Volume 5 [ĐÃ HOÀN THÀNH]

Chương 3.2

Chương 3.2

Sau khi giới thiệu sơ qua, cả nhóm được dẫn vào bên trong Thiên Đường.

“Wow… Quả đúng là Thiên Đường,” Alma trầm trồ nhìn quanh.

Bầu trời xanh trong vắt trải rộng không một gợn mây. Cánh đồng và đàn gia súc tắm mình dưới ánh nắng ấm áp giữa không gian vang vọng tiếng bò kêu, tiếng cừu be be, và giọng những người nông dân cười nói rộn ràng giữa cánh đồng.

Vừa mới bước ra khỏi một thế giới hoang tàn đầy rẫy quái vật gớm ghiếc, sự tương phản này gần như khiến ai nấy đều choáng váng.

“Q-quê nhà của mình… phát triển đến mức này sao?!” Millis reo lên. “Ruộng lúa, vườn cây ăn quả... mọi thứ mà ngày xưa chúng mình chẳng thể làm nổi vì địa hình và khí hậu! Và kia là… heo và trâu nước ư?! Cả vịt lẫn gà tây nữa kìa! Mình tưởng quanh đây chỉ nuôi được bò, cừu và gà ta thôi chứ! Đúng là bản nâng cấp hoàn hảo của nghề chăn nuôi... tự cung tự cấp đạt đỉnh rồi còn gì!”

“Quê hương cậu cuối cùng cũng hưng thịnh rồi. Chúc mừng.” Reid nói.

“Nhưng mà đây không phải kiểu ‘phát triển’ mà mình mong đợi đâu!” cô nàng kêu lên.

“Tôi nghĩ kiểu ‘phát triển’ mà cậu mong muốn có… hơi khó về mặt địa lý đấy.” Wiesel lẩm bẩm.

“Thì đúng là mình có mơ mộng hơi xa vời thật... lâu đài các kiểu đồ, nhưng mà nơi này chỉ là… một ngôi làng được tân trang lại thôi mà! Mình không biết nên nghĩ sao nữa…”

“Dù sao thì, nhìn vậy chứ nơi này rộng hơn hẳn lúc còn ở ngoài nhỉ?” Alma nhận xét.

Elria gật đầu. “Chắc hẳn nơi này được mở rộng bằng ma pháp không gian. Từ chân núi nhìn thì thấy bình thường, nhưng khi bước vào mới thấy kích thước thật.”

Đi ở phía trước, Norn quay người lại đối diện với họ. “Anh chị khen quá trời làm em chẳng biết phải đáp sao nữa… Nhưng chỗ này với người ngoài thật sự lạ đến vậy sao?”

“Ồ, lạ lắm chứ. Theo nhiều nghĩa khác nhau.” Reid đáp.

“Vậy sao? Em thì cũng biết ngoài kia tình hình đang tệ dần đi…”

“Còn những người khác thì sao? Họ cũng biết chứ?”

“Họ không đâu. Mọi người đều biết lịch sử của Thiên Đường và cách nó được tạo ra, nhưng thường thì chỉ có những Người Trấn Giữ bọn em mới được phép rời khỏi nơi này.”

“Vậy ngoài em thì không ai có thể rời Thiên Đường?”

“Không hẳn thế… chỉ là, ờm… hơi phức tạp một chút.” Norn lảng sang hướng khác, lí nhí đáp.

Thấy vậy, Reid đổi chủ đề. “Dù sao thì, anh thấy thật đáng khâm phục khi em còn nhỏ thế này mà đã là Người Trấn Giữ. Chính xác thì em bao nhiêu tuổi rồi?”

“Năm nay em lên mười ba! Em làm việc này từ năm mười tuổi cơ!”

“Wow, bé quá nhỉ. Người tiền nhiệm của em vẫn còn chứ?”

“Umm… Mẹ em là Người Trấn Giữ trước em, và bà ngoại em là người trước mẹ. Ở đây, chỉ phụ nữ nhà Lambut mới được làm Người Trấn Giữ thôi.” Norn giơ tay, bắt đầu đếm bằng ngón tay. “Người lớn tuổi nhất là bà em thì quản lý cả làng. Sau đó mẹ em vừa giúp bà, vừa dạy em mọi thứ để kế nghiệp… nên giờ em mới là Người Trấn Giữ hiện tại đó!”

