Volume 5 [ĐÃ HOÀN THÀNH]

Chương 4.3

Chương 4.3

Elria Caldwen thích đọc sách.

Nghiên cứu và lý luận về ma pháp thì khỏi nói, nhưng cô cũng mê sách lịch sử, sách học thuật, tiểu sử, từ điển, thậm chí cả truyện phiêu lưu và tiểu thuyết lãng mạn. Truyện ma thì… đáng sợ, nhưng cô vẫn đọc. Bất cứ lĩnh vực hay thể loại nào cũng khiến cô hứng thú; vì thế, Elria Caldwen có thể tự tin tuyệt đối mà tuyên bố rằng cô rất yêu việc đọc sách.

Điều thứ hai cô cũng vô cùng tự tin, là tình yêu của cô dành cho những giấc ngủ trưa.

Theo tiêu chuẩn của Elria, những giấc ngủ trưa là thứ vô cùng hấp dẫn. Ngủ trong phòng khiến cô cảm thấy an toàn đến mức có thể thả lỏng tâm trí hoàn toàn và tỉnh dậy với tinh thần tràn đầy năng lượng. Ngủ dưới bóng cây, để làn gió vuốt ve quanh mình, chính là đỉnh cao của sự êm ái. Ngủ trên một chiếc phao nổi, để chân nhẹ nhàng đung đưa trong làn nước dưới trời nắng đẹp, đó là trải nghiệm thực sự thanh thản. Nằm úp mặt ngủ trên một tảng đá chắc nịch và tưởng tượng về tất cả những gì nó đã chứng kiến suốt cuộc đời dài đằng đẵng, đó là một cách tuyệt vời để bước vào thế giới mộng mơ. 

Nói ngắn gọn, ngủ ở đâu cũng tuyệt, miễn là khi cơn buồn ngủ bất chợt ập đến và kéo cô vào những giấc mơ.

Tóm lại, ngủ trưa là thứ tuyệt vời.

Elria miêu tả chúng là một điều “hấp dẫn” bởi vì mỗi giấc ngủ trưa lại mang một dư vị khác nhau tùy vào thời điểm, địa điểm và cách nó bắt đầu. Nhưng với hầu hết mọi người, ngủ chỉ đơn giản là hiện tượng sinh lý, một thứ họ phải làm để sống, chứ chẳng có gì đặc biệt. Một số người có lẽ còn khó chịu khi cô gọi nó là “sở thích”, và cô cũng chẳng trách họ.

Bỏ qua chuyện đó, còn một điều nữa mà Elria rất tự tin, đó là tình yêu của cô dành cho việc đi bộ.

Điều này có lẽ sẽ khiến nhiều người ngạc nhiên, bởi họ chỉ biết cô là người mê đọc sách hoặc luôn vùi đầu trong phòng để tập trung nghiên cứu. Nhưng sự thật là Elria đi bộ rất nhiều, bởi cuộc sống của tộc Elf trong rừng đòi hỏi phải di chuyển liên tục. Đến khi cô gia nhập quân đội Vegalta với hy vọng được thử nghiệm thực chiến ma pháp của mình, cô đã tích lũy đủ sức bền và thể lực để vượt qua vòng tuyển chọn. Vận động thể chất giúp thúc đẩy tuần hoàn máu, và đi bộ còn giúp cô ghi nhớ tốt hơn bằng cách liên kết suy nghĩ với khung cảnh xung quanh.

Tóm lại, đi bộ rất có lợi cho cả cơ thể lẫn tinh thần, và đó là lý do tâm trạng của Elria hiện tại đang tốt đến mức không thể tốt hơn.

“Lâu rồi mình mới đi bộ xa như vậy,” cô lẩm bẩm trong lúc sải bước trên mảnh đất bị tàn phá của đại lục.

Tất nhiên, cô đang trong một nhiệm vụ, nên phải tăng tốc đôi chút, thi triển vài phép hỗ trợ mạnh mà bình thường chẳng ai dùng khi đi dạo, và thỉnh thoảng bước đi trên không để giữ phương hướng cho thẳng. Nhưng chân cô vẫn đang bước, vậy là đủ rồi.

Dĩ nhiên, cô trở thành mục tiêu hoàn hảo cho Thảm Hoạ và Hậu Chủng, nhưng chúng chẳng gây cản trở gì đáng kể.

“Ôi… mình quên hỏi Reid xem lát có nên rã đông không rồi…” cô lẩm bẩm, liếc nhìn ra phía sau.

Một thế giới băng giá trải rộng đến tận chân trời. Sắc xanh lam nhạt lấp lánh phủ kín mặt đất và đóng băng mọi thứ kể cả Thảm Hoạ và Hậu Chủng, tựa như chính thời gian cũng đã dừng lại.

“Lúc mới đến Nhị giới, ma lực ở đây khiến mình thấy khó chịu, với người thường thì nó gần như độc dược… nhưng nhìn kỹ thì lại vô cùng thú vị ha. Nó được sinh ra để dùng cho các loại ma pháp pha trộn nhánh ma lực nhỉ. Elria của thế giới này đúng là thiên tài,” cô gật gù tự hào.

