Volume 5 [ĐÃ HOÀN THÀNH]

Chương 2.2

Chương 2.2

Công tác chuẩn bị cho chuyến thám hiểm đến Nhất giới diễn ra suôn sẻ. Cây Thế Giới hoạt động ổn định, lực lượng phòng thủ trước nguy cơ cuộc xâm lược thứ hai đang được tập hợp, Elise và Dian cũng đang không ngừng cải tiến ma pháp lẫn tay nghề của thế giới này.

Cuối cùng, ngày khởi hành đã tới.

“Lên đường thôi.” Reid đặt thanh đại kiếm lên vai. Anh và mọi người phía sau đều mặc trang phục gọn nhẹ để tiện di chuyển.

Millis bĩu môi, “Èo… Không có tiễn đưa gì hết à? Không tiệc, không băng rôn, không gì luôn?”

Reid lắc đầu, “Đương nhiên là không. Chỉ số ít người biết về Nhất giới và chuyến đi này. Chúng ta không có thì giờ giải thích cho cả thiên hạ vì sao một đám học sinh lại được giao cho nhiệm vụ nguy hiểm như thế.”

Ngoài trời hãy còn sớm tinh mơ, xung quanh vắng như tờ; ngoài khơi cũng chẳng thấy nổi một con thuyền. Chỉ có năm người đứng dưới gốc Cây Thế Giới. Nhiệm vụ của họ là xử lý vấn đề ở Nhất giới. Còn chuyện ở đây ―― về cuộc xâm lược thứ hai――đã có kế hoạch công bố dần dần cho dân chúng để tránh hỗn loạn. Vì vậy, Reid từ chối hẳn ý định làm tiệc chia tay và, chỉ hẹn một câu “Hẹn gặp lại” đơn giản, bởi họ chắc chắn sẽ quay về.

“Mình biết, mình biết mà,” Millis lí nhí. “Chỉ là muốn đùa tí trước khi sang đó thôi. Không chắc là mình còn tâm trạng để đùa ở bên kia nữa…”

Wiesel gật đầu, "Chúng ta phải chuẩn bị tâm lý, chủ quan là mất mạng.”

Elria nhìn hai người bạn, khẽ nói, "Giờ vẫn có thể đổi ý đấy, nếu hai người thấy sợ.”

“Cậu đừng nói thế!” Millis vội đáp. “Đến tầm này rồi thì quay đầu sao được chứ!”

“Tôi đồng ý. Chúng tôi đã quyết định giúp hai người, bao ngày qua đều là chuẩn bị cho hôm nay mà.” 

Dưới sự chỉ dẫn của Elria, Millis và Wiesel đã học mọi kỹ năng cần thiết, từ cách hành động ở nơi xa lạ, cách xác định vị trí bằng sao trời và mạch ma lực ngầm, cách tận dụng môi trường để đảm bảo an toàn, cách xử lý khẩn cấp, chế tác công cụ dã chiến từ vật liệu tự nhiên… nói ngắn gọn là một khóa huấn luyện sinh tồn tổng hợp cấp tốc.

Millis rùng mình, "Mong là bên đó tụi mình không phải ăn côn trùng…”

“Ừ…” Wiesel lẩm bẩm. “Nghĩ đến vị của sâu bọ chui trong đá là đã thấy buồn nôn rồi…”

Reid nghiêng đầu, "Ừ thì mùi vị đúng là kinh thật… nhưng một nắm cũng đủ no cả ngày. Bổ dưỡng phết đấy chứ nhỉ?”

“Bệ hạ nên biết rằng vấn đề không phải dinh dưỡng…” Alma thở dài, “đa số người bình thường mới nghe đã muốn ói rồi.”

“Ờm, chắc vậy… Elria, em có thấy khó chịu không?”

“Khi vội thì không. Còn lúc rảnh em vò nát rồi nặn thành viên.”

“Thật á? Trông em không phải kiểu người câu nệ hình thức đâu…”

“Em cũng không. Chỉ là Tiana cứ mắng ‘con gái xinh xắn mà ăn bọ thì kỳ quá’, nên em nặn nó thành đồ ăn vặt khi có người nhìn.”