Nói cách khác, Norn là Người Trấn Giữ trên danh nghĩa, và vẫn đang học việc từ mẹ mình.

“Ta-da! Đây là nhà em đó!” Norn dừng lại trước một căn nhà lớn và chắc chắn hơn hẳn những căn khác trên đường. “Bà Crusche ơi! Con đưa người lạ về nèee!”

“Được rồi, cháu gái yêu của bà…” Một giọng già nua vang lên từ khu vườn, nơi một bà lão đang ngồi nghỉ. “Nhưng bà nghĩ con nên dùng từ ‘khách’, không phải ‘người lạ’ nhé.”

Reid quay sang và cúi đầu chào. “Tôi đoán bà là trưởng làng. Cảm ơn bà đã cho chúng tôi được bước vào Thiên Đường.”

“Ôi dào, không cần khách sáo đâu. Dòng họ Lambut bọn ta tuy là Người Trấn Giữ của Thiên Đường, nhưng cũng chỉ là một gia đình bình thường trong làng thôi.” Crusche quay sang Norn, những nếp nhăn trên gương mặt già nua khẽ sâu thêm. “Norn, con đi chuẩn bị phòng cùng Mithra và mấy đứa khác nhé. Khách cần chỗ nghỉ. Bà sẽ nói chuyện với họ trong lúc chờ.”

“Vâng ạ! Gặp lại sau nha, mấy người lạ!” Norn vẫy tay tươi cười rồi chạy vụt vào nhà.

Khi cô bé đi khuất, Crusche ra hiệu mời họ ngồi xuống mấy chiếc ghế gần đó. “Xin mời ngồi. Ta xin lỗi là không đủ chỗ cho tất cả.”

“Không sao cả, bà không cần xin lỗi. Chúng tôi cũng đường đột tới đây.” Reid đáp. “Chúng tôi đến vì muốn nói chuyện với cư dân của Thiên Đường về cách ngăn chặn thế giới này diệt vong.”

“Phải rồi… Ta cũng muốn nói chuyện trực tiếp với các người. Ta nghe Norn kể qua bộ đàm về lý do chuyến đi này… và cả tên của mọi người nữa.” Đôi mắt bà nheo lại, ánh nhìn hiền hậu từ từ chuyển dần sang sắc bén, ẩn chứa sự ngờ vực. “Hiền nhân Reid Frieden, Ma Vương Elria Caldwen… và cả tổ tiên của chúng ta, Millis Lambut… Hãy nói ta nghe xem, vì cớ gì các người lại dùng những cái tên đó?”

Sự nghi ngờ ấy hoàn toàn dễ hiểu. Trong Nhất giới, Hiền nhân là một nhân vật được tôn kính, Ma Vương là kẻ hủy diệt thế giới, và Millis Lambut là Người Trấn Giữ Đầu Tiên của Thiên Đường. Ai mà chẳng khó chịu khi có nhóm người xa lạ dùng những cái tên ấy đột ngột đến thăm?

Tiếc là, cả nhóm không thể nói thật toàn bộ với Crusche. Nơi này vốn tách biệt, người dân Thiên Đường chẳng hề biết gì về tình hình ngoài kia――về cách nhân loại đang chật vật sinh tồn. Du hành thời gian, thế giới phân nhánh, tái sinh… Reid không thể cứ thế mà kể đống chuyện đó ra được, dù có là sự thật, vì như thế chỉ khiến bà càng nghi ngờ thêm.

Trong trường hợp này, cách nói đơn giản nhất là lựa chọn khôn ngoan nhất.

“Chuyện này quá phức tạp, nên tôi không thể giải thích dài dòng,” Reid mở lời. “Nhưng tôi có thể khẳng định rằng cô gái này chính là Millis Lambut thật. Tất cả chúng tôi đều đến từ một nghìn năm trước.”

“Ồ… nghe như truyện cổ tích vậy.”

