◇
Rời Xưởng Blanche, Reid gọi một chiếc xe ngựa gần đó và xuống trước một dinh thự ở tầng trên của Vương đô. Anh nhờ một gia nhân dẫn đường rồi đi thẳng vào vườn, nơi anh tìm đúng người mình muốn gặp.
“Chăm chỉ phết nhỉ, nhóc.”
Faregh đang giữa chừng vung kiếm tập thì khựng lại, cau mày quay sang Reid. “Ở đây đừng gọi ta như thế. Đây là trang viên của nhà Verminant. Gọi thế hỏng hình tượng của ta trước đám gia nhân.”
“Nhưng ban nãy Valk vừa bảo ta là ‘thằng nhóc đang ở vườn’ còn gì.”
“Chết tiệt! Bảo sao dạo này đám gia nhân cứ lắp ba lắp bắp trước mặt ta! Bọn họ suýt gọi ta kiểu đấy rồi lại sửa kịp phút chót, đúng không…!?”
“Chắc là do dồn nén lâu rồi thôi. Với cái thái độ trước đây của nhóc thì cũng dễ hiểu.”
“Đừng nhắc nữa! Từ lúc ta trở về, ai nấy đều nói chuyện với ta thoải mái hơn, khiến ta nhận ra trước đây bọn họ ghét ta đến mức nào. Ta đã tự dằn vặt mình trong phòng suốt ba ngày ba đêm đấy có biết không hả?” Faregh rên rỉ ầm ĩ như mọi khi, rồi cuối cùng cũng bình tĩnh lại, thở hắt ra một tiếng. “Thế? Ngươi đến tìm ta có việc gì?”
“Nhóc nghe rồi chứ? Con ma thú khổng lồ ngoài khơi Palmare, với cả đám người từ thế giới khác triệu hồi nó đến.”
Ngay khi khởi động Cây Thế Giới để chuẩn bị sang Nhất giới, họ đã báo cáo tình hình cho đại diện các châu lục ―― quốc vương Vegalta, người nắm lục địa trung tâm Etrulia; đại thủ lĩnh liên bang Serios ở phía tây; và Đế Chủ Legnare ở phía đông. Để đề phòng một cuộc xâm lược thứ hai, thông tin này còn được chia sẻ cho các pháp sư đặc cấp và những gia tộc pháp sư lớn. Tất nhiên, có cả nhà Verminant.
Faregh nhíu mày, gật đầu. “Ta đã nghe từ phụ thân rằng các người đã tiêu diệt con quái thú, lại còn âm thầm đẩy lùi cuộc xâm lược trong lúc kỳ thi tích hợp đang diễn ra… Ông ấy cũng nói ngươi sẽ dẫn đội tiên phong sang thế giới kia.”
“Ừ. Ta và Elria sang vì có việc phải làm bên đó, năng lực của bọn ta cũng không thể thiếu.. Millis với Wiesel đi vì lý do khác; Alma đi để bảo vệ bọn họ, tiện thể vì ma pháp của cô ấy đa dụng. Ngoài mấy người đó ra…” Reid dừng một nhịp, rồi nhìn thẳng Faregh. “Ta không đưa thêm ai đi nữa.”
Faregh siết chặt chuôi kiếm. “Vì ta yếu ớt ư?”
“Ừ.” Reid thẳng thừng đáp. “Không thể dựa vào nhóc trong chiến đấu. Ba người kia đi theo vì họ có vai trò rõ ràng. Bất kỳ ai khác, kể cả pháp sư đặc cấp, đều chỉ là gánh nặng.”
Lời nói phũ phàng, nhưng là sự thật. Lần đánh bật cuộc xâm lược do Dian cầm đầu trước đây, họ thắng với quân số ít ỏi chỉ nhờ yếu tố bất ngờ: đối phương coi thường họ, và Reid tận dụng cơ hội đó cùng kinh nghiệm. Chưa kể họ chiến đấu trên sân nhà nên có quá nhiều thuận lợi.
Còn lần này thì khác.
“Bên kia xảy ra chuyện gì, bọn ta không biết. Cách duy nhất để biết là lao thẳng vào lãnh thổ địch. Ta với Elria tự lo được, nhưng vẫn phải chú ý bảo vệ thêm ba người kia.”
“Vậy… vì sao ngươi nói với ta?”
“Vì ta hiểu nhóc. Chắc chắn nhóc sẽ đòi đi theo, nên ta đến để dập tắt ý định đó trước.”
“Hah… ngươi coi ta là đồ ngốc à.” Faregh nhún vai, lắc đầu. “Ra trận ta sẽ vô dụng. Ta biết――ai nhìn ngươi với Caldwen chiến đấu cũng thấy điều đó thôi, kể cả những thiên tài.”
