“Từ nay tôi không còn cô đơn nữa! Từ nay tôi đã có một kẻ rắc rối bầu bạn! Nhưng mà… vì sao người đó lại quen thuộc đến thế?”
●▬▬▬๑۩۩๑▬▬▬●
“Hả? Lại đói nữa hả?”
Châu Hạ Anh vò đầu mình, kiềm nén cơn khùng ập tới. Nhưng mà đôi mắt tím kia cứ chớp chớp, còn biết lấy gói mì mà con bé mới mua, tự động nổi lửa nấu luôn. Bản thân cô chỉ biết chống hông coi ông thần đó biểu diễn.
Trong căn bếp có sắc nâu vàng ấm áp, tiếng nước sôi lụp bụp nghe như suối nước nóng đang ùng ục kêu. Thật ra nó giống với tiếng máu của nữ chủ nhà đang sôi lên, rồi bị chính cơ thể trấn an và tự nén lại. Châu Anh bạnh quai hàm, không nói gì, chỉ ngồi trên chỗ đảo bếp bưng mặt nhìn tên nô lệ trong bất lực. Nó thầm âu sầu, lo lắng vì không biết mình đang rước nô lệ hay là một "con báo" về nhà nữa.
Trước mắt, hoàng tử Saito Ken giữ dáng vẻ tao nhã như một đầu bếp thực thụ. Dù đang nấu cho bản thân, nhưng vẫn lễ phép cầm một gói mì hỏi ý kiến chủ nhà có muốn dùng bữa không.
Cô chủ nhỏ lắc đầu.
Thế là người con trai đó vẫn tiếp tục công việc dang dở. Cậu ta mở tủ lạnh tìm nguyên liệu, tự mở tủ bếp tìm bát ăn mì. Lúc vừa lục còn giơ từng gia vị lên hỏi chủ nhân.
Cô gái nhìn mấy loại gia vị cơ bản, giải thích bằng giọng đều đều. Cô cũng chẳng biết cậu hiểu không, đành nằm bò trên bàn, lẩm bẩm:
"Cậu cứ trút mỗi thứ ra, nếm thử đi rồi tự cân nhắc." Nói xong nó bật đầu dậy, nhắc ngay. "Ê thấy cái nào mà tinh thể trắng trắng, thon dài thì đừng có bỏ vào nhiều nhá! Cái đó là bột ngọt, ăn nhiều bị lú đó, bỏ vài hạt thôi."
"Không bỏ có sao không?" Ken cầm sổ tay kèm cái hộp có thử gia vị mà cô bé vừa nói tới trước mặt cô.
"Chẳng sao cả! Hơi nhạt nhẽo thôi! Tốt nhất là đừng dùng!"
Kẻ đang săm soi loại gia vị mới biết tới chỉ gật gù rồi quyết định bỏ nó vào góc, không thèm ngó tới.
Châu Hạ Anh để yên cho cậu tự mài mò. Một lát sau người đó đã nấu xong bát mì nóng hổi. Cô bé lướt qua rồi khen trong lòng. Ừm, cũng thành thạo đó! Quăng cái bếp này cho đại ca luôn nha!
Tên đầu bếp kia bưng "bữa ăn dặm" đến đảo bếp. Trong tô có cà chua, hành lá, còn có một quả ớt được tỉa thành một đóa hoa nhỏ.
Mùi mì nóng thơm đến cồn cào làm Hạ Anh âm thầm nuốt nước miếng cái ực. Không được! Thà nhịn chứ không hùa theo ông ta! Cô bé nhếch mày, ra hiệu cho tên con trai kia đi theo mình.
Saito Ken thủng thẳng mang mì lên gác trên để ngồi nghe cô chủ nhỏ giảng tiếp về lịch tưới cây ngoài ban công. Cậu ấy dùng một tay gắp đồ ăn, một tay cẩn thận ghi chép tựa như một sinh viên đang viết khóa luận đến sấp mặt.
Trông có vẻ tên hoàng tử đó không hề bị bỏ lại với tốc độ nói của chủ nhân. Nên Châu Anh cũng chẳng thèm nhân nhượng mà đọc như bắn rap. Con bé còn mở máy tính bảng, chiếu hình từng loại cây để cậu nhận diện và ghi nhớ. Nô lệ này có vẻ thích thực vật nên đáp án phản hồi chính xác tuyệt đối. Thấy cậu ta ngoan quá nên nàng tiểu thư cũng không muốn giày vò nữa, để yên cho người đó ăn hết tô mì.
