Volume 5 [ĐÃ HOÀN THÀNH]

Chương 2.5

Chương 2.5

Sau khi nghỉ ngơi, họ bắt đầu vẽ lại lộ trình mới đến Thiên Đường dưới sự hướng dẫn của Millis ―― và kết quả thật đáng kinh ngạc.

“Chà... Tôi thật sự ấn tượng vì cậu biết đường hầm này đấy,” Reid nói.

Millis cười đầy tự mãn. “Ở vùng quê hẻo lánh này thì cũng chẳng có gì làm ngoài việc khám phá mấy thứ như này đâu!”

Lúc này cả nhóm đang đi xuyên qua một đường hầm dẫn đến hồ ngầm. Lối vào kín đáo đến mức nếu không có Millis thì sẽ chẳng ai tìm được..

“Ở quanh đây từng có mấy con ma thú gọi là ‘rithmole’ sinh sống,” Millis kể. 

Wiesel cau mày, “Cậu từng lang thang gần ổ của ma thú khi còn nhỏ à?”

“À, ừm, nhưng rithmole thường vô hại,” Millis giải thích. “Trông chúng giống mấy con chuột chũi khổng lồ, giúp cày xới đất và làm cho đất màu mỡ hơn.”

Elria gật đầu. “Mình nghe nói chúng khá thông minh. Hiếm khi xuất hiện gần con người, nhưng có thể hiểu được tiếng người.”

“Đúng đó! Nếu chia cho chúng ít nông sản, sau này chúng sẽ trả ơn, thậm chí còn giúp đỡ khi mình cần. Người ta xem chúng như thần linh bản địa ấy!”

Reid gật gù. “Tôi cũng từng nghe qua, nhưng chưa thấy bao giờ.”

“À, tại vì chúng chỉ xuất hiện trước con gái thôi. Gặp con trai thì chúng lơ luôn.”

“Sao lại thế?”

Millis nhún vai. “Vì chúng thích con gái. Bọn mình được đối xử đặc biệt hơn.”

“...Wow,”

“Như mình vừa nói ấy, chúng rất hiền lành, kể cả với đàn ông. Hồi nhỏ mình hay chơi một mình, chúng thường chui từ dưới đất lên và chơi cùng mình. Mình cũng hay đến thăm, khi đó chúng lại chui ra khỏi tường, gật đầu chào. Bọn chúng tốt bụng lắm.” Millis thở dài, ánh mắt chùng xuống. “Giờ thì... nhìn nơi này trống rỗng đến vậy, buồn quá.” Lời thì thầm tan biến trong đường hầm giờ đây đã trống rỗng, trái ngược rõ rệt với những ký ức đẹp đẽ khi còn ở thế giới cũ. 

“Cố lên nào. Elria nói bọn chúng thông minh mà, chắc đã bỏ đi từ khi ô nhiễm lan đến đây rồi. Có thể chúng đã tìm được nơi khác để sinh sống và tiếp tục đuổi theo mấy cô gái.”

Millis khẽ thở dài. “Cậu nói cũng đúng... Và mỗi khi gặp con gái, chúng còn nhảy múa nữa chứ...”

“Mình cũng… muốn xem,” Elria lẩm bẩm.

“Tôi từng thấy rồi đó,” Alma nói, nhoẻn cười. “Lúc nào có cơ hội, em nên xem thử.”

Theo lời Millis, rithmole đào những đường hầm này và còn trát tường bằng đất sét kết hợp với nước bọt, khiến đường hầm cực kỳ vững chắc. Elria cũng bổ sung thêm rằng ma lực ô nhiễm trên bề mặt vô tình giúp che giấu lượng ma lực ít ỏi của chúng, khiến chúng có thể ẩn mình dễ dàng. Đây quả là con đường xâm nhập hoàn hảo.

Tuy nhiên, có một điểm bất lợi, đó là một vài Hậu Chủng nhỏ hơn có thể chui vào đây qua những ngách hẹp. Đúng ra cả nhóm phải cảnh giác hơn, nhưng cuộc trò chuyện vui vẻ vang vọng khắp đường hầm chứng tỏ họ đang tiến lên thuận lợi. Điều đó không phải do may mắn, mà nhờ vào cô gái nhỏ đang dẫn đầu đoàn.

“Ông già,” cô gái gọi, giọng hơi ngọng, “Có âm thanh... từ cái hố thứ hai phía trước.”

“Rõ rồi. Tốt lắm, Echalot.”

“Tôi làm tốt mà.”

Reid cười, xoa đầu cô. “Ừ, cô làm tốt nhất luôn.”

