Volume 5 [ĐÃ HOÀN THÀNH]

Chương 4.2

Chương 4.2

“Sẵn sàng hi sinh từng ấy mạng người chỉ để cứu mấy kẻ vô dụng đó ư? Đó là cái ý tưởng ngu học nhất mà ta từng nghe trong đời.”

Đó là lời của Dian, một Anh hùng như cô, đã nói trước khi hắn bước vào khe nứt không gian sang Nhị giới. Miệng lưỡi thô tục, hành xử như đầu gấu, nhưng bản chất hắn lại là kẻ ngay thẳng. Hắn căm ghét chiến dịch này đến mức dám nói thẳng ra dù cho có thể bị xử tử bất cứ lúc nào.

Nhưng sự thật thì… họ không còn lựa chọn khả thi nào khác. Thế giới của họ đang dần dần, từng chút một, tiến đến diệt vong, và cách duy nhất để cứu nhân loại là di cư sang Nhị giới, cho dù tay có phải nhúng chàm thì cũng đành chịu. Bảo vệ người dân dù có phải đánh đổi danh dự và phẩm giá, đó là cốt lõi của một Anh hùng. Đó cũng là niềm tin của Vị Anh Hùng Đầu Tiên, người đã đặt cược tất cả để thi triển ma pháp đó ngay cả khi chưa biết nó có hiệu quả hay không. Không có dũng khí và quyết tâm của vị Anh hùng ấy, họ đã chẳng thể tồn tại đến hôm nay.

Giờ đây, đến lượt cô phải gánh lấy trọng trách đó.

“Ngài Ariel, đến giờ rồi.”

Tiếng gõ cửa và giọng nói nhỏ nhẹ khiến Ariel tỉnh giấc.

“Ah… Xin lỗi, Trix. Tôi vừa chợp mắt một chút.”

“Xin thứ lỗi vì đã làm phiền,” người phụ nữ trong quân phục áy náy mỉm cười. “Ngài đã quá bận rộn trong việc tiêu diệt Hậu Chủng và đẩy lùi Thảm Hoạ quanh khu vực cho cuộc điều tra. Xin hãy nghỉ ngơi khi có thể.”

Hiện tại, nhân loại đã có thể tiêu diệt Hậu Chủng, nhưng Thảm Hoạ, dù không nhiều nhưng vẫn quá mạnh. Anh hùng nhiều lắm cũng chỉ cản trở được chúng một thời gian, nhưng rồi Hậu Chủng lại xuất hiện, Thảm Hoạ lại tiếp tục tìm cách vượt sang lục địa phía Đông ―― một vòng lặp bất tận..

Đó chính là cuộc sống của những người đóng quân ở tiền đồn này. Mệt mỏi, nhưng không đến mức kiệt quệ. Mà bây giờ cũng không phải lúc để nằm ườn.

“Vậy, kết quả điều tra thế nào?” Ariel hỏi.

“Tín hiệu ma lực khổng lồ phát ra từ khu vực đông nam,” Trix báo cáo. “Khu vực đó đầy rẫy Thảm Hoạ và Hậu Chủng do Thiên Đường gây ra nên chúng tôi không thể đổ bộ để điều tra. Tuy nhiên… chúng tôi phát hiện vài điểm đáng quan ngại.”

“Hừm. Nói tiếp đi.”

“Chúng tôi tìm thấy xác Thảm Hoạ dưới vùng biển lân cận.”

Mắt Ariel mở to. “Gì cơ?! Lẽ nào Dian đã trở lại?!”

“Tín hiệu ma lực cho thấy đúng là có người vượt qua khe nứt không gian, nhưng Đế đô không nhận được báo cáo thành công nào cả. Nếu họ có trở về, e rằng là do thất bại và rút lui. Có thể vì lý do bất khả kháng nào đó mà họ không thể đến được tiền đồn này hay Đế đô, nên đành phải xuống bờ đông nam… và điều đó cho thấy khả năng rất cao rằng mọi lực lượng còn lại đều đã bị tiêu diệt.”

Ariel thở dài. “Ra vậy…”

Cô và Dian không phải bạn bè, nhưng ít nhất cũng là đồng minh, là Anh hùng cùng nhau chiến đấu. Hai người đồng quan điểm về nhiều việc, và Ariel cũng có cảm tình với nết chân thật ẩn dưới vẻ ngoài thô lỗ của hắn. Viteos không ưa hắn, nhưng với Ariel, Dian hoàn toàn xứng đáng với danh hiệu Anh hùng ―― cô tin vào điều đó mỗi khi thấy hắn quan tâm đến thuộc hạ và dân thường đến mức nào. Cô chưa từng muốn hắn hy sinh theo cách này. Thậm chí… cô còn hy vọng một ngày nào đó hai người có thể trở thành bạn.