Hạ Anh quay sang cầm điện thoại lướt đọc mấy cái tin tầm phào một chút. Rồi lại ngồi đó theo dõi đối tượng lạ mặt để con "ác quỷ" trong tâm hồn thẩm định lần cuối có nên "tiễn vong" hắn không. Mấy sẹo rồi ta?
Một chốc tĩnh lặng trôi qua nhẹ nhàng.
Mấy giọt sương khẽ đọng trên dây thường xuân bên cửa sổ đã bị bóng tối tô thành những mảng đen xỉn, dạ vào cửa kính như mấy bàn tay nhỏ. Châu Anh kéo cửa sổ ra nhìn một chút. Trên bầu trời, mặt trăng méo mó, màu nhạt, thoáng in mấy vệt đen, không có ánh sao nào. Đêm trả lại sự yên ắng cho khu phố nhỏ, đa phần những ngôi nhà quanh đây đã khép kín cửa, nhưng bên trong lại mở đèn sáng trưng. Gió chờn vờn đi lạc vào căn phòng nhỏ, mang hơi lạnh se se tràn vào cùng. Con bé lại kéo kín cửa, đi về bàn ngồi cùng tên osin.
Hạ Anh chống cằm ngắm đại mỹ nam trước mặt. Ken có thêm một cái áo phông trắng và quần thể thao cùng màu dùng để mặc nhà, nhìn rất hợp với cậu. Giờ mới để ý trên dái tai mềm mại của người đó có xỏ khuyên tai, nhưng cậu không đeo khuyên, để tự nhiên ba lỗ tròn nhỏ. Con nhỏ ngẩn người, lòng bỗng dưng gào thét.
Ủa sao ba lỗ? Bad boy ha gì? Mặt thì ngây thơ mà tai thì… u là trời luôn! Có khi nào trên người ông này có mấy vết xăm trổ rồng phượng gì đó không ta?
Cô gái nhỏ không đánh giá phỏng đoán nữa, chuyển sang ngắm từng đường nét một. Tầm mắt rơi vào làn môi anh đào mọng đỏ do tiếp xúc với nhiệt độ nóng kia. Ánh nhìn của nó trở nên mê say, như ngắm phải mẫu vật đẹp đẽ đến mức cần phải chép lại lên khung tranh để lưu trữ.
Chuẩn quá! Gương mặt đẹp chết đi được! Trai gì mà... Ôi, thật là! Đến nỗi chẳng moi ra từ nào để diễn tả luôn!
Nhưng mà… càng ngắm những đường nét thanh nhã trên gương mặt đó, nụ cười trên môi của Châu Anh càng cứng đờ rồi tắt lịm. Những chuỗi hình ảnh trong hồi ức ồ ạt đập vào tâm trí. Cô nén cơn kích động của mình, tim đập như trống dồn, giả vờ lủi xuống nhà tìm nước uống.
Khi thoát khỏi phòng mình, cô bé lại đi một mạch về căn phòng ngủ ở tầng trệt – nơi mà cha mẹ nuôi đã từng ở. Trong đó… có di ảnh của người cha nuôi đầu tiên của cô. Nói đúng hơn đó là một căn phòng thờ.
Châu Anh hít một hơi sâu, run run vặn tay mở cánh cửa, bật đèn.
Vừa đặt chân qua khỏi ngưỡng cửa phòng thì mùi hương của gỗ và mốc nhẹ đã ám vào khứu giác của Hạ Anh. Căn phòng không có bụi nhưng thiếu hơi người. Nó vẫn được bày trí như thế có ai đó đang ở, nhưng lại có một kệ tủ cao ngang ngực ở cạnh cửa trang vào được bày trí với những ngọn nến thơm và hoa sáp. Trên đó có di ảnh của một người đã ông hơn ba mươi tuổi. Khuôn mặt ấy tuấn tú cương nghị, đôi mắt màu hổ phách dịu dàng, làn môi hồng nhạt có nét cười rất duyên. Mái tóc ông đen trầm bóng mượt. Quan trọng là… trên tấm ảnh chụp cận mặt, cô vẫn thấy trên dái tai trái của cha nuôi cũng có dấu vết của ba lỗ khuyên tai hệt như của Ken.
