Người Giấy
Xám Suzuri Muri; Thỏ Edu; July D Ami
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Quyển 1. Kẻ mang ủy thác

Chương 7: Chung sống

5 Bình luận - Độ dài: 8,839 từ - Cập nhật:

“Từ nay tôi không còn cô đơn nữa! Từ nay tôi đã có một kẻ rắc rối bầu bạn! Nhưng mà… vì sao người đó lại quen thuộc đến thế?”

▬▬▬๑۩۩๑▬▬▬●

“Chú à, cắt thật ngắn giúp cậu ấy nha!”

Hạ Anh lật tạp chí, vừa chỉ đạo cho chú thợ tỉa tót lại mái tóc của Ken. Hai người đang ghé ở một tiệm cắt tóc nhỏ, tuy vậy mà vẫn tươm tất và thợ cắt rất có tay nghề. Cô nàng đá nhẹ đến gương mặt của người đang ngồi trên ghế, cong môi dửng dưng.

Kẻ bị cắt tóc mang đôi mắt lo lắng nhìn vào tấm gương lớn. Ở góc này có thể thấy được hình ảnh của cô gái đang ngồi trên ghế chờ cạnh bên phản chiếu trong mặt gương. Cậu đưa mắt làm dấu với người trong gương như muốn cầu cứu. Đôi mắt xám của cô gái từ ảnh chiếu lại từ mặt gương chớp chớp tương tác với cậu. Nhưng con nhỏ ấy lại vờ lờ đi dấu hiệu cần giúp đỡ của kẻ đang bị cố định đầu bởi người đàn ông lớn tuổi đang cầm cây kéo nhọn.

Chú thợ phì cười, gương mặt dài và sạm đen, nói:

“Ái cha! Bộ con muốn cậu ấy lên Thiếu Lâm Tự tu hành luôn hay sao mà còn đòi ngắn nữa? Cắt cỡ này là đẹp lắm rồi!”

Châu Anh không dám nói lời nào, chỉ thầm ngẫm rằng có chùa nào dám chứa cái tên đó. Cái bụng không đáy của cậu ta sẽ ăn cho sập chùa người ta ra. Hoặc không thì ngôi chùa xui xẻo đó cũng không thể thanh tịnh nổi bởi độ sát gái của ông này mất. Dễ gì thiện nam tín nữ không đổ xô đi dâng hương khi biết được nơi đó có gã trai dù có cạo trọc đầu mà vẫn đẹp đến thoát tục như Ken. Càng nghĩ con bé càng chán mà cúi đầu tìm thông tin trong cuốn tuần san thời trang mà mình đang đọc.

Tóc mang màu tóc nâu hạt dẻ tự nhiên rơi lả tả xuống nền gạch. Người thợ tạo cho vị hoàng tử kia một kiểu tóc mới có phần ăn theo xu hướng của Hàn, mái xéo vừa phải, tỉa tót gọn gàng hơn. Giờ trông hoàng tử xứ Baridi đã đủ tiêu chuẩn làm một hotboy thứ thiệt.

Mấy thông tin trên báo không còn đủ sức lôi cuốn Châu Anh. Con nhóc nhìn cậu ta đến sắp quên chớp mắt. Không phải chỉ là do người đó đẹp, mà là con bé đang âm thầm quan sát và phân tích gã nô lệ mà mình đang buộc phải cứu vớt.

Có vẻ kẻ này đang cố gắng tỏ ra ngoan hiền vô hại để cô nàng an tâm cho hắn ở bên cạnh. Châu Hạ Anh cho rằng một kẻ từ nhỏ đã sống trong áp lực khuôn phép của hoàng tộc thì có mấy ai chẳng là quái vật. Nội cái cách người đó dùng cả hai tay viết chữ đã cho thấy được cái kỷ luật không phải dạng vừa. Đây chắc chắn không phải năng khiếu, bởi Hạ Anh cũng có tập vẽ bằng cả hai tay. Bản thân vốn thuận tay trái, nhưng bị buộc đổi qua tay phải cầm bút cho nên cô nhỏ hiểu cảm giác một người dùng được cả hai tay nhất định đã chịu một sự giám sát khắc nghiệt từ bé.

Thích giả ngây giả ngô thì cho cậu giả, ai rảnh bóc mẽ! Châu Anh đặt cuốn tạp chí về chỗ cũ và đi thanh toán tiền.

Rời khỏi cửa hiệu hớt tóc, đôi trai gái lại tiếp tục tìm kiếm những thứ cần mua trên con phố chuyên bán đồ thời trang nhộn nhịp.

Dọc con đường nhấp nháy ánh đèn đủ sắc chiếu sáng lấp lánh. Hơn bảy giờ tối, phố đông. Bóng tối tựa như đã bị loài người xua đuổi khỏi thành phố. Khắp nơi thắp đèn sáng trưng. Những dãy phố chộn rộn đông người qua lại. Tiếng kèn, tiếng xe, tiếng nhạc, tiếng cười nói pha trộn thành một tạp âm xí xáo, không quen sẽ thấy thật choáng. Nhưng đối với dân thành thị, âm thanh như vậy mới là thành phố. Hai người họ đã ghé được những chỗ cửa hàng bán đồ thanh lý có chất lượng không tồi ở đây.

Đi đến chân rệu rã, cổ khan vì tốn nước bọt để trả giá, ví tiền xẹp xuống dần thì “phú bà” Hạ Anh mới chịu phanh ga, không dám nhào vào lựa hàng nữa. Quay lại nhìn Saito Ken vẫn đi sau cách cô gái nhỏ đúng một cánh tay, đang khệ nệ với mấy túi đồ trên tay. Cậu ấy không than vãn hay nhăn nhó gì về việc bị sai bảo. Hơn thế, hầu hết số hàng mà cậu xách là chủ nhân mua cho, tốt nhất là biểu rõ "thân phận" của mình trong một trăm ngày sắp tới.

Đôi nam nữ ghé một cửa hàng tiện lợi trên đường về, mua mấy thứ cần thiết nữa. Sẵn, Châu Anh mua thêm lương thực tích trữ. Con bé tự nhắc nhở mình không thể làm “ma đói” suốt ngày đợi Khiết chuẩn bị đồ ăn sáng mãi được. Đảo quanh lựa chọn món hàng, chốc chốc ánh mắt của cô bé lại vô thức quay về gã trai đi cạnh bên. Có lẽ là nó chưa quen giao diện mới của vị hoàng tử.

Mỗi lần quay qua nhìn là Ken lại cười, như được lập trình từ trước. Cô bé hoang mang thầm nghĩ gã cứ nhe răng cười như đười ươi kiểu đó không mỏi miệng sao? Dù ngán ngẩm nhưng cũng không phiền. Cười xinh thì cứ cười đi! Tém bớt cái lúm đồng tiền xíu là được! Hạ Anh cảm thấy bị ngộp vì nụ cười ấy rực rỡ quá, nhưng không đành lòng bảo tên con trai thu hồi cái điệu giả ngơ kia.

Lại chất thêm một đống hàng vô giỏ xách của cửa hàng, tất nhiên là tên osin đẹp trai xách, cô nàng chỉ như tiểu thư trang nhã đi lựa hàng rồi quăng vô giỏ. Dù vậy lòng nó đang than khóc vì phải bứt từng khúc ruột ra chi trả cho “con hàng” nô lệ này.

