◇
Sau khi được dân làng Thiên Đường tiếp đón nồng hậu, Reid và Wiesel được bà Crusche dẫn xuống tầng hầm của nhà Lambut.
“Ồ…” Wiesel thốt lên, “Ở đây cứ như một thế giới hoàn toàn khác vậy…”
Bên dưới lớp đất xanh tươi và khung cảnh thiên nhiên yên bình phía trên ẩn giấu một thế giới nhân tạo đầy phức tạp. Toàn bộ tầng hầm được bao phủ bởi các tấm kim loại khắc kín mạch ma lực tinh vi, được gia cố bằng phép bảo vệ nhằm ngăn nơi này xuống cấp theo thời gian. Chỉ riêng không gian ấy thôi cũng đủ chứng minh rằng Nhất giới từng tiến bộ vượt xa hiện tại.
“Căn phòng này là công trình của Người Trấn Giữ đầu tiên,” Crusche bắt đầu nói. “Ý tưởng được khởi thảo bởi chồng bà, Lesei W. Atel, còn chính tay bà khắc toàn bộ mạch ma lực. Nó được dùng để quản lý và duy trì Thiên Đường, đồng thời lưu trữ toàn bộ tri thức cần thiết để các thế hệ sau có thể tiếp tục vận hành nơi này.”
“Ra là vậy… Vậy nghĩa là bà ấy có thể thấu hiểu ma pháp của Ma Vương nhờ Thấu Thị Chân Nhãn của dòng họ Lambut, nhưng lại thiếu khả năng tái tạo nó ―― và chính người chồng đã bù đắp phần đó.”
Crusche khẽ gật đầu. “Lesei đã lui về ở ẩn sau khi từ bỏ tên gia tộc của mình, nhưng ông vẫn là một kỹ sư cực kỳ tài giỏi.”
“Tôi biết.” Wiesel mỉm cười nhè nhẹ, khẽ lướt tay dọc theo bức tường. “Không có gì quá đột phá trong thiết kế, nhưng toàn bộ đều được làm cực kỳ cẩn trọng, tôn trọng những nguyên tắc cơ bản nhất. Cấu trúc gọn gàng và dễ bảo trì, rõ ràng người chế tạo đã luôn nghĩ cho người sử dụng. Tôi chưa từng gặp người này, nhưng với tư cách là một kỹ sư ma cụ, tôi có thể học được rất nhiều từ ông ấy.”
Reid liếc sang cậu thiếu niên, môi cong lên thành một nụ cười. Có vẻ như căn phòng này đã khiến Wiesel thật sự được truyền cảm hứng. “Wiesel, cậu có thể nghiên cứu những thiết bị quanh đây không? Thu thập bất cứ gì cậu thấy có ích. Còn tôi sẽ nói chuyện riêng với bà Crusche một lát.”
“Rõ. Những thứ này trông cũng khá đơn giản, chắc không tốn nhiều thời gian đâu.”
Khi Wiesel rời đi, Reid kéo ghế ngồi xuống, đối diện với Crusche. “Trước hết, cảm ơn bà đã cho chúng tôi một nơi riêng tư để thảo luận.”
“Không có gì đâu,” bà lão đáp. “Cậu có thể nói chuyện thoải mái. Ở đây chỉ có hai chúng ta, mà tôi cũng quen nói thẳng rồi, cứ giữ lễ nghi khách sáo lại thấy vướng víu, phải không?”
“Vậy thì… tôi xin phép nói thẳng.” Reid khẽ thở ra, rồi ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào mắt bà. “Tôi đến đây để đàm phán với bà, Crusche Lambut ―― trưởng làng của Thiên Đường.”
“Ồ… Đàm phán chuyện gì, tôi muốn hỏi?”
“Chúng tôi muốn sử dụng Thiên Đường để thực hiện mục tiêu của mình ở thế giới này.”
Đôi mày Crusche nhíu lại trước lời đề nghị thẳng thừng, “Mục tiêu đó là gì?”
“Là thanh tẩy ma lực ô nhiễm đang tàn phá mặt đất, và trả lại cho thế giới này môi trường sinh sống ổn định và an toàn.”
“Ra là thế… Rất tiếc, ta không thể chấp thuận yêu cầu đó.”
Reid nhún vai. “Tôi cũng đoán vậy.”
“Ôi trời…” Bà khẽ cười, các nếp nhăn giãn ra, “Xem ra bề ngoài đúng là dễ đánh lừa thật.”
“Rõ ràng. Tôi trông thế thôi, chứ trong người cũng gần chín mươi rồi đấy. Trải qua nhiều chuyện, học được nhiều điều, nên bà cứ yên tâm, tôi hiểu lý do tại sao bà lại từ chối.”
