luôn giúp bọn phản loạn trốn thoát――hắn ngụy trang cho chúng, đưa ra tiền tuyến, dựng lên những trận chiến giả, rồi đưa chúng vượt biên như thể là tù binh chiến tranh. Sau đó, những “chiến công” ấy lại đem về cho hắn thêm một lượng quý tộc mới ủng hộ, khiến mọi nỗ lực thanh trừng của Viteos trở nên vô nghĩa.

Thứ còn lại cho hắn chỉ là danh hiệu ô nhục mang tên Bạo chúa. Tất cả chỉ vì tên khốn đó, vì con quái vật ấy, mà Viteos không bao giờ được công nhận là vị hoàng đế minh triết và thiên tài như hắn vốn là. Tệ hơn nữa, cuộc nổi dậy do thuộc hạ của tên đó dẫn đầu đã khiến Altein sụp đổ ở Nhị giới. Chẳng phải lỗi của Viteos, vậy mà tên tuổi hắn lại bị bôi nhọ trong bùn.

Bởi thế, hắn vô cùng xúc động khi đến Nhất giới. Ở đây, danh xưng của hắn được ca ngợi và tôn vinh, dân chúng cúi đầu cung kính trước uy nghi của bậc đế vương. Mọi chuyện phải là như vậy, đáng lẽ ra phải luôn như vậy. Không có tên khốn đó, Viteos hẳn đã đứng trên đỉnh thế giới, đúng vị trí mà hắn xứng đáng phải ngự trị.

Tuy nhiên, có một khiếm khuyết duy nhất trong Nhất giới này… là dấu vết của Reid Frieden vẫn không ngừng ám ảnh hắn.

“Hiền nhân? Hah! Gọi hắn là Hiền nhân――nực cười!” Viteos gằn giọng, túm cổ áo cựu hoàng đế. “Reid Frieden mà ta biết chỉ là một tên tiện dân hạ đẳng, không bao giờ xứng đáng với danh hiệu đó!”

“X… Xin thứ tội…”

Viteos khẽ tặc lưỡi. Chỉ đến khi ném tên ngu ngốc kia xuống đất, cơn giận của hắn mới dịu đi phần nào. “Hẳn bọn chúng moi được ít thông tin từ Dian và quân của hắn trước khi chúng tự sát, nên mới nảy ra cái ý tưởng ngu xuẩn là giả danh Ma Vương và Hiền nhân. Một lũ ngu như thế chẳng đáng bận tâm.”

“N-Nhưng… nhưng chúng ta đã mất liên lạc với Ariel Verminant rồi… Liệu chúng có phải là mối đe dọa sánh ngang với Ma Vương không?”

Viteos khịt mũi. “Ngươi quên rằng lũ Verminant của thế giới này là bọn phản bội chỉ biết bám víu lấy mạng sống của mình sao? Chẳng có gì ngạc nhiên nếu con đàn bà đó bị chúng dỗ ngon dỗ ngọt rồi quay sang phản bội chúng ta.”

“Ra là vậy…” cựu hoàng đế lẩm bẩm. “Anh hùng vốn đủ mạnh để đối đầu với Thảm họa. Cho dù chúng có đánh bại được cô ta, hẳn cũng chịu tổn thất nặng nề. Nhưng nếu chúng thuyết phục được cô ta…”

“Thì ả cũng chẳng thể chống lại chúng ta, bởi trong ‘Anh hùng’ đã khắc sẵn sự phục tùng tuyệt đối với Hoàng đế,” Viteos kết câu với nụ cười thâm độc. “Thực ra, ta còn muốn thấy cảnh bọn chúng tự tin tiến vào lãnh thổ Altein, chỉ để tuyệt vọng khi Ariel đâm chúng sau lưng.”

Cựu hoàng đế phá lên cười. “Tuyệt lắm! Thật xứng đáng với dòng họ phản quốc của ả! Cuối cùng cũng sống đúng với cái tên Verminant!”

Khóe môi Viteos nhếch lên thành nụ cười khẩy. Reid Frieden và Elria Caldwen quả là những mối đe dọa, nhưng hắn cũng có Anh hùng của riêng mình.

“Phụ hoàng! Điện hạ Viteos!” một người đàn ông xông vào phòng họp mà không hề gõ cửa. Tuy nhiên, khác với binh sĩ khi nãy, hắn hoàn toàn được phép làm vậy.

“Ồ, Valtos! Con đến rồi à!” cựu hoàng đế vui mừng nói.

