Volume 5 [ĐÃ HOÀN THÀNH]

Chương 4.1

Chương 4.1

Tại sao mọi chuyện chưa bao giờ thuận theo ý hắn?

Sự bực bội đó đã đeo bám hắn suốt cả đời. Mỗi khi hắn nhắm mắt lại, những ký ức về thất bại nối tiếp thất bại lại như sống dậy rõ mồn một trên mí mắt.

Không thể chấp nhận được. Hắn là kẻ vượt trội hơn người, sinh ra để đứng trên đỉnh cao. Hắn đã tuân theo từng lời dạy nghiêm khắc của cha, làm mọi thứ trong khả năng chỉ để khiến ông hài lòng. Hắn đã đuổi theo bóng lưng người cha đó, bước lại từng bước chân của ông, bắt chước mọi hành động của ông, bởi hắn tin chắc đây là con đường đúng đắn, rằng theo gót cha mình sẽ không bao giờ dẫn đến sai lầm.

Vì lý tưởng đó không thể sai. 

Cha hắn chính là hiện thân của vinh quang đế quốc, là vị hoàng đế thứ mười sáu của Altein, đế chế hùng mạnh thống trị toàn bộ vùng phía Đông của lục địa trung tâm Etrulia. Ông ta ngự trị trên đỉnh thế gian, tỏa sáng như mặt trời soi xuống đám dân đen hèn mọn bò dưới chân mình. 

Kẻ nào dám làm phật lòng ông hoặc phản bội sẽ bị xử trảm không tha. Nắm trong tay quyền lực tuyệt đối, không bị ràng buộc bởi bất cứ ai, ông ta đã có cả thế giới trong lòng bàn tay.

Đó chính là Hoàng đế, và cũng là cha của hắn.

Ông ta là người hắn phấn đấu để trở thành, là điều mà hắn đã cống hiến cả đời để đạt được. Ấy vậy mà, chẳng có gì đi theo ý hắn. Mọi thứ từng trôi chảy với cha hắn bao nhiêu, thì đến khi hắn ngồi lên ngai vàng cũng chính là lúc bất hạnh bắt đầu trút xuống và chưa từng dừng lại, dù đến tận ngày hôm nay.

   

“Thưa Bệ hạ Viteos, báo cáo về lục địa trung tâm xin phép kết thúc tại đây.”

Hai tay đan vào nhau trên đùi, Viteos khẽ gật đầu. “Ra vậy... Thật là một tình cảnh đáng buồn, như mọi khi.”

“Quả thật là như vậy thưa ngài. Mối đe dọa của Ma Vương vẫn còn tồn tại đến tận bây giờ. Ô nhiễm đã gần như nuốt chửng toàn bộ lục địa trung tâm, vùng đất quê hương tự hào của chúng ta, chỉ trừ khu vực đông bắc. Nhờ những Anh Hùng mới, chúng ta đang dần mở rộng lãnh thổ, nhưng tiến triển vẫn chưa đáng kể...”

Nếu lúc này chỉ có một mình, hẳn Viteos đã đang vò đầu bứt tóc. Theo lịch sử mà nhân loại nơi đây lưu truyền, Viteos Altein từng là một vị hoàng đế vĩ đại, được ca tụng là người mở mang lãnh thổ nhiều nhất trong lịch sử đế quốc Altein. Hai nghìn năm trước, ông ta đã mở rộng đất đai của đế quốc và thống nhất toàn bộ lục địa trung tâm Etrulia dưới lá cờ Altein.

Nhưng lịch sử mà Viteos thật sự biết lại rất khác. Ở thế giới của hắn, Vegalta với nền tảng ma pháp phát triển đã chống cự đến cùng, khiến cuộc xâm lược của hắn thất bại thảm hại. Tệ hơn nữa, quân tiền tuyến của Altein sau đó lại nổi dậy, phối hợp với pháp sư của Vegalta và chỉ trong chớp mắt đã lật đổ cả Đế đô. Viteos thoát chết trong gang tấc, nhưng con đường duy nhất mở ra trước mắt hắn lại dẫn thẳng đến thế giới tàn lụi này. 

Có vẻ như vận rủi chưa bao giờ rời bỏ hắn.

Trước đó, những người đến từ tương lai đã liên hệ với hắn, nói rằng họ muốn giết kẻ bị nguyền rủa ấy ―― Hiền nhân Elria Caldwen.

Và họ đã thật sự làm được.

Khoảnh khắc đó chính là giây phút hạnh phúc nhất trong đời Viteos, bởi hắn tin rằng mình cuối cùng đã thoát khỏi nguyên nhân duy nhất khiến mọi chiến dịch xâm lược Vegalta thất bại. Suốt năm mươi năm ngồi trên ngai vàng, Altein hầu như không đạt thêm thành tựu nào ―― tất cả chỉ vì chúng không thể xuyên thủng biên giới Vegalta để tiến vào phương Tây. Những gì hắn đạt được chỉ là vài tiểu quốc bị sáp nhập và một vài vụ nội chiến nhỏ lẻ.