Thiên Đường là vùng đất vô giá trong Nhất giới ―― nơi duy nhất không bị ô nhiễm ma lực của Ma Vương tàn phá, cũng không có bóng dáng của Thảm Họa hay Hậu Chủng. Có ai lại không muốn đến đây để sống sót? Nhưng đáng tiếc, nơi này không thiết thực như vẻ ngoài.
“Trước hết, việc mở rộng không gian bằng ma pháp có giới hạn. Đó là lý do dân số của làng vẫn giữ ở mức khoảng năm trăm người suốt cả nghìn năm nay.”
Thiên Đường an toàn, dư dả, và có mọi thứ để con người sinh sống. Nếu để tự nhiên, dân số lẽ ra đã tăng gấp bội ―― nhưng con số ấy vẫn được giữ nguyên, như thể ai đó cố tình duy trì ở mức phù hợp với khả năng của nơi này.
“Tôi đoán là… tỷ lệ sinh sản cũng được điều chỉnh bằng ma pháp, đúng chứ?”
Crusche nheo mắt. “Sao cậu lại nghĩ vậy?”
“Vì bình thường thì con người không thể tồn tại biệt lập cả nghìn năm mà không suy thoái,” Reid đáp. “Tôi từng khảo sát nhiều hòn đảo xa xôi. Ở những nơi ấy, do sinh sản cận huyết kéo dài, tỷ lệ sinh con khỏe mạnh giảm mạnh, khả năng miễn dịch yếu đến mức có thể chết bất kỳ lúc nào. Có nơi mà người già nhất cũng chỉ mới hơn ba mươi tuổi.”
Reid từng đi đến nhiều đảo hoang dưới danh nghĩa khảo sát. Ở đó, người dân yếu ớt đến mức chỉ một cơn cảm cúm cũng đủ cướp đi mạng sống, và họ có cả tục bắt cóc người ngoài dạt đến để lai giống nhằm cứu dòng máu. Dẫu vậy, những bộ tộc đó tồn tại được cùng lắm cũng chỉ vài trăm năm.
Thế nhưng, Thiên Đường tuy đã biệt lập hơn một thiên niên kỷ và vẫn còn những người già như Crusche, tức là có thứ gì đang làm nơi này hoạt động khác biệt, và nếu người dân ở đây đều chỉ là những người nông dân cày bừa chăm gia súc bình thường ở đâu cũng có ―― vậy “thứ gì” ở đây chỉ có thể là ma pháp.
“Chừng nào gia tộc Lambut vẫn còn trông coi vùng đất này, dân làng Thiên Đường gần như có thể tồn tại vĩnh viễn. Bà không có lý do gì để tiếp nhận người ngoài, trái lại, mở cửa có thể gây xáo trộn và khiến hệ thống này sụp đổ. Từ chối tôi là điều hợp lý.”
“Đúng vậy,” Crusche nói khẽ. “Chúng tôi là những con người được Ma Vương, người bạn của Người Trấn Giữ đầu tiên tha thứ. Tiếc là điều tương tự không thể áp dụng cho người ngoài. Giao du với họ chỉ mang rủi ro, tệ nhất là hủy diệt chính sự tồn tại của chúng tôi. Thế nên, toàn thể dân làng đã đồng ý sẽ không can dự vào thế giới bên ngoài.”
Reid đã đoán trước được điều đó. Nghi ngờ của anh đã nảy sinh từ khi nghe Dian kể rằng Altein biết rất ít về Thiên Đường vì “giao tiếp hai chiều” gần như bất khả thi. Việc không có phản hồi từ Thiên Đường là bởi cơ chế phong tỏa nơi đây ngăn mọi tín hiệu, hoặc, họ cố tình im lặng để tránh mọi tiếp xúc.
“Ta từng nghe rằng, trong những năm đầu khi Thiên Đường được thành lập, Altein đã định xâm lược nơi này,” Crusche nói.
“Có điều, họ chẳng bao giờ làm được,” Reid đáp. “Ngoài kia đầy rẫy Thảm Họa và Hậu Chủng, tiến vào đây chẳng khác gì tự sát. Dù sao thì, các người vẫn cố gắng giữ liên lạc một chiều, phát tín hiệu ra ngoài để chứng minh Thiên Đường vẫn tồn tại, như một cách để tiếp thêm hy vọng cho họ. Cũng đáng nể đấy.”
Gia tộc Lambut không cắt liên lạc vì muốn độc chiếm chốn bình yên, mà vì họ không muốn trở thành nguồn cơn của xung đột thêm nữa. Nếu họ có dã tâm, chỉ cần ngồi vào bàn đàm phán là đã có thể ép Altein quỳ gối từ lâu. Nhưng họ chưa bao giờ làm thế. Ma Vương đã ban cho họ vô vàn phước lành để đền đáp lòng nhân từ của tổ tiên họ, và họ chỉ đang tiếp nối lòng tin ấy.
