◇
“Ối chà… xin lỗi vì để mọi người đợi…” Carille cất giọng lười nhác quen thuộc. Nếu không phải vì đang gối đầu lên đùi Millis lúc xin lỗi thì hẳn nghe sẽ thành thật hơn. “Cảm ơn bé Millis đã cho chị gối đùi nhaaa…”
“Không có gì ạ… nhưng chắc chị thích đùi của tiểu thư Elria hơn chứ?”
“Trời ơi, gối đầu lên đùi thần tượng á? Chị… không dám đâuuuu…”
“Em không biết nói gì khi chị sẵn sàng nằm lên đùi em nữa…”.
“Ỏooooo, đừng nói vậy mà. Chị mê con gái dễ thương lắm… Đùi của bé nằm sướng hết cả người luôn, mà thấp thế này lại nhìn thấy hết đôi chân của tiểu thư Elria từ bên dưới nữa cơ… Aaahhh, đúng là chỗ có view đẹp nhất phòng…”
“Giờ thì mình hiểu rõ những gì cậu nói ban nãy rồi, Wiesel ạ…” Millis lẩm bẩm.
Wiesel gật đầu, "Chị tôi đúng là dị nhất trong đám quái dị mà.”
Chẳng quan tâm gì đến đánh giá của em trai, Carille uể oải phẩy tay. “Mà thôi, chị không giành đùi của tiểu thư Elria đâu… Em ấy đã có một vị hôn phu hoàn hảo rồi… Em ấy có… có hôn ph――!”
“Á!” Millis giật nảy. “Sao tự dưng chị co giật thế?!”
“Cứ coi như chị ấy lên cơn động kinh đi,” Wiesel đáp tỉnh bơ. “Trong đầu có tí điện mà.”
“Mình nói rồi, cậu lo cho chị cậu nhiều hơn đi!”
Reid liếc nhìn khung cảnh hỗn loạn, “Ờm… Có cần tôi ra ngoài không?”
“Thôi… không sao…” Carille lầm bầm. “Chị có thể nghèo rớt mồng tơi, đời sống thì bết bát… nhưng không vì thế mà hủy hoại hạnh phúc của thần tượng đâu… Em ấy hạnh phúc là chị vui rồi… thật đấy… chị thề…” Cơ mà, nghe thế nào cũng giống đang tự thôi miên bản thân hơn là trấn an người khác. Đôi mắt lờ đờ cộng với miệng lẩm bẩm như chửi thề khiến người ta càng thêm nghi.
Reid nheo mắt, ghé sát thì thầm với Wiesel, "Này, yêu cầu của bọn tôi… vẫn ổn chứ?”
“Chị ấy đúng là dị thật――nhưng tôi có thể đảm bảo rằng thiết kế và nâng cấp ma cụ thì không ai bằng,” Wiesel đáp, rồi quay sang chị, "Mấy món bọn em đặt đâu, Carille?”
“Ừm… trong mấy thùng kia. Cái nhỏ là của Elria… cái to là của tên hôn phu đáng ghét cứ khư khư giữ Elria làm của riêng…”
Reid nhíu mày. “Nghe như chị vẫn chưa nuốt trôi lắm đâu.”
“Chị vui cho em ấy… nhưng cho chị chút thời gian để xử lý đau thương và giận dữ đã…”
“Có cách nhanh hơn này.” Reid quay sang bên cạnh. “Elria, nhờ em.”
Cô gái gật đầu, đối diện Carille, "Reid là người rất tốt. Xin đừng ghét anh ấy.”
“Rõ! Thần tượng bảo gì, chị nghe nấy!!!”
Reid cười, “Elria, em đã từng nghĩ đến việc thành lập giáo phái chưa?”
Elria rùng mình, lắc đầu lia lịa. “Anh đừng nói linh tinh… nhỡ Chris làm thật thì phiền lắm.”