Mấy vị khách trong cửa hàng mà có trông thấy đôi nam nữ này ắt rằng đã thầm khen họ là một cặp tình nhân ngọt ngào. Chàng ga lăng xách giỏ đi theo nàng, mang theo ánh nhìn trìu mến với cô gái. Nàng dịu dàng lựa chọn hàng, rồi chốc lại ngẫm nghĩ đăm chiêu như một phụ nữ đảm đang. Hạ Anh cứ thong thả đi cùng cậu trai, chẳng màng phải đính chính sự thật. Không biết Ken hiểu không, chỉ thấy cậu mang đôi mắt kỳ quặc nhìn lại đám người tò mò, không cười.

“Đừng có tưởng bở, họ nhìn vì cậu khác người, không phải do cậu đẹp.” Châu Anh lạnh giọng đập tan vẻ tự tin của hoàng tử mắt tím.

Kẻ kia lập tức dừng chân, không đi nữa, như chờ cô giải thích.

Hạ Anh dần bắt nhịp được với ngôn ngữ hình thể của đối phương, không cần chờ gã chủ động hỏi mà tự nói tiếp bằng giọng nhỏ như muỗi kêu:

“Đôi mắt á! Cứu không được luôn! Thế giới này không ai có màu mắt như cậu cả! Liệu hồn đó! Ai hỏi thì nói bản thân đeo kính áp tròng, rõ chưa?”

Vẻ mặt vị hoàng tử sáng tỏ mà gật gù, rồi bỗng dưng chồm gần mặt cô để soi xét.

“Uầy! Tránh ra!” Cô gái nhỏ mất tự nhiên, khẽ gầm gừ, đẩy gọng kính lên che giấu vẻ rối bời. “Có biết giữ ý tứ với con gái nhà lành không hả?”

Tên đó vẫn đứng lì không chịu đi, khiến cô bực mình phải nói nhỏ giọng giảng giải:

“Ờ màu mắt tôi cũng hơi lạ, nhưng vẫn có tồn tại nha. Đôi lúc bạn bè tôi bảo trông tôi không phải người nước này thôi!” Rồi giọng con bé chuyển sang gắt một chút để chấm dứt sự soi mói của tên kia. “Hỏi nữa tôi cắn à!”

Khuôn miệng của cậu ta cong lên, không tò mò nữa mà thẳng người bước tiếp.

Đi cả nửa buổi tối, khi về tới nhà là đôi chân của Hạ Anh đã muốn rụng rời. Nhưng với trách nhiệm cao cả của một chủ nhân, cô nàng không thể trì hoãn bởi cơn lười biếng của mình được. Vì vậy, nó đành gắng hết sức bình sinh để huấn luyện bài bản cho tên nô lệ mới nhận việc được hòa nhập cuộc sống nhanh nhất có thể. Tâm tư cô chỉ muốn hạn chế phiền não do phát sinh rắc rối với gã lạc chiều không gian kia.

Đầu tiên là dạy cho Ken về sinh hoạt cá nhân. Cậu hoàng tử kia phải biết được mấy cái quy tắc sinh hoạt cơ bản nhất. Hạ Anh chỉ vòng vèo từ nơi cất quần áo, phơi đồ đến cách vệ sinh cá nhân theo chuẩn mực và văn hóa sinh hoạt của mình.

Trong nhà tắm, hai đứa bon chen cùng đứng trước kệ rửa mặt, thực hành đánh răng chuẩn chỉnh như người hiện đại. Người hướng dẫn bóp tuýp kem đánh răng cho thứ kem trắng the nồng mùi bạc hà trào ra khỏi ống, thành một đoạn dài cỡ lóng tay, quệt lên lớp lông mềm của bàn chải một cách cẩn thận, thao tác thật chậm để cậu trai kịp quan sát. Hạ Anh hứng nước từ vòi vào cái cốc nhỏ, đưa lên miệng, nói:

“Nè, làm theo tôi đi, nặn kem ra khỏi ống, sau đó quệt lên bàn chải.”

Saito Ken bắt chước làm theo. Cô gái nhìn theo thao tác của người đang thực hành, rồi chỉ dẫn từ từ:

“Nào, cái này dùng để đánh răng. Khi ăn xong, ngủ dậy hay trước khi đi ngủ phải đánh răng. Cậu hớp ít nước vào miệng.” Hạ Anh vừa nói, vừa minh họa, cậu ta cũng làm theo. “Đúng rồi! Tốt lắm! Rồi đưa bàn chải lên miệng đánh như tôi nè!”

“Con mèo ngốc nghếch” Saito Ken đưa lưỡi liếm thứ hỗn hợp cay xè của kem, cái mặt nhăn lên như khỉ ăn ớt.

“Ôi không! Đừng có nuốt nó chứ! Nó không ăn được đâu nha! Xem này, làm theo tôi: Bắt đầu đưa bàn chải vào miệng…”

Bây giờ cô nàng mới thấy dạy cậu sống như người hiện nay thật khó, tựa như như là dạy đứa bé ba tuổi. Con bé đã mỏi mòn, nhưng vẫn vực dậy để dạy cho xong, tránh chuyện “giao trứng cho ác”.

Dạy được tên đó về những chuyện cá nhân khá dễ dàng. Trước khi chuyển sang chuyên đề sử dụng máy móc thiết bị, Châu Anh dự định dành ra tầm mười lăm phút để thuyết giảng về những điều nguy hiểm. Con bé sợ rằng ông thần kia gây ra chuyện gì khó coi, thậm chí là phát nổ trong căn nhà này. Bài học đầu tiên dành cho học sinh Saito Ken: an toàn trong sử dụng điện.

“Nào, tôi không biết cuộc sống trước kia của cậu ra sao. Nhưng nguồn năng lượng ở đây chủ yếu là điện. Ờ lý thuyết hơi dài nhưng cậu chỉ cần nhớ không được tác động trực tiếp vào các ổ điện bằng tay không nh… Á!!!!”

Chưa kịp nói trọn vẹn một câu, Châu Hạ Anh đã hét toáng khi quý ngài kia nhởn nhơ cho ngón tay vào ổ điện, khiến cô hét thất thanh, tim như vọt đến cuống họng. Đôi chân con nhỏ lập tức theo phản xạ co giò chạy về hướng có cầu dao điện của ngôi nhà.

Thế nhưng Saito Ken lại dùng thuật gì đó giam người cô đứng yên lại. Cậu lướt nhanh đến trước mặt của cô nhóc, đưa bàn tay huơ huơ trấn an. Con bé cảm nhận được mình đã cử động bình thường, lại thấy cậu ấy vừa làm ra một hành vi quá mức loài người, làm cô sợ chết khiếp, bèn uất ức gào:

“Trời ơi! Không được cho tay vào ổ điện! Bỏ mạng đó đồng chí!”

Vị hoàng tử đưa ngón tay hơi nám đen của mình lên nhìn, chăm chú như một nhà bác học, sau đó ghi vào sổ tay và lúc lắc sổ trước mặt cô:

“Kiểm tra rồi, tôi không sao!”

“Cậu biết đó là điện không?”

“Biết! Ngại quá xứ tôi có điện!” Cậu trai chán nản không giả vờ nữa. “Nhưng giờ thì tôi không bị giật, chỉ là hiện tại thôi.”

Nếu niềm tin tưởng trong lòng Hạ Anh là một tấm gương thì nó vừa rơi xuống vỡ một đường. Một sẹo nha con!

Con bé đoán không lầm mà, “con hàng” hoàng tử này quá nhiều sơ hở, đến mức người đó cũng lười không thèm che giấu nữa.

“Hiện đại tới mức nào rồi?”

“Quý tộc có điện, người dân thì chưa?” Cậu ghi với vẻ mặt lấc cấc không đáng tin.

“Thật không?” Giọng nó bắt đầu không còn tha thiết.