“Nhưng đó là sự thật. Bọn tôi muốn thành thật với bà, dù nghe có vẻ đáng ngờ hơn. Là hậu duệ của Millis Lambut, hẳn bà phải có những ghi chép hay câu chuyện truyền miệng có thể xác minh danh tính của cô ấy, đúng chứ?”

Đây chính là lý do quan trọng nhất mà họ mang Millis theo. Họ không thể chuẩn bị câu trả lời trước, vì bất cứ câu hỏi nào dự đoán được cũng chỉ dựa trên những thông tin vụn vặt mà Dian cung cấp, nghĩa là hiểu biết của một người ngoài về Người Trấn Giữ Đầu Tiên. Hơn nữa, cư dân Thiên Đường chắc chắn sẽ muốn tự mình đánh giá Millis qua phản ứng thật của cô, và Reid lẫn Elria đều sẽ làm như vậy nếu đặt mình vào vị trí của họ.

Crusche khẽ thở ra. “Ta hiểu rồi… Phải, đúng là có vài câu chuyện chỉ được truyền trong gia tộc. Nếu cô gái này có thể trả lời được câu hỏi của ta, thì lời các người nói sẽ có sức nặng hơn.”

Reid gật đầu. “Chúng tôi chỉ mong bà hiểu rằng ý định của bọn tôi là thành tâm. Nhưng đương nhiên, dù đã hiểu, bà vẫn có lý do để dè chừng vì chúng tôi là người ngoài.”

“Không, ta không cảnh giác gì đâu. Các người đủ mạnh để đến được nơi này, thế mà vẫn cư xử lễ độ, tôn trọng chúng ta. Đó đã là bằng chứng đủ rồi.” Bà mỉm cười hiền hậu, rồi quay sang Millis. “Giờ thì, ta muốn hỏi cô vài câu. Tuy vậy, nếu cô thật là tổ tiên của chúng ta, e rằng những câu này sẽ hơi thất lễ.”

Millis nuốt nước bọt. “K-Không sao đâu! Bà cứ hỏi đi ạ!”

Crusche khẽ gật đầu, ánh nhìn hiền từ bỗng trở nên nghiêm nghị. “Khi Millis Lambut lần đầu tè dầm, bà ấy đã cố giấu bằng cách nào?”

Cô gái lập tức quỵ xuống. “Aaaa… Mình tưởng sẽ bị hỏi vài câu nghiêm túc… Chứ còn đây là tra tấn tâm lý thì đúng hơn…!”

“Tất cả trẻ con đều từng tè dầm cả thôi. Cứ trả lời đi.” Reid nhún vai.

“Cậu không hiểu đâu! Mình đã phong ấn ký ức đó sâu tận đáy não rồi vì nó quá xấu hổ để nhớ lại mà! Giờ mình biết trả lời thế nào cơ chứ?!”

“Hoặc là vượt qua xấu hổ đi, không thì họ sẽ nghĩ cậu mạo danh, và tất cả chúng ta toi đời.”

“Rồi, rồi, hiểu rồi! Mình sẽ trả lời!” Millis nghiến răng, rồi miễn cưỡng mở miệng, “Chuyện đó xảy ra ngay sau khi mình vừa xén lông cừu xong… nên mình lấy chăn bông trùm lên một con, rồi nói với mẹ rằng ‘Con cừu đó mọc lông mới rồi mẹ ơi!’ Mình còn nói với vẻ đắc ý nữa chứ!”

“Ngốc thật,” Reid buông lời, “nhưng mà… công nhận là sáng tạo..”

Elria mỉm cười. “Mình lại thấy dễ thương đấy chứ.”

“Rồi sau đó, mẹ nói với mình, ‘Nghĩ đến con cừu tội nghiệp phải mặc cái chăn dính nước tiểu của con đi!’ rồi gõ đầu mình… Cuộc đời thật bất công…”

“Bà ấy nổi giận vì chuyện đó hả? Đúng là mẹ của cậu thật rồi.” Wiesel lẩm bẩm.

“Tính cách rất… đặc trưng nhà Lambut,” Elria gật gù.

“Cậu có ý gì hả?!” Millis kêu lên.

