◇
Sau đó, toàn bộ năm trăm cư dân trong làng tụ tập lại mở tiệc mừng, hân hoan rối rít khi được thấy những vị khách đầu tiên trong suốt một ngàn năm qua. Khỏi cần nói, dòng thác câu hỏi không ngừng nghỉ đổ ập xuống họ; đến mức sau đó, mấy cô gái chỉ còn biết ngâm mình trong suối nước nóng, ngẩng lên nhìn bầu trời đêm đầy sao với vẻ mệt mỏi tột độ.
“Cuối cùng cũng… thoát được rồi…” họ cùng than thở khi vừa bước xuống suối.
“Thực ra, tôi cũng chẳng trách họ đâu,” Alma lẩm bẩm. “Nếu tôi sống biệt lập cả thiên niên kỷ, chắc tôi cũng hỏi đủ thứ thôi. Ít nhất trưởng làng còn giữ kín chuyện chúng ta đến từ thế giới khác, không thì chắc là bị ‘tra khảo’ thêm mấy giờ nữa mất…”
Millis thở dài. “Sau từng ấy năm, dân Norberg vẫn là dân quê chính hiệu… Em vừa buồn lại vừa tự hào…”
“Xin lỗi vì đã để hai người gánh hết,” Elria nói khẽ. Dù giờ đây Elria đã khác xa với bản thân những ngày đầu đi học, nhưng đối mặt với cả một đám đông ồn ào cùng cơn mưa câu hỏi dồn dập vẫn là quá sức đối với cô. Thế nên, toàn bộ gánh nặng ứng phó với dân làng đều do Alma và Millis gánh thay.
Trong lúc đó, Reid thì đi thảo luận thêm với bà Crusche, Wiesel đi cùng để ghi chép lại nội dung buổi nói chuyện nhằm báo cáo cho cả nhóm sau, còn Elria đi dạo quanh Thiên Đường để khảo sát ma pháp do Ma Vương để lại.
“Buổi đi dạo của chị hôm nay rất hữu ích. Cảm ơn em nhé, Norn.” Elria mỉm cười, xoa nhẹ đầu cô bé.
Norn nở nụ cười rạng rỡ. “Không có gì đâu ạ! Được giúp chị Elria là vinh dự của em!”
Khác với dân làng, Norn đã được nghe toàn bộ sự thật. Tuy còn nhỏ để hiểu hết, cô bé vẫn biết rằng Elria chính là Ma Vương được ghi trong lịch sử, nhưng không phải con quái vật tàn ác như thế gian đồn đại, mà là bạn thân của Người Trấn Giữ Đầu Tiên Millis Lambut, đồng thời cũng là người sáng tạo ra Thiên Đường.
Thế nên, chẳng có gì lạ khi Norn gần như sùng bái Elria, thậm chí còn ngồi luôn lên đùi cô.
“Tiểu thư Elria, ngày mai ta đi đâu nữa ạ? Em có thể kể chị nghe về hệ thống lọc nước của hồ, hay cơ chế giữ độ màu mỡ của đất, rồi cả nhiều thứ khác nữa đó!”
“Hay đấy. Vậy mai ta lại đi dạo cùng nhau nhé.”
“Yaaay! Em còn nhiều chỗ muốn chỉ lắm!”
Norn đã đồng hành cùng Elria trong suốt buổi đi dạo, vừa giới thiệu vừa chia sẻ những gì mình biết về ngôi làng. Cô bé thực sự giúp ích rất nhiều, và rõ ràng cũng rất tự hào về điều đó. Về phần Elria, được trò chuyện về ma pháp cả ngày với Norn quả là một niềm vui. Thậm chí cô còn học được vài điều mới mẻ.
“Norn khắc mạch giỏi lắm đấy,” Elria kể lại. “Hẳn là tài năng này di truyền theo dòng họ.”
“Ồ? Thật sao? Với tư cách là tổ tiên, ta không thể tự hào hơn được nữa!” Millis ưỡn ngực, hãnh diện nói.
Norn nheo mắt nghi ngờ, “Chỉ để chắc chắn thôi… Bà thật sự là cụ tổ của bọn cháu chứ?”
“Ta cũng hy vọng thế! Ta không muốn rơi vào khủng hoảng danh tính đâu nhé!”