Sinh ra với ma lực và tài năng đủ kế thừa thể diện gia tộc, Faregh từng được tung hô là thiên tài. Tự tin của cậu bền bỉ đến mức dần hóa thành kiêu căng. Nhưng rồi, cậu nhận ra tài năng của mình không phải đỉnh cao; trên đời còn những tầm cao mà cậu chẳng dám mơ chạm tới.
Vì thế, hơn ai hết, Faregh ý thức rõ cái khoảng cách khổng lồ ấy. Dẫu vậy, ánh mắt cậu vẫn rực quyết tâm, “Hãy đưa ta theo, Reid Frieden.”
Reid bật cười. “Thật đấy à… Nhóc đúng là y hệt cái ‘tên ngốc’ ta nghĩ.”
“Ta biết ta quá yếu để được tin cậy trên chiến trường. Nhưng ta vẫn muốn đi cùng.”
“Không. Ta sẽ không đưa nhóc theo. Quyết định rồi.”
“Ta biết sẽ rất nguy hiểm! Nhưng dù có liều cả mạng sống, ta cũng――!”
Faregh tuyệt vọng bước lên một bước, và ngay tức thì, Reid đập gót bàn tay vào ngực cậu. Cậu khuỵu xuống, nghẹt thở, còn Reid thì xoay vai như khởi động lại khớp. “Vậy là nhóc sẵn sàng liều mạng? Ừ, ta biết. Chính vì thế ta mới bảo… không thể đưa đi, nhóc con.”
Faregh há miệng hớp từng ngụm không khí, cố ngẩng lên――chỉ để bắt gặp một ánh nhìn lạnh buốt. Biểu cảm tàn nhẫn ấy là thứ mà Faregh chưa từng thấy ở Reid.
“Cái chết là điều tệ nhất sẽ xảy ra với nhóc ngoài kia――nhưng không phải vì lý do nhóc đang nghĩ,” Reid trầm giọng. “Kẻ địch sẽ không giết ngay, mà trước hết, chúng muốn moi thông tin. Chúng sẽ trói nhóc lại để nhóc khỏi chạy. Bẻ chân để nhóc không còn đường thoát. Bẻ tay để nhóc khỏi phản kháng. Nếu vẫn còn sức, chúng sẽ móc một mắt, hoặc cắt một tai. Vì sao ư? Vì nhóc vẫn còn một bên để nhìn và nghe, để cảm nhận việc chúng cắt bỏ từng chút một trên cơ thể nhóc, cho đến khi nhóc không thể sống như một con người nữa. Moi được thông tin rồi, chúng sẽ quẳng nhóc cho đám ma thú để câu giờ mà rút lui. Hoặc chúng sẽ giết nhóc ngay trước mắt đồng đội để làm rối loạn tinh thần họ. Hoặc quăng nhóc vào làm bẫy, chỉ chờ ai đó tới cứu là xử cả hai, một công đôi việc.”
Nói đến đó, Reid túm cổ áo Faregh nhấc bổng lên. “Nhóc hiểu chưa? Chỉ một cái chết của nhóc thôi đã cho kẻ địch quá nhiều phương án. Vì vậy ở ngoài chiến trường, ưu tiên số một luôn là sống sót trở về.” Ánh mắt băng giá của Reid như xuyên thấu Faregh. “Nhóc nói mình sẵn sàng liều mạng? Ai chẳng làm được――nhưng như thế không phải lựa chọn tốt. Vì đó là tất cả những gì nhóc có bây giờ, nên ta quyết định bỏ nhóc lại.”
Reid ném Faregh xuống đất. Cậu thiếu niên thở khò khè, bấu chặt từng ngón tay vào đất.
“Nhưng nếu không liều mạng… ta còn mơ đến chuyện đuổi kịp ngươi thế nào…!” Faregh lê người, nhặt lấy thanh kiếm tập. “Việc ta muốn đuổi kịp người ta ngưỡng mộ――có gì sai sao?!” Đôi chân run rẩy, nhưng cậu vẫn gượng đứng dậy, trong mắt cháy cùng ngọn lửa khát vọng mà lúc trước Reid thấy ở Wiesel. “Ta biết ta yếu! Ngay cả tư cách làm người, ta còn thiếu đủ thứ! Giờ ta đã hiểu! Và tất cả… là nhờ ngươi!”
Reid là người dạy cho cậu rằng trên đời luôn có kẻ ở trên mình, uốn nắn thói kiêu ngạo và chỉ cho cậu con đường phải đi. Kể từ đó, Faregh luôn dõi theo lưng Reid, mê mẩn mà cố đuổi kịp, như một đứa trẻ say những câu chuyện hiệp sĩ.
“Trong mắt ta, ngươi chính là hình bóng những anh hùng mà ta luôn ngưỡng mộ!”

