Volume 5 [ĐÃ HOÀN THÀNH]

Chương 4.4

Chương 4.4

Không ai biết chết là như thế nào. Rốt cuộc, có ai sống sót mà kể lại đâu chứ?

Nhưng vào khoảnh khắc đó, Ariel chắc chắn rằng cửa tử đã ở sát bên cô. Sự hiện diện áp đảo của Ma Vương, những hồi chuông cảnh báo réo liên hồi trong đầu, và rồi cảm giác không thể đặt tên bao trùm lên cơ thể cô ngay khi cô mất đi ý thức.

Cô nghĩ mình tiêu rồi. Cô chắc chắn như vậy.

Vậy... chuyện gì đang xảy ra ngay lúc này đây?

“Uhhh...”

“Hửm?”

“Ngươi… đang làm gì ta vậy?”

“Vì cô không chịu tỉnh nên tôi véo má cô thôi.” Cô gái trước mặt, được cho là Ma Vương, nghiêng đầu, vẫn tiếp tục véo má Ariel như một đứa trẻ tò mò.

Tất cả chuyện này đều vô lý. Ariel gắng gượng tua lại ký ức để tìm lời giải ―― cô vừa tỉnh lại, tự hỏi tại sao mình chưa chết, rồi chậm rãi mở mắt khi cảm thấy có gì đó trên mặt ―― và dẫn đến cuộc nói chuyện vừa rồi.

“Cô là Anh hùng Ariel phải không?” Ma Vương hỏi.

Ariel cảnh giác nheo mắt. “Sao ngươi biết?”

“Dian nói tôi nghe.”

“Cái quái――?!” Chỉ đến lúc cô cố cử động thì Ariel mới nhận ra tay chân mình đang bị phong ấn bằng băng. Nhìn quanh, cô thấy tiền đồn của họ cũng chẳng khá khẩm hơn; ngay cả bức tường cũng đóng băng hoàn toàn.

“Giờ cô đã tỉnh rồi thì chúng ta có thể chính thức đàm phán.”

“‘Đàm phán’…?”

“Ừm. Tôi đến đây vì muốn nhờ cô giúp một chuyện.”

“Ta từ chối,” Ariel đáp ngay. “Nếu ngươi thực sự là Ma Vương, thì ngươi là kẻ thù của Altein và toàn nhân loại. Ta không có lý do gì để đàm phán với ngươi.”

Ma Vương đáp lại, “Dù điều đó có nghĩa là mọi người ở đây sẽ chết?”

“Mỗi binh sĩ của ta đến đây với tâm thế quyết tử cho đất nước quyết sinh. Nếu kế hoạch của ngươi là bắt con tin, dù là ta hay ai khác, thì rất tiếc, chuyện đó sẽ không có tác dụng.”

Ma Vương mím môi, cau mày nhìn Ariel. Ariel kiên định chạm mắt nhìn lại. Sau một hồi im lặng khá lâu, Ma Vương chậm rãi gật đầu rồi lầm bầm, “Vậy... tôi phải làm gì tiếp giờ?”

“Ngươi hỏi ta làm quái gì?!” Ariel bật lại.

“Dian nói với tôi là, ‘Vẻ ngoài với cách ăn nói của Ariel thì như kiểu quân nhân nghiêm túc, nhưng thật ra hơi ngây thơ, nên sẽ không khó để thuyết phục cô ta.’ Nhưng bây giờ…”

“Anh ta thật sự nhìn ta như thế sao...?”

“Hắn còn nói là cô rất quan tâm đến đồng đội, nên tôi nghĩ ít ra cô sẽ nghe tôi nói nếu tôi đề nghị... nhưng cô từ chối mất rồi. Hừm, phải làm sao đây...”

Ariel nhíu mày. “Không có cuộc nói chuyện nào với kẻ đang giam cầm binh lính hết.”

“Được rồi. Vậy cô sẽ nói chuyện với tôi nếu tôi thả tất cả họ ra chứ?”