Điều đáng sợ là công chúa có đủ quyền lực để biến câu đùa ấy thành sự thật. Gác ý nghĩ lạnh gáy sang một bên, Reid bước đến cái thùng Carille chỉ và mở ra. Bên trong là một thanh đại kiếm quen thuộc. Nhìn chung vẫn y như cũ, chỉ khác ở chùm tua rua và món đồ trang trí mới gắn vào chuôi.
Anh nghiêng đầu, “Chị chỉ thêm hai thứ này thôi à?”
“Ơ hay, xin lỗi đi nha… Chị nói cho biết nhé, khó lắm đấyyy…” Carille bĩu môi. “Wiesel với Hiệu trưởng Elise kể chị nghe là ma lực của chàng hôn phu đây cứ phá nát bét mọi mạch ma pháp nên cậu mới không dùng được ma cụ, đúng không?”
“Ừ. Ma lực của tôi trực tiếp đánh thẳng vào mạch, nên dù có bảo hộ cũng đi tong.”
“Rồi rồi… Và vì thế nên thanh ma kiếm của Legnare mới phát huy tác dụng. Khác với những ma trang thông thường, bản thân nó đã chứa ma lực bên trong để bảo vệ thanh kiếm... Nhưng ma lực của cậu sẽ dần bào mòn nó…”
Như Wiesel từng giải thích: Ma kiếm Legnare về cơ bản là “bình chứa” ma lực được rèn đúc. Những thợ rèn sẽ dùng thuật bí truyền của Legnare để biến nguyên liệu có khả năng chứa ma lực thành vũ khí. Cho nên, có thể phân loại chúng vào nhánh phụ của ma trang với khả năng chứa ma lực.
Riêng thanh kiếm của Reid, Mifuru đã gửi gắm ma lực của cả một thiên niên kỷ vào đó, khiến nó bền hơn hẳn ma kiếm thông thường và chịu được ma lực của Reid. Dĩ nhiên, bền không có nghĩa không thể hỏng. Theo thời gian, đặc tính bảo hộ sẽ suy giảm, và bởi nó tiêu tốn nhiều ma lực hơn bình thường, Mifuru cũng đã nhắc anh rằng thanh kiếm này không thể dùng mãi được. Vì vậy, bọn họ mới nhờ Carille tìm cách xử lý.
“Tóm lại,” Carille tiếp, “chị đã thêm cơ chế làm loãng ma lực của cậu.”
Reid cau mày, “Làm loãng ma lực của tôi…?”
“Ừ hứ… cậu biết Định luật Ma lực Thứ nhất của Skiffy chứ?”
“Em biết.”, Elria đáp. “Ma lực phân tán từ vùng đậm đặc sang vùng thưa.”
“Trời ơi idol số một của chị dễ thương quá thông minh quá, chị yêu em suốt đời luôn!!!”
“Em… không biết phải đáp gì trước lời tỏ tình đột ngột ấy…”, Elria lẩm bẩm.
“Khụ khụ. Nói tiếp nè,” Carille xoay ngón tay. “Chúng ta thi triển ma pháp bằng cách gom và nén ma lực… Sau đó, phần ma lực vương vãi sẽ tự tản ra môi trường đến nơi có mật độ ma lực thấp.”
Wiesel ngẩng lên, “Tức là chị gắn cơ chế đẩy phần ma lực đã tản ra trước khi nó kịp bám quanh kiếm?”
“Chuẩn. Nếu để nó lảng vảng quanh vũ khí thì sẽ mài mòn nó, nên tốt nhất là tống đi ngay.”
Reid nhìn ba người, nhíu mày, "Xin lỗi… nghe vẫn hơi chuyên môn quá. Ai giải thích dễ hiểu hơn chút được không?”
“Mm… chị Carille đã thêm một cơ chế mới nhằm ngăn ma lực đã tản ra của anh bám quanh thanh kiếm.” Elria vừa nói vừa làm động tác như nhào nặn, “Ma lực đi qua mạch, bị nén, trộn, rồi kết hợp để kích hoạt hiệu ứng. Xong xuôi thì nó phân rã và tản vào môi trường.”
“Ma lực của anh cũng vậy à?”