“Tất nhiên rồi, phụ hoàng! Bảo vệ Altein là nghĩa vụ của con với tư cách Anh hùng… và cũng là cơ hội để chứng tỏ sức mạnh của dòng máu hoàng tộc!” Valtos nở nụ cười rạng rỡ, vác thanh đại kiếm lên vai.

Khi chúng lần đầu tái tạo Anh hùng, Viteos đã biết rằng năng lực tương thích chỉ xuất hiện ở một số ít người. Trong quân đội, chỉ có mỗi Dian là đủ điều kiện. Họ cũng cho tiểu thư nhà Verminant tham gia để tưởng thưởng công lao, và cô ta cũng tỏ ra tương thích.

Nhưng thế vẫn chưa đủ, ít nhất là với Viteos. Chỉ cần một trong hai kẻ ấy phản loạn, cả hoàng tộc và Đế quốc sẽ diệt vong. Viteos không muốn tái diễn thảm họa như ở Nhị giới, nên hắn quyết định chọn Anh hùng thứ ba xuất thân từ hoàng thất. Hơn nữa, việc trao cho kẻ đó thanh kiếm của Anh hùng càng củng cố quyền lực và địa vị của chúng. Với một Anh hùng thật sự, con trai của cựu hoàng đế, mang dòng máu hoàng tộc cao quý chứ không phải hạng tiện dân như con quái vật kia, nhất định Altein sẽ trở nên vô địch.

Đó là một kế hoạch vĩ đại, thiên tài; và Viteos vô cùng tự mãn.

“Ah, Valtos! Tốt lắm, tốt lắm!” Viteos dịu giọng. “Trong tình thế khó khăn thế này mà ngươi vẫn chủ động như thế, quả là khiến ta vô cùng tự hào vì có hậu duệ cao quý như ngươi!”

“Thần rất vinh hạnh, thưa bệ hạ! Thần nhất định sẽ hành động xứng đáng với lời khen đó! Chính đôi tay này sẽ chém sạch lũ man rợ dám xâm phạm Đế đô, cho chúng biết sức mạnh của Anh hùng và dòng máu hoàng tộc chúng ta!”

Viteos khựng lại. “Xâm phạm Đế đô…?”

“Vâng! Toàn bộ lực lượng trong thành đang giao chiến, nhưng bọn dân đen ấy thật quá vô dụng khi không thể ngăn nổi kẻ địch. Vì thế, thần sẽ đích thân ra trận. Thần chỉ đến để chào hỏi trước khi xuất quân!”

Cựu hoàng chau mày. “Nhưng chúng ta chưa nhận được báo cáo nào về việc đó…”

“Chỉ là chuyện nhỏ thôi, thưa phụ hoàng! Con sẽ xử lý nhanh gọn, nên đã dặn binh lính không làm gián đoạn cuộc họp của người!”

“Phải rồi… đúng, đúng lắm. Không kẻ man rợ nào có thể sống sót trước mặt con trai ta! Con là Anh hùng kia mà!”

“Vâng, thưa phụ hoàng! Con sẽ dâng lên người thủ cấp của chúng ngay thôi!”

Giữa lúc hai cha con vui vẻ trò chuyện, trong lòng Viteos chợt dấy lên một linh cảm bất an. Đế đô Altein nằm ở lục địa phía Đông, trong khi tiền đồn của chúng lại ở vùng Đông Bắc của lục địa Trung tâm――một khoảng cách khổng lồ. Dù Ariel có bị đánh bại hay quy hàng địch, Viteos vẫn còn rất nhiều thời gian để quan sát tình hình và bảo đảm an toàn cho mình trước khi Reid Frieden hoặc Elria Caldwen kịp đến đây.

Nhưng… nếu tên đó đã đoán trước được suy nghĩ của hắn thì sao?

Một cảm giác rợn lạnh bủa vây toàn thân, khiến hắn há miệng ra trong kinh hoàng. “Cho ta xem tình hình ở Đế đô. Ngay bây giờ.”

“À, xin bệ hạ yên tâm. Valtos sẽ ngay lập tức――”

“Đừng để ta phải nói hai lần!” Viteos quát lên.

Cựu hoàng đế――tên ngu si ấy――giật mình, hoảng hốt chộp lấy một ma cụ. “R-Rõ… tôi sẽ mở hình ảnh từ thiết bị giám sát gắn trên lính tiền tuyến.”