Reid nhướn mày, "Ăn vào bụng thì như nhau cả… tệ quá thì rắc thêm muối là được.”

Elria nhếch môi, "Em biết ngay mà. Muối cứu được mọi thứ.”

Millis run rẩy siết nắm tay, "Chết tiệt! Một tháng trước mình còn nghĩ câu đó là nói quá, nhưng giờ thì mình xin đồng ý cả hai tay hai chân!”

“Muối vạn tuế!” Wiesel phụ họa, môi vẫn mím chặt vì ám ảnh.

Alma nhìn hai đứa học sinh bằng ánh mắt thương hại. “Có vẻ hai đứa đã trải qua cả kiếp nạn khi tôi với Bệ hạ đang lo việc khác…” Rồi cô hắng giọng, gọi mọi người chú ý. “Giờ tôi sẽ phổ biến lại kế hoạch trước khi chúng ta xuất phát. Như Dian đã xác nhận, điểm đến đầu tiên ở Nhất giới sẽ là cảng phía tây ngoài khơi Palmare. Phương tiện di chuyển tôi sẽ nhờ Binh Đoàn Hy Vọng hỗ trợ. Đích cuối là Thiên Đường.”

"Nhưng lục địa trung tâm trừ Thiên Đường toàn là Thảm Hoạ, nguy hiểm lắm mà?”

“Đa phần là vậy. Ở phía đông bắc vùng Arctica có một tiền đồn nơi Altein đang đóng quân cùng một Anh Hùng khác, nên không thể lòng vòng được. Chúng ta sẽ đi thẳng về Norberg, nơi Thiên Đường toạ lạc.”

Wiesel nhíu mày, "Cũng không phải dễ. Dian nói rằng từ lúc ô nhiễm ma lực bùng lên, khu vực quanh Norberg đã đặc kín Thảm Hoạ, cô lập hoàn toàn ngôi làng này.”

“Khi Tam Anh Hùng được chọn, họ đã từng có ý định tiến tới Thiên Đường. Nhưng cuối cùng kế hoạch phải gác lại vì cấp trên không muốn hao hụt quân lực. Dẫu vậy, họ tin nơi đó có thật――bởi vẫn liên lạc qua lại được bằng một dạng truyền tin nào đó.”

“Vậy tức là năm người bọn mình phải phá vòng vây Thảm Hoạ mà đi?” Millis nhìn sang bên, rồi Wiesel và Alma cũng làm theo. Cả ba đồng loạt dồn ánh mắt về phía cặp đôi. “Hai người tính sao?”

““Xử đẹp hết””, Reid và Elria đồng thanh.

"Nghe như mấy ông già não cơ bắp ý… nhưng là hai người thì kiểu gì cũng hợp lý hết!”

“Tôi hoàn toàn tin tưởng hai người,” Wiesel gật đầu.

Alma thở dài, "Chắc Altein cũng không ngờ bị chơi bài đánh trực diện thế này đâu…”

Elria giơ tay chen vào, “Thảm Hoạ thì để đó. Em lo chuyện ô nhiễm ma lực hơn.”

“Ừm… tức là không được dùng ma lực trong môi trường, đúng chứ?” Millis hỏi.

“Đúng. Nó có thể làm hỏng ma cụ, thậm chí ảnh hưởng trực tiếp đến ma lực, nên chỉ được dùng ma lực của bản thân thôi. Đương nhiên, điều đó đồng nghĩa với tiêu hao ma lực lớn hơn và phục hồi chậm hơn――nên nhớ phải kiểm soát cẩn thận nhé.”

Alma thở dài, "Đúng là thế giới khắc nghiệt cho pháp sư… Bệ Hạ thì có ma lực độc nhất vô nhị, còn Elria thì vốn quá dư rồi. Mỗi tôi là vẫn phải dùng ma lực môi trường… nên lần này chắc chỉ dám lo hậu cần thôi vậy.”