“Vâng, nếu coi sức mạnh của anh đến từ ma pháp Anh hùng. Nói chung là, ma lực cần thời gian để phân rã và tản đi, nên chị Carille suy đoán rằng trong khoảng thời gian đó, ma lực đặc biệt của anh đã lẩn quẩn quanh kiếm và làm nó mòn dần.”
“Cho nên,” Carille nói chen vào, “chị tăng tốc quá trình phân rã ma lực, rồi thêm cơ chế định hướng để nó thoát ra ngoài an toàn và nhanh chóng.” Cô ngáp dài. “Thử đi nào…”
Reid nhấc kiếm khỏi thùng, hai tay nắm chặt lấy chuôi và truyền sức mạnh. Cảm giác quen thuộc tràn khắp cơ thể, “Cảm giác y như cũ.”
“Uh-huh… Vì chị chỉ cải thiện độ ổn định thôi, không đụng gì phần còn lại cả. Phải giữ cảm nhận vũ khí cho cậu chứ. Wiesel, thấy sao?”
“Hừm… mật độ ma lực cao đang tỏa ra môi trường. Cơ chế mới đang hoạt động, và vì Reid không thấy lạ, vậy là đạt rồi.” “Thế là chị ‘chẩn đoán’ đúng rồi nhé…”
Wiesel gật gù, đưa tay chỉnh kính, “Chùm tua rua giúp tăng tốc độ phân rã, còn bảo hộ và định hướng thì nằm trong món trang sức, đúng chứ?”
“Chuẩn em trai cưng của chị rồi đó,” Carille cười. “Mà này, vì em biết rõ ma lực của quý ngài hôn phu đây hơn, liệu thứ này đem thực chiến có ổn không?”
“Khả năng là ổn. Quá trình phân rã rất triệt để, gần như không đặt gánh nặng lên thanh kiếm. Trừ phi Reid liên tục xả những đòn diện rộng mật độ cao như lúc thi mô phỏng, mà chắc là cũng không xảy ra quá nhiều đâu.”
“Ngon lành… mừng là trót lọt. Trời ơi, khó điên luôn ý. Chọn vật liệu, vẽ mạch ma pháp… đau đầu ghê. Mấy món nhỏ xíu mà phải nhét cả đống thứ. Đến khâu khắc mạch cũng tự chị làm hết.”
“Thông thường thì nhờ thợ khắc chứ?” Reid hỏi.
“Nhờ cũng chẳng ai nhận. Mạch phức tạp quá, lại rõ chật. Nhưng chị cam đoan là làm được,” Carille vẫy tay đầy uể oải. “Chị học khắc mạch cơ bản ở Học viện, còn xài ma cụ thì chị siêuuuuu dày dạn rồi.”
Nói nghe nhàn tênh, chứ đây chẳng phải hạng mục đơn giản. Dù cùng làm việc với ma cụ, chế tác và khắc mạch là hai nghề rất khác biệt. Chế tác đòi hỏi sự sáng tạo để hình thành ý tưởng và kỹ thuật bố trí mạch, cũng như kiến thức và kỹ năng để biến chúng thành sản phẩm hoàn chỉnh; còn khắc mạch yêu cầu tài năng thực sự. Dĩ nhiên, công sức luyện tập thực hành không hề hoang phí, nhưng hầu hết những khía cạnh cốt lõi của một thợ khắc mạch nằm ở nội tại bẩm sinh của họ: bản thân chứa đủ nhiều ma lực để khắc mạch, giác quan đủ nhạy bén để “nhìn” và điều khiển dòng chảy ma lực vô hình, cùng khả năng sao chép lại bảng mạch phức tạp hoàn hảo không sai một nét.
Tìm người vừa là thợ chế tác vừa là thợ khắc, lại còn đủ tri thức để đoán bệnh ma lực lạ của Reid, nghĩ ra giải pháp trước cả khi gặp chủ nhân, rồi có đủ tay nghề để tự khắc trong không gian bé tí mà không ai dám nhận ―― gần như chỉ có Carille.