Echalot từng là trinh sát của Altein, sinh ra và lớn lên ở vùng băng giá khô cằn phương Bắc nơi những tộc người sống trong hang động. Chủng tộc của cô có khả năng cảm nhận cực kỳ nhạy bén và cơ thể nhỏ nhắn giúp dễ dàng luồn lách qua các khe hẹp để thoát thân. Nhờ vậy, cô từng là một gián điệp tài năng, chuyên thu thập tin tức địch. Reid từng làm việc cùng cô suốt cả thập kỷ.

“Ông. Đừng làm thế. Dừng lại đi mà,” Echalot bĩu môi.

Reid bật cười. “Haha, cô vẫn phản ứng y hệt như ngày xưa.”

“Tôi không phải trẻ con… Tôi hai mươi tám tuổi rồi đấy!”

Dù trông như một đứa trẻ, Echalot thực ra là một người phụ nữ trưởng thành. Cuộc sống trong không gian hang động chật hẹp khiến chủng tộc cô thấp bé hơn bình thường, nên nhìn chẳng khác nào một đứa trẻ. 

Hồi trước, Echalot từng tình nguyện ra tiền tuyến để gửi tiền về nhà, nhưng bị xua đi vì bị tưởng là trẻ lạc. Khi cố gắng giải thích, lính canh còn nghĩ cô là nô lệ đang làm theo lệnh của chủ nhân và quyết định bắt cô. Cô đã trốn thoát, chạy thẳng đến chỗ Reid để cầu xin được nhận vào quân ngũ, và tất nhiên anh đã đồng ý. Nhưng không may cho cô là từ đó cô thường xuyên bị nhầm là trẻ con, và cảnh tượng cô tức giận đã trở thành điều thường thấy, 

“Wow... Trông nhỏ con vậy mà lại lớn tuổi hơn cả em cơ à,” Millis nói, vừa bế Echalot lên.

“Cô tóc vàng mắt xanh kia, sao lại bế tôi?”

“Xin lỗi nha... tại chị dễ thương quá...”

“Tôi hiền, nhưng tôi sẽ giận đó.”

“Biểu cảm giận dữ của chị cũng dễ thương lắm!”

“Millis, em nên đặt cô ấy xuống đi,” Alma xen vào, giọng hơi căng. “Echalot mà nổi giận thì nguy hiểm đấy.”

“Ôi, làm gì mà đáng sợ đến thế――”

“Cô ấy có thể hạ gục gấu bằng tay không đấy.”

Millis lập tức thả Echalot ra và quỳ sụp xuống. “Em xin lỗi ạ!”

Người tộc Echalot nhỏ bé nhưng cực kỳ khỏe mạnh. Thực tế, một trong những phong tục của họ là đánh đuổi thú hoang bằng tay không.

“Nếu tôi nhớ không lầm thì cô ấy còn là sát thủ giỏi nhất, đúng chứ?” Alma quay sang hỏi Reid.

“Chuẩn,” Reid gật đầu. “Lúc huấn luyện, cô ấy sẽ đánh gục toàn bộ đồng đội. Nhiều chỉ huy địch đã chết vì lơ là cảnh giác do tưởng cô là trẻ con.”

Echalot hất cằm. “Tôi mạnh. Tôi có thể hạ cả người cao hơn và ngực to hơn,” cô nói, mắt liếc sang hai cô gái nào đó trong lúc chậm rãi tiến đến như một con thú đang dồn con mồi vào đường cùng.

“Chị ấy thù dai thật!” Millis than thở.

“Giờ cô ấy nhìn tôi nữa kìa! Cảm ơn nhé, Millis ạ!” Alma lắc đầu.

Reid thở dài. “Được rồi, mọi người, vui vẻ là tốt, nhưng tập trung nào.” Anh đi trước và xử con Hậu Chủng Echalot vừa chỉ, “Wiesel, còn bao xa nữa thì đến hồ ngầm?”

“Không nhiều. Đến đó, ta sẽ dựng trại và phân tích kết giới, đúng không?” Wiesel đáp.

“Ừ. Chắc cũng chỉ còn một đoạn thôi. Nếu có thể truyền giọng nói qua bên kia kết giới, thì chúng ta sẽ tiến hành thương lượng.”

Elria dự đoán rằng rào chắn quanh Thiên Đường được thiết kế để ngăn cả ô nhiễm lẫn xâm nhập. Vì thế, phá vỡ nó bằng bạo lực là phương án tệ nhất, nên kế hoạch là phân tích rồi mở một khe nhỏ để đàm phán. 

Wiesel lấy ra một vật trong túi. “Tôi đã chế tạo xong thứ này cùng với Dian. Không ngờ nó thực sự truyền được tín hiệu.”

