Volume 5 [ĐÃ HOÀN THÀNH]

Chương 4.6

Chương 4.6

Reid buông cổ áo tên lính và lặng lẽ đứng dậy. “Xong rồi. Đi đi, chạy trốn cùng bọn họ. Ta sẽ không giết cậu.”

Anh nhìn tên lính mặt cắt không còn giọt máu gật đầu rồi lảo đảo bỏ chạy bằng đôi chân run rẩy, sau đó chuyển ánh mắt sang người bên cạnh. “Báo cáo tình hình,” anh ra lệnh ngắn gọn.

“Mọi việc tiến hành như kế hoạch. Các cánh quân của ta đã xuất phát từ vị trí được chỉ định và khống chế thành công binh lính phe địch,” Lyatt báo cáo. “Sau khi họ đầu hàng, binh sĩ cùng dân thường đều đã được sơ tán và hiện đang bị giám sát. Đơn vị trinh sát được cử đi trước cũng đã khống chế quân trong hoàng cung.”

“Tốt. Còn cô nàng ‘nốc ma lực’ thứ hai của chúng ta thì sao rồi?” Reid xoay người, và câu trả lời lập tức hiện ra trước mắt.

“Woo-hoo! Uống, uống, uống! Nào, giữ nhịp đi chứ!” Tiana hò reo, vừa vỗ tay theo nhịp.

“Ngài Tiana, xin… xin đừng... Tôi không thể... uống thêm nữa…!” Alma rên rỉ, cố nuốt từng chai thuốc hồi ma lực.

Tiana khúc khích cười, giọng đầy thích thú. “Xúc động quá... Đúng là hậu duệ của tôi mà!”

“Oẹ... Tôi... tôi sắp nôn rồi...”

“Aw, nói vậy mất vui――mấy chai này là tôi bao hết đó! Đừng phí phạm thế chứ?”

“Sao cô công chúa này lại nói năng như mấy kẻ nát rượu ở quán nhậu thế hả?!”

“Hử? Sư phụ Elria lúc nào cũng cổ vũ tôi như vậy mà.”

“Ồ... Tôi vừa tưởng tượng ra cảnh em ấy mặt không cảm xúc mà vẫn vỗ tay hô ‘uống, uống, uống’...”

“Tuyệt vời! Chỉ nghĩ thôi đã thấy muốn uống tiếp rồi phải không nào?” Tiana đặt thêm một hàng dài chai thuốc trước mặt Alma. Hẳn chính cô cũng từng phải chịu khổ luyện kiểu này để mài giũa ma lực của mình.

Thông thường, Reid sẽ không bắt Alma triệu hồi nhiều binh sĩ đến vậy, nhưng lần này tốc độ là ưu tiên tuyệt đối khi phải nhanh chóng vô hiệu hóa cơ chế phòng thủ và hệ thống cảnh báo của Đế đô, đồng thời khống chế binh lực tại chỗ. Quan trọng hơn cả là không được để ai chết, bởi một cái chết cũng có thể châm ngòi cho làn sóng oán hận và trả đũa sau này ―― một trở ngại không đáng có trên con đường cứu thế giới.

Nhiệm vụ đơn độc của Elria tại tiền đồn là điều kiện then chốt giúp kế hoạch này vận hành trơn tru. Với toàn bộ thông tin nội gián từ Anh Hùng, <<Binh Đoàn Hy Vọng>> tập hợp những chiến binh dày dạn và thiện chiến sẽ có thể lo phần còn lại. Và khi đối mặt với một cuộc tấn công quy mô lớn đột ngột như vậy, ngay cả quân Altein, dù sở hữu khí giới và công nghệ tối tân, cũng sẽ nhanh chóng rơi vào hỗn loạn. Hơn nữa, khi phát hiện đối phương “bất tử”, tinh thần của chúng sụp đổ gần như tức khắc.

Nhược điểm duy nhất của kế hoạch là gánh nặng đè lên vai Alma khi cô phải duy trì số lượng binh lính khổng lồ, khiến cô trở thành “cô nàng nốc ma lực hai chấm không.” Nhưng thôi, thời khắc khó khăn thì cũng đành chịu.