“Nhưng bà bảo không biết gì về <<Thấu Thị Chân Nhãn>> của gia tộc chúng ta mà. Nếu thực sự đúng người thì chắc chắn sẽ biết.” //All-Seeing Eyes
Đó là một điều mà Elria biết được sau khi nói chuyện với Norn, rằng những người mang dòng máu Lambut sinh ra đã có đôi mắt đặc biệt――một loại thị giác vượt trội cho phép họ có ‘trí nhớ siêu hình’, khả năng cảm nhận không gian và độ sâu chính xác, cùng trực giác vô cùng nhạy bén giúp cơ thể vận động tối ưu.
Nghĩ lại, điều đó cũng chẳng có gì lạ. Millis không chỉ có thể khắc mạch với độ chính xác tuyệt đối, mà còn nhìn thấy cấu trúc nội tại của ma cụ chỉ bằng một cái liếc. Hơn nữa, cô còn nhanh chóng thích nghi được với mọi huấn luyện của Reid, một phần cũng nhờ khả năng xử lý thông tin trực quan nhanh đến mức vượt xa người thường, cho phép cô có thêm không gian để tư duy và cải thiện hơn nữa.
Đó là một năng lực hiếm có, đủ để tỏa sáng trong bất kỳ lĩnh vực nào. Nếu theo con đường công nghệ, cô sẽ trở thành một nhà phát minh thiên tài; nếu học quân sự, chắc chắn là một chiến lược gia xuất sắc; và nếu chuyên về ma pháp, biết đâu đã trở thành Hiền nhân.
Thực tế mà nói, nếu Millis Lambut từng bước ra công chúng ở Nhất giới, cô có lẽ đã được tôn xưng là ‘Tái sinh của Hiền nhân Reid Frieden’. Dĩ nhiên, điều đó chưa bao giờ xảy ra ở cả thế giới ấy lẫn thế giới này vì một lý do rất đơn giản.
“Ta biết sao được! Ta chỉ là cô gái nông thôn bình thường, ngày ngày chăn cừu và dê thôi mà!” Millis phồng má phản đối.
Nhà Lambut sinh ra ở vùng hẻo lánh Norberg, sống một cuộc đời nhàn nhã của những người chăn nuôi, gần như chẳng có liên hệ gì với thế giới bên ngoài. Thật lòng mà nói, đó là một sự lãng phí tài năng đến đáng tiếc.
“Với lại,” Millis tiếp lời, “nghe thì oai đấy, nhưng cái năng lực đó chẳng phải… hơi nhàm chán sao?”
Norn chu môi. “...Cháu cũng nghĩ vậy thật.”
“Đúng chứ! Cứ nhìn Reid và tiểu thư Elria đi, ma pháp của họ hoành tráng thấy rõ còn gì! Chứ sửa ma cụ á? Ở quê nhà thì chuyện đó như cơm bữa. Ta cứ nghĩ, ừm, đó chỉ là kỹ năng sống cơ bản của đám nhà quê chúng ta thôi ấy.”
“Cháu hiểu mà! Cháu cũng muốn có loại ma pháp ‘bùm’, ‘xoẹt’, ‘chíu chíu’ như họ cơ!”
“Cháu nói đúng ý ta rồi đấy! Đúng là hậu duệ của ta có khác!” Millis nắm tay Norn, hai người cùng nhìn nhau, đôi mắt lấp lánh như sao, rồi siết chặt trong một cái bắt tay hừng hực tinh thần đồng điệu. Này mà đem đi xét nghiệm huyết thống chắc bác sĩ trả về luôn.
Có lẽ, chính cái tính cách này của Millis là lý do khiến tài năng của cô bị chôn vùi quá lâu. Hiếm ai lại đi theo con đường chẳng hề liên quan đến thiên phú của mình, nhưng Millis lại luôn là một trường hợp “đặc biệt”.
Alma quay sang hỏi Elria, “Vậy kết quả buổi khảo sát ra sao?”
“Ừm… Ma pháp trong Thiên Đường rất đa dạng, nhưng đều đủ đơn giản để em có thể tái tạo ngay cả với trình độ hiện tại.”
Thiên Đường được vận hành bằng vô số ma pháp khác nhau: từ phép mở rộng không gian mà họ đã thấy khi mới bước vào, đến các loại điều chỉnh tự nhiên như khí hậu, đất đai, hệ sinh thái, tất cả đều được cân bằng để cư dân có thể sinh tồn trong sự cô lập hoàn toàn. Điều đáng kinh ngạc là toàn bộ hệ thống ấy vẫn hoạt động độc lập trong khi được tích hợp hài hòa trong một kết cấu duy nhất――cái hộp mang tên ‘Thiên Đường’.