Nhưng, không có gì tồn tại mãi mãi.
Reid khẽ thở dài. “Vậy ra Thiên Đường vẫn định tiếp tục giữ thái độ ‘đứng ngoài cuộc’?”
“Đó là ý định của chúng tôi, đúng vậy. Là bằng hữu của Ma Vương Elria Caldwen, bổn phận của chúng tôi là truyền lại lý tưởng của người ấy, để kiến tạo địa đàng khi thế giới này được thanh tẩy.”
“Không dễ đâu… Nhưng chắc bà cũng biết rõ điều đó rồi, phải chứ?”
Crusche mím môi, im lặng. Chính sự im lặng đó đã là câu trả lời.
Reid hạ thấp giọng. “Thiên Đường cũng sẽ diệt vong cùng nhân loại, đúng không?”
Vỡ mộng về loài người, Ma Vương đã chọn cách đưa thế giới về trạng thái khởi nguyên, để dân Thiên Đường có thể tái thiết nhân loại theo hình mẫu cô mong muốn. Thực chất, cô đã giao lại thế giới cho họ.
“Sự sụp đổ của loài người sẽ bắt đầu khi ma lực ô nhiễm hoàn toàn bao trùm tất cả. Trong thế giới như thế, chẳng ai có thể sống sót, nói gì đến việc tái thiết. Nhưng thật khó tin rằng thiên tài tạo ra ma pháp và dẫn thế giới đến diệt vong lại không lường trước điều đó.”
Vì thế, Reid tin rằng cô ấy đã đoán trước tất cả, và đã chuẩn bị sẵn một kế hoạch để kết thúc mọi thứ.
“Chúng ta gọi đó là ‘ma lực ô nhiễm’, nhưng thực chất nó được sinh ra từ Ma Vương. Nếu cô ấy có thể điều khiển nó tùy ý, thì lẽ đương nhiên, cô cũng có thể khiến nó biến mất ―― bằng cách tiêu diệt chính căn nguyên của nó.”
Chính suy luận này đã khiến nhân loại Nhất giới quay về quá khứ để mưu sát Elria ―― một kế hoạch cuối cùng đã thất bại. Nhưng điểm cốt lõi vẫn không thay đổi: Ma Vương hoàn toàn có khả năng thanh tẩy toàn bộ ma lực ô nhiễm.
“Rất có thể cô ấy đã thiết lập một ma pháp tự kích hoạt khi toàn bộ nhân loại bên ngoài Thiên Đường biến mất, phép đó sẽ gom toàn bộ ma lực ô nhiễm và dồn về căn nguyên của nó, tạo ra phản ứng triệt tiêu, quét sạch mọi thứ khỏi thế giới này.”
Ngoại trừ Thiên Đường nơi cô đã gieo mầm ước mơ của mình ―― Ma Vương đã mất hết niềm tin vào loài người. Hết lần này đến lần khác, cô chứng kiến nhân loại lặp lại chính lịch sử từng khiến cô tuyệt vọng. Cô tổn thương, cô sợ hãi, và cô không muốn chịu đựng điều đó thêm một lần nào nữa.
Hủy diệt nhân loại vừa là sự trừng phạt, vừa là cách cô chuộc tội cho việc tạo ra ma pháp.
Nhưng nếu cô thật sự không muốn nếm trải tuyệt vọng ấy thêm một lần nào nữa, thì tất cả chỉ là khúc dạo đầu cho mục tiêu thực sự của cô.
“Cô ấy đã quyết định… kết liễu chính mình bằng ma pháp.” Reid khẽ nói. “Một cái kết thật xứng đáng cho ‘Ma Vương’.”
Ma pháp của cô sẽ thay đổi thế giới và xóa sổ nhân loại. Máu của toàn sinh linh sẽ nhuộm tay cô, gánh nặng tội lỗi sẽ đè lên vai cô. Và rồi, mang theo tất cả, cô sẽ thi triển ma pháp lần cuối cùng để xóa bỏ ác quỷ tối thượng khỏi thế gian.
Một khúc bi ca tráng lệ, và cũng là điệu tiễn đưa người khai sinh ra ma pháp.
“Nói thẳng ra thì đó là một kế hoạch tự sát ở quy mô toàn cầu. Ma pháp của cô ấy đã làm tổn thương thế giới và con người, nên cô sẽ gánh trách nhiệm đến cùng rồi tự kết thúc đời mình. Đó chính là mức độ mà ma pháp có ý nghĩa với cô… và là sức nặng của trách nhiệm mà cô gánh với tư cách người tạo ra nó.”
Đúng hay sai không quan trọng ―― Reid chỉ biết rằng Elria Caldwen chắc chắn sẽ nghĩ như vậy.