Ariel lặng lẽ thương tiếc cho tình bạn không bao giờ thành hiện thực ấy trước khi khẽ gật đầu. “Trix, báo cho mọi người rằng hôm nay tạm dừng tuần tra. Mở quà từ Đế đô và ăn uống thoải mái đi. Hôm nay sẽ là ngày vực dậy tinh thần.”

“Rõ. Tôi sẽ truyền lệnh. Nhưng trước khi rời đi…” Trix mỉm cười chua chát. “Tôi muốn xác nhận là ngài đã ăn mặc đàng hoàng.”

Ariel nhăn mặt. Ta bảo là ta đang nghỉ mà.”

“Trong mỗi đồ ngủ ư?”

Ngay khi trở về sau tuần tra, Ariel đã vào thẳng phòng tắm rồi ngồi xuống ghế… và ngủ luôn sau khi kịp lau khô tóc bằng một cách nào đó. Áp lực và mệt mỏi mấy ngày qua hẳn đã dồn nén quá lâu. Liếc vào gương, cô thấy mái tóc đỏ dài rối bù dựng ngược khắp nơi, chẳng đẹp đẽ gì để gặp thuộc hạ.

QVjogC3.jpeg

Ariel phồng má giận dỗi. “Có sao đâu chứ? Ta khóa cửa rồi mà.”

“Một Anh hùng không được ngủ như thế.”

“N-Nhưng lâu lắm rồi ta mới tắm! Ta tranh thủ thư giãn một chút cũng không được à?!”

“Vậy nếu có người thấy ngài trong bộ dạng đó thì sao?”

“Thì sao nữa? Là phái nữ thì có nghĩa lý gì khi ta có thể tự mình đẩy lùi một Thảm Hoạ chứ? Gần như là vũ khí sống rồi đó ―― chả lẽ ai đấy lại có ham muốn với một món vũ khí à?”

“Trong vài câu chuyện kiểu ‘pháo hạm X chỉ huy’ thì có đấy.” //kancolle ref

“Cô đang nói cái gì vậy?!”

“Xin lỗi, hình như còn hơi sớm để nói mấy chuyện đó với ngài.” Trix hắng giọng. “Dù sao thì… tôi khuyên ngài nên để tâm hơn đến sức hấp dẫn của bản thân.”

Ariel thở dài, “Ta đâu có nói mình xấu… Nhưng vai trò của ta là giữ vững tiền tuyến, người thì lúc nào cũng ngập ngụa trong máu và mùi hôi của quái vật. Ai lại muốn một người phụ nữ như ta chứ?”

“Biết đâu có người thích kiểu đó.”

“Là ai?! Lôi hắn lại đây, ta đá hắn về thẳng Đế đô!”

“Rất tiếc rằng chúng ta không thể khiển trách binh sĩ chỉ vì sở thích cá nhân thưa ngài,” Trix đáp ngay. “Dù gì thì… Ngài Ariel, ngài rất đẹp, vòng một đầy đặn, đường cong mềm mại ―― vóc dáng mà phụ nữ ao ước, còn đàn ông thì chết mê chết mệt. Vì vậy, xin hãy tránh việc ăn mặc không phù hợp.”

Ariel cúi đầu bối rối, “Ta… thật sự được ưa thích đến vậy sao…?”

“Nhìn ngài bối rối như thế lại càng đáng yêu hơn.”

“Nhưng chẳng phải họ có lý do để ghét ta sao? Ta có thể là Anh hùng với dòng dõi quý tộc, nhưng vẫn chỉ là cô gái ngoài hai mươi chỉ huy họ…”

“Xin hãy yên tâm. Tất cả binh sĩ đều rất hài lòng với sự lãnh đạo của ngài. Họ còn nói đó là phần thưởng vượt xa tiền lương.”

“Tại sao tự nhiên nói đến phần thưởng vậy?!”

“Nhân tiện… chín mươi phần trăm binh sĩ nam đăng ký vào quân đội là vì ngài. Chưa thấy ghét ở đâu hết, tôi thấy họ còn trung thành với ngài đến mức đáng báo động ấy.”

“Ta biết cô đùa, nhưng ta vẫn không muốn nghe nữa… Dừng lại đi.” Ariel thở dài. Dù đáng sợ thật, nhưng việc Trix đùa giỡn như thường ngày khiến đầu óc cô tỉnh táo hơn. “Dù sao thì… chuyện chuẩn bị tiệc ta giao cho cô. Hôm nay chúng ta không phải ăn thịt Hậu Chủng nữa… dù đã thanh tẩy, thứ đó vẫn tệ kinh khủng.”