Châu Hạ Anh rít một hơi sâu, cả hai bàn tay chụp lấy tấm ảnh, thở từng chút nặng nề.
“Sao lại như vậy?”
Cô tỉ mỉ mường tượng ra dung mạo của kẻ đang nhởn nhơ ăn mì ở trên lầu rồi đưa mắt nhìn đến tấm ảnh của người quá cố. Saito Ken tựa như là hình ảnh thanh niên của cha nuôi vậy. Tuy một vài đặc điểm như màu tóc hay màu mắt không giống lắm. Nhưng tổng quan cả khuôn mặt lại nhan nhác giống ông ấy, gần như đúc từ một khuôn ra.
Cơn ớn lạnh nổi lên từng chút trên làn da, cô sững người, hỏi khẽ:
“Cha ơi… người đó là ai?”
Đáp trả lại cô bé chỉ là nụ cười hiền từ của người trong bức ảnh. Kí ức của Hạ Anh về người đàn ông này quá ít ỏi, bởi khi ông mất cô cũng chỉ mới lên ba, bốn tuổi. Nhưng trong trí nhớ mờ nhạt của mình, cô vẫn nhớ vòng tay bảo bọc của ông. Dường như âm thanh của tiếng cười đùa khi ông bế cô bé lên vai và cõng đi chơi đùa khắp nhà vẫn còn quẩn quanh tai. Những tối khi sao mai vừa lên, ông sẽ bế cô nhóc lên sân thượng chỉ tay lên bầu trời cao tím đen, thủ thỉ rằng: “Chúng ta có một ngôi nhà ở một ngôi sao nào đó!”
Dòng hồi ức đó tạt ngang qua tâm trí, bỗng nhiên khiến một giọt nước mắt của Châu Anh lăn dài, đọng lên mặt kính của tấm hình.
Cô lấn cấn đến mức không dám tin điều gì nhưng cũng không dám vạch trần ngay với người lạ vừa xuất hiện. Vuốt tay lau đi giọt nước mắt đọng trên khuôn mặt của cha, Châu Anh dùng khăn giấy để lau đến mức mặt kính trong veo như mới. Cô nén hết mọi cảm xúc rối bời trong lòng, cất di ảnh lại chỗ cũ, tắt đèn rồi khóa cửa. Mình sẽ thử thăm dò bằng cách khác!
Khi bước lên lầu, cô tự dặn mình phải cư xử thật tự nhiên. Chàng trai bên trong phòng ngủ vẫn ngồi ăn mì trong thinh lặng. Cô bé ngồi xuống cạnh bên, ngón tay trỏ đang xỏ vào một cái khoen có chiếc khóa phòng, không hề giấu giếm mà nói:
“Ờm có một phòng ngủ dưới nhà nhưng đó là chỗ có ảnh thờ của cha tôi. Có chút riêng tư nên tôi khóa lại rồi.”
Đối phương không đáp, vẫn bình thản ăn.
“Phòng đó tôi sẽ tự vệ sinh. Hoàng tử chắc không tò mò chứ ạ?”
Cậu ta gật đầu, ánh mắt nhìn về chiếc chìa khóa trên tay cô gái lần nữa, không quá quan tâm.
Cô gái đánh cược vào giáo dưỡng của một người có xuất thân như Saito Ken. Dù là nhân vật trong truyện tranh đi chăng nữa thì lòng tự trọng của một hoàng tử cũng sẽ khiến cậu không tự tiện xâm nhập vào nơi người ta đã cảnh báo, nhỉ? Nếu muốn, cô thừa biết một cái cửa khóa không cản được vị hoàng tử đó, không thể!
Cô gái gạt đi tâm trạng hồ nghi của mình, chỉ cố tập trung xem xét đối tượng bằng cảm xúc bình thường nhất. Châu Anh tự dặn lòng phải điều tra từ từ. Con bé nhìn chàng trai này kỹ đến mức cậu ấy phải ngừng ăn, gác đũa lên bát.
Saito Ken thu người ngồi yên, đôi mi cong rậm chớp chớp, mang theo ánh mắt chờ đợi câu hỏi từ chủ nhân.