Anh khẽ thở dài và lắc đầu. “Dù sao đi nữa, như tôi vừa nói, Thiên Đường sẽ diệt vong khi mọi thứ kết thúc. Các người có thể duy trì nơi này bằng ma lực tự nhiên, nhưng nhiều thứ, chẳng hạn như không gian mở rộng vốn là ân huệ của Ma Vương. Một khi cô ấy biến mất, mọi thứ sẽ không còn như trước.”
Khi điều đó xảy ra, Thiên Đường như hiện tại sẽ bắt đầu rạn nứt từ bên trong.
“Người dân nơi đây sống sót được là nhờ vào hệ thống của Thiên Đường. Dù cho nhân loại và ma lực ô nhiễm ngoài kia có biến mất, cũng chẳng có gì đảm bảo rằng họ có thể sống sót trong thế giới bên ngoài.”
Ở Thiên Đường, mọi thứ đều được tối ưu cho sự sinh tồn của con người, từ khả năng tự cung tự cấp, cho đến tỉ lệ sinh sản và dân số được kiểm soát chặt chẽ. Liệu những người sinh ra và lớn lên trong một môi trường được bao bọc, tách biệt hoàn toàn như thế có thể sống sót ở ngoài kia không?
Câu trả lời là không.
Quá nhiều thứ có thể giết chết họ. Và một khi điều đó xảy ra, Thiên Đường ―― nơi duy nhất có thể che chở cho họ ―― cũng sẽ không còn tồn tại để đón họ quay về nữa.
Tình hình này chỉ có thể ngày càng tồi tệ, và đến lúc toàn bộ nhân loại bị thanh trừng sạch, nó sẽ trở thành một vấn đề không thể cứu vãn. Và đáng buồn thay, có vẻ như rạn nứt đã bắt đầu xuất hiện từ bên trong.
“Lúc chúng ta mới gặp Norn, cô bé có nhắc đến chuyện về một ‘kẻ đào tẩu nghịch ngợm’.” Reid nhớ lại. “Xem ra đã có người cố gắng trốn khỏi Thiên Đường.”
Crusche khẽ thở dài. “Ta không phủ nhận điều đó. Cứ sau một thời gian lại xuất hiện vài người như thế ―― những kẻ bất mãn với cuộc sống bất biến này, nghi ngờ sự cô lập của chúng ta, hoặc chỉ đơn giản là tò mò về thế giới bên ngoài.”
“Và việc xử lý họ… cũng là trách nhiệm của gia tộc bà, đúng chứ?”
“Đúng vậy. Chỉ có những người mang họ Lambut mới được phép rời khỏi nơi này để đem những kẻ đào tẩu trở về… hoặc, trong trường hợp xấu nhất khi họ đã chết, thì ít ra cũng để xác nhận cái chết ấy. Khi điều đó xảy ra, chúng ta sẽ thực hiện các biện pháp để lấp lại khoảng trống họ để lại.”
“Ra thế… Vậy mấy gã khổng lồ đi cùng Norn là vệ sĩ của cô bé à?”
“Đúng vậy. Chỉ có rithmole là không tấn công chúng tôi. Còn những con ma thú khác quanh đây thì không hẳn.” Có lẽ Crusche đang ám chỉ Hậu Chủng khi nhắc đến “ma thú”. Xem ra những gã khổng lồ không chỉ bảo vệ Thiên Đường khỏi các mối đe dọa, mà còn ngăn chặn những sinh vật đó tấn công trong trường hợp có ai đó trốn đi.
“Vậy thì,” Reid nói, “tôi muốn hỏi ý kiến bà ―― không phải với tư cách là Người Trấn Giữ của Thiên Đường, mà là trưởng lão của ngôi làng này: Bà nghĩ xem, với tình hình hiện tại, liệu bà và con cháu mình có thể tiếp tục sống sót không?”
Crusche mím môi với vẻ mặt nặng nề.
Chính bà đã nói, chuyện có người bỏ trốn tuy hiếm nhưng không phải chưa từng có. Hiện tại, nó chưa gây nguy hại đến sự tồn tại của Thiên Đường. Nhưng nếu tần suất đó tăng lên, và số người bỏ trốn vượt quá một nửa dân số… thì Thiên Đường sẽ sụp đổ từ bên trong, còn nhân loại ngoài kia cũng chưa kịp chết hết.
Dẫu vậy, họ cũng chẳng còn lựa chọn nào khác.
“Ta e rằng câu trả lời của ta không còn quan trọng nữa... Lời hứa của chúng ta với Ma Vương đã ban cho ta tất cả những gì đang có, nên điều duy nhất ta có thể làm là giữ trọn lời hứa ấy. Mảnh đất này ―― Thiên Đường ―― là ưu tiên hàng đầu, vì không có nó, chúng ta chẳng là gì cả.”