Ngày đó, Viteos đã nhảy cẫng lên vì vui mừng. Hắn nghĩ rằng mọi vấn đề đã được giải quyết. Nhưng niềm vui ấy chẳng kéo dài được bao lâu ―― bởi ngay sau đó, Altein sụp đổ trong tay chính người dân của nó.

Và thế là, hắn lại tự hỏi lần nữa: Tại sao mọi chuyện chưa bao giờ theo ý hắn?

Như thể việc Hiền nhân của kẻ địch chưa đủ để làm hắn khổ sở, ngay trong Đế quốc của hắn còn có một con quái vật khác mạnh mẽ chẳng kém gì cô ta. Gã đàn ông đó đáng lẽ chỉ là một kẻ chư hầu, thế mà lại dám nhìn thẳng vào mặt Hoàng đế với ánh mắt khinh miệt. Một kẻ xuất thân hèn kém, vậy mà lại lợi dụng mưu mẹo của mình để bẻ cong chiếu chỉ của Đế quốc thành tư lợi cá nhân. Viteos đã có thể buộc tội phản loạn và chém đầu hắn ngay lập tức, nhưng không thể bởi thành tích quân sự của tên đó là không thể phủ nhận, cũng như sự ủng hộ của dân chúng dành cho hắn vì một lý do khỉ gió nào đó. Quan trọng hơn, nếu xử tử hắn, quân đội của Đế quốc chắc chắn sẽ sụp đổ trước sức mạnh khủng khiếp của Hiền nhân.

Cho nên, Viteos đành miễn cưỡng giáng chức, thay hắn bằng một kẻ khác ―― chỉ để chứng kiến tên ngu ngốc đó đánh mất sạch lãnh thổ vừa chiếm được của Vegalta. Bất đắc dĩ, hắn lại phải triệu tập con quái vật ấy trở lại vị trí dù phải ngậm đắng nuốt cay.

Nếu không có hai kẻ đó, hắn đã có thể được ca tụng là vị hoàng đế vĩ đại nhất mọi thời đại. Và thế giới hiện tại nơi hắn đang sống chính là bằng chứng hùng hồn nhất rằng mọi thất bại của hắn chẳng phải lỗi của mình. Tất cả là do vận xui, do những kẻ ngu ngốc quanh hắn, hoặc có lẽ do chính cái thế giới đã sinh ra hắn, hoặc do tất cả, nhưng tuyệt nhiên không phải lỗi của Viteos. Rốt cuộc, một thiên tài có thể làm gì được khi cả thế giới âm mưu kéo hắn xuống bùn?

Bây giờ, cuối cùng hắn đã thoát khỏi hai kẻ đó. Tại Nhất giới này, mọi thứ chắc chắn sẽ khác.

Và rồi――

“Có tin gì từ Anh hùng Dian ở Nhị giới không?”

“Không, thưa Bệ hạ... Chúng tôi vẫn chưa nhận được báo cáo nào từ họ. Đã khá lâu kể từ lần liên lạc cuối, nên rất có khả năng chiến dịch thất bại và toàn bộ đơn vị đã bị tiêu diệt.”

“Cũng may là ta đã gắn cơ chế tự hủy cho chúng. Mất một Anh hùng là tổn thất lớn, nhưng ít ra cũng giảm thiểu được tối đa thiệt hại bằng việc ngăn được nguy cơ chúng bị bắt hoặc phản bội.”

“Thần xin đồng ý, thưa Hoàng đế Viteos. Cái chết của họ chắc chắn sẽ mở đường cho vinh quang của Altein.”

Viteos là người đã nghĩ ra kế hoạch rời bỏ thế giới tàn lụi này để xâm chiếm Nhị giới, và những kẻ còn sót lại nơi đây đã hoan hỉ tán thành, đến mức vị hoàng đế tiền nhiệm, người ngồi trước mặt hắn lúc này còn rơi nước mắt van xin hắn hãy cứu rỗi họ. Chiến dịch xâm lược lập tức được khởi động.

Tuy nhiên, ngay từ những giờ phút đầu tiên, tiên phong đã gửi về báo cáo vô cùng quan ngại, rằng Elria Caldwen vẫn còn sống trong một tương lai xa, bên cạnh một tên đàn ông không rõ lai lịch cũng mạnh mẽ không kém. 

Viteos không ngu, hắn lập tức nhận ra hai kẻ ấy ―― hai nguồn cơn của mọi vấn đề ―― bằng cách nào đó đã sống lại. Hắn không biết lý do, nhưng trước trí tuệ của Hiền nhân và sức mạnh của Anh hùng thì mọi logic hay lẽ thường đều xứng đáng quăng vào sọt rác. Chính Viteos đã phải tự mình nếm trải đắng cay ấy suốt năm mươi năm qua. 