Mùi hương thảo mộc nho nhã của kẻ khác phái chạm đến mũi quyện cùng hương mì thơm lành. Hạ Anh rụt đầu lại, che tiếng bụng sôi ùng ục, mang cả đôi mắt xét nét của mình đi nơi khác. Cô nàng che đậy nỗi bối rối bằng cách chỉnh lại cái kính trên mắt mình.
“Ủa? Sao hổng ăn nữa?”
Chân mày kiếm sắc của đối phương cau nhẹ, rồi cậu lại lấy đũa xơi hết phần mì còn lại đến cạn bát.
Đêm lạnh nên Châu Anh không mở quạt. Chỉ có tiếng đũa bát chạm vào nhau kêu lách cách, ngoài ra chỉ được những luồng hơi thở mỏng manh của hai con người tỏa ra không gian.
Saito Ken ăn no, thỏa mãn xoa bụng. Mỗi lần ăn xong cậu lại càng thêm rạng rỡ, so với nhan sắc lúc gặp buổi sáng thì bây giờ còn đẹp hơn gấp bội. Từng nét rõ ràng, như phát sáng lên, da căng mọng, môi cũng hồng rực, mắt có ánh nước long lanh, xinh đẹp sống động.
“Ken ơi!” Hạ Anh bỗng dùng cái giọng ngọt như mía lùi để gọi.
Người bị gọi tên thu người, nét mặt cảnh giác với nụ cười mang đầy tính "giả tạo" của con nhỏ kia. Thấy cậu ấy hơi bồn chồn, con bé rào trước:
“Đừng có tỏ ra dè chừng vậy mà! Tôi muốn hỏi cậu xíu chuyện hà!”
Saito Ken gật đầu, lắng nghe.
Hạ Anh cười khẽ rồi ron ren:
“Cậu... sợ gì nhất?”
Tên con trai nâng nhẹ vai, nhổm người giữ cự ly với con nhỏ. Cô kéo cánh tay kia, nài:
“Nói đi mà! Tôi muốn biết để "bảo vệ" cậu thôi!”
Ken lấy cây bút, nắn nót ghi:
"Sợ ma!"
“Cậu sợ ma thiệt hả?” Tiếng cười khoái trá của con nhỏ vang lên. “Có cái gì thực tế hơn không anh bạn?”
Kẻ tinh quái đó nheo mắt, hạ ánh nhìn xuống làm đôi mắt tím xếch lại, suy nghĩ một lát rồi ghi tiếp:
"Ngại nước, tác động mạnh, tâm trạng xấu, lửa lớn, cái gì mà giấy sẽ ảnh hưởng thì tôi sợ."
“Sao mong manh vậy ba?”
"Thì tôi là giấy mà!"
“Hậu quả nặng là "bay màu" không thể phục hồi, có đúng không?” Hạ Anh từ đó suy luận được nguyên lý hoạt động của cậu ta. Người này đang bấu víu vào máu của cô để duy trì, nhưng không hề an toàn tuyệt đối. Cậu ta còn bị nhiều thứ khác có thể tác động.
Người có mái tóc nâu lặng người, không phản hồi.
“Nè, cậu sẽ tan biến vì mấy cái thứ đó sao? Nè, đừng có quay mặt đi! Sao mặt cậu tái hết dạ?” Cô gái nhỏ hỏi dồn, có hơi gấp gáp khi thấy Ken bắt đầu lẩn tránh nên đưa hai tay giữ chặt má người ta lại.
Kẻ bị hỏi mím môi lại, đôi mắt là toát ra vẻ đề phòng cao độ. Hạ Anh để ý đến hành động càn rỡ của mình: hai tay áp chặt vào má cậu, khoảng cách giữa cả hai chỉ cỡ ba mươi centimet. Dường như con bé cảm nhận cả nhịp thở chầm chậm của cậu phải tới da mình; cảm giác bầu má áp trên tay đang nóng bừng lên, một mạch máu nào đó lên làn da mềm mịn kia đang nảy lên từng nhịp. Hoảng hồn, cô nàng rụt tay lại, xấu hổ. Biết là trai đẹp nhưng cũng phải từ từ, phải biết kiềm chế chứ Hạ Anh!