“Hả... Ngươi nói có suy nghĩ không vậy? Sao ngươi lại ném đi lợi thế của mình?”

“Tại sao không, khi làm vậy thì cô sẽ nghe tôi? Với lại...” Ma Vương nhún vai. “Không ai trong các cô có thể đánh bại tôi đâu.” 

Không hề khoác lác hay khoe khoang,  chỉ là sự thật không thể chối cãi. Không một ai trong tiền đồn này, kể cả Ariel, có thể phản ứng với ma pháp của Ma Vương, huống chi là chống lại. Họ vẫn còn sống ngay lúc này chỉ vì cô ấy muốn như vậy.

“Vậy tôi sẽ thả họ nếu cô chịu nghe tôi. Cô sẽ quyết định có chấp nhận đề nghị của tôi hay không sau khi nghe xong.”

Ariel thở dài. “Được. Nếu ngươi thả mọi người ra an toàn, ta hứa sẽ nghe ngươi nói đến cùng và không động thủ.”

“Được.” Chỉ một cái búng tay của Ma Vương, băng bao quanh tay chân Ariel, cùng lớp băng phủ tường phòng, tan ra rồi biến mất.

Ariel liếc cô với vẻ hoài nghi. “Ngươi thật sự giữ lời?”

“Bởi vì cô đã hứa mà... À, chắc cô lạnh lắm. Nè, uống trà sữa đi.” Ma Vương đưa tay vào hư không, rút ra một chiếc ấm và hai tách trà.

“Mời trà nữa sao...”

“Ấm ấm một chút, đúng kiểu tôi thích.” Elria vừa nói vừa rót mỗi người một tách. Với thái độ thong thả thế này, Ariel gần như muốn tin rằng Ma Vương tới đây chỉ để dự một buổi trà chiều.

Cửa phòng bật mở, xé tan bầu không khí lạ thường đang yên ắng. “Ngài Ariel, ngài ổn chứ?!”

Ariel quay sang thuộc hạ của mình. “Trix, đảm bảo mọi người trong tiền đồn an toàn. Tuyệt đối không cho họ biết, và không báo cáo về Đế đô những gì cô thấy trong căn phòng này. Sau đó chờ lệnh tiếp theo của ta.”

Mắt Trix mở to trước Ma Vương ngồi đối diện Ariel, nhưng chỉ trong chớp mắt, cô khẽ cúi đầu rồi rời đi.

Elria gật đầu. “Cảm ơn nhé.”

“Đó là phép lịch sự tối thiểu ta có thể làm, khi ngươi đã thả mọi người gần như vô điều kiện.”

“Ừm, à đây, trà của cô.”

Ariel nheo mắt hoài nghi nhìn tách trà đưa tới. “Thứ này không có độc chứ?”

“Đáng khen cho sự thận trọng của cô . May cho cô là tôi sẽ không bỏ thuốc vào đồ uống của cô――” mắt Ma Vương nheo lại, lạnh buốt như lưỡi dao sắc bén, “chỉ vì cha cô đã đầu độc tôi để tước đi ma lực của tôi.”

Sau khi Anh hùng và Ma Vương quay về quá khứ, con người ở Nhất giới đã vạch ra kế hoạch giết Elria Caldwen trước khi cô có thể trở thành Ma Vương, và người nhận nhiệm vụ đó chính là cha của Ariel. Ông ta đã dẫn quân về quá khứ, ám sát Elria Caldwen, rồi mang Viteos Altein cùng thanh kiếm của Anh hùng trở về dòng thời gian của chúng. Thành tích kia đã đem lại cho Nhất giới tia hy vọng cuối cùng, và còn giúp con gái ông ta có một vị trí là Anh hùng về sau.