“Tiana,” Reid cất tiếng. “Đến đó được rồi.”

“Ôi chao, chắc chứ? Với số lượng quân và mức tiêu hao ma lực này...” Tiana trầm ngâm. “Tôi đoán cô ấy chỉ trụ được thêm hai mươi phút nữa.”

“Vậy sao? Nhóc nghĩ ta cần thêm thời gian à?”

“Không hề. Không phải với người từng là Anh hùng của Altein mà tôi quen biết.”

“Vậy thì xong rồi đấy. Ta chỉ đến để dọn nốt vài món nợ cũ thôi.” Reid nở một nụ cười cay đắng, ánh mắt hắn hướng về gã khổng lồ đang cười hô hố phía trước. “Này, Blofeld――còn bực thì cứ trút hết vào ta đi. Dồn toàn lực mà đấm ta xem nào.”

“Hả?! Ý lão là ta được phép đánh như muốn giết thật luôn hả?!”

“Ừ. Dù sao thì ngươi có bao giờ làm được đâu.”

“Bahahaha! Lão đúng là mạnh thật, dù chỉ là tên con người nhỏ bé!” Blofeld cười rống rồi vung cây chùy khổng lồ bằng toàn bộ sức mạnh.

Cú đánh hất Reid văng lên không trung, cho anh cái nhìn toàn cảnh của Đế đô. Dù khác xa hình ảnh trong ký ức, kiến trúc nơi đây vẫn mang hơi hướng quen thuộc. Nhưng thay vì hoài niệm, một cảm giác ghê tởm trào dâng trong lòng anh.

Lục địa phía Đông vốn là quê nhà của Legnare, vậy mà trong thành phố này, không còn lấy một dấu vết văn hóa hay phong tục nào của họ. Sau khi chạy trốn khỏi lục địa trung tâm, đế quốc Altein đã nhổ tận gốc một dân tộc để chiếm lấy vùng đất này. Không chút hòa hợp, không mảy may tôn trọng, chỉ còn sự điên cuồng bám víu vào hào quang đã tàn phai.

Reid hiểu rõ vì sao điều đó xảy ra――tất cả đều do bàn tay của hoàng tộc Altein và nỗi ám ảnh mù quáng của chúng với vinh quang xưa cũ. Chính anh đã phải chịu đựng cái ngu xuẩn ấy hết lần này đến lần khác, và cũng vì vậy, anh đôi khi thấy mình đồng cảm với Ma Vương.

Con người chẳng dễ gì thay đổi. Dù thời gian có trôi, sai lầm của hôm nay rồi cũng sẽ tái diễn mai sau. Khi những kẻ cầm quyền vẫn cố chấp bám víu những thứ vô nghĩa, chẳng có gì có thể đổi thay. Vì vậy, lần này, anh sẽ tự mình sửa lại con đường sai lầm đó.

“Nếu quê hương ta đã lạc lối... thì chính ta phải đưa nó về lại con đường đúng đắn,” Reid khẽ nói với giọng trầm và kiên định.

Ánh mắt anh dừng lại ở lâu đài, và khi gần đến, anh tung cú đá phá tan tường thành. Giữa đống đổ nát, Reid đáp xuống nhẹ nhàng trong một gian phòng rộng rãi, đứng thẳng người như thể anh vốn dĩ thuộc về nơi đó.

“Không ngờ lại được gặp ngươi lần nữa... Viteos Altein.”

Trước mặt anh, lão già bị hất văng bởi vụ nổ nằm sõng soài dưới đất. Đôi chân run rẩy không nhúc nhích nổi, ánh mắt trợn trừng đỏ ngầu, chất chứa nỗi sợ, căm phẫn, và cả điều gì đó phức tạp hơn. “Reid Frieden...!”

“Phải, là ta đây.” Reid bước lên một bước, trầm giọng. “Anh hùng của Đế quốc, hỡi Bệ Hạ.”

Đột nhiên, một người đàn ông to lớn từ đống gạch vụn lao ra, gầm lên: “Sao ngươi dám chống lại Đế quốc vĩ đại của ta, đồ quái vật!”