“Thật, năng lượng này không sản xuất được nhiều.”

“Vậy bình thường dùng gì?”

“Năng lượng ma thuật, chú thuật, đá năng lượng, năng lượng hạt..” Cậu ta nhìn trần nhà như cố nhớ rồi ghi. Viết tới chữ cuối, cậu gạch ngay.

“…”

Châu Anh không muốn dong dài nữa. Vì nô lệ kia biết nhiều rồi, cô đẩy thẳng qua thực tiễn, không dạy lý thuyết nữa. Con bé dắt đi giới thiệu từng sản phẩm trong tư gia của mình và tự an ủi mình xem như cậu ta cũng sống trong thế giới tương đối hiện đại, nhưng hoàng tử làm quái gì biết làm việc nhà. Con bé sợ người này lại quậy hỏng hết đồ dùng trong nhà, nên vẫn cần cẩn thận dạy dỗ.

Cô chủ nhà dẫn Ken đi khắp nhà, thuyết minh đủ thứ cậu còn xa lạ, nói rõ chức năng, công dụng của từng thứ, cả thao tác sử dụng. Được cái là cậu hoàng tử này rất sáng dạ, dạy một lần là hiểu ngay, đỡ phí nước bọt. Cô nhóc biết cái thân mình không có khiếu sư phạm, nóng nảy, bộp chộp, lỡ mà gặp học sinh chậm tiến thì chắc chắn nó sẽ hoá thành phát xít. Cũng may là tên này không nằm trong số ấy, nếu không là bờm đầu với cô rồi.

“Nói cho tôi biết, thứ nào để dọn sạch sàn nhà nào?”

Ken cười, nâng cái máy hút bụi lên, nhấn nút "ON" khiến cỗ máy khò khè khởi động, làm lại mấy động tác hút bụi mà mình đã chỉ dẫn cậu.

“Very good! Tên nó là gì?”

Cậu dán miếng giấy ghi chú lên thân máy: "Máy hút bụi".

“Vậy... thứ gì để làm khô tóc?”

Trước một dọc các thiết bị tối tân mà chủ nhân ngôi nhà đã cố lôi ra thuyết giảng một lượt, Ken hơi bối rối, gãi đầu, sau đó đưa ra cái bàn là.

Cô chủ nhỏ trừng mắt, muốn nhéo tay cậu nhưng sực tỉnh, thu về, chỉ nạt:

“Điên à? Sấy tóc bằng bàn là cho tóc tai trụi lủi hết hả?”

Người đó khựng người, rụt đầu chột dạ, rồi đưa lại cái máy sấy.

“Ừm, tốt!” Hạ Anh gật đầu. “Còn cái màn hình màu đen này mở như thế nào?”

Saito Ken đưa tay nhấn vào nút Power của CPU máy tính lên. Hệ điều hành Window 10 rục rịch chạy, cả thao tác tắt máy cũng được cô đã dạy hết. Bàn tay thanh mảnh của cậu dán giấy lên cạnh màn hình máy: "Máy vi tính – Computer".

Thông minh thật! Cô mới vừa viết chữ đó một lần là cậu ấy đã nhớ rồi.

Hai người cùng chơi trò hỏi – đáp rất lâu, nhằm giúp cậu ta nhớ hết mọi thứ. Theo như Hạ Anh quan sát thì 95% đáp án của đối phương là hoàn toàn đúng.

Cô gái nhỏ đưa cậu xuống bếp để biết thêm vật dụng khác. Đến phần cái tủ lạnh, cái này con nhóc không có dạy, nhưng vẫn hỏi thử:

“Cậu biết nó là gì không?”

Ken cười híp mắt. Hạ Anh cá là người đó nhớ rõ thứ này - "cái quan tài đông lạnh đầy ắp đồ ăn" mà cậu yêu nhất. Tên ranh ma kia dán lên tủ lạnh:

"Tủ lạnh hiệu LG Inverter 255 lít, giữ thực phẩm luôn tươi ngon và tiết kiệm điện."

Chủ nhân ngôi nhà dứ tay muốn cốc đầu tên nô lệ. Lười đến mức chép nguyên câu PR của nhà sản xuất lại, đúng là!

Hạ Anh rũ mắt thầm phân tích về hành vi cố ý làm sai một vài cái đáp án nhỏ của gã giả khờ này, có lẽ cốt để thử coi nó nhẫn nhịn tới đâu. Người ta nhớ rõ tủ lạnh là gì nhưng vẫn cứ muốn ghẹo gan con nhỏ. Cô thấy ông hoàng tử này với nhây vừa khôn quá chừng. Nếu mà giả vờ không biết, Hạ Anh phải nai thân ra làm mẫu, rồi thì là cô dọn, tên đó đứng ngó chứ có làm đâu.

Cô gái nhỏ liếc mắt, nghiến nhẹ răng, nghĩ rằng không thể bạo lực thể xác thì dùng ngôn từ để bạo lực tinh thần cho bõ tức:

“Cậu mà không đàng hoàng là tôi táng cậu vỡ đôi đó! Liệu hồn học cho cẩn thận nha!”

Ken buông ngay ánh mắt ngây thơ thánh thiện, đổi qua nụ cười nhếch miệng bất lực. Nhưng tay vẫn đang ghi chú cẩn thận lịch dọn tủ vào thứ bảy, khi dọn phải rút điện ra, phải lấy toàn bộ thực phẩm ra kiểm tra hạn sử dụng, lau xong chất đồ vào và phải để tủ ổn định một thời gian mới được khởi động lại. Cậu ấy chép vào sổ tay, kĩ lưỡng, như một học sinh đang tham quan bảo tàng.

Châu Anh lặng lẽ đánh giá. Hoàng tử ấy là một kẻ không giỏi ngụy trang, thích giả vờ đáng yêu, nhưng chọc hai ba câu là quay về mọc nanh sói ngay. Hai sẹo nha con!

“Còn cái "con rồng đen thui khè lửa" này là gì?” Hạ Anh vẫn còn ghim vụ này nên khịa tiếp.

"Bếp gas. Tôi biết sử dụng nó rồi!"

“Cậu biết nấu ăn mà phải hôn?” Từ cách cậu nấu mì đã làm con nhỏ mang cảm giác gã này biết nấu ăn. Bởi vì từng thao tác trên bếp của tên ấy quá ư là thoăn thoắt, có thể đập trứng tách ra bằng một tay mà vẫn còn nguyên lòng đào. Người không biết nấu ăn thật muốn bế một bình nước sôi cũng sẽ chần chừ, còn gã này làm mọi thứ nhẹ nhàng như nước chảy mây trôi.

Ken không chối bỏ mà thừa nhận bằng một cái chớp mi có phần kiêu ngạo.

“Mà tại sao hoàng tử lại biết nấu ăn vậy hoàng tử?”

"Thích!" Cậu viết ngắn gọn, kiểu dằn mặt hơn là trả lời thật.

Ờ rồi, này thì thích hen, Hạ Anh hừ lạnh. 

“Ok, cho cậu nguyên cái bếp này luôn. Cậu nấu ăn cho tôi mỗi ngày nhé!”

Đôi mắt chàng trai chớp chớp thay cho đề nghị được giải thích rõ. Cô nhỏ bắt đầu tấn công trả đũa:

“Hì, chỉ cần hai bữa sáng và tối. Trước 6 giờ 15 phút hàng ngày tôi xuống bàn là phải có đồ ăn sáng. Trước 17 giờ thì bữa tối phải chuẩn bị xong. Đồ ăn mỗi ngày không được trùng nhau, phải theo thực đơn hàng tuần tôi đã kiểm duyệt, không phải cứ thích gì cho tôi ăn nấy, phải cân bằng dinh dưỡng của tôi đó, biết không?”