“Em khá tự tin về lượng ma lực, nhưng đánh nhau thì chắc không giúp được gì mấy,” Millis gãi má. “Vậy thì chỉ tập trung vào phòng ngự bằng rào chắn và khiên đúng không?”

Elria gật đầu, "Việc đó để mình với Reid lo. Nếu ai lỡ tiếp nhận phải ma lực ô nhiễm――Wiesel, nhờ cậu tắt ma cụ bị ảnh hưởng.”

“Rõ. Tôi sẽ sửa trang bị, tiểu thư Millis sẽ xử lý mạch.”

“Cứ tin ở mình!” Millis giơ tay. “Thợ khắc mà chị Carille giới thiệu đã dạy mình biết cơ bản rồi, chị ấy cũng đã cho điểm đạt nữa!” Trong thời gian chuẩn bị, Millis đã ghé Xưởng Blanche để học thêm. Tuy lý thuyết còn thiếu nhiều, thực hành còn non, nhưng bù lại được bằng thiên phú tự nhiên và khả năng kiểm soát ma lực chính xác của mình. Carille đã đảm bảo rằng năng lực của Millis hiện đang cao hơn mặt bằng chung của các thợ khắc. “Đây là thứ duy nhất mình tự tin giúp được! Chị Carille ấn tượng đến mức còn đòi mình làm dâu nhà Blanche đấy!”

Wiesel ôm đầu, "Rốt cuộc chị ấy cũng từ bỏ việc tìm chồng sao…”

“Thực ra chị ấy muốn nhờ cậu để biến mình thành em dâu ý.” //TL note: quả flag to thì vl luôn =)))

“Con đàn bà đó nói mà không biết nghĩ…”

“Thôi nào thôi nào, chắc chị ý chỉ muốn động viên mình thân thiết hơn với mọi người thôi mà! Suy cho cùng, khi mình trở thành thợ khắc thì chúng ta còn làm việc với nhau nhiều lắm!”

Wiesel vò đầu bứt trán, "Ôi trời, Millis ơi… Rõ là cậu chưa hiểu được đầu óc chị tôi đâu…”

“Gì chứ? Không đời nào. Chắc chỉ là đùa tí thôi, đúng không?” Millis cười rồi vỗ vai Wiesel.

Reid và Elria nhìn hai người một lúc rồi cùng chậm rãi lắc đầu.

“Điềm này không lành,” Elria lẩm bẩm.

“Chút nào cũng không,” Reid tán thành.

Millis chớp mắt, "Sao vậy? Có vấn đề gì thế?”

Elria giải thích, "Một nghìn năm trước, trong quân đội có một câu chuyện thế này.”

Reid gật đầu, “Người lính hứa với vị hôn thê rằng khi anh về, họ sẽ sẽ cưới nhau――và rồi hy sinh không lâu sau đó. Cũng có nhiều trường hợp tương tự nữa, nên người ta tin rằng trước giờ xuất quân mà nói chuyện yêu đương là chết chắ――”

Millis quay ngoắt lại, mắt đỏ ngầu, "Wiesel! Đưa mặt đây cho mình tát cậu một cái!!!”

“Tôi phải trả lời sao với đề nghị đó đây?” Wiesel tỉnh bơ.

“Phải cân bằng lại chứ! Cho mình tát, bẻ gãy kính, xong chửi một trận――chắc là đủ!”

“Nghe tổn thương tinh thần còn nhiều hơn thể xác…”

Reid bật cười, rồi quay lại phía Cây Thế Giới, "Được rồi. Đi thôi.”

Elria gật đầu và đặt tay lên rễ cây. Một hốc lớn mở ra, đen ngòm, sâu thẳm. Phía bên kia đang chờ điều gì, không ai biết. Reid chỉ nhìn đồng đội, và nụ cười gan dạ nở rộng trên môi.

“Nào――nhảy sang đó, cứu thế giới, rồi về nhà ăn một bữa nóng hổi thôi!”

Mọi người đồng loạt gật đầu và bước vào Cây Thế Giới để đi đến một thế giới xa lạ.

Hãy bình luận để ủng hộ người đăng nhé!