Reid chưa từng thấy gã này, nhưng thanh đại kiếm trên tay hắn thì có――không gì khác, chính là bạn đồng hành của anh nơi chiến trường. Trong thế giới này, thanh kiếm ấy ―― tuôn trào với sức mạnh ―― là biểu tượng của Anh hùng Altein, được truyền lại cho Valtos thuộc hoàng tộc, tức người thứ ba tương thích với sức mạnh Anh hùng theo lời Ariel. Vậy tên này hẳn là Valtos.

Nhưng chuyện đó giờ chẳng còn quan trọng.

“Không kẻ phản loạn nào được chạm vào Hoàng Đế――Hự!”

Reid thư thả  gạt thanh kiếm sang một bên và tóm lấy cổ hắn.

“Xin lỗi, anh bạn à. Hôm nay ta không có tâm trạng để đùa.”

“T-Ta... là... Anh Hùng... đầy tự hào… của… Altein...”

“Tự xưng Anh Hùng trước mặt ta à? Khi nào đủ sức đi trên con đường đó thì cho nói lại.”

Valtos rên rỉ cố gắng gỡ tay anh ra nhưng vô ích, như thể đang cào vào đá tảng bằng tay không. Reid lạnh lùng nhìn hắn, với anh, Valtos chẳng khác gì một cơn gió yếu ớt, không đáng cho một nhát kiếm. Hắn chỉ dám tự xưng là Anh hùng chứ không chứng minh được bằng sức mạnh áp đảo tuyệt đối. Quá phế phẩm, như con chó chỉ biết sủa mà không dám cắn.

“Nếu có chuyện muốn nói, chờ sau khi ta xong với hắn ta.” Reid siết chặt tay, lườm Valtos đến khi hắn nghẹt thở, mặt đỏ gay cùng miệng chớp mở như để vớt những ngụm không khí, “Nên giờ đừng có cản đường ta.”

Tiếng gầm gừ kết thúc bằng âm thanh của Valtos bị ném xuống sàn nhà bằng thép, xuyên qua bao nhiêu tầng cho đến khi mọi thứ im bặt.

Cuối cùng, Reid ngẩng đầu nhìn Viteos, “Hoàng đế Viteos Altein,” Reid nói, ánh mắt lạnh lùng. “Thần đến đây để xin tạ tội.” Anh nói giống như một nghìn năm trước, “Để dự đám tang của một người bạn và để bày tỏ lòng tiếc thương vô hạn tới cô ấy, thần đã không làm tròn trách nhiệm của một vị tướng và không thể hoàn thành nhiệm vụ được giao. Thần đã không thể cống hiến hết mình cho Đế quốc, nên mong được Bệ hạ xá tội.”

Viteos nhìn Reid bằng ánh mắt trợn trừng không giấu được vẻ hoang mang, “Ngươi... đang nói cái gì vậy...?”

“Thần đến để xin lỗi vì đã không cứu được người, thưa Bệ Hạ. Thần đã quá khinh suất và vô tâm để rồi dẫn đến kết cục này,” Reid nhìn Viteos đầy thương hại và nói tiếp, “Khi cựu Hoàng đế qua đời, ngài đã kế vị khi còn quá trẻ, vậy mà thần lại đặt kỳ vọng quá lớn. Thần đã tự lừa mình rằng một ngày nào đó, ngài sẽ trở thành một vị Hoàng đế thực thụ.”

“Ngươi nói cái gì?!” Viteos quát bằng giọng run rẩy, “Ta kế thừa dòng máu linh thiêng và quý tộc của Đế quốc, là hoàng đế thứ mười bảy của Altein, người sẽ trị vì cho đến khi tóc bạc đầu!”