Reid mỉm cười, "Cảm ơn. Nhờ chị mà giờ tôi có thể chiến đấu hết mình.”
“Lần này ngoại lệ thôi nha. Bình thường chị chỉ nhận đơn từ con gái thôi… Chị phá lệ vì cậu là hôn phu của Elria đấy…”
“Thật à? Vậy chắc chị muốn nghe Elria phản hồi hơn rồi,” Reid liếc sang Elria.
Elria gật đầu, “Tự mình lo được hết thế này, em thật sự ấn tượng. Chị giỏi quá.”
“Yeahhhhhhhhhh! Mình được idol khennnnnn!!!” Carille nhảy cẫng như sắp thăng thiên.
“Coi như em đáp lễ màn tỏ tình đột ngột lúc nãy.” Elria vỗ tay, xem ra đã quen với những cú bùng nổ năng lượng bất chợt của Carille..
Bình tâm lại, Carille chỉ sang cái hộp bên cạnh, “Tiếp theo là ma trang của Elria.”
“Để em xem…” Elria mở hộp, lấy ra cây trượng quen thuộc. Ngay dưới quả cầu ở đầu trượng là một linh kiện lạ. “Cái này là gì nhỉ…?”
“Phần bổ sung chị làm riêng cho Gia Trọng Đa Bội của em,” Carille giải thích. “Chị tham khảo từ nghiên cứu mới công bố của Edward Frieden…”
Elria chớp mắt, “Ồ. Anh trai của Reid.”
“Ơ thật hả?!”
Reid nhìn Carille đầy mệt mỏi, “Chúng tôi có cùng họ mà…”
“Xin lỗi xin lỗi… chị chỉ biết gọi cậu là ‘quý ngài hôn phu’ thôi…” Carille nhún vai, không tỏ ra một chút xấu hổ nào cả. Rõ ràng là bả chẳng quan tâm gì đến Reid hết. “Cơ mà, nội dung cao siêu thật… Tái tạo lại ma lực cất giữ từng chút một rồi triển khai cùng ma lực nguyên bản của người thi triển thông qua phân chia ngăn cách… Chắc hẳn là có tác động của pháp sư đặc cấp Alma Kanos, nhưng mà… đỉnh thật đấy.”
“Mm-hmm. Cô Alma cũng khen nhiều lắm.”
“Nhờ bộ phận mới này này, Ma Trang của em có thể tự chứa ma lực, kết hợp với Gia Trọng Đa Bội để nhanh chóng tung ma pháp quy mô lớn mạnh hơn cấp mười…”
Elria siết trượng, khẽ cúi đầu, “Cảm ơn chị.”
Từ trận đánh với Thảm hoạ ngoài khơi Palmare, Elria đã luôn nghĩ cách để tăng sức mạnh. Cô vượt xa mọi pháp sư ở thế giới này, kể cả pháp sư đặc cấp, nhưng vẫn chưa đủ để một mình hạ Thảm hoạ. Mà Nhất giới sắp tới thì… nhan nhản bọn chúng. Cho nên, cô hạ quyết tâm phải có thể đơn thương độc mã xử lý đám quái vật này.
Cô gật đầu chắc nịch, "Sức mạnh giải quyết mọi vấn đề.”
Reid liếc ngang, “Ở bên em bao lâu nay, một điều anh nhận ra ở em đó là em còn máu chiến hơn cả anh.”
“Không đúng. Anh từng đấu tay đôi với em rồi, nên chúng ta ngang nhau.”
“Ừ thì đúng… nhưng chỉ có em mới nghĩ đến chuyện dùng Gia Trọng Đa Bội để xếp chồng ma pháp cấp mười.”
Gia Trọng Đa Bội của Elria vốn là kỹ thuật xếp chồng ma pháp lên nhau, không phải bằng ma lực thuần túy. Bình thường, cô phải tích từng cấp cho đến khi đạt cấp mười mới “đủ độ”. Còn với cải tiến này, coi như vấn đề đã được giải quyết ―― giờ cô có thể bắt đầu luôn từ ma pháp cấp mười――một điều điên rồ chỉ Elria mới dám nghĩ tới.