“Tôi sẽ làm ngay khi ngài mặc quần vào.”

“Biết rồi, biết rồi! Cô là mẹ ta chắc?!” Ariel càu nhàu, vội mặc bộ quân phục sạch sẽ vào.

“Ngài Ariel.”

“Ta đang mặc đây! Đợi chút!”

“Không phải chuyện quần áo,” Trix lầm bầm, ánh mắt nghiêm lại. “Tôi vừa nhận được báo cáo từ lính gác ―― có chuyện bất thường bên ngoài.”

“Gì? Hậu Chủng lại xuất hiện? Hay Thảm Hoạ quay lại?”

“Không… Không phải.” Nếp nhăn trên trán Trix hằn sâu hơn với từng dòng báo cáo.

“Dấu hiệu ma lực của chúng đang biến mất.”

“Hả…?”

“Dấu hiệu của Thảm Hoạ và Hậu Chủng ở phía nam khu vực ngài vừa tuần tra… đang biến mất lần lượt từng cái một.”

“Biến mất… từng cái? Ý cô là――”

“Chúng đang tiến dần về phía tiền đồn.”

Ariel lập tức mặc đồ và lao thẳng ra ngoài, nhảy vọt lên không trung để quan sát rõ hơn. Ban đầu chỉ thấy dãy núi xa xa, chẳng có gì bất thường.

Nhưng rồi…

“Lạnh quá…?”

Gió thổi xuống từ dãy núi lạnh buốt như xuyên qua da thịt, chạm đến tận xương tủy. Thứ tạo ra hiện tượng này chắc chắn không phải Thảm Hoạ hay Hậu Chủng bởi chúng không thể chiến đấu bằng ma pháp. Nói cách khác… chúng đáng sợ chỉ vì sức mạnh thể chất dị thường. Chưa từng có ngoại lệ.

Nghiêm trọng hơn nữa, Thảm Hoạ không bao giờ tấn công lẫn nhau. Nghiên cứu cho thấy Hậu Chủng thì có trường hợp ăn thịt đồng loại, nhưng Thảm Hoạ thì tuyệt đối không. Chúng có dấu hiệu của trí tuệ, biết đổi hướng, thậm chí biết rút lui khi gặp bất lợi.

Vậy mà giờ đây Thảm Hoạ cũng biến mất… nghĩa là ắt hẳn đang có một kẻ thù mới chưa rõ hành tung. 

Ariel thoáng nghĩ đến khả năng đó là Dian và đội quân của hắn, nhưng ngay cả Anh hùng cũng không thể tiêu diệt Thảm Hoạ nhanh gọn nhẹ như vậy. Tốc độ mà các dấu hiệu biến mất… chứng minh kẻ đó mạnh vượt xa sức tưởng tượng.

“Á…!”

Cuối cùng, Ariel cũng nhìn thấy.

Lớp băng màu xanh nhạt trải rộng qua dãy núi, như một tấm thảm đang nuốt lấy cả thiên nhiên. Ánh sáng yếu ớt xuyên qua tầng mây u ám phản chiếu lên mặt băng, tạo nên một cảnh tượng đẹp đến rợn người. Trên thế giới này chỉ có một thứ có thể sinh ra cảnh tượng phi lý như vậy:

Ma pháp.

Thứ được tạo ra bởi kẻ thù của thế giới ―― Ma Vương. Sức mạnh uyên thâm đến mức nhân loại vẫn phải dựa vào nó cho đến tận bây giờ. 

Nhưng thứ Ariel đang thấy… hoàn toàn khác. Cô chưa từng nghe đến loại ma pháp nào có quy mô như thế này. Không ai có thể làm được việc này, ngoại trừ một.

Và ngay khi câu trả lời hiện lên trong đầu, con mắt xanh của cô cũng nhìn thấy một bóng người lơ lửng trên bầu trời.

Mái tóc bạc phản chiếu ánh băng, cái nhìn lạnh lẽo như đáy đại dương sâu thẳm ―― những đặc điểm mà nhân loại vẫn còn thì thầm trong nỗi khiếp sợ. Kẻ đã mang diệt vong đến thế giới này, kẻ có tên khắc sâu trong linh hồn mọi con người. 

“Ma Vương…!”

Lời thì thầm kinh hãi ấy là âm thanh cuối cùng Ariel nghe được trước khi bóng tối nuốt chửng cô.

Hãy bình luận để ủng hộ người đăng nhé!