Cha của Ariel đã trải qua biết bao cố gắng và thành tích gian khổ để thực hiện ước nguyện lớn nhất của gia tộc, đó là phục hồi danh dự đã bị vấy bẩn. Vết nhơ trên tên tuổi gia tộc đã tồn tại qua thời gian và sự tàn phá dần dần của thế giới, khiến gia đình chúng phải sống năm này qua năm khác ở Altein trong xấu hổ. Nhưng nhờ hy sinh của cha, Ariel được chọn làm ứng viên Anh hùng và chứng minh bản thân phù hợp với sức mạnh Anh hùng, cuối cùng giành lại được cho gia tộc sự công nhận của Đế quốc.

Tai họa của chúng bắt đầu từ hơn một ngàn năm trước, khi chúng còn là một gia tộc lỗi lạc của một quốc gia thù địch với Altein.

“Vậy thì,” Ánh mắt của Ma Vương như xuyên thấu tâm can. “Chúng ta nói chuyện thôi nhỉ... Ariel Verminant?”

Đó là cái tên gia đình cô đã mang khi phục vụ cho Vegalta... và cũng là cái tên họ đã kéo xuống bùn khi phản quốc để theo Altein.

“Điều tôi muốn... là cô phản bội Altein,” Ma Vương nói. “Cho chúng tôi thông tin cần thiết và gửi một báo cáo giả về thủ đô.”

Ariel cau mày. “Mục đích của ngươi là?”

“Lật đổ chế độ Altein và thiết lập một hệ thống mới.”

“Sao phải công phu như thế? Ngươi hoàn toàn có thể tiêu diệt nhân loại như bóp chết một con bọ đúng không hả, Ma Vương?”

“Elria là được rồi. Tôi không hoàn toàn là người đã được gọi là Ma Vương trong thế giới này trước kia, và mục tiêu của chúng tôi cũng khác. Tôi đến đây để cứu Nhất giới, nên tôi muốn tránh mọi hy sinh không cần thiết.”

“Haha... Thật là thay đổi lớn đấy, từ hủy diệt thế giới sang cứu nhân loại?”

“Đúng. Bởi vì tôi cảm thấy đó là trách nhiệm của mình, với tư cách là Elria Caldwen.”

Ariel thấy trong mắt Elria không có dối trá hay do dự, chỉ hoàn toàn tin chắc vào khả năng cứu thế giới này. Nếu là người khác, Ariel sẽ không tin, nhưng lúc này cô đang đối diện với kẻ không phải người thường.

“Ý cô là cô có thể cứu chúng ta... bởi vì đó là ma pháp do cô tự tạo ra?” Ariel hỏi.

“Ừm. Nhưng tôi không có đủ thông tin. Vậy trước hết, chúng ta cần dẹp bỏ Altein để thu thập thông tin cần thiết một cách an toàn.”

“Kể cả vậy thì cũng bất khả thi. Dù cô lấy thông tin bằng vũ lực hay mưu mẹo, sẽ không một ai trong thế giới này chịu phục tùng Ma Vương.”

Ma Vương đã cướp đi mọi thứ của nhân loại Nhất giới. Nhà cửa, quốc gia, tương lai ――chẳng còn gì cho họ, và tất cả là bởi Ma Vương. Dù cô trở lại dưới hình hài một người khác từ một thế giới khác và tuyên bố sẽ cứu họ, cũng chẳng ai sẽ theo cô.

“Nhưng còn Hiền nhân thì sao?” cô lầm bầm. “Reid Frieden đã đến thế giới này cùng tôi.”

Danh hiệu của anh được biết đến rộng rãi chẳng kém gì của cô, thậm chí còn được nhân dân thế giới này yêu quý hơn nhiều. Hiền nhân Reid Frieden đã để lại cho loài người những kiến thức vô giá và công nghệ quý báu, thứ không chỉ cải thiện xã hội mà còn giúp họ sinh tồn qua cơn thịnh nộ của Ma Vương.

Ariel nheo mắt. “Theo báo cáo thì Reid Frieden ở Nhị giới được biết đến là Anh hùng, phải không? Vậy chẳng phải anh ta sẽ là một người khác sao?”