Họ chỉ là những con người bình thường, được ban ân huệ để cư trú ở nơi này. Nếu rời bỏ nó, họ chỉ còn nước bị con người bên ngoài chà đạp, bắt làm nô lệ, hoặc bị kết án phản bội vì đã sống trong an nhàn suốt bao năm qua. Lựa chọn duy nhất còn lại là giữ lời thề cổ xưa, ngay cả khi bóng tối của diệt vong đang dần lan đến.
Thiên Đường ―― một thiên quốc mộng ảo, một chốn trú ẩn kỳ diệu, nhưng cũng là khu vườn ngắn ngủi bị bao vây bốn bề không lối thoát.
“Với tất cả những điều đó,” Reid nói, “tôi có một đề nghị cho bà.”
Đôi mắt Crusche nheo lại. “Và đó là gì?”
Reid mỉm cười. “Hãy giao Thiên Đường lại cho chúng tôi.”
Không khí trong căn phòng lặng đi, cho đến khi Crusche cất tiếng. “Cậu nghĩ ta sẽ đồng ý với điều đó sao?”
“Không. Dù gạt lời hứa với Ma Vương sang một bên, nơi này vẫn là nhà của bà, là vùng đất tổ tiên của bà. Tôi không định bảo bà cứ vậy mà giao nó đi.”
“Nói cách khác... cậu có thứ gì đó để trao đổi.”
“Chính xác.” Reid gật đầu. “Nếu cứ giữ nguyên hiện trạng, bà chỉ đang đem diệt vong đến cho dân làng trong tương lai xa. Nhưng nếu tìm kiếm thay đổi ngay bây giờ, thứ chờ đợi bà chỉ là xung đột với thế giới ngoài kia. Cả hai con đường đều tệ. Vì vậy, thứ chúng tôi muốn trao cho bà là thông tin và địa vị, đủ để giúp bà có được vị thế ngoài kia, tương đương với việc nắm giữ Thiên Đường.”
“Địa vị sao...?”
“Đúng. Mục tiêu của chúng tôi là cứu thế giới này. Và trong quá trình ấy, chúng tôi sẽ có được lãnh thổ, quyền lực... Tất cả những thứ đó, gia tộc Lambut các người có thể giữ.”
“Ờ... ta muốn hỏi, ‘quyền lực’ mà cậu nói là ý gì?”
“Là đế quốc Altein và ngai vàng của hoàng đế.”
Crusche chớp mắt. “...Xin lỗi, cậu nói gì cơ?”
“À, bà biết đấy, ngoài kia có một quốc gia loài người tên là Altein――”
“Ta không cần cậu giới thiệu,” Crusche cắt ngang.
Reid bật cười. “Được thôi. Nói ngắn gọn thì Altein đang cản đường chúng tôi trong việc cứu thế giới, nên chúng tôi cần đè bẹp nó trước để có thể tiếp tục kế hoạch. Mà nghĩ lại thì cũng phí thật, dù sao nó cũng là cả một đế quốc mà. Vậy thì sao không thay hoàng tộc hiện tại bằng nhà Lambut các người luôn?”
“Cậu… không phải đang đùa chứ?”
“Tất nhiên là không. Các người là hậu duệ của người duy nhất từng được Ma Vương công nhận. Nếu không phải là các người, thì còn ai xứng đáng trị vì Đế quốc mới hơn cơ chứ?”
Bỏ qua yếu tố đàm phán, đó cũng là suy nghĩ thật lòng của Reid. Ngày xưa, Ma Vương Elria Caldwen từng mơ về một thế giới hạnh phúc, và Millis Lambut là người bạn mà cô tin tưởng để giao phó giấc mơ đó. Reid là ai mà có quyền nghi ngờ phán đoán ấy? Anh chỉ muốn chứng minh rằng giấc mơ của cô không sai ―― rằng ma pháp không phải là tội lỗi, chỉ là không đúng người.
“Thật ra, ở Nhị giới, ma pháp được sử dụng đúng cách. Dĩ nhiên cũng có những sai lầm, nhưng nhìn chung, ước mơ của Ma Vương đã được thực hiện ở đó.”
“Nhưng…” Crusche cau mày. “Người dân thế giới này chẳng có lý do gì để nghe theo chúng ta nếu ta từ bỏ Thiên Đường. Ngay cả ở đây, dân làng chỉ tôn ta làm thủ lĩnh vì đôi mắt đặc biệt và ân huệ của Ma Vương thôi.”
Gia tộc Lambut chỉ có ý nghĩa trong phạm vi Thiên Đường. Một khi họ rời khỏi nơi này, không ai còn lý do để phục tùng họ. Một người lãnh đạo không có quyền lực với con dân thì sớm muộn cũng sẽ bị lật đổ. Hơn nữa, nhà Lambut cũng chỉ là những con người bình thường.