“Chị cũng tự khắc mạch cho món này à?” Elria hỏi.
“Ừm… mạch không quá phức tạp, nhưng chị chỉ làm được vì Hiệu trưởng Elise cho bí kíp với điều kiện là chị phải giữ bí mật… nênnnn chị không nhờ ai được.”
“Nghe là thấy chị vất vả rồi.”
“Vì thần tượng của chị, chị sẵn sàng làm mọi thứ!” Carille lại bùng nổ năng lượng trước khi nhanh chóng ỉu xìu như cũ, “À… chị phải hy sinh một ít hiệu suất ma lực đó, coi chừng nhé…”
Elria ngân nga xoay trượng, nhìn một lúc rồi gật đầu, đưa cho Millis, "Nè.”
Millis tròn mắt, “Ơ…?”
“Mình tin là cậu làm được mà.”
“Làm gì cơ??? Sao tự dưng quăng qua mình?!”
“Ồ?” Carille nghiêng đầu. “Millis, bé là thợ khắc à?”
“Dạ… không, em là pháp sư…”
“Kiêm ‘Bác sĩ Ma cụ,” Elria nói thêm.
“Ặc ặc, cái danh xưng mình khoe hôm trước tự đập vào lưng mình rồi…” Millis nhăn nhó.
“Chị đã làm hết sức có thể rồi. Elria muốn chỉnh chỗ nào thế?”
“Khớp nối giữa linh kiện mới với thân trượng. Và vài chỗ nữa.”
“Aaa… phần đó mạch dày đặc lắm… làm cực hình luôn…”
Millis nhíu mày, "Sao chị không dùng khắc đa lớp hoặc khắc giao thoa?”
“Em ơi, kiến thức đó vượt trình chị rồi… Đương nhiên là chị có nghĩ đến, nhưng chị không có kỹ năng khắc mạch không gian ba chiều…”
“Millis làm được,” Elria lặp lại.
“Lại đẩy cho mình nữa hả!?” Millis gãi đầu thở dài thườn thượt. “Thôi được rồi, để mình thử…” Millis lấy tấm sắt mỏng bên cạnh, mắt vẫn nhìn trượng của Elria, ngón tay lướt trên bề mặt. “Trước hết thì sao chép lại mạch đã.”
Carille chớp mắt, "Hể?”
“Tiếp theo em nên chỉnh gì?”
“Ờm… khắc hai đầu trước, rồi quấn xuống bên dưới phần mach phía trước…”
“Rõ! Còn độ sâu? Chị có thông số không?”
“Ừm… thấp hơn bên kia ba phẩy bảy mươi tám độ…”
“Khoảng thế này đúng không chị?” Millis miết ngón tay trên miếng sắt một lát trước khi lật lại và đưa cho Carille. “Ổn chưa ạ?”
Đôi mắt lờ đờ của Carille toả sáng lần đầu tiên trong ngày khi chị dõi theo các đường mạch. “Thật luôn à…?”
“Ơ, em làm sai ạ?”
“Độ sâu quá chuẩn, độ ổn định tuyệt đối, kể cả ở các đoạn thắt cổ chai… Mấy đoạn mạch cong mà chị mất năm ngày mới vẽ xong được tái tạo hoàn hảo, từ bán kính đến độ dốc… tất tần tật. Lại còn xếp lớp như sách giáo khoa… Woa… đây đúng là định nghĩa của hoàn mỹ…”
“Tức là chị khen em đỉnh ạ?!”
“Không, nói ‘đỉnh’ là thiếu. Độ chính xác này, đến mức chị không chắc có nên gọi bé là con người nữa không. Bé có phải người không vậy? Để chị kiểm tra nhé?”
“Ui… tác phẩm của em làm chị tỉnh hẳn luôn kìa!”
Elria gật gù, "Đúng chuẩn ‘Bác sĩ Thiết Bị’.”