Mặt của nô lệ tập sự ngẩng lên, ngơ ra, chớp mắt nghĩ ngợi như không thể nào nuốt hết mớ lịch trình vừa nhận được từ chủ nhân. Mảnh giấy ghi vội trong sổ tay được xé ra đập lên bàn đáp trả:

"Nếp sống của tôi trước kia cũng cỡ đó! Nhưng mà không phải tự làm!"

Hạ Anh cười khằng khặc. Vừa lắm, nhận người ta làm chủ nhân thì cũng phải lường trước cái nết của họ chứ?

“Ráng đi, có một trăm ngày thôi mà!” Cô nhỏ hạ giọng an ủi, nhưng ánh mắt hay háy ý cười.

Cậu rất nhanh nhìn vào lô lốc thực phẩm đang có ở nhà, lập ra thực đơn trong buổi sáng mai cho chủ nhân, vỏn vẹn trong sổ là hai chữ "mì gói".

Mặt Châu Anh thụng xuống, giọng nhõng nhẽo:

“Còn gì ăn không? Hôm nay mới ăn mì mà?”

Ken nhìn cái túi đồ ăn con bé chọn mua, có món nào không phải đồ ăn liền đâu, đến nỗi cũng bất lực, cà khịa một câu:

"Muốn ăn ngon nhưng không có thực phẩm? Tôi không có biến được đâu nha!" Nét chữ thanh mảnh dần lệch khỏi đường kẻ như báo hiệu người viết đã quá mỏi.

“Ờ thôi mai tôi mua thêm thịt, rau, sáng ăn mì gói cũng được.” Lần này con bé biết sai nên nhận. Cô nhỏ đã quen kiểu sống một mình ăn gì gọn gàng nhanh chóng, nhưng quên rằng muốn nấu ăn thì phải có nguyên liệu tươi.

"Chỗ này có nơi bán thực phẩm đúng không? Vẽ đường, để tiền lại đây tôi tự lo."

“Tin được không đây?”

Thật ra mấy siêu thị nhỏ cách nhà có mấy trăm mét thôi, do đêm nay hai người về muộn nên cửa hàng đã đóng cửa. Hạ Anh mô tả lại cửa hàng lúc nãy đã có đi ngang qua, Ken gật đầu hiểu chuyện, chìa tay đòi tiền.

Cô nhóc lườm mắt, móc ví để lại tờ 500.000đ, căn dặn cậu mua sắm tiết kiệm, số tiền này ăn được một tuần thì tốt.

"Sẽ cố." Vị hoàng tử khịt mũi, nhìn tờ tiền bằng vẻ mặt thất vọng tràn trề.

“Hôm nay tốn nhiều lắm rồi, đừng có bào tôi nữa anh hai ơi!” Con nhỏ khó chịu nhăn nhó trước vẻ mặt châm biếm của đối phương. Ken chỉ ngầm cong môi cười, tay đưa lên ngắm tờ bạc mình vừa đoạt được.

Hạ Anh còn đang lo lắng vì cậu ấy ăn quá nhiều, không biết tháng ngày sau này có nuôi nổi được gã ta hay không. Con nhỏ giở giọng hỏi ron, hỏi ren:

“Bình thường cậu ăn nhiều dữ vậy sao?”

Ken lắc đầu, viết tiếp:

"Số lần tiêu hao pháp lực của tôi trong ba năm gần nhất chưa bằng một ngày hôm nay! Ăn bù sức thôi chủ nhân!"

Vậy tính ra nguyên ngày hôm nay chật vật với cô nàng thì cậu ta cũng bị bào đến kiệt quệ. Châu Anh nghĩ lại cảm thấy cũng đúng, vì trong truyện tranh cũng kể hoạt động pháp thuật của Baridi bị giám sát với Bộ Pháp thuật. Và nếu như tiêu hao máu linh hồn để làm phép liên tục thì người sử dụng sẽ mất đi pháp lực một thời gian. Saito Ken hình như đang rơi vào tình trạng này. Sau màn lôi cô về phòng rồi dịch chuyển tức thời mấy lần là mặt cậu ta xanh mét hết cả lên. Chỉ bị hút lấy một chút máu để phục hồi cho Ken thôi mà cô đã bị choáng váng một buổi. Có lẽ cậu cũng không giả bộ đâu nhỉ?

Lòng vòng trong nhà tới muộn, nữ chủ nhà chính thức bàn giao ngôi nhà cho ông tướng đó, kèm chìa khóa dự phòng.

“Cậu nhớ cậu phải làm gì rồi chứ?”

Người vừa được tập huấn gật đầu, ra vẻ hiểu chuyện.

Con bé chưa yên tâm, nhưng cũng chẳng biết làm gì hơn. Nó quay sang đọc dữ liệu trong điện thoại mà nó đã nhập cả tối:

“Tiền nợ

Quần áo: 2.860.000đ

Cắt tóc: 50.000đ

Đồ dùng cá nhân (bàn chải đánh răng, khăn tắm,...): 125.000đ

Đồ ăn và mấy thứ linh tinh: 660.000đ

Tiền ứng đi chợ: 500.000đ.”

Tiền của con bé…. hơn bốn triệu đi tong trong một ngày…

Hạ Anh cay cú nhìn đống con số đang hiện lên, mệt mỏi ném điện thoại lên bàn. Một vài giây ngưng lại, cô nhìn lại cái quỹ tiền tích lũy để du học của mình. Hạ Anh đang cần tích lũy sinh hoạt phí cho ít nhất một năm học đầu tiên, phải tiết kiệm lại mới được. Sao mà mình dại trai quá vậy ta!

Cô nhìn ông hoàng đang vẫn còn mải mê ghi chép kia, trong lòng băn khoăn. Còn bài giảng phân loại rác thải nữa, giờ nói nhiều quá cậu ta có bị rối không ta? Thôi để mai dạy tiếp!

Chốt hạ khoá "tập huấn trình độ osin" cho Ken, Hạ Anh yêu cầu cậu cho xin xíu cảm nhận. Tên nô lệ trở về dáng vẻ tinh ranh, viết đúng ba chữ mà con nhỏ bắt đầu thấy hận nó vô cùng:

"TÔI... ĐÓI... BỤNG!"

“Hả? Lại đói nữa hả? Haizz…”

Châu Hạ Anh vò đầu mình, kiềm nén cơn khùng ập tới. Nhưng mà đôi mắt tím kia cứ chớp chớp, còn biết lấy gói mì mà con bé mới mua, tự động nổi lửa nấu luôn. Bản thân cô chỉ biết chống hông coi ông thần đó biểu diễn.

Ừm, cũng thành thạo đó! Quăng cái bếp này cho đại ca luôn nha!

Tên đầu bếp kia đã hoàn thành bữa "ăn dặm" của mình, còn bày đặt trang trí đẹp mắt, cắt thêm quả ớt thành một đóa hoa nhỏ. Mùi mì nóng thơm đến cồn cào làm Hạ Anh âm thầm nuốt nước miếng cái ực. 

Không được! Thà nhịn chứ không hùa theo ông ta!

Saito Ken thủng thẳng mang mì lên gác trên để ngồi nghe cô chủ nhỏ giảng tiếp về lịch tưới cây ngoài ban công. Cậu ấy dùng một tay gắp đồ ăn, một tay cẩn thận ghi chép tựa như một sinh viên đang viết khóa luận đến sấp mặt.