Trong khi đó, Crusche nhìn cả nhóm rồi khẽ gật đầu. “Được rồi. Câu hỏi tiếp theo: Cô giấu kho báu của mình ở đâu?”

“Ờ… Trong một cái hộp, được chôn trong khu rừng gần làng.”

“Đúng. Cô có vẽ một tấm bản đồ rồi giấu nó trong một con thú bông, phải không?”

“Rồi quên mất và đem thú bông đi giặt, thế là bản đồ ướt nhẹp hết…!”

Crusche hỏi, và Millis trả lời. Sau vài câu chuyện nhỏ khác được khơi lại, bà khẽ gật đầu, nụ cười hiền hậu hiện lên nơi khóe môi. “Câu hỏi cuối cùng,” bà khẽ nói, nhìn thẳng vào mắt Millis. “Ngày xưa, cô có bao nhiêu ‘người hàng xóm quý giá’?”

Millis khẽ giật mình, rồi cúi đầu trầm mặc. Chỉ nhìn phản ứng thôi cũng đủ biết những “người hàng xóm” ấy quan trọng với cô đến mức nào, đến mức dù ở thế giới khác, cô vẫn nhớ rõ từng người trong tim, dù bao thời gian đã trôi qua, dù họ đã đổi thay ra sao.

“Ba mươi sáu,” Millis khẽ đáp, ngẩng đầu lên. “Đó là số lượng rithmole――những sinh vật đã bảo vệ mảnh đất này.”

Như thể đáp lại lời cô, tiếng gầm vang vọng từ xa, rồi thêm một tiếng, rồi lại một tiếng nữa, hợp thành bản hòa âm dữ dội của những sinh vật khổng lồ. Những Thảm Họa――đám khổng lồ đầu rồng――đang gầm thét về hướng Thiên Đường.

Crusche lắng nghe những tiếng gầm ấy, rồi khẽ mỉm cười. “Tổ tiên của chúng ta, Millis Lambut, từng gọi những sinh vật nơi đây là bạn, dù là bò, cừu, hay cả rithmole sống trên núi. Dù chúng là ma thú, với bà ấy, chúng vẫn là ‘những người hàng xóm quý giá’, bảo vệ con người và vùng đất này. Bà ấy đối xử với chúng như con người, thậm chí còn gọi tên từng con.”

Millis cúi đầu. “Và cuối cùng, chính họ cũng gọi tên tôi để đáp lại.”

Trong đường hầm dưới lòng đất, một trong những khổng lồ từng gọi tên Millis.

Cô cũng chẳng biết đó là linh cảm hay vì ma lực của chúng quen thuộc đến mức nhận ra được, chỉ biết rằng, trong khoảnh khắc ấy, cô hiểu rằng những người hàng xóm quý giá của mình vẫn đang bảo vệ mảnh đất này, dù đã trải qua cả ngàn năm.

“Một nghìn năm trước, Millis Lambut đã ký khế ước với Ma Vương.” Crusche giải thích. “Dòng dõi của Millis Lambut sẽ trở thành những Người Trấn Giữ Thiên Đường, và Norberg được chỉ định là vùng đất duy nhất được phép tồn tại trong thế giới sau khi được tẩy sạch.”

“Vậy chắc lúc đó… mấy con rithmole mới quyết định giúp tôi, đúng không?”

Crusche gật đầu. “Vì tình bạn giữa chúng và Millis Lambut, cùng tình cảm dành cho dân làng Norberg, rithmole đã cầu xin Ma Vương ban cho chúng thân thể có thể sống sót qua cuộc thanh tẩy để trở thành những người bảo hộ Thiên Đường.”

“Đám đó… vẫn chẳng thay đổi chút nào…” Millis khẽ mỉm cười chua chát. “Chỉ cần cảm thấy ai đó gặp rắc rối là chúng trồi lên khỏi mặt đất ngay.”

Với cô, ký ức ấy vẫn như vừa mới hôm qua. Ở thế giới của họ, mới chỉ một năm kể từ khi cô rời quê nhà lên Vương đô học tập. Vậy mà giờ đây, khi nghĩ đến những người hàng xóm thân thương đã dành cả ngàn năm bảo vệ vùng đất này dù có phải biến thành quái vật――tim cô nhói đau vì xúc động.