“Cái biệt danh nghe kỳ quặc làm nó bớt ngầu hẳn!” Millis ôm đầu, hối hận thấy rõ vì lỡ để miệng đi hơi xa.
Carille rà soát mạch lần cuối rồi trầm ngâm gật đầu, "Với tay nghề thế này, chị khuyên bé theo nghề khắc mạch. Chị chưa từng thấy ai tái hiện bảng mạch hoàn hảo đến vậy. Quá phí nếu không để tài năng tỏa sáng.”
“Th-Thật sự… ấn tượng vậy ạ?”
“Ít nhất, chị muốn mời bé làm độc quyền cho chị. Biết bao bản vẽ chị phải bỏ vì quá phức tạp… Những người như bé là ân nhân của dân chế tác đấy.” Carille nhìn thẳng vào Millis, ngọn lửa đam mê bùng cháy sau ánh mắt. “Vậy nhé, Millis này, hãy trở thành thợ khắc rồi về làm cho nhà chị, được chứ?”
“Ơ… nhưng em muốn làm pháp sư để còn về quê khoe――”
“Nếu là thợ khắc, bé còn có thể đi khắp nơi, và có thể ghi tên mình vào sử sách nữa.”
Millis bắt tay Carille, lắc mạnh, "Từ hôm nay, em sẽ chăm chỉ bước trên con đường thợ khắc ma pháp!!!”
“Yeahhh~ chị kiếm được đối tác ngon nghẻ nhất vũ trụ rồi…” Carille quay về điệu lừ đừ sau khi đã sở hữu nhân tố cực quan trọng cho tương lai. “Chị có cả nùi bản vẽ thải ở đây… Giờ thử lại xem cái nào dùng được thì mình nâng cấp thêm cho ma pháp của Elria nhé…”
“Có thêm đồ xịn, tốt quá,” Elria siết nắm tay.
Cạnh đó, Millis giơ tay reo, "Quá đã! Đây sẽ là bước đầu tiên để mình trở thành nhân vật lịch sử đích thực!!!”
Reid cười nhìn hai cô gái vui đùa rồi quay sang bên cạnh, “Sao trông ông buồn thế, Wiesel?”
Mặt Wiesel vẫn dửng dưng như mọi khi, nhưng hai nắm tay thì siết chặt run run. “Tôi chỉ… nghĩ rằng thế giới này thật bất công.” Cậu thở dài. “Tôi biết sức mạnh của ông có phần ‘ăn gian’, nhưng mà thế thôi. Còn chị tôi, có thể nhìn đúng căn nguyên, nghĩ ra giải pháp khả thi, lại còn đáp ứng được mọi yêu cầu của tiểu thư Elria.”
Khóe môi cậu méo thành nụ cười tự giễu, “Nhìn chị giỏi như vậy, tôi lại thấy mình tầm thường. Mỗi lần liếc sang thế giới của chị, tôi lại càng hiểu là mình không thuộc về đó, dù có cố thế nào cũng không thể chạm tới.” Ánh mắt trĩu nặng dừng trên dáng người chị gái, “Chắc trên đời này, có những thứ… không dành cho tôi.”
Không phải Wiesel không cố gắng. Sống cạnh một thiên tài, cậu đã nỗ lực gấp bội người thường, mong mỏi có ngày đuổi kịp. Nhưng càng cố vươn tới, bức tường mang tên “thiên phú” càng sừng sững.
“Xin lỗi, tôi lảm nhảm thôi. Đừng để ý.”
“Không phải lảm nhảm,” Reid nói. “Tóm lại, ông đang nghĩ rằng mình là một người bình thường.”
“Ông nói thẳng quá.”
“Vì tôi không coi đó là xấu. Chỉ là cách nhìn nhận thôi.”
“Cách nhìn nhận?”
“Ai cũng ngước nhìn những thiên tài ―― họ như mặt trời, rực rỡ nhưng xa vời, khó lòng với tới. Nhưng thử đổi góc nhìn xem? Không ai hiểu được mặt trời.”
“Ý ông là… không có tài thì tốt hơn sao?”