“Ồ, đó là máy truyền tin bằng điện à?” Reid hỏi.

“Đúng vậy. Tôi làm được vì cấu trúc của nó tương tự như ma cụ truyền tin, nhưng chỉ dám ngả mũ thán phục trước bất kỳ ai nghĩ ra thứ này mà không cần ma pháp hay ma lực.”

Theo lời Dian, dù Thiên Đường đã bị cô lập cả nghìn năm, tín hiệu vẫn được truyền đi nhờ thiết bị truyền tin bằng điện cổ xưa, tuy nhiên, có lẽ chỉ truyền đi được một chiều bởi không có dấu hiệu nào cho thấy họ nhận được tin từ Altein. Hy vọng là cả nhóm sẽ thành công nếu mở được khe hở nhỏ trên kết giới.

“Em biết cái đó,” Elria nói, “Người truyền tin của anh luôn có một cái đúng không? Cái mà kêu bíp bíp ấy?”

“Chắc ý em là sóng radio,” Reid xác nhận. “Hồi anh về già thứ đó mới được dùng. Vẫn đang trong quá trình thử nghiệm nên chỉ bọn anh mới có. Chắc sau khi Vegalta thống nhất thì nó được phát triển thành ma cụ truyền tin như bây giờ.”

“Thật luôn, có thứ gì không có ảnh hưởng của cậu không?” 

“Mình toàn cho rằng câu trả lời là ‘không’ thôi.” Elria gật đầu đồng ý.

Reid nhún vai, “Nghe này, tất cả những gì tôi làm chỉ là đi tìm một kỹ sư chịu nghe mấy yêu cầu vô lý của tôi thôi. Nếu phát minh của họ được truyền lại cho đời sau và góp phần vào sự phát triển của nhân loại thì tôi vui lắm rồi.” Thông thường, công trạng hay thuộc về Reid bởi anh là người được chú ý đến nhiều nhất. Nhưng dù sao, anh cũng thực sự vui khi dấu vết của những thuộc cấp do chính tay anh lựa chọn đã tồn tại theo dòng chảy thời gian đến tận ngày nay.

“Dừng lại.” Quãng thời gian hồi tưởng bị ngắt quãng khi Echalot đột ngột giơ tay ra hiệu.

“Có chuyện gì thế?” Reid hỏi.

“Âm thanh... nhiều, rất to.”

Millis nuốt nước bọt. “Y-Ý chị là có thứ gì đó dưới hồ à?!”

“Không. Ở trên. Nó… đang tới gần.”

Reid lập tức mở to mắt. “Elria! Đưa mọi người đến hồ――ngay!”

Elria nhanh chóng hành động, kéo đồng đội chạy theo đường hầm. Chưa đầy một giây sau, một bàn chân khổng lồ dẫm xuyên qua trần hang. Reid vung kiếm, chém văng nó ra, rồi bật người lao theo nhóm.

Khi thấy ánh sáng cuối đường hầm, anh lao người xuống đất, lăn tròn về phía cả nhóm. “Chậc… Tất cả an toàn chứ?!”

“Yên tâm đi, họ ở đây cả.” Elria vừa nói, vừa nhìn sang bốn người đang cuốn trong dải lụa ánh sáng. “Nhưng... có vẻ tình hình xấu đi rồi.”

Mặt nước hồ óng ánh từ tia sáng le lói ở lối ra đường hầm, xung quanh là những tàn dư của những công trình ―― dấu hiệu cho thấy đã từng có người sinh sống ở đây. Thông thường, khoảng không phải cho họ thấy được ngọn núi phía sau, nhưng tất cả những gì trong tầm mắt lúc này chỉ là những bóng đen khổng lồ nhấp nhô và lớn dần ―― đang tiến mỗi lúc một gần hơn tới hồ nước ngầm này.

“Xui thật. Giờ chúng đổi hướng tấn công à?” Reid cau mày.

“Có thể chúng được lập trình để tấn công mọi thứ trong phạm vi nào đó quanh Thiên Đường,” Elria nói. “Chúng ta đã cố để tránh đi bằng đi dưới này rồi…”

“Và chúng ta đã đi đủ xa và lỡ bước vào vùng phát hiện của chúng,” Reid gật đầu đáp.

Một khi đã phát hiện ra địch, toàn bộ Thảm hoạ quanh đây sẽ đồng loạt tấn công. Ánh sáng biến mất khỏi không gian dưới lòng đất, thay bằng con mắt đỏ rực nhìn chằm chằm vào cả nhóm.