“Nói thật thì, ban đầu tôi chỉ đến đây vì muốn giúp Reid và tiểu thư Elria như một người bạn thôi. Cái vụ ‘tận thế’ đang xảy ra… thật sự, trong lòng tôi vẫn nghĩ đó chẳng liên quan gì đến mình cả.” Cô ngẩng đầu, ánh mắt kiên định nhìn về phía đám khổng lồ đầu rồng nơi xa. “Nhưng giờ thì khác rồi. Tôi muốn giúp cả bọn rithmole nữa. Làm ơn, chắc hẳn phải có cách nào đó để tôi giúp chúng――”

“Không có. Chắc thế.”

“Mình biết, mình không mạnh mẽ, nhưng chí ít――Khoan đã.” Millis chớp mắt, quay phắt đầu lại khi nghe giọng nói đột ngột vang lên. Ngay phía sau cô… là một con chuột chũi khổng lồ. Nó khịt mũi hít không khí, cái mũi rung rung rồi nghiêng đầu, “Chào. Bọn tui về rồi!”

“Ôi chao,” Crusche mỉm cười, “Xong việc rồi à, Persimo?”

“Xong rồi. Không còn ai quanh đây.”

Ngay sau đó, hai con rithmole khác cũng thò đầu lên khỏi mặt đất.

“Bên này cũng xong rồi! Không thấy ai cả.”

“Mọi nơi, an toàn!”

Crusche mỉm cười. “Cảm ơn mọi người. Có trái cây ở đằng kia――đi ăn đi.”

“Hoan hô! Có trái cây!” cả ba con rithmole đồng thanh, đầu lắc lư trong phấn khích.

“Khoan đã! Cái bầu không khí nghiêm túc mà tôi vừa gây dựng đâu rồi hả?!” Millis hét lên, đấm bình bịch xuống đất. “Không phải bà nói chúng trông khác đi rồi sao?!”

“Đúng thế,” Crusche gật đầu. “Nhưng về sau, chúng cô đơn quá nên đã tạo ra một ma pháp cho phép ý thức của chúng hiện hình trong dạng cũ――để có thể trò chuyện với chúng ta.”

“Bọn tui làm phép đấy!”

“Không nói chuyện, buồn lắm…”

Millis há hốc mồm. “Không thể tin được… Không chỉ ngôi làng thay đổi, mà đến cả bọn chúng cũng tiến hóa ư?!”

Elria khẽ trầm ngâm. “Ma thú có thể sống gần như vĩnh cửu miễn là duy trì hấp thụ ma lực. Những chủng loài đủ thông minh như Vệ Long, còn có thể sử dụng ma pháp――nhưng mình chưa từng nghe loài nào tạo được phép phức tạp đến mức này...”

“Ehe, cảm ơn nhé!”

“Con gái khen bọn tui! Vui quá!”

Millis nghiến răng. “Không thể tin được là bọn đầu đất này còn giỏi ma pháp hơn cả mình…!”

Mấy con rithmole chỉ lắc lư người qua lại, trông cực kỳ hân hoan.

“Millis, …khác rồi?”

“Cũng thấy. Thay đổi chút ít.”

“Có thể, rời làng. Tìm bạn trai?”

“Đẹp trai? Giàu?”

“Tại sao bọn mi ăn nói cứ như mấy bà cô buôn chuyện trong bữa cỗ vậy hả?!” Millis gào lên.

“Có lẽ qua ngàn năm, chúng học được vài điều của loài người rồi.” Crusche mỉm cười dịu dàng. “Giờ thì ta không còn nghi ngờ gì về thân phận của bà nữa. Việc chúng tự nguyện xuất hiện trước mặt bà là bằng chứng xác thực nhất rồi. Nếu vậy, ta muốn cùng bà bàn bạc kỹ hơn…”

Crusche khẽ dừng lại, khóe mắt nhăn lại theo nụ cười hiền hậu.

“Nhưng trước hết… có lẽ nên mở tiệc đón mừng những vị khách đầu tiên sau bao năm chứ nhỉ?”

Hãy bình luận để ủng hộ người đăng nhé!