“Nhưng càng nghiên cứu, em càng cảm nhận rõ ràng… tất cả đều do chính em tạo ra.”
Elria từng tạo ra thứ tương tự trong thế giới của họ――Cây Thế Giới cũng vận hành bằng hàng loạt ma pháp độc lập nhưng tương hỗ lẫn nhau. Dù hình thức bên ngoài có thể khác, nhưng phong cách, cấu trúc, và cả cách ma lực được luân chuyển đều mang dấu ấn quen thuộc của Elria Caldwen.
“Chưa kể, khung cảnh ở đây… thật quen thuộc.”
“Hả? Ý em là em từng thấy nó rồi sao?” Alma hỏi.
“Vâng. Nó giống hệt nơi tộc elf bọn em từng sinh sống.” Elria ngước nhìn bầu trời đêm đầy sao, ánh mắt lặng đi trong hoài niệm. “Khu rừng nơi em sống, những dãy núi bao quanh, con sông chảy giữa thung lũng, và ngôi làng của nhân tộc ở xa xa… Thật sự rất hoài niệm.”
Đôi môi Elria khẽ mím lại, đầu cúi thấp khi ký ức tuổi thơ mờ dần ùa về――những tháng ngày ngây thơ và trong sáng, khi cô chỉ là một đứa trẻ chưa vướng bụi đời.
Ma Vương năm ấy có thể đã trải qua tuổi thơ khác hẳn dưới ách cai trị của Altein, nhưng cảm xúc dành cho quê hương chắc chắn chẳng khác bao nhiêu so với Elria bây giờ. Và chính vì thế, giờ đây cô mới thật sự hiểu được nỗi lòng của Ma Vương khi tạo ra Thiên Đường.
“Em nghĩ… cô ấy chỉ là không muốn buông bỏ mà thôi.”
Giấc mơ thuần khiết thuở ấu thơ của cô là kiến tạo một thế giới nơi con người có thể sống hạnh phúc nhờ ma pháp. Khi nhân loại chà đạp lên khát vọng ấy và dấn bước trên con đường ngu muội, Ma Vương đã chọn dùng chính ma pháp đó để hủy diệt thế giới.
Nhưng ngay cả khi ấy, cô vẫn không thể buông bỏ ước mơ sâu thẳm trong tim mình.
“Hầu hết các ma pháp ở đây… chính là lời giải cho những câu hỏi mà em từng tự hỏi khi còn nhỏ,” Elria khẽ nói. “Tại sao phải cày ruộng? Tại sao côn trùng bay quanh hoa và cây? Nước trong giếng đến từ đâu? Em đã tìm ra câu trả lời… rồi tìm cách tái hiện chúng bằng ma pháp.”
Ma pháp ra đời từ những câu hỏi hồn nhiên ấy――từ ước muốn trong sáng của một đứa trẻ muốn khiến cuộc sống của mọi người trở nên dễ dàng hơn.
Khi còn nhỏ, Elria từng chỉ biết đứng nhìn người lớn lao động vất vả. Cô nhìn mẹ mình ngày ngày đảm đương cả việc nhà lẫn việc chăm sóc, thay cho người cha vắng bóng triền miên. Gánh nặng ấy tạo ra bức tường vô hình giữa hai mẹ con, và trong cô bé cô độc ấy nảy sinh một ý nghĩ đơn giản, rằng nếu cuộc sống của mẹ dễ dàng hơn, có lẽ mẹ sẽ mỉm cười với mình, và có lẽ… dần dần, khoảng cách giữa elf và người cũng sẽ dần tan biến. Cô bé ngây thơ năm đó đã hy vọng vào một tương lai tươi đẹp như vậy.
Từ ước mơ giản đơn ấy, Elria Caldwen đã sáng tạo ra ma pháp――
Một cách để tạo nước ngay tại chỗ thay vì phải đi xa đến bờ sông;
Một cách để khiến đất gần làng trở nên màu mỡ thay vì mò mẫm tìm hạt giống trong rừng;
Một cách để tạo bẫy và mũi tên ngay tại chỗ thay vì chuẩn bị từ trước khi săn;
Một cách để nhóm lửa từ hư không thay vì nhọc công tìm củi và đá lửa.
Cô đã tin tưởng, từ tận đáy lòng, rằng ma pháp sẽ khiến cuộc sống của mọi người tốt đẹp hơn.