“Đó chỉ là danh hiệu và quyền lực do dòng máu ban cho người mà thôi, không hơn không kém. Điều thần kỳ vọng là ngài thực sự trở thành một vị hoàng đế.” Đương nhiên, Viteos sẽ chẳng bao giờ hiểu được quan niệm ấy.  “Hoàng đế không có thần dân thì chẳng là gì cả. Đế quốc không có dân chúng thì cũng chẳng tồn tại. Nhưng ngài lại khinh thường họ và chẳng buồn thực hiện bổn phận. Cho đến tận bây giờ, ngài vẫn chẳng hiểu thế nào là trở thành một vị hoàng đế thực thụ.” Và có lẽ sẽ không bao giờ hiểu, khi hắn chỉ là một cái vỏ trống rỗng chỉ biết bắt chước người cha quá cố.

“Bệ Hạ, ngài còn nhớ đã khiến bao nhiêu thần dân phải chết không?”

“Ta? Giết người ư? Khi nào ta từng tự tay làm vậy?!”

“Mỗi khi ngài đưa ra quyết định khiến họ phải chết,” Reid đáp. “Những binh sĩ tử trận để bảo vệ đất nước. Quý tộc bị thanh trừng dưới lệnh của ngài. Dân thường chết vì chính sách của ngài. Tất cả, từng người một, ngài còn nhớ không?”

“Tại sao ta phải nhớ mấy sinh vật tầm thường đó?!”

“Đúng vậy. Đó chính là con người thật của ngài. Tất cả những gì ngài đã làm trong quá khứ và trong hiện tại ở thế giới này, chính là bằng chứng rành rành không thể chối cãi.”

Viteos đã gây ra vô số cái chết khi còn tại vị, và đến thế giới này, hắn vẫn không thay đổi. Chính hắn đã ra lệnh hiến tế hàng loạt để gửi Dian và binh đoàn sang Nhị giới, rồi lại bắt họ hy sinh để kết nối hai thế giới, và bắt họ tự sát nếu kế hoạch thất bại. Quả thực đôi khi cũng cần những quyết định vô nhân đạo đến thế, nhưng khi đó tình hình chưa tuyệt vọng đến mức phải làm vậy.

Đó cũng chưa phải tận cùng của những thứ độc ác mà Viteos đã làm; nó đã bắt đầu từ khi chúng tuyển chọn Anh hùng mới. Anh hùng được quyết định bởi mức độ tương thích, vậy làm sao để đảm bảo rằng Valtos là người được chọn? Đơn giản thôi, hắn cho giết toàn bộ ứng viên cho đến khi chỉ còn Valtos.

Sử sách có ghi rằng ‘Anh hùng’ sẽ xuất hiện ở những người có đủ tố chất, và ma pháp chúng tái tạo cũng không phải ngoại lệ. Vì thế, Viteos ra lệnh thi triển ma pháp liên tục, và giết bất kỳ ai từ chối gánh trách nhiệm, cho đến khi nó lựa chọn người hắn muốn ―― một cậu trai trẻ mang dòng máu hoàng tộc. Hắn muốn nhanh chóng được sở hữu sức mạnh khổng lồ của Anh hùng, và không hề nhìn lại núi xác và biển máu mà hắn đã gây nên. Một con người ngu xuẩn và không thể cứu rỗi đến tận cùng.

“Bệ Hạ, thần không cứu lấy bao nhiêu sinh mạng chỉ để ngài coi chúng như món đồ chơi rồi vứt bỏ.”

Viteos mãi mãi không phát triển thêm kể từ khi hắn quyết định ngừng suy nghĩ. Để trốn khỏi ánh mắt lạnh lùng của cha mình, hắn chọn sống như một đứa trẻ mãi không chịu lớn.

“Thần tin rằng, từng lời nói, từng hành động của bậc đế vương đều phải gánh trọng trách nặng nề. Vì thế, khi lời nói và hành động ấy gây ra cái chết cho dân chúng――” Reid giơ cao thanh kiếm. “――ngài phải chịu trách nhiệm.”

cO6nhdn.jpeg

Ánh thép lóe lên, giọng nói như khoét sâu vào từng thớ thịt, cái nhìn lạnh như băng――lúc này khi đã nhận ra kết cục của mình, Viteos cúi đầu trong tuyệt vọng.