Reid và Elria có thể giúp họ, nhưng đó cũng chỉ là tạm thời. Vũ lực có thể duy trì trật tự trong thời gian ngắn khi hai người còn sống, nhưng khi cả hai vẫn là con người, điều đó không thể kéo dài mãi. Do đó, họ cần trao cho nhà Lambut một dạng quyền lực mới, thay thế cho Thiên Đường.
“Nếu các người chấp nhận điều kiện của chúng tôi,” Reid nói tiếp, “chúng tôi sẽ trao cho gia tộc bà thông tin cốt lõi về Cây Thế Giới.”
“Cây… Thế Giới?”
“Một tổ hợp ma pháp được tạo ra để xóa bỏ và thanh tẩy ma lực ô nhiễm. Dù chúng tôi có xử lý được ô nhiễm hiện tại, mạch ma lực của thế giới vẫn cần được bảo trì thường xuyên, nếu không chúng sẽ mục rữa và quay về như cũ. Đó là lý do Cây Thế Giới tồn tại, và chúng tôi cần người trông coi nó.”
“À…” Crusche gật đầu. “Nghĩa là cậu muốn biến chúng ta thành Người Trấn Giữ của Cây Thế Giới, đúng không?”
“Đúng vậy. Cây Thế Giới là một mạng lưới ma pháp cực kỳ phức tạp. Bình thường chỉ có người tạo ra nó mới đủ khả năng giám sát, nhưng các người ―― với Thấu Thị Chân Nhãn ―― là ngoại lệ. Miễn là có đầy đủ dữ liệu chúng tôi cung cấp, các người có thể quản lý được nó.”
Việc duy trì và bảo hộ Cây Thế Giới là điều thiết yếu để cứu rỗi thế giới đang bị tổn thương này. Tuy nhiên, người tạo ra nó là thiên tài vô song, được thế giới này gọi là Ma Vương, còn thế giới của họ, cô được gọi là Hiền Nhân. Không ai có thể sánh được với tầm hiểu biết và kỹ năng ma pháp của cô.
Vì thế, kế hoạch ban đầu là chia việc quản lý Cây Thế Giới thành nhiều lĩnh vực khác nhau, trong đó phần cốt lõi là 'Trái Tim của Cây Thế Giới' sẽ được truyền lại cho hậu duệ của Millis Lambut. Như vậy, thế giới sẽ được bảo đảm ổn định, còn người dân Thiên Đường sẽ có địa vị vững chắc.
Nhưng giờ, với Thấu Thị Chân Nhãn của dòng họ Lambut, kế hoạch có thể rút gọn lại ―― họ có thể một mình gánh vác toàn bộ trọng trách ấy, trở thành những người không thể thay thế trong thế giới mới.
“Ở Nhị giới, lục địa phía đông Legnare được cai trị bởi Đế Chủ ―― biểu tượng của quốc gia ấy. Nhưng chính quyền lại không theo chế độ quân chủ mà là nghị viện, do sự đa dạng về tín ngưỡng và phong tục ở từng vùng. Tôi nghĩ, các người có thể học theo mô hình đó.”
Con người luôn cần lý do để thần phục một lãnh đạo, có thể là năng lực đặc biệt, công trạng quân sự, hay huyết thống danh giá. Trong trường hợp của Mifuru, cô có nhiều ưu thế: sự tôn kính dành cho chủng tộc thú nhân vì ma thuật xuất sắc và tuổi thọ dài lâu, cùng thành tựu mang Thần Chiến Thắng đến cho đất nước. Còn đối với gia tộc Lambut, nguồn gốc từ Thiên Đường và năng lực độc nhất của họ sẽ là nền tảng hoàn hảo, thậm chí còn bền vững hơn cả sức mạnh thuần túy.
“Sức mạnh tuyệt đối như của tôi hay Elria dễ gây rắc rối lắm,” Reid nói. “Nếu dựa vào nó để áp đặt quyền cai trị, sớm muộn gì dân cũng sợ hãi và nghi kỵ. May thay, khả năng của gia tộc bà vừa đủ, không quá đáng sợ, không quá yếu.”
Một người sáng lập vĩ đại không đảm bảo rằng hậu duệ của họ cũng sẽ tốt. Altein chính là minh chứng sống.
Đế quốc đó từng khởi đầu bằng những cuộc chiến nhỏ lẻ liên miên giữa các thể chế trên khắp lục địa phía Tây, và người lập quốc đã đoàn kết các tiểu quốc để chấm dứt chiến tranh. Nhưng rồi công nghệ từ lục địa phía Đông tràn vào, sức mạnh quân sự tăng vọt, khiến lý tưởng ban đầu dần bị chôn vùi, biến Altein thành đế quốc của xâm lược và chiến tranh.