Thế giới băng giá này không phải do ma pháp của Elria tạo ra, mà là một hiện tượng cô kích hoạt bằng cách lợi dụng ma lực ô nhiễm bao trùm đại lục.

Lý do Elria gọi sáu nhánh ma lực bằng “màu sắc” là bởi cô xem ma pháp hoàn chỉnh như một bức tranh. Dù có pha trộn, ma lực vẫn chỉ là ma lực. Giống như pha màu để tạo màu sắc mới, điều chỉnh độ sáng để tạo sắc độ, hay cố ý không pha trộn hoàn toàn để tạo hoa văn độc nhất, nhưng chỉ khi đưa tất cả lên một khung hình, cân nhắc chọn màu nào, đặt ở đâu, chồng lớp ra sao, thì chúng mới tạo thành bức tranh hoàn chỉnh.

Tương tự, ma pháp là sản phẩm của năng lượng thuần túy được định hình bằng tầng tầng lớp lớp sáng tạo và tư duy phức tạp. Nhưng cũng như việc quệt vài vệt màu ngẫu nhiên lên khung rồi gọi đó là tranh, ma pháp tạo bằng cách làm qua loa sẽ yếu đi không tưởng. Nguyên lý này cũng là nền tảng của Đa Bội Triển Khai của Elria.

Việc nghiên cứu ma lực ô nhiễm của Nhị giới cho thấy bản chất thật của nó chính là “ma lực pha trộn”, tức loại ma lực gần như đã ở trạng thái sẵn sàng để trở thành ma pháp, hay nói cách khác, là "màu sắc” có thể biến chính nó thành một bức tranh. Chỉ cần tiếp xúc với ma lực tự nhiên của sinh vật sống, nó khiến cân bằng sinh lý sụp đổ và biến chúng thành Thảm Hoạ và Hậu Chủng.

Do đó, Elria kết luận rằng: không thể tách màu đã vẽ khỏi tranh để trả về bảng màu, đồng nghĩa với không thể hoàn toàn xóa bỏ ma lực ô nhiễm. Tuy nhiên, cô có thể can thiệp vào bức tranh bằng cách thêm một nét mới hay rút bớt một màu nào đó để điều chỉnh bố cục. Trong ngôn ngữ ma pháp, nghĩa là cô có thể thay đổi đặc tính của ma pháp sẵn có, và vì đây không phải là việc cô tự thi triển ma pháp mà chỉ dùng ma lực của mình để điều chỉnh ma lực đang tồn tại, nên theo lý thuyết ma pháp, nó được phân loại là một “hiện tượng”.

“Ah… phải tiêu diệt chúng luôn thôi không tí lại quên.”

Ánh mắt Elria lướt qua những Thảm Hoạ đông cứng. Chỉ với một cú búng tay, những bức tượng băng ấy lập tức vỡ tan thành vô số mảnh.

Một khi cô học được cách điều chỉnh ma lực ô nhiễm theo ý mình, Thảm Hoạ chẳng còn là vấn đề vì về bản chất chúng chỉ là kết tụ của ma lực ô nhiễm. Việc biến toàn bộ cơ thể chúng thành băng là chuyện đơn giản. Ma Vương cũng có thể làm điều tương tự, nghĩa là một khi toàn bộ thế giới bị ô nhiễm bởi ma lực của cô, cô có thể dễ dàng biến cả thế giới thành băng hoặc nhấn chìm nó trong biển lửa. Thật lòng mà nói, cô có vô số cách để hủy diệt thế giới.

Những suy nghĩ và giả thuyết nhảy múa trong đầu Elria khi cô tiếp tục cuộc tản bộ nhàn nhã. Cuối cùng, sau khi vượt qua một dãy núi, cô đã thấy điều mình tìm kiếm.

“Kia rồi.”

Từ trên cao, Elria nhìn thấy dấu hiệu con người sinh sống lần đầu tiên kể từ khi rời khỏi Thiên Đường, tức nơi tiền đồn Altein ở vùng đông bắc đại lục. Cô đi thẳng được đến đây là nhờ tọa độ Reid đã đưa từ trước. Crusche cũng cho biết theo thông tin truyền về, Anh hùng mà họ đang tìm được cho là đang đóng quân tại đây.

Mọi thứ đều đúng vị trí, chỉ có một vấn đề. Elria nhìn xuống tiền đồn với vẻ cau có. “Chắc là họ sẽ tấn công mình trước cả khi mình kịp chào…”

Không phải chuyện bị tấn công khiến cô thấy phiền. Thứ nhất, những người đó hoàn toàn có lý do để phản ứng như vậy, vì cô chính là kẻ từng dẫn Nhất giới đến diệt vong. Chẳng có lý do gì để họ không tấn công ngay khi bắt gặp. Thứ hai, họ cứ tấn công thoải mái, bởi chừng đó chẳng ảnh hưởng gì đến Elria. Một Anh hùng trẻ tuổi sẽ không làm cô gặp chút khó khăn nào, nhất là khi cô đã chiến đấu với một Anh hùng thực sự trong suốt năm mươi năm.