“Dựa trên những gì em thấy hôm nay, dù hệ thống ma pháp ở đây cực kỳ phức tạp, nhưng từng phép riêng lẻ đều được giản hóa và tách biệt rõ ràng đến mức bất cứ ai từng học qua ma pháp sơ cấp cũng có thể điều khiển được.”
Đó chính là tinh túy của ma pháp mà Elria từng hình dung ―― một sức mạnh dành cho tất cả mọi người, để ai ai cũng có thể sống một cuộc đời bình yên và hạnh phúc. Ma pháp đã bị lạm dụng ở Nhất giới, nhưng có lẽ Ma Vương vẫn tin rằng Millis Lambut và dân làng Norberg có thể gìn giữ nó đúng nghĩa. Vì thế, cô đã trao cho họ khu vườn nhỏ bé này ―― một mảnh thiên đường chứa đầy ước mơ của mình. Elria có thể cảm nhận được những khát vọng chân thành của bản thân thuở xưa, rải rác khắp vùng đất này như những mảnh ký ức còn sót lại.
“Nếu cô ấy biết rằng Thiên Đường vẫn tồn tại đến tận hôm nay… chắc chắn sẽ rất hạnh phúc.”
Một số người ở thế giới này đã thấu hiểu giấc mơ của cô và truyền lại nó qua nhiều thế hệ. Có lẽ điều đó không đủ để dập tắt cơn thịnh nộ hay oán hận trong lòng Ma Vương, nhưng ít nhất, cô ấy sẽ biết rằng ước mơ ấy không hề ngu ngốc.
“Mình bắt đầu thấy muốn dọn đến đây ở sau khi mọi chuyện kết thúc rồi đấy.”
“Cái gì?!” Millis thốt lên. “Tiểu thư Elria… sống ở nơi khỉ ho cò gáy này á?! Mình không tài nào tưởng tượng nổi!”
“Tại sao không? Mình vốn là elf, nên sống giữa thiên nhiên dễ chịu hơn mà. Với lại, ở đây rất hợp với thú vui của mình―― đọc sách, ngủ trưa dưới bóng cây, và nhâm nhi một tách trà sữa nóng…”
“Không đời nào! Cuộc sống nông thôn cực hơn cậu nghĩ nhiều đó! Nào là cày ruộng, chăn bò, chăm dê… đến tối mịt còn chẳng có thời gian để hưởng thụ gì hết! Mình nói thật, ở đây sống cực lắm!”
“Nhưng chúng ta đang ở… ngay giữa vùng đất mà tất cả vấn đề đó đã được giải quyết bằng ma pháp,” Elria chỉ ra.
“Khỉ thật, đúng thế! Chính quê nhà mình lại phản bác mình luôn rồi!”
Norn gật gù. “Cháu từng nghe kể là ngày xưa cuộc sống khó khăn lắm, khi mọi người chưa dùng ma pháp để làm việc. Bọn cháu từng thử trải nghiệm kiểu đó cho vui, nhưng thật lòng thì… không tưởng tượng nổi phải làm thế mỗi ngày đâu.”
“Có thể đừng nói cuộc sống hằng ngày của ta như kiểu mấy khóa ‘tự rèn luyện cuối tuần’ được không hả?! Không có tinh thần chịu khó và lao động thì dân quê còn lại cái gì nữa?!”
“Đúng là tổ tiên của cháu thật,” Norn đáp tỉnh bơ. “Lỗi thời hết chỗ nói ạ.”
“Xin lỗi nhé, ta đến từ một ngàn năm trước cơ mà! Với lại, ta nói có sai đâu! Nhìn cái má mềm nhũn của cháu xem!” Millis gào lên, rồi véo lấy hai má của cô bé trong cơn bực tức.
“Nhưng… má thì âu ó iên uan ì ến… hyaaa~!” Norn rên rỉ trong vô vọng. //má thì đâu có liên quan gì đến
Elria và Alma nhìn cảnh đó với cảm xúc pha lẫn thương mến và bất lực. Dù sao thì, Millis vẫn cứ là Millis ―― nên họ chuẩn bị quay sang chuyện khác… thì Norn bất ngờ lùi lại và giơ tay lên.
“Cháu vừa nhớ ra một chuyện! Cụ tổ ơi, cho cháu hỏi cái này!”
“Hỏi đi, hậu duệ yêu quý của ta!”
“Cháu muốn biết về… chồng của cụ!”
Millis chớp mắt. “Chồng… của ta á?”
“Ờ, đúng ha,” Alma gật đầu. “Em có hậu duệ thì chắc chắn phải có chồng chứ, đúng không?”