“Tại sao...” hắn lẩm bẩm với ánh mắt trống rỗng như đã buông bỏ tất cả. “Ta đâu làm gì sai... Ta chỉ muốn trở thành một hoàng đế Altein đúng nghĩa...”

“Ngài không có lỗi. Khi người cầm quyền lạc lối, đáng lẽ kẻ bề tôi phải can gián. Nhưng thần đã nhắm mắt làm ngơ, ngu ngốc tin rằng ngài sẽ tự thay đổi. Thế nên, lỗi là ở thần.”

Đó là món quà cuối cùng hắn dành cho vị hoàng đế, bởi giờ đây, chẳng lời nào có thể chạm đến hắn ta nữa. Ngay từ khi Viteos ban lệnh sau cái chết của Hiền nhân, Reid đã hiểu mọi chờ đợi của mình chỉ là hão huyền. Và lúc này đây, ngay cả trước cửa tử, hắn vẫn không hiểu mình đã sai ở đâu, cho nên, chí ít Reid cũng sẽ tiễn hắn về với suối vàng mà không còn hối hận. Dù hắn có không thể cứu vãn được nữa hay đáng thương đến đâu, và dù hắn có là sản phẩm của thời đại, ít nhất trong những giờ phút cuối cùng hắn cũng nên được cứu rỗi ―― đó là trách nhiệm của Reid với tư cách là trung thần của một Đế chế giờ đã lụi tàn. 

“Điện hạ Viteos,” Reid nói lời cuối cùng. “Xin thứ tội cho hành vi phản nghịch của thần.”

Thanh đại kiếm vung lên, và tiếng rơi trầm đục khép lại tất cả. Reid nhắm mắt, im lặng tưởng niệm.

Anh căm ghét con người đó thật sự, và những tội lỗi của hắn ta là không thể dung thứ. Nhưng Viteos vẫn từng là Đế vương của anh, và chính tay Reid phải kết thúc mọi chuyện. Anh vẫn hối hận rằng mình đã không thể cứu được hắn… nhưng giờ đây, anh đã có thể rời bỏ quê hương mãi mãi.

Tuy nhiên, việc của anh ở đây vẫn chưa kết thúc.

“Giờ thì... dọn dẹp thôi,” anh nói, vung kiếm hất máu khỏi lưỡi. Ánh mắt anh chuyển sang lão già đang co ro nơi góc phòng.

“Này, lão kia.”

“Cách nói năng hỗn xược gì thế?! Ta là người của hoàng tộc cao quý――”

“Ờ ha, cảm giác quen lắm. Cả nhà hoàng tộc các người nói cùng một kiểu hả? Có lẽ ta nên chặt thêm vài cái đầu nữa cho đủ bộ.”

“Á! Xin, xin tha mạng――xin thứ lỗi! Ngài là... ngài là Reid Frieden vĩ đại, đúng không? Ôi, tại sao tôi lại dám bất kính với ngài Hiền nhân vĩ đại như thế?!”  Lão già (rõ ràng là hoàng tộc) lập tức quay ngoắt một trăm tám mươi độ và quỳ rạp xuống, 

Reid rất muốn hỏi xem cái tự trọng của ông ta bay đâu hết rồi, nhưng xem ra ngay từ đầu cũng không có mấy vì đã cho Viteos toàn quyền quyết định. Cả nghìn năm đã trôi qua mà hoàng tộc vẫn chẳng khá hơn chút nào. Mà thôi, lúc này thì điều đó không quan trọng nữa.

“Ra lệnh cho quân lính rút lui ngay,” Reid ra lệnh. “Và triệu tập toàn bộ tầng lớp cầm quyền, kể cả gia tộc hoàng thất.”

“Ngài... ngài định... t-thanh trừng chúng tôi ư?!”

“Không. Ta chỉ có việc với Viteos. Ta sẽ không đụng đến ai khác. Nếu có, ta sắp cho các người một cơ hội sống sót trong thế giới đổ nát này.” Reid cười đầy ẩn ý, “Vậy thế này đi, giao Altein cho ta ―― và ta sẽ trao cho các người tương lai.”

Hãy bình luận để ủng hộ người đăng nhé!