Dù giai cấp cai trị có thiện ý đến đâu, con người luôn sợ quyền lực quá lớn. Khi sợ hãi, họ im lặng. Mà khi tất cả im lặng, đất nước biến thành độc tài. Tuy nhiên, nếu quyền lực của người lãnh đạo chỉ là vai trò không thể thay thế, nỗi sợ hãi này sẽ gần như không còn.
“Họ cần các người để thế giới tiếp tục vận hành, nhưng cũng có thể kìm hãm các người nếu các người lạc hướng. Nói thẳng ra, họ sẽ tôn trọng các người, nhưng sẵn sàng nổi dậy ngay khi các người đi quá xa.”
“Và đó là lý do cậu cho rằng gia tộc ta thích hợp nhất để lãnh đạo đất nước mới?”
“Đúng vậy. Nhưng hãy yên tâm, chúng tôi sẽ ở bên các người cho đến khi tự đứng vững. Tài nguyên để đào tạo chính trị, hỗ trợ hành chính, bảo vệ an ninh, kế hoạch phát triển và cải cách sơ bộ ―― mọi thứ đều đã được chuẩn bị. Không có điều gì tôi nói hôm nay là lời hứa suông cả.”
“Vậy sao? Ta phải nói là kế hoạch của cậu thật tuyệt… nếu ta có thể bỏ qua chuyện ta phải rời quê hương, dấn thân vào đấu đá quyền lực, và vĩnh viễn mất đi cuộc sống yên bình này.”
Reid thở dài. “Ừ… Bỏ lại Thiên Đường và bước ra thế giới mới, cuộc sống của bà sẽ không bao giờ như trước nữa. Và đó là lý do tôi nói đây chỉ là một đề nghị, một lựa chọn khác cho bà.” Đi theo con đường này đồng nghĩa với từ bỏ cuộc sống an yên cả đời nay và ép đời sau gánh trên vai trách nhiệm của cả một đất nước. Một quyết định vô cùng nặng nề, chỉ khi có đủ quyết tâm mới dám thực hiện.
“Bà không cần trả lời ngay. Kẻ thù chắc còn chưa biết chúng tôi ở đây. Chúng tôi có kế hoạch B, chỉ cần chút thời gian chuẩn bị là――”
“Không cần đâu,” Crusche cắt ngang, môi nở một nụ cười mỉm. “Các cậu không cần chờ. Cậu biết không, khi đã sống quá lâu giữa khung cảnh bất biến này, con người bắt đầu suy nghĩ… Liệu ta có đang thực sự làm tròn lời hứa với Ma Vương? Hay ta chỉ đang hưởng thụ trong sự trì trệ? Có phải đây là cách mà con người nên sống chăng? Những câu hỏi ấy cứ gặm nhấm chúng ta, và chính chúng đã sinh ra những kẻ bỏ trốn mà cậu nhắc tới.”
Trong con ngươi xanh thẳm của Crusche thoáng hiện nỗi buồn ―― những ký ức về những người láng giềng đã chết bên ngoài biên giới Thiên Đường.
Là một Người Trấn Giữ, bà đã chứng kiến sự nghi ngờ và mâu thuẫn âm ỉ trong lòng dân làng.Không thể xua tan hoài nghi, cũng không thể bảo vệ họ, bản thân bà cũng bắt đầu tự hỏi ý nghĩa thật sự của cuộc sống bất tận này là gì.
“Từ lâu, Ma Vương đã kết bạn với Millis Lambut và ban cho chúng ta Thiên Đường để sống sót giữa thế giới đổ nát. Nếu vậy, điều Ma Vương thật sự mong muốn… chắc hẳn là dòng dõi Lambut được tồn tại. Ta tin rằng ngài ấy sẽ không muốn chúng ta cố chấp bám víu lấy Thiên Đường nếu điều đó dẫn đến diệt vong.”
Bà ngẩng đầu, ánh mắt ánh lên quyết tâm và niềm hy vọng cho tương lai dân làng.
“Dù ta cần nghe thêm chi tiết về kế hoạch của cậu, nhưng hãy biết rằng ta sẵn sàng giao lại Thiên Đường cho các cậu. Tuy nhiên, trước khi làm vậy, ta muốn hỏi một câu.”
Reid nhún vai. “Xin mời. Đến nước này rồi thì chẳng còn gì phải giấu nhau cả.”
“Cậu đến đây để cứu một thế giới không phải của mình, và còn sẵn lòng từ bỏ cả đất nước sẽ thuộc về cậu trong quá trình đó... vì điều gì?”
“Ừm… Với Elria thì lý do rất rõ: cô ấy muốn chịu trách nhiệm cho quá khứ của chính mình. Còn tôi… thật ra rất đơn giản.”
Từ khi biết được về thảm họa mà Ma Vương đã gây ra cho thế giới này, Reid đã tự hỏi:
Nếu không còn cách nào để cứu thế giới ngoài cái chết của Elria Caldwen như kế hoạch ban đầu của Ma Vương thì sao?