“Từ từ nào, cô Alma! Biết đâu em cũng đã ‘từ bỏ cuộc chơi’ như cô thì sao?”
“Thích kiếm chuyện không?” Alma giơ nắm đấm.
Nhưng Elria chen vào, nhẹ giọng nói: “Norn trông rất giống cậu đấy, Millis. Mình cũng có cảm giác cô bé là hậu duệ trực tiếp của cậu đó.” Tất nhiên, Elria cũng nhận thấy vài điểm khác biệt nhỏ, nhưng điều đó là hiển nhiên sau cả nghìn năm trôi qua. Dù sao thì cả Millis lẫn Norn đều có mái tóc vàng và đôi mắt xanh ―― không thể nhầm lẫn được. “Millis, cậu có anh chị em gì không?”
“Không… Nhưng ở vùng quê hẻo lánh này, chuyện mấy cặp đôi bỗng dưng bùng cháy tình yêu cũng đâu hiếm, nên biết đâu nhà Lambut thời này là hậu duệ của anh em họ hàng nào đó của mình thì sao?”
Norn lắc đầu. “Không thể đâu ạ. Lễ cưới của cụ được ghi trong sách sử của chúng cháu. Bọn cháu chắc chắn là hậu duệ trực tiếp của cụ.”
“Đến cả đời tư của ta các người cũng ghi chép lại sao…?! Các người rốt cuộc không ghi lại cái gì trong sách vậy hả?!”
Alma nghiêng đầu. “Thế thì sao không tra luôn xem người chồng trong sách là ai?”
“Ờm…” Norn gãi má. “Sách có ghi lại ông ấy là người thế nào, nhưng dùng bí danh. Hình như ông ấy chuyển từ Vương đô về đây để sống ẩn dật.”
“Cái gì?! Vậy là chồng ta là một kẻ khả nghi à?!”
“Chắc không đâu ạ. Sau khi chuyển đến, ông ấy góp phần lớn trong việc bảo trì các máy móc và ma cụ trong Thiên Đường, cùng nhiều việc khác nữa,” Norn nhún vai. “Nên cháu mới muốn hỏi xem cụ có đoán ra ai không.”
“Hmm…” Elria nhíu mày, khoanh tay lại. “Ông ấy là người thế nào?”
“Dạ… Người ta nói ông ấy từng phát triển máy móc và ma cụ ở thủ đô.”
“Vậy là một thợ chế tạo ma cụ…” Elria lẩm bẩm.
“Ông ấy còn xuất thân từ một gia tộc danh giá. Nhưng sau khi gặp bế tắc và cảm thấy giới hạn của bản thân, ông từ bỏ quyền thừa kế rồi rời bỏ tất cả để về sống ở làng.”
“Gia tộc danh giá… nhưng cảm thấy bất lực trước giới hạn của mình…”
“Sau đó, Millis Lambut gặp Ma Vương và cùng cô ấy tạo nên Thiên Đường. Tuy nhiên, ngay từ đầu đã có vô số vấn đề phải giải quyết ―― làm sao duy trì nơi này, vận hành nó về lâu dài, và bảo đảm nó sẽ trường tồn. Khi cụ tổ đang đau đầu tìm cách, thì người đàn ông đó đã đề nghị chia sẻ kiến thức và kỹ năng của mình. Cụ của cháu xúc động đến mức cầu hôn ông ấy ngay tại chỗ.”
“Trời ạ, nghe ngu xuẩn và bốc đồng thật… Đúng kiểu của ta luôn ấy!” Millis thở dài.
“À, tiện thể,” Norn nói tiếp, “Bí danh của ông ấy là Lesei W. Atel.”
Millis tròn mắt, rồi ôm đầu. “Cái tên nghe lạ hoắc luôn… Cứ như thể mọi chuyện chưa đủ rối rắm ấy!”
Ngay bên cạnh, Alma khẽ huých khuỷu tay Elria, thì thầm, “Em biết không, tôi tình cờ biết một từ có phát âm là atel đấy.”
“Em cũng biết,” Elria đáp. “Em đoán cô cũng sẽ để ý đến nó.”
“Đó là một trong tiếng Altein, phải không? Tôi từng gọi nó là ‘ngôn ngữ cổ’ vì lúc đó còn chưa biết đến Altein… Dù sao thì, nhật ký của cụ Lyatt cũng viết bằng ngôn ngữ đó. Một bảng ký tự cơ bản của nó cũng được truyền lại cùng với quyển nhật ký.”