Đối phương giật mạnh người, ngả ngửa về sau, cấp tốc ghi:
"Làm ơn giữ khoảng cách! Tôi nghĩ ra rồi, tôi sợ cô nha. Bổ sung vào danh sách những nỗi sợ giúp tôi!!!"
Châu Anh đọc xong tờ giấy này, tự ái muốn bốc hỏa. Nó lại chửi ầm trong bụng mình. Cái tên nô dịch không biết điều kia! Có chịu khắc chế bản thân và mềm mỏng với tôi chưa vậy? Sao vẫn có những cái ngôn từ ngang tàng thế này? Cô gái nhỏ bắc ghế ra xa, giãn cự ly ra đúng chuẩn "Nam nữ thụ thụ bất thân", giọng lạnh lùng chữa ngượng:
“Ngươi tưởng ta thích ngươi à? Ta không hề nha! Ta bị ghét mấy đứa "silent treatment" thôi!”
Con mèo tóc nâu kia nghiêng đầu, không hiểu. Hạ Anh lấy hơi lên, không muốn nói mấy lời vô nghĩa nữa, tự buông xuôi rồi đáp:
“Rồi, ok, tôi công nhận tôi cũng là một nỗi sợ của cậu nha!” Vừa nói, con con nhỏ cũng tự nhủ. Tưởng gì, mình còn sợ bản thân mà, huống chi cái tên này!
Con bé đánh lạc hướng khỏi cái đụng chạm mờ ám vừa rồi bằng đề tài khác.
“Cậu định xử lý danh tính và sự tồn tại của mình thế nào?”
“Tự lo.” Chữ của quý ngài Ken bắt đầu xấu dần đều.
“Ok, không được dính líu tới tôi, không được phạm pháp, không được xuất hiện phô trương gây chú ý! Không được...”
Đối phương có vẻ đã thấm mệt, đưa tay che miệng ngáp, rồi chặn con bé lại bằng một tuồng chữ xấu đau, xấu đớn:
“Tôi tự xử lý. Chị hai à tôi là hoàng tử đó, không bị ngáo đâu!”
“Ờ, một cú sa chân lỡ bước là chúng ta đoạn tuyệt nhé?”
“Ok!” Cậu ta viết rất rõ, một chữ “O” và một chữ “K”, còn có dấu “!”.
Châu Anh như chạm phải quỷ sống, đứng bật dậy ngay:
“Ê! Sao cậu biết viết chữ này?”
Ken giật mình run cả vai, chớp mắt nhìn con bé, sau đó cầm một cuốn truyện lên, lật vội chỉ vào một khung tranh có ngôn ngữ này.
“Có vấn đề gì hả?” Cậu hỏi của đối tượng còn mang theo nét đon đả thăm dò.
Hạ Anh trừng mắt, giật cuốn truyện lại, đe nẹt:
“Cậu coi chừng tôi đấy! Nãy giờ thấy quá quắt lắm rồi!” Lần này con bé không dối. Đôi mắt nó tối tăm, lặng lẽ ghi hận. Ba sẹo nha con! Tao chuẩn bị “thanh lý” mày đây!!!!
Kẻ kia như là hối lỗi, liền chìa bộ mặt nai tơ ra. Ánh mắt cậu ta lấp lánh như chứa ánh sao, viết lên giấy bằng dòng chữ nhỏ xíu:
“Dạ biết rồi, chủ nhân!” Sau đó đánh trống lãng bằng một câu hỏi khác. "Tôi ngủ ở đâu?"
“Sô pha dưới nhà.”
Rồi cậu âm thầm nhìn cô bằng một ánh nhìn tinh quái.
Lần này nhìn chính diện nên Hạ Anh bắt được ngay. Con bé vốn nhạy cảm trước những ánh nhìn về mình nó luôn đoán ý của người khác qua ánh mắt. Trong mắt Ken có một cái gì đó rất quái, nhưng kẻ đó giấu hay quá, thường che lấp hết bằng các cơ mặt thân thiện làm khả năng "thầy bói xem voi" của con nhỏ bị hạn chế phần nào. Con bé chỉ đang chờ một khoảnh khắc để lấy lại lợi thế. Nó đang sợ, nhưng vẫn gồng mình giữ lấy vỏ bọc xù xì bởi cái giao kết một trăm ngày chết tiệt kia.