“Không. Hãy nghĩ xem, nếu ai cũng là thiên tài như chị ông thì thế giới sẽ ra sao?”
“Ờm… nhiều lĩnh vực sẽ tiến bộ hơn?”
“Sai. Nhân loại chết chắc. Vì thành quả của thiên tài, chỉ họ có thể hiểu nổi. Họ làm được, nhưng không truyền lại được.”

Nếu ai cũng là thiên tài, khoảng cách kỹ năng sẽ biến mất, nhưng đồng thời, thứ họ tạo ra không thể truyền sang thế hệ sau. Thiên tài có thể cho ra kiệt tác này tới kiệt tác khác, nhưng chúng sẽ chẳng đóng góp gì cho tiến bộ chung.
“Vậy nên nhân loại cần những người bình thường. Có thể họ không bao giờ đuổi kịp thiên tài, nhưng họ nắm được một phần ánh sáng ấy nếu cứ đi cùng một con đường. Rồi họ kết nối với nhau, chia sẻ ý tưởng, giúp nhau tiến gần đến hoàn hảo. Chỉ người bình thường mới làm được, vì họ không hiểu thiên tài, nhưng họ hiểu lẫn nhau.”
Thiên tài chạy một mình, mở lối phía sau ―― và phần còn lại của nhân loại sẽ cùng nhau mà đi.
“Cái cảm giác không hiểu điều gì đó là cảm xúc cơ bản của con người, khiến ta biết đồng cảm với người khác, cho ta động lực chia sẻ. Tri thức được truyền đi như thế. Tất cả nhờ những người dám xưng mình là ‘bình thường’.”
“Và đó là cách nhân loại đi tới hôm nay?” Wiesel hỏi.
“Đúng vậy. Nhà ông có bề dày lịch sử khá dài, nên hẳn là ông hiểu. Nhất là khi ông đã dõi theo chị gái mình từ nhỏ.”
“…Tôi hiểu… nhưng vẫn khó chấp nhận.”
“Đúng là vậy. Tôi cũng đâu thể cứ vậy mà nói với ông rằng, ‘Ông thiếu tài năng, thôi cả đời đi truyền lại mấy cái thiên tài nghĩ ra đi nhé,’ rồi bảo thế là xong,” Reid cười. “Nhưng nhìn theo cách này đi, thiên tài là vô nghĩa nếu không có người bình thường.”
“L-Lý lẽ… thuyết phục thật…”
“Đúng chứ? Thiên tài có thể thay đổi cả thời đại, nhưng chỉ người bình thường mới có thể mở hết những cánh cửa dẫn tới tương lai. Vậy nên tôi cho rằng người bình thường quan trọng hơn.” Reid vỗ mạnh vai Wiesel. “Thiếu thiên phú không đáng xấu hổ. Ông đã đổ hết công sức để theo đuổi ―― và chẳng thứ gì sẽ uổng phí hết. Chính những người đầy đam mê, nhiệt huyết như ông mới xây nền móng cho nhân loại.”
Khóe môi Wiesel rốt cuộc cũng nhích lên, “Nghe mấy lời triết lý đó từ một người trông có vẻ bằng tuổi mình… tôi thật sự không biết phải phản ứng thế nào.”
Reid nháy mắt, “Hay bảo Elria hóa trang cho tôi nhìn có tuổi hơn?”
“Nghe cũng vui đấy. Biết đâu lại đỡ… kỳ.” Wiesel bật cười.
“Reid, Wiesel!” Millis bỗng gọi lớn. “Lại đây cho bọn mình hỏi với!”
“Ra liền,” Wiesel đáp.
Reid nhướn mày, "Cả tôi nữa à?”
“Đúng vậy! Hai người cho bọn mình xin ý kiến!”
Hai chàng trai ngơ ngác nhìn nhau rồi tiến lại. Đập vào mắt họ là… Elria và Carille đang đối đầu.
“Vụ này, em không nhượng bộ được,” Elria nheo mắt.