Trông có vẻ tên hoàng tử đó không hề bị bỏ lại với tốc độ nói của chủ nhân. Nên Châu Anh cũng chẳng thèm nhân nhượng mà đọc như bắn rap. Con bé còn mở máy tính bảng, chiếu hình từng loại cây để cậu nhận diện và ghi nhớ. Nô lệ này có vẻ thích thực vật nên đáp án phản hồi chính xác tuyệt đối. Thấy cậu ta ngoan quá nên nàng tiểu thư cũng không muốn giày vò nữa, để yên cho người đó ăn hết tô mì.

Hạ Anh quay sang cầm điện thoại lướt đọc mấy cái tin tầm phào một chút. Rồi lại ngồi đó theo dõi đối tượng lạ mặt để con "ác quỷ" trong tâm hồn thẩm định lần cuối có nên "tiễn vong" hắn không. Mấy sẹo rồi ta?

Một chốc tĩnh lặng trôi qua nhẹ nhàng.

Mấy giọt sương khẽ đọng trên dây thường xuân bên cửa sổ đã bị bóng tối tô thành những mảng đen xỉn, dạ vào cửa kính như mấy bàn tay nhỏ. Châu Anh kéo cửa sổ ra nhìn một chút. Trên bầu trời, mặt trăng méo mó, màu nhạt, thoáng in mấy vệt đen, không có ánh sao nào. Đêm trả lại sự yên ắng cho khu phố nhỏ, đa phần những ngôi nhà quanh đây đã khép kín cửa, nhưng bên trong lại mở đèn sáng trưng. Gió chờn vờn đi lạc vào căn phòng nhỏ, mang hơi lạnh se se tràn vào cùng. Con bé lại kéo kín cửa, đi về bàn ngồi cùng tên osin.

Hạ Anh chống cằm ngắm đại mỹ nam trước mặt. Ken có thêm một cái áo phông trắng và quần thể thao cùng màu dùng để mặc nhà, nhìn rất hợp với cậu. Giờ mới để ý trên dái tai mềm mại của người đó có xỏ khuyên tai, nhưng cậu không đeo khuyên, để tự nhiên ba lỗ tròn nhỏ. Con nhỏ ngẩn người, lòng bỗng dưng gào thét.

Ủa sao ba lỗ? Bad boy ha gì? Mặt thì ngây thơ mà tai thì… u là trời luôn! Có khi nào trên người ông này có mấy vết xăm trổ rồng phượng gì đó không ta?

Cô gái nhỏ không đánh giá phỏng đoán nữa, chuyển sang ngắm từng đường nét một. Tầm mắt rơi vào ánh môi anh đào mọng đỏ do tiếp xúc với nhiệt độ nóng kia. Ánh nhìn của nó trở nên mê say, như ngắm phải mẫu vật đẹp đẽ đến mức cần phải chép lại lên khung tranh để lưu trữ.

Chuẩn quá! Gương mặt đẹp chết đi được! Trai gì mà... Ôi, thật là! Đến nỗi chẳng moi ra từ nào để diễn tả luôn!

Nhưng mà… càng ngắm những đường nét thanh nhã trên gương mặt đó, nụ cười trên môi của Châu Anh càng cứng đờ rồi tắt lịm. Những chuỗi hình ảnh trong hồi ức ồ ạt đập vào tâm trí. Cô nén cơn kích động cùa mình, tim đập như trống dồn, giả vờ lủi xuống nhà tìm nước uống.

Khi cô thoát khỏi phòng ngủ, cô bé lại đi một mạch về căn phòng ngủ ở tầng trệt - nơi mà cha mẹ nuôi đã từng ở. Trong đó… có di ảnh của người cha nuôi đầu tiên của cô. Nói đúng hơn đó là một căn phòng thờ.

Châu Anh hít một hơi sâu, run tay vặn tay mở cánh cửa, bật đèn.

Mùi hương của gỗ và mốc nhẹ quẩn quanh. Căn phòng không có bụi nhưng thiếu hơi người. Nó vẫn được bày trí như thế có ai đó đang ở, nhưng lại có một kệ tủ cao ngang ngực ở cạnh cửa trang vào được bày trí với những ngọn nến thơm và hoa sáp. Trên đó có di ảnh của một người đã ông hơn ba mươi tuổi. Khuôn mặt ấy tuấn tú cương nghị, đôi mắt màu hổ phách dịu dàng, làn môi hồng nhạt có nét cười rất duyên. Mái tóc ông đen trầm bóng mượt. Quan trọng là… trên tấm ảnh chụp gần, cô vẫn thấy trên dái tai trái của cha nuôi cũng có dấu vết của ba lỗ khuyên tai hệt như của Ken.

Châu Hạ Anh rít một hơi sâu, cả hai bàn tay chụp lấy tấm ảnh, thở từng chút nặng nề.

“Sao lại như vậy?”

Cô tỉ mỉ mường tượng ra dung mạo của kẻ đang nhởn nhơ ăn mì ở trên lầu rồi đưa mắt nhìn đến tấm ảnh của người quá cố. Saito Ken tựa như là hình ảnh thanh niên của cha nuôi vậy. Tuy một vài đặc điểm như màu tóc hay màu mắt không giống lắm. Nhưng tổng quan cả khuôn mặt lại nhan nhác giống ông ấy, gần như đúc từ một khuôn ra.

Cơn ớn lạnh nổi lên từng chút trên làn da, cô sững người, hỏi khẽ:

“Cha ơi… người đó là ai?”

Đáp trả lại cô bé chỉ là nụ cười hiền từ của người trong bức ảnh. Kí ức của cô về người đàn ông này quá ít ỏi, bởi khi ông mất cô cũng chỉ mới lên ba, bốn tuổi. Nhưng trong trí nhớ mờ nhạt của mình, cô vẫn nhớ vòng tay bảo bọc của ông. Cô nhớ cách ông ấy bế mình lên vai và cõng đi chơi đùa khắp nhà. Chiều chiều, ông sẽ bế cô lên sân thượng để ngắm sao, chỉ lên những vì sao và thủ thỉ rằng: “Chúng ta có một ngôi nhà ở một ngôi sao nào đó!”

Dòng hồi ức đó tạt ngang qua tâm trí, bỗng nhiên khiến một giọt nước mắt của Châu Anh lăn dài, đọng lên mặt kính của tấm hình.

Cô lấn cấn đến mức không dám tin điều gì nhưng cũng không dám vạch trần ngay với người lạ vừa xuất hiện. Mình sẽ thử thăm dò bằng cách khác! Vuốt tay lau đi giọt nước mắt đọng trên khuôn mặt của cha, Châu Anh dùng khăn giấy để lau đến mức mặt kính trong veo như cũ.

Cô nén hết mọi cảm xúc rối bời trong lòng, cất di ảnh lại chỗ cũ, tắt đèn rồi khóa cửa.

Khi bước lên lầu, cô tự dặn mình phải cư xử thật tự nhiên. Chàng trai bên trong phòng ngủ vẫn ngồi ăn mì trong thinh lặng. Cô bé ngồi xuống cạnh bên, ngón tay trỏ đang xỏ vào một cái khoen có chiếc khóa phòng, không hề giấu giếm mà nói:

“Ờm có một phòng ngủ dưới nhà nhưng đó là chỗ có ảnh thờ của cha tôi. Có chút riêng tư nên tôi khóa lại rồi.”

Đối phương không đáp, vẫn bình thản ăn.

“Phòng đó tôi sẽ tự vệ sinh. Hoàng tử chắc không tò mò chứ ạ?”