Dòng chữ của tên nô dịch kéo con nhỏ về thực tại:
"Tôi sợ ma!"
“Chứ không lẽ cậu đòi ngủ với tôi?” Hạ Anh húng giọng, nhắc nhở. “Hoàng tử, chắc ngài cũng từng được giáo dục về mấy cái đạo lý như là “nam nữ thụ thụ bất thân chứ?”
Ken lắc đầu, ghi rõ:
“Tôi phải ngủ trong phòng!”
Châu Anh rít răng, quên mất hoàng từ truyện kì ảo mà ai lại đi đọc “Tứ Thư Ngũ Kinh” làm gì.
“Không, không được!”
"Mười hai giờ, hai mét.” Cậu ta không quên nhắc cô về điều kiện tồn tại của mình.
Cô gái nhỏ nhẩm đếm thời gian. Hôm nay tên đó phải xa cô quá mười hai giờ đâu. Nhưng mà nghĩ lại trung bình nếu mỗi ngày mất đi tám tiếng ngủ và thêm nguyên một ngày dài phải đi học, thì quả thật quỹ thời gian của hai đứa nhỏ gặp nhau ít đến thảm thương. Tuy vậy, Hạ Anh không hề động lòng, chuyện đó của cậu, không phải chuyện mà nó phải quan tâm.
“Xuống sô pha ngủ giùm cái đi. Tôi chưa học bài đây nè!” Con nhỏ phản hồi và nhìn đến đống bài tập còn nguyên trên bàn.
Không đợi người kia phản ứng, con bé lôi hết chăn gối ôm xuống sô pha dưới nhà, ném lên đó. Ngẩng đầu nhìn lên trên gác vẫn chưa thấy người ta mò xuống. Tức mình, nó lại chạy thùm thụp lên gác, chống hông chất vấn cái tên lì kia.
Ken đưa tay che cái miệng đang ngáp, dụi mắt, lắc đầu, đập tờ giấy cũ một lần nữa lên mu bàn tay Hạ Anh:
"Tôi sợ ma!"
“Ma cỏ gì ở đây? Tôi sống mười mấy năm rồi có thấy con ma nào đâu! Cậu là cái đứa đáng sợ hơn con ma đó trời ơi!” Con bé tức mình kéo cậu đứng lên. “Ra ngoài cho tôi học bài nhanh, trễ lắm rồi nha!”
Vẻ mặt Ken tỉnh bơ, không có lấy một chút hợp tác. Cậu bị cô bé lôi xềnh xệch ra khỏi phòng. Ken đi chầm chậm nhưng không chống đối. Ra tới ngưỡng cửa, cậu khựng lại, quyến luyến, không chịu đi. Con nhóc không chịu đựng nổi nữa, vừa đẩy, vừa đạp tên trai đó ra khỏi phòng thật dứt khoát.
"Rầm!"
Đóng cửa phòng xong, con nhỏ phủi tay, trở lại bàn, lèm bèm:
“Nhân chi sơ, tính bổn thiện. Ta đây không phải là đứa háo sắc, nhưng mà đừng có khiêu khích nha!”
Mặc kệ kẻ ở ngoài sống chết thế nào, Hạ Anh lôi sách vở ra học bài. Thời khóa biểu hôm sau chỉ có ba môn, mất hai môn có tiết đôi, tính ra hôm nay khá thảnh thơi. Cô nàng nữ sinh rơi vào một quãng tập trung cao độ, chỉ còn những con chữ và công thức quẩn quanh trong đầu.
Thời gian cứ trôi qua, một quãng lặng thinh mà đăng đẵng.
Duỗi người một cái và xoay khớp cổ, tháo tai nghe, cô bé nhìn đồng hồ: 01 giờ 30 phút sáng. Cô bé giật mình, thốt thầm. Oái, ngồi học đã được hai giờ rồi sao? Chắc giờ này Ken đã đi ngủ rồi. Mình cũng phải chuẩn bị đi ngủ thôi!
Con bé xem lại điện thoại, thấy tin nhắn của Hiểu Khiết gửi đến vào lúc hơn 23 giờ đêm:
“Ổn nha, chị ta bắt làm thêm nhãn dán cho các kệ, Luna thầu rồi!”