Nếu phải đặt sinh mạng của cô lên bàn cân đối với toàn nhân loại Nhất giới, liệu con tim của cô sẽ nghiêng về bên nào?
Liệu cô có thể từ bỏ thế giới toàn những người xa lạ dù biết rằng cô đã đem khổ đau đến cho họ?
Câu trả lời là không. Cô gái nhân hậu từng sáng tạo ra ma pháp để khiến thế giới tốt đẹp hơn ―― nếu được bảo rằng phải hy sinh bản thân mình để cứu nhân loại, cô sẽ làm thế không chút do dự. Nhưng Reid… không bao giờ muốn điều đó. Không ai muốn cả.
Vậy nên, du hành xuyên thời gian, cứu thế giới, đánh sập Đế quốc, tất cả những gì Reid làm… chỉ vì một điều duy nhất:
“Tôi chỉ muốn vợ mình được hạnh phúc thôi.” //peak
Một thứ đang ngăn cản tương lai tươi đẹp của họ, và anh chỉ đang xóa bỏ nó, để mở ra một con đường lựa chọn mới cho cô ―― chỉ vậy thôi.
“Không đời nào Elria có thể sống yên bình khi biết mình đã bỏ mặc cả một thế giới trong đau khổ. Mà tôi thì không muốn thấy cô ấy u sầu mỗi ngày. Thế giới này cần phải yên bình để chúng tôi có thể sống hạnh phúc bên nhau cho đến khi đầu bạc răng long.”
“Ôi trời… lý do thật đơn giản… Có lẽ hai người sẽ sống cuộc đời điền trang mà dân làng ta mơ ước đấy.”
“Nghe cũng hay đấy,” Reid cười. “Thiên Đường đúng là một lựa chọn tuyệt vời… Nhưng không, chúng tôi cần nơi này để cứu thế giới, chứ không phải để nghỉ hưu.” Anh ngồi thẳng người lên. “Tôi nghe nói Thiên Đường thường xuyên gửi tín hiệu ra ngoài, vậy chắc các người cũng nhận được tin nhắn từ thế giới bên ngoài, đúng chứ?”
“Ồ? Sao cậu biết?”
“Thì bà đã cắt ngang tôi khi tôi định giải thích về Altein, nghĩa là bà biết rằng nó tồn tại.”
Theo thời gian, các quốc gia ngoài kia đã thay đổi, nổi lên rồi sụp đổ. Cư dân Thiên Đường có thể từng biết về Altein từ một ngàn năm trước, nhưng không có cách nào biết rằng nó vẫn còn tồn tại đến bây giờ. Bởi lẽ, nó có thể đã diệt vong, bị sáp nhập như chính nó từng nuốt chửng Vegalta. Vậy mà Crusche lại phản ứng ngay tức thì, nghĩa là họ vẫn đang âm thầm theo dõi thế giới bên ngoài.
“Vì các người nhận được tín hiệu,” Reid nói tiếp, “nên điểm thu chắc chắn là cố định. Công nghệ cũ như vậy không thể truyền qua đại dương đến tận Altein được… Vậy nên chắc là tới tiền đồn của họ trên lục địa này, đúng không?”
Crusche thở dài. “Đúng vậy. Nhưng dĩ nhiên, chúng ta không thể đối thoại với họ. Chúng ta chỉ ghi lại thông tin họ gửi, rồi sau đó ‘đáp lại’ bằng một tín hiệu không liên quan.”
“Phải rồi. Nếu mở kênh liên lạc thật sự, họ có thể cố tìm đến đây... mà điều đó chỉ khiến thêm nhiều người chết thôi.”
Quanh Thiên Đường là tầng tầng lớp lớp Thảm Họa và Hậu Chủng khiến việc tiếp cận gần như bất khả thi. Nếu họ vô tình khơi gợi hy vọng cho thế giới ngoài kia, điều đó có thể thúc đẩy một cuộc xâm lược, đẩy nhân loại đến bờ tuyệt diệt sớm hơn. Việc gia tộc Lambut cố tình giữ im lặng chứng tỏ tầm nhìn và sự tỉnh táo sắc bén của họ.
Nhưng giờ, khi họ đã quyết định trao lại Thiên Đường, thì không còn gì phải thận trọng nữa. “Một khi chúng ta bàn bạc xong và bắt đầu chuẩn bị,” Reid nói, “tôi sẽ cần dùng bộ truyền tin của bà để gửi một thông điệp đến tiền đồn của Altein trên lục địa này.”
“Hiểu rồi. Và thông điệp ấy là gì?”
Reid nhìn thẳng vào mắt Crusche, nở một nụ cười lạnh lùng,
“Thiên Đường tuyên chiến với Đế quốc Altein.”
1 Bình luận