Cậu ta gật đầu, ánh mắt nhìn về chiếc chìa khóa trên tay cô gái lần nữa, không quá quan tâm.

Cô gái đánh cược vào giáo dưỡng của một người có xuất thân như Saito Ken. Dù là nhân vật trong truyện tranh đi chăng nữa thì lòng tự trọng của một hoàng tử cũng sẽ khiến cậu không tự tiện xâm nhập vào nơi người ta đã cảnh báo, nhỉ? Nếu muốn, cô thừa biết một cái cửa khóa không cản được vị hoàng tử đó, không thể!

Cô gái gạt đi tâm trạng hồ nghi của mình, chỉ cố tập trung xem xét đối tượng bằng cảm xúc bình thường nhất. Châu Anh tự dặn lòng phải điều tra từ từ. Con bé nhìn chàng trai này kỹ đến mức cậu ấy phải ngừng ăn, gác đũa lên bát.

Saito Ken chống cằm, đôi mi cong rậm chớp chớp, mang theo ánh mắt chờ đợi câu hỏi từ chủ nhân. Mùi hương thảo mộc nho nhã của kẻ khác phái chạm đến khứu giác, có hương mì thơm thơm quẩn quanh.

Hạ Anh rụt đầu lại, mang cả đôi mắt xét nét của mình đi nơi khác, che đậy bằng cách chỉnh lại cái kính trên mắt mình.

“Ủa? Sao hổng ăn nữa?”

Chân mày kiếm sắc của đối phương cau nhẹ, rồi cậu lại lấy đũa xơi hết phần mì còn lại đến cạn bát.

Đêm lạnh nên Châu Anh không mở quạt. Chỉ có tiếng đũa bát chạm vào nhau kêu lách cách, ngoài ra chỉ được những luồng hơi thở mỏng manh của hai con người tỏa ra không gian.

Saito Ken ăn no, thỏa mãn xoa bụng. Mỗi lần ăn xong cậu lại càng thêm rạng rỡ, so với nhan sắc lúc gặp buổi sáng thì bây giờ còn đẹp hơn gấp bội. Từng nét rõ ràng, như phát sáng lên, da căng mọng, môi cũng hồng rực, mắt có ánh nước long lanh, xinh đẹp sống động.

“Ken ơi!” Hạ Anh bỗng dùng cái giọng ngọt như mía lùi để gọi.

Người bị gọi tên thu người, nét mặt cảnh giác với nụ cười mang đầy tính "giả tạo" của con nhỏ kia. Thấy cậu ấy hơi bồn chồn, con bé rào trước:

“Đừng có tỏ ra dè chừng vậy mà! Tôi muốn hỏi cậu xíu chuyện hà!”

Saito Ken gật đầu, lắng nghe.

Hạ Anh cười khẽ rồi ron ren:

“Cậu... sợ gì nhất?”

Tên con trai nâng nhẹ vai, nhổm người giữ cự ly với con nhỏ. Cô kéo cánh tay kia, nài:

“Nói đi mà! Tôi muốn biết để "bảo vệ" cậu thôi!”

Ken lấy cây bút, nắn nót ghi:

"Sợ ma!"

“Cậu sợ ma thiệt hả?” Tiếng cười khoái trá của con nhỏ vang lên. “Có cái gì thực tế hơn không anh bạn?”

Kẻ tinh quái đó nheo mắt, hạ ánh nhìn xuống làm đôi mắt tím xếch lại, suy nghĩ một lát rồi ghi tiếp:

"Ngại nước, tác động mạnh, tâm trạng xấu, lửa lớn, cái gì mà giấy sẽ ảnh hưởng thì tôi sợ."

“Sao mong manh vậy ba?”

"Thì tôi là giấy mà!"

“Hậu quả nặng là "bay màu" không thể phục hồi, có đúng không?”  Hạ Anh từ đó suy luận được nguyên lý hoạt động của cậu ta. Người này đang bấu víu vào máu của cô để duy trì, nhưng không hề an toàn tuyệt đối. Cậu ta còn bị nhiều thứ khác có thể tác động.

Người có mái tóc nâu lặng người, không phản hồi.

“Nè, cậu sẽ tan biến vì mấy cái thứ đó sao? Nè, đừng có quay mặt đi! Sao mặt cậu tái hết dạ?” Cô gái nhỏ hỏi dồn, có hơi gấp gáp khi thấy Ken bắt đầu lẩn tránh nên đưa hai tay giữ chặt má người ta lại.

Kẻ bị hỏi mím môi lại, đôi mắt là toát ra vẻ đề phòng cao độ. Hạ Anh để ý đến hành động càn rỡ của mình: hai tay áp chặt vào má cậu, khoảng cách giữa cả hai chỉ cỡ ba mươi centimet. Dường như con bé cảm nhận cả nhịp thở chầm chậm của cậu phải tới da mình; cảm giác bầu má áp trên tay đang nóng bừng lên, một mạch máu nào đó lên làn da mềm mịn kia đang nảy lên từng nhịp. Hoảng hồn, cô nàng rụt tay lại, xấu hổ. Biết là trai đẹp nhưng cũng phải từ từ, phải biết kiềm chế chứ Hạ Anh!

Đối phương giật mạnh người, ngả ngửa về sau, cấp tốc ghi:

 "Làm ơn giữ khoảng cách! Tôi nghĩ ra rồi, tôi sợ cô nha. Bổ sung vào danh sách những nỗi sợ giúp tôi!!!"

Châu Anh đọc xong tờ giấy này, tự ái muốn bốc hỏa. Nó lại chửi ầm trong bụng mình. Cái tên nô dịch không biết điều kia! Có chịu khắc chế bản thân và mềm mỏng với tôi chưa vậy? Sao vẫn có những cái ngôn từ ngang tàng thế này? Cô gái nhỏ bắc ghế ra xa, giãn cự ly ra đúng chuẩn "Nam nữ thụ thụ bất thân", giọng lạnh lùng chữa ngượng:

“Ngươi tưởng ta thích ngươi à? Ta không hề nha! Ta bị ghét mấy đứa "silent treatment" thôi!”

Con mèo tóc nâu kia nghiêng đầu, không hiểu. Hạ Anh lấy hơi lên, không muốn nói mấy lời vô nghĩa nữa, tự buông xuôi rồi đáp:

“Rồi, ok, tôi công nhận tôi cũng là một nỗi sợ của cậu nha!” Vừa nói, con con nhỏ cũng tự nhủ. Tưởng gì, mình còn sợ bản thân mà, huống chi cái tên này!

Con bé đánh lạc hướng khỏi cái đụng chạm mờ ám vừa rồi bằng đề tài khác.

“Cậu định xử lý danh tính và sự tồn tại của mình thế nào?”

“Tự lo.” Chữ của quý ngài Ken bắt đầu xấu dần đều.

“Ok, không được dính líu tới tôi, không được phạm pháp, không được xuất hiện phô trương gây chú ý! Không được….”

Đối phương có vẻ đã thấm mệt, đưa tay che miệng ngáp, rồi chặn con bé lại bằng một tuồng chữ xấu đau, xấu đớn:

“Tôi tự xử lý. Chị hai à tôi là hoàng tử đó, không bị ngáo đâu!”

“Ờ, một cú sa chân lỡ bước là chúng ta đoạn tuyệt nhé?”

“Ok!” Cậu ta viết rất rõ, một chữ “O” và một chữ “K”, còn có dấu “!”.

Châu Anh như chạm phải quỷ sống, đứng bật dậy ngay:

“Ê! Sao cậu biết viết chữ này?”