“Tôi cũng là một người khác, nhưng người dân ở đây vẫn nhìn tôi như Ma Vương. Điều tương tự sẽ xảy ra với Reid Frieden. Miễn là người ta còn nhớ những nghiên cứu và phát hiện của anh ấy đã giúp họ tồn tại đến hôm nay, cái tên ấy sẽ mãi là nguồn hy vọng cho họ.” Việc nghe rằng Reid Frieden đến cứu họ sẽ đem lại niềm hy vọng khổng lồ cho con người ở Nhất giới. “Có thể bản chất anh ấy khác đi, nhưng sẽ có những điểm chỉ ‘Reid Frieden’ mới hiểu được, từ nét chữ, cách diễn đạt, và những chi tiết khác nữa.”

“Ý cô là... anh ta có thể giải mã Bí Điển của Hiền nhân?” Ariel nói.

“Chính xác. Ở thế giới này, tôi đã tạo ra ma pháp từ đó. Chắc chắn có những thứ chỉ Reid và tôi mới hiểu được.”

Một ngàn năm đã trôi qua, nhưng phần lớn nội dung trong Bí Điển của Hiền nhân vẫn là bí ẩn đối với loài người. Hiện giờ số người sống sót quá ít, quái vật thì quá nhiều, nên không đủ nhân lực để giải mã. Khi bước chân hủy diệt đã rình rập từ phía sau, đề nghị của Elria như một món quà trời ban. Rốt cuộc, còn ai phù hợp hơn để lật ngược tình thế tuyệt vọng này ngoài Anh hùng và Hiền nhân từ Nhị giới?

Ariel không nghi ngờ điều đó, và cô hiểu rất rõ. Nhưng dù biết vậy cô vẫn không thể chấp nhận. “Nhưng... tôi không thể phản bội Altein.”

“Bởi vì tổ tiên cô đã phản bội Vegalta sao?”

Ariel thở dài. “Dian cũng kể chuyện đó với cô nữa à?”

“Ừm. Ở Nhất giới này, Vegalta đã chống lại sự bành trướng của Altein nhưng cuối cùng đã thất bại khi nhà Verminant thỏa hiệp với Altein và phản quốc.”

Vegalta từng dẫn dắt các quốc gia nhỏ phía tây để đẩy lùi cuộc xâm lược của Altein, nhưng rồi sụp đổ vì mưu phản nội bộ, cụ thể là do nhà Verminant, mà khi ấy được xem như những hiệp sĩ trung thành của Vương quốc. Họ đã phản bội lại chủ nhân của mình, và dâng thủ cấp Quốc vương Vegalta cho Altein. 

Và đó không phải lần đầu chúng phản bội đất nước. “Cha ta đã nhận lệnh ám sát Elria Caldwen trong quá khứ và giết cô ở Nhị giới, nơi cô từng được biết đến như Hiền nhân của Vegalta. Hành động đó rất có thể đã khiến Vegalta lâm nguy thêm một lần nữa trong dòng thời gian thứ hai.”

Nhờ ma pháp, Vegalta ở Nhị giới đã kháng cự Altein thành công, nhưng một lần nữa, Nhà Verminant đã chọn tuân theo lệnh của Altein. Tới tận bây giờ, Ariel vẫn còn nhớ rõ lời cha cô hỏi sau khi về Nhất giới cùng Viteos:

“Chúng ta có thực sự làm đúng không?”