Đời người ai chẳng có lúc mơ về anh hùng――cứu người, trừ gian, diệt ác――những câu chuyện cổ tích ấy tự khắc khiến người ta muốn vươn tới. Faregh hẳn từng là đứa trẻ như thế, nhất là khi cậu thật sự có sức mạnh để chiến đấu vì người khác.
“Ta biết ta chẳng bao giờ sánh bằng ngươi… Ta chỉ muốn đuổi theo, muốn ngày một gần hơn với người hùng ta hằng ngưỡng mộ…”
Faregh đã can đảm dốc hết lòng mình ra như thế――thừa nhận yếu kém, quyết vươn lên――nhưng trong đời, Reid đã thấy quá nhiều người dũng cảm: họ liều mạng, và kết cục lại là cái chết bi thảm.
“Nhóc sẽ không bao giờ đuổi kịp ta.” Reid vẫn tàn nhẫn như trước, nhưng lần này anh nói với một nụ cười. “Thế nên… hãy dành cả đời để đuổi theo.” Anh giơ nắm tay lên. “Chết rồi thì làm sao mà đuổi? Chỉ cần còn sống, sớm muộn nhóc cũng sẽ có thể chạm đến gần ta hơn. Ta biết nhóc làm được――nhóc lì đòn lắm. Thấy khoảng cách xa đến vậy mà vẫn không nản chí.”
Faregh từng than thở, từng phàn nàn, nhưng chưa bao giờ bỏ tập. Hôm nay không ai giám sát, cậu vẫn tự ra vườn vung kiếm. Ý chí vững vàng, chăm chỉ hết mực.
“Chẳng thể biết được liệu nhóc có đuổi kịp hay mất bao lâu, nhưng nhóc vẫn tiếp tục vung kiếm và hướng đến tầm cao mới. Dù không bao giờ trở thành ta, nhưng sẽ chẳng ai dám khinh thường nhóc――vì mọi thứ nhóc có đều do chính tay nhóc dựng lên.”
Thế gian này có thể cười nhạo người mơ mộng trước hiện thực khắc nghiệt; nhưng kẻ bền bỉ mở đường giữa bão tố thì khác. “Cứ tiếp tục cố gắng, cứ vật lộn, rồi nhóc sẽ sống một cuộc đời mà bản thân có thể tự hào. Nhóc làm được chứ?”
Faregh chậm rãi ngẩng đầu, nỗi đau trên mặt dần tan biến. Trong mắt cậu là ngọn lửa mới bùng lên. Cậu đưa nắm tay chạm vào nắm tay Reid. “Ta sẽ làm được. Ta thề bằng danh dự của ta.”
“Nói hay lắm. Ta trông đợi ở nhóc đấy. Nhóc là người duy nhất ta truyền kiếm pháp cho mà.” Reid cười, thu tay lại và nhún vai. “Thôi, ta sẽ thỉnh thoảng quay lại xem nhóc thế nào. Liệu hồn nếu để ta bắt gặp nhóc lười biếng.”
Faregh chớp chớp mắt. “Gì cơ?”
“Hử? Có chuyện gì?”
“Ngươi… thỉnh thoảng sẽ quay lại ư?”
“Thì thầy cũng phải để mắt đến học trò chứ?”
“Không, ý ta là… chẳng phải ngươi sắp sang dòng thời gian kia luôn sao?”
“Ơ? Không. Bọn ta định về thường xuyên.”
“Hả?!” Faregh há hốc.
“Chuyến đi đầu tiên chắc khoảng một tháng, lo xong một mớ việc rồi về.”
“T-thế giới khác mà đi có một tháng thôi á?!”
“Cũng không chắc là tròn tháng. Nghe nói hai dòng thời gian hơi lệch nhau, nên tốc độ trôi của thời gian khác chút… Ủa? Nhóc tưởng ta đang nói lời từ biệt vĩnh viễn à?”
“Tất nhiên! Ta nghe bảo ngươi sẽ sang thế giới khác, mà lại là nhiệm vụ nguy hiểm! Không nghĩ là ta sẽ không gặp ngươi nữa mới lạ!”
“Ôi, lỗi ta. Quên nhắc đấy.”
“Thể hiện chút hối lỗi đi chứ! Ngươi vừa thử thách ta rồi còn túm cổ áo ta chỉ vì chuyện này đấy!”
Reid cười xòa, phẩy tay. “Đừng lo. Anh hùng mà nhóc ngưỡng mộ là kẻ mạnh nhất ngoài kia. Với lại, còn có người đang đuổi theo ta cơ mà――ta đâu thể cứ thế mà lăn ra chết bừa được.” Môi anh kéo thành một nụ cười rạng rỡ, không chút sợ hãi. “Ta là Anh hùng của mọi người――đã nhận trách nhiệm thì nhất định phải trở về an toàn.”
◇
Cay vl bị lùa như gà luôn <(")
1 Bình luận