Ken giật mình run cả vai, chớp mắt nhìn con bé, sau đó cầm một cuốn truyện lên, lật vội chỉ vào một khung tranh có ngôn ngữ này.

“Có vấn đề gì hả?” Cậu hỏi của đối tượng còn mang theo nét đon đả thăm dò.

Hạ Anh trừng mắt, giật cuốn truyện lại, đe nẹt:

“Cậu coi chừng tôi đấy! Nãy giờ thấy quá quắt lắm rồi!” Lần này con bé không dối. Đôi mắt nó tối tăm, lặng lẽ ghi hận. Ba sẹo nha con! Tao chuẩn bị “thanh lý” mày đây!!!!

Kẻ kia như là hối lỗi, liền chìa bộ mặt nai tơ ra. Ánh mắt cậu ta lấp lánh như chứa ánh sao, viết lên giấy bằng dòng chữ nhỏ xíu:

“Dạ biết rồi, chủ nhân!” Sau đó đánh trống lãng bằng một câu hỏi khác. "Tôi ngủ ở đâu?"

“Sô pha dưới nhà.”

Rồi cậu âm thầm nhìn cô bằng một ánh nhìn tinh quái.

Lần này nhìn chính diện nên Hạ Anh bắt được ngay. Con bé vốn nhạy cảm trước những ánh nhìn về mình nó luôn đoán ý của người khác qua ánh mắt. Trong mắt Ken có một cái gì đó rất quái, nhưng kẻ đó giấu hay quá, thường che lấp hết bằng các cơ mặt thân thiện làm khả năng "thầy bói xem voi" của con nhỏ bị hạn chế phần nào. Con bé chỉ đang chờ một khoảnh khắc để lấy lại lợi thế. Nó đang sợ, nhưng vẫn gồng mình giữ lấy vỏ bọc xù xì bởi cái giao kết một trăm ngày chết tiệt kia.

Dòng chữ của tên nô dịch kéo con nhỏ về thực tại: "Tôi sợ ma!" 

“Chứ không lẽ cậu đòi ngủ với tôi?” Hạ Anh húng giọng, nhắc nhở.  “Hoàng tử, chắc ngài cũng từng được giáo dục về mấy cái đạo lý như là “nam nữ thụ thụ bất thân chứ?”

Ken lắc đầu, ghi rõ: 

“Tôi phải ngủ trong phòng!”

Châu Anh rít răng, quên mất hoàng từ truyện kì ảo mà ai lại đi đọc “Tứ Thư Ngũ Kinh” làm gì.

“Không, không được!”

"Mười hai giờ, hai mét.” Cậu ta không quên nhắc cô về điều kiện tồn tại của mình.

Cô gái nhỏ nhẩm đếm thời gian. Hôm nay tên đó phải xa cô quá mười hai giờ đâu. Nhưng mà nghĩ lại trung bình nếu mỗi ngày mất đi tám tiếng ngủ và thêm nguyên một ngày dài phải đi học, thì quả thật quỹ thời gian của hai đứa nhỏ gặp nhau ít đến thảm thương. Tuy vậy, Hạ Anh không hề động lòng, chuyện đó của cậu, không phải chuyện mà nó phải quan tâm.

“Xuống sô pha ngủ giùm cái đi. Tôi chưa học bài đây nè!” Con nhỏ phản hồi và nhìn đến đống bài tập con nguyên trên bàn.

Không đợi người kia phản ứng, con bé lôi hết chăn gối ôm xuống sô pha dưới nhà, ném lên đó. Ngẩng đầu nhìn lên trên gác vẫn chưa thấy người ta mò xuống. Tức mình, nó lại chạy thùm thụp lên gác, chống hông chất vấn cái tên lì kia.

Ken đưa tay che cái miệng đang ngáp, dụi mắt, lắc đầu, đập tờ giấy cũ một lần nữa lên mu bàn tay Hạ Anh:

"Tôi sợ ma!" 

“Ma cỏ gì ở đây? Tôi sống mười mấy năm rồi có thấy con ma nào đâu! Cậu là cái đứa đáng sợ hơn con ma đó trời ơi!” Con bé tức mình kéo cậu đứng lên. “Ra ngoài cho tôi học bài nhanh, trễ lắm rồi nha!”

Vẻ mặt Ken tỉnh bơ, không có lấy một chút hợp tác. Cậu bị cô bé lôi xềnh xệch ra khỏi phòng. Ken đi chầm chậm nhưng không chống đối. Ra tới ngưỡng cửa, cậu khựng lại, quyến luyến, không chịu đi. Con nhóc không chịu đựng nổi nữa, vừa đẩy, vừa đạp tên trai đó ra khỏi phòng thật dứt khoát.

"Rầm!"

Đóng cửa phòng xong, con nhỏ phủi tay, trở lại bàn, lèm bèm:

“Nhân chi sơ, tính bổn thiện. Ta đây không phải là đứa háo sắc, nhưng mà đừng có khiêu khích nha!”

Mặc kệ kẻ ở ngoài sống chết thế nào, Hạ Anh lôi sách vở ra học bài. Thời khóa biểu hôm sau chỉ có ba môn, mất hai môn có tiết đôi, tính ra hôm nay khá thảnh thơi. Cô nàng nữ sinh rơi vào một quãng tập trung cao độ, chỉ còn những con chữ và công thức quẩn quanh trong đầu.

Thời gian cứ trôi qua, một quãng lặng thinh mà đăng đẵng.

Duỗi người một cái và xoay khớp cổ, tháo tai nghe, cô bé nhìn đồng hồ: 01 giờ 30 phút sáng. Cô bé giật mình, thốt thầm. Oái, ngồi học đã được hai giờ rồi sao? Chắc giờ này Ken đã đi ngủ rồi. Mình cũng phải chuẩn bị đi ngủ thôi!

Con bé xem lại điện thoại, thấy tin nhắn của Hiểu Khiết gửi đến vào lúc hơn 23 giờ đêm:

“Ổn nha, chị ta bắt làm thêm nhãn dán cho các kệ, Luna thầu rồi!”

Sực nhớ đến phi vụ kiểm tra 5S ở kho Hội Mỹ thuật ban chiều, con nhóc thở phào như trút một mối lo. Không muốn làm giấc ngủ của anh trai bị ảnh hưởng vào lúc này, cô gái nhỏ chỉ để một cảm xúc trái tim phản hồi cậu rồi tắt máy.

Nhìn qua cửa sổ đang đóng bên cạnh giường, cô bé không để ý trong lúc học say mê thì trời đã đổ mưa nhẹ. Lớp kính có vết những giọt nước bám vào và bóng lá cây màu đen đang rung rung. Cửa sổ đã đóng, quá yên tĩnh để cảm nhận được bên ngoài.

Cô nhóc mở cửa sổ ra nhìn. Màn đêm tối mịt, mưa bụi lất phất từng hạt nhỏ như sương. Gió lạnh lướt qua da thịt, thêm một chút hạt nước be bé mát lạnh táp vào mặt. Mưa không lớn, nhưng đủ ướt nếu đứng quá lâu ngoài trời. Cô bé nhìn một vài lá thường xuân dần ướt đẫm nước bám quanh bệ cửa sổ, kéo theo một, hai chiếc lá đã héo úa rụng rơi bởi cơn gió mạnh ùa qua. Cô kéo cửa sổ lại, ngẩn người.

Giờ này ông thần kia ra sao rồi nhỉ?

Sự tò mò thôi thúc cô gái mở cửa phòng, định bụng xuống nhà dưới kiểm tra. Thế mà, sau khi bước ra tới hành lang, nó thấy phía cửa dẫn ra ngoài sân thượng đang hé mở. Là do cậu ấy làm sao?