Họ phản bội tổ quốc rồi dẫn nó đến sụp đổ, rồi lại trở về quá khứ để phản bội thêm lần nữa. Dáng vẻ thất vọng của cha cô đã hằn sâu vào ký ức, vì vậy, vào ngày cô trở thành Anh hùng, Ariel đã thề trong lòng, “Là một trong những Anh hùng được chọn, nhiệm vụ của ta là bảo vệ dân chúng và quốc gia. Ta sẽ không bao giờ phản bội họ nữa. Bằng tay mình, ta sẽ gột rửa vết nhơ phản quốc trên tên Verminant.” Dù hiểu rằng kế hoạch của Elria có thể là cơ hội tốt nhất để cứu thế giới, Ariel vẫn không thể tuân theo. Đó là niềm tự hào cá nhân và bổn phận của một Verminant――

“Ừm... tôi chẳng quan tâm tới mấy chuyện đó đâu,” Elria lơ đãng vẫy tay. “Tôi nghĩ cô cứ phản bội họ đi.”

“Cái... cái gì?!” Ariel sững người, há hốc miệng; quyết tâm nóng ran trong ngực bỗng vỡ tan thành từng mảnh.

Elria nhún vai. “Người ta vẫn hay nói là, ‘quá tam ba bận’ ấy.”

“Ta không nghĩ thành ngữ đó áp dụng cho tình huống này được!”

UtjzKKG.jpeg

“Nhưng Ariel này, tôi không hiểu tại sao cô cứ băn khoăn mãi.” Elria cầm tách trà bằng hai tay, nghiêng đầu tò mò. “Tại sao cô lại thấy tệ đến vậy về cái tội phản quốc của nhà Verminant?”

“Ý cô là gì? Phản bội tổ quốc mà mình từng thề trung thành không phải là hành động đáng ghê tởm sao?”

“Mm... Vậy giả sử có một triệu mạng sống đang bị đe dọa, và phản bội đất nước sẽ cứu họ, còn trung thành sẽ khiến tất cả bị giết. Cô còn giữ cái ‘lòng trung thành’ ấy không?”

“Logic éo le gì thế này?!” Ariel bật lại.

“Không hề. Nếu Vegalta kháng cự đến cùng, Altein sẽ nghiền nát họ để ngăn chặn mọi cuộc khởi nghĩa trong tương lai và làm gương cho các nước láng giềng. Vô số người sẽ phải hy sinh nếu không có cái thỏa hiệp của nhà Verminant,” Elria nói, giọng điềm tĩnh, vô cảm, tay khuấy thìa trong tách trà. “Vì thế tôi không nghĩ cô nên tự dằn vặt. Hãy coi đó là quyết định tốt nhất mà gia đình cô có thể làm trong kịch bản tồi tệ nhất. Họ không phản bội vì tư lợi.”

Ariel cau mày. “Sao cô có thể khẳng định như vậy?”

“Vì tôi biết một thành viên gia tộc Verminant trẻ tuổi với lý tưởng như thế.” Miệng Elria nở một nụ cười nhỏ. “Nếu cậu ta chỉ hành động vì lợi ích cá nhân, thì đã không liều mạng để cứu bạn bè.”

Không hiểu sao, một ký ức thoáng hiện trong đầu Ariel ―― về cuốn nhật ký của một trong những trưởng gia tộc Verminant trước kia. Nó được viết ngay sau khi Vegalta bị nghiền nát và sáp nhập vào Altein, khi nhà Verminant bị người dân Vegalta khinh miệt và bị người Altein chế giễu vì mang danh phản quốc.

“Ta cảm thấy đau lòng vì hậu thế. Cha ta đã một mình đứng mũi chịu sào để chịu trách nhiệm trước hành động của gia tộc nhằm xoa dịu cơn giận dữ của dân chúng, nhưng vết nhơ trên tên chúng ta có lẽ sẽ vẫn tồn tại mãi mãi. Tuy nhiên, ta không cho rằng lựa chọn của ông là sai.”

Trưởng gia tộc Verminant khi ấy đã chịu mọi miệt thị nhưng thay vì trốn tránh, ông ta tận dụng sự bảo trợ của Altein để giúp đỡ những công dân Vegalta trước kia và cả các nước láng giềng, đổi lại bằng sống một cuộc đời nghèo khổ để chuộc lỗi đến mức thật khó tin ông ta từng là quý tộc.