Sực nhớ đến phi vụ kiểm tra 5S ở kho Hội Mỹ thuật ban chiều, con nhóc thở phào như trút một mối lo. Không muốn làm giấc ngủ của anh trai bị ảnh hưởng vào lúc này, cô gái nhỏ chỉ để một cảm xúc trái tim phản hồi cậu rồi tắt máy.
Nhìn qua cửa sổ đang đóng bên cạnh giường, cô bé không để ý trong lúc học say mê thì trời đã đổ mưa nhẹ. Lớp kính có vết những giọt nước bám vào và bóng lá cây màu đen đang rung rung. Cửa sổ đã đóng, quá yên tĩnh để cảm nhận được bên ngoài.
Cô nhóc mở cửa sổ ra nhìn. Màn đêm tối mịt, mưa bụi lất phất từng hạt nhỏ như sương. Gió lạnh lướt qua da thịt, thêm một chút hạt nước be bé mát lạnh táp vào mặt. Mưa không lớn, nhưng đủ ướt nếu đứng quá lâu ngoài trời. Cô bé nhìn một vài lá thường xuân dần ướt đẫm nước bám quanh bệ cửa sổ, kéo theo một, hai chiếc lá đã héo úa rụng rơi bởi cơn gió mạnh ùa qua. Cô kéo cửa sổ lại, ngẩn người.
Giờ này ông thần kia ra sao rồi nhỉ?
Sự tò mò thôi thúc cô gái mở cửa phòng, định bụng xuống nhà dưới kiểm tra. Thế mà, sau khi bước ra tới hành lang, nó thấy phía cửa dẫn ra ngoài sân thượng đang hé mở. Là do cậu ấy làm sao?
Bên ngoài đó là có một mái hiên nối ra khoảnh sân rộng. Góc hiên dùng để cất máy giặt, sào phơi đồ và một ít đồ lặt vặt. Phòng của cô lại là một góc áp mái được dựng lên trên cùng một sân trống đó.
Cô gái nhỏ đẩy cửa bước ra. Tiếng gió và hơi lạnh của nước mưa dần bao bọc lấy cơ thể. Âm thanh nước rơi, vỗ lên mái ngói lộp độp khe khẽ. Bên hiên nhà, dáng hình áo trắng đang đứng lặng người nhìn bóng đêm đen đặc. Những hạt mưa như bụi đang phủ ướt mặt sân lót gạch tàu màu cam đất, bị bóng tối nhòe nhoẹt bao trùm.
Châu Anh nhìn đống đồ phơi đã được đem vào giá để, bất giác cong môi cười. Bóng trắng kia vẫn đứng lặng ở ngay rìa hiên, nhìn những hạt nước mưa rơi nhẹ nhàng. Nghe tiếng bước chân, cậu ta quay lại nhìn cô.
“Cậu mang đồ rồi sao? Giỏi quá!” Rồi con nhỏ rụt đầu ngại ngùng. “Ừm, quần áo thì không cần cậu làm đâu, tôi xử lý được.”
Thật ra con bé ngại khi để một chàng trai phải trông thấy mấy món đồ lót của mình, nên từ đầu đã cân nhắc việc sẽ tự giặt đồ. Nghĩ tới đây, Hạ Anh lại sấn lên một bước che tầm mắt của hoàng tử lại, không để cho cậu ấy thấy mấy món đồ nhỏ.
Gương mặt bình tĩnh của chàng trai nở ra một nụ cười nhạt.
Sao khuya rồi mà ông ta vẫn tỉnh như sáo thế?
Con bé hiểu là việc mình tiến lên che cho đống đồ phơi cũng quá vô ích. Nhưng mà không dặn cũng sợ rằng ai đó lại quên lời.
“Nhớ đấy! Kệ đi lỡ ướt tôi sẽ giặt lại, cậu đừng động tay vào nha!”
Đối phương gật nhẹ đầu, rồi lại quay ra nhìn bên ngoài.
Tâm trạng này…
Con bé đột nhiên thấy dáng vẻ của Ken quá yên tĩnh, giống như là một người đang có nhiều tâm sự. Cô nàng đi lên vài bước, nhìn theo ánh mắt của cậu.