“Đúng vậy. Ngôn ngữ trên lục địa này vốn bắt nguồn từ Altein, sau đó mới tách nhánh sang phía tây.”
“Ừm, còn ở thế giới này thì không vì Altein đã thống trị toàn cầu.”
“Về cơ bản là thế, nhưng em tin rằng vẫn còn dấu vết trong vài họ tên hoặc địa danh nào đó.”
“Vậy,” Alma nói tiếp, “theo nhật ký của Lyatt, ‘atel vexillum’ nghĩa là ‘lá cờ đen’.”
“Nếu em nhớ không nhầm, atel nghĩa chính xác là ‘đen phai màu’. Trong tiếng Altein có nhiều từ khác nhau đều chỉ màu này. Loại đen ánh bóng gọi là ‘niger’. Reid từng nói rằng đội quân của anh ấy gồm toàn lính tình nguyện, nên lính chính quy của đế quốc thường chế nhạo họ bằng cái tên ‘atel’.” //momoi entered the chat
“Wow, Elria, em nói nhiều hẳn khi chủ đề liên quan đến ma pháp và ‘người đó’ đấy nhỉ,” Alma cười.
Elria bĩu môi. “Quay lại chủ đề chính đi ạ.”
“Rồi, rồi… À mà, ngôn ngữ của Vegalta ngày xưa cũng khác đúng không?”
“Đúng. Ngôn ngữ thời em và Reid giờ được gọi là Cổ Ngữ Vegalta. Sau khi Vegalta thống nhất lục địa, nó mới phát triển thành ngôn ngữ chung.”
“Thế ‘đen’ trong Cổ Ngữ Vegalta là gì?”
“Noir.”
“Còn ‘trắng’?” //hint
“Em không nói được,” Elria mỉm cười đầy ẩn ý. “Và… cũng không thể nói rằng cô nên thử đọc ngược phần còn lại của cái tên đó.”
“Ồ ồ… ra vậy, ra vậy.”
“Vâng vâng, em không nói gì hết nhé. Giữ bí mật thế này vui hơn nhiều.” Elria gật gù, đôi mắt sáng lấp lánh đầy thích thú. Giờ thì cô đã hiểu tại sao Millis lại hào hứng đến thế mỗi khi cô đến hỏi ý kiến về Reid. Thật sự rất là vui.

Trong khi đó, Millis vẫn ôm đầu rên rỉ. “Uhhhh… Vậy là hoặc mình chưa gặp hắn ta, hoặc lịch sử ở thế giới của mình khác nên mình chẳng bao giờ gặp được cả…”
“Cháu không đồng ý,” Norn nói thẳng.
“Cái gì cơ?! Ta đâu có quyền quyết định chứ?!”
“Nhưng trong sử sách có ghi rằng hai người là cặp đôi tuyệt vời, sống hạnh phúc bên nhau tới tận cuối đời! Cụ ông thậm chí đã nói tên thật cho cụ, nhưng cụ lại ghi trong nhật ký rằng ‘đó là bí mật của riêng hai ta’! Rõ ràng là cụ yêu người đó say đắm quá còn gì!”
“Elria ơi! Làm ơn giúp mình quay ngược thời gian để tự đấm chính mình đi!!!” Millis hét lên.
“‘Bí mật của riêng hai ta’… Nghe hay đấy.” Elria mỉm cười.
“Tôi phải công nhận, Millis, thật bất ngờ,” Alma chọc. “Không ngờ em cũng có khía cạnh lãng mạn đến vậy cơ.”
“Aaaaargh! Đồ Lesei W. Atel chết tiệt kia! Sao anh dám làm rối tung não tôi như thế này hả?!” Millis gào thét, giật tóc mình trong tuyệt vọng.
Elria và Alma đồng thanh, giọng đều đều nhưng miệng khẽ cong thành nụ cười, “Không biết người đó là ai nhỉ…”
Cuối cùng, Millis vẫn chẳng thể biết được danh tính của người chồng bí ẩn trong tương lai ấy ―― và dĩ nhiên, hai người kia cũng chẳng định nói cho cô biết. Bởi vì, ở một thế giới hoàn toàn mới với lịch sử hoàn toàn khác, hai con người ấy lại một lần nữa tìm thấy nhau, và chắc chắn rằng dù không có bất kỳ sự can thiệp nào, họ vẫn sẽ bị cuốn vào quỹ đạo của nhau, như thể đó là điều tất yếu của định mệnh.
◇
Các con vợ đoán được người đó là ai chưa =)))))))))))))
1 Bình luận