“Hiệp sĩ là phải bảo vệ dân chúng, dù phải vấy máu kẻ thù ―― hoặc trong trường hợp này, nhuốm bùn vào tên tuổi chính mình. Nhà Verminant chúng ta đã hoàn thành nhiệm vụ, và đó chẳng phải điều gì đáng xấu hổ. Nếu đó là ý nguyện của dòng tộc, ta sẽ kiêu hãnh sống phần đời còn lại với cái mác ‘kẻ phản bội.’”

Cuốn nhật ký Ariel từng đọc… được ký tên ở cuối bởi 'Faregh Verminant.'

“Vì thế, như tôi đã nói, không cần lo nghĩ nhiều đến vậy,” Elria thì thầm.

Ariel thở khì. “Đơn giản như thế thật sao...?”

“Ý tôi là, Vegalta cũng có lỗi vì để bị phản bội. Họ đã không nhận ra tình hình đã trở nên tồi tệ đến mức có nguy cơ bị lật đổ. Hơn nữa, họ không nên để mọi thứ tệ đến thế ngay từ đầu. Đúng ra ngay khi nhận ra chiến lược ‘chỉ kháng chiến chống lại Altein’ không hiệu quả, họ phải lập tức bắt tay nghĩ kế sách khác và tuyển dụng nhân tài có năng lực để――”

“Cô đang chê quê hương mình hay gì?!” Ariel chồm lên. Cô biết ở Nhị giới, Vegalta không chỉ phát triển về ma pháp mà còn thịnh vượng trên nhiều phương diện. Có lẽ Elria khó chịu khi thấy sự khác biệt quá rõ rệt giữa quê nhà của hai thế giới.

“Thêm nữa,” Elria tiếp, “nhìn lại thì việc tôi chết lúc đó có lẽ là điều tốt, nên tôi chấp nhận buông bỏ.”

“Ta bắt đầu tự hỏi có thứ gì làm phiền cô hay không...” Ariel nói.

“Tôi chỉ thừa nhận rằng mình đã buông lỏng cảnh giác. Nhờ vậy, khi tái sinh, tôi mới nghĩ đến việc phát triển phép phát hiện chất độc và các trạng thái bất thường khác. Tôi còn được tận mắt chứng kiến thành tựu của học trò. Nói chung là rất hài lòng.”

“Làm ơn đừng cho cha ta nghe mấy điều đó... Ông đã lấy mạng cô sau bao đấu tranh nội tâm, giờ lại được nghe mấy điều tích cực như vậy thì chắc phát rồ mất...” Ariel bật cười thành tiếng, tiếng cười khô khan, kiệt sức, nhưng cũng là nụ cười đầu tiên cô nở trong cuộc trò chuyện. Cuối cùng, cô thở dài, ngửa mặt nhìn trần nhà. “Trời ơi... Nếu đằng nào tôi cũng phản bội Altein thì biết thế nên đi cùng Dian luôn.”

“Hm? Tại sao?”

“Tôi chỉ nghĩ là nếu bọn tôi cùng nhau phản bội Viteos ―― đánh mất hai Anh hùng sẽ giáng một đòn rất mạnh vào Altein, sau đấy cùng sang Nhị giới và nhờ cô giúp. Như thế thì Dian với thuộc hạ của anh ta đâu phải hy sinh――”

“Không, có khi họ đang tận hưởng hết mình đấy.”

“Ừ, tôi biết, hẳn họ đang… hả?” 

“Nhắc đến Dian thì anh ta bảo tôi đưa cái này cho cô nếu gặp được cô.” Elria rút ra một miếng gì đó nhỏ nhỏ từ hư không và trao cho Ariel. “Tôi không rành máy móc lắm, nên của cô tất.”

“Đây là... một tấm băng ghi âm. Chắc anh ta dùng nó vì ma cụ của chúng tôi hoạt động lúc được lúc không do ô nhiễm.” Ariel đẩy tấm băng vào chiếc máy trên bàn và chờ đợi bản ghi phát trên màn hình.