Mưa nhỏ từng hạt rõ nét dưới sắc vàng của đèn cao thế rọi xuyên đến mặt sân loang lổ bóng lá mờ mờ. Từng hạt như bụi phấn rơi rơi, chạm vào chỉ mát nhẹ như sương rơi. Chiếc xích đu trắng trơ trọi giữa sân khẽ đưa nhẹ. Bầu trời tối đen, tịch mịch như một chiếc lồng đang nhốt những hạt nước không thấy được nguồn từ đâu chảy tới. Hơi lạnh se sắt lùa vào sâu trong sân, táp vào người, khiến Châu Anh khẽ rùng mình.
“Lạnh quá, xuống nhà ngủ đi Ken!”
Cậu ta không đáp lời, vậy mà bàn tay lại vươn ra khói hiên che, đón lấy những giọt nước mềm mại bám vào bàn tay.
“Ê, cậu nói cậu sợ nước mà?” Cô bé hơi sốt ruột, kéo cánh tay kia lại. “Đây là mưa, có nước, sẽ làm cậu bị thương đấy!”
Ánh mắt của Saito Ken hướng về cô, mang theo nét linh động hấp háy. Cậu không nói, nhưng khẩu hình miệng đang cố gắng phát âm.
“Mưa…”
Cậu ấy nhìn bàn tay mình, lẩm bẩm trong câm lặng:
“Mưa… mưa…”
Cổ họng của Hạ Anh có chút nghẹn lại, hơi bối rối. Không hiểu sao cô lại cảm thấy hơi chạnh lòng. Saito Ken… Có phải đây là lần đầu tiên cậu thấy một cơn mưa? Cô quên mất. Baridi trong truyện là nơi chỉ có giá rét. Saito Ken lớn lên ở một nơi như vậy. Đứng trước một cơn mưa bụi nhỏ trong đêm đen tĩnh mịch, vị hoàng tử đã đón cơn mưa đầu tiên trong đời mình ở nơi mà cậu không thuộc về.
Cậu ấy cứ miết mãi lên da thịt ướt lạnh để cảm nhận. Sau đó, ánh mắt tím sáng ngời như ngọc giương đến nhìn cô, nở ra một nụ cười hiền lành.
Hạ Anh đón nhận cái nhìn ngây thơ đó, trái tim như bị một thứ lông vũ mềm mịn cọ qua. Không nỡ phá đi khoảnh khắc nhỏ bé này. Có lẽ mấy giọt nước li ti này vẫn không quá mức đáng sợ đối với cậu.
“Dù sao nếu cậu sợ nước thì đừng để mưa dính vào người nha! Người bình thường dầm mưa vẫn bệnh sấp mặt đấy! Nước mưa ở thành phố không sạch đâu, đừng nếm đó!” Giọng Châu Anh nho nhỏ, mang theo sự mỏi mệt vì buồn ngủ.
Hoàng tử lại vươn tay ra bên ngoài, giữ yên lâu hơn. Lần này, chân mày người đó chợt nhíu lại, cậu ta đột ngột rụt tay, vẻ mặt trắng bệch.
“Sao đó?” Trông vẻ kì quái của Ken, Hạ Anh tò mò hỏi thăm, chỉ nhận lấy cái lắc đầu của người bên cạnh.
Gió lạnh lùa qua mang theo tiếng cót két của xà nhà đang oằn mình. Bóng cây sao đen lay động vang lên tiếng xào xạc. Lá cây rụng bay bay trong sân.
“Mưa nhỏ thì đẹp, mưa lớn thì phiền lắm! Vào ngủ đi nào!” Cô nói mà không thể giấu được cơn ngáp của mình. Một tay đưa tay kéo cậu vào, ràng buộc cậu ta vào lối sinh hoạt theo giờ giấc của con người. “Đừng ngắm nữa, sắp tới cho cậu ngắm đã luôn!”
Ken đi theo cô, bộ quần áo đã thấm nước mưa âm ẩm. Châu Anh tìm khăn bông đắp lên đầu cho cậu tự lau, rồi bảo:
“Tôi trải chỗ cho cậu trên ghế dưới nhà rồi, mau xuống đi!”
Tên quỷ đó đã vào được phòng cô, lại tiếp tục giở trò lì mặt như cũ. Tờ giấy ban nãy vẫn còn trên bàn, cậu ta lại giơ lên, tận dụng lại:
“Tôi phải ngủ trong phòng!”


0 Bình luận