Reid thở dài, “Hết giờ vui vẻ rồi nhỉ.”

“Vâng. Ít ra vị trí này ổn hơn chút.”

Nếu đám quái này ở đây để bảo vệ Thiên Đường, thì Reid và Elria chỉ cần chắc chắn rằng Thiên Đường nằm sau lưng họ, như vậy họ có thể đảm bảo rằng dư âm từ trận chiến sẽ không làm ảnh hưởng đến nơi đó. Sau đó, bằng việc phòng ngự, có thể họ sẽ câu giờ đủ cho Millis đàm phán với cư dân của Thiên Đường và cho phép họ được vào.

“Có ba mươi sáu con, đúng không? Vậy chia đôi, mỗi người một nửa nhé,” Reid nói.

“Nhưng nếu chúng hồi sinh thì sao? Hay là ta thi xem ai hạ được nhiều hơn?” Elria nở nụ cười.

“Nghe được đấy. Có khi hôm nay ta xóa sạch cả ngọn núi trừ Thiên Đường mất.”

Millis thút thít. “Ôi, tạm biệt quê hương thân yêu của mình...”

“Xin chia buồn, Millis, nhưng giờ tự lo cho bản thân thì tốt hơn đấy.”

Alma thở dài, “Khó khăn nhất vẫn là làm sao để thoát khỏi ảnh hưởng từ trận chiến của hai con người này…” 

Mọi người chuyện phiếm một lát trước khi thủ thế sẵn sàng giao chiến. Con mắt đỏ lòm vẫn đang quan sát từ phía trên, đối mặt với Reid và Elria cũng đang đối mặt với nó.

Nhưng một lát sau, cái lườm của Reid hoá thành cái nhíu mày. “Chuyện quái gì…?” 

“Nó không cử động,” Elria thêm vào.

Con Thảm hoạ chỉ đơn giản là đứng yên quan sát, không có dấu hiệu gì là sẽ hành động.

“Mil...lis...”

Một giọng nói không biết từ đâu vang vọng trong không gian. Không ai cất tiếng, và âm thanh đó cũng chẳng giống tiếng người. 

Millis tròn mắt, biểu cảm cứng đờ vì sốc, “Hả...?”

Trước khi cô có thể nói gì thêm, bóng đen khổng lồ lùi lại, mặt đất rung chuyển với từng bước chân. 

“Ông,” Echalot thì thầm, “Âm thanh… đang nhỏ dần.” 

Reid nhíu mày, chưa kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra, “Chuyện gì đang――”

“Đây rồi, đây rồi, đây rồi! Chạy đi đâu thế hả, đồ nghịch ngợm kia!”

Đột nhiên, một giọng nữ vang lên trong khoảng không dưới lòng đất. Một bóng người nhỏ nhắn nhảy vào hang, theo sau là ánh sáng từ đường hầm, hạ cánh hoàn hảo ―― rồi trượt ngã trên mặt đất ẩm ướt. 

“Đauuuuu! Ừ ha, hồ ngầm mà, ướt thì trơn chứ sao! Đau quáaa!” Cuối cùng, cô mất thăng bằng và ngã dập mông, rồi lăn lộn rên rỉ trên mặt đất, “Uida… Phía sau đau một kiểu, rồi lại còn nỗi đau tinh thần vì bị người khác nhìn chằm chằm nữa…! Song kiếm hợp bích thế ai mà chịu được…! Huhuhuhuhu…” 

Cứ như bị deja vu, Reid tiến đến chỗ cô bé, “Em gì ơi. Em là người ở Thiên Đường à?” 

Cô gái ngẩng đầu lên, chớp chớp mắt, “Hả? Từ đã, mấy người là ai?? Nói cho nghe nha, tôi biết hết mọi người trong làng và gia súc nhà họ, đến cả gà con mới nở đấy nhé!!!” 

“Bọn anh đến từ bên ngoài.” 

“Ồ! Vậy là người lạ!” Cô bé reo lên, đôi mắt như lấp lánh.

“Xem ra nhóc này không biết người lạ nguy hiểm sao rồi…” Reid bật cười và quỳ một gối xuống ngang tầm mắt cô bé. “Anh là Reid. Bọn anh đến thăm Thiên Đường bằng đường hầm kia.” 

“Ra vậy, ra vậy… Hiểu rồi! Vậy thì hôm nay là ngày may mắn của mọi người đó, vì em chính là người các anh cần!” Cô bé ưỡn ngực, tự hào tuyên bố, “Em là Norn Lambut, Người Trấn Giữ của Thiên Đường!!!”

LWCojJy.jpeg

Hãy bình luận để ủng hộ người đăng nhé!