Cô không có ý định thua ai ngoài Reid, và cũng không tin có Anh hùng nào vĩ đại hơn anh. 

Khóe môi Elria cong thành nụ cười. “Thử lại khi mấy người mạnh hơn Reid nhé.”

Mục tiêu của cô ở tiền đồn này không phải là giết Anh hùng, cũng không phải tàn sát binh lính. Làm vậy chỉ phản tác dụng với mục tiêu cứu thế giới của họ.

“Hmm… Đây là dịp tốt để thử dùng ma pháp với lượng ma lực ô nhiễm này.”

Elria gật đầu và xoay cây trượng trong tay. Cô muốn tận dụng đặc tính của ma lực ô nhiễm kết hợp với ma pháp của mình, và cô có sẵn một kỹ thuật trong đầu. Lục tìm trong ký ức, cô từ từ đưa chân phải về sau. “Nếu nhớ không lầm thì nó như… thế này.”

Lần đầu cô thấy chiêu này là khi cô và Reid còn đang trong chiến tranh, vào cái ngày ngọn núi lửa phun trào trong lúc quân đội Altein và Vegalta giao chiến gần đó. Cả hai bên lẽ ra sẽ chịu thương vong khủng khiếp trong dòng dung nham và khói tro nghẹt thở nếu Reid không bước đến để ngăn vụ phun trào đúng theo nghĩa đen: anh nhảy lên trời và đạp thẳng vào núi lửa. Nhờ đó, mọi người đều sống sót trở về, và câu chuyện về sức mạnh vô hạn, quyền năng áp đảo của anh lan truyền cùng sự kính nể xen lẫn sợ hãi, điều đã trao cho anh danh hiệu Anh hùng.

Elria đã chứng kiến cảnh tượng đó. Khi thấy Reid chỉ với một cú nhảy đã vọt lên trời và tung một cú đá duy nhất để dập tắt cả ngọn núi lửa, trong đầu cô chỉ có một suy nghĩ:

“Ngầu quá trời luôn!!”

Hồi đó cô chẳng biết sức mạnh của Reid vận hành thế nào, nhưng vẫn hoàn toàn bị choáng ngợp. Cảnh tượng đó đã thôi thúc cô tạo ra một ma pháp ngầu y như vậy, để rồi cô cứ lặp đi lặp lại hình ảnh ấy trong tâm trí trong khi cố tái hiện nó bằng ma pháp của mình.

Tuy nhiên, suốt năm mươi năm chiến đấu với Reid, cô chưa từng dùng nó trước mặt anh vì một lý do: cô quá xấu hổ. Chỉ cần nhìn một cái là Reid sẽ biết ngay nguồn cảm hứng của ma pháp đó đến từ đâu, và cô sợ rằng anh sẽ không thích nó. Nhỡ anh giận, hay hiểu lầm rồi thấy khó chịu thì sao? Chỉ nghĩ thôi là cô đã mềm nhũn cả người rồi. Còn hiện tại thì cô biết anh sẽ chẳng bao giờ phản ứng như vậy.

Dù sao thì… cô không thể cưỡng lại việc bắt chước anh, bởi chồng tương lai của cô ngầu quá đi mà. Hơn nữa, được “đồng điệu” với anh khiến cô rất vui. Cô còn cải tiến ma pháp đó sau khi tái sinh: thay vì nén sức mạnh vào một điểm để tạo uy lực tối đa, cô dàn ra rộng nhất có thể rồi giảm sát thương để nó phù hợp cho việc khống chế địch. Bản gốc của Reid dùng để dập núi lửa, còn Elria thì thêm biến tấu của riêng mình đó là áp thuộc tính băng――sở trường của cô――vào cú đá. Cuối cùng, cô thêm một chút nét nữ tính nữa là xong. Và như một phần thưởng nhỏ, cô khuếch đại mọi hiệu ứng bằng ma lực ô nhiễm.

Thế là ma pháp mới của cô ra đời: một cú đá kiểu Hiền nhân, lấy cảm hứng từ Anh hùng.

“<<Frostheel>>.” //Gót Băng?

Elria vung chân phải theo một đường cong mềm mại. Không một tiếng động, băng lan rộng khắp mặt đất, khiến mọi sinh vật đông cứng lại. Từ tiền đồn xa xa kéo dài đến tận chỗ cô đứng, một con đường băng đã được trải sẵn như để Elria thong thả bước nốt chặng cuối của chuyến đi.

“Ừm. Cũng ngầu quá ha,” cô gật gù tự mãn.

Hiệu quả còn vượt xa dự đoán nhờ ma lực ô nhiễm hỗ trợ, nhưng <<Frostheel>> vốn là phép dùng để bắt sống mục tiêu, nên những người bị ảnh hưởng vẫn an toàn. Chắc sẽ hơi rét một chút, nhưng họ phải chịu đến khi Elria đạt được mục đích của mình.

“Mình nên kết thúc nốt chuyến đi trước khi bắt đầu tìm kiếm.”

Những lời thì thầm của cô tan vào làn gió lạnh với từng bước chân trên con đường băng giá trải dài về phía cuối chân trời.

Hãy bình luận để ủng hộ người đăng nhé!