Đôi mắt lim dim của Carille lại ánh lên ngọn lửa quyết liệt, "Dù có là thần tượng, chị cũng không thua đâu…”
Hai anh chàng nhìn qua nhìn lại, “Có chuyện gì thế?”
Millis chen vào giữa hai cô gái, xua xua hai tay, “Bình tĩnh nào! Để nghe cánh đàn ông nhận xét xem sao?”
Elria quay sang, “Tụi em đang tranh luận xem đồng phục hầu gái có cần viền ren không.”
Wiesel lập tức đứng hình, “Uhhh…”
“Ông hiểu nhanh ghê!” Millis mừng rỡ.
“Không có ren thì không gọi là đồng phục hầu gái,” Carille trở lại chủ đề. “Càng nhiều càng đáng yêu.”
“Thừa thãi,” Elria lắc đầu. “Vướng víu.”
Reid liếc Millis, “Làm sao từ mạch ma lực mà trôi tới chuyện này vậy?”
“Bọn mình đang bàn về tính năng có thể thêm vào Ma Trang của Elria-sama, xong chuyển sang trang bị của cô Alma. Bọn mình nghĩ là dùng vải cũng được, như trên cờ của cô ấy…”
Reid gật gù, "Ừm… nghe cũng hợp lý.”
“Xong chị bảo là thêm ren cho đồng phục pháp sư,” Carille nói.
”Còn em thì bảo rằng không cần thiết,” Elria chốt.
“Còn chị bảo ‘cần’ vì con gái mặc ren sẽ đáng yêu hơn!” Carille phồng má.
“Tôi hiểu mấu chốt ở đâu rồi…” Reid thở dài.
Wiesel đẩy kính, thở hắt ra, “Xin lỗi… chị tôi là vậy đó…” Giọng cậu chất đầy mệt mỏi của bao năm sống chung.
Nhưng xem ra trận chiến không hạ nhiệt, dần dần biến thành một cuộc tranh luận tầm cỡ… đại sự quốc gia.
“Cản trở. Hầu gái phải di chuyển nhiều.”
“Nhưng họ cũng đón khách nữa chứ? Ăn mặc phải đẹp…”
“Vướng khi chiến đấu.”
“Thì dệt mạch ngay trên ren luôn…”
“Dạng gợn sóng khó làm lắm.”
“Millis lo được mà…”
“Không thể sản xuất đại trà, quá lãng phí.”
“Chúng ta đang nghe cái gì vậy trời…?” Wiesel ôm đầu.
“Trùng hợp ghê, mình cũng tự hỏi suốt mười phút rồi,” Millis nói với ánh mắt vô hồn. “Nhân tiện, chắc hai người sẽ muốn biết rằng tuỳ vào kết quả mà Elria-sama có thể sẽ phải mặc đồng phục hầu gái, và mình cũng phải mặc theo.”
“Cái gì? Tại sao?”
“Hai người đó hỏi mình, xong mình lỡ nói ‘đâu thực sự quan trọng đến vậy…?’ Thế là chọc cả hai nổi giận…” Millis thở dài nhìn xa xăm, như đã buông xuôi mặc cho số phận.
“Vậy nên,” Carille chen ngang, “tụi chị quyết hỏi ý kiến hai cậu. Thế nào?”
Reid nhún vai, "Đối với tôi thì… không quan trọng.”
“Hahaha… Câu trả lời vô trách nhiệm của phái con trai kìa…”
“Không, ý tôi là… Elria mặc gì cũng dễ thương hết, dù có ren hay không,” Reid nói thẳng.
“Mượt! Mượt quá!” Millis há hốc miệng.
Reid quay sang, “Giờ đến lượt ông đấy, Wiesel. Phá thế hòa đi.”
“Khoan! Sao ông ném quả bom này cho tôi?!”
“Vì chủ đề này chắc còn kéo dài thêm lúc nữa,” Reid vỗ vai Wiesel rồi bước ra cửa. “Với cả tôi còn ít việc――có một thằng nhóc cũng cần nghe bài học y chang ông hồi nãy.”
◇
2 Bình luận