Giọng nói của gã khốn kia lại vang vọng trong đầu Viteos, như một lời chế nhạo.

“Reid Frieden đang đến để cho tên hoàng đế ngu dốt ăn cái gót giày vào mặt đây.” 

Nếu hắn nói theo nghĩa đen thì――

“AAAAAAAAAGH!!!”

Một tiếng thét kinh hoàng, rợn người, xé toang căn phòng ngay khi hình ảnh hiện lên.

“Cái――cái gì thế kia?! Lũ người đó ở đâu ra?!”

“‘Người’ ư?! Người nào mà chết rồi lại sống dậy được?!”

“Chúng đến rồi! R-Rút lui… RÚT LUI MAU!!”

Những tiếng gào thét hỗn loạn vang lên từ thiết bị rồi bị át bởi một giọng nói trầm nhưng vang dội.

“Bwah-ha-ha! Nói đúng đấy! Đừng có coi ta là người thường mà hối hận!” Một gã khổng lồ hiện ra giữa chiến trường. Mỗi cú vung chùy của hắn phá tan các công trình quân sự, mỗi cú giậm chân làm lật tung cả nền đá. Binh lính bay tán loạn với từng đòn đánh của hắn ta, trong khi tiếng cười dội vang khắp những con phố đổ nát.

“Còn đứng đực ra đấy làm gì?! Không muốn chết thì chạy đi! Sau bao nhiêu năm bị giam cầm, ta đây hãy còn sung sức lắm!”

Viteos nhận ra hắn――chính là tên sơn tặc khổng lồ từng thoát chết nhờ âm mưu của con quái vật đó. Mỗi lần khải hoàn, gã luôn dẫn đầu đoàn quân thẳng tắp, tung cao cờ hiệu Altein như để khoe khoang chiến thắng của Anh hùng.

Nhưng giờ, lá cờ phấp phới sau lưng hắn không còn là cờ của Altein nữa.

“Á――Áaaa…!” Viteos há hốc mồm. Hắn sẽ chẳng bao giờ quên lá cờ ấy――biểu tượng của đám phản loạn đã tấn công Đế đô sau khi Anh hùng và Hiền nhân tử trận. “Tại sao… sao chúng lại ở đây?! Đám thuộc hạ của hắn... chúng lẽ ra phải chết hết rồi mới phải!!”

“B-Bình tĩnh nào, Điện hạ Viteos――”

“Bình tĩnh ư?! Giờ mà ngươi bảo ta bình tĩnh?!” Viteos siết chặt trượng đến trắng cả khớp tay. “Chúng là những kẻ phản nghịch đã giơ gươm chống lại ta, đã cướp ngai vàng của ta! Ngươi thật sự nghĩ ta có thể bình tĩnh trước mặt chúng ư?!”

“Ồ, cái gì đây?” Một giọng nói mới vang lên từ thiết bị. “Cái ma cụ đeo trên cổ này… hẳn là để truyền hình ảnh, phải không? Bọn chúng dùng thứ này để theo dõi các người à? Tội nghiệp thật.”

Viteos nhận ra giọng nói ấy. Đã lâu lắm rồi, nhưng âm thanh đó vẫn còn khắc sâu trong ký ức hắn. Khi ấy, cha hắn vẫn còn sống, còn hắn mới chỉ là hoàng tử. Một gã lính đánh thuê trẻ tuổi được mời đến Đế đô nhờ những chiến công lẫy lừng. Phụ hoàng hắn rất thích việc gã ấy được gọi là quái vật và đích thân tuyển mộ hắn vào quân đội Altein.

Viteos đã chứng kiến mọi thứ từ đầu đến cuối――nhìn cha hắn, người luôn chỉ biết mắng nhiếc và đánh đập con trai mình, lại nở nụ cười hiền hòa và ca tụng tên tiện dân kia.

“Ta không biết ngươi có đang nghe không, nhưng cứ ngồi yên đó đi――ta đang đến đây.”

Giờ nhìn lại, Viteos nhận ra có lẽ ngày ấy hắn đã ghen tị. Hắn không thể chịu nổi khi cha mình gọi con trai là đồ vô dụng, mà lại mỉm cười với một con quái vật hạ đẳng.

“Là Anh hùng của Altein, tự tay ta sẽ chém đầu ngươi.”

Và lúc này đây, chính con quái vật hèn mạt đó lại đang nhìn hắn từ trên cao, y như cách cha hắn từng nhìn hắn vậy.

Hãy bình luận để ủng hộ người đăng nhé!