Bên ngoài đó là có một mái hiên nối ra khoảnh sân rộng. Góc hiên dùng để cất máy giặt, sào phơi đồ và một ít đồ lặt vặt. Phòng của cô lại là một góc áp mái được dựng lên trên cùng một sân trống đó. 

Cô gái nhỏ đẩy cửa bước ra. Tiếng gió và hơi lạnh của nước mưa dần bao bọc lấy cơ thể. Âm thanh nước rơi, vỗ lên mái ngói lộp độp khe khẽ. Bên hiên nhà, dáng hình áo trắng đang đứng lặng người nhìn bóng đêm đen đặc. Những hạt mưa như bụi đang phủ ướt mặt sân lót gạch tàu màu cam đất, bị bóng tối nhòe nhoẹt bao trùm.

Châu Anh nhìn đống đồ phơi đã được đem vào giá để, bất giác cong môi cười. Bóng trắng kia vẫn đứng lặng ở ngay rìa hiên, nhìn những hạt nước mưa rơi nhẹ nhàng. Nghe tiếng bước chân, cậu ta quay lại nhìn cô.

“Cậu mang đồ rồi sao? Giỏi quá!” Rồi con nhỏ rụt đầu ngại ngùng. “Ừm, quần áo thì không cần cậu làm đâu, tôi xử lý được.”

Thật ra con bé ngại khi để một chàng trai phải trông thấy mấy món đồ lót của mình, nên từ đầu đã cân nhắc việc sẽ tự giặt đồ. Nghĩ tới đây, Hạ Anh lại sấn lên một bước che tầm mắt của hoàng tử lại, không để cho cậu ấy thấy mấy món đồ nhỏ.

Gương mặt bình tĩnh của chàng trai nở ra một nụ cười nhạt.

Sao khuya rồi mà ông ta vẫn tỉnh như sáo thế?

Con bé hiểu là việc mình tiến lên che cho đống đồ phơi cũng quá vô ích. Nhưng mà không dặn cũng sợ rằng ai đó lại quên lời.

“Nhớ đấy! Kệ đi lỡ ướt tôi sẽ giặt lại, cậu đừng động tay vào nha!”

Đối phương gật nhẹ đầu, rồi lại quay ra nhìn bên ngoài. 

Tâm trạng này…

Con bé đột nhiên thấy dáng vẻ của Ken quá yên tĩnh, giống như là một người đang có nhiều tâm sự. Cô nàng đi lên vài bước, nhìn theo ánh mắt của cậu.

Mưa nhỏ từng hạt rõ nét dưới sắc vàng của đèn cao thế rọi xuyên đến mặt sân loang lổ bóng lá mờ mờ. Từng hạt như bụi phấn rơi rơi, chạm vào chỉ mát nhẹ như sương rơi. Chiếc xích đu trắng trơ trọi giữa sân khẽ đưa nhẹ. Bầu trời tối đen, tịch mịch nhưng một chiếc lồng đang nhốt những hạt nước không thấy được nguồn từ đâu chảy tới. Hơi lạnh se sắt lùa vào sâu trong sân, táp vào người, khiến Châu Anh khẽ rùng mình.

“Lạnh quá, xuống nhà ngủ đi Ken!”

Cậu ta không đáp lời, vậy mà bàn tay lại vươn ra khói hiên che, đón lấy những giọt nước mềm mại bám vào bàn tay.

“Ê, cậu nói cậu sợ nước mà?” Cô bé hơi sốt ruột, kéo cánh tay kia lại. “Đây là mưa, có nước, sẽ làm cậu bị thương đấy!”

Ánh mắt của Saito Ken hướng về cô, mang theo nét linh động hấp háy. Cậu không nói, nhưng khẩu hình miệng đang cố gắng phát âm.

“Mưa…”

Cậu ấy nhìn bàn tay mình, lẩm bẩm trong câm lặng:

“Mưa… mưa…”

Cổ họng của Hạ Anh có chút nghẹn lại, hơi bối rối. Không hiểu sao cô lại cảm thấy hơi chạnh lòng. Saito Ken… Có phải đây là lần đầu tiên cậu thấy một cơn mưa? Cô quên mất. Baridi trong truyện là nơi chỉ có giá rét. Saito Ken lớn lên ở một nơi như vậy. Đứng trước một cơn mưa bụi nhỏ trong đêm đen tĩnh mịch, vị hoàng tử đã đón cơn mưa đầu tiên trong đời mình ở nơi mà cậu không thuộc về.

Cậu ấy cứ miết mãi lên da thịt ướt lạnh để cảm nhận. Sau đó, ánh mắt tím sáng ngời như ngọc giương đến nhìn cô, nở ra một nụ cười hiền lành.

Hạ Anh đón nhận cái nhìn ngây thơ đó, trái tim như bị một thứ lông vũ mềm mịn cọ qua. Không nỡ phá đi khoảnh khắc nhỏ bé này. Có lẽ mấy giọt nước li ti này vẫn không quá mức đáng sợ đối với cậu.

“Dù sao nếu cậu sợ nước thì đừng để mưa dính vào người nha! Người bình thường dầm mưa vẫn bệnh sấp mặt đấy! Nước mưa ở thành phố không sạch đâu, đừng nếm đó!” Giọng Châu Anh nho nhỏ, mang theo sự mỏi mệt vì buồn ngủ.

Hoàng tử lại vươn tay ra bên ngoài, giữ yên lâu hơn. Lần này, chân mày người đó chợt nhíu lại, cậu ta đột ngột rụt tay, vẻ mặt trắng bệch.

“Sao đó?” Trông vẻ kì quái của Ken, Hạ Anh tò mò hỏi thăm, chỉ nhận lấy cái lắc đầu của người bên cạnh.

Gió lạnh lùa qua mang theo tiếng cót két của xà nhà đang oằn mình. Bóng cây sao đen lay động vang lên tiếng xào xạc. Lá cây rụng bay bay trong sân. 

“Mưa nhỏ thì đẹp, mưa lớn thì phiền lắm! Vào ngủ đi nào!” Cô nói mà không thể giấu được cơn ngáp của mình. Một tay đưa tay kéo cậu vào, ràng buộc cậu ta vào lối sinh hoạt theo giờ giấc của con người. “Đừng ngắm nữa, sắp tới cho cậu ngắm đã luôn!”

Ken đi theo cô, bộ quần áo đã thấm nước mưa âm ẩm. Châu Anh tìm khăn bông đắp lên đầu cho cậu tự lau, rồi bảo:

“Tôi trải chỗ cho cậu trên ghế dưới nhà rồi, mau xuống đi!”

Tên quỷ đó đã vào được phòng cô, lại tiếp tục giở trò lì mặt như cũ. Tờ giấy ban nãy vẫn còn trên bàn, cậu ta lại giơ lên, tận dụng lại:

“Tôi phải ngủ trong phòng!”

Bình luận (5)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

5 Bình luận

CHỦ THỚT
AUTHOR
Chương này còn "vấp cỏ" quá, đợi tui tỉnh táo tui sẽ VAR lại. Nhưng mà ai thấy cấn cứ việc chỉ ra nha. Thén kìu!
Xem thêm
AUTHOR
Đợi em bắt kịp tiến độ ròi check var 🛵
Xem thêm
CHỦ THỚT
AUTHOR
@KanameRan: ỏ cảm ơn bé, t viết nửa đêm không à, cứ gà gật nên cũng hoang mang, rỗi là đọc để tự chỉnh.
Xem thêm
Xem thêm 2 trả lời