Dù sao đi nữa, những nghi vấn này cũng dấy lên lo âu trong hắn, nhưng tạm dừng kế hoạch chỉ vì hai rủi ro chẳng khác nào bôi gio trát trấu vào danh dự của một Hoàng đế, nên hắn vẫn tiếp tục triển khai. Lựa chọn đó cuối cùng đã làm chúng mất đi một Anh hùng, nhưng có lẽ kết cục cũng chưa quá tồi tệ, bởi suy cho cùng, Dian cũng có dấu hiệu phản nghịch y như con quái vật kia khi trước. Vấn đề này triệt tiêu vấn đề khác ―― hoàn toàn không phải kết quả tệ. 

Dĩ nhiên, nếu Dian thành công thì là điều tốt, nhưng dù hắn có thất bại đi nữa, thì cũng chỉ nói lên rằng hắn vô dụng hơn Viteos mong đợi. Suy cho cùng, Viteos không phải chịu trách nhiệm gì là được rồi.

Chúng vẫn còn chút thời gian trước khi thế giới này diệt vong. Giờ khi đã nắm trong tay những thông tin cần thiết về Nhị giới, việc duy nhất chúng cần làm lúc này là huy động toàn quân đi dẹp bỏ hết những trở ngại và chiếm lấy vùng đất mới. Như vậy, bước tiếp theo trong kế hoạch là cẩn thận triển khai lực lượng, và sẽ không có vấn đề gì bởi chẳng có kẻ nào dám cản đường hắn trong thế giới này.

“Xin thứ lỗi vì làm phiền ngài trong cuộc họp thưa Bệ hạ!!!” Một tên lính lao xồng xộc vào phòng, mặt cắt không còn giọt máu.

“Hỗn láo! Ngươi là ai mà dám vào đây khi ta và ngài Viteos còn đang――” 

“Tôi xin chấp nhận mọi hình phạt! Tuy nhiên, đây là chuyện vô cùng khẩn cấp và hệ trọng với an ninh quốc gia! Xin phép được cho tôi báo cáo!” Tên lính dừng lại một nhịp để lấy hơi trước khi nói bằng giọng run rẩy, “Chúng tôi vừa nhận được truyền tin từ tiền đồn của chúng ta ở lục địa trung tâm Etrulia… Họ bị tấn công và đã bị quét sạch hoàn toàn! Tín hiệu liên lạc bị cắt đứt ngay sau đó!” 

“Cái gì? Vô lý!” cựu hoàng đế thốt lên. “Một trong những Anh hùng của chúng ta đang đóng quân ở đó! Làm gì có chuyện Thảm hoạ có thể tiêu diệt――” 

“K-Không phải Thảm hoạ thưa ngài…” tên lính run như cầy sấy, “Đó là…” Hắn mím môi như thể không dám nói ra cái tên ấy, nhưng cuối cùng cũng hạ quyết tâm và ngẩng mặt lên, “Ma Vương, Elria Caldwen.” 

Tiếng đập bàn vang vọng khắp căn phòng ngay khi tên lính vừa dứt lời. Khuôn mặt cựu hoàng đế đỏ rực trong cơn giận dữ, nắm đấm run run trên mặt bàn, “Không thể nào! Ả đã quay về quá khứ theo những lời đường mật của Wallus và tên cựu Anh hùng rồi! Lúc này nhất định ả phải đang sống ở Nhị giới!!!” 

“Thưa, theo báo cáo của Anh hùng Ariel, đối phương là một con ả tóc bạch kim tự giới thiệu mình là Ma Vương trước khi xoá sổ quân ta bằng ma pháp… Kể từ đó chúng tôi không còn nhận được thông tin gì về tung tích của ả, nên chúng tôi tin rằng thông tin này đáng tin cậy…” 

Một lần nữa, Viteos lại tự hỏi: Tại sao mọi chuyện chưa bao giờ thuận theo ý hắn? Làm sao mà Hiền nhân Elria Caldwen sang được thế giới này? Làm sao cô ta băng qua lục địa nhung nhúc những Thảm hoạ, tìm được tiền đồn của chúng và tấn công? Nếu hắn mà đang ở một mình trong phòng, có lẽ cũng đã bắt chước tên cựu hoàng đế kia mà đập bàn rồi. 

“M-Một chuyện nữa thưa ngài,” tên lính căng thẳng thêm vào, “Trong tin nhắn đó, Anh hùng Ariel nhắc chúng tôi truyền lại nguyên văn một thông điệp của Ma Vương… Nhưng tôi không dám nói lại những lời hỗn xược ấy――” 

“Ngươi nghĩ giờ là lúc để ý đến mấy chuyện vặt đấy sao?” tên cựu hoàng đế tức tối quát, “Báo cáo ngay! Ma Vương nói cái gì?”

Tên lính chần chừ rồi gật đầu, từ từ mở miệng,

“Reid Frieden đang đến để cho tên hoàng đế ngu dốt ăn cái gót giày vào mặt đây.” 

Mặc xác thể diện, Viteos cũng đấm bôm bốp xuống mặt bàn. 

Hãy bình luận để ủng hộ người đăng nhé!