“Này, Ariel. Tốt nhất là cô nên lắng nghe bất kỳ ai đưa cô cái băng này. Họ có kế hoạch hay phết――”

“Thưa ngài, tôi vừa bắt được thêm một con! Tôi phá kỷ lục của ngài rồi!”

“Câm mồm, Bracchio! Tao vừa bảo là tao đang bận xong?!”

“Xin lỗi ngài! Nhưng Burgess và Viktor không chịu tạm dừng!”

“Chết tiệt, chỉ là câu cá thôi mà! Thua tao có một lần mà chúng mày cay cú thế hả!? Mà chúng mày không thấy tội thằng Rendi à!? Nó ngồi ngắm cần mấy hôm nay rồi!”

“Không, khoan đã! Cần của Rendi động đậy rồi! Nhưng nếu nó bỏ qua con này, sợ nó không vực dậy được nữa... Thưa ngài, làm ơn có vài lời động viên!”

“Tao đến chịu bọn bây…! Thôi được rồi, Ariel ―― nghe chúng nó nói đi, hiểu chưa? Nếu cô còn sủa mấy cái chuyện về lòng trung thành các kiểu nữa, lần sau gặp, ta sẽ gọi cô là con chó con ngu ngốc đấy!”

Bản ghi hình kết thúc ngay khi Dian quay lại với thuộc hạ, tất cả đang câu cá rất vui vẻ ở hậu cảnh. Ariel nhìn chằm chằm vào màn hình giờ đã tối, rồi chậm rãi ngước lên trần nhà lần nữa. “Tôi chỉ... không muốn phải nghĩ nữa...”

“Uống chút trà sữa đi,” Elria đề nghị. “Có lẽ sẽ giúp cô bình tĩnh lại.”

“Ừm... cảm ơn...” Ariel nhấp một ngụm từ tách Elria đưa, rồi nốc hết sạch ly trà đã nguội trong một hơi, và nhìn ra xa với nụ cười vô cảm. “Được rồi. Có lẽ tôi sẽ phản bội họ.”

“Tôi mừng vì cô đã quyết định.” Elria đáp.

“Vậy cô cần gì ở tôi? Số lượng và vị trí lực lượng của Đế đô? Lịch trình của các cấp trên? Tôi biết nhiều thứ khác nữa nếu cô cần.”

“Wow, cô thực sự chuẩn bị tận tình rồi ha...” Elria nhăn mặt, hơi rụt lại.

Dù sao thì, bản ghi của Dian đã đủ để Ariel đưa ra lựa chọn. Khi hắn còn ở thế giới này, Dian đã vô vọng trước câu hỏi rằng ý nghĩa của Anh hùng là gì?; Lý tưởng của cá nhân và thực tế tàn khốc đè nén hắn, chèn ép tinh thần hắn, nhưng hắn đã giấu đi tất cả dưới vẻ ngoài gai góc và thô lỗ đó. Thế nhưng, trong bản ghi, cô thấy ánh mắt Dian đã không còn vô hồn, giờ đã có sức sống khi tán gẫu với thuộc hạ ―― đó đã là câu trả lời dành cho Ariel.

“Trước hết,” Elria nói, “tôi muốn tất cả thông tin cô có về sức mạnh quân sự của họ. Rồi, hãy nói với họ rằng tiền đồn này đã bị Ma Vương tiêu diệt, và truyền lại một thông điệp cho tôi nữa.”

“Việc đó dễ thôi. Còn gì nữa không?”

“Vậy thôi. Sau đó sẽ đến lượt Reid hành động.” Elria ngẩng lên, mắt cô rực sáng niềm tin không lay chuyển. “Anh ấy nói rằng cần tự tay dọn dẹp mớ công việc dang dở của mình.”

Hãy bình luận để